Sau lưng chàng, tên tiểu bảo cũng đuổi theo:
− Thiếu hiệp, thiếu hiệp. Người chưa trả tiền rượu.
Tên Tấn cản lại:
− Tiểu bảo, bao nhiêu, để ta trả cho.
Rồi hắn quay sang tên Cung hỏi:
− Đại ca, anh định lẽ nào?
Tên Cung cắn môi suy nghĩ rồi nói:
− Ta hãy đưa món hàng này về đúng nơi quy định rồi trở về tâu cùng sư phụ.
Tên Hồng ngước nhìn trời, uể oải đứng dậy nói:
− Trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta hãy lên đường cho kịp.
Cả bọn đứng dậy thu xếp, trả tiền cho chủ quán. Vừa định bước đi, bỗng có một thực khách áo xanh tiến vào quán. Thủ pháp của hắn mau lẹ vô cùng.
− Khoan, xin hãy dừng chân, tại hạ có câu chuyện cần bàn.
Tên Khản cau mày bực tức:
− Các hạ muốn gì? Sao lại bịt mặt, đó không phải là hành động quang minh chánh đại đâu.
Tên áo xanh ngửa mặt lên trời cười sằng sặc:
− Quang minh chánh đại làm sao được khi ta muốn mượn món hàng mà bọn ngươi đang áp tải!
Tên Hồng nóng nảy quơ đại đao hét lớn:
− Đừng hòng! Nếu muốn chạm được đến món hàng bọn ta áp tải, hãy hỏi thanh đại đao này.
Tên Cung ôn tồn:
− Thiếu hiệp kia đừng làm chuyện ngông cuồng, chắc người từng nghe danh Bảo tiêu cục Phong Vân rồi chứ?
− Nghe và cũng đang muốn thử sức với “Thiết sa thần chưởng” của các ngươi đây.
Bốn đệ tử của Bảo tiêu cục Phong Vân nhìn nhau rồi đồng loạt rút đao đứng thủ thế.
Gã bịt mặt buông tiếng cười khẩy, rồi “vèo” một cái, trên tay hắn xuất hiện một chiếc quạt to màu trắng. Chiếc quạt mảnh mai, dịu dàng như vậy mà lại là một loại vũ khí giết người tàn khốc.
Bàn tay của hắn vừa búng nhẹ thì chiếc quạt bay nhanh vào không khí theo một hình vòng cung rồi trở về tay hắn. Lúc ấy bốn tên đệ tử của Bảo tiêu cục Phong Vân đều bị chiếc quạt kia đánh vỡ đại huyệt ngã lăn ra chết không kịp ngáp.
Gã bịt mặt từ tốn giắt quạt vào lưng áo, đến gần tên Cung lấy từ trong người hắn ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ. Mở ra xem vội vã, nhưng hắn lại thất vọng ngay khi nhìn thấy đấy chỉ là một viên xúc xắc màu trắng đục:
− Thế này mà là bảo vật của võ lâm ư? Quả là uổng công.
Vừa nói hắn vừa quăng mạnh viên xúc xắc ra sau, nhưng hắn bỗng giật mình khi chợt lắng nghe tiếng nhạc vui tai vừa phát ra từ viên xúc xắc:
− “Lạc thinh âm”. Đúng rồi, tiếng nhạc tiên, một trong nắm báu vật của thiên hạ đây rồi, chẳng uổng công ta tìm kiếm.
Hắn chạy đến lượm viên xúc xắc lên tay, bỗng nhìn thấy tên chủ quán nép mình sau cánh cửa lẩn trốn.
− À! Tên khốn khiếp, dám rình mò việc ta làm, mi phải chết.
Tên chủ quán chắp tay lạy rối rít:
− Dạ con đâu dám, xin ông hãy tha thứ cho con.
Hắn không nói thêm chỉ lấy từ trong tay áo ra một chiếc bao tay màu đỏ đeo vào, cười thích thú:
− Tặng cho mi một chiêu “Thiết sa thần chưởng”. Hừ!
Tên chủ quán giật nẩy người lên, một ngụm máu đen bầm trào ra khỏi họng, hắn trợn trừng rồi ngã xuống chết ngay tại chỗ, trên ngực in năm dấu tay đỏ ửng.
Gã bịt mặt buông tràng cười ghê rợn rồi buông mình đi mất dạng.
Thế là bí mật vụ thảm sát nhà họ Dương chìm trong bóng tối, món hàng mà Bảo tiêu cục Phong Vân đứng ra bảo vệ cũng đã biến mất cùng với bốn tên đệ tử lớn nhất.
***
- Sĩ huynh! Anh đưa em đi đâu vậy?
Doanh Doanh kêu lên hoảng sợ khi thấy chàng đưa mình vào một ngôi biệt thự nguy nga sang trọng. Sĩ Khải mỉm cười để một ngón tay ngay mô:
− Bí mật!
Vừa bước qua khỏi huê viên, Doanh Doanh bỗng thấy đám gia nhân chạy loạn xạ như đèn cù, rồi một lão già râu tóc bạc phơ chạy ra mừng rỡ:
− Ôi! Công tử, người đã trở về. Ông bà mong chờ mãi.
Chàng tươi cười như hoa nở:
− Cha mẹ ta đâu?
− Dạ! Ông bà hiện ở tại khách sảnh. Còn cô nương đây là ...
− À! Doanh muội đây là em kết nghĩa của ta.
Rồi quay sang nàng, chàng tiết lộ bí mật:
− Doanh muội, đây là lão bộc, người gia nhân trung thành nhất của gia đình anh.
Bây giờ em hãy theo lão bộc vào thay đổi xiêm y, huynh phải lên ra mắt song thân trước.
Thấy nàng cứ ngẩn người ra vì kinh ngạc, Sĩ Khải bật cười:
− Gì mà ngẩn người ra vậy cô bé?
Nàng giật mình chớp mắt:
− Nhà của huynh lớn quá!
Rồi nàng theo chân lão bộc vào nhà.
Còn Sĩ Khải chạy nhanh vào khách sảnh kêu lớn:
− Phụ thân, mẫu thân. Khải nhi đã về đến rồi đây.
Vợ chồng đệ nhất thương gia Sĩ Đại Đồng đang cùng nhau đàm đạo với các khách thương, nghe tiếng con liền bỏ tất cả chạy ra đón chàng mừng rỡ:
− Ồi! Khải nhi con đã về.
Các khách thương buôn cũng ào ra vui mừng:
− Công tử đã về, thật là điều đáng mừng cho anh chị.
Sĩ Đại Đồng quay lại rạng rỡ:
− Cám ơn các bằng hữu đã có lời chúc mừng, công việc của chúng ta có thể tạm dừng nơi đây được rồi. Xin mời các bằng hữu ngày mai đến đây để cùng dùng một bữa tiệc nhỏ mừng cho Sĩ Khải đã trở lại bình yên.
Đám thương buôn lục tục ra về sau khi để lại những lời chúc mừng vui vẻ. Khi mọi người đã về hết, phu nhân mới ôm Sĩ Khải vào lòng hôn cuồng nhiệt lên trán con xem như thể chàng chỉ mới là cậu bé lên ba:
− Ôi, con yêu của mẹ, con đi đến tận nơi nào mà bây giờ mới về?
Sĩ Khải ngoẹo đầu với mẹ:
− Mẹ! Con vừa từ đoàn người bị lưu đày ở rừng Độc Ma trở lại đây.
− Trời!
Mẹ chàng hoảng hốt:
− Con đi lên chốn rừng thiêng nước độc ấy làm gì? Hèn gì mà con không xanh xao ốm yếu như vậy.
Mẹ chàng lại khóc sụt sùi làm cha chàng phải phì cười:
− Phu nhân! Con nó mới về. Hãy để cho nó vào tắm rửa, rồi kiếm cái gì cho nó bỏ bụng. Bà cứ ôm nó mà khóc như vầy, tôi e nó chết đói mất thôi.
Phu nhân kéo chàng đứng dậy hỏi rối rít:
− Sĩ Khải, con đói bụng lắm phải không? Mẹ đi lấy sữa tươi cho con uống nhé. Nói xong bà tất tả chạy đi ngay, Sĩ Khải bước lại gần cha cung kính:
− Phụ thân, người vẫn tráng kiện, con vui mừng biết bao khi được trông thấy song thân khỏe mạnh.
Cha chàng mỉm cười, vuốt râu không nói. Vẫn bản tính điềm tĩnh, ông không bao giờ tỏ ra thương con vồn vã, nhưng Sĩ Khải biết rằng cha rất thương mình, vì chàng đòi chi được nấy, hàng ngàn, hàng vạn, có khi nào cha chàng rầy la khi chàng rộng tay vung tiền như nước.
− Đây con, uống đi con, sữa nóng mẹ vừa bảo bọn chúng vắt từ con bò mà con yêu thích nhất ra đấy.
Mẹ chàng bưng ly sữa đến trước mặt chàng rồi tự tay kê vào môi chàng như chăm sóc cho một đứa bé, bàn tay còn lại của bà cứ vuốt mãi lên tóc chàng tặc lưỡi xót xa:
− Tội nghiệp con tôi, con ốm đi biết bao nhiêu.
Doanh Doanh vừa được lão bộc đưa vào khách sảnh, định bước vào diện kiến song thân của chàng thì bỗng sững lại trước cảnh tượng âu yếm nặng tình mẫu tử ấy.
Là con một, vốn được Dương viên ngoại cưng chiều nên Doanh Doanh cảm thấy tủi thân trước cảnh tượng mà nàng vĩnh viễn đã mất. Đột nhiên nàng nghe lòng thương nhớ mẹ cha vô hạn.
Cảnh ấm êm hạnh phúc như thế này thì chẳng bao giờ đến được với nàng nữa.
Dòng lệ tủi thân tuôn dài trên má, nàng quay lưng định chạy trốn thật xa cho thoát khỏi cảnh đau dạ xót lòng. Nhưng Sĩ Khải vừa uống xong ly sữa, ngẩng lên thoáng thấy bóng Doanh Doanh, chàng kêu lên mừng rỡ:
− Doanh muội, em chạy đi đâu vậy?
Rồi chàng chạy nhanh ra cửa, dìu nàng vào lòng an ủi:
− Doanh muội, em đừng buồn nữa, để đó rồi huynh tìm cách giúp cho muội mà.
Doanh Doanh không đáp, đưa tay quẹt mắt.
Cha chàng cất giọng trang nghiêm:
− Khải nhi? Cô gái nào vậy con?
Sĩ Khải mỉm cười, đẩy nàng tiến lên một bước giới thiệu:
− Thưa cha mẹ, đây là Doanh Doanh, em kết nghĩa của con.
Chàng nhìn nàng nói tiếp:
− Doanh muội, em hãy ra mắt song thân của huynh đi.
Cố nén tiếng sụt sùi, Doanh Doanh lễ phép nép mình thi lễ:
− Dạ, Doanh Doanh xin cúi đầu ra mắt nhị vị tiền bối.
Mẹ Sĩ Khải bước đến đỡ nàng dậy, âu yếm:
− Đứng lên đi cô nương, đừng thi lễ quá đáng như vậy?
Chợt bà kêu lên lo lắng:
− Ơ kìa, sao cô nương lại khóc? Chúng tôi có làm điều gì phật ý cô nương chăng?
Sĩ Khải vội chen vào:
− Không phải đâu mẹ, cuộc đời của Doanh muội bi thảm lắm. Nàng là con gái của viên ngoại Dương Thế Hùng đó.
− Dương Thế Hùng.
Cha chàng kêu lên mừng rỡ:
− Ồ! Doanh Doanh, cha mẹ cháu dạo này vẫn khỏe chứ?
− Dạ ...
Quá nghẹn ngào, nàng chỉ còn biết đứng yên cho đôi dòng lệ tuôn trào. Sĩ Khải lại đỡ lời thế cho nàng:
− Phụ thân, toàn bộ gia đình nàng đã bị giết chết thảm hết rồi.
− Trời!
Mẹ chàng té ngửa ra sau sợ hãi:
− Khủng khiếp quá!
Sĩ Khải nói thêm:
− Nên con đưa Doanh muội về đây định thưa với cha mẹ cho nàng được tạm nương tựa qua ngày.
Cha chàng gật đầu vui vẻ:
− Ồ! Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó có gì là khó, bây giờ con hãy đưa nàng sang phòng Tiểu Yến để làm bạn với em con. Cha sẽ bảo bọn thị tỳ dọn cho nàng một thư phòng tươm tất.
Doanh Doanh mừng rỡ vội cúi đầu thi lễ:
− Dạ, con xin tạ ơn tiền bối.
Mẹ chàng đưa tay ngăn lại:
− Cô nương, xin đừng khách sáo, cứ xem chúng tôi như người nhà.
Sĩ Khải mỉm cười:
− Đi, Doanh muội.
Ra đến ngoài, chàng nói thêm:
− Em của huynh hiền lắm, gặp nó em sẽ mến ngay.
Chàng và nàng dừng lại trước một căn phòng màu hồng nhạt, bên trong vang lên tiếng đàn tranh réo rắt. Sĩ Khải giải thích:
− Em gái của huynh đang đàn đấy, con bé giỏi cả bốn môn:
cầm, kỳ, thi, họa. Rồi em xem nó cũng là một con người chẳng tầm thường. Chỉ tội là hay khóc nhè và nhõng nhẽo thôi.
Sĩ Khải cất tiếng:
− Tiểu Yến ơi, đại huynh về đến rồi nè.
Tiếng cửa sịch mở, rồi một nàng thiếu nữ trạc chừng mười bảy tuổi, duyên dáng với tà áo màu hồng phấn hiện ra mừng rỡ.
− Ôi! Đại huynh!
Chợt nàng dừng lại ngạc nhiên khi nhìn thấy Doanh Doanh, nhưng nàng lại lịch sự mỉm cười duyên dáng:
− Chào cô nương.
Doanh Doanh cũng vội nghiêng mình đáp lễ:
− Chào tiểu thư.
Sĩ Khải bước vào phòng nàng nói thân mật:
− Tiểu Yến, anh đem đến cho em một cô bạn gái tâm tình đấy. Hãy đến ra mắt Doanh tỷ tỷ của em đi.
Tiểu Yến ngước mắt nhìn anh dò hỏi, trên môi nàng nở nụ cười tinh nghịch:
− Làm bạn với em hay là ...
Sĩ Khải sợ nàng làm Doanh Doanh phật ý nên gắt nhẹ:
− Tiểu Yến đừng nói bậy.
Đôi mắt đẹp của nàng chớp chớp rồi ngấn lệ tuôn trào, Tiểu Yến phụng phịu:
− Đi thì thôi, về đến là mang người ta! Hỏng thèm nói chuyện với đại huynh nữa đâu.
Sĩ Khải bước lại gần nàng dịu giọng:
− Thôi nín đi. Huynh xin lỗi muội mà. Nhưng muội đừng nói vậy rồi Doanh tỷ buồn nghe chưa? Anh với nàng chỉ là anh em kết nghĩa của nhau thôi, gia đình nàng đã ...
Không muốn người ta nhắc đi nhắc lại nỗi đau đớn của mình, Doanh Doanh cắt ngang:
− Sĩ huynh, anh đừng nói nữa, Tiểu Yến, em cũng đừng khóc nữa, căn phòng của em đẹp quá, em đưa chị đi xem đi.
Tiểu Yến nắm tay Doanh Doanh nói đầy tình cảm:
− Doanh tỷ, lúc nãy em ăn nói hồ đồ, chị bỏ lỗi cho em nhé. Thôi, chị em mình đi chơi đi, chị thấy phòng em có đẹp không? Toàn một màu hồng, em thích màu hông lắm đó chị.
Không ngờ Tiểu Yến và Doanh Doanh lại làm thân với nhau một cách nhanh chóng như vậy, Sĩ Khải mừng rỡ đứng lặng nhìn bóng hai nàng khuất sau dãy hành lang mà lòng lại dâng lên một niềm hy vọng mơ hồ.
***
Bóng chiều dần ngã về tây, Doanh Doanh vẫn ngồi yên trong một góc phòng lặng lẽ đề công vận khí.
Đã hơn một tuần nay nàng được trả về cuộc sống vàng son như cũ, nhung gấm lụa là lại ấp ủ vóc ngọc thân ngà. Nhưng điều an ủi nàng nhất hiện giờ là được sưởi ấm trong tình thương mẫu tử. Vì Đệ nhất thương gia Sĩ Đại Đồng đã nhận nàng làm nghĩa nữ, an ủi tấm lòng cô gái mồ côi bằng những tiếng gọi mẹ cha âu yếm mà nàng tưởng suốt đời không bao giờ tìm thấy nữa.
Nơi đây nàng đã tìm lại được sự yên lành. Với Sĩ Khải, nàng là một người em dịu hiền ngoan ngoãn. Với Tiểu Yến nàng là một người chị tốt, đáng để được nêu gương.
Hàng ngày, ngoài những phút giây làm một nàng tiểu thư trong cung các, Doanh Doanh còn lén mọi người dành cho mình một thời gian để luyện tập võ công. Những bài học căn bản mà Giang Lâm đã dạy, được nàng cố tâm rèn luyện. Quyết tạo cho mình một nội lực vững vàng, để không còn làm một cô gái mảnh mai, yếu đuối. Mối thù cha mẹ nàng ghi khắc mãi trong tim, lấy đó làm mục tiêu để động viên an ủi, những khi chán chường mệt mỏi.
− Doanh tỷ tỷ, chị làm gì vậy?
Tiểu Yến bước vào nhìn nàng hỏi ngạc nhiên.
Doanh Doanh đứng dậy, đưa tay lau mồ hôi trán, nói hơi mệt nhọc:
− Tiểu Yến, em đừng tiết lộ chuyện này cho ai nghe nhé, chị đang luyện tập võ công đó.
Tiểu Yến sửng sốt như thể nghe một chuyện lạ lùng:
− Doanh tỷ, chị học võ công để làm gì? Sao chị không học đàn, học họa chứ.
Doanh Doanh cười buồn:
− Mỗi người có một hoàn cảnh riêng em à? Ngày trước chị cũng như em, cũng ước mơ một cuộc sống lặng yên, cũng ham học thêu thùa, thi họa, nhưng cuộc đời nó chẳng để chị được tròn mộng ước.
Rồi nàng chợt chuyển sang chuyện khác:
− Nhà mình hôm nay có gì vui mà từ nãy đến giờ chị cứ nghe tiếng đàn réo rắt?
Tiểu Yến rùn vai:
− Đại huynh của mình lại mở yến tiệc vui chơi cùng bạn bè, chị đừng để ý làm gì.
Đại huynh giao thiệp rộng rãi lắm, đi thì thôi, về đến là mở yến tiệc liên tục, tiếng nhạc chị vừa nghe là tiếng nhạc của các ả cô đào đến giúp vui đó.
Doanh Doanh ngạc nhiên dừng lại bên một khóm hoa:
− Ôi! Sĩ huynh không sợ bị cha mẹ rầy la sao?
Tiểu Yến khúc khích:
− Chị chưa biết thì thôi, ảnh là con cưng mà! Muốn chi là không được. Hơn nữa, nếu cha mẹ mình ngăn cấm, ảnh đi chỗ khác cũng vậy thôi.
− Thế Sĩ huynh ăn chơi trác táng lắm sao?
Tiểu Yến gật đầu cười vui:
− Khỏi chê đi, ảnh nổi tiếng trong giới phong lưu mà lại. Trà đình, tửu điếm, có nơi nào mà bước chân ảnh chưa đặt đến.
Doanh Doanh thở dài thất vọng:
− Thật không ngờ.
Tiểu Yến ngạc nhiên:
− Kìa, sao chị lại thở dài, bộ chị không biết tính của ảnh thật à?
Doanh Doanh gật đầu:
− Mấy tháng trời đi chung với nhau, Sĩ huynh có bao giờ tỏ ra là một khách làng chơi, hào hoa phong nhã đâu? Giờ nghe em kể chị thấy thật lạ lùng.
Tiểu Yến nói nửa đùa nửa thật:
− Rồi chị sẽ càng thấy lạ lùng hơn nữa! Đại ca của mình thích nhất trên đời là bốn thứ:
một là khách anh hùng, hai là rượu ngon và gái đẹp, ba là các báu vật của võ lâm và các pho bí kíp, bốn là các thứ ăn chơi bài bạc. Ở đâu có bốn thứ đó là anh của em tìm đến ngay, dù phải có đổi bằng tính mạng cũng chẳng sờn.
− Tiểu Yến!
Có tiếng Sĩ Khải gọi vang từ nguyệt lầu vọng xuống.
Tiểu Yến vội nói với Doanh Doanh:
− Chết! Đại huynh gọi, chị chờ em một chút.
Rồi lẹ làng thoăn thoắt gót sen trở vào nhà. Còn lại một mình Doanh Doanh thả bộ thơ thẩn bên mấy cụm hoa hồng. Từ phía lầu cao tiếng cười, đàn, tiếng nhạc vui cứ vang lên ồn ào náo nhiệt. Nàng lại cảm thấy buồn, không hiểu sao khi biết Sĩ Khải là một chàng trai biết rành mọi lạc thú ăn chơi thì nàng lại nghe tim mình như có cái gì vừa tan vỡ?
Nàng cảm thấy tiếc cho chàng, một thanh niên sống giữa buổi loạn ly lại chẳng biết đem tài sức của mình ra giúp nước non, lại buông mình vào những trận mua vui, những tràng cười trác táng. Nhưng nàng lại cảm thấy lạ lùng, là một kẻ ăn chơi, sao chàng lại gìn giữ cho nàng thật kỹ suốt mấy ngày dài gần gũi bên nhau?
Chàng chưa hề có một hành vi khiếm nhã, một cử chỉ cợt đùa nào? Quả là điều khó nghĩ. Một đại công tử phong lưu giàu có sao chàng lại dấn thân vào chốn tù đày, chịu lao khổ nhọc nhằn và tỏ ra dẻo dai chịu đựng. Chuyện hẳn phải có nguyên do.
***
- Ngọc Hoa, nàng đừng hòng trốn khỏi tay ta.
Một bóng áo xanh kèm theo lời nói nhào vào mình Doanh Doanh cợt nhã. Nàng hốt hoảng lách mình tránh khỏi, vừa lo sợ, vừa hổ thẹn, nàng tức giận đưa tay ôm ngực quay lại hét lớn:
− Đừng hỗn láo ...
Gã thanh niên đang lảo đảo vì bị mất đà nghe tiếng hét quay lại, nhìn nàng chăm chú bỗng hắn đưa tay dụi mắt kêu lên mừng rỡ:
− Ô! Doanh Doanh cô nương? Nàng có còn nhớ ta không?
− Đỗ công tử đấy ư? Nàng ngỡ ngàng lùi lại.
Đỗ Ngọc tiến lên một bước vồn vã:
− Doanh muội, em đi đâu từ đấy đến nay để hương hồn song thân quạnh quẽ?
Nghe chàng khơi lại nỗi thương tâm, dòng châu lệ bồng tuôn tràn lai láng, chàng dìu nàng ngồi xuống cạnh bờ hồ nước trong veo, soi rõ bóng những con cá vàng bơi lượn, cảnh vật thật hữu tình, nhưng lòng người thì tan nát. Đỗ Ngọc nhẹ phẩy tay, làn gió từ chiếc quạt trong tay chàng tuôn ra nhè nhẹ, giọng của chàng nho nhỏ:
− Doanh muội, em đừng khóc nữa, hãy nín và kể cho huynh nghe. Từ đấy đến nay, muội đi đâu, làm gì? Sao lại ở trong nhà của Sĩ Khải? Một chàng công tử khét tiếng ăn chơi này?
Doanh Doanh hít một hơi dài cố lấy lại tinh thần khẽ đáp:
− Muội đi tìm giết kẻ thù đã sát hại song thân, nhưng trên bước đường giang hồ lưu lạc muội được Sĩ huynh đây nhận làm em kết nghĩa. Để cho mộ phần của song thân lạnh lẽo khói hương, em quả là đứa con bất hiếu. Còn Đỗ công tử sao người lại có mặt nơi này?
Đỗ Ngọc mỉm cười cất quạt vào tay:
− Doanh muội đừng lo! Vì muội, huynh đã chẳng để mộ phần song thân của em hiu quạnh đâu.
Doanh Doanh cảm động vòng tay:
− Đa tạ Đỗ công tử có lòng.
Đỗ Ngọc nhăn mặt, cái nhăn mặt làm tăng thêm phần quyến rũ:
− Doanh muội! Xin em đừng dùng danh từ công tử cao xa, lạnh lùng đó. Nàng đã hứa xem ta là bạn sao chẳng tặng cho ta một lời gọi ngọt ngào hơn.
Nàng ngần ngừ giây lát rồi gật đầu:
− Nếu Đỗ huynh cho phép. Nhưng anh vẫn chưa trả lời em. Tại sao người lại có mặt ở đây, và gọi ai là Ngọc Hoa vậy?
Đỗ Ngọc lúng túng:
− À! Sĩ Khải đây là một khách phong lưu vang danh khắp giới giang hồ thì làm sao mà huynh không biết. Đây chỉ là một trong những trà dư tửu hậu của bọn huynh thôi, muội đừng nên để ý. Còn ... còn Ngọc Hoa, nàng là một ả cô đào mà anh ưng ý.
Doanh Doanh đỏ mặt chặn lời:
− Thôi, muội đã hiểu rồi.
− Đỗ huynh!
Một nàng con gái trang phục cầu kỳ, nhan sắc cũng khá xinh, hổn hển chạy đến nũng nịu:
− Đỗ huynh, anh trốn đây để em tìm mãi.
Nàng vừa nói vừa liếc mắt đưa tình, vừa quàng tay sang cổ chàng âu yếm. Đỗ Ngọc bối rối gỡ tay nàng ra:
− Kìa Ngọc Hoa, nơi đây còn có mặt của ...
Ngọc Hoa bây giờ mới nhìn thấy Doanh Doanh, nàng đưa mắt ngắm nhìn địch thủ của mình rồi lại nũng nịu, hằn hộc:
− A! Thì ra Đỗ huynh bận đi tâm tình cùng người đẹp. Sao huynh không mời nàng cùng lên kia cho vui chứ?
Doanh Doanh đỏ mặt toan nói lời từ chối, thì phía sau nàng Sĩ Khải vừa đi đến.
Chàng kêu lớn ngạc nhiên:
− Ồ! Các vị sao lại kéo hết xuống đây, rồi bỏ rượu thịt ê hề trên kia cho ai chứ?
Chàng đã có vẻ say, giọng nói trở nên nhừa nhựa. Ngọc Hoa lại choàng tay sang cổ Sĩ Khải, kéo giọng dài nũng nịu:
− Sĩ huynh, anh phải bắt tội Đỗ Ngọc mới được. Anh ấy lẻn bỏ em xuống tâm tình với một cô bạn khác.
− Thế à?
Sĩ Khải cười thành tiếng quay sang, tiếng cười bỗng tắt hẳn khi nhìn thấy Doanh Doanh:
− Ồ! Doanh muội! Sao em không lên thơ phòng an nghỉ, đến đây để làm gì? Em về đi!
Doanh Doanh không đáp, nàng quay lưng chạy thật nhanh về căn phòng riêng của mình. Đóng chặt cửa, rồi ngã vùi trên giường và lên tiếng nức nở như thể chính mình vừa bị xúc phạm nặng nề.
Trong tâm hồn nàng dường như có một cái gì vừa sụp đổ. Nàng sẽ rời khỏi chỗ này để lao thân vào mưa gió nữa thôi. Chứ nàng không thể nào ở lại nơi này để nhìn thấy cái cảnh chướng mắt của một con người mà lòng nàng hằng kính trọng.
Tất cả đã sụp đổ rồi ư? Nàng biết bám víu vào cái gì để sống nữa bây giờ.
***
Đã lâu lắm rồi, Doanh Doanh mới có được một buổi sáng vui vẻ như thế này.
Tâm hồn nàng phơi phới, đầy ấp niềm tin vào cuộc sống. Nàng đang cùng với Tiểu Yến đi trên con đường làng rộng mở, xuống chợ huyện mua một ít vật dụng về trang điểm thư phòng, vì mùa xuân đang đến.
Hai nàng con gái xinh xinh. Một nàng màu hồng phấn thơm ngon như trái táo vừa chín tới, một nàng màu xanh phớt của da trời, êm ái dịu dàng như áng mây chiều nhẹ phủ. Xách hai chiếc giỏ con con đi trên đường phố vắng, đã khởi động không ít tầm nhìn của nhiều khách bộ hành qua lại. Nhất là cô bé màu hồng quá ư vui vẻ, cười nói luôn mồm, khoe đôi lúm đồng tiền sâu thẳm, lại được áng mây trời tô điểm bằng những nụ cười mỉm, duyên dáng như sâu kín, xa xăm.
Một chiếc kiệu hoa đi ngang rồi dừng lại trước mặt hai người con gái đẹp. Trái táo hồng sợ hãi nép vào áng mây xanh kêu lên thảng thốt:
− Doanh tỷ, chuyện gì vậy?
− Chẳng có chuyện gì đâu em bé à?
Chiếc kiệu trả lời rồi từ trong kiệu hiện ra một vị công tử mặt mày hung ác:
− Đại công tử Hắc Chiêu này chưa bao giờ có cử chỉ thô bạo với những cành hoa biết nói.
− Ông muốn gì?
Tiểu Yến hỏi run rẩy.
Hắc Chiêu cố nở nụ cười hiền dịu nhất:
− Muốn mời hai cô nương hạ cố ghé tư dinh Hắc Chiêu này dùng một chung trà nóng, rồi tại hạ sẽ cho kiệu hoa đưa hai nàng đi dạo.
Tiểu Yến chớp mắt hỏi ngây ngô:
− Ồ! Nhưng tôi với công tử chưa quen biết với nhau bao giờ mà?
Hắc Chiêu liếm môi chớp nhanh mắt, cố hạ cơn dục vọng đang trào lên mãnh liệt:
− Trước lạ sau quen, mời hai nàng lên kiệu cho.
Doanh Doanh bây giờ mới lên tiếng:
− Đại công tử, xin đừng giở trò bắt gái tơ giữa đường như vậy. Chẳng lẽ trượng phu quân tử chỉ để làm những trò này thôi ư?
Bị Doanh Doanh lật tẩy con bài, lại nói nặng lời, Hắc Chiêu tức giận, quên mất giữ ý tứ, hét lớn:
− Tiện tì câm miệng lại, chưa từng nghe danh đại công tử Hắc Chiêu ở Thiểm Tây này hay sao mà dám lộng ngôn như vậy?
Vừa nói hắn vừa chụp mạnh tay của hai nàng lôi tuột lên xe.
− Dừng lại, công tử Hắc Chiêu ngươi làm gì vậy?
Sau lưng hai nàng một tiếng nói vang lên.
− Thằng khốn nào xen vào chuyện của ta?
Tên Hắc Chiêu gầm lên hung hãn, nhưng hắn chợt biến gương mặt cay cú của mình thành một nụ cười sợ sệt:
− A! Kính chào quan Đô Đốc.
Doanh Doanh quay lại mừng rỡ:
− Đỗ huynh cứu muội với.
Đỗ Ngọc bước tới một bước, mỉm cười:
− Hắc Chiêu ngươi còn đợi gì mà chưa cút khỏi nơi này chứ?
Hắc Chiêu giật mình, vội khom mình thi lễ:
− Bẩm ... tại hạ xin cáo biệt, nhị vị cô nương thứ lỗi cho kẻ có mắt không tròng này.
Rồi hắn khúm núm trở về chiếc kiệu của mình, trong chớp mắt chiếc kiệu đã khuất cuối nẻo đường xa. Doanh Doanh vòng tay chào Đỗ Ngọc:
− Nhờ ơn Đỗ huynh ra tay giải cứu bằng không thì bọn em không biết ...
Đỗ Ngọc cắt ngang:
− Doanh muội em đừng nói câu ơn nghĩa. Còn cô nương này ...
− Là Tiểu Yến, em gái của Sĩ Khải ...
Đỗ Ngọc chợt nhớ kêu lên:
− A! Phải rồi, hèn gì từ nãy đến giờ huynh vẫn thấy quen quen. Hai nàng đi đâu mà đến nơi này? Sao không bảo Sĩ Khải đưa đi?
Doanh Doanh mỉm cười:
− Xuân sắp đến rồi, muội và Tiểu Yến định xuống chợ mua một ít vật dụng cho mình. Không ngờ dạo này bọn Hắc Chiêu ỷ thế quan quyền, lộng hành giở trò bắt gái giữa đường.
Tiểu Yến kéo áo Doanh Doanh khẽ nhắc:
− Kìa chị, chị nói vậy không sợ công tử đây phật dạ sao?
Đỗ Ngọc đỏ mặt, cười ngượng nghịu:
− Tiểu Yến cô nương đừng sợ, bọn tiểu chức đó thật là đáng bị trừng trị, Đỗ Ngọc này lấy làm hổ thẹn vô cùng, xin cúi đầu nhận lỗi.
Tiểu Yến xua tay:
− Công tử đừng nói vậy chớ, muội đâu dám trách cứ, chỉ tại Doanh tỷ quá giận nên nói vậy thôi. Bây giờ xin ...
Đỗ Ngọc cắt ngang:
− Nếu Doanh muội và Tiểu Yến không vội lắm xin mời ghé vào tư dinh uống một hớp trà cho trọn tình tri ngộ.
Doanh Doanh hỏi ranh mãnh:
− Đỗ huynh có cần dùng võ lực để mời như đại công tử Hắc Chiêu không?
Đỗ Ngọc nhăn mặt, một cái nhăn mặt rất đáng yêu:
− Doanh muội, lẽ nào muội chẳng tha thứ cho huynh sao? Tiểu Yến cô nương nói hộ cho Đỗ Ngọc này với.
Tiểu Yến cảm thấy thương hại cho Đỗ Ngọc, nàng quays ang Doanh Doanh nũng nịu:
− Doanh tỷ, có phải lỗi của công tử đâu? Trời còn sớm, chúng mình đừng phụ lòng người nhé.
Doanh Doanh lắc đầu làm Đỗ Ngọc phải thở dài buồn bã, Tiểu Yến cụp đôi mắt thất vọng. Doanh Doanh bỗng nói tiếp:
− Đỗ huynh. Anh có biết võ đường của Thái Bình giáo ở nơi nào không?
Đỗ Ngọc gật đầu ngạc nhiên:
− Biết, gần đây thôi, nhưng muội hỏi làm chi vậy?
Doanh Doanh nhoẻn miệng cười vui vẻ:
− A! Hay quá, vậy thì Đỗ huynh dắt muội và Tiểu Yến đến nới đó đi.
− Không được đâu!
Đỗ Ngọc xua tay:
− Bộ Doanh muội muốn đến để xin học võ công trả thù cho cha mẹ thật sao? Môn quy của Thái Bình giáo nghiêm ngặt lắm.
Doanh Doanh dậm chân hờn dỗi:
− Đỗ huynh không dắt thì thôi, muội đi nhờ người khác vậy.
Chàng vội đưa tay lúng túng:
− Doanh muội, em đừng giận, huynh sẽ dắt muội đi liền, nhưng muội cũng phải ghé nhà huynh, để huynh bảo gia nhân khiên kiệu đưa chúng ta đi.
Tiểu Yến vỗ tay thích thú:
− Vậy là hay lắm, mình đến nhà Đỗ công tử một tí rồi đi.
Doanh Doanh gật đầu cùng Tiểu Yến bước vào tư thất của Đỗ Ngọc. Một tòa nhà cao nghi kiên cố, rực rỡ vàng son nhưng cũng không kém phần thanh tao thơ mộng, khi đã đến một lần thì không thể nào quên được. Tiểu Yến bị cảnh sắc nơi đây thu hút đến mê mẩn cả tâm hồn.
***
Trời oi ả, nắng bừng bừng như muốn thiêu rụi vạn vật thành tro. Hồ Sơn đứng yên trên hòn đá đen, nóng như cục than hồng theo một thế tấn mà sư phụ vừa truyền dạy.
Không một làn gió, chỉ có hơi nóng bốc lên hừng hực, gương mặt chàng đỏ bừng bừng. Từng giọt mồ hôi chảy tràn trên mắt, trên môi, trên ngực và cả trên tấm lưng trần vạm vỡ.
Có lẽ giờ này tâm tư của chàng đã đặt hết vào bài học nên phía sau lưng chàng vừa có tiếng sột soạt khả nghi mà chàng chẳng hề hay biết, cứ đứng im lìm, uy nghi như một pho tượng đá.
Lúc ấy từ một bụi rậm, phía sau lưng chàng, một cô gái bước ra, mắt nhìn chàng như muốn ăn tươi nuốt sống.
Chiếc môi đẹp của nàng mím chặt lộ vẻ căm hờn, rồi không nói không rằng đưa song chưởng lên cao, nhắm vào giữa lưng chàng, nàng đánh mạnh. Nhưng “bùng” một cái, toàn thân người con gái bỗng bật ngược về phía sau như dội phải một hòn đá to, trên khóe môi một dòng máu nhỏ khẽ trào ra, nàng chống tay kinh hoàng:
− Trời, “Thiên cương bất hoại”.
Bây giờ chàng trai mới hạ tấn, từ từ quay trở lại, thở một hơi dài lấy lại tinh thần.
Chợt chàng kêu lên hốt hoảng, chạy đến đỡ nàng con gái dậy:
− Trời! Thảo Sương, em làm sao vậy?
Nàng không nói chỉ quắc mắt nhìn chàng đau đớn. Hồ Sơn lau sạch vết máu trên môi nàng:
− Thảo Sương, đây là lần thứ ba em muốn giết chết anh. Nếu sư phụ biết, người sẽ chẳng tha thứ cho muội đâu.
Nàng cười lạt:
− Thì huynh cứ đi mách với cha tôi, để cha tôi giết tôi chết cho anh nắm chắc ghế chưởng môn nhân.
− Thảo muội.
Chàng tức giận hét lớn, nhưng lại dịu giọng ngay:
− Muội không được phép nói với đại ca như vậy. Đại ca cấm muội.
Thảo Sương hất tay chàng ra đứng dậy:
− Đã là sự thật thì đại ca không cấm được tôi. Nếu muốn đại ca có thể giết chết tôi đi, bằng không đại ca hãy giữ kỹ mạng của mình đấy nhé. Tôi không bao giờ để anh cướp đoạt chiếc ghế chưởng môn nhân của nhị ca, cũng như không bao giờ có được tình yêu tặng anh đâu mà hòng chờ đợi.
Nói xong nàng bước nhanh vào lùm cây rậm. Hồ Sơn bỗng cảm thấy toàn thân mỏi rã rời, một ngày đứng giữa trời nắng lửa không làm đầu óc chàng choáng váng bằng câu nói nàng vừa thốt. Chàng thầm nghĩ:
“Từ ngày Giang Lâm bị lưu đày đến nay đã đúng một năm. Vậy mà Thảo muội chẳng chịu hiểu cho ta, nỗi căm hờn trong lòng nàng càng lúc càng tăng, bây giờ lại thêm một ý nghĩ điên rồ nữa. Nàng cho ta thêm cái tội muốn đoạt chức vị chưởng môn nhân của Giang Lâm. Trời ơi, ta có ham gì cái chức vị kia, đối với ta chỉ có nàng mới là tất cả. Thảo Sương, sao em chẳng hiểu lòng anh? Sao em lại muốn giết anh?” Hồ Sơn ôm mặt khóc thầm. Một năm Giang Lâm bị lưu đày là một năm chàng cho lệ dầm canh. Bao năm trường bên nhau học tập, tình nghĩ huynh đệ tha thiết đậm đà, làm sao chàng chẳng đớn đau, một bài học mới mà vắng bóng Giang Lâm, chàng lại buồn rầu không muốn học. Vậy mà Thảo Sương nở bảo chàng muốn giết Giang Lâm thì làm sao mà không đau đớn, uất ức, trong khi có miệng chẳng được phân bày.
− Hồ Sơn, đã tập xong sao con không vào ngơi nghỉ mà ngồi đây?
Nghe tiếng sư phụ, Hồ Sơn ngẩng đầu dậy, lau nhanh dòng nước mắt, nhưng cử chỉ đó không qua mắt được sư phụ. Người ngồi xuống cạnh chàng nghiêm giọng:
− Hồ Sơn, có phải Thảo nhi vừa có thái độ gì với con không?
Sợ Thảo Sương bị phạt, chàng lắc đầu nói nhanh:
− Dạ không, chỉ tại ...
Lâm Bình vội cắt ngang:
− Thôi, ngươi đừng giấu ta. Thảo Sương dạo này hư lắm, không phạt là không được.
Hồ Sơn nắm lấy tay sư phụ sợ hãi:
− Sư phụ, Thảo Sương còn nhỏ, suy xét chưa chính chắn, xin sư phụ hãy thư tha.
Lâm Bình nhìn chàng:
− Nhưng ta không nỡ để nó làm cho con đau khổ, nếu nó quá quắt ta sẽ bắt nó gã cho con.
− Sư phụ!
Hồ Sơn kêu lên thảng thốt:
− Xin đừng để con lỗi nghĩa với Giang Lâm.
Sư phụ gật đầu trầm ngâm:
− Ta biết! Nhưng ta cũng biết là con đem dạ yêu mến Thảo Sương, mối tình câm lặng đó đã bị người ta hiểu lầm tai hại. Ta hiểu nỗi đau đớn ở lòng con, bởi vì còn nỗi đau đớn nào hơn khi bị người mình yêu đem lòng khinh bạc.
Được sư phụ thông hiểu nỗi lòng, Hồ Sơn nghe tâm hồn thanh thản, chàng gục đầu vào lòng sư phụ òa khóc:
− Sư phụ, chỉ có người hiểu được lòng con.
Lâm Bình thấp giọng:
− Ta không nỡ nhìn con đau khổ nữa, nhất định ta sẽ gã Thảo Sương cho con.
− Đừng sư phụ ơi, con không thể cướp đoạt tình yêu của Giang Lâm, xin người đừng khơi thêm hố sâu thù hận.
Mắt Lâm Bình sáng long lanh tỏ vẻ hài lòng:
− Tốt lắm. Hồ Sơn, con thật không phụ lòng ta trông cậy, con xứng đáng là truyền nhân của Thái Bình giáo.
− Thư sư phụ!
Châu Đạt, một đệ tử được Lâm Bình tin cậy bước vào vòng tay:
− Bẩm sư phụ, có ba người khách lạ xin được yết kiến sư môn.
Đôi mày Lâm Bình nhíu lại:
− Khách lạ à? Gái hay trai?
− Dạ một vị công tử và hai nàng con gái đẹp.
− Sao? Một vị công tử à?
Lâm Bình lẩm bẩm:
− Lại có chuyện gì đây?
Vừa nói ông vừa cùng Hồ Sơn bước theo chân Châu Đạt vào khách sảnh, lòng hoang mang lo lắng. Đi đến cửa, ông phải khựng lại đáp lễ vì ba người khách lạ đã đứng lên vòng tay cung kính:
− Tham kiến lão tiền bối.
Lâm Bình cũng vội cất lời thân ái:
− Không dám, chào chư liệt vị. Mời liệt vị an toạ. Thảo Sương pha trà đãi khách nghe con.
Rồi vừa ngồi xuống chiếc cẩm đôn ông vừa dò hỏi:
− Lâm Bình này xin được biết mình đang hân hạnh tiếp chuyện với ai?
Chàng trai trẻ xếp vội chiếc quạt cất tiếng ôn tồn:
− Thưa lão tiền bối, tại hạ là Đỗ Ngọc đến đây có chút chuyện cần.
Lâm Bình đứng bật dậy:
− Công tử hạ giá ...
Đỗ Ngọc cũng vội đứng dậy:
− Xin tiền bối đừng khách sáo, tại hạ đến đây chỉ vì việc riêng thôi. Ồ! Tại hạ xin được phép giới thiệu, đây là Doanh Doanh và Tiểu Yến, em kết nghĩa của tại hạ.
***
Lâm Bình đưa mắt ngắm hai nàng con gái đẹp đang vòng tay chào mình cung kính và nói:
− Thật hân hạnh.
Vừa lúc đó Thảo Sương bưng trà ra đến, ông tiếp lấy rót ra chung nhỏ rồi bảo:
− Thảo nhi, con vào nói Hồ Sơn ra tiếp khách cùng cha.
Thảo Sương khẽ dạ rồi trở gót. Lâm Bình nhìn theo nói như để giới thiệu:
− Thảo Sương, ái nữ duy nhất của lão phu đó. À, mời chư vị dùng trà và cho lão được biết qua nội dung buổi hạnh ngộ hôm nay.
Hồ Sơn và Thảo Sương vừa ra đến, họ vòng tay chào ba người khách lạ rồi đến ngồi kế bên sư phụ.
Đỗ Ngọc trịnh trọng nói:
− Thưa lão tiền bối, buổi gặp gỡ hôm nay là do ý muốn của Doanh muội, nàng có câu chuyện muốn thưa cùng tiền bối.
Lâm Bình ngạc nhiên:
− Với lão ư?
Doanh Doanh gật đầu, mắt rươm rướm lệ:
− Phải! Cháu muốn kể cho lão tiền bối nghe một câu chuyện về chàng trai trẻ tên gọi Giang Lâm.
− Giang Lâm!
Cả ba người cất lời thảng thốt. Thảo Sương hấp tấp:
− Giang huynh của ta như thế nào rồi?
Doanh Doanh khẽ liếc Thảo Sương một cái rồi kể lại toàn bộ câu chuyện không may xảy đến cho Giang Lâm trong tiếng nấc nghẹn ngào. Câu chuyện kể quá thương tâm, bởi trong trái tim nàng, bóng hình của Giang Lâm đã âm thầm ngự trị.
− Giang đệ!
Hồ Sơn ôm mặt đau khổ khi nghe xong câu chuyện. Lâm Bình thẫn thờ bên tách trà nghi ngút khói, như hãy còn quá bàng hoàng chưa tin những điều mình vừa nghe kia là sự thật. Đứa học trò yêu của ông đã chết thật rồi sao?
Còn Thảo Sương không khóc, chỉ ngồi lặng đi hơn một giây rồi vụt đứng dậy chỉ tay vào mặt Hồ Sơn hét lớn:
− Hồ Sơn, ngươi đã giết nhị ca ta, ta thề không để cho ngươi sống.
Nói xong nàng xuất chiêu ngay giữa lúc chàng còn mãi ôm mặt xót thương người nghĩa đệ.
− Nghịch nhi, lui ra ngay.
Kèm theo tiếng hét là “bình” một tiếng, tấm thân của Thảo Sương bị hất bổng lên không, bởi một luồng kình phong thật mạnh.
− Phụ thân!
Thảo Sương hét lên một tiếng đớn đau rồi ngất lịm. Lâm Bình ra tay thật lẹ, tất cả vẫn còn bàng hoàng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chợt nhìn lại đã thấy Thảo Sương nằm yên bất động cách đó hơn một trượng. Quá kinh hãi, Doanh Doanh bỗng hét lên một tiếng, tà áo xanh của nàng bay bổng lên không, rồi bằng một động tác nhẹ nhàng êm ái, nàng ôm gọn Thảo Sương vào lòng lay gọi:
− Cô nương.
− Thảo muội.
Hồ Sơn cũng kịp choàng tỉnh chạy đến bên nàng khóc như điên dại:
− Sư phụ! Sao người nỡ đánh Thảo Sương?
Lâm Bình cứ đứng sững ra không biết phải nói gì, ôn hiểu được vì sao ông lại vung chưởng đánh con, nhưng cái đó cũng chưa làm ông bàng hoàng bằng thủ pháp của Doanh Doanh, cái bay lượn đẹp mắt của nàng đã gợi cho ông nhớ đến một điều gì xa xăm, sâu thẳm.
Đỗ Ngọc sau một lúc lặng yên để dằn cơn xúc cảm, mới tiến lên một bước rẽ đám đông nắm tay Thảo Sương nói:
− Cô nương đây đã bị sư phụ đánh trọng thương phần nội tạng. Xin hãy đem nàng vào phòng rồi tìm lương y chữa trị, kẻo nguy đến tính mạng.
Bây giờ Hồ Sơn mới sực nhớ, chàng bồng Thảo Sương chạy nhanh vào thạch động.
Đỗ Ngọc lay người Doanh Doanh:
− Doanh muội, tỉnh trí lại đi em.
Doanh Doanh giật mình choàng tỉnh, không hiểu sao lại gục đầu lên vai Đỗ Ngọc mà khóc mùi mẫn.
Chỉ có Tiểu Yến là không hiểu gì cả. Cô bé như vừa rơi từ cung trăng xuống, cứ trố mắt nhìn hết người này rồi đến người kia. Tất cả như một bức tranh sống động, mỗi người mỗi vẻ, thật lạ lùng. Tuy vậy, nàng cũng biết rót một tách trà nóng dâng lên cho Lâm Bình:
− Lão tiền bối, xin hãy uống một ngụm trà để lấy lại tinh thần.
Uống xong chung trà của Tiểu Yến đưa cho, Lâm Bình mới lấy lại được vẻ tự nhiên, ông nói yếu ớt:
− Xin liệt vị thứ lỗi cho, Thảo nhi nó đã làm cho buổi đàm đạo chẳng tròn vui.
Đỗ Ngọc lật đật đỡ lời:
− Tiền bối bất tất phải nói như vậy. Bọn vãn bối xin cáo biệt và hẹn gặp lại tiền bối vào một ngày gần đây.
Lòng dạ rối bời, Lâm Bình cũng chẳng muốn lưu khách lại làm gì. Ông đứng dậy:
− Đa tạ cô nương đây đã đến để báo tin. Buổi sơ giao không được như ý muốn, thật lòng lão ray rứt vô cùng.
Doanh Doanh ý nhị:
− Xin lão tiền bối chớ bận lòng. Giờ xin cáo biệt, hẹn ngày gặp lại lão tiền bối.
Đỗ Ngọc cũng vòng tay từ giã:
− Hẹn ngày gặp lại.
Lâm Bình tiễn đoàn người ra cửa, mắt không rời khỏi Doanh Doanh. Lòng nặng trĩu nỗi âu lo, niềm thương mến, làm chân người lảo đảo lúc trở vào:
− Giang nhi, không ta không thể nào tin con chết được, còn Thảo Sương.
Chợt nhớ đến thương tích của con, ông vội vã bước nhanh vào thạch động.