Thích Thất nói không sai, trăm nghe không bằng một thấy, Mới vừa rồi tưởng tượng đến ba hoa chích chòe, thẳng đến từng tụ từng việc đặt ở trước mắt, mới phát hiện quả nhiên là mình nghĩ nhiều.
(天花乱坠 thiên hoa loạn trụy: Chỉ những người nói nhiều lời nghe hay ho nhưng đều không đúng thực tế.)
Đi xuống dọc theo đường ruộng, bố trí của chợ Yêu trước mắt trở nên rõ mồn một, ngoại trừ rách nát hơn chợ bình thường, đồ bán cũng không khác với chợ bình thường là bao, đều là sạch sẽ rõ ràng.
Chỉ là chủng loại đa dạng hơn, hầu hết đều là không tìm thấy ở chợ bình thường.
Thẩm Húc không sợ, tự nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ.
Thích Thất không thúc giục hắn, hắn liền nghĩ thầm phải dạo một vòng, mở rộng tầm mắt, lại nhìn thấy không ít vật phẩm bộ dạng cực tốt, nhưng có chút khác biệt với bình thường.
Hắn thấy có sạp bán trân châu san hô, hiếm khi tìm được đồ vật giống như ở chợ của nhân gian, mà ở đây càng tươi sống hơn một chút, giống như vừa mới vớt từ biển lên.
“Cái này mua thế nào?” Thẩm Húc tiến đến trước quán, duỗi tay liền muốn cầm trân châu kia lên.
Chủ nhân của sạp hàng là một Giao nhân, nhìn thấy có người giơ tay liền chạm vào đồ trên quầy của y, gấp đến độ giơ đuôi liền vung qua, “tạch” một tiếng hất bay tay của Thẩm Húc: “Ngươi làm gì đó? Phi lễ chớ chạm!”
Thẩm Húc bị y làm cho sợ đến mức rụt tay về, nở nụ cười mang theo xin lỗi: “Thật có lỗi, mới đến, không hiểu quy củ.
Xin hỏi cái này bán thế nào?” Hắn chỉ chỉ một san hô màu xanh lam ở trên quầy trước mặt.
Giao nhân liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi không phải Yêu? Ngươi là người?”
“Đồ của ngươi chỉ có thể bán cho Yêu thôi sao?” Thẩm Húc hỏi lại.
“Dĩ nhiên không phải, chỉ là tò mò một chút.” Giao nhân cong môi cười, dung nhan tuyệt mỹ khiến Thẩm Húc có chút ngây người, “Gần đây người tới chợ Yêu mua đồ thật là càng ngày càng nhiều… thiếu niên trẻ, chợ Yêu trước giờ lấy vật đổi vật, ngươi cảm thấy có thứ gì đáng giá để đổi san hô này của ta, lấy ra nhìn xem so sánh giá.”
Thẩm Húc vừa nghe thấy lấy vật đổi vật, sờ sờ túi tiền của mình, trên mặt không khỏi có chút u sầu.
Hắn từ trước đến nay không thích gắn đồ trang sức lên người, này thật sự là “Tiền đến lúc xài mới hận thiếu”.
Hắn đang rầu, bên cạnh bỗng nhiên vươn tới một bàn tay, trong tay cầm một cây trâm.
Thẩm Húc quay sang, Thích Thất lập tức đẩy đẩy cây trâm tới trước mặt hắn, ý bảo hắn cầm.
Thích Thất thấy hắn bất động, cho là hắn không cảm thấy cây trâm đủ tư cách, mở miệng giải thích: “Gỗ Hải Trầm mài thành trâm, thật thích hợp với búi tóc đen của chủ quầy, tuyệt đối đủ để đổi một nhánh san hô của Bích Lạc Hải.”
(海沉木 hải trầm mộc hay còn đc gọi là 流木 lưu mộc.)
“A… không phải…” Thẩm Húc muốn nói không phải vì cái này, nhưng hắn có chút thẹn thùng, Thích Thất lại giải vây cho hắn.
Hắn nâng mắt, đối diện với ánh mắt kiên định của Thích Thất, hắn thật sự không có cách nào từ chối.
“Cảm ơn ngươi…” Thẩm Húc cười yếu ớt tiếp nhận cây trâm, trao đổi san hô nhìn trúng với Giao nhân kia.
“Đúng rồi, vừa rồi ngài nói gần đây người tới chỗ này càng lúc càng nhiều, xin hỏi là bắt đầu từ khi nào?”
Giao nhân hiển nhiên thật thích cây trâm mới đổi được, chỉ chỉ phía trên chợ Yêu: “Ta cũng không phải thường tới chỗ này, chuyện cụ thể vẫn là phải đến hỏi chồn tiên.”
“Tiên kia ở…” Thẩm Húc không nghe rõ đối phương nói chính là tên gì.
Giao nhân ngẩng đầu lên, cầm cây trâm chỉ cho bọn hắn: “Chỗ cao nhất đó, nhìn thấy không? Chỗ ba ngọn đèn không ngủ.”
Cái gọi là Chồn tiên, vừa rồi Thẩm Húc nghe không hiểu, cũng thật sự đi vào trong lều, mới biết được chủ nhân nơi này là nhân vật nào.
Chồn bên trong căn nhà nhỏ vừa thấy có người đi vào, còn chưa kịp tiến lên nịnh nọt, liền khẩn trương lùi ra sau cái bàn lùn: “Ông trời của ta, vị thiếu gia này, vừa rồi ngươi nghênh ngang đi vào như vậy, tốt xấu cũng phải gọi mấy tiếng ở ngoài, cho bổn tiên làm chút chuẩn bị chứ.”
Hai người Thẩm Thích chân trước vừa rảo bước vào trong lều, chân sau còn chưa chạm đất, liền thấy đối phương lúc kinh lúc rống, nhất thời nhìn thoáng qua nhau có chút chần chờ, không biết có nên đi vào tiếp hay không.
“Vậy nếu không…… Chúng ta đi ra ngoài?”
“Không cần! Liền đứng ở chỗ đó đừng nhúc nhích!”
Vừa nói lời này, chồn xuyên thẳng qua những chai lọ vại bình đó của nó một cách linh hoạt, không lâu lắm trong tay đã cầm một cái bình sứ.
Nó lẻn đến trước mặt Thẩm Thích, móng vuốt cầm cành liễu bên trong bình sứ, một bên vẩy nước về phía bọn họ một bên đọc: “Hoàng thiên hậu thổ các loại thần phật… tề tụ ở đây đẩy lùi màn đêm...!đừng để cho người tổn thương linh hồn của chúng ta… bình bình an an mọi sự thuận lợi...” Nó đọc xong câu cuối cùng, dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, lại dùng cành liễu quét hai cái ở trên ngọc quyết của Thẩm Húc, “Bình an bình an… mọi sự thuận lợi mọi sự thuận lợi.…”
(皇天后土 hoàng thiên hậu thổ: thần Trời và thần Đất.)
(除晦祛陈 Trừ hối khư trần: chả biết edit sao nữa.)
Động tác của nó cực nhanh, sau khi xoay hai vòng lại rải chút nước xuống dưới đất, vội vàng đặt bình sứ xuống bên cạnh, nắm vạt áo Thẩm Húc, “Tới tới tới, ngồi ở đây.” Dắt người đến trước bàn lùn.
“Tới tới tới, uống trà uống trà.” Dứt lời, hai ly trà cùng một tỉ lệ đặt xuống trước mặt hai người.
Thẩm Húc và Thích Thất nhìn chằm chằm nước trà trước mặt, không hề ngửi được mùi thơm của trà, đều không dám vươn tay.
Chồn lại không để trong lòng, rụt eo liền chui vào phía sau bàn lùn, nửa người úp sấp lên bàn, hai tay nhỏ xoa nắn, cười tủm tỉm hai vị khách tới chơi: “Xin hỏi có thể giúp được gì cho hai vị công tử?”
Thẩm Húc liếc nhìn Thích Thất, khụ nhẹ một tiếng, hỏi: “Chúng ta đến thăm, là muốn hiểu biết một chút, gần nhất có phải chợ Yêu có nhiều người hơn hay không?”
Chồn híp mắt: “Chợ Yêu đều là phồn hoa như thế này, cũng không cảm thấy gần nhất nhiều hoặc là ít người.”
“A… Ta là chỉ người giống như chúng ta vậy, không phải Yêu.”
“Ồ!” Nó bừng tỉnh đại ngộ, mắt nhỏ lập tức đánh giá người tới trước mặt từ trên xuống dưới, “Các ngươi là muốn đến mua tin tức?” Nó quơ quơ móng vuốt của mình, cong khóe miệng một cách giảo hoạt.
Thẩm Húc bị móng vuốt kia lắc đến đầu choáng váng, thuận miệng liền muốn nói “Hỏi ngươi một câu liền phải thu ta năm lượng bạc cũng quá xấu bụng rồi”.
ai ngờ Thích Thất lại có chuẩn bị mà đến, móc năm viên lân châu từ trong túi ở tay áo, mặc chúng nó rơi rào rào lên bàn.
Ánh mắt Chồn lóe lóe, Thẩm Húc còn chưa thấy rõ động tác của nó, cũng đã dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tay cuốn mấy viên lân châu kia lên trốn xuống dưới bàn rồi.
Chỉ nghe thấy mấy tiếng “kẽo kẹt kẽo kẹt”, đầu nhỏ kia mới lại thò ra từ dưới bàn: “Này, giả!”
Thích Thất khí định thần nhàn: “Ta cũng chưa nói đó là Hải Lân Châu, cho nên cho nhiều một chút.”
Đầu nhỏ kia lại lập tức rụt xuống, sau bàn truyền đến tiếng đếm nho nhỏ.
“Đây là Lân Châu ở nơi nào nha?”
“Ngươi kiến thức rộng rãi, không phân biệt được?”
Thẩm Húc kinh ngạc nhướng mày nhìn về phía Thích Thất, hắn mới biết được thì ra Thích Thất còn sẽ trả lời một cách mỉa mai.
Chồn kia thở dài một cách nặng nề, chạy đến bên cạnh Thích Thất, nhìn về phía y đầy đáng thương.
Thẩm Húc nhìn đôi mắt nhỏ kia của nó, cảm thấy chồn thật đúng là dùng sai chiêu thức rồi, giả bộ đáng thương đối với Thích Thất mà nói…
…… Thật sự uổng công.
Quả nhiên, Thích Thất bất động thanh sắc giật vạt áo ra khỏi móng vuốt của đối phương, thuận tay đưa nước trà trên bàn đến trước mặt đối phương.
Chồn chớp chớp mắt khó hiểu, nhìn ly trà một cách nơm nớp lo sợ.
“Uống sạch ta liền nói cho ngươi.”
Chồn chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, cầm ly trà giống như khoai lang phỏng tay, thật là ném cũng không phải, uống cũng không phải.
“Này..
không tốt lắm đâu… dù sao cũng là trà cho khách…”
“Là trà cho khách? Hay là thuốc mê khiến khách nhân choáng váng dễ bề ăn trộm?”
“Này ——”
“Ta tưởng thủ đoạn này của ngươi hẳn là không thể gặp sáng, không biết chợ Yêu này đã có bao nhiêu Yêu vô cớ trúng chiêu? Bảo bối trong tủ sau lưng ngươi kia có hơn một nửa đều là tới bằng cách đó đi?!”
“Ài ài ài,” Bị người chọc thủng chiêu trò, khí thế của chồn lập tức xì hơi, hai lỗ tai dán sau cổ, tự nhận xui xẻo: “Ta cũng không cần nữa lân châu này nữa, các ngươi muốn hỏi gì, ta nhất định biết gì nói đó, hai vị cũng đừng nói ra chuyện này, xin thương xót…”
(认栽 nhận tài: thừa nhận mình xui xẻo, vận khí không tốt, thường là gặp thất bại.)
Cảm nhận được ánh mắt của Thích Thất, Thẩm Húc rèn sắt khi còn nóng mở miệng nói: “Vậy ngươi nói, gần đây có phải có nhiều người ở chợ Yêu hơn phải không?”
Chồn trở lại sau bàn, nhảy lên ghế dành riêng cho nó, bày cái bụng ra: “Thường lui tới chợ Yêu này, thật sự chỉ tồn tại ở thế giới kia.
Chính là gần đây, quả thật cũng chậm rãi có Ngự yêu đến.”
“Ngươi nói gần nhất là chỉ gần cỡ nào?”
“Trong khoảng trăm năm này.”
Hai người Thẩm Thích liếc nhau, Thẩm Húc trầm ngâm: “Lại là trăm năm… này cũng quá trùng hợp rồi, cùng với biến cố của Từ gia…”
“Không phải trùng hợp, phải nói chính là sau khi nhà trên núi Tùng Nham xảy ra chuyện.” Chồn đảo mắt, “Chợ Yêu này chỉ có một lối vào, chính là đáy giếng của Sơn Phòng kia.
Miệng giếng kia ban đầu còn chưa khô hẳn, tiểu yêu bình thường đều không vào được chợ Yêu này.
Đương nhiên, Yêu linh tu vi thấp đến chợ Yêu cũng không làm được gì, ngoại trừ bị săn bắt, trên người cũng không có gì có thể trao đổi.
Nước giếng vừa vặn là một ngạch cửa.
Lúc sau không biết thế nào, nước giếng chậm rãi liền khô, Yêu linh tầm thường tới đây dần dần nhiều lên.”
“Thì ra nước giếng không phải khô kiệt sau khi Từ gia xảy ra chuyện?!”
“Nghĩ gì vậy, chỉ bằng Từ lão thái cùng nhi tử của nàng bỏ mười mấy bộ thi thể này xuống giếng, còn chưa có uy lực lớn đến mức đó.
Lúc chợ Yêu này ra đời ta liền ở đây rồi, hiện tại nhóm hậu sinh đều xưng ta một tiếng Hoàng Đại Tiên.
Không nói đùa, nếu ta lại tu thêm tám mươi một trăm năm nữa, nói không chừng cũng có thể tu ra Địa Tiên.” Hoàng Đại Tiên vê một nắm râu, chớp chớp mắt.
“Ta tận mắt nhìn thấy, chợ Yêu này càng lúc càng lớn, nước của giếng này liền càng ngày càng cạn.
Thế hệ trước như chúng ta, đều đoán có phải là sức mạnh của vị Địa Tiên ở chỗ này đã khô kiệt hay không, nhưng chúng ta cũng chưa từng thấy bộ dạng của vị Đại Tiên kia trông thế nào, nói không chừng không anh tuấn tiêu sái như ta…” Nó thấy hai vị đối diện không cổ vũ cho nó, trên mặt có chút ngượng ngùng, “Khụ khụ, chuyện ngoài lề chuyện ngoài lề… ta nói đến đâu rồi?”
Thẩm Húc tức giận ngắt lời: “Vậy ngươi có để ý không, Ngự yêu tới chỗ này, có phải cùng đám người hay không?”
“Đều không thu tiền của các ngươi, tốt xấu gì cũng duy trì ta một chút chứ…” Chồn bới bới lông trên đỉnh đầu nó, “Đôi khi thì có, đôi khi thì không.
Nhưng gần nhất có một người, nhìn không giống Ngự yêu.”
(Này tách ra từ câu 有钱的捧个钱场,没钱的捧个人场 Có tiền phủng cái tiền tràng, không có tiền phủng cá nhân tràng: Có tiền liền dùng tiền để duy trì ta, ( không có tiền cũng không quan trọng), không có tiền liền dùng bản thân ngươi ( vỗ tay, hỗ động) để duy trì ta.)
“Trông như thế nào?”
“Là người thọt, hơn nữa lúc nào cũng đeo mặt nạ.”.