Triển Chiêu bế Dương Tiễn đi vào mật thất, quan sát xung quanh, chỉ thấy đây là một mật thất vô cùng bình thường, không khí ở đây khá khô ráo, đi một lát liền thấy hai bên vách tường có treo đèn, cứ cách một khoảng lại có một đôi làm cả căn mật thất sáng sủa cả lên, cơ hồ không cần tới cây đuốc của Triển Chiêu nữa.
Dương Tiễn nhìn cây đèn trên tường, cảm thấy kì quái, ra hiệu cho Triển Chiêu dừng lại.
" Cây đèn này chỉ đốt được trong một khoảng thời gian không dài, nhưng sao tới tận bây giờ vẫn cháy? Cho dù có người từng tới đây cũng không siêng tới mức đổ đầy dầu cho tất cả đèn ở đây đi? "
Trong một thất trống, giọng nói của Dương Tiễn phá lệ nổi bật, nghe xa xa còn có tiếng vọng lại.
Triển Chiêu buông Dương Tiễn xuống, đưa tay lấy xuống một cây đèn bên cạnh, cầm trên tay cho cả hai quan sát.
Đèn này nhìn qua rất bình thường nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì sẽ phát hiện hoa văn trên đèn rất tinh xảo, lại còn khắc đồ án khá kì lạ. Đặc biệt hơn là cây đèn này không phải cháy bằng dầu là mà bằng một chất rắn đen thui có mùi thơm nhẹ nhàng, nhìn qua có thể thấy chất rắn này đã cháy được hơn một nửa. Có thể duy trì ngọn lửa hơn mười mấy năm, xem ra chất rắn này cũng không phải tầm thường.
" Ngươi có biết chất rắn này là gì không? " Dương Tiễn thuận tay lấy ra một cái khăn tay, bẻ một khúc chất rắn kia cất vào, hiển nhiên là muốn đem về cho Công Tôn Sách xem xét, miệng bâng quơ hỏi. Vốn chỉ định hỏi có lệ, ai ngờ Triển Chiêu lại nhíu mày nhìn chất rắn kia, trầm giọng " Ta không xác định lắm, chỉ là nhớ ra có lần ta đi phá án ở một bộ lạc người Mãn, đã từng thấy qua thứ này, nghe nói thứ này là một loại dược liệu khô nắn lại thành cục, số lượng rất ít, bộ lạc kia xem thứ này như là vật trời ban, thường thường có lễ tế thứ này. Ta nhớ hình như thứ này gọi là Hắc Tuyền Thạch, là cấm vật của bộ lạc kia. "
" Ngươi từng đến Mãn sao? "
Dương Tiễn hiếu kì hỏi. Ở Trung Nguyên phá án chưa đủ hay sao mà đến cả đất Mãn Khai Phong phủ cũng chen chân?
Triển Chiêu gật đầu " Bộ lạc kia ở sát biên cương nước ta, xem như một nửa người nước ta, lúc đó theo đại nhân đi sứ vô tình gặp phải. "
" Bộ lạc kia có gì lạ không? " Nghe nói người Mãn am hiểu vu thuật, cũng xem như có máu mặt đi.
Triển Chiêu chờ Dương Tiễn cất đồ xong liền đem để đèn lại, gật đầu " Bộ lạc kia có một loại dược có thể khiến người ta trường sinh bất lão, lần đó đại nhân cũng là phá vụ án liên quan tới loại thuốc này. Thực chất thuốc này chỉ có hiệu quả hơn nhân sâm một chút thôi, cũng chưa thể xem như khiến người ta trường sinh bất lão thật. Lần đó bộ lạc kia vì thứ thuốc này mà suýt bị diệt, cũng may là gặp được Bao đại nhân cứu giúp. "
Thật quá cẩu huyết !
Dương Tiễn kìm không được than một tiếng, giơ tay lên cho Triển Chiêu bế, sau đó cả hai lại tiếp tục một đường nói chuyện.
Đi được một lúc thì đường vốn đang thoải mái liền rơi vào ngõ cụt, Dương Tiễn nhíu mày, nhìn tình hình thì nhất định phải tìm thêm một mật thất nữa mới cso khả năng đi tiếp.
Liếc mắt nhìn xung quanh, tạm thời không thấy có gì khả nghi. Chợt nghe thấy giọng Triển Chiêu phát ra từ trên cao.
" Bên kia có một chỗ lõm vào. "
Dương Tiễn đưa mắt nhìn theo, quả nhiên thấy góc tường gần chỗ ngõ cụt có một phần lõm vào, phải là người tinh mắt mới có thể để ý.
Triển Chiêu đi tới đưa tay ấn chỗ lõm kia một cái, liền phát hiện phía trước rung động khá mạnh, sau đó chỗ ngõ cụt kia liền như một cánh cửa mà tách ra hai bên, để lộ ra một thông đạo khô ráo, nhưng khác ở chỗ thông đạo này dùng dạ minh châu chiếu sáng, mỗi viên cơ hồ to hơn nắm tay con nít, cầm lấy một viên trong này đi bán cũng có thể sống sung sướng mấy chục năm.
Xem ra Mạc gia này cũng không phải giàu bình thường.
Triển Chiêu lại tiếp tục bế Dương Tiễn đi vào, lần này không hề đụng phải ngõ cụt nữa, hai người nhanh chóng đi vào một căn phòng đá to lớn, bên trong chứa vàng bạc châu báu nhiều vô số, so với quốc khố hiện tại chỉ thua một chút. Màu vàng bạc lóe lên có thể dễ dàng gợi lên tham vọng của con người, nhưng hiển nhiên nó lại không có tác dụng gì với hai quái nhân có mặt trong này.
Một người là một con mèo chỉ biết làm việc nghĩa, tiền bạc thường thường không để vào mắt.
Một kẻ là Nhị Lang Thần tài sản nhiều vô kể, cái đám tiền trước mắt này còn chưa được một góc nhỏ trong kho của hắn, vì vậy cũng không có đem đám tài bảo này vào mắt.
Nhưng hai người không để mấy thứ này vào mắt không có nghĩa là người khác không để mấy thứ này vào mắt.
Trong đầu Dương Tiễn mơ hồ đã tìm ra được vài mắt xích khá quan trọng, hiện tại chỉ là chưa dám khẳng định.
Muốn hiểu rõ chân tướng hơn thì phải đến Triệu gia mới có thể rõ.
Vì vậy sau khi xem xét xong mọi việc, hai người nhanh chóng rời đi.
Mà sau khi hai người rời đi, bóng trắng kia lại xuất hiện, cứ đứng nhìn phương hướng hai người ly khai, miệng lẩm bẩm mấy lời kì quái.
*
*
*
Trong một căn phòng tại một khu biệt gia, một thiếu niên tầm 12 tuổi đang ngồi thẫn thờ nhìn trời. Thiếu niên này tóc đen buộc đuôi ngựa, hai con ngươi màu vàng kim không ngừng lóe lên những tia sáng kì lạ, lúc sáng lúc tối.
Mà đằng sau thiếu niên kia là một thiếu niên khác tầm 17 tuổi đang lo lắng nhìn thiếu niên kia.
" A Hạo, trời không còn sớm nữa, mau đi vào thôi. "
Thiếu niên kia bấy giờ mới quay đầu, im lặng đứng dậy.
Bàng Tần thở dài, từ ngày tỉnh dậy, A Hạo ngoại trừ cái tên ra thì không chịu nói bất kì cái gì nữa, ngày nào cũng như ngày nào chỉ chăm chăm chú nhìn trời, hắn không hiểu trên trời kia rốt cuộc có thứ gì thú vị nữa?
Thiếu niên kia đi lướt qua Bàng Tần thì dừng lại, nhíu mày nhìn kẻ đang rơi vào suy nghĩ kia.
Từ khi rơi xuống trần, liên lạc giữa hắn và chủ nhân đều không có dùng được, ngay cả thầngiao cách cảm cũng không được, hiện tại tu vi lại chưa khôi phục hết, tình cảnh bây giờ khiến hắn vô cùng khó chịu, không biết chủ nhân bây giờ ở đâu, sống có tốt không? Hắn cơ hồ lo lắng đến điên rồi, muốn rời đi đi tìm chủ nhân nhưng luôn bị tên đần này ngăn lại, mà hắn lại không thể trở mặt với tên này.
Thực quá CMN bức bối!!
Chỉ cần khôi phục sức mạnh, Hạo Thiên Khuyển hắn thề phải đem cái tên này ném cho chó ăn!!!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Vâng, em Hạo đã lên sàn, mọi người vỗ tay nào =)))
Xem ra còn khoảng mấy chương nữa vụ án này liền đến hồi kết rồi.
Sau khi Triển Chiêu trở về liền đi báo cáo về việc mật thất cho Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh, Dương Tiễn thì lại chạy về phòng. Hắn muốn đẩy nhanh việc hồi phục thực lực, chỉ cần hồi phục một chút sức mạnh là được, như vậy đối với vụ án này rất có ích, bởi vì theo suy luận của Dương Tiễn thì trong suốt toàn bộ sự việc đều có một người nào đó đứng sau thao túng tất cả, mà người này hiển nhiên không phải người bình thường. Không, người này không thể gọi là người được.
Cho nên việc cần thiết bây giờ là phải đẩy nhanh việc hồi phục, cho dù là một chút cũng rất có ích rồi.
Vì vậy nguyên suốt thời gian còn lại, Dương Tiễn không ra khỏi phòng, chỉ ngồi trên giường phong bế thần thức, đả tọa tinh thần, cố gắng hấp thu lượng linh khí ít ỏi nơi đây.
Chờ khi Dương Tiễn tỉnh lại thì bên ngoài đã tối, hắn nhanh chóng chạy đi tìm đồ lót dạ rồi chạy đi tìm vị hộ vệ nào đó, tiếp tục chạy tới Triệu gia canh gác a canh gác.
Bao đại nhân khi thấy Dương Tiễn cứ chạy đi chạy lại thì hỏi " Ngươi đang tìm gì vậy? "
Dương Tiễn nhíu mày " Không thấy con mèo kia đâu hết... "
" Con mèo? Ý ngươi là Triển hộ vệ sao? Quên nói cho ngươi, hôm nay Triển hộ vệ phải vào cung có việc, đêm nay có lẽ sẽ về muộn, ngươi tranh thủ nghỉ ngơi, tối nay xuất phát muộn. " Công Tôn tiên sinh ngồi bên cạnh trả lời, cười như không cười nhìn Dương Tiễn " Triển hộ vệ có nhắn lại là ngươi phải mặc nhiều áo quần một chút, cẩn thận cảm lạnh, hắn từ trong cung về sẽ đem ngươi tới Triệu gia ngay. "
Dương Tiễn rùng mình trừng con hồ ly nào đó đang cười tới thần thần bí bí, thầm mắng trong lòng, con hồ ly này cười như vậy tuyệt đối không có ý tốt!
Vì nghĩ cho tính mạng của mình, Dương Tiễn chỉ ậm ờ cầm mấy cái bánh bao nóng rồi chạy về phòng, cước bộ cứ như đằng sau có ma đuổi.
Nhìn bóng lưng Dương Tiễn rời đi, Bao đại nhân mỉm cười lắc đầu với Công Tôn Sách " Hình như Dương Tiễn rất sợ tiên sinh. "
" Đại nhân nghĩ nhiều rồi, có lẽ hài tử này có việc gấp thôi. " Công Tôn Sách gắp một ít rau vào bát, từ tốn ăn. Bao đại nhân cũng không hỏi nhiều. Trong phòng chỉ còn vang lên tiếng bát đũa đụng nhau.
Dương Tiễn vốn định thức chờ Triển Chiêu trở về, ai ngờ lại ngủ quên mất, đến khi tỉnh dậy thì đã thấy bản thân nằm trong lòng Triển Chiêu, quanh thân khác áo rất ấm, cái này là một cái áo choàng lông chồn màu đỏ rực, mặc vào ấm cực kì, mà không hề có cảm giác khó chịu giống như kiểu mặc nhiều y phục của Dương Tiễn.
" Ngươi trở về khi nào vậy? " Dương Tiễn dụi mắt ngáp một cái, đầu lại chui vào bên trong áo sâu hơn.
Triển Chiêu cước bộ nhanh hơn " Ta mới về, thấy ngươi đã ngủ nên không đánh thức. "
Dương Tiễn lầu bầu vài câu, mặt chôn chặt vào trong, tới Triệu gia mới mở ra quan sát xung quanh.
Đêm khuya thanh vắng, âm khí tràn lan khắp nơi, Dương Tiễn lại kéo áo Triển Chiêu, ra hiệu hắn đi tới từ đường. Triển Chiêu hơi nhíu mày, có chút chần chừ. Lần trước tới Triệu giaDương Tiễn khi tới từ đường đã ngất xỉu một lần, lúc đó còn suýt chảy máu. Tuy lần đó hài tử này đã cố dấu nhưng đối với người luyện võ như hắn, mùi máu khá là mẫn cảm. Nhưng nhìn ánh mắt quật cường của Dương Tiễn, hắn lại không kìm được mà im lặng.
Dương Tiễn thấy Triển Chiêu không động thì nhíu mày, lại kéo áo hắn lần nữa.
Triển Chiêu thở dài, nhún người vận công bay đến từ đường.
' Chúng ta vào trong ' Dương Tiễn thì thầm bên tai Triển Chiêu, tay chỉ vào bên trong.
Nhìn từ ngoài vào thì thấy từ đường rất im lặng, còn có vẻ rùn rợn khiến người khác cảm thấy rét lạnh. Bên trong còn phảng phất có khói trắng.
Dương Tiễn im lặng nhìn Triển Chiêu đẩy cửa từ đường, bên trong vắng lặng, tiếng mở cửa phá lệ chói tay, tạo không khí rùng rợn. Triển Chiêu nhanh chóng đóng cửa lại, theo ýDương Tiễn đi tới trước bài vị nhà họ Triệu.
Dương Tiễn nhìn một đống bài vị trước mắt, đôi mắt lóe lên.
Quả nhiên không sai, bài vị Triệu gia sắp xếp y đúc bài vị Mạc gia!
Đưa tay ra xoay nhẹ bài vị đứng thứ sáu, không thấy có gì xuất hiện. Dương Tiễn nhíu mày, thử xoay bài vị theo hướng ngược lại, vẫn không thấy có gì xảy ra.
Không lẽ suy đoán sai rồi?
Triển Chiêu cũng nhận ra, vì vậy hỏi ' Không phải? '
Dương Tiễn lắc đầu, bỗng nhiên trong khoảnh khắc kia thấy một đoạn hình ảnh. Một nam tử nhìn qua trong giống Triệu Vấn Hàn phần mặc một thân màu xanh đưa tay đẩy bài vị ra phía sau.
Ám thị?
Có kẻ đang ám thị cho hắn!
Dương Tiễn mặt không đổi sắc cầm lấy bài vị kia đẩy ra sau, lần này thì ở bức tường đằng sau hiện ra một cửa vào.
Dương Tiễn mặt không đổi sắc bảo Triển Chiêu bước vào, trong lòng thì lại loạn thành một mảnh.
Có người đang giúp bọn họ. Nhưng ai lại giúp bọn họ? Người đứng sau màn?
Người này muốn bọn họ thấy cái gì sao?
Và tại sao lại phải giúp bọn họ?
Không lẽ là vì vụ án?
Hôm nay vốn chỉ đến đây để thử vận may, nhưng xem ra là thu được một số thứ rồi.
Không biết người kia có ý xấu hay ý tốt, nhất định phải đề phòng.
Dương Tiễn thầm nghĩ, bắt đầu khởi động linh lực đi quanh cơ thể, giúp cho ngũ giác sử dụng tốt hơn, trong năm đầu ngón tay như có như không lóe lên một chút ánh sáng màu xanh, bên trong còn có cả một chút chớp giật, hiển nhiên là thuộc tính lôi.
Triển Chiêu không cảm thấy có gì không đúng, một tay ôm Dương Tiễn một tay cầm đèn. Cũng may trước khi đi Công Tôn tiên sinh nhắc nhở hắn cầm theo đèn, nếu không bây giờ lại phải tốn thời gian làm đuốc.
Mật thất này không giống như mật thất khô ráo của Mạc gia mà lại có vẻ ẩm ướt, đã vậy còn thoang thoảng ngửi thấy mùi máu và mùi gỉ sắt.
Dương Tiễn mím môi, mùi này trong một lần hắn và đám Na Tra đi truy bắt một tên yêu tinh vạn năm có ngửi qua, đó là khi bọn họ bước chân vào phòng tra tấn mà con yêu tinh kia dùng để tra tấn con mồi của mình. Cảnh tượng lúc đó quả thực là rất thối nát, nhớ lại vẫn khiến hắn rùng mình.
Tuy nhiên ở đây mùi không gay mũi như ở chỗ con yêu tinh kia.
Triển Chiêu làm hộ vệ, thấy qua nhiều thứ, đương nhiên cũng đoán được đây là gì, khuôn mặt anh tuấn lập tức trầm xuống.
Không ngờ Triệu gia lại có thứ thế này.
Cước bộ không khỏi nhanh hơn, giống như là đang chạy chứ không phải đi, cây đèn trên tay có lúc gần như sắp tắt.
Cuối cùng cả hai thấy một căn phòng, bên trong đầy những hình cụ dùng để tra tấn người, cái này so ra với cái của con yêu tinh biến thái kia còn chưa được một góc.
Bỗng nhiên Dương Tiễn lại thấy một đoạn hình ảnh, lần này vẫn là người nam tử giống Triệu Vấn Hàn phần kia, tuy nhiên người này cầm trên tay một chiếc roi sắt, không ngừng đem roi sắt quất vào một người khác đang bị trói trên một chiếc cột. Người bị trói kia da thịt lẫn lộn, máu chảy tí tách không ngừng.
Mà người bị trói kia, khuôn mặt giống nam tử kia như đúc, chỉ khác ở chỗ người kia chỉ mới là một đứa bé tuổi.
Dương Tiễn biết người này.
Hắn ta chính là đại ca của Triệu Vấn Hàn, đại thiếu gia Triệu gia - Triệu Vấn Thủy.
Cả hai người không hề biết, phía sau hai người có một cái bóng trắng vẫn luôn đi theo, khóe môi nhếch lên thành nụ cười tàn nhẫn.