Sáng sớm hôm nay sau khi chờ Triển Chiêu ra ngoài, không cần người gọi, Dương Tiễn đã tự tỉnh lại, mặc qua loa quần áo sau đó lẻn ra ngoài, chạy một mạch đến Triệu gia.
Nhìn cửa chính Triệu gia, Dương Tiễn nhíu mày chạy tới chỗ tường gần cây liễu lớn, nhìn xung quanh, xác định không có ai mới lấy tay gạt chỗ lá cây khô ra, để lộ một cái lỗ chó chui vừa người.
Vì vụ án, hắn nhịn!
Dương Tiễn đại danh đỉnh đỉnh Nhị Lang Thần lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình bi đát đến mức phải chui lỗ chó như thế này.
Thực sự con mẹ nó quá mất mặt!
Vượt qua tâm lý tự ái của bản thân, Dương Tiễn đã đặt chân vào Triệu gia. Cũng may mấy lần tới đây hắn không có ngồi chơi, đã phát hiện sẵn lối đi bí mật này, nếu không bây giờ liền phải chờ con mèo đó thực hiện công vụ xong mới có thể đến đây.
Quả nhiên bổn đại gia vẫn là nhất. A miêu a cẩu gì gì đó chỉ là phù vân.
Sau khi tự thưởng cho bản thân một đống lời động viên tâm lý, Dương Tiễn mới bắt tay vào việc chính. Hắn lợi dụng thân hình nhỏ bé của mình lăn lộn qua lại giữa hòn giả, cũng may là Triệu gia có rất nhiều hòn giả, chứ nếu không với cái áo đỏ chót kia, Dương Tiễn căn bản đã bị người ta phát hiện từ lâu.
Tránh tránh né né, cuối cùng còn phải dùng tới thuật ẩn thân, Dương Tiễn vất vả chạy tới viện của Đinh di ( không nhớ là Đinh di hay Đinh gì nữa, chỉ nhớ là họ Đinh thì phải, mọi người ai phát hiện ra sai sót thì thông báo cho ta để ta còn sửa lại kịp thời =)) ).
Tam thiếu gia và tứ thiếu gia là huynh đệ song sinh, hai đứa trẻ trong mật thất cũng là song sinh, Đinh di có quan hệ với đại phu nhân, đại thiếu gia lại là hài tử của đại phu nhân, mấy việc này chắc chắn không phải là trùng hợp.
Đã vậy...vị nhị thiếu gia kia tuyệt đối không tránh khỏi liên quan.
Dương Tiễn câu khóe môi đi vào trong viện, chạy khắp mấy căn phòng nhưng vẫn không tìm thấy cái gì, cuối cùng tức chí chạy tới hiện trường chỗ mấy người gia đinh kia chết, sau đó phát hiện...
Chết tiệt! Cư nhiên có người động tay động chân ở chỗ này.
Vết máu lúc đó Dương Tiễn và Triển Chiêu thấy khả nghi đã bị người xóa đi, khẳng định kẻ này có liên quan đến hung thủ, đã thế còn có mấy dấu vết xê dịch mờ mờ rất khó chú ý, nếu không phải Dương Tiễn đang muốn tìm đồ khẳng định sẽ bỏ qua.
Như vậy xem ra sẽ chẳng lấy được cái gì cần thiết. Dương Tiễn mím môi ẩn thân đi ra, lần này hắn nghênh ngang đi trước mặt mấy gia đinh nha hoàn Triệu gia mà không sợ phát hiện, tuy nhiên cách này sẽ làm tiêu tốn linh khí hắn tồn đọng được. Nhưng vì vụ án, Dương Tiễn không ngại hy sinh.
Hôm qua Bao hắc tử nói đúng, hắn có thể nêu lại một đống chuyện xưa sâu xa từ mọi việc nhưng vẫn không chứng minh được kẻ tác oai tác quái rốt cuộc là ai, vẫn là do hắn bị câu chuyện xưa kia che mắt nên mới sơ xuất như vậy.
Đi đi một hồi, Dương Tiễn bi ai phát hiện bản thân bị lạc đường.
Mẹ nó, không lẽ không có con mèo kia ở bên xui xẻo liền tới?
Cũng quá thần thánh đi?
Dương Tiễn rối rắm, loay hoay một hồi không biết nên làm gì thì thấy một kẻ rất quen thuộc.
Dương Tiễn nhận ra hắn, đây chính là tiểu tư bên cạnh Triệu Vấn Hàn - A Vân.
A Vân năm nay khoảng 13, 14 tuổi, dung mạo không mấy xuất sắc, tạm xem là thanh tú, là một tiểu tử thông minh hoạt bát, tuy nhiên Dương Tiễn vẫn luôn cảm thấy A Vân này với Triệu Vấn Hàn có gì đó không giống chủ tớ bình thường, cứ như có cái gì đó thân thuộc hơn, vả lại Triệu Vấn Hàn đối với tiểu tư này khá là sủng ái.
Dù sao cũng không tìm được đường ra, Dương Tiễn quyết định đi theo A Vân, nếu may mắn thì sẽ ra khỏi được Triệu gia đi?
Chỉ thấy A Vân đi đến phòng Triệu Vấn Hàn, sau đó Dương Tiễn liền kinh ngạc nhìn thấy Triệu Vấn Hàn đang nằm trên giường, trên người chứa đầy thương tích, có thể nhìn ra đây là bị roi đánh, cơ hồ cả người hắn không chỗ nào không thấy vết thương, có mới có cũ, có nặng có nhẹ, vết này chồng lên vết kia, nhìn qua thật đúng là kinh người.
Triệu Vấn Hàn là nhị thiếu gia Triệu gia, ai ai cũng phải nể mặt y mấy phân, vậy những vết thương trên người y này là ai làm ra?
Hiện giờ nhìn Triệu Vấn Hàn thật giống như một con búp bê rách bị người chà đạp, mà quả thật, y là bị người chà đạp.
Tuy đã được tẩy sạch nhưng bên trong căn phòng vẫn còn thoang thoảng mùi tinh dịch nam nhân, thậm chí Dương Tiễn còn nhìn thấy được thấp thoáng dưới những vết thương kia của Triệu Vấn Hàn là vô số dấu hôn cùng vết thâm tím.
Dương Tiễn không lên tiếng, đứng yên bên cạnh nhìn A Vân bôi thuốc cho Triệu Vấn Hàn.
Triệu Vấn Hàn hiện đã không còn dáng vẻ Triệu gia nhị thiếu thường ngày , khuôn mặt hắn trắng bệch, hai mắt nhắm chặt lại, móng tay siết chặt găm vào lòng bàn tay, y phục bán khai lộ ra những vết thương đáng sợ chồng chéo lên nhau, tóc xõa dài nhìn qua yếu đuối vô cùng, cả người toát ra sự bi ai cùng không cam lòng.
A Vân bên cạnh thì đầu cúi gằm xuống, môi mím chặt tới rứa máu, ngón tay lướt trên da thịt rướm máu của Triệu Vấn Hàn run run, sau đó không kìm được mà khóc nấc lên, cẩn thận ôm chặt lấy Triệu Vấn Hàn, giọng nói khàn khàn.
“ Không cần... Không cần.... Không cần nữa.... Không cần nữa.... “
Giọng nói này không phải giọng nói của A Vân?
Dương Tiễn nhíu mày im lặng. Giọng nói này giống như giọng nói của người trưởng thành, không phải giọng ngọt ngào của A Vân mà hắn nghe được.
A Vân này...rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Triệu Vấn Hàn bây giờ mới mở mắt, sâu trong mắt là nỗi căm hận cùng sự tuyệt vọng. Y khó khăn đưa lên cánh tay bị thương, ngón tay giật giật, cuối cùng đem nước mắt của thiếu niên đang ôm mình lau đi, nhưng thiếu niên cứ khóc, nước mắt cứ ra, cuối cùng y thở dài ngưng tay, giọng đầy bất đắc dĩ “ Ta không sao “ Cho nên đừng khóc có được hay không?
Thiếu niên nghe y nói xong càng khóc dữ hơn, cầm lấy tay y “ Không cần... A Hàn...chúng ta rời đi, không cần ở lại nữa.... “
Triệu Vấn Hàn bị thiếu niên chạm vào vết thương, hơn nhăn mày nhưng không có làm gì, mặc cho thiếu niên cầm, một tay khác vỗ vỗ vai thiếu niên “ Đại ca, ta không sao... “
Một tiếng ' đại ca ' này làm cho Dương Tiễn kinh ngạc không thôi.
Hắn sai rồi sao?
“ A Hàn, ta không muốn ngươi chịu khổ nữa... Chúng ta không cần báo thù, rời đi không được sao? “
“ Đại ca, ta không buông được “ Triệu Vấn Hàn như nghĩ đến cái gì đó, lạnh lùng nói “ Năm đó nếu không phải ta may mắn cứu được ngươi thì ngươi đã chết rồi. Tam đệ tứ đệ còn nhỏ như vậy đã bị hắn giết chết, ta chỉ còn duy nhất ngươi là người thân, thù này của ngươi ta nhất định phải báo. Vả lại những năm qua ta chịu ông ta như vậy đã quá đủ, ta không thể tha thứ cho ông ta được. “
“ A Hàn... Ta hận!! Ta hận bản thân quá yếu ớt, không thể hiên ngang đường đường chính chính giết chết ông ta! Ta hận ông ta! Chỉ cần nghĩ tới việc ông ta dùng cái tay dơ bẩn kia chạm vào ngươi, ta đã không chịu nổi! Nghĩ tới cái đam mê biến thái kia của ông ta, ta liền muốn đem ông ta băm vằm thành trăm mảnh! “ Thiếu niên bỗng nhiên trở nên khát máu, không còn sự yếu đuối mới lúc nãy nữa. Đôi con ngươi đỏ như máu, không như màu đỏ tinh khiết một màu thuần túy của Dương Tiễn mà là màu đỏ rực có trộn lẫn tạp chất màu đen của ma khí.
Thiếu niên này chính là đang trong bước đầu giai đoạn nhập ma.
Dương Tiễn nhíu mày, theo thói quen định bổ một chưởng xuống diệt trừ thiếu niên này, nhưng không ngờ linh lực vừa định thoát ra đã bị chặn lại. Hắn có hơi ngạc nhiên, tuy rằng bản thân hiện giờ còn khá yếu nhưng chung quy vẫn có thể đánh lén làm một kích tất sát đối với những kẻ ma hóa thời kỳ đầu này. Vậy mà có kẻ chặn lại được?
Sau đó, Dương Tiễn chỉ cảm thấy sau lưng lành lạnh, một bóng người màu trắng đã đứng ở sau lưng hắn tự bao giờ, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo.
Sống lưng Dương Tiễn truyền tới cơn ớn lạnh, đôi chân cứ giống như bị đóng đinh ở dưới đất, nhưng cảm giác đó chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Sau khi lấy lại tinh thần, Dương Tiễn lập tức lùi ra xa khỏi bóng trắng kia, lòng bàn tay nhanh chóng tụ linh khí, cả người căng cứng tiến vào trạng thái chuẩn bị, bất cứ lúc nào cần thiết cũng có thể ra đòn chống đỡ.
Mà bóng trắng kia thấy động tác của Dương Tiễn cũng không có phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn hai người Triệu Vấn Hàn và Triệu Vấn Thủy tựa như hai con dã thú liếm vết thương cho nhau, khóe môi chung quy luôn nhếch lên nụ cười kì dị. Cảnh này làm Dương Tiễn cảm thấy nhìn sao cũng giống cái cảnh cái tiểu thụ u hồn gì gì đó đánh ghen tiểu công với bánh bèo trong đám sách mà Vương Mẫu nương nương mua về nhét cho hắn. Dương Tiễn lúc đó vô cùng trong sáng đọc xong bộ kia liền cảm thấy ớn lạnh, da gà da vịt nổi lên hết cả, sau đó thề không bao giờ đụng vào cái thể loại này nữa.
Tuy trong đầu đang nghĩ viển vông nhưng tâm trí của Dương Tiễn luôn hướng về phía bóng trắng kia đề phòng, suy nghĩ lại loạn chuyển, cuối cùng mãi mới lên tiếng, giọng nói có chút không xác định.
” Ngươi là Triệu Tường Chu, Triệu Tường Trinh... hay là Triệu Nghị Sâm....?”
Triệu Tường Chu và Triệu Tường Trinh là tam, tứ thiếu gia Triệu gia, Triệu Nghị Sâm lại là huynh trưởng chết yểu của Triệu gia gia chủ, ba người này chính là huyết thống Triệu gia duy nhất có nghi vấn bị Triệu gia gia chủ giết chết, vụ án này lại như có như không giúp quan phủ hướng đến bí mật của Triệu gia gia chủ Triệu Nghị Thiên, tình nghi chỉ còn có ba người này.
Bóng trắng vẫn luôn bất động khi nghe thấy ba cái tên này liền run nhẹ một cái, sau đó từ từ đem ánh nhìn dời khỏi người hai người kia, nhìn về phía Dương Tiễn, tóc dài che khuất mặt khiến Dương Tiễn không thể nhìn rõ biểu tình của bóng trắng.
Sau đó, khóe môi vẫn luôn nhếch lên kia từ từ hạ xuống, mấp máy mấp máy...
Câu chuyện này có từ rất xưa, rất rất xưa, xưa tới mức không ai biết nó có từ thời gian nào, chỉ là khi tổ tiên Triệu gia có ý thức thì đã biết, sau đó từng đời từng đời truyền cho con cháu.
Xưa kia có một vị thần, y là một chiến binh, nhiều lần Thiên giới đánh nhau với Ma giới y đều tham gia, sau đó đẩy lui Ma giới, công trạng hiển hách vô cùng. Khoảng thời gian đó hầu như ai ai cũng nhắc tới y, ca tụng y, xem y như Chiến Thần bảo hộ bọn họ, thậm chí danh tiếng của y còn muốn lấn át cả Ngọc Đế. Vì vậy Ngọc Đế liền nảy sinh nghi ngờ, nơi nơi làm khó dễ y, sau đó dứt khoát vu tội y, đày y tới nơi đáng sợ nhất thiên giới, không cho phép trở lại nữa.
Thất vọng, y liền đem theo trường mâu luôn đi theo mình rời đi.
Nhưng Ngọc Đế vẫn không buông tha vị Chiến Thần kia, hắn nghe đồn sức mạnh của y đến từ cây trường mâu, vì vậy liền ra sức cướp lấy.
Bị dồn tới đường cùng, y đem trường mâu phân ra thành nhiều phần, ném vào hạ giới, sau đó không rõ tung tích.
Triệu gia năm đó may mắn nhận được một phần của trường mâu kia, sau đó đem về làm bảo vật trấn gia, đời này sang đời khác gìn giữ.
Nhưng nào ngờ Triệu gia bị suy sụp, trở nên nghèo khó, sau đó có người nghe thấy đồn rằng ở Triệu gia có báu vật thần khí, vì vậy liền nảy tâm chiếm đoạt. Lúc đó Triệu gia gia chủ đời đó và Mạc gia gia chủ là hai người bạn thân, Triệu gia gia chủ cùng đường liền đem báu vật gửi nhờ Mạc gia, còn bản thân rời đi.
Từ đó tin tức thần khí không còn.
Trải qua mấy đời, Triệu gia dần dần phát triển, trở về kinh đô, Mạc gia gia chủ nghe tin liền muốn trả thần khí lại, nhưng ai ngờ rằng hai huynh đệ Triệu gia lại phải lòng hai tỷ muội Mạc gia, vì vậy Triệu gia gia chủ đời đó liền đem thần khí trở thành sính lễ tặng Mạc gia, nào ngờ vô tình lại đưa đến họa diệt môn cho Mạc gia.
Nguyên lai Triệu gia gia chủ đời đó, tức phụ thân của Triệu Nghị Sâm và Triệu Nghị Thiên còn có một đứa con riêng khác, mà đứa con đó lại có dung mạo giống y như Triệu Nghị Thiên.
Hắn ta ghen tỵ Triệu Nghị Sâm và Triệu Nghị Thiên được cha mẹ yêu thương, ghen tỵ hai người có thể an bình vui vẻ sống dưới thân phận đại thiếu gia nhị thiếu gia Triệu gia trong khi bản thân suốt ngày phải che che dấu dấu không thể gặp người ngoài.
Sau đó đứa con riêng kia nghe được tin tức thần khí, lòng tham nảy lên, bắt đầu mưu đồ kế hoạch chiếm đoạt.
Hắn lợi dụng khuôn mặt giống như đúc Triệu Nghị Thiên làm biết bao chuyện táng tận lương tâm.
Đầu tiên hắn ẩn nhẫn giả làm tiểu tư bên cạnh Triệu Nghị Thiên tìm hiểu sinh hoạt và thói quen hàng ngày của y, chờ thời cơ chính muồi liền đem y giết chết, sau đó giả làm y bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Hắn thích Mạc Oánh, lại thích Triệu Gia Gia nhưng không thích vị tỷ tỷ của Mạc Oánh là Mạc Nghiên, vì vậy liền hại chết Triệu Nghị Sâm, đem Mạc Nghiên tráo đổi với Mạc Oánh, còn về Triệu Gia Gia, hắn phát hiện nàng mang thai cốt nhục của Triệu Nghị Sâm, cảm thấy bản thân bị phản bội, tức giận đem nàng và cốt nhục trong bụng hại chết.
Hắn cho người luân phiên cưỡng gian nàng, sau đó đem đứa con trong bụng nàng lúc đó mới tháng tuổi móc ra, đem đi chặt khúc uy chó ăn ngay trước mặt nàng.
Triệu Gia Gia liền phát điên, sau đó bị tên kia giết chết.
Mà nơi nàng bị giết chính là căn phòng mà Dương Tiễn đã thấy ở tửu lâu. Linh hồn nàng không thể siêu sinh, cứ lập lờ như vậy ở đó.
Triệu Vấn Hàn trong một lần đi tới dùng cơm liền bị nàng hù dọa, sau đó liền có vụ Triển Chiêu và Dương Tiễn tới tìm hiểu. Sau đó Triệu Gia Gia bị chính khí quanh người Triển Chiêu trấn áp, siêu tán.
Còn về phần vị đại tiểu thư Mạc gia Mạc Nghiên sau khi bị tráo đổi với muội muội của mình liền bị hắn âm thầm sai người ngày ngày hạ độc, cuối cùng chết vô cùng tức tưởi, bên ngòai bị nói là bi thương quá độ mà chết.
Mạc Oánh bị giữ lại bên người tên kia, sau một thời gian liền sinh ra Triệu Vấn Thủy.
Tên kia rất sủng ái Triệu Vấn Thủy, nhưng mấy năm sau lại phát hiện Triệu Vấn Thủy là cốt nhục của Triệu Nghị Sâm liền lạnh nhạt, khi Mạc Oánh mất liền đem Triệu Vấn Thủy hại chết, nhưng vận khí của Triệu Vấn Thủy không tồi,may mắn được nương của Triệu Vấn Hàn cứu, sau đó liền sống dưới thân phận tiểu tư của Triệu Vấn Hàn.
Tên kia sau khi Mạc Oánh mất liền thương tâm, khi thấy Đinh Ái Nhi liền động tâm, bởi vì Đinh Ái Nhi có dung mạo giống Mạc Oánh phần, vì vậy liền đem tình cảm dời lên người Đinh Ái Nhi. Nhưng trong một lần vô tình lại nghe Đinh Ái Nhi nói đến mật thất Mạc gia có giấu thuốc trường sinh bất lão thì lòng tham lại nổi lên, ra sức dụ dỗ Đinh Ái Nhi nói ra vị trí mật thất. Nhưng mãi không thấy Đinh Ái Nhi khai ra liền dụng hình với nàng.
Khi phát hiện nàng có thai liền vu cho nàng một cái tội thông dâm rồi nhốt vào biệt viện, nhưng thực chất lại đem nàng nhốt ở phòng hình cụ ở mật thất, chờ nàng sinh Triệu Tường Chu và Triệu Tường Trinh được năm lại tiếp tục dùng hình.
Sau khi nàng chết liền dùng hình với Triệu Tường Chu và Triệu Tường Trinh, bắt hai đứa trẻ lúc đó chỉ mới tuổi chịu đủ cực hình tàn khốc chỉ để moi được thông tin mật thất Mạc gia. Nhưng hắn không thể ngờ rằng vị trí mật thất Mạc gia lại giống như vị trí hình phòng của mình.
Hai huynh đệ Triệu Tường Chu và Triệu Tường Trinh chịu đủ cực hình, cuối cùng Triệu Tường Chu vì đệ đệ mình mở ra một con đường sống, bản thân lại bị tên kia tức giận hành chết. Triệu Tường Trinh sau khi ra ngoài liền được Triệu Vấn Thủy cứu được, tuy nhiên vết thương trên người quá nặng, lại bị hạ độc, vì vậy chưa tới tháng liền chết.
Khi Triệu Vấn Hàn tròn thì ác mộng ập tới, bởi vì hắn cũng như Đinh Ái Nhi, sinh ra có dung mạo tương tự Mạc Oánh, vì vậy liền bị chính cha đẻ của mình cưỡng gian, sau đó chịu biết bao thú vui biến thái của hắn. Nhưng hắn vẫn nín nhịn, bởi vì hắn muốn tìm được bằng chứng kết tội tên kia...
” Súc sinh!!! “ Trương Long Triệu Hổ không nhịn được mắng lớn. Bao đại nhân mặt vốn đen nay còn đen hơn. Công Tôn tiên sinh trên môi đã không còn nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng nữa. Vị Ngự Tiền Tứ Phẩm Đới Đao hộ vệ Ngự Miêu Triển Chiêu khuôn mặt lạnh lùng tới cực điểm, vỏ thanh Cự Khuyết bị siết mạnh cơ hồ muốn nứt.
” Ta đi chém chết tên súc sinh kia! “ Trương Long ôm đao đi ra bị Triệu Hổ chặn lại liền giận mắng : “ A Hổ,chẳng lẽ ngươi muốn súc sinh kia lởn vởn ngoài đó gây hại cho nhân gian? “
” A Long, chúng ta không thể tự tiện hành động khi chưa có mệnh lệnh. “
” Ngươi...HỪ! “ Trương Long biết mình yếu thế, hừ một tiếng, quay sang hỏi Bao đại nhân: “ Đại nhân, giờ chúng ta nên làm gì đây? “
Bao đại nhân gõ gõ mặt bàn, hỏi Công Tôn Sách: “ Tiên sinh, ngươi nghĩ sao? “
” Đại nhân, hiện chúng ta thiếu bằng chứng. “ Công Tôn Sách trầm tư suy nghĩ.
” Bằng chứng sao... “
” Đại nhân, Triển mỗ nguyện ý đi tìm bằng chứng. “ Triển Chiêu chắp tay, khom lưng, giọng nói lạnh lùng, còn đâu vị nam hiệp ôn nhu như gió xuân thường ngày.
Công Tôn Sách sờ cán quạt: “ Triểnhộ vệ, ngươi không nên kích động, chúng ta cần phải suy nghĩ thật kỹ càng. “
Triển Chiêu mím môi, không cam lòng lùi sang một bên.
Công Tôn Sách suy nghĩ, ánh mắt từ từ lướt tới người Dương Tiễn, sau đó liền mỉm cười. Dương Tiễn nhìn mà lạnh sống lưng: “ Gậy trúc, ngươi nhìn cái gì? “
Công Tôn Sách nghe xong mắt càng híp lại.
Dương Tiễn phát giác mình lỡ lời, lập tức sửa lại: “ Khụ... Công Tôn tiên sinh, ngài nhìn ta làm cái gì? “
Không ai nói chuyện, nụ cười trên môi Công Tôn Sách càng lớn hơn.
Dương Tiễn đổ mồ hôi hột.