Mặc dù cô biết lúc này cô nên tỏ ra cảm thông, an ủi anh, nhưng cô không nhịn được cười, cô đã phải nhịn cười rất khổ sở.
– Kết thúc năm thứ nhất đại học, tôi dồn tiền đi làm gia sư mua một đôi nhẫn cưới. Cô ấy than ôn thi vất vả lắm. Tôi bảo thực ra, ban tự nhiên không hợp với em, nên mới vất vả như thế. Cô ấy khóc lóc, ném trả nhẫn cưới rồi bỏ đi. Sau đó, cô ấy lại thi trượt, và lần này dù tôi nài nỉ thế nào cô ấy cũng không chịu gặp. Tôi đành chuyển phát nhanh chiếc nhẫn cưới đến chỗ cô ấy.
Bây giờ nghĩ lại, anh không còn nhớ tâm trạng của mình khi còng lưng đạp xe khắp thành phố giữa cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè để đến hai lớp gia sư ngày đó thế nào nữa. Học sinh của anh đều rất thông minh, nhưng điểm số thì lúc nào cũng thấp lè tè. Chúng thích hỏi anh những câu hỏi kỳ quặc chẳng liên quan đến bài học.
Cuối cùng anh chọn mua cặp nhẫn đôi Tiffany, bên trong khắc những chữ cái viết tắt tên của hai người. Anh đã chờ đợi một người lâu đến thế, và người ấy cũng chiến tranh lạnh với anh dài đến thế. Họ không tiến xa cũng không rút lui. Thì ra, không phải mọi chuyện đều có kết quả giống như các cuộc thí nghiệm.
Thanh Hoành có thể tưởng tượng khi ấy anh sẽ nói những câu rất lạnh lùng kiểu như: “Những thứ không thích hợp đều không đúng đắn”. “Cứ cắm cúi đi theo hướng không đúng sẽ càng cách xa mục tiêu cần đạt được”.
– Anh không cảm thấy nói những lời như vậy trong hoàn cảnh ấy là lý trí quá mức ư?
Bờ môi anh khẽ rung động, đó là dấu hiệu của việc anh chuẩn bị tuôn ra hàng tràng những lý lẽ đao to búa lớn. Nhưng Thanh Hoành đâu dễ cho anh cơ hội. Cô đi trước anh một bước:
– Khi đó cô ấy vẫn là học sinh, có dỗi hờn, trách móc cũng là vì muốn nghe lời động viên của anh. Anh chẳng nên hắt nước lạnh vào người ta như thế. Anh nói đúng, cứ cố làm một việc không thích hợp với bản thân thì dù nỗ lực bao nhiêu cũng không đạt được kết quả như ý muốn. Nhưng cô ấy theo học ban tự nhiên là vì muốn học cùng trường cùng chuyên ngành với anh.
Cửu Thiều thoáng ngập ngừng, anh nói:
– Những điều cô nói đều đúng, khi ấy tôi đã không nghĩ được như vậy.
Họ quay lại phòng trọ khi đã hết giờ làm, Thanh Hoành chủ động mời anh ăn tối, anh đồng ý ngay. Cô chọn một nhà hàng hải sản có tiếng, ông chủ là người Quảng Đông, vì vậy các món ăn Quảng Đông ở nhà hàng này rất ngon.
Cô chọn vài món ở quầy phục vụ, gọi thêm một bát cháo hải sản, rồi xách theo hai chai bia đến chỗ ngồi, đẩy một chai về phía anh.
Cửu Thiều mỉm cười:
– Tửu lượng của cô rất khá.
– Khả năng thiên bẩm! Đồng nghiệp ở khoa gây mê trong bệnh viện mà trước đây tôi từng đến thực tập là những người uống rượu không biết say là gì.
Thanh Hoành rót bia, vừa khéo đầy một cốc. Cô chạm cốc giòn tan với anh:
– Nghe nói uống rượu giúp thắt chặt tình anh em đồng chí. Tuy chúng ta đang nhận nhiệm vụ, nhưng hôm nay hãy phá lệ uống vài cốc…
Cửu Thiều sa sầm mặt mày:
– Xin lỗi, nhưng tôi không hứng thú làm anh em đồng chí của cô.
Thanh Hoành sững sờ, bầu không khí vốn rất vui vẻ, thoải mái giữa họ đột nhiên bị câu nói của cô phá hỏng. Thanh Hoành trở nên lúng túng:
– … Hay anh thích đổi thành tình chị em?
Cửu Thiều lạnh lùng đáp:
– Trò đùa này chẳng hay ho gì.
Thanh Hoành không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ phải hỏi xem anh thích kiểu đùa nào hay sao. Cô im lặng. Cũng may món ăn đầu tiên đã được dọn lên, cô tập trung vào việc ăn uống để khỏa lấp bầu không khí nặng nề, thiếu tự nhiên giữa họ.
Chừng một phút sau, điện thoại của cô rung lên, cô mở màn hình, đó là tin nhắn của Nhã Ca:
– Nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên cậu làm “mồi nhử”, còn có cả mỹ nam của Sở tháp tùng cậu, cảm thấy sung sướng chứ?
– Mỹ nam đang làm mặt nặng với tôi kia kìa!
– Này, cách gọi mỹ nam cứ khiến tôi liên tưởng đến các chàng trai sáu múi.
Thanh Hoành phì cười, ngẩng lên nhìn và bắt gặp ánh mắt của anh đang hướng về cô. Nhưng, mặc dù bị cô phát hiện, anh chẳng hề tỏ ra ngại ngùng, né tránh.
– Nhã Ca gửi tin nhắn hỏi han tình hình?
Thanh Hoành giật mình:
– Sao anh biết?
– Bởi vì trước đó cô ấy đã bắt tôi phải báo cáo nhất cử nhất động cho cô ấy biết.
Cửu Thiều xoay màn hình di động về phía cô, màn hình hiện thông báo có hơn mười tin nhắn chưa đọc. Tất cả đều là những lời trách mắng anh không biết giữ lời hứa.
– Thế vẫn còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với chiêu “đoạt mệnh liên hoàn call” của cô ấy.
– Tôi đưa cô ấy vào danh sách đen rồi.
Thanh Hoành phì cười, bầu không khí căng thẳng khi nãy tan biến hết.
Xong bữa, Thanh Hoành chủ động thanh toán, nhưng ông chủ nhà hàng nói đã có người thanh toán, cô quay sang cảm ơn anh. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, lần này anh mời thì lần sau cô sẽ đáp lại.
Họ chầm chậm quay về phòng trọ, hoàng hôn đổ bóng, bóng anh dài thật dài, cô chỉ cần nhón bước là chạm vào. Không kìm nổi lòng, cô hỏi:
– Hồi nhỏ tôi rất thích chơi trò giẫm chân lên bóng của chính mình, nhưng không làm cách nào giẫm được, sau đó mới biết mình ngốc dại thế nào. Còn anh, có phải hồi bé anh còn bận suy tưởng về giả thuyết toán học của Goldbach (3) không?
(3) Christian Goldbach (1690 - 1764): Nhà Toán học nổi tiếng người Phổ.
Cửu Thiều lắc đầu:
– Không phải, nhưng đúng là cũng rất khổ sở với một vấn đề vừa nghiêm túc vừa buồn cười.
– Vấn đề gì vậy?
Cô trở nên hào hứng.
– … Không cho cô biết.
– Phải làm thế nào anh mới chịu nói?
Sự tò mò quá lớn không được thỏa mãn chỉ càng khiến cô nhức nhối:
– Anh cho một gợi ý đi.
– Dù thế nào cũng không nói với cô.
Cửu Thiều đọc được suy nghĩ của cô, nên nói thẳng:
– Nhã Ca cũng không biết đâu, chỉ cha mẹ tôi biết.
Làm sao cô có thể vô cớ đến nhà hỏi cha mẹ anh chuyện này được? Thanh Hoành thoáng ngập ngừng, tim cô đập rộn, không phải anh có ý đó đấy chứ? Cái giá phải trả cho việc được thỏa mãn sự tò mò hình như hơi cao thì phải.
Cô không biết phải tiếp tục câu chuyện thế nào, đành im lặng. Đúng lúc ấy, Nhã Ca gửi tin nhắn đến:
– Tôi vừa đi ăn về, bây giờ có thể tiếp tục được rồi, mỹ nam hôm nay cư xử khá chứ?
– Cũng tàm tạm, nhưng vui buồn hơi thất thường.
– Vui thì dễ hiểu rồi, nhưng vì sao mà buồn?
Thanh Hoành kể qua loa đoạn hội thoại khi nãy của họ. Nhã Ca đọc xong lập tức nhắn lại:
– Đầu cậu để trồng cây à (4), ý tứ của người ta rõ ràng thế mà còn không hiểu?
(4) ý muốn nói "đầu đất"
– Đầu cậu để trồng cây thì có! Dĩ nhiên là tôi biết, nhưng chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Gửi xong tin nhắn ấy cũng là lúc họ về đến chân cầu thang, cô leo một mạch lên tầng bốn. Mỗi tầng gồm sáu phòng. Hai phòng họ thuê để làm nhiệm vụ không nằm cạnh nhau.
Thanh Hoành tìm chìa khóa trong túi xách để mở cửa. Cô chợt thấy một tờ giấy rơi ra từ khe cửa, bay lượn một vòng trên không rồi mới đáp xuống đất. Cô nghĩ đó là tờ quảng cáo, cúi xuống lượm lên. Nhưng khi đọc kỹ hàng chữ trên tờ giấy, giọng cô bỗng lạc đi:
– Cửu…. anh mau đến xem cái này….
Cửu Thiều chạy lại, trên tờ giấy mà cô miết chặt trong tay là mấy chữ tiếng Anh xiêu vẹo: Be careful (hãy cẩn thận), bên dưới là ký hiệu hoa lá màu đen.
Bàn tay Thanh Hoành run lẩy bẩy, di động rớt xuống đất:
– Là Ám hoa, chính là hắn, chính hắn…
Cửu Thiều bóp nhẹ vai cô, giọng anh điềm tĩnh đến lạ lùng:
– Cô biết Ám hoa?
Thanh Hoành ngước nhìn anh, như thể cô đang rất cố gắng lấy lại bình tĩnh:
– Không, không có gì.
Cửu Thiều cúi xuống nhặt di động giúp cô, màn hình vẫn sáng, cô chưa khóa màn hình, trên đó hiện thông báo có nhiều tin nhắn chưa đọc. Vẫn là chuỗi tin nhắn của Nhã Ca:
– Cửu Thiều là người hướng nội, với tính cách đó mà bắt cậu ấy chủ động bày tỏ thì còn khó hơn cả yêu cầu cậu ấy cởi quần áo giữa đám đông. Nhưng cậu ấy nói thế không khác gì bảo rằng cậu ấy yêu cậu, yêu tha thiết, cháy bỏng…
Anh xiết chặt di động. Biết ngay hễ Nhã Ca nhúng tay vào việc gì là việc ấy hỏng bét!
Thanh Hoành nhận lại điện thoại, có lẽ cô cũng nhìn thấy mẩu tin, nên liếc nhìn anh. Hai người thoáng bối rối. Thanh Hoành vò nhàu tờ giấy viết chữ tiếng Anh, và cúi đầu nói:
– Tôi vào đây, liên lạc sau nhé!
Cửu Thiều gật đầu, quay người đi tới một căn phòng khác.
Lúc mở cửa vào phòng, anh còn ngoảnh sang nhìn về phía phòng Thanh Hoành, cô đóng cửa và còn cẩn thận chốt cả khóa. Ám hoa, cô biết ý nghĩa của ký hiệu hoa lá màu đen ấy. Anh tựa lưng vào cửa, lục lại trong trí nhớ tất cả các vụ án liên quan đến Ám Hoa những năm gần đây. Ám hoa là một biệt hiệu, đằng sau biệt hiệu ấy là tên tội phạm trí tuệ đỉnh cao. Hắn từng gây ra vô số vụ án, nhưng chưa ai phát hiện ra thân phận thực sự của hắn.
Tài liệu ghi chép về Ám hoa mà anh phải nghiên cứu không khác một cuốn bách khoa toàn thư. Nhưng anh đã tìm thấy một thông tin quan trọng trong núi dữ liệu khổng lồ ấy. Rốt cuộc, anh cũng nhớ ra, hơn ba năm trước, trong buổi liên hoan cuối năm của tập đoàn dược phẩm Tinh Triển xảy ra một vụ nổ khủng khiếp khiến hàng trăm người thiệt mạng, trong đó có ngài Chủ tịch hội đồng quản trị họ Chử.
Thì ra Thanh Hoành có liên quan đến vụ án đó.
Cô đứng giữa hành lang nhà hát kịch, nơi người qua kẻ lại ồn ào, tấp nập.
Xét cấu trúc tổng thể thì nhà hát này có hình cầu, thuộc lối thiết kế Tiền vệ hậu hiện đại. Chiếc đèn chùm bằng pha lê trên nóc nhà hát chực như sắp rớt xuống. Thứ ánh sáng thâm trầm chiếu xuống từ chiếc đèn như muốn nhuộm vàng mọi vật và khiến chúng trở nên hư ảo. Thanh Hoành ngước nhìn người đàn ông trong bộ vest đuôi tôm màu đen trước mặt. Tay phải cầm vĩ, tay trái cầm đàn, bờ môi mấp máy, anh ta đang nói với cô điều gì đó. Kỳ lạ là dường như mọi thanh âm của thế giới xung quanh đều biến mất, dù cố gắng thế nào cô cũng không nghe thấy những gì anh ta nói. Cô dịch lại gần, cố nhìn cho rõ khẩu hình của anh ta, ngón tay vô tình chạm vào cổ, và cô nhận ra chiếc vòng mà cô thường đeo bỗng biến đâu mất.
Cô xin lỗi, sau đó quay bước theo dòng người ra ngoài.
Cô cúi xuống, chăm chú tìm kiếm trên nền nhà lát đá hoa lấp lánh ánh đèn, nhưng không tìm thấy. Sau lưng cô, ai đó bắt đầu kéo vĩ cầm, tiếng đàn cao vút, thê thiết, như run rẩy, khóc than. Đó là bản sonate Âm láy ma quỷ của nhà soạn nhạc Tartini (5), nhật ký của Tartini viết rằng, bản nhạc này ra đời trong đêm ông bán linh hồn mình cho quỷ dữ.
(5) Giuseppe Tartini (1692 - 1770) là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ violon người Ý. Phong cách âm nhạc của ông tiêu biểu cho phong cách galant.
Lúc này, Thanh Hoành mới chợt tỉnh giấc, chả trách cô không thể nghe thấy âm thanh trò chuyện của những người xung quanh, những thanh âm ấy cứ mơ hồ, mông lung hệt như ánh đèn trong nhà hát, thì ra nguyên nhân là vì cô đang mơ.
Cô dừng bước, nhìn theo dòng người ngược xuôi, phân tích tỉ mỉ biểu cảm của từng gương mặt người qua lại. Vội vã, thích thú, phấn khích. Rồi bỗng nhiên có ai đó cũng giống cô, đi ngược chiều dòng người, hối hả rảo bước, lúc ngang qua, còn va vào vai cô.
Lúc đụng phải cô, người đó chỉ thoáng kìm nhịp bước, kéo thấp vành mũ, rồi tiếp tục chạy đi.
Thanh Hoành chìa tay ra, lòng thầm cầu mong mọi thứ dừng lại, dòng người ồn ào, xô bồ bỗng nhiên ngừng lại, người va vào cô khi nãy cũng giữ nguyên tư thế sải bước.
Cô len qua đám đông đứng hình và quan sát thật kỹ người đàn ông. Anh ta mặc một chiếc áo choàng màu nâu nhạt, khăn quàng cổ hình caro, chiếc mũ trên đầu kéo thấp tới mức che kín nửa khuôn mặt. Thanh Hoành rảo bước tới trước mặt anh ta. Với khoảng cách như vậy, chỉ cần ngẩng lên là cô có thể nhìn rõ gương mặt của người đàn ông. Tim cô đập thình thịch, cô kiễng chân lên, kéo chiếc mũ của anh ta xuống.
Bỗng thứ gì đó rung lên khiến cô choàng tỉnh giấc, bật dậy. Vì động tác hơi đột ngột, cô cảm thấy hơi choáng. Bầu không khí trong căn phòng dường như vẫn còn lưu lại âm hưởng bản sonate Âm láy ma quỷ. Chỉ một chút xíu nữa thôi, một chút thôi là cô có thể nhìn thấy gương mặt thật của Ám hoa. Cô ngó chiếc di động ở đầu giường, điện thoại rung lên và xê dịch vị trí, chỉnh âm thanh của chuông điện thoại đã cắt ngang giấc mơ của cô.
Thanh Hoành thở dài, ấn nút nghe, tiếng Cửu Thiều vang lên ở đầu bên kia:
– Rốt cuộc cô định làm gì?
Giọng anh nghiêm khắc, lạnh lùng.
Cô không biết có nên nói sự thật với anh hay không. Đầu óc cô đang trì trệ, một lúc lâu sau cô mới trả lời anh:
– Khi nãy tôi đã thôi miên bản thân.
– Tôi biết cô đã làm thế. Nhưng ngay cả chuyên gia thôi miên cũng không dám mạo hiểm như cô. Cô biết hậu quả sẽ thế nào không?
Thanh Hoành lùa tay vào trong tóc, lưng cô ướt đẫm mồ hôi:
– Tôi chỉ muốn biết gã Ám Hoa đó trông thế nào thôi.
Mặc dù cô biết lúc này cô nên tỏ ra cảm thông, an ủi anh, nhưng cô không nhịn được cười, cô đã phải nhịn cười rất khổ sở.
– Kết thúc năm thứ nhất đại học, tôi dồn tiền đi làm gia sư mua một đôi nhẫn cưới. Cô ấy than ôn thi vất vả lắm. Tôi bảo thực ra, ban tự nhiên không hợp với em, nên mới vất vả như thế. Cô ấy khóc lóc, ném trả nhẫn cưới rồi bỏ đi. Sau đó, cô ấy lại thi trượt, và lần này dù tôi nài nỉ thế nào cô ấy cũng không chịu gặp. Tôi đành chuyển phát nhanh chiếc nhẫn cưới đến chỗ cô ấy.
Bây giờ nghĩ lại, anh không còn nhớ tâm trạng của mình khi còng lưng đạp xe khắp thành phố giữa cái nắng như thiêu như đốt của mùa hè để đến hai lớp gia sư ngày đó thế nào nữa. Học sinh của anh đều rất thông minh, nhưng điểm số thì lúc nào cũng thấp lè tè. Chúng thích hỏi anh những câu hỏi kỳ quặc chẳng liên quan đến bài học.
Cuối cùng anh chọn mua cặp nhẫn đôi Tiffany, bên trong khắc những chữ cái viết tắt tên của hai người. Anh đã chờ đợi một người lâu đến thế, và người ấy cũng chiến tranh lạnh với anh dài đến thế. Họ không tiến xa cũng không rút lui. Thì ra, không phải mọi chuyện đều có kết quả giống như các cuộc thí nghiệm.
Thanh Hoành có thể tưởng tượng khi ấy anh sẽ nói những câu rất lạnh lùng kiểu như: “Những thứ không thích hợp đều không đúng đắn”. “Cứ cắm cúi đi theo hướng không đúng sẽ càng cách xa mục tiêu cần đạt được”.
– Anh không cảm thấy nói những lời như vậy trong hoàn cảnh ấy là lý trí quá mức ư?
Bờ môi anh khẽ rung động, đó là dấu hiệu của việc anh chuẩn bị tuôn ra hàng tràng những lý lẽ đao to búa lớn. Nhưng Thanh Hoành đâu dễ cho anh cơ hội. Cô đi trước anh một bước:
– Khi đó cô ấy vẫn là học sinh, có dỗi hờn, trách móc cũng là vì muốn nghe lời động viên của anh. Anh chẳng nên hắt nước lạnh vào người ta như thế. Anh nói đúng, cứ cố làm một việc không thích hợp với bản thân thì dù nỗ lực bao nhiêu cũng không đạt được kết quả như ý muốn. Nhưng cô ấy theo học ban tự nhiên là vì muốn học cùng trường cùng chuyên ngành với anh.
Cửu Thiều thoáng ngập ngừng, anh nói:
– Những điều cô nói đều đúng, khi ấy tôi đã không nghĩ được như vậy.
Họ quay lại phòng trọ khi đã hết giờ làm, Thanh Hoành chủ động mời anh ăn tối, anh đồng ý ngay. Cô chọn một nhà hàng hải sản có tiếng, ông chủ là người Quảng Đông, vì vậy các món ăn Quảng Đông ở nhà hàng này rất ngon.
Cô chọn vài món ở quầy phục vụ, gọi thêm một bát cháo hải sản, rồi xách theo hai chai bia đến chỗ ngồi, đẩy một chai về phía anh.
Cửu Thiều mỉm cười:
– Tửu lượng của cô rất khá.
– Khả năng thiên bẩm! Đồng nghiệp ở khoa gây mê trong bệnh viện mà trước đây tôi từng đến thực tập là những người uống rượu không biết say là gì.
Thanh Hoành rót bia, vừa khéo đầy một cốc. Cô chạm cốc giòn tan với anh:
– Nghe nói uống rượu giúp thắt chặt tình anh em đồng chí. Tuy chúng ta đang nhận nhiệm vụ, nhưng hôm nay hãy phá lệ uống vài cốc…
Cửu Thiều sa sầm mặt mày:
– Xin lỗi, nhưng tôi không hứng thú làm anh em đồng chí của cô.
Thanh Hoành sững sờ, bầu không khí vốn rất vui vẻ, thoải mái giữa họ đột nhiên bị câu nói của cô phá hỏng. Thanh Hoành trở nên lúng túng:
– … Hay anh thích đổi thành tình chị em?
Cửu Thiều lạnh lùng đáp:
– Trò đùa này chẳng hay ho gì.
Thanh Hoành không biết phải làm thế nào, chẳng lẽ phải hỏi xem anh thích kiểu đùa nào hay sao. Cô im lặng. Cũng may món ăn đầu tiên đã được dọn lên, cô tập trung vào việc ăn uống để khỏa lấp bầu không khí nặng nề, thiếu tự nhiên giữa họ.
Chừng một phút sau, điện thoại của cô rung lên, cô mở màn hình, đó là tin nhắn của Nhã Ca:
– Nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên cậu làm “mồi nhử”, còn có cả mỹ nam của Sở tháp tùng cậu, cảm thấy sung sướng chứ?
– Mỹ nam đang làm mặt nặng với tôi kia kìa!
– Này, cách gọi mỹ nam cứ khiến tôi liên tưởng đến các chàng trai sáu múi.
Thanh Hoành phì cười, ngẩng lên nhìn và bắt gặp ánh mắt của anh đang hướng về cô. Nhưng, mặc dù bị cô phát hiện, anh chẳng hề tỏ ra ngại ngùng, né tránh.
– Nhã Ca gửi tin nhắn hỏi han tình hình?
Thanh Hoành giật mình:
– Sao anh biết?
– Bởi vì trước đó cô ấy đã bắt tôi phải báo cáo nhất cử nhất động cho cô ấy biết.
Cửu Thiều xoay màn hình di động về phía cô, màn hình hiện thông báo có hơn mười tin nhắn chưa đọc. Tất cả đều là những lời trách mắng anh không biết giữ lời hứa.
– Thế vẫn còn nhẹ nhàng hơn nhiều so với chiêu “đoạt mệnh liên hoàn call” của cô ấy.
– Tôi đưa cô ấy vào danh sách đen rồi.
Thanh Hoành phì cười, bầu không khí căng thẳng khi nãy tan biến hết.
Xong bữa, Thanh Hoành chủ động thanh toán, nhưng ông chủ nhà hàng nói đã có người thanh toán, cô quay sang cảm ơn anh. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, lần này anh mời thì lần sau cô sẽ đáp lại.
Họ chầm chậm quay về phòng trọ, hoàng hôn đổ bóng, bóng anh dài thật dài, cô chỉ cần nhón bước là chạm vào. Không kìm nổi lòng, cô hỏi:
– Hồi nhỏ tôi rất thích chơi trò giẫm chân lên bóng của chính mình, nhưng không làm cách nào giẫm được, sau đó mới biết mình ngốc dại thế nào. Còn anh, có phải hồi bé anh còn bận suy tưởng về giả thuyết toán học của Goldbach () không?
() Christian Goldbach ( - ): Nhà Toán học nổi tiếng người Phổ.
Cửu Thiều lắc đầu:
– Không phải, nhưng đúng là cũng rất khổ sở với một vấn đề vừa nghiêm túc vừa buồn cười.
– Vấn đề gì vậy?
Cô trở nên hào hứng.
– … Không cho cô biết.
– Phải làm thế nào anh mới chịu nói?
Sự tò mò quá lớn không được thỏa mãn chỉ càng khiến cô nhức nhối:
– Anh cho một gợi ý đi.
– Dù thế nào cũng không nói với cô.
Cửu Thiều đọc được suy nghĩ của cô, nên nói thẳng:
– Nhã Ca cũng không biết đâu, chỉ cha mẹ tôi biết.
Làm sao cô có thể vô cớ đến nhà hỏi cha mẹ anh chuyện này được? Thanh Hoành thoáng ngập ngừng, tim cô đập rộn, không phải anh có ý đó đấy chứ? Cái giá phải trả cho việc được thỏa mãn sự tò mò hình như hơi cao thì phải.
Cô không biết phải tiếp tục câu chuyện thế nào, đành im lặng. Đúng lúc ấy, Nhã Ca gửi tin nhắn đến:
– Tôi vừa đi ăn về, bây giờ có thể tiếp tục được rồi, mỹ nam hôm nay cư xử khá chứ?
– Cũng tàm tạm, nhưng vui buồn hơi thất thường.
– Vui thì dễ hiểu rồi, nhưng vì sao mà buồn?
Thanh Hoành kể qua loa đoạn hội thoại khi nãy của họ. Nhã Ca đọc xong lập tức nhắn lại:
– Đầu cậu để trồng cây à (), ý tứ của người ta rõ ràng thế mà còn không hiểu?
() ý muốn nói "đầu đất"
– Đầu cậu để trồng cây thì có! Dĩ nhiên là tôi biết, nhưng chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.
Gửi xong tin nhắn ấy cũng là lúc họ về đến chân cầu thang, cô leo một mạch lên tầng bốn. Mỗi tầng gồm sáu phòng. Hai phòng họ thuê để làm nhiệm vụ không nằm cạnh nhau.
Thanh Hoành tìm chìa khóa trong túi xách để mở cửa. Cô chợt thấy một tờ giấy rơi ra từ khe cửa, bay lượn một vòng trên không rồi mới đáp xuống đất. Cô nghĩ đó là tờ quảng cáo, cúi xuống lượm lên. Nhưng khi đọc kỹ hàng chữ trên tờ giấy, giọng cô bỗng lạc đi:
– Cửu…. anh mau đến xem cái này….
Cửu Thiều chạy lại, trên tờ giấy mà cô miết chặt trong tay là mấy chữ tiếng Anh xiêu vẹo: Be careful (hãy cẩn thận), bên dưới là ký hiệu hoa lá màu đen.
Bàn tay Thanh Hoành run lẩy bẩy, di động rớt xuống đất:
– Là Ám hoa, chính là hắn, chính hắn…
Cửu Thiều bóp nhẹ vai cô, giọng anh điềm tĩnh đến lạ lùng:
– Cô biết Ám hoa?
Thanh Hoành ngước nhìn anh, như thể cô đang rất cố gắng lấy lại bình tĩnh:
– Không, không có gì.
Cửu Thiều cúi xuống nhặt di động giúp cô, màn hình vẫn sáng, cô chưa khóa màn hình, trên đó hiện thông báo có nhiều tin nhắn chưa đọc. Vẫn là chuỗi tin nhắn của Nhã Ca:
– Cửu Thiều là người hướng nội, với tính cách đó mà bắt cậu ấy chủ động bày tỏ thì còn khó hơn cả yêu cầu cậu ấy cởi quần áo giữa đám đông. Nhưng cậu ấy nói thế không khác gì bảo rằng cậu ấy yêu cậu, yêu tha thiết, cháy bỏng…
Anh xiết chặt di động. Biết ngay hễ Nhã Ca nhúng tay vào việc gì là việc ấy hỏng bét!
Thanh Hoành nhận lại điện thoại, có lẽ cô cũng nhìn thấy mẩu tin, nên liếc nhìn anh. Hai người thoáng bối rối. Thanh Hoành vò nhàu tờ giấy viết chữ tiếng Anh, và cúi đầu nói:
– Tôi vào đây, liên lạc sau nhé!
Cửu Thiều gật đầu, quay người đi tới một căn phòng khác.
Lúc mở cửa vào phòng, anh còn ngoảnh sang nhìn về phía phòng Thanh Hoành, cô đóng cửa và còn cẩn thận chốt cả khóa. Ám hoa, cô biết ý nghĩa của ký hiệu hoa lá màu đen ấy. Anh tựa lưng vào cửa, lục lại trong trí nhớ tất cả các vụ án liên quan đến Ám Hoa những năm gần đây. Ám hoa là một biệt hiệu, đằng sau biệt hiệu ấy là tên tội phạm trí tuệ đỉnh cao. Hắn từng gây ra vô số vụ án, nhưng chưa ai phát hiện ra thân phận thực sự của hắn.
Tài liệu ghi chép về Ám hoa mà anh phải nghiên cứu không khác một cuốn bách khoa toàn thư. Nhưng anh đã tìm thấy một thông tin quan trọng trong núi dữ liệu khổng lồ ấy. Rốt cuộc, anh cũng nhớ ra, hơn ba năm trước, trong buổi liên hoan cuối năm của tập đoàn dược phẩm Tinh Triển xảy ra một vụ nổ khủng khiếp khiến hàng trăm người thiệt mạng, trong đó có ngài Chủ tịch hội đồng quản trị họ Chử.
Thì ra Thanh Hoành có liên quan đến vụ án đó.
Cô đứng giữa hành lang nhà hát kịch, nơi người qua kẻ lại ồn ào, tấp nập.
Xét cấu trúc tổng thể thì nhà hát này có hình cầu, thuộc lối thiết kế Tiền vệ hậu hiện đại. Chiếc đèn chùm bằng pha lê trên nóc nhà hát chực như sắp rớt xuống. Thứ ánh sáng thâm trầm chiếu xuống từ chiếc đèn như muốn nhuộm vàng mọi vật và khiến chúng trở nên hư ảo. Thanh Hoành ngước nhìn người đàn ông trong bộ vest đuôi tôm màu đen trước mặt. Tay phải cầm vĩ, tay trái cầm đàn, bờ môi mấp máy, anh ta đang nói với cô điều gì đó. Kỳ lạ là dường như mọi thanh âm của thế giới xung quanh đều biến mất, dù cố gắng thế nào cô cũng không nghe thấy những gì anh ta nói. Cô dịch lại gần, cố nhìn cho rõ khẩu hình của anh ta, ngón tay vô tình chạm vào cổ, và cô nhận ra chiếc vòng mà cô thường đeo bỗng biến đâu mất.
Cô xin lỗi, sau đó quay bước theo dòng người ra ngoài.
Cô cúi xuống, chăm chú tìm kiếm trên nền nhà lát đá hoa lấp lánh ánh đèn, nhưng không tìm thấy. Sau lưng cô, ai đó bắt đầu kéo vĩ cầm, tiếng đàn cao vút, thê thiết, như run rẩy, khóc than. Đó là bản sonate Âm láy ma quỷ của nhà soạn nhạc Tartini (), nhật ký của Tartini viết rằng, bản nhạc này ra đời trong đêm ông bán linh hồn mình cho quỷ dữ.
() Giuseppe Tartini ( - ) là nhà soạn nhạc, nghệ sĩ violon người Ý. Phong cách âm nhạc của ông tiêu biểu cho phong cách galant.
Lúc này, Thanh Hoành mới chợt tỉnh giấc, chả trách cô không thể nghe thấy âm thanh trò chuyện của những người xung quanh, những thanh âm ấy cứ mơ hồ, mông lung hệt như ánh đèn trong nhà hát, thì ra nguyên nhân là vì cô đang mơ.
Cô dừng bước, nhìn theo dòng người ngược xuôi, phân tích tỉ mỉ biểu cảm của từng gương mặt người qua lại. Vội vã, thích thú, phấn khích. Rồi bỗng nhiên có ai đó cũng giống cô, đi ngược chiều dòng người, hối hả rảo bước, lúc ngang qua, còn va vào vai cô.
Lúc đụng phải cô, người đó chỉ thoáng kìm nhịp bước, kéo thấp vành mũ, rồi tiếp tục chạy đi.
Thanh Hoành chìa tay ra, lòng thầm cầu mong mọi thứ dừng lại, dòng người ồn ào, xô bồ bỗng nhiên ngừng lại, người va vào cô khi nãy cũng giữ nguyên tư thế sải bước.
Cô len qua đám đông đứng hình và quan sát thật kỹ người đàn ông. Anh ta mặc một chiếc áo choàng màu nâu nhạt, khăn quàng cổ hình caro, chiếc mũ trên đầu kéo thấp tới mức che kín nửa khuôn mặt. Thanh Hoành rảo bước tới trước mặt anh ta. Với khoảng cách như vậy, chỉ cần ngẩng lên là cô có thể nhìn rõ gương mặt của người đàn ông. Tim cô đập thình thịch, cô kiễng chân lên, kéo chiếc mũ của anh ta xuống.
Bỗng thứ gì đó rung lên khiến cô choàng tỉnh giấc, bật dậy. Vì động tác hơi đột ngột, cô cảm thấy hơi choáng. Bầu không khí trong căn phòng dường như vẫn còn lưu lại âm hưởng bản sonate Âm láy ma quỷ. Chỉ một chút xíu nữa thôi, một chút thôi là cô có thể nhìn thấy gương mặt thật của Ám hoa. Cô ngó chiếc di động ở đầu giường, điện thoại rung lên và xê dịch vị trí, chỉnh âm thanh của chuông điện thoại đã cắt ngang giấc mơ của cô.
Thanh Hoành thở dài, ấn nút nghe, tiếng Cửu Thiều vang lên ở đầu bên kia:
– Rốt cuộc cô định làm gì?
Giọng anh nghiêm khắc, lạnh lùng.
Cô không biết có nên nói sự thật với anh hay không. Đầu óc cô đang trì trệ, một lúc lâu sau cô mới trả lời anh:
– Khi nãy tôi đã thôi miên bản thân.
– Tôi biết cô đã làm thế. Nhưng ngay cả chuyên gia thôi miên cũng không dám mạo hiểm như cô. Cô biết hậu quả sẽ thế nào không?
Thanh Hoành lùa tay vào trong tóc, lưng cô ướt đẫm mồ hôi:
– Tôi chỉ muốn biết gã Ám Hoa đó trông thế nào thôi.