Ngày kỷ niệm thành lập trường sắp tới, mỗi buổi tự học tối Thẩm Chi Khản đều theo chân Cố Quân Hi tới phòng âm nhạc, cùng đi với họ còn có vài bạn học biểu diễn chung.
Bàn học bốn phía bị chuyển lại sát chân tường, để phần chính giữa phòng học trống ra một khoảng lớn.
Thẩm Chi Khản dựa vào cạnh cửa, tìm một vị trí ngồi xuống, yên lặng nghe nhóm bạn học thảo luận.
Thiếu niên mặc đồng phục học sinh đang dựa bên bàn học, cúi đầu nghiêm túc điều chỉnh cây đàn ghita trong tay.
Một lát sau, dường như đã điều chỉnh được trạng thái mình muốn, thiếu niên ngẩng đầu trao đổi với mọi người, bảo đã có thể bắt đầu.
Tiếng nhạc vang lên trong căn phòng, Thẩm Chi Khản đối đầu với ánh mắt như lơ đãng liếc qua, trong khúc nhạc dạo đầu, ánh mắt ấy dịu dàng nhìn cậu.
“Lớp trưởng lợi hại ghê, sao thứ gì cậu cũng biết vậy?!”
Lần diễn tập đầu tiên kết thúc, bạn học được chỉ dẫn cách chơi bass kích động khen ngợi Cố Quân Hi. Thiếu niên chỉ lịch sự trả lời bản thân mình đang cố gắng để màn biểu diễn này trở nên thật hoàn hảo.
Thẩm Chi Khản dựa lưng vào tường, chống cằm nhìn về cậu nhóc, lòng âm thầm đồng tình.
Đột nhiên cậu cảm thấy rất đau lòng, bạn nhỏ của cậu đúng là không gì không làm được…
Các bạn học luyện tập xong trở về phòng học, lúc này tiết tự học đã qua quá nửa.
Thẩm Chi Khản thả chậm bước chân, nắm tay Cố Quân Hi, kéo dài khoảng cách với các bạn học phía trước.
Con đường nhỏ bị bóng cây che chắn mờ mờ ảo ảo, ánh đèn trên cao chỉ có thể xuyên qua tán lá cây chiếu vài tia sáng xuống mặt đường.
Cố Quân Hi: “Anh ơi”.
Bước chân người bên cạnh dừng lại, Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn sang. Một giây sau, người kia nhanh chóng kéo cậu vào lối rẽ một con đường nhỏ bên cạnh tòa nhà dạy học.
Bốn phía càng thêm tối tăm.
Thẩm Chi Khản: “Sao thế?”
Cố Quân Hi: “Em cảm thấy anh có chuyện muốn nói riêng với em”.
Trái tim đập hụt một nhịp, âm thanh sát bên tai nhiễu loạn nỗi lòng.
Thẩm Chi Khản vươn tay nhẹ nhàng ôm nhóc, “Anh chỉ đang nhớ tới nhật ký của em khi còn ở trong nhà họ Cố…”
Bàn tay người nọ ôm lấy thắt lưng cậu, hơi thở ấm áp sát bên gò má, cuối cùng là chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ.
Cố Quân Hi: “Anh đau lòng cho em hả?”
Thẩm Chi Khản nâng bàn tay, đầu ngón tay chậm rãi xuyên qua mái tóc. Người trước mặt mi mày cong cong, phối hợp với cậu, hơi cúi đầu xuống.
“Rất rất đau lòng”.
Sao có thể không đau lòng đây.
Cố Quân Hi: “Vì có anh đau lòng, nên em cảm thấy trải nghiệm trước kia vô cùng quý giá”.
Càng đau lòng hơn.
Chỉ hận không thể nâng bạn nhỏ trong lòng bàn tay, bảo vệ bạn nhỏ trong đáy lòng mình.
Chờ lúc hai người họ quay lại lớp học, tiết tự học tối đã sắp tan, bạn cùng lớp đang nhao nhao thu dọn đồ đạc.
Tống Gia: “Chi Khản”.
Vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng gọi, Thẩm Chi Khản hơi ngửa đầu ra đằng sau, nghiêng đầu nhìn Tống Gia.
Chỉ thấy người bên kia nhét cái gì đó vào túi, sau đó cúi người, lặng lẽ chui sang vị trí của bọn họ.
Thẩm Chi Khản: “Mày làm gì đấy?”
Tống Gia đưa mắt nhìn quanh một vòng, lôi điện thoại trong túi ra.
Trên màn hình là một bài viết, trong bài viết có hình ảnh hai người họ đi ăn hôm trước.
Tống Gia: “Tao bảo này, đây chắc chắn là chuyện lũ rùa kia làm, chỉ toàn ăn không nói có”.
Thẩm Chi Khản: “Cậu ta nói cũng không sai mấy, tao và Quân Hi đang yêu đương với nhau thật”.
Tống Gia: “Tao biết chứ. Nhưng nó lại bảo mày thích Alpha, còn lợi dụng dư luận đem những chuyện mày không làm áp đặt lên người mày nữa”.
Thẩm Chi Khản: “…Người tao thích đúng là Alpha thật”.
Tống Gia: “Tao biết… chờ đã, mày thích ai cơ?!”
Thẩm Chi Khản và Cố Quân Hi liếc nhìn nhau, sau đó cậu mỉm cười đưa tay vỗ bàn tay Tống Gia đang đặt trên vai mình.
“Tao nói, tao thích Cố Quân Hi, em ấy là Alpha”.
Tống Gia: “…Ớ đệt”.
Thẩm Chi Khản: “Mày hét to lên tí nữa xem nào”.
Tống Gia: “Không không… mày để tao tiêu hóa một lát đã”.
Trong khoảng thời gian chờ Tống Gia bình tĩnh lại, bàn tay Thẩm Chi Khản dưới gầm bàn vẫn nắm lấy tay Cố Quân Hi, thoải mái bày tỏ tình cảm ngay trước mặt Tống Gia.
Một bàn tay khác của Cố Quân Hi cầm điện thoại, hình như đang gửi tin nhắn đi.
Tống Gia: “…Được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng mấy thằng oắt kia đang nói xấu mày, hay là chúng ta cũng đăng một bài thanh minh đi? Mày xem này, trong đây còn nói mày bắt nạt bạn học trong trường nữa đấy…”
Tống Gia chỉ ra một đống chuyện có lý có lẽ, Thẩm Chi Khản còn chưa kịp nghĩ mình có nên đăng một bài viết hay không thì giao diện diễn đàn lòe loẹt đột nhiên biến mất.
Tống Gia: “… Ớ đệt? Chuyện gì thế này? Điện thoại tao hỏng rồi?”
Tiếng chuông tan học vang lên, bàn tay bị người lắc lư, Thẩm Chi Khản nghiêng đầu nhìn Cố Quân Hi.
Các bạn học xung quanh đã đứng dậy, không thể chờ đợi thêm náo loạn chạy ra ngoài. Bởi vì hôm nay là thứ năm, ngày mai là lễ kỷ niệm trường, trường học cho học sinh nghỉ học, tương đương với chuyện bắt đầu một kỳ nghỉ sớm.
Cố Quân Hi: “Em nhờ người xử lý chuyện này rồi, anh đừng lo”.
Trong tiếng ồn ào ầm ĩ, thiếu niên nở nụ cười dịu dàng, tất cả dường như đã trở thành bối cảnh.
Thứ sáu.
Sáng sớm Thẩm Chi Khản đã cùng Cố Quân Hi đến trường, cậu phải phụ trách các công việc liên quan đến ngày lễ kỷ niệm, đến tận trưa mới có thời gian nói chuyện vài câu.
Thẩm Chi Khản: “Cuối tuần này đến nhà anh nhé? Mẹ anh nhắc em rất lâu rồi”.
Cố Quân Hi: “…Cô đã biết rồi ạ?”
Thẩm Chi Khản: “Nói đến chuyện này, ngoại trừ Tống Gia đầu óc không ra gì, thì chỉ có một mình anh thấy sắc mờ mắt không nghĩ tới chuyện em là Alpha thôi”.
Nghiêng đầu nhìn người bên cạnh khẽ bật cười, Thẩm Chi Khản nhớ lại cuộc đối thoại hai hôm trước cùng mẹ.
Hôm đó cậu rất căng thẳng, sợ mẹ không chấp nhận được. Cậu nơm nớp lo sợ mở miệng kể với mẹ chuyện Cố Quân Hi là Alpha.
Ai ngờ ngàn vạn kết quả cậu tưởng tượng không hề xảy ra, Uyển Sơ Vãn chỉ khinh bỉ nhìn con trai một cái, khó hiểu lên tiếng: “Mẹ biết chứ, đứa nhỏ Quân Hi này vốn đã đẹp mắt, nhưng ngoại hình cùng khí chất nhìn qua liền biết nó là Alpha. Ôi, không phải con không nhìn ra đấy chứ?”
“Nhưng mà cậu nhóc này thực sự rất ngoan, đã lâu lắm rồi mẹ không được gặp nó. Hôm nào nghỉ con nhớ dẫn thằng bé tới nhà mình chơi nha”.
Bàn tay nâng đồ ăn trưa cứng đờ, Thẩm Chi Khản rụt cổ lại, nhìn sang người đột ngột tiến sát lại gần mình, nhịp tim đập loạn.
Tại sao cậu cứ bị trêu chọc dễ dàng như thế?
“Sao vậy?”
Cố Quân Hi: “Anh thích gương mặt này của em, em cảm thấy rất vinh hạnh”.
… mẹ kiếp.
Thẩm Chi Khản nhấc tay véo má cậu nhóc, chậm rãi lùi ra một khoảng cách. Em cứ trêu chọc anh đi, chờ em trưởng thành, nếu như còn tùy tiện trêu chọc như thế, anh sẽ khiến em hối hận.
Nhiệt độ nóng bỏng thổi lên vành tai làm cho da đầu cậu hơi tê dại.
Mấy hôm nữa là sinh nhật của Cố Quân Hi, bạn nhỏ sắp trưởng thành rồi.
Buổi biểu diễn tối đó vô cùng thuận lợi.
Thẩm Chi Khản ngồi dưới sân khâu, cố ý để lại một chỗ trống bên cạnh cho Cố Quân Hi, chờ khi thiếu niên tao nhã cúi đầu cảm ơn, chờ mong trong lòng cậu đã không thể khống chế nổi nữa.
Hôm nay cậu bạn nhỏ rất ngầu.
Áo sơ mi đen, dây xích màu bạc rũ xuống bên ngực trái, cổ áo tháo bỏ hai cúc trên cùng, chiếc cúc áo màu bạc bên cổ tay áo lấp lóe theo ánh đèn sân khấu, ngay cả trên quần cũng mang theo một sợi dây bạc thật dài.
Cả người đều tản ra khí chất không giống bình thường, cộng thêm vài cọng tóc đỏ bắt mắt trên đầu, càng khiến cho nhóc thêm phần khí chất hung hăng ngang ngược.
Chờ khi Cố Quân Hi ngồi xuống bên cạnh, Thẩm Chi Khản vẫn không thể nào bình tĩnh lại, giơ tay lên nhẹ vuốt v tóc cậu nhóc.
“Tóc giả hả? Sao lúc trước không thấy em bảo muốn dùng?’
Cố Quân Hi: “Trước khi lên sân khấu em mới thấy nó trong phòng đạo cụ, không có ai sử dụng, mọi người lại thấy nó hợp với em nên bảo em đeo lên đấy. Anh, anh có thích không?”
Thẩm Chi Khản: “Thích, rất bất ngờ, rất hợp với em”.
Cố Quân Hi: “Hôm nay anh trai có thích em thêm chút nào chưa?”
…câu hỏi mất mạng?
Thẩm Chi Khản nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu nhóc, trong hoàn cảnh ánh sáng mờ ảo, nghiêng người hôn lên môi người đặt câu hỏi.
“Chỉ cần là em, anh sẽ thích hết”.
Cố Quân Hi: “Anh, anh có thấy mình hơi qua loa quá rồi không?”
Thẩm Chi Khản: “Anh là người rất chân thành đấy”.
Thành tâm thành ý, chỉ thích mình em.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường còn chưa kết thúc, các bạn học cùng lớp phấn khởi có lẽ chẳng ai chú ý đến hai kẻ còn chưa hết buổi lễ đã rời đi.
Giờ phút này, trong phòng thay đồ, hương trà hoa quả cùng rượu ngọt trộn lẫn, vừa khống chế vừa hòa quyện vào nhau.
Mười giờ tối.
Dưới sự xin xỏ của Cố Quân Hi, Thẩm Chi Khản đồng ý dắt nhóc về nhà. Nhưng cậu không ngờ rằng, đã tối muộn thế này mà mẹ cậu còn chưa ngủ.
Uyển Sơ Vãn: “Thắng nhóc này, sao đưa Quân Hi tới nhà mà không nói với mẹ một tiếng? Quân Hi à, con có đói bụng không? Có muốn ăn bữa khuya không? Cô làm cho con nhé, xong ngay bây giờ đây.”
Thẩm Chi Khản vội vàng dỗ người mẹ còn đang đắp mặt nạ quay về phòng: “Được rồi được rồi mẹ, mẹ cứ để chúng con tự làm là được. Ngày mai mẹ muốn đi dạo phố với bạn bè cơ mà, đi ngủ sớm một chút đi”.
Cố Quân Hi phối hợp: “Cô ơi, không cần phiền phức thế đâu ạ, con không đói bụng”.
Uyển Sơ Vãn: “Thấy Lạc Lạc kể hôm nay con lên sân khấu biểu diễn nên cô cố tình chờ nó về, muốn xem video.’
Cố Quân Hi: “Ngày mai lớp chúng con có bản HD, đợi khi về con mở ra xem cùng cô nhé, có được không ạ?”
Uyển Sơ Vãn: “Được được, thế cũng được”.
Thẩm Chi Khản bất đắc dĩ đóng cửa phòng hộ mẹ, lúc nhìn về phía Cố Quân Hi, yết hầu lại lăn lộn một vòng, nhớ tới lời hứa ban nãy mình nhanh mồm nhanh miệng đồng ý.
Cậu hít sâu một hơi, dẫn Cố Quân Hi về phòng, trở tay khóa cửa lại.
Trước khi thiếu niên kịp mở miệng, cậu đã đẩy người lên giường.
Người dưới thân vẫn mang trang phục biểu diễn, chỉ mới tẩy trang, tháo tóc giả. Giờ phút này, tóc mái che xuống dưới vầng trán, thoạt nhìn rất ngoan.
Thẩm Chi Khản cúi đầu xuống, trái tim loạn nhịp. Hơi thở cả hai hòa lẫn vào nhau, phủ lên khoảng không đang dần bị thu hẹp.
“Chỉ mười phút thôi”.
Người dưới thân dịu dàng mỉm cười, gật gật đầu.
Cố Quân Hi: “Được, mười phút”.
Nụ hôn nóng bỏng giữa mùi hương pheromone hỗn loạn, yên tĩnh lại say lòng người, theo nhiệt độ tăng cao, mùi hương tràn vào chậm rãi kch thích não bộ.
Thẩm Chi Khản hôn lên môi người ta, cố gắng kiềm chế chính mình không chìm vào trạng thái hỗn loạn như ban nãy.
Thời gian từng phút từng giây trôi đi, nhiệt độ sau gáy càng thêm nóng bỏng, tựa như đang muốn truyền hơi nóng này tới khắp cơ thể.
Bên trong căn phòng, từng chút từng chút hương trà dẫn dắt rượu ngọt, chậm rãi hòa quyện vào nhau.
Ước chừng mười phút sau.
Thẩm Chi Khản gian nan thu hồi pheromone của mình, chống đỡ cơ thể, nhìn đôi mắt người kia nhiễm sắc đỏ, cảm thấy trạng thái của mình có lẽ cũng chẳng tốt đẹp hơn chút gì.
Cậu cố gắng lùi thần thể mình ra, lại phát hiện vòng tay quanh thắt lưng không chịu buông bỏ.
Vành tai nóng hổi, cậu không biết mặt mình đã đỏ đến mức nào, nhưng chắc chắn là đã đỏ lên.
Thẩm Chi Khản hoảng hốt dời tầm mắt: “Ngoan… Buông anh ra”.
Cố Quân Hi: “Anh, anh chắc chắn không muốn kéo dài thêm chút nữa sao?”
Âm thanh khác hẳn mọi ngày dán sát bên tai, trầm thấp hỏi.
Thẩm Chi Khản cắn răng, kéo bàn tay ôm eo mình, nhanh chóng tách khỏi thân thể đang dán chặt, quay người chui vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại, ngăn cách pheromone của người bên ngoài.
Qua một lúc lâu, cậu bình tĩnh lại, nhìn vào gương, nói với chính mình.
Nhịn xuống, mày không thể cầm thú như vậy, mày không được ra tay với trẻ vị thành niên.
Đến khi mở cửa phòng tắm ra, Thẩm Chi Khản đối mặt với một đôi mắt ửng đỏ, sững người.
Còn chưa kịp suy ngẫm, thân thể đã vô thức tiến lên, ôm chặt người vào trong ngực.
Thẩm Chi Khản nửa quỳ bên cạnh giường, cẩn thận dỗ dành Cố Quân Hi.
“Bé ngoan, sao thế này, đừng khóc mà…”
Trong đầu nhớ lại ban nãy có phải mình đã làm ra chuyện gì quá phận, giật tay người ta mạnh quá? Hay là tiếng sập cửa quá lớn hù dọa bạn nhỏ rồi?
Cảm nhận được vòng tay người trong ngực ôm lại mình, Thẩm Chi Khản nhẹ nhàng lau nước mắt đang tuôn ra từ khóe mắt cậu nhóc.
Cố Quân Hi: “Anh ơi… Anh giận em à?”
Thẩm Chi Khản: “Không giận, anh có giận gì đâu, em đừng lo lắng”.
Nhiều nhất cũng chỉ tự giận phản ứng của chính mình.