Thế đấy! Chàng đã trở thành tên tử tội, đem thân lưu đày lên vùng rừng núi hoang vu, cho đẹp lòng sư phụ, cho vui dạ đại ca. Giang Lâm mở to mắt trong đêm khuya, lắng nghe từng khớp xương đau nhức mà cay đắng vô cùng. Ba ngày rồi chàng không còn là kẻ tự do, để được nghe, nói, ăn, ngủ theo ý thích của mình. Cái thân thể của chàng giờ đây nằm trong tay bọn hung bạo, sinh mạng này khác nào như cá trên thớt như chim trong lồng.
Chàng thèm biết bao một hơi thở tự do, nhưng ánh mắt chàng từ đây không còn hồn nhiên, vô tư như khi cùng Thảo Sương đùa nghịch nữa, mà nói chỉ âm thầm ánh lên những tia căm hờn rực lửa.
Một cơn gió núi thổi qua, lạnh buốt xương làm chàng nhớ lại lúc tiễn đưa. Hừ!
tiễn đưa một người tự do vào nơi chốn tù đày. Giang Lâm mỉm cười chua chát. Thật là mỉa mai cho sư phụ. Sau khi trói chặt hai tay đứa học trò của mình, lại ngước nhìn nó bằng tia mắt yêu thương, rồi tặng cho nó một món quà an ủi. Món quà đó cùng với món quà của Hồ Sơn, Giang Lâm chẳng thèm đụng đến kể từ khi đặt chân lên vùng rừng núi Miêu Cương này.
Với Giang Lâm, điều an ủi duy nhất hiện giờ là những giọt nước mắt nóng hổi của Thảo Sương chảy trên vai áo. Chiếc khăn thấm đầy nước mắt của nàng giờ đây là báu vật thiêng liêng mà chàng sẽ giữ mãi bên mình cho đến chết.
Có tiếng mõ điểm sang canh. Giang Lâm lặng yên thầm đếm. Tiếng động vang giữa đêm khuya, nghe lạnh lùng khô khan. Có tất cả bốn hồi mõ dài giục giã, như vậy là đã đến canh tư. Một đêm dài sắp trôi qua lặng lẽ để một ngày tủi nhục mới lại bắt đầu. Cứ thế ngày nối ngày trôi mãi, tuổi xuân sẽ trôi qua trong đau đớn căm hờn.
− Giang Lâm! Anh ngủ không được hay sao mà cứ trăn trở hoài vậy?
Bên tai chàng vang lên tiếng thì thầm. Trong ánh sáng lờ mờ của những vì sao trên đỉnh núi, Giang Lâm nhận ra hình dáng của Sĩ Khải, người bạn mới quen nơi đất lạ.
Chàng quay lại mỉm cười:
− Sương khuya xuống lạnh, cộng với nỗi nhớ quê hương làm tôi không tài nào ngủ được.
Sĩ Khải an ủi:
− Rồi sẽ quen thôi! Hãy ráng ngủ để bảo vệ sức khỏe. Nghe đâu ngày mai chúng sẽ đày ta lên rừng tìm trầm.
Giang Lâm vẫn tỉnh queo:
− Lên rừng tìm trầm hay xuống biển mò ngọc có khác gì nhau? Hơi đâu mà chú ý đến làm gì?
Sĩ Khải lắc đầu:
− Tại anh chưa biết đó thôi, ở đây mỗi lần nghe đến việc tìm trầm là ai ai cũng nổi ốc rùng mình. Vì đây là một việc làm nguy hiểm vô cùng. Có mấy ai đi mà trở về nguyên vẹn được đâu. Không bị chết bởi sơn lam chướng khí, cũng bỏ mình vì thú dữ rừng sâu.
Giang Lâm nói với vẻ bất cần:
− Thế thì tôi càng mong mình được làm việc ấy.
Sĩ Khải không đồng ý:
− Kìa sao bạn lại nói vậy? Có cái gì quí hơn mạng sống đâu? Hôm nay là thân tù đày, biết đâu ngày mai ta lại là con chim sổ lồng. Chết là hèn là nhục. Phải sống mới được chứ.
Giang Lâm ngơ ngác kêu lên:
− Với hai bàn tay trắng này ư?
− Phải kiên nhẫn đợi chờ cơ hội. Thôi trời sáng rồi tôi trở về kẻo chúng nghi ngờ.
Sĩ Khải lom khom bỏ về chỗ của mình. Giang Lâm nhìn theo và chợt phát hiện Sĩ Khải là người biết võ công. Và có lẽ chàng ta cũng đã nhận biết mình như vậy nên mới đến để cùng mưu đồ việc lớn.
Tiếng cồng kẻng báo sáng vang lên dồn dập giữa khu đất trống, đẩy bước chân đám tù nhân bước vội, bước vàng đến nơi tập hợp dưới làn mưa roi tàn khốc.
Khoác chiếc áo lên vai, quảy túi hành lý, Giang Lâm bước đi chầm chậm về nơi bọn chúng tập hợp tù nhân. Chợt một ngọn roi xoắn ngang lưng đau nhói, nhưng chàng chỉ quay lại khẽ mỉm cười rồi bước đi đủng đỉnh.
Thái độ khiêu khích của chàng đã làm cho bọn coi tù tức điên. Chúng đạp chàng té nhào xuống đất rồi vung roi túi bụi. Sĩ Khải từ đâu chạy đến đỡ Giang Lâm đứng dậy nói với bọn quản tù như van vỉ:
− Thưa quí quan, cậu em tôi mới bịnh dậy, xin quí ngài thương tình rộng lượng.
− Thằng khốn nào đây?
Tên quản tù lại vung roi đánh luôn Sĩ Khải. Chàng đỡ Giang Lâm đứng dậy rồi cùng lưng đỡ đòn cho bạn bước đến nơi tập hợp. Trên mặt Giang Lâm một vệt máu loang dài, Sĩ Khải lau cho bạn nhăn mặt:
− Cậu liều quá, sao lại khiêu khích chúng làm gì?
Giang Lâm không đáp nhìn Sĩ Khải thân thiện. Quả như lời Sĩ Khải đã nói, hôm nay chúng bắt đám tù nhân vào rừng sâu tìm trầm.
Nghe nói phải tiến sâu vào rừng Miêu Cương tìm trầm, tiếng khóc ri rỉ bắt đầu vang lên từ đám tù đen. Và một đám mưa rơi tới tấp đã làm cho họ phải nín lặng đi vào cõi chết. Có mấy ai vào rừng Miêu Cương mà được trở về đâu?
Theo sự sắp xếp của đại hán râu xồm, tù nhân được chia ra từng nhóm nhỏ năm người để dễ bề kiểm soát. Giang Lâm được cử làm nhóm trưởng của nhóm mình.
Cầm bao lương thực ít ỏi trong tay, nhìn những người cùng theo mình tiến sâu vào cõi chết mà nghe lòng đau nhói. Bởi ngoài chàng và Sĩ Khải là hai thanh niên đang ở lứa tuổi đang xuân thì họ là những lão già ốm yếu, những đứa bé bủng beo và một cô gái xanh xao bịnh hoạn. Chàng cất tiếng hỏi ân cần:
− Xin nhị vị cho tại hạ được biết tên để chúng ta dễ bề đàm đạo. Trước hết tại hạ xin tự giới thiệu tên mình là Giang Lâm, hai mươi tuổi.
Đứa bé sợ hãi nép mình vào người lão già cất giọng run rẩy:
− Thưa ông, con là Trúc Phi mười ba tuổi, còn đây là ông ngoại của con tên là Trần Lãnh tám mươi hai tuổi.
Giang Lâm cảm động đặt tay lên đầu đứa bé:
− Xin đừng gọi huynh là ông và đừng xưng con nữa nghe em, tiểu bối xin ra mắt tiền bối.
Lão già có vẻ gầy yếu bịnh hoạn, râu tóc bù xù trắng xóa. Nhưng nếu ai để ý thì sẽ thấy đằng sau đôi mắt lờ đờ kia, chỉ cần một tia lóe sáng khi ngắm Giang Lâm, mà người có học võ công sẽ biết đó là tia nhìn của một người có nội lực cao thâm, lão cất giọng phều phào:
− Xin đừng gọi ta là tiền bối.
Giang Lâm quay sang nhìn cô gái, tuy lem luốc nhưng nếu tinh ý sẽ nhận ra nàng có một sắc đẹp mê hồn:
− Còn cô nương đây xin cho biết quý danh.
Nàng cúi đầu, cố làm trầm đi giọng nói thanh tao:
− Dạ tôi là Doanh Doanh, mười chín tuổi.
− Còn Sĩ Khải xin anh hãy tự giới thiệu đi.
Nãy giờ Sĩ Khải mãi theo dõi các nhóm khác, nghe Giang Lâm nhắc mới quay lại, giật mình bối rối, nụ cười ngượng nghịu nở giữa đôi môi đẹp làm tươi sáng thêm gương mặt khôi ngô:
− Tại hạ là Sĩ Khải, hai mươi lăm tuổi.
Giang Lâm bỗng nhiên vui vẻ, chàng tự nghĩ rằng chàng phải có trách nhiệm với những người kia, họ cũng giống như chàng, chung số phận lưu đày. Họ yếu, chàng mạnh, bổn phận chàng là phải bảo vệ cho họ an toàn. Tự nhiên chàng nở nụ cười, nụ cười đầu tiên từ khi lâm nạn. Nụ cười đã trả lại cho chàng niềm tin vào cuộc sống, làm cho mọi người bỗng thấy chàng thật đáng yêu, chàng nói với mọi người:
− Cùng chung một số phận, tại hạ đề nghị chúng ta đối xử với nhau như ruột thịt.
Vì chỉ có tình thương mới giúp chúng ta thoát khỏi cảnh đơn lẻ, u buồn.
Tất cả lặng yên không đáp duy chỉ có cụ già khẽ gật gù như biểu lộ sự đồng tình.
Giang Lâm nói tiếp:
− Nơi đây chỉ có trưởng lão là bậc cao nhiên, xin xếp vào hàng tiền bối, còn lũ hậu sinh chúng cháu sẽ tùy theo tuổi tác mà phân biệt huynh đệ. Và nói gì thì nói Trúc Phi cũng thuộc hàng em út.
Có lẽ lâu lắm rồi đứa bé mới nghe được một giọng nói ngọt ngào nên nó quên sự sợ hãi, nheo nheo mắt nhìn chàng trai với vẻ thân thiện. Sĩ Khải hào hứng:
− Lời Giang đệ nói quá rõ ràng, xin tiền bối và cô nương đây đừng từ chối. Thôi chúng ta hãy lên đường. Đừng để nhọc công tên ác độc kia dùng roi xua đuổi.
Đoàn người kéo lê xích xiềng tiến lên đi vào cõi chết. Tên quản tù nở nụ cười cay độc. Hắn không sợ đoàn người bỏ trốn. Với xiềng xích nặng nề kia, đoàn người sẽ không vượt qua được Miêu Cương. Kẻ nào không chết, tất hải trở về mà trở về thì...
Đôi mắt hắn sáng lên, khi mường tượng ra hàng xe trầm quí giá được chở về cố quốc.
***
Trời vừa chạng vạng tới, Giang Lâm bảo đoàn người dừng lại. Chàng cùng Sĩ Khải đi nhặt củi khô về nhóm lửa giữa rừng, Doanh Doanh cũng vội soạn nồi ra để nấu cơm.
Khi hai người về đến nơi thì ông cháu Trúc Phi cũng vừa dọn sạch một khoảng đất rộng. Doanh Doanh đang loay hoay bên bờ suối vo gạo. Tiếng chim ríu rít chuyền cành, nếu dẹp bỏ hết xích xiềng trên tay thì đây là một bức tranh tuyệt đẹp.
Đặt bó củi xuống đất, bỏ mặc co Sĩ Khải nhóm lửa, Giang Lâm tiến về bờ suối, mái tóc Doanh Doanh buông dài, chợt chàng thấy nhớ Thảo Sương vô hạn, nàng cũng từng cùng chàng vo gạo thế này đây.
− Doanh muội sau nấu ít gạo thế kia? Rồi ai ăn ai nhịn?
Nghe động Doanh Doanh giật mình quay lại, nhưng nàng nhoẻn cười ngay:
− Giang huynh làm muội hoảng hồn, gạo của ta còn ít lắm, phải để dành chứ. Ơ kìa! Sao huynh nhìn muội ghê vậy?
Chàng chớp mắt mơ màng:
− Hôm nay muội đẹp quá, y hệt như một nàng tiên vậy?
Màu hồng xuất hiện trên đôi má bầu bĩnh, nàng cúi đầu bưng rá gạo bước nhanh không nói. Giang Lâm ngồi xuống ghềnh đá thở dài. Tay chàng lùa vào trong nước, làm nó dậy sóng lung linh mà cứ ngỡ đôi mắt người thương long lanh ánh sáng. Thảo Sương trước mắt chàng là hình bóng của nàng đang giận hờn nũng nịu.
Càng gần Doanh Doanh, chàng càng nghe nhớ người yêu. Thật không ngờ trong số người bị lưu đày lại có cả một nàng con gái sắc nước hương trời như vậy. Nếu không có Thảo Sương, có lẽ chàng đã bị nàng nhận chìm vào đôi mắt dài buồn rười rượi mà lúc nào cũng chứa đựng một tâm tư sầu não.
So với Thảo Sương, Doanh Doanh là một thái cực hoàn toàn trái ngược. Nàng chẳng biết võ công, không nghịch ngợm, trêu ghẹo, chọc phá mà lại dịu dàng, êm ái và rất hay thẹn thùng. Giang Lâm bật cười nhớ lại cảnh mình và Sĩ Khải bàng hoàng khi lần đầu bắt gặp dung nhan thật của nàng. Hôm đó, vừa mới tắm xong, lớp bùn đất bôi đen được nàng rửa sạch, Doanh Doanh giống như nàng tiên vừa lột xác. Nếu lúc đó có ai bảo rằng nàng là một vị công nương chắc chàngvà Sĩ Khải cũng sẽ không phủ nhận.
− Giang huynh, cơm đã chín rồi, Doanh tỷ bảo em mời anh vào dùng bữa.
Trúc Phi từ trong cành lá hiện ra mời chàng vui vẻ.
Giang Lâm chớp mắt trở về thực tại, nhìn đứa bé với nụ cười hồn nhiên tươi sáng, chàng ngẩn ngơ tự nghĩ sao ai cũng sợ rừng ma nhiều sơn lam chướng khí? Trong khi mấy ngày qua, đoàn người của chàng ăn uống tuy thiếu thốn mà trông ai cũng vui tươi, hồng hào khỏe mạnh.
− Giang huynh ngẩn ngơ gì nữa vậy, vào mau đi, em đói bụng lắm rồi.
Giang Lâm mỉm cười cùng đứa bé bước vào trong, nhưng vừa đi được mấy bước hai người đã nghe tiếng Doanh Doanh hét thất thanh kêu cứu.
Không chậm trễ chàng bỏ mặc Trúc Phi, vội phóng nhanh đến nơi vừa phát ra tiếng gọi, Doanh Doanh đang bị một con cọp xám rất to vồ chụp. Giữa lúc hàm răng mãnh thú sắp cắm phập vào chiếc cổ trắng ngà thì Giang Lâm đã kịp thời dùng hết sức bình sinh quật sợi xích sắt nơi tay ngáng ngang miệng cọp cứu Doanh Doanh thoát khỏi cái chết kinh hoàng trong đường tơ kẻ tóc.
Bị mất miếng mồi ngon. Con cọp đói gầm lên hung hãn liên tiếp phủ lên người Giang Lâm những đòn mạnh bạo. Nhưng chàng trai trẻ vẫn thản nhiên nhảy nhót chọc cho nó điên lên trước ánh mắt kinh hoàng của Doanh Doanh.
Đùa giỡn một hồi có lẽ đã chán nên chàng dừng chân, trụ bộ, dùng chưởng pháp lôi công đánh mạnh vào giữa mặt con ác thú. Đang đà lao tới, cọp lãnh nguyên luồng chưởng phong ngã ra chết ngay tại chỗ.
Thản nhiên đi đến gần Doanh Doanh, chàng tươi cười hỏi:
− Doanh muội phải một phen khiếp vía hả?
Nàng đưa tay chận ngực không nói, chàng vung vẫy hai tay:
− Lâu ngày không vận động, nay được thử sức với cọp xám nghe sảng khoái vô cùng.
− Giang đệ, huynh thật không ngờ đệ lại có võ công thâm hậu như thế.
Tiếp theo tiếng nói, Sĩ Khải cùng lão già và đứa bé bước ra khỏi chỗ nấp.
Giang Lâm khiêm tốn:
− Sĩ huynh quá khen, đệ chỉ mới tập tành võ nghệ, đâu dám nhận hai tiếng cao thâm.
Trần Lãnh cất tiếng khàn khàn:
− Lão đói bụng quá, xin hai thiếu hiệp vào nhanh kẻo lão đây chết xỉu.
Trúc Phi giật tay lão chẳng bằng lòng:
− Ngoại, sao ngoại nói kỳ cục vậy?
Giang Lâm lật đật vòng tay:
− Thôi chúng ta vào dùng bữa đi, một lát xả thịt con cọp này ra, đoàn chúng ta lại có một phần thức ăn khá.
Sau khi ăn uống xong, xả thịt cọp ra thành từng mảnh nhỏ, đoàn người ngồi quanh đống lửa cùng nhau sấy cho thịt mau khô để dành ăn trong nhiều bữa.
Đang làm bỗng Sĩ Khải có ý kiến:
− Thưa lão tiền bối, tại hạ có một ý như thế này. Nơi đây cũng đã xa doanh trại giặc, vậy chúng ta hãy tháo gông xiềng cho nhẹ nhàng thân xác.
Lão già gật đầu:
− Lời công tử nói phải! Nhưng chúng ta chỉ có dao cùn, kiếm cụt làm sao chặt đứt nổi xích xiềng?
Sĩ Khải cười vui:
− Lão tiền bối quên rằng, tại hạ và Giang đệ đều là những người có võ công sao?
Nói xong chàng gồng tay dùng nội lực bức tan xiềng xích. Giang Lâm thấy vậy cũng vội làm theo. Rồi bước đến bên lão già cung kính:
− Xin tiền bối hãy để cháu bứt bỏ gông xiềng.
Lão già không đáp chìa tay cho chàng. Bên kia Sĩ Khải cũng bước đến gần Doanh Doanh, trìu mến:
− Doanh muội đưa đây huynh bứt xiềng cho.
Nàng bối rối vì từ nhỏ đến giờ chưa lần nào đưa tay cho ai nắm.
Giang Lâm vốn quen với những cử chỉ mạnh bạo của Thảo Sương liền cất tiếng nói vô tư:
− Kìa sao Doanh muội chẳng đưa tay cho Sĩ huynh tháo bỏ giùm cho, em còn luyến lưu nó lắm chăng?
Doanh Doanh đỏ mặt cúi đầu đáp lí nhí:
− Thôi muội chẳng dám làm phiền Sĩ huynh để tự muội tháo cho mình cũng được.
Nói xong hai bàn tay nhỏ đẹp của nàng xoay tròn linh động, rồi chẳng biết có cách nào nó bỗng dài ra mềm nhũn, chui tọt qua lỗ còng một cách dễ dàng.
Thủ pháp của nàng kỳ lạ quá làm cho Sĩ Khải và Giang Lâm phải ngẩn người ra vì kinh ngạc. Nhưng với đôi mắt tinh đời thì lão Trần Lãnh đã nhận ra và trong lòng lão thầm sợ:
“Trời! Miêu gia linh pháp, nàng ấy còn sống trên cõi đời này hay sao chứ?” Trong năm người chỉ có Trúc Phi là không bị trói nên nó cũng chẳng phải nhờ ai giải cứu. Nó chỉ biết trơ mắt ra mà ngắm mọi người, lão già lại cất tiếng thều thào:
− Lão xem qua, chư vị đây đều là người biết võ công thâm hậu, sao lại để bọn chúng bắt quá dễ dàng, và cam tâm sống đời tù tội.
Nghe lão nhắc, Giang Lâm bỗng chốc khơi động nỗi thương tâm khiến hai hàng châu rơi lả tả:
− Giang huynh, anh có chuyện gì buồn?
Không kiềm nỗi uất hận tuôn trào, Giang Lâm kể lại cho mọi người nghe câu chuyện của mình. Nghe xong ai cũng phải thở dài cho số phận của chàng gặp phải vị sư phụ quá yếu hèn nhu nhược.
Sĩ Khải đặt tay lên vai chàng an ủi:
− Thái Bình phái, một giáo phái lớn, có nhiều uy tín trong giới võ lâm. Không hiểu sao lại có thái độ ươn hèn như vậy? Nếu gặp ngu ca thì thà chết chứ không giao nộp học trò.
Lão già trầm ngâm:
− Mỗi người một hoàn cảnh. Công tử chớ lấy lòng mình đặt vào chuyện của người khác. Còn công tử vì sao mà nên nỗi mang tù tội?
Sĩ Khải vòng tay:
− Thưa lão bá, tại hạ vô duyên nên không có chân trong bất cứ một giáo phái nào.
Một hôm tình cờ tìm được pho “Thái âm kinh”, tại hạ đã cố tâm tìm hiểu mang một ít võ nghệ trong mình bất ngờ bị vu khống giết người nên đành bỏ dỡ cuộc luyện tập.
Lão già gật gù ngây ngô:
− Lão chưa nghe đến tên Thái Âm kinh bao giờ. Đây là lối võ công gì?
Doanh Doanh xen vào:
− Thưa lão bá “Thái âm kinh” là một trong năm pho võ công tuyệt thế, Sĩ huynh đây đã luyện thành một quyển, thì người cũng đã được xếp vào một trong ngũ hùnh của thiên hạ.
Lão già ngó Doanh Doanh trân trối:
− Ồ! cô nương cũng rành về việc võ công chứ?
Doanh Doanh cúi đầu:
− Tiện nữ chẳng biết gì về giới giang hồ, chỉ nghe người lớn nói chuyện với nhau như thế. Cháu còn nghe nói ngoài bộ “Ngũ âm chân kinh” trên giang hồ còn ba quyển nữa, đó là bộ “Cương nhu hóa thần công”. Ai mà học được bộ sách này tất sẽ trở thành cao thủ vô địch võ lâm.
Sĩ Khải chợt la lên:
− Cương nhu hóa thần công? Ồ điều này thì đây là lần đầu tiên tại hạ mới nghe được đó.
Nãy giờ Giang Lâm mãi đắm nhìn trong cơn suy tưởng, chợt nghe Sĩ Khải hét lớn mới giật mình quay lại:
− Huynh nói cái gì mà “Cương nhu hóa thần công”?
Lão già cười hề hề vỗ lên vai chàng thân mật:
− Ôi, bọn họ nói chuyện võ lâm giang hồ, hơi đâu mà nghe cho mệt. Đi ngủ đi cháu.
Cả bọn vâng lời, mỗi người chọn cho mình một góc. Tội nghiệp cho Doanh Doanh vốn quen cảnh kín cổng cao tường nên tối nào trước khi đi ngủ nàng cũng tìm hái thật nhiều lá cây về làm vách ngăn mình với mọi người. Đêm khuya thật là khuya, từ nơi đoàn người bị lưu đày đang ngủ bỗng có một con sáo đen tuyền, không biết xuất hiện từ đâu, bay thẳng lên bầu trời đêm tĩnh mịch.
***
Từ sau đêm đốt lửa ngồi hong thịt cọp, đoàn người bị lưu đày như xích lại gần nhau. Họ đối xử với nhau có phần nào bớt e dè hơn trước. Ai cũng có mối cảm tình đặc biệt với Giang Lâm, nhất là Doanh Doanh. Nàng thường ngắm trộm chàng qua kẽ lá, rồi lòng lại bâng khuâng.
Nhưng dù cho họ có đem cho chàng bao nhiêu tình cảm chân thật, cũng không làm sao bù đắp được khoảng trống của con tim. Nỗi thương nhớ Thảo Sương cứ làm mắt chàng thường ngấn lệ buồn cứ mỗi buổi chiều. Chàng phải tách mọi người, ra bờ suối suối vắng ngồi tìm về kỷ niệm.
Chợt có tiếng hỏi:
− Giang Lâm, thiếp hiệp ngồi đây mà lão phu tìm kiếm mãi.
Giọng lão Trần Lãnh hôm nay thật lạ, chàng quay lại cung kính:
− Lão bá, người tìm cháu có việc chi?
Hôm nay lão đi đứng thật vững, không có vẻ gì ốm yếu bệnh hoạn cả. Lão ngồi xuống cạnh chàng:
− Thiếu hiệp đừng lo, lão không đến nỗi yếu đuối như thiếu hiệp lầm tưởng đâu.
− Ồ! Lão tiền bối, người có một võ công thâm hậu vô cùng.
Giang Lâm kêu lên thảng thốt:
− Vậy mà cháu cứ lầm tưởng...
Lão cười hề hề không đáp.
Chàng hỏi tiếp:
− Tiền bối, nếu tại hạ không lầm thì tiền bối cũng là một người có danh trong giới giang hồ?
Lão già cười vui nói:
− Ta là ai, điều đó không quan trọng. Cháu đừng nên tìm hiểu làm gì. Cứ biết ta là một người bạn rất thân của sư phụ cháu là đủ.
Giang Lâm mừng rỡ sụp quỳ xuống:
− Ồ, vậy thì đệ tử thất lễ vô cùng, sao đệ tử không thấy sư bá đến thăm sư phụ.
Lão trầm ngâm:
− Ta và sư phụ cháu là hai người bạn rất thân, có thể cho nhau sinh mạng của mình.
Nhưng đó là chuyện ngày xưa, của hơn hai mươi năm về trước. Còn bây giờ... thôi cháu à, hãy quên tất cả mà nhìn về tương lai trước mặt. Hôm trước nghe cháu buông lời oán hận sư phụ, ta buồn lắm. Lẽ nào lão đệ ta lại biến đổi nhanh đến thế sao? Ta không tin. Chuyện còn nhiều uẩn khúc. Ta khuyên cháu nên xem qua món quà của sư phụ ban tặng.
Giang Lâm buồn bã:
− Món quà của đại ca và sư phụ cháu ban tặng lúc chia tay cháu chẳng muốn nhìn đến làm gì? Nó chỉ gợi cho cháu nỗi đau buồn, căm hận mà thôi.
− Đừng nóng, hãy xem qua đi cháu.
Chàng cho tay vào túi hành trang uể oải lấy hai món quà ra. Đó là hai gói giấy vuông, Giang Lâm nói không sốt sắng:
− Nếu lão bá muốn coi thì cứ tự tiện chứ cháu đã hứa là không thèm nhìn đến. Cái gói đỏ là của sư phụ, còn cái gói xanh là của đại ca cháu đó.
Lão đặt hai gói quà vào lòng vui vẻ:
− Để ta xem tặng vật rồi nói cho cháu biết tình cảm của mọi người đối với cháu nhé.
Lão kêu lên kinh ngạc khi mở tung gói giấu màu xanh:
− Ồ! Cái gì thế này!
Giang Lâm không nén nổi sự tò mò quay qua nhìn chợt kêu lên thảng thốt:
− Trời! Kim sa tiền ngự hàn.
Lão vờ ngốc nghếch:
− Thì áo ngự hàn, có lẽ đại ca cháu sợ cháu bị lạnh đây chớ gì?
Giang Lâm luồn tay vào lớp áo lông, sắc vàng lóng lánh mà cứ ngỡ mơ ngủ. Chàng lẩm bẩm một mình:
− Kim sa tiễn ngự hàn! Vật mà đại ca quý hơn cả sinh mạng của mình, sao anh ấy lại tặng cho ta?
− Giang Lâm, đại ca cháu có gởi thơ cho cháu nữa đấy!
− Ôi! Anh ấy gói vật gì trong đây vậy?
Lớp giấy gói được bóc ra. Lần này thì đến lượt lão già không kìm nổi tiếng kêu thảng thốt:
− “Ngũ linh châu”, báu vật của võ lâm, tại sao Hồ Sơn lại có được?
Giang Lâm ngẩn người ra nhìn màu ngọc long lanh ngũ sắc, chàng nói mà không hiểu mình nói gì cả:
− Vậy này gọi là “Ngũ linh châu” đây sao? Một trong năm vật linh thiên của thiên hạ, cháu thường nghe mọi người nhắc nhở nhưng chưa biết công hiệu của nó ra sao cả?
Lão trao ngọc cho chàng rồi bảo:
− Cháu hãy cất kỹ vào mình, rồi lão giải thích cho nghe. Viên ngọc này xuất xứ bên Trung Nguyên từ đời chiến quốc, không hiểu tại sao lại lọt vào tay của Hồ Sơn.
Giang Lâm ngạc nhiên hỏi:
− Viên ngọc này quý lắm sao?
Lão gật đầu, trầm ngâm:
− Phải! Vì nó có năm tánh linh tất cả:
Trị thủy, trị hỏa, trị độc, trị côn trùng sâu bọ và làm không khí trong lành.
Giang Lâm chợt hiểu:
− Thảo nào mấy hôm rày đoàn chúng ta đâu có bị ảnh hưởng của rừng thiêng nước độc.
Lão nghiêm trang:
− Như vậy cháu đã hiểu tình cảm của đại ca cháu dành cho mình chưa? Bảo vật này hiện nay võ lâm đang tìm kiếm, cháu nên cất giữ cẩn thận kẻo mang họa vào mình.
Chàng cất giọng ân hận:
− Bây giờ cháu hối hận vô cùng. Đại ca thương cháu như vậy mà cháu nỡ nghĩ quấy về người chứ. Chiếc áo ngự hàn người quý hơn sanh mạng vậy mà cũng rộng lòng tặng cho cháu, nghĩ lại cháu hổ thẹn vô cùng.
Lão đặt tay lên vai chàng, an ủi:
− Đừng buồn nữa cháu à, biết lỗi thì sửa lỗi. Thôi cháu hãy đọc thư đi, xem Hồ Sơn có căn dặn gì?
Giang Lâm rưng rưng mở tờ giấy ra đọc, từng chữ từng lời như có ánh mắt Hồ Sơn nhìn chàng chăm chú.
Giang đệ thương yêu!
Biết đệ hiểu lầm, đại ca buồn lắm, nhưng đại ca chẳng trách đệ đâụ.. bởi đệ hãy còn quá trẻ, tính tình đệ lại bộc trực thẳng ngay.
Nay tiễn đệ vào con đường tù tội, đại ca nghe lòng dạ xót xa, hiềm không thể cùng đệ sớt chia gian lao khổ cực. Thôi thì, kim sa tiễn ngự hàn sẽ thay đại ca ở cạnh bên đệ, cùng đệ sớt chia niềm ấm lạnh.
Có kim sa tiễn ngự hàn rồi mà đại ca vẫn chưa yên dạ, nơi rừng sâu sơn lam chướng khí, cổ độc ma phong. Đại ca tặng luôn cho đệ viên “Ngũ linh châu”, đệ hãy nghĩ đó là tấm lòng của đại ca dành cho hiền đệ. Hãy cố gắng giữ mình.
Có điều đại ca dặn đệ, đừng cho ai nhìn thấy hai bảo vật này vì nó liên quan đến cả một câu chuyện dài mà đại ca đã dặn lòng giấu kín, lần cuối cùng khuyên đệ:
hãy học cho xong chữ nhẫn.
Hồ sơn ký bút.
***
Đại ca! Lòng Giang Lâm bỗng ngập tràn tình thương mến. Chàng vốn là một con người nhạy cảm dễ bị kích động, nên niềm vui hay nỗi buồn đến với chàng lúc nào cũng nhanh hơn người khác. Đây cũng chính là điểm yếu của chàng.
Đợi cho cơn xúc động của chàng dịu xuống, Trần lão mới lên tiếng:
− Nếu cháu không giở ra thì bao giờ cháu mới biết được tâm tình của Hồ Sơn dành cho cháu. Còn đây, đây là món quà của sư phụ tặng ban cháu hãy tự tay mở ra kẻo làm người phật dạ.
Chàng đón món quà bằng cả hai tay, cung kính run run bỏ lớp vỏ ngoài và xuýt té nhào xuống nước vì kinh hãi, may mà có Trần lão đưa tay đỡ lại:
− Kìa! Giang Lâm, cháu làm sao vậy?
− Tiền bối! Tiền bối hãy xem sư phụ tặng cho cháu vật gì?
Giang Lâm xé to hơn phần vỏ bọc, lão trợn trừng mắt, dù là người từng trải nhưng lão cũng không nén nổi sự kinh hoàng, vui sướng.
− “Thần Cương Đại Pháp”, trời ơi, võ lâm chi bảo. Một trong ba quyển “Cương, nhu, hóa thần công” đệ nhất trong thiên hạ.
− “Cương, nhu, hóa thần công”, bộ sách mà Doanh Doanh vừa nhắc.
Giang Lâm lặp lại bàng hoàng:
− Sao sư phụ lại tặng nó cho cháu làm gì? Bộ người không sợ cháu làm mất nó sao?
Trần lão lẩm bẩm một mình:
− Thì ra là vậy, bây giờ thì ta đã hiểu.
Còn quá bàng hoàng, chàng cứ ngỡ lão nói với mình nên quay qua hỏi:
− Lão tiền bối dạy việc gi?
Trần lão xua tay:
− Không, ta không ngờ hôm nay lại bắt gặp nhiều bảo vật của võ lâm như vậy nên quá bàng hoàng. Giang Lâm! Ngươi phải giấu kín chuyện này, bằng không sẽ mang họa vào thân đấy.
Nhưng Giang Lâm chẳng còn nghe thấy gì. Chàng còn quá mải mê vào bức thư của sư phụ dặn dò:
Giang Lâm con!
Từ lâu ta đã xem con và Hồ Sơn như con ruột của mình, nên bao nhiêu tâm huyết ta đều hy vọng ở hai con, rường cột của Thái Bình giáo.
Thế nhưng không ngờ, ta chưa kịp thực hiện ý đồ thì đã xảy ra biến cố. Con bị lưu đày, bao kế hoạch ta đề ra đều sụp đổ, nhưng ta chẳng trách con làm hỏng cơ mưu, chỉ đau lòng vì con không hiểu thấu lòng sư phụ.
Nhưng thôi nói gì thì chuyện cũng lỡ hết rồi, con bị lưu đày phiên này không biết lúc trở về, sư phụ và con có còn dịp may hội ngộ hay không? Nên tiện đây thầy tặng cho con quyển “Thần cương đại pháp”, một trong ba quyển “Cương, nhu, hóa thần công” mà giang hồ từng đồn rộng rãi và thèm muốn.
Thật ra nó cũng không đến độ ghê gớm như mọi người lầm tưởng đâu! Vì sư phụ đã giữ hai pho bí kíp này từ mấy chục năm, đã luyện thuần thục mà chẳng thấy công hiệu là bao. Có lẽ vì thiếu mất cuốn ba chăng?
Con không nên hờn giận Hồ Sơn. Nó yêu thương con và cuộc đời nó nhiều đau khổ. Thầy khuyên con sau này nên tìm về tạ lỗi với đại ca. Thầy có để lại cho đại ca con một quyển “Thần Cương Đại Pháp”, coi như thầy đã chia gia tài cho các con rồi đó.
Riêng Thảo Sương, thầy chẳng để lại cho nó gì cả, bởi nó là thân con gái và thây tin nó sẽ sống yên lành dưới sự bảo vệ của hai con.
Điều mong muốn cuối cùng của thầy là các con hãy hòa thuận, yêu thương nhau, nơi suối vàng thầy nhắm mắt an lòng.
Lâm Bình thủ bút.
− À, nhân đây thầy cũng nói thêm, uy lực của Thái Bình giáo là thanh kiếm bằng vàng mà kẻ nào cầm nó trên tay tức đó là vị chưởng môn nhân thừa kế ngôi vị của thầy.
Lưỡi kiếm đó thầy gởi cho con, còn ba chuôi kiếm, thầy ban cho Hồ Sơn, Thảo Sương và Châu Đạt. Con hãy lựa chọn cho kỹ rồi quyết định (nếu đến ngày Đại hội giáo phái Thái Bình ta không còn sống nữa) thay ta. Con nhớ học cho thông chữ NHẪN.
Lâm Bình di bút.
− Sự phụ!
Giang Lâm òa lên nức nở ôm bức thư vào lòng:
− Ôi, lòng sư phụ thật bao la nhân từ độ lượng. Con đã hỗn hào xúc phạm, vậy mà người vẫn yêu thương tin cậy, lời thư thầy viết mới buồn làm sao? Tha thiết làm sao?
Giống như một lời trăn trối. Không, thầy ơi, thầy phải sống, chờ con về quỳ dưới gối để tạ lỗi cùng thầy.
− Giang Lâm, sư phụ con nói gì trong thơ vậy?
Chàng giấu vội lưỡi kiếm vàng mỏng dính vào tay áo rồi lựa lời:
− Thưa tiền bối, những chuyện riêng của bổn bang, nhưng đậm đà tình nghĩa, lão tiền bối ơi cháu hối hận thật nhiều.
Lão khoác chiếc áo ngự hàn lên vai chàng, căn dặn:
− Cháu hãy đến bụi cây kia mặc chiếc áo ngự hàn vào trong, rồi mặc áo của mình ra ngoài, nhớ đừng để ai trông thấy.
Giang Lâm cất quyển bí kíp vào áo rồi vòng tay:
− Đa tạ lão tiền bối đã có những lời khuyên bảo chí tình. Nếu không có người thì chẳng biết đến bao giờ cháu mới hiểu được tấm lòng của sư phụ và đại ca. Từ nay, cháu sẽ xem người như sư phụ của mình.
Trần lão mỉm cười gật gù:
− Chỉ cần cháu hiểu ra sự thật là ta mãn nguyện lắm rồi. Thôi hãy vào trong thay áo đi, rồi khi nào thuận tiện, ta sẽ giúp cháu luyện tập pho bí kíp kia.
Chàng vòng tay cung kính:
− Đệ tử xin vâng lời sư bá.
Bóng chàng khuất sau lùm cây rậm, Trần lão cúi nhìn dòng suối. Dưới sức cản của đá ngầm từ đáy vực, nước xoáy thành từng cuộn lớn, phát thành tiếng ầm ầm, như lòng người đang cuộn sóng, ông nghiến răng nói nhỏ:
− Lâm Bình, món nợ hai mươi năm về trước, ngươi sẽ phải trả lại cho ta.
***
- Doanh muội, em có thấy Sĩ huynh và Trúc đệ đâu không?
Đang mãi mê giặt áo bên bờ suối, nghe Giang Lâm hỏi, Doanh Doanh ngẩng mặt cười vui:
− Em nghe sư huynh rủ Trúc đệ vào rừng để săn bắn rồi.
Giang Lâm bước xuống lòng suối cạn bảo nàng thân mật:
− Huynh mạnh tay để huynh vắt phụ cho.
Doanh Doanh cúi mặt, e thẹn:
− Thôi được rồi, huynh đừng đụng đến những thứ này kỳ lắm.
Nàng vừa mới tắm xong, mùi hương từ mái tóc bay ra thơm dìu dịu giữa cánh rừng vắng hoang vu. Nàng đứng đó trong ánh nắng chiều, như một bức hoa tuyệt vời. Dù không đắm cũng say, không tình cũng lâng lâng một cảm giác mơ hồ. Là một chàng trai mới lớn, vừa được bén hương tình đã vội cách xa thì hỏi làm sao, trước một nhan sắc thiên kiều, lòng Giang Lâm không rạo rực? Phải cố gắng thật nhiều chàng mới không bước lên ôm nàng vào lòng hôn lên đôi má ngọc ngà hồng ửng.
Không hiểu được diễn biến trong lòng chàng trai trẻ, nên nàng vô tình cúi xuống dòng suối bạc tiếp tục công việc của mình. Hai quả đào tiên đều đặn của nàng cứ đong đưa, khiêu khích.
Biết rằng mình đứng ở đây lâu thế nào cũng có chuyện xảy ra nên Giang Lâm chuồi mình ra khúc suối sâu hơn vùng vẫy. Những giọt nước bắn văng tung tóe, có những giọt nước không biết vô tình hay cố ý bay lên bám đầy mái tóc của nàng như những viên ngọc sáng.
Doanh Doanh dừng tay nhìn chàng mắng yêu:
− Giang huynh hư quá, làm nước văng cả vào mặt của muội rồi này.
Tiếng nói của nàng thật trong sáng đáng yêu. Giang Lâm cười khanh khách:
− Thôi để huynh đền cho muội nhé.
Nàng đưa tay lên vén mấy sợi tóc vướng lòa xòa trước trán, gương mặt sáng lấm tấm những giọt nước long lanh đã làm nàng thêm quyến rũ:
− Muốn đền muội, huynh phải rượt bắt cho được con cá vàng kia.
Chàng ngẩng cổ lên hỏi:
− Con nào?
Doanh Doanh chỉ vào một con cá vàng thật đẹp:
− Con cá vàng đó.
− Được, chờ huynh đây!
Giang Lâm chồm nhanh đến con cá, nhưng nó cũng thật tinh khôn quẫy đuôi lặn trốn. Đâu thể để mất lòng người đẹp, chàng bám theo con cá một bước không rời.
Nhìn chàng cứ chụp và con cá cứ trêu người càng lúc càng xa dần, Doanh Doanh nở nụ cười thích thú, và thích thú hơn nữa khi trước mắt bỗng xuống một chùm trái cây rừng chín mọng, đỏ tươi.
Sĩ Khải mỉm cười đong đưa chùm trái cây:
− Tặng muội nầy!
Doanh Doanh đón lấy chùm trái cây kêu lên mừng rỡ:
− Ồ ngon quá, muội cảm ơn huynh.
Rồi sực nhớ nàng nói tiếp:
− Hôm nay Sĩ huynh đi săn có được không?
Sĩ Khải ngồi xuống ghềnh đá hồ hởi:
− Nhiều lắm muội ạ! Muội giặt xong chưa để huynh phụ một tay.
Nàng lắc đầu:
− Đừng, muội giặt xong rồi, bây giờ chỉ còn ngồi đợi Giang huynh thôi.
Sĩ Khải ngạc nhiên:
− Giang Lâm đi đâu mà muội phải đợi?
Nàng rùn vai cười khúc khích:
− Giang huynh đang đuổi bắt cho muội con cá vàng ở dưới suối kia.
Mặt nước bỗng nhiên lay động, rồi cái đầu của Giang Lâm nhô lên. Trên tay chàng con cá vang đang giẫy giụa, chàng hét to mừng chiến thắng:
− Đấy! Đúng con cá vàng mà muội đã chỉ đấy nhé.
Doanh Doanh mừng quá, buông rơi cả chùm trái cây chạy đến bên chàng tíu tít:
− Ôi! Giang huynh hay quá, trả con cá cho muội đây.
Bàn tay nàng xòe ra chờ đợi, Giang Lâm bỏ con cá nhỏ vào tay nàng, con cá nằm yên như đã chết. Doanh Doanh hỏi thì thào như thể sợ con cá giật mình:
− Huynh làm con cá của muội chết rồi sao?
− Chết à?
Chàng cứ nhìn con cá bỗng giật mình lùi lại. Con cá đã đánh lừa Doanh Doanh, nó chỉ nằm yên giả chết, rồi bất thần giẫy mạnh đuôi bắn mình lên cao, rơi tõm xuống nước.
Điên tiết vì bị mắc lừa, Giang Lâm toan đuổi theo bắt lại nhưng tiếng kêu đau đớn của nàng đã làm chàng dừng lại:
− Chao ôi, chết muội rồi.
Trên bàn tay trắng ngọc ngà, chiếc ngạnh con cá đã làm cho nàng bị xước một mảnh da, máu chảy ròng ròng. Giang Lâm hốt hoảng quên cả giữ ý tứ nắm lấy bàn tay nàng hỏi cuống quýt:
− Có sao không muội? Có đau lắm không?
Doanh Doanh giật tay hờn giận như thể chính chàng đã làm tay nàng chảy máu.
Chàng chạy theo năn nỉ:
− Doanh muội cho huynh xin lỗi đi! Lần này bắt được con cá huynh sẽ đem nướng nó cho muội ăn trả thù.
Doanh Doanh không nén nổi nụ cười, nhưng vẫn vờ gắt nhẹ:
− Có ăn nó vào bụng thì bàn tay muội cũng bị làm độc, sưng lên rồi chặt bỏ thôi.
Nghe nàng nói Giang Lâm hốt hoảng. Lẽ nào bàn tay đẹp của nàng bị chặt bỏ hay sao?
Thấy mình đùa mà chàng lại quá lo lắng như vậy, Doanh Doanh cảm động.
Nàng toan bảo với chàng rằng, “Đây chỉ là một vết thương xoàng, không cần chữa nó cũng lành thôi”, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy thích nhìn vẻ mặt lo lắng của chàng hơn. Mặt hoa vờ ủ dột, để nét liễu kém xinh tươi.
Giang Lâm bỗng vỗ mạnh tay hét lớn làm nàng giật mình đánh thót:
− Đúng rồi, huynh có cách làm tay muội lạnh lại rồi đây. Doanh muội đưa tay cho huynh.
Nàng ngạc nhiên chìa tay:
− Chi vậy?
Chàng cho tay vào túi lấy viên “Ngũ linh châu” của mình ra đặt vào vết thương của nàng. Doanh Doanh kêu lên kinh ngạc:
− Ngũ linh châu ư?
Giang Lâm không đáp gật đầu xác nhận, nàng bỗng nhiên cười ngặt nghẽo:
− Ai dạy cho huynh cách trị bịnh lạ kỳ này?
Chàng cầm viên ngọc xoay tròn ngớ ngẩn:
− Chứ làm sao mới trị bịnh được?
Doanh Doanh đưa bàn tay xuống suối ôn tồn:
− Huynh cất ngọc đi, muội chỉ đùa cho vui thôi, chứ vết thương nhỏ này không có gì nguy hiểm đâu?
Chàng thở phào nhẹ nhõm:
− Trời vậy mà muội làm huynh hết hồn, cứ sợ muội bị chặt mất bàn tay, không còn ai để nấu cơm nữa.
Nàng liếc chàng một cái rất có duyên:
− Vậy thì còn lâu muội mới làm cho huynh nữa.
Chàng cũng chẳng nhịn nàng:
− Như vậy thì chúng ta cùng đói, huynh chẳng đi chặt củi, bắt thú làm gì.
Nàng trề môi:
− Muội chẳng cần, muội sẽ nhờ Sĩ huynh. Ồ...
Nhắc đến Sĩ Khải nàng mới chợt nhớ quay lại:
− Trời ơi, muội thật đãng trí, Sĩ huynh đi đâu mất rồi?
Giang Lâm nhướng mắt:
− Sĩ huynh đã về rồi sao?
Nàng gật đầu:
− Sĩ huynh có hái cho muội một chùm trái cây rừng thật ngon.
− Thế à?
Tim Giang Lâm bỗng nhiên quặn thắt. Một cái gì giống như sự ghen hờn đang len nhẹ vào tim. Nhưng chàng vội lắc đầu xua đi điều đen tối đó. Trước mắt chàng hiện giờ vẫn là cô bé Thảo Sương hay đùa nghịch. Do đó Giang Lâm chuyển hướng:
− Lúc nãy muội cười huynh không biết cách trị bịnh bằng viên “Ngũ linh châu”.
Vậy chữa như thế nào muội có biết không?
− Muội nghe người lớn bảo lại rằng, ai giữ “Ngũ linh châu” trong mình sẽ không bị chất độc xâm phạm, chứ nó đâu có giải được người bị trúng độc.
Chàng gật đầu chợt hiểu rồi nhìn nàng hỏi tiếp:
− Doanh muội, theo huynh đoán thì muội không phải là một cô gái bình thường, vì mọi kiến thức của võ lâm muội đều thông hiểu. Vậy thì nguyên do gì muội lại có mặt giữa đám người bị lưu đày?
Hai giọt lệ châu lặng lẽ chui ra khỏi đôi mắt ngọc của Doanh Doanh, Giang Lâm hốt hoảng:
− Kìa, Doanh muội, nếu em không muốn kể thì thôi, việc gì phải khóc?
Nàng lắc đầu:
− Không, muội không giấu huynh đâu! Có điều câu chuyện đó quá đau lòng, mà mỗi lần nhắc lại, muội không làm sao nén được giọt châu rơi.
Giang Lâm đưa mắt nhìn quanh:
− Trời tối rồi, ngồi gần suối lạnh lắm. Anh em mình vào ghềnh đá kia cho kín gió, rồi muội kể cho huynh nghe nhé.
Doanh Doanh gật đầu không đáp. Giữa ghềnh đá cheo leo, câu chuyện thương tâm của Doanh Doanh được hiện dần lên qua màn lệ mỏng.