Đêm khuya, Dương Tiễn lại lần nữa được Triển Chiêu đưa đến Triệu gia. Lần này hai người không đến từ đường nữa mà chạy thẳng đến viện của Triệu Vấn Hàn, đem Triệu Vấn Hàn suýt dọa chết.
Trong phòng không mở đèn, Triệu Vấn Hàn chỉ có thể dựa vào ánh trăng hắt qua cửa sổ để nhìn thấy khuôn mặt của Triển Chiêu vàDương Tiễn, y cố gắng hít thở, nhỏ giọng hỏi, tay như có như không kéo tấm chăn lại che kín người.
" Không biết đêm hôm Triển đại nhân ghé thăm xá viện là có việc gì? "
Triển Chiêu cũng thấp giọng mỉm cười : " Chúng ta đến đây chỉ là có việc muốn hỏi mà thôi, việc này có quan hệ rất lớn đến vụ án, bất đắc dĩ Triển mỗ chỉ có thể vấn an vào ban đêm thế này, xin Triệu huynh thứ lỗi "
" Vụ án sao? Không biết vấn đề gì liên quan tới vụ án mà phải phiền Triển đại nhân tự mình đến cửa vậy? " Triệu Vấn Hàn mỉm cười đúng chuẩn thương nhân, Dương Tiễn có thể nhìn ra bàn tay đang nắm chặt chăn của y hơn run run. Khóe môi không khỏi câu lên, lên tiếng cắt đứt màn đánh thái cực của hai người này.
" Ta không có nhiều thời gian để câu với ngươi, ta chỉ hỏi một câu : ' Các ngươi đã tìm ra bằng chứng gì rồi? ' "
Trực tiếp vạch trần, không phung phí thời gian, Dương Tiễn tuyệt đối không quan tâm đến khuôn mặt nháy mắt trắng bệch của Triệu Vấn Hàn. Triển Chiêu lắc đầu, bất đắc dĩ tiến đến, giọng nói nhẹ nhàng : " Triệu huynh đừng lo, Triển mỗ đã biết hết tất cả rồi, xin Triệu huynh phối hợp với Triển mỗ để có thể nhanh chóng khép lại vụ án "
Triệu Vấn Hàn bỗng chốc nở nụ cười lạnh, nhếch môi : " Triển đại nhân nói gì sao tại hạ không hiểu. "
Triển Chiêu bất đắc dĩ huých Dương Tiễn một cái, Dương Tiễn trừng mắt, không cam lòng nói : " Triệu Vấn Thủy, Triệu Tường Chu, Triệu Tường Trinh, Triệu Nghị Sâm, Triệu Nghị Thiên, ngươi hẳn biết những người này chứ? "
Triệu Vấn Hàn khẽ siết tay, mỉm cười : " Đây là tên của bá phụ, gia phục cùng huynh đệ của ta, không lẽ tiểu muội muội này không biết? "
Con mẹ nó ngươi mới là tiểu muội muội, cả nhà ngươi mới là tiểu muội muội, cả ba con đường gần nhà ngươi mới là tiểu muội muội!!!
Dương Tiễn thầm gào thét, tuy nhiên vẫn cố nín nhịn, vụ án quan trọng hơn.
" Không vòng vo nữa, Triệu Tường Chu, Triệu Tường Trinh, Triệu Nghị Sâm, Triệu Nghị Thiên chết lâu rồi, hiện tại chỉ còn Triệu Vấn Thủy đang sống dưới thân phận A Vân thôi, người mà các ngươi muốn báo thù bấy lâu nay là người khác, Triệu Nghị Thiên đã chết từ lâu rồi. "
Đêm hôm đó, Dương Tiễn giúp Triệu Vấn Hàn, Triệu Vấn Thủy gặp Triệu Nghị Thiên đã chết. Hai huynh đệ Triệu gia đối với sự thật tỏ ra rất sốc, Triển Chiêu bất đắc dĩ chỉ có thể chờ hai người kia phục hồi.
Dương Tiễn biết hai người kia tại sao lại như vậy. Một người thường muốn nhập ma phải có oán hận tột cùng với cái gì đó, mà Triệu Nghị Thiên - người tưởng chừng gây ra biết bao tội lỗi không thể dung tha lại chính là cội nguồn oán niệm của hai người, nhưng bây giờ lại có người cho hai người biết người mà họ muốn giết bấy lâu nay lại là kẻ khác, cội nguồn oán niệm bị sụp đổ, tình trạng này đối với người bước đầu nhập ma chính là một cái gai khó vượt qua, có thể chặn đứt con đường tu ma của họ. Dương Tiễn đối với việc này khá hài lòng, như vậy nhân gian bớt đi hai cái ma tu, mà hắn cũng không cần phải ra tay diệt trừ họ.
Chuyện còn lại, Dương Tiễn đều giao hết cho đám người Khai Phong phủ, sau đó cậu một mình đến Mạc gia, men theo luồng khí tức quen thuộc mà đi vào một cái biệt viện trông có vẻ rách nát nhất Mạc gia. Cái biệt viện này nhìn qua so với cái lều quả thực còn muốn rách nát hơn, cỏ dại mọc tới tận đầu gối, di chuyển có vẻ khá khó khăn, trong viện chỉ có duy nhất cánh cửa gỗ là có thể xem là lành lặn nhất, nếu như không tính việc nó đã bị rơi ra khỏi vách mà nằm yên ở trên nền đất, mấy cái vách tường không có cái nào là nguyên vẹn, đều bị dỡ ra hoặc mục nát, ngói bị mất một mảng lớn, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một mảnh bụi bặm cùng với mấy cái ghế bị đập nát và một cái bàn bị thiếu hai cái chân.
Dương Tiễn mặt không đổi sắc vén y phục lên, dẫm lên đám cỏ dại mà đi vào.
Hiện tại là gần chập tối, trên trời chỉ còn le lói một vài tia ánh sáng, cả biệt viện bị bóng đêm phủ kín, Dương Tiễn đành phải thắp lên ngọn nến đã chuẩn bị sẵn ở Khai Phong phủ, đạp lên cánh cửa ở dưới đất đi vào phòng.
Chờ căn phòng được thắp sáng, Dương Tiễn mới vỗ vỗ tay.
" Ra đi. "
Dứt lời, một bóng trắng đã đứng ở trước cửa phòng, vô thanh vô tức đi tới trước mặt Dương Tiễn, mái tóc dài che khuất biểu tình làm cho người khác không thể nhìn được hắn đang nghĩ cái gì. Dương Tiễn nhìn người trước mặt, thở dài
" Như đã hứa, ngươi giúp ta phá án, ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện "
Bóng trắng trước mặt không biểu tình gật đầu, Dương Tiễn có thể nhìn thấy ngón tay dưới lớp tay áo run lên.
... ...... ...... .....
Đêm hôm đó, Triệu Nghị Thiên đồng ý cho Dương Tiễn xem toàn bộ mọi chuyện qua kí ức của hắn, đồng nghĩa với việc trở thành hắn để xem lại câu chuyện một lần nữa, trong đó bao hàm việc nhìn ra được mọi cảm xúc của Triệu Nghị Thiên.
Quả không hổ là cha con, vậy mà đều di truyền cái gen luyến huynh đệ.
Lúc đó Dương Tiễn không biết mình ăn cái gì mà lại có thể hợp tác với Triệu Nghị Thiên.
Pháp lực chưa khôi phục hoàn toàn, đây không thể nghi ngờ chính là hại mình hại người.
Sau đó, hắn liền cảm thấy hối hận khi đã đi nước cờ mạo hiểm này, tuy nhiên sức cám dỗ của việc tìm được chân tướng khiến cho DươngTiễn quyết định.
" Ta giúp ngươi gặp y một lần, ngươi giúp ta phá án "
" Hảo "
... ...... ...... ...... .......
" Được rồi, ngươi còn gì để làm thì nhanh chóng làm đi, lát sẽ phải đi rồi, còn gì lưu luyến thì nên đi nhìn lại một lần, tránh sau này hối hận " Dương Tiễn nhìn bóng trắng có vẻ không an lòng cứ nhìn ra ngoài cửa, cuối cùng vẫn là cho hắn thêm thời gian : " Ta chỉ có thể giúp ngươi giữ cửa âm dương đến giờ Hợi, nếu quá giờ, ngươi và hắn sẽ không đến kịp với nhau "
Triệu Nghị Thiên khựng người, khẽ gật đầu, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của Dương Tiễn.
Dương Tiễn nhìn ra ngoài trời, mày nhíu lại.
Nghịch thiên cải mệnh, se lại tơ duyên, liệu đây có phải là việc làm chính xác hay không?
Lần đó, khi nhìn thấy những hình ảnh kia, hắn liền cảm thấy không thể tin nổi lại có một loại tình cảm như vậy.
Hóa ra chỉ đơn giản là một cái bánh bao trong trời đông giá rét liền có thể đưa đến một đoạn nghiệt duyên. Một câu nói ái mộ vô tình lại đem tới sự chờ đợi đằng đẵng, chờ một lần là tới tận nay, đuổi theo nhau mấy kiếp mới có thể gặp nhau. Cho đến khi nhắm mắt vẫn không muốn buông tay, hồn phách theo tia linh khí ngàn năm mà làm một oán linh mười mấy năm. Chỉ vì một câu nói bâng quơ mà kiềm nén không muốn làm một cái oán linh dơ bẩn hút tinh khí người sống, uống xương cốt người chết, bản thân chịu đựng hàng tháng đau đớn hơn cả cái chết.
Đã sống tới mấy ngàn năm, vậy mà vẫn cứ mềm lòng làm bậy, quả thực là không muốn sống nữa mà!!
Dương Tiễn trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân.
Nhưng khi nhớ lại đôi mắt tròn vo cố chấp chăm chăm nhìn chuyên chú một bóng lưng cho tới năm này sang năm khác, tâm vẫn là không kìm được mà mềm đi.
Cuối cùng vẫn không làm được gì, chỉ có thể thở dài nhìn ra ngoài trời.
Đến khi sắp qua giờ Hợi, Dương Tiễn mới nóng vội đứng dậy.
" Chết tiệt, lâu lâu bổn đại gia mới nảy tâm lương thiện, ngươi dám không về ta sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán!! "
" Ta về rồi " Một giọng nói lạnh băng không chút độ ấm vang lên ở sau lưng Dương Tiễn. Dương Tiễn nhíu mày : " Sao muộn như vậy? "
Triệu Nghị Thiên cúi đầu : " Đi gặp cố nhân "
" Được rồi, ngươi mau mau đi thôi, cửa âm dương suýt nữa không giữ được rồi " Dương Tiễn gật đầu, phất tay một cái, giữa không khí chợt xuất hiện một lỗ đen sâu hoắm, bên trong tỏa ra hàn khí khiến người khác phải rùng mình.
Triệu Nghị Thiên gật đầu, đi tới trước lỗ đen, sau đó quay đầu, ném cho Dương Tiễn một cái ngọc bội. Dương Tiễn nghi hoặc nhìn hắn.
" Đây là thần khí, linh khí của ngươi bị tổn thương, đeo cái này lên giúp ngươi hồi phục linh khí dễ hơn "
" ...... " Dương Tiễn nhìn ngọc bội, cảm nhận dòng linh khí khu động trong cơ thể, nhỏ giọng thầm thì : " Gì chứ, gia đây cần cái của nợ này... " Nhưng tay vẫn là đem nó thu vào trong ngực.
Triệu Nghị Thiên không cảm xúc quay đầu, mới tiến thêm một bước đã bị Dương Tiễn gọi lại
" Ngươi và y là huynh đệ, quả thực ái thượng nhau được sao? "
Triệu Nghị Thiên nghe xong, môi khẽ nhếch lên.
" Trên đời không có cái gì mà không ái được, chỉ có người không dám ái."
" ... ... "
" Năm đó ta không rõ tình cảm của bản thân, sau khi y đi mới hiểu. Lần này, ta tuyệt không buông tay y "
"...Ngươi... Được rồi, xem như ta tạo phúc cho bản thân đi. " DươngTiễn bĩu môi : " Lần này... mong ngươi tìm được y... "
Triệu Nghị Thiên gật đầu, đi thẳng vào trong lỗ đen, sau đó lỗ đen kia đóng lại, đem cánh cửa thông giữa âm dương biến mất.
Dương Tiễn nhìn hướng đó một hồi, cuối cùng vẫn là thở dài
" Lựa chọn của ngươi, vẫn không ai ngăn được... "
" Năm đó, ca ca ta cũng không ngăn được ngươi... "
Dương Tiễn vẫn nhớ rất rõ thiếu niên ánh mắt tròn xoe, thân mình mập mạp, tóc búi hai búi tròn vo, luôn mặc một thân y phục đỏ rực, tựa như hài đồng đáng yêu trong sách, luôn luôn lén lén lút lút đi theo nam tử thanh y. Nam tử thanh y khuôn mặt nhu hòa, trên môi luôn nở nụ cười hiền lành, chỉ khi khóe mắt liếc tới bóng dáng đỏ nho nhỏ luôn đi theo mình thì mới nở nụ cười vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng lại có chút thỏa mãn. Hai người này nhìn như không chút nào liên quan đến nhau nhưng nhìn kỹ lại mới cảm thấy luôn luôn để ý đến nhau.
Mỗi khi nam tử thanh y quay đầu lại, hài đồng liền nấp đi.
Mỗi khi hài đồng đi không kịp, nam tử thanh y lại như vô tình như cố ý thả chậm tốc độ.
Mỗi khi nam tử thanh y lơ đãng nói tới cái gì đó nhỏ nhặt như mình thích cái gì, ghét cái gì, hài đồng luôn cẩn thận nghe kỹ nhớ kỹ.
Mỗi khi thấy hài đồng xuất hiện, nam tử thanh y lại làm như cố ý vô tình khen hài đồng vài câu, làm cho hài đồng không nhịn được đỏ mặt.
Mỗi khi nam tử thanh y mệt mỏi, hài đồng lại lén lén lút lút để ngoài cửa sổ một chút trà thanh nhiệt tĩnh khí.
Mỗi khi hài đồng bị ốm, mặc dù biết thần tiên sẽ không bị mấy thứ vụn vặt này ảnh hưởng, thanh y nam tử vẫn không kìm được chờ khi hài đồng ngủ mà lén lút đi vào trong phòng, ôm hài đồng ngủ một đêm, sau đó trước khi hài đồng tỉnh dậy liền đi mất.
Không biết từ lúc nào, hài đồng đã đi theo nam tử thanh y kia...
Dương Tiễn năm đó còn là một thiếu niên vô lo vô sự, cảm thấy hài đồng kia rất thú vị, thầm đem ra trêu chọc với nam tử thanh y một hồn, ai ngờ đổi lại chính là bị người kia tức giận một hồi, sau đó hắn mới phát hiện, người kia rất để ý hài đồng kia, thậm chí còn luôn miệng một câu ' hài đồng của ta ' hai câu ' hài đồng của ta ', mãi về sau khi hiểu sự đời, hắn mới hiểu ra... người kia thích hài đồng, mà hài đồng bí ẩn kia cũng rất thích người kia.
Dương Tiễn cũng có lần thắc mắc hỏi đại ca " Rốt cuộc hài đồng kia là ai? "
Lúc ấy đại ca hắn chỉ mỉm cười nói : " Một cái hoa si tiểu đồng mà thôi. "
Sau này Dương Tiễn mới biết, hoa mà đại ca hắn nói, không chỉ là chỉ mỹ nhân mà còn là về hài đồng kia.
Hài đồng kia là một đóa hoa dại nhờ may mắn được người kia tặng cho trăm năm tu hành, sau đó thăng thiên, trở thành một tiểu đồng tử nhỏ nhoi.
Sau đó Dương Tiễn lại có lần hỏi " Rốt cuộc hài đồng kia đi theo chúng ta từ lúc nào? "
Không phải là người kia, mà là chúng ta. Bởi vì người kia là bằng hữu, là thân tín thân cận nhất của đại ca và hắn, cho nên căn bản thường đi chung với bọn hắn.
Lúc đó đại ca lại mỉm cười vuốt tóc hắn " Không phải chúng ta, mà chỉ đơn thuần là hắn mà thôi. "
Chỉ đơn thuần là hắn. Chứng tỏ hài đồng kia vẫn chỉ nhìn thấy hình bóng một mình người kia mà thôi.
" Còn về thời gian, ta đã không nhớ rõ nữa rồi... "
Đúng vậy, bọn họ căn bản không hề phát giác hài đồng kia đã đi theo người kia từ bao giờ, chỉ là bất tri bất giác đã biết là có một hài đồng luôn đi theo người kia mà thôi, mà bọn họ, cũng bất tri bất giác quen thuộc với hài đồng kia...
Năm đó đại ca bị hãm hại, người kia cũng không thoát khỏi ma trảo của Ngọc Đế, bị lấy lí do là bất kính với thiên nhan, bị đánh một trăm linh tám đạo thiên lôi, sau đó bị ném vào luân hồi từ Tru Thiên Đài.
Dương Tiễn vẫn nhớ năm đó bản thân chật vật lao qua nghìn nghìn thiên binh, khi tới được Tru Thiên Đài, chỉ thấy bóng dáng đo đỏ nho nhỏ nhảy theo người kia xuống Tru Thiên Đài, thiên binh cũng không ngăn kịp.
Mà hắn, lại chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng nhỏ bé kia.
Một cái hoa yêu chỉ có đạo hạnh gần ba trăm năm, từ Tru Thiên Đài nhảy xuống, có thể sống hay chết vẫn chỉ là một ẩn số.
Năm đó hắn không hiểu... Tình của hài đồng kia rốt cuộc lớn tới mức nào mới có thể không hề suy nghĩ mà đi theo người kia vào tử lộ?
Hắn chưa từng rơi vào lưới tình, cho nên không hiểu.
Nhưng hắn cảm nhận được...
... sự tuyệt vọng của hài đồng kia, sự quyết tuyệt của hài đồng kia, sự thỏa mãn của hài đồng kia...
Tuyệt vọng vì bản thân chỉ có thể trơ mắt nhìn nam tử thanh y bị người ta ném xuống Tru Thiên Đài.
Quyết tuyệt khi quyết định đi cùng người kia.
Thỏa mãn khi có thể chết chung cùng người kia.
Chắc là thế đi...?
Cuối cùng, Dương Tiễn vẫn không dám chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ, lúc đó, bản thân không kìm được mà khóc.
Khóc cho nam tử thanh y luôn mỉm cười ôn hòa, thỉnh thoảng còn thường xoa đầu hắn.
Khóc cho hài đồng luôn lén lén lút lút đi theo người kia, một hài đồng đáng yêu hay đỏ mặt.
... ...... ........
" Dương Tiễn? "
Tiếng Triển Chiêu vang lên kéo Dương Tiễn ra khỏi hồi ước. DươngTiễn bây giờ mới phát giác ra bản thân nhìn Triệu gia thất thần.
Sau khi Triệu gia gia chủ giả bị bắt, Triệu Vấn Thủy liền được khôi phục lại danh phận, xác của những người bị hành hạ mà chết ở trong mật thất nơi từ đường cũng được đem ra, thi thể của Triệu Gia Gia ở tửu lâu cũng được đem chôn cất đàng hoàng. Những người đã chết bị đổ cho yêu ma quỷ quái kia đều là Triệu Vấn Hàn cùng Triệu Vấn Thủy làm, những người kia đều là những người vô tội bị kéo vào thù hằn giữa hai đời Triệu gia. Hai người kia bày ra vụ án này chỉ là muốn để cho quan phủ bắt tay vào điều tra và để làm cho Triệu Nghị Thiên giảthần hồn nát thần tín, để lộ nhiều nhược điểm hơn. Đáng lẽ ra hai người cũng phải bị xử tội, nhưng do Triệu Nghị Thiên trước khi đi đã xuống nước cầu Bao đại nhân buông tha cho họ, nhận hết tội lỗi về bản thân cho nên hai người kia không có việc gì cả. Bao đại nhân đối với việc này đã rầu thối ruột mất mấy ngày.
Dương Tiễn đã đem toàn bộ linh lực trong ngọc bội hấp thu xong, thân thể cũng bỗng nhiên lớn lên, hiện đã là một tiểu tử , nhầm, tiểu cô nương tám tuổi rồi. Dương Tiễn đối với việc này hết sức bất mãn. Cái gì mà tiểu cô nương chứ? Đại gia rõ ràng là nam nhân!!!!!!
Nhưng không có ai chịu hiểu cho nỗi lòng của Dương Tiễn.
Triển Chiêu vì danh tiết ( ? ) của Dương Tiễn cho nên đã cùng DươngTiễn tách ra hai phòng lại như ban đầu, Công Tôn Sách đối với việc này luôn trưng khuôn mặt nuối tiếc đáng đánh, ánh mắt nhìn Triển Chiêu luôn là muốn nói mà thôi làm cho Triển Chiêu chẳng hiểu cái mô tê gì cả, cuối cùng đành không thèm để ý nữa.
Dương Tiễn đã lớn lên, cho nên sức lực lại khôi phục, cuối cùng không cần kiêng dè nữa, ngày nào cũng chạy theo đám tứ đại hộ vệ và Triển Chiêu đi tuần phố. Dân chúng ở Đông Kinh Biện Lương sau khi nhìn thấy Dương Tiễn liền y y nha nha nháo cả lên, luôn tìm mọi cách sờ má một cái hôn má một cái làm Dương Tiễn khổ không thể tả, ngày nào cũng ôm một mặt đầy phấn son trở về.
Mọi người ở Khai Phong Phủ nhìn mà mát cả mặt.
" Sao vậy? " Triển Chiêu người khoác hồng y quan phủ, eo đeo Cự Khuyết, nhìn qua quả thật ngọc thụ lâm phong hào hòa nho nhã lại có nét uy nghiêm không thể chống cự.
Dương Tiễn lắc đầu : " Không sao, nhớ tới chút việc của quá khứ mà thôi. "
Triển Chiêu luôn tôn trọng quyền riêng tư của người khác, vì vậy không hỏi nữa, tiếp tục đi đằng trước.
Dương Tiễn nhìn bóng lưng hồng y của Triển Chiêu, bỗng dưng nhướn mày.
Sao...hắn lại có cảm giác cảnh này có vẻ quen quen...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đêm khuya, Dương Tiễn lại lần nữa được Triển Chiêu đưa đến Triệu gia. Lần này hai người không đến từ đường nữa mà chạy thẳng đến viện của Triệu Vấn Hàn, đem Triệu Vấn Hàn suýt dọa chết.
Trong phòng không mở đèn, Triệu Vấn Hàn chỉ có thể dựa vào ánh trăng hắt qua cửa sổ để nhìn thấy khuôn mặt của Triển Chiêu vàDương Tiễn, y cố gắng hít thở, nhỏ giọng hỏi, tay như có như không kéo tấm chăn lại che kín người.
" Không biết đêm hôm Triển đại nhân ghé thăm xá viện là có việc gì? "
Triển Chiêu cũng thấp giọng mỉm cười : " Chúng ta đến đây chỉ là có việc muốn hỏi mà thôi, việc này có quan hệ rất lớn đến vụ án, bất đắc dĩ Triển mỗ chỉ có thể vấn an vào ban đêm thế này, xin Triệu huynh thứ lỗi "
" Vụ án sao? Không biết vấn đề gì liên quan tới vụ án mà phải phiền Triển đại nhân tự mình đến cửa vậy? " Triệu Vấn Hàn mỉm cười đúng chuẩn thương nhân, Dương Tiễn có thể nhìn ra bàn tay đang nắm chặt chăn của y hơn run run. Khóe môi không khỏi câu lên, lên tiếng cắt đứt màn đánh thái cực của hai người này.
" Ta không có nhiều thời gian để câu với ngươi, ta chỉ hỏi một câu : ' Các ngươi đã tìm ra bằng chứng gì rồi? ' "
Trực tiếp vạch trần, không phung phí thời gian, Dương Tiễn tuyệt đối không quan tâm đến khuôn mặt nháy mắt trắng bệch của Triệu Vấn Hàn. Triển Chiêu lắc đầu, bất đắc dĩ tiến đến, giọng nói nhẹ nhàng : " Triệu huynh đừng lo, Triển mỗ đã biết hết tất cả rồi, xin Triệu huynh phối hợp với Triển mỗ để có thể nhanh chóng khép lại vụ án "
Triệu Vấn Hàn bỗng chốc nở nụ cười lạnh, nhếch môi : " Triển đại nhân nói gì sao tại hạ không hiểu. "
Triển Chiêu bất đắc dĩ huých Dương Tiễn một cái, Dương Tiễn trừng mắt, không cam lòng nói : " Triệu Vấn Thủy, Triệu Tường Chu, Triệu Tường Trinh, Triệu Nghị Sâm, Triệu Nghị Thiên, ngươi hẳn biết những người này chứ? "
Triệu Vấn Hàn khẽ siết tay, mỉm cười : " Đây là tên của bá phụ, gia phục cùng huynh đệ của ta, không lẽ tiểu muội muội này không biết? "
Con mẹ nó ngươi mới là tiểu muội muội, cả nhà ngươi mới là tiểu muội muội, cả ba con đường gần nhà ngươi mới là tiểu muội muội!!!
Dương Tiễn thầm gào thét, tuy nhiên vẫn cố nín nhịn, vụ án quan trọng hơn.
" Không vòng vo nữa, Triệu Tường Chu, Triệu Tường Trinh, Triệu Nghị Sâm, Triệu Nghị Thiên chết lâu rồi, hiện tại chỉ còn Triệu Vấn Thủy đang sống dưới thân phận A Vân thôi, người mà các ngươi muốn báo thù bấy lâu nay là người khác, Triệu Nghị Thiên đã chết từ lâu rồi. "
Đêm hôm đó, Dương Tiễn giúp Triệu Vấn Hàn, Triệu Vấn Thủy gặp Triệu Nghị Thiên đã chết. Hai huynh đệ Triệu gia đối với sự thật tỏ ra rất sốc, Triển Chiêu bất đắc dĩ chỉ có thể chờ hai người kia phục hồi.
Dương Tiễn biết hai người kia tại sao lại như vậy. Một người thường muốn nhập ma phải có oán hận tột cùng với cái gì đó, mà Triệu Nghị Thiên - người tưởng chừng gây ra biết bao tội lỗi không thể dung tha lại chính là cội nguồn oán niệm của hai người, nhưng bây giờ lại có người cho hai người biết người mà họ muốn giết bấy lâu nay lại là kẻ khác, cội nguồn oán niệm bị sụp đổ, tình trạng này đối với người bước đầu nhập ma chính là một cái gai khó vượt qua, có thể chặn đứt con đường tu ma của họ. Dương Tiễn đối với việc này khá hài lòng, như vậy nhân gian bớt đi hai cái ma tu, mà hắn cũng không cần phải ra tay diệt trừ họ.
Chuyện còn lại, Dương Tiễn đều giao hết cho đám người Khai Phong phủ, sau đó cậu một mình đến Mạc gia, men theo luồng khí tức quen thuộc mà đi vào một cái biệt viện trông có vẻ rách nát nhất Mạc gia. Cái biệt viện này nhìn qua so với cái lều quả thực còn muốn rách nát hơn, cỏ dại mọc tới tận đầu gối, di chuyển có vẻ khá khó khăn, trong viện chỉ có duy nhất cánh cửa gỗ là có thể xem là lành lặn nhất, nếu như không tính việc nó đã bị rơi ra khỏi vách mà nằm yên ở trên nền đất, mấy cái vách tường không có cái nào là nguyên vẹn, đều bị dỡ ra hoặc mục nát, ngói bị mất một mảng lớn, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một mảnh bụi bặm cùng với mấy cái ghế bị đập nát và một cái bàn bị thiếu hai cái chân.
Dương Tiễn mặt không đổi sắc vén y phục lên, dẫm lên đám cỏ dại mà đi vào.
Hiện tại là gần chập tối, trên trời chỉ còn le lói một vài tia ánh sáng, cả biệt viện bị bóng đêm phủ kín, Dương Tiễn đành phải thắp lên ngọn nến đã chuẩn bị sẵn ở Khai Phong phủ, đạp lên cánh cửa ở dưới đất đi vào phòng.
Chờ căn phòng được thắp sáng, Dương Tiễn mới vỗ vỗ tay.
" Ra đi. "
Dứt lời, một bóng trắng đã đứng ở trước cửa phòng, vô thanh vô tức đi tới trước mặt Dương Tiễn, mái tóc dài che khuất biểu tình làm cho người khác không thể nhìn được hắn đang nghĩ cái gì. Dương Tiễn nhìn người trước mặt, thở dài
" Như đã hứa, ngươi giúp ta phá án, ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện "
Bóng trắng trước mặt không biểu tình gật đầu, Dương Tiễn có thể nhìn thấy ngón tay dưới lớp tay áo run lên.
... ...... ...... .....
Đêm hôm đó, Triệu Nghị Thiên đồng ý cho Dương Tiễn xem toàn bộ mọi chuyện qua kí ức của hắn, đồng nghĩa với việc trở thành hắn để xem lại câu chuyện một lần nữa, trong đó bao hàm việc nhìn ra được mọi cảm xúc của Triệu Nghị Thiên.
Quả không hổ là cha con, vậy mà đều di truyền cái gen luyến huynh đệ.
Lúc đó Dương Tiễn không biết mình ăn cái gì mà lại có thể hợp tác với Triệu Nghị Thiên.
Pháp lực chưa khôi phục hoàn toàn, đây không thể nghi ngờ chính là hại mình hại người.
Sau đó, hắn liền cảm thấy hối hận khi đã đi nước cờ mạo hiểm này, tuy nhiên sức cám dỗ của việc tìm được chân tướng khiến cho DươngTiễn quyết định.
" Ta giúp ngươi gặp y một lần, ngươi giúp ta phá án "
" Hảo "
... ...... ...... ...... .......
" Được rồi, ngươi còn gì để làm thì nhanh chóng làm đi, lát sẽ phải đi rồi, còn gì lưu luyến thì nên đi nhìn lại một lần, tránh sau này hối hận " Dương Tiễn nhìn bóng trắng có vẻ không an lòng cứ nhìn ra ngoài cửa, cuối cùng vẫn là cho hắn thêm thời gian : " Ta chỉ có thể giúp ngươi giữ cửa âm dương đến giờ Hợi, nếu quá giờ, ngươi và hắn sẽ không đến kịp với nhau "
Triệu Nghị Thiên khựng người, khẽ gật đầu, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của Dương Tiễn.
Dương Tiễn nhìn ra ngoài trời, mày nhíu lại.
Nghịch thiên cải mệnh, se lại tơ duyên, liệu đây có phải là việc làm chính xác hay không?
Lần đó, khi nhìn thấy những hình ảnh kia, hắn liền cảm thấy không thể tin nổi lại có một loại tình cảm như vậy.
Hóa ra chỉ đơn giản là một cái bánh bao trong trời đông giá rét liền có thể đưa đến một đoạn nghiệt duyên. Một câu nói ái mộ vô tình lại đem tới sự chờ đợi đằng đẵng, chờ một lần là tới tận nay, đuổi theo nhau mấy kiếp mới có thể gặp nhau. Cho đến khi nhắm mắt vẫn không muốn buông tay, hồn phách theo tia linh khí ngàn năm mà làm một oán linh mười mấy năm. Chỉ vì một câu nói bâng quơ mà kiềm nén không muốn làm một cái oán linh dơ bẩn hút tinh khí người sống, uống xương cốt người chết, bản thân chịu đựng hàng tháng đau đớn hơn cả cái chết.
Đã sống tới mấy ngàn năm, vậy mà vẫn cứ mềm lòng làm bậy, quả thực là không muốn sống nữa mà!!
Dương Tiễn trong lòng thầm phỉ nhổ bản thân.
Nhưng khi nhớ lại đôi mắt tròn vo cố chấp chăm chăm nhìn chuyên chú một bóng lưng cho tới năm này sang năm khác, tâm vẫn là không kìm được mà mềm đi.
Cuối cùng vẫn không làm được gì, chỉ có thể thở dài nhìn ra ngoài trời.
Đến khi sắp qua giờ Hợi, Dương Tiễn mới nóng vội đứng dậy.
" Chết tiệt, lâu lâu bổn đại gia mới nảy tâm lương thiện, ngươi dám không về ta sẽ đánh cho ngươi hồn phi phách tán!! "
" Ta về rồi " Một giọng nói lạnh băng không chút độ ấm vang lên ở sau lưng Dương Tiễn. Dương Tiễn nhíu mày : " Sao muộn như vậy? "
Triệu Nghị Thiên cúi đầu : " Đi gặp cố nhân "
" Được rồi, ngươi mau mau đi thôi, cửa âm dương suýt nữa không giữ được rồi " Dương Tiễn gật đầu, phất tay một cái, giữa không khí chợt xuất hiện một lỗ đen sâu hoắm, bên trong tỏa ra hàn khí khiến người khác phải rùng mình.
Triệu Nghị Thiên gật đầu, đi tới trước lỗ đen, sau đó quay đầu, ném cho Dương Tiễn một cái ngọc bội. Dương Tiễn nghi hoặc nhìn hắn.
" Đây là thần khí, linh khí của ngươi bị tổn thương, đeo cái này lên giúp ngươi hồi phục linh khí dễ hơn "
" ...... " Dương Tiễn nhìn ngọc bội, cảm nhận dòng linh khí khu động trong cơ thể, nhỏ giọng thầm thì : " Gì chứ, gia đây cần cái của nợ này... " Nhưng tay vẫn là đem nó thu vào trong ngực.
Triệu Nghị Thiên không cảm xúc quay đầu, mới tiến thêm một bước đã bị Dương Tiễn gọi lại
" Ngươi và y là huynh đệ, quả thực ái thượng nhau được sao? "
Triệu Nghị Thiên nghe xong, môi khẽ nhếch lên.
" Trên đời không có cái gì mà không ái được, chỉ có người không dám ái."
" ... ... "
" Năm đó ta không rõ tình cảm của bản thân, sau khi y đi mới hiểu. Lần này, ta tuyệt không buông tay y "
"...Ngươi... Được rồi, xem như ta tạo phúc cho bản thân đi. " DươngTiễn bĩu môi : " Lần này... mong ngươi tìm được y... "
Triệu Nghị Thiên gật đầu, đi thẳng vào trong lỗ đen, sau đó lỗ đen kia đóng lại, đem cánh cửa thông giữa âm dương biến mất.
Dương Tiễn nhìn hướng đó một hồi, cuối cùng vẫn là thở dài
" Lựa chọn của ngươi, vẫn không ai ngăn được... "
" Năm đó, ca ca ta cũng không ngăn được ngươi... "