Takemichi ngồi chéo chân vừa ăn miếng bánh vừa xem Kenji chơi mèo vờn chuột với Kousho, khỏi nói thì ta cũng biết ai là mèo ai là chuột rồi đấy. Kenji khi nãy vẫn còn cay vì bị gọi là ông chú nên khi cậu và Kousho vừa nói chuyện xong thì anh đã nhào tới vồ lấy Kousho nhưng y lại tránh né rất dễ dàng, thế là bây giờ trong phòng khách có cảnh một người già tuổi đang cố bắt lấy người trẻ tuổi. Takemichi nhìn Kousho nhẹ nhàng tránh né Kenji lâu lâu còn đánh nhẹ vào người anh mà không khỏi bất ngờ bởi động tác của y rất nhanh và dứt khoát, cậu khó lòng mà có thể theo kịp tốc độ ấy của y, cậu thầm nghĩ rằng có thể cậu sẽ học được rất nhiều điều từ người này. Sau khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ thì cuối cùng Kenji cũng chịu thua mà nằm dài ra ghế liên tục thở dốc còn Kousho thì lại bình thản mà tiến tới ngồi cạnh cậu, y rót ra hai ly trà, đẩy một ly qua cho anh rồi nâng một ly lên uống, Kenji ngồi dậy mà cầm lấy ly trà ấy ực một hơi rồi thở hắt một hơi nói
“Chú mày làm quái gì mà khó chơi vậy hả?”
“Đâu có, tại anh yếu đó”
Kousho có chút giễu cợt mà nói với anh, Kenji khi nãy vừa bị chê là ông chú bây giờ còn bị nói yếu mà ngày càng giận hơn, bạn còn có thể thấy khói đang bốc lên trên đầu anh ta nữa cơ đấy, anh cố gắng bình tĩnh lại rồi quay sang bảo cậu dẫn Kousho lên phòng, Takemichi từ nãy giờ còn đang nhìn về phía Kousho với ánh mắt ngưỡng mộ liền bị lời nói của Kenji làm giật mình, cậu gật đầu rồi cầm lấy ba lô mà dẫn Kousho lên phòng, y thấy vậy cũng cầm lấy cái vali mà bước theo sau cậu. Takemichi mở cửa phòng bước vào, cậu mở công tắc điện rồi ném ba lô vào một góc mà ngồi lên chiếc giường kia thở dài, Kousho bước vào sau cậu liền nhìn ngó căn phòng một vòng, trông gọn gàng phết đấy chứ. Takemichi thấy Kousho đứng đấy liền nhận ra hành động mình có chút sai sai bởi y là em của chủ nhà còn cậu là người ở ké mà sao có thể thoải mái ngồi trên giường được chứ, cậu đứng bật dậy mà đi tới bên Kousho kéo y ngồi xuống giường còn bản thân mình thì ngồi bệt dưới đất, cậu không thể nào ngừng nhìn Kousho với đôi mắt ngưỡng mộ kia được, Kousho ngồi trên giường thấy cậu có hơi lạ lạ nhưng rồi y lại lia mắt đến những vết thương vẫn chưa lành của cậu, y nhướng một bên mày rồi hỏi
“Sao bị thương nhiều vậy?”
“Hả, à bất cẩn bị té thôi”
Kousho khẽ nhíu mày trước lời nói dối ấy của cậu, y chỉ hỏi cho có lệ thôi bởi Kenji đã kể cho y nghe mọi chuyện về cậu rồi, kể cả chuyện cậu sống lại, thoạt đầu y vẫn chưa tin lắm nhưng không hiểu sao khi nhìn cậu nhóc này thì y hoàn toàn tin vào chuyện đấy, có lẽ là do y nhìn thấy được vẻ trưởng thành sâu thẳm trong người cậu chăng? Kousho đứng dậy đặt một tay lên cổ rồi bẻ bẻ khớp cổ sau đấy y đi đến mở vali ra, mắt y lia tới bên cái tủ kia, y không nói gì mà chỉ chỉ tay về hướng đó với cậu, Takemichi như hiểu ý liền gật đầu lia lịa, Kousho bước tới mở cửa mà sắp xếp đồ mình vào, suốt cả buổi Takemichi vẫn không hề rời mắt khỏi người y. Sắp xếp xong xuôi mọi thứ Kousho đi đến bên cậu mà ngồi bệt xuống đất, Takemichi chợt nhận ra chuyện gì đó mà nói
“Ừm, đây chỉ là giường đơn thôi nên để tao ngủ dưới đất cho, mày ngủ trên giường đi Kousho”
“Gọi là Sho được rồi mà giường đơn thì sao? Ngủ thì một là ngủ chung giường hai là cùng ngủ dưới đất chứ đâu ra chuyện một người sướng một người khổ?”
Kousho trầm giọng mà lên tiếng phản bác lời nói của cậu, thật ra đối với bản thân y thì y rất ghét ai đó gọi mình là Sho, ngay cả Kenji cũng không thể gọi y như thế nhưng chẳng biết tại sao y lại cho phép cậu gọi bản thân mình như vậy. Takemichi nghệch mặt mà nhìn Kousho, cậu còn muốn nói tiếp thì Kousho đã móc ra một tấm thẻ gì đó mà quơ quơ trước mặt cậu, Takemichi dường như nhận ra đó là thẻ gì mà trố mắt nhìn, Kousho vẫn không để ý thấy biểu cảm của cậu mà bình thản nói
“Nếu không chịu thì mua cái giường đôi là được chứ gì”
“Mày...mày lấy đâu ra cái thẻ đen này vậy?”
“Hả? Cái này sao? Là của cha tao, cha tao có hai thẻ lận, ông bảo tao giữ một thẻ để xài đi”bg-ssp-{height:px}
Ôi cậu gặp trúng đại gia rồi, đã giàu còn giỏi võ nữa chứ, tuyệt vời quá, trúng mánh rồi. Takemichi vẫn dán mắt vào cái thẻ đen kia, gương mặt cậu lộ rõ vẻ ghen tỵ, cậu thầm nghĩ nếu như em họ của Kenji đã có thẻ đen thì chắc anh cũng có nhỉ? Bởi dù sao anh là người cho cậu ở chung và nói bao nuôi cậu mà, còn nữa, lần trước anh bảo sẽ mua đồ ăn dự trữ thì khi cậu quay về đã thấy đồ ăn chất đầy tủ lạnh, thậm chí còn nhét không đủ luôn ấy chứ, anh ta chắc chắn cũng có một cái thẻ tương tự như vậy. Kousho nhìn biểu cảm ngạc nhiên ấy của cậu liền phì cười, Takemichi cũng nhờ thế mà thôi nhìn vào tấm thẻ ấy, cậu có hơi ngại ngùng với thái độ của mình mà cúi đầu gãi gãi má, Kousho cất cái thẻ lại vào ví rồi quay sang nói với cậu
“Rồi vậy chốt mua giường mới nhé, tí nữa tao sẽ nói lại với Kenji rồi cuối tuần đi mua, giờ thì chịu khó ngủ chật một tí vậy, còn một chuyện nữa, mày học trường nào đấy?”
“Tao học trường Mizo, có chuyện gì không?”
“Không, tao tính xin vào học cùng mày”
“Hả? Sao lại học cùng tao?”
“Thì tại tao thích vậy thôi với cả mày nhìn nguyên cái khu này đi, làm gì có cái trường nào”
Takemichi nghe y nói vậy liền bày ra bộ mặt suy tư mà ngồi nghĩ, quả thật gần đây không có ngôi trường nào cả mà cậu cũng nhanh dẹp chuyện đấy qua một bên bởi nếu có Kousho đi học cùng thì cậu sẽ cảm thấy an toàn hơn được một chút, chẳng hiểu vì sao cậu lại có cảm giác rất tin tưởng người này. Kousho thấy cậu ngồi tự nghĩ rồi lại tự gật đầu liền nhíu mày rồi búng nhẹ vào trán cậu, Takemichi giật mình mà xoa xoa chỗ bị búng rồi ngước nhìn y, Kousho cười nhẹ với cậu nhưng ngay sau đấy liền nghiêm mặt lại, y khoanh hai tay lại rồi nói cậu
“Chuyện của mày thì tao cũng đã biết ít nhiều rồi, Kenji nhờ tao giúp đỡ mày, tao cũng sẵn sàng giúp nhưng trước hết tao muốn biết rõ hơn về mày, đặc biệt là cuộc sống đời trước”
Takemichi kinh ngạc khi nghe lời nói của Kousho, cậu ban đầu còn thắc mắc sao y lại biết nhưng rồi cậu cũng có câu trả lời cho riêng bản thân mình, nét mặt cậu trầm xuống vài phần, cậu hít một hơi thật sâu rồi kể lại tất cả mọi chuyện cho Kousho, y ngồi nghe cậu nói mà nét mặt ngày càng trở nên căng thẳng, hai mày y nhíu sâu lại, đến khi cậu kể xong hết mọi chuyện thì y lại trầm ngâm một lúc, Takemichi cũng không nói gì, cả căn phòng rơi vào im lặng, lúc lâu sau Kousho mới ngước nhìn cậu mà nói
“Takemichi, kể từ giờ mày sẽ luôn có tao bên cạnh, tao đảm bảo sẽ không để mày chịu khổ nữa”
_______________________
Kousho khum có trong dàn harem của Takemichi nha cả nhà, anh ta sẽ là người của một tên top khác, muahahahaha