“Mày hỏi hay đấy, hôm nay tao đã mời riêng người tới tiếp đón mày, mày cứ yên tâm đi, nhất định không khiến mày thất vọng”.
Kẻ đứng bên cạnh người nọ đi về phía cậu, Thẩm Chi Khản siết chặt nắm tay chuẩn bị chiến đấu, pheromone vờn quanh thân ngo ngoe chuẩn bị xông ra.
“À đúng rồi, chờ một chút. Hình như có người muốn tới tìm mày hả?”
Thẩm Chi Khản lạnh lùng nhìn gã: “Sao vậy? Không dám lên?”
“Không vội, đợi đủ người rồi đánh cũng chưa muộn. Tao đã nghe tiếng học sinh mới bên trường mày, dáng dấp có vẻ không tệ nhỉ?”
Đệt.
Nhiều Alpha thế này lại còn có thêm một Omega đang pht tình, sao có thể chờ Quân Hi tới, đây đâu phải chuyện đùa.
Thẩm Chi Khản: “Không dám lên thì nói không dám lên, thẳng thắn thừa nhận đi. Chúng mày cảm thấy không đánh nổi tao nên muốn tóm con tin trong tay chứ gì?”
Không đợi đối phương nói tiếp, Thẩm Chi Khản đã xông lên đoạt lấy con dao trong tay một người, hiện trường bắt đầu trở nên mất khống chế.
Phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Điện thoại nhét trong túi hình như đang reo chuông, không biết có phải Cố Quân Hi đang gọi tới không, nhưng Thẩm Chi Khản không có cách nào nhấc máy được.
Bốn phía có quá nhiều người xông tới, lần này không giống lần trước, đám người này mạnh hơn rất nhiều. Không thể sử dụng pheromone, đối phó lại với chúng hơi phí sức.
Lưỡi dao sắc bén xẹt qua cánh tay, cảm giác đau đớn bao trùm não bộ, hành động của Thẩm Chi Khản cứng đờ, bị người ta nhân cơ hội tấn công.
“Đm… chúng mày không thế tấn công nơi khác hả?”
Bằng ấy kẻ khác nhau đều tấn công vào tay cậu.
Cảm giác đau đớn đập vào vai, Thẩm Chi Khản cắn răng lùi bước, định tìm nơi yếu hiểm thoát khỏi vòng vây.
Lúc cậu đang định thả pheromone ra ngoài.
Phía sau cổ đột ngột nhói đau khiến Thẩm Chi Khản sững người dừng động tác, cảm giác choáng váng dâng lên. Cũng may cơn đau nơi cánh tay khiến cậu tỉnh táo lại một chút. Cậu dựa lưng vào tường, nghiêng đầu liền trông thấy một mũi kim trong tay người khác.
Nâng tay rút mũi kim sau gáy ra, Thẩm Chi Khản khinh thường ném nó xuống đất.
“Tiến bộ? Bản lĩnh đánh lén của chúng mày đúng thật là có tiến bộ đấy”.
Chưa đợi được đám người của bên kia lại xông lên thêm lần nữa, pheromone mạnh mẽ của Alpha đã lập tức phủ lên con ngõ nhỏ.
Mùi gỗ thơm ngát nồng đậm, hình như là tuyết tùng.
Thẩm Chi Khản có chút kháng cự. Cậu nhìn về phía đầu con ngõ nhỏ, chỉ thấy Cố Quân Hi đang chạy về phía mình, Cố Tư Lâm ung dung theo sau nhóc.
Cố Tư Lâm khoanh tay: “Ồ, nhiều người bắt nạt một người như vậy, có đạo đức không thế?”
Thẩm Chi Khản bị Cố Quân Hi ôm vào lòng, cậu vươn tay đẩy nhóc, “Ra ngoài trước đi, bên kia có Omega đang pht tình, đừng để bị ảnh hưởng”.
Cố Quân Hi: “… Trước khi tới đây em đã tiêm thuốc ức chế rồi, không sao đâu”.
Cố Tư Lâm: “Giao chỗ này cho anh, hai đứa sang bệnh viện kiểm tra một chút đi. Chút nữa anh sẽ dẫn cô bé kia tới sau”.
Thẩm Chi Khản: “Cẩn thận, mấy kẻ này không đơn giản đâu”.
Cô gái nhỏ bị chúng khống chế đã choáng váng mơ màng, Thẩm Chi Khản nhíu mày. Nếu như có thể khiến cô gái nhỏ dễ chịu hơn một chút thì cậu bị thương một tẹo cũng không có vấn đề gì. Nhưng trong trường hợp bắt buộc như bây giờ, không dùng pheromone không được.
Cố Tư Lâm đã đến gần đám người còn lại, thả pheromone ra áp chế, trông có vẻ thành thạo điêu luyện.
Thẩm Chi Khản ngẩn ngơ nhìn người đang ngồi xuống đưa lưng lại phía mình.
Cố Quân Hi: “Lên đây”.
Thẩm Chi Khản: “Không cần đâu, anh có thể…”
Thiếu niên quay đầu nhìn cậu, trong mắt đầy lo lắng, đuôi mắt còn hơi ửng đỏ. Thẩm Chi Khản nhìn nhóc, yết hầu lăn lăn, nuốt lời định nói vào, chậm rãi tựa vào lưng nhóc.
Thẩm Chi Khản: “Em cẩn thận một chút, cõng không được thì thả anh xuống nhé”.
Người đang cõng cậu lại vững vàng hơn hẳn dự đoán, cõng cậu đi về phía bệnh viện. Hai người gần sát bên nhau, chỉ cần Thẩm Chi Khản cúi đầu là chóp mũi có thể cọ vào làn da sau gáy cậu nhóc.
Hương trà nhàn nhạt, hơi giống mùi trà hoa quả, rất dễ ngửi. Thẩm Chi Khản nhắm mắt lại, cố gắng ổn định nhịp tim của mình.
Hỏi thẳng người ta thì có tùy tiện quá không…
Sau khi đến bệnh viện, lúc được Cố Quân Hi buông xuống, Thẩm Chi Khản cảm nhận rõ sự cẩn thận của cậu nhóc. Cậu đứng vững xong xuôi lại nở nụ cười với nhóc, nhưng khoảnh khắc nhóc quay người lại nhìn cậu, nụ cười trên môi cậu lập tức cứng đờ.
Thẩm Chi Khản: “Anh không sao thật mà, anh ổn rồi, em đừng lo lắng”.
Người trước mặt mím chặt đôi môi, hai mắt đỏ bừng, nước mắt đã bắt đầu tràn mi. Thẩm Chi Khản vội vàng giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua má.
Xúc giác ướt át nóng bỏng ngón tay, Thẩm Chi Khản vội vã dỗ dành: “Sao lại khóc rồi? Anh ổn thật mà, em đừng khóc”.
Dịu dàng dỗ dành cũng không có hiệu quả, Thẩm Chi Khản vội vã nhịn đau ôm người vào nguc. Hơi thở ấm áp phả vào gáy, bàn tay vòng qua thắt lưng chậm rãi siết chặt.
Thẩm Chi Khản nhẹ nhàng vỗ lưng Cố Quân Hi: “Ngoan, không khóc, anh vẫn khỏe mạnh đứng đây mà”.
Cố Quân Hi: “Chi Khản…”
Người dựa trên vai cất giọng rầu rĩ, dường như vô cùng sợ hãi.
Thẩm Chi Khản: “Anh đây, đừng sợ, đừng khóc nữa nha?”
Cố Quân Hi: “Sau này anh không được giấu em chuyện gì nữa… Lỡ đâu em tới trễ thì anh phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Chi Khản nghe nhóc nói, trái tim tê rần: “Không đâu, không đâu, sau này có chuyện gì anh cũng nói cho em nghe hết. Đừng lo lắng, anh sẽ không đẩy mình đến tình thế đường cùng”.
Cố Quân Hi: “… Sau này nếu gặp phải chuyện như thế, anh phải liên lạc với em ngay”.
Thẩm Chi Khản: “Được được được, nghe em hết”.
Cố Quân Hi: “… Nghe em hết thật sao?”
Thẩm Chi Khản: “Ừ, nghe em hết”.
Cố Quân Hi: “Em rất lo lắng cho anh…”
Thẩm Chi Khản: “Anh biết sai rồi, sau này nhất định sẽ sửa đổi, bé ngoan, đừng khóc nữa”.
Một lát sau, cuối cùng Thẩm Chi Khản cũng dỗ dành được người ta, trái tim treo lơ lửng chậm rãi buông xuống.
Đi vào trong phòng khám, bác sĩ hỏi sơ qua tình hình vết thương, sau đó bảo Thẩm Chi Khản cởi áo ra.
Thẩm Chi Khản: “… Nhất định phải cởi ạ?”
Người bên cạnh nhìn chằm chằm cậu không rời một giây, làm cho Thẩm Chi Khản cảm thấy vết thương trên người cũng không hẳn là không thể nhịn được.
Cởi áo trước mặt người mình thích, cho dù hai bên đã yêu đương, cậu cũng tự tin với dáng người của mình, nhưng tình huống hiện tại lại không tốt lắm. Cả hai mới ở bên nhau có vài ngày, Quân Hi lại chưa trưởng thành…
Thẩm Chi Khản khống chế cơn bão gào rú trong đầu, cho đến tận khi bác sĩ cạn lời lên tiếng: “Không cởi ra thì sao tôi biết được cháu bị thương ở chỗ nào?”
“Vết thương trên cánh tay không sâu nhưng lại trùng khớp với vết thương cũ, cần phải chú ý nhiều hơn. Phải nhớ thay thuốc đúng giờ, không được chạm vào nước. Vết ứ đọng trên vai khá nghiêm trọng nhưng may mắn không ảnh hưởng đến xương cốt. Mỗi ngày dùng rượu thuốc xoa bóp một lần, khoảng hai tuần sẽ khỏi hẳn”.
Bác sĩ dặn dò từng câu một, Thẩm Chi Khản cảm thấy vành tai mình đã nóng lên. Sau khi kiểm tra xong, cậu lập tức đứng dậy mặc quần áo.
Nghiêng đầu nhìn sang bên, người đứng cạnh đang bình tĩnh nhận kết quả khám sức khỏe từ tay bác sĩ, hình như không hề nghĩ nhiều. Thẩm Chi Khản tự khinh bỉ tư tưởng của chính mình…
Cố Tư Lâm: “Sao rồi? Không có vấn đề gì chứ?”
Thẩm Chi Khản: “Đã băng bó rồi, không có việc gì lớn”.
Cố Tư Lâm nghiêng người dựa bên cửa cười thân thiện, một đầu tóc vàng óng không mấy đứng đắn, bàn tay cầm chìa khóa xe vung vẩy.
Cố Tư Lâm: “Thế thì tốt rồi, thấy nó cuống cuồng, anh còn tưởng cậu sắp toi đời cơ đấy. Người anh em, tụi này tiện đường đưa cậu về luôn nhé?”
Thẩm Chi Khản: “Không cần đâu. Vác cái vết thương này về nhà không tốt cho lắm, mấy ngày tới có lẽ tôi sẽ ở bên ngoài”.
Cố Tư Lâm: “Ở ngoài phiền phức lắm, hay là đến nhà chúng tôi đi?”
Thẩm Chi Khản: “Hình như không tiện…”
Cố Tư Lâm: “Có gì mà không tiện, hai đứa ngủ chung một phòng là được mà”.
…..
Thẩm Chi Khản nhìn sang phía Cố Quân Hi, dường như cậu nhóc không có ý kiến gì, lại nhìn về phía Cố Tư Lâm đầy mặt có sao đâu.
Anh là anh trai cậu ấy cơ mà? Sao anh có thể yên tâm để chúng tôi ở chung một phòng chứ?
Hình như Cố Tư Lâm đột nhiên nghĩ ra chuyện gì, nụ cười bên môi cứng đờ: “…Mà hình như, đúng là hơi bất tiện ha”.
Cố Quân Hi: “Thế thì anh đi ra ngoài đi”.
Cậu nhóc nhìn ra ngoài cửa, Thẩm Chi Khản vươn tay định cản người. Mới vừa yêu đương một hồi đã gây mâu thuẫn với người nhà người ta có vẻ không ổn.
Cố Tư Lâm: “Được rồi… Dù sao mấy ngày nay cũng không có việc gì”.
Bàn tay chưa kịp nâng lên đã cứng đờ, được rồi, anh em nhà người ta đã không có ý kiến, mình còn nói gì được đây.
Thẩm Chi Khản bị sắp xếp như thế, ra khỏi bệnh viện xong lập tức liên lạc với mẹ, xin phép một hồi, cuối cùng theo hai anh em lên xe.
Cố Quân Hi sống trong một căn hộ có hai phòng ngủ khá gần trường.
Cố Tư Lâm dứt khoát đưa họ về tận nhà, thu dọn vài món đồ đơn giản sau đó để lại không gian riêng cho hai người bọn họ. Trước khi đi anh ta còn dặn dò Thẩm Chi Khản đừng khách khí, cứ coi như đây là nhà mình.
Thẩm Chi Khản vẫn hơi căng thẳng, lần đầu tiên tới cửa mà đêm nay trong nhà chỉ có mình cậu và Cố Quân Hi.
Cậu đứng ở phòng khách, không biết nên làm gì, đành theo chân Cố Quân Hi đi tới cửa phòng ngủ.
Thiếu niên đứng trước cửa tủ chọn quần áo, hỏi cậu mặc tạm đồ của nhóc trước có được không. Lòng Thẩm Chi Khản nóng lên, cố gắng không để mình suy nghĩ quá nhiều.
Cố Quân Hi: “Chi Khản, đêm nay anh ngủ trong phòng của em nhé?”
Bàn tay đỡ hụt, quần áo suýt chút nữa đã rơi xuống đất. Thẩm Chi Khản nâng mắt nhìn người trước mặt.
Ánh mắt người ta bình tĩnh, sắc mặt bình tĩnh, nhưng những lời vừa nãy có thể nói ra miệng như vậy hả?
Không biết có phải cậu đã hiểu lầm suy nghĩ của người ta hay không, nhưng Thẩm Chi Khản đã bị sườn mặt tươi cười của thiếu niên mê hoặc.
Cố Quân Hi hơi cúi đầu, sắc mặt dịu dàng làm nổi bật nụ cười bên môi, dưới ánh đèn nhuộm xuống, nhan sắc sườn mặt đẹp đẽ kia cực kỳ quyến rũ.
Thẳng đến tận khi tầm mắt của nhóc quay trở về người mình, Thẩm Chi Khản mới tỉnh táo lại, nhịp tim bắt đầu không nghe theo sự sai khiến.
Cố Quân Hi: “Ý em là, anh ngủ trong phòng em, em ngủ phòng khác.”
Thẩm Chi Khản tránh ánh mắt của cậu: “Thế nào cũng được, nghe em hết”.
Nhưng mà ngủ ở phòng nào đi nữa cũng có gì khác nhau?
Chờ khi Thẩm Chi Khản tắm xong ra khỏi phòng tắm, phát hiện Cố Quân Hi đang chuẩn bị giường chiếu cho cậu, bên giường còn có quần áo gấp gọn gàng, hình như là chuẩn bị cho cậu vào ngày hôm sau.
Thẩm Chi Khản: “Không cần phiền phức thế đâu, cho anh một chỗ ngủ là được. Em nhanh về nghỉ ngơi đi”.
Người bên giường đứng thẳng dậy, chậm rãi đi về phía cậu. Thẩm Chi Khản thầm nuốt nước bọt.
Giây tiếp theo, cổ tay cậu bị người ta nắm chặt, người trước mặt nở nụ cười.
Thẩm Chi Khản không nhịn được, hơi thở chậm hẳn lại. Thiếu niên trước mắt trong sáng đơn thuần, đáy mắt hiện ra sự dựa dẫm, cứ thế nhìn chằm chằm cậu.
Cố Quân Hi: “Chi Khản”.
Thẩm Chi Khản: “Sao thế?”
Cố Quân Hi: “Chúng mình đang yêu đương đấy”.
Thẩm Chi Khản: “Ừ…”
Hơi thở của cậu thiếu niên tới gần hơn, Thẩm Chi Khản còn chưa kịp phản ứng, chóp mũi đã chạm vào chóp mũi. Cố Quân Hi nhẹ nhàng cọ cọ, làm cho Thẩm Chi Khản cứng đờ người, không dám động đậy.
Giống như một con mèo đang làm nũng.
Cố Quân Hi: “Em có thể xin một nụ hôn chúc ngủ ngon không?”
Đầu óc lập tức trống rỗng, chỉ còn lại một ngọn lửa nỏng bóng. Thẩm Chi Khản nhìn thẳng người trước mặt.
Đuôi mắt cong lên động lòng người, trong mắt chỉ có mình cậu.
Chóp mũi lại bị cọ xát, người kia như đang thúc giục cậu nhanh chóng đưa ra quyết định.
Sao có thể từ chối được đây?
Một giây sau, Thẩm Chi Khản vươn tay phủ lên gáy Cố Quân Hi, nụ hôn ấm áp chạm vào khóe môi như muốn lưu lại hơi thở của mình trên cơ thể người đối diện, bầu không khí quanh phòng như cũng nóng lên.
Lồng nguc khó chịu, có cái gì đó muốn xông ra ngoài.
Thẩm Chi Khản cảm thấy lòng bàn tay mình hơi bỏng. Cậu nhẹ nhàng vuốt v, đôi mắt nhìn người trước mặt đã tối hơn mấy phần.
Không thể vượt qua giới hạn… Cậu sẽ không kiểm soát được.
“Chúc ngủ ngon”.
Lời tác giả: Cố Quân Hi: Không khóc một chút sao anh trai có thể nghe lời.