“Chắc là tối hôm qua bị rơi ở bên ngoài rồi.” Tối hôm qua lúc cô chơi trên thuyền không biết đã ném đi đâu.
“Tối hôm qua đang chơi thì bị rơi mất? Vậy là không có kính, anh vẫn có thể nhìn rõ được ạ?”
Cao Dương trong lòng âm thầm kêu một tiếng hỏng rồi, anh khụ khụ, chớp chớp mắt nói: “Anh có mang kính áp tròng dự bị, em quên hôm nay chúng ta muốn đi lặn tự do sao, anh đeo kính thì làm sao mà lặn được?”.
Cô tin thật, không tiếp tục hỏi thêm nữa, Cao Dương thở phào nhẹ nhõm. Thiếu chút nữa là lộ tẩy, anh thật không biết nên giải thích như thế nào, cận thị thật ra chỉ là một cái cớ, còn đeo kính là vì anh không muốn người ta qua đôi mắt có thể phát hiện ra suy tính của anh. (Min: mắt quá gian ‘.‘)
Đi lặn tự do, tham quan Trân Châu Cảng, dạo hết đàn Hương Sơn, sau đó mua vài thứ đồ lưu niệm, hành trình tuần trăng mật mười ngày nói dài cũng không dài lắm đã đến những ngày cuối cùng.
Một tối trước khi trở về, vợ chồng Steve mời hai người ăn một chút đồ nướng Hawaii vô cùng phong phú. Vào lúc đang chờ điểm tâm ngọt thì Betty đem túi giấy cầm theo bên người dúi vào tay Uông Thiên Hồng.
“Đây là. . . . . .”
Lúc lấy món quá thần bí ở trong túi giấy ra, mắt Uông Thiên Hồng mở to, kêu lên: “Ôi đáng yêu quá!”.
Đó là một đôi thiên sứ nhỏ vô cùng đáng yêu, to gần bằng bàn tay, lại tương đối nhẹ, ngũ quan đẹp đẽ, tinh tế làm cho người ta yêu thích không buông tay.
“Tôi nhớ Cao tiên sinh có nói cô rất thích tượng điêu khắc gỗ của tôi, cho nên tôi đặc biệt khắc một đôi thiên sứ, để chúng nó ở Đài Loan bảo hộ hai vợ chồng cô.”
“Đây là cô đặc biệt khắc cho tôi?”, Uông Thiên Hồng thấy rất cảm động, “Nhưng mà tôi lại không có gì đồ vật gì có thể tặng cho cô…..”.
“Mọi người không phải ai cũng đều cần người khác báo đáp cả đâu, Thiên Hồng”. Betty nở nụ cười, “Tặng đồ cho cô chỉ là thể hiện tôi rất thích cô, tôi rất vui có thể quen được một người bạn như cô, chỉ cần cô thích món quà của tôi, như vậy là đủ rồi”.
Nhưng hiển nhiên Uông Thiên Hồng rất cố chấp, cái đầu của cô suy nghĩ vòng vo một lúc, có rồi! “Có thể viết địa chỉ của cô cho tôi không?”
“Đương nhiên có thể.” Thuận tay xé ra một mẩu giấy, Betty lập tức viết lên đó.
Uông Thiên Hồng thật cẩn thận nhận lấy, “Sau khi trở về tôi sẽ lập tức làm một cái túi xách, sau đó gửi cho cô, nhưng mà nó chỉ là một cái túi vải bình thường thôi, hy vọng cô không chê”.
“Cô còn có thể tự làm túi xách nữa sao?” Betty kinh ngạc kêu lên, “Thiên Hồng, cô thật sự rất là lợi hại! Cao tiên sinh lấy được cô, thật đúng là lấy được báu vật biết làm việc nhà rồi, tôi thật sự rất hâm mộ cô nha!”.
“Tôi mới phải hâm mộ cô ấy chứ!” Cười một cái, ánh mắt Uông Thiên Hồng chợt trở nên buồn bã, “Tôi đâu có giống như cô, ngoại trừ một chút việc nhà những chuyện khác tôi đều không hề biết, năng lực học tập của tôi lại rất chậm, rất nhiều thứ đều là tôi phải cố gắng nhớ thiệt nhiều năm mới có thể để vào trong đầu được; cô mới là một người vợ giỏi giang thực sự, còn có thể giúp Steve lúc bận rộn, khó trách anh ấy lại yêu cô nhiều như vậy”.
“Ý cô muốn nói Cao tiên sinh không yêu cô sao?” Cô hồ nghi liếc qua một cái, Cao Dương không giống một người đàn ông xấu nha!
“Đương nhiên không phải”. Bởi vì anh rất yêu cô, mới có thể làm cho cô cảm thấy áy náy như vậy, nhìn chung cô cảm thấy anh lúc nào cũng luôn luôn cố gắng, mà cô lại chưa từng giúp anh làm được việc gì, “Trước kia tôi không hiểu, hóa ra anh ấy ở trong lòng tôi lại quan trọng đến như vậy, muốn làm chút gì đó cho anh ấy, nhưng chẳng biết phải làm gì, còn luôn cần anh ấy đến giúp tôi, anh ấy thật sự sẽ muốn một người vợ như vậy ở bên mình sao?”.
Cô vừa cảm thấy hoang mang lại lo lắng, thực sự có thể sẽ có một ngày Cao Dương cảm thấy hối hận về cuộc hôn nhân này của hai người hay không?
“Vấn đề này, cô có thể tự hỏi Cao tiên sinh mà!”
Hỏi Cao Dương?
“Anh ấy là chồng cô, cô có nghi ngờ lại không hỏi anh ấy, ai ở trong tình huống này đều nghĩ mình thật vô dụng, có đúng không?” Betty trăm phần trăm tin tưởng Cao Dương tuyệt đối sẽ cho Uông Thiên Hồng một đáp án vừa lòng.
Đúng rồi! Uông Thiên Hồng nhìn chồng mình đang cùng Steve mồm to uống bia, anh ấy luôn nói, có vấn đề gì phải lập tức hỏi anh không cần phải giấu ở trong lòng.
Nhưng mà cô phải trực tiếp hỏi anh: “Chồng ơi, vì sao anh lại muốn kết hôn với một cô gái vô dụng như em”, hoặc là: “Mình à, anh có hối hận vì đã cưới em không?”, nếu mấy vấn đề này thực sự làm cho Cao Dương bắt đầu phân vân mình có phải nên hối hận hay không thì cô biết làm sao?
Cho nên, cô thật sự là không thể mở miệng ra hỏi được!
“Thiên Hồng, cô có tin chồng mình không?”
“Tin chứ!” Cô không chút nghĩ ngợi nói thẳng. Cô từ nhỏ đến giờ vẫn đều rất tin tưởng Cao Dương.
Betty nhìn nhìn cô, cười lắc đầu, “Cô không có toàn tâm toàn ý tin tưởng anh ấy, bằng không cô sẽ không sẽ có cảm giác hoang mang này.”
Uông Thiên Hồng nhăn mặt nhíu mày, cô nghe mà không có hiểu!
Nhưng cô vừa muốn hỏi lại, Betty đã bị Steve giành lại, lôi đi theo anh ta.
“Xin lỗi, hai người hàn huyên lâu như vậy, tôi có thể đưa bà xã đi được chưa? Cụng ly, bà xã chúng ta đi thôi!”
“Steve, em còn chưa nói chuyện xong mà! Này, anh uống nhiều quá lại phát điên rồi phải không?”
Con hồ ly Steve ôm bà xã ở bờ cát bên kia vừa chạy vừa quay vài vòng, dọa Betty liên tiếp thét chói tai.
Uông Thiên Hồng nghĩ thầm, cô rốt cuộc cũng hiểu được ý Betty nói nổi điên là cái gì rồi — say khướt!
*** *** ***
Cho dù luyến tiếc, hai người vẫn phải đáp máy bay về nhà.
Hành trình từ sân bay về đến nhà quả thực rất mệt mỏi khiến Uông Thiên Hồng mới định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đã không chú ý ngủ luôn ở trên xe.
“Thiên Hồng, về đến nhà rồi em.”
Bị đánh thức, Uông Thiên Hồng dụi dụi mắt, cảnh tượng phố phường quen thuộc dần hiện ra trước mắt.
“Thiên Hồng, ngoan, em lên lầu mở cửa, sau đó về phòng ngủ trước đi nhé, anh đi đậu xe rồi lát nữa sẽ lên, em không cần phải chờ anh đâu.”
Bên tai có người dùng tiếng nói dịu dàng dỗ dành cô.
“Vâng!” Ngoan ngoãn xuống xe, Uông Thiên Hồng rất nghe lời dùng chìa khóa mở cửa đi vào nhà.
Mãi đến khi thấy bóng dáng của cô đã an toàn đi vào nhà, Cao Dương mới lái xe đến gara bên trái. Tiếp đó xách hết bao lớn này đến bao nhỏ nọ, khóa xe, rồi trở về nhà.
Vừa bước qua cửa hàng tạp hóa trước khu chung cư, bỗng một giọng nói lạnh lùng truyền đến — “Cao tiên sinh, vừa đi hưởng tuần trăng mật về à?”.
Con ngươi đen hướng về phía lề đường bên hông chăm chú nhìn, ở góc cửa hàng tạp hóa có mắc một ngọn đèn vàng tỏa ra thứ ánh sáng mờ mờ, ngoài ra còn có kê một cái ghế dựa cũ đã gần gãy, nằm trên ghế chính là ông chủ tiệm tạp hóa.
“Ông chủ, tối như vậy vì sao không bật đèn sáng hơn một chút?” Mới đầu nhìn qua rất khó thấy được có người đang nằm ở nơi đó.
“Bóng đèn có chút vấn đề, chờ nó hư đến mức không sáng nổi, tôi sẽ lại đi kiếm một cái khác về là được ấy mà.”
Lão Cứu Tân là ông chủ của cửa hàng tạp hóa nhỏ gia truyền đã ba đời này, bình sinh lão ta rất thích nhặt những đồ vật quái lạ mà người khác đã vất đi về bán ở cửa hàng, gọi hoa mỹ là tái sử dụng tài nguyên, nói trắng ra là một quái nhân chuyên nhặt đồng nát.
Cao Dương đẩy cửa ra, mới bước vào một bước, phía sau lại có thanh âm truyền đến.
“Cao tiên sinh.”
Lại gì nữa đây? Cao Dương không kiên nhẫn quay đầu lại.
“Không ngại tán gẫu vài câu chứ?” Nhìn ông ta đồ uống đều đã chuẩn bị tốt, chính là muốn xây dựng quan hệ với người đàn ông trước mắt.
“Tôi thấy hiện tại cũng đã mười giờ rồi, tôi vừa mới bay hơn nửa vòng trái đất về, trong người không được khỏe cho lắm.”
Đáng tiếc lại có người không thấy như vậy. “Đừng không nể mặt mũi người khác như vậy chứ! Đều là hàng xóm với nhau, nói thế không phải xa lạ quá sao, này, này, cậu đừng đi mà! Tôi còn chưa có tâm sự với cậu về kế hoạch nuôi dưỡng cá con của cậu cơ mà, sao cậu lại vội đi như vậy chứ?”.
Người vừa bước vào nhà một chút, Cao Dương đột nhiên nổi lên một sự đề phòng đối với người ở đằng sau, anh xoay người, nheo mắt, một lần nữa đánh giá người hàng xóm kỳ lạ chưa bao giờ gặp qua này. “Ông vừa mới nói tới kế hoạch gì?”.
“Cao tiên sinh cũng có hứng thú với chuyện này đúng không?” Vậy lão sẽ không vòng vo nữa, trực tiếp đi vào vấn đề chính, “Chính là kế hoạch nuôi dưỡng mà Cao tiên sinh một tay thiết kế ấy — đem cá nhỏ nuôi bên người, làm cô ấy quen thuộc đến mức không thể không có cậu, lại lợi dụng người thân của cá nhỏ làm lá chắn, loại trừ đám tình địch có thể xuất hiện xung quanh. Tiếp đó tìm một người thế thân, đánh lạc hướng sự chú ý của người thân kia, sẽ không ai có thể nghi ngờ kế hoạch của cậu. Chờ sau khi cá nhỏ lớn lên, lại dùng kế làm cho người thân của cá nhỏ phải rời đi, cô lập cá nhỏ, để có thể dễ như trở bàn tay đem cá nhỏ chà đạp hết lần này đến lần khác…… Khụ khụ, thật xin lỗi đã nói lạc đề , tôi bảo này, Cao tiên sinh, cậu thật đúng là mưu đồ thâm độc!”.
Con người trước nay giấu đằng sau gọng kính bỗng nhiên vô thần mệt mỏi không hề giống với bình thường, trong nháy mắt con ngươi đen kịt phát ra tia nhìn sắc bén như thiêu đốt người, không hề dấu diếm nhìn chằm chằm ông chủ trước mắt. “Ông đang nói cái gì, tôi không hiểu!”.
Nhưng thật ra trong lòng Cao Dương rất hiểu, mình quả thực đã xem thường ông ta.
Đã biết Cao Dương sẽ tỏ ra thái độ thế này, nhưng ông ta trước khi đến cũng đã có sự chuẩn bị, ông ta the thé cười hai tiếng, từ phía sau lấy ra một tờ báo…… Trên đó có đíinh một mẩu giấy rất nhỏ, nhưng nháy mắt có thể làm cho Cao Dương chân mày nhíu hết lại.
“Sao ông có được cái này?”
“Là ta nhặt được!” Sở thích duy nhất của ông ta chính là nhặt rác rưởi…… Không phải, là kiếm về chút gì đó giá trị có thể kiếm chút lợi.
Ngày đó bác A Thủy đem báo chí ném vào trong thùng rác, là ông ta kịp thời chạy tới nhặt lại, không ngờ trong lúc đó lại vô tình phát hiện một bí mật, sau đó qua ý nghĩ tưởng tượng linh hoạt của ông ta, lại tiếp tục tìm thêm thông tin, rất nhiều sự việc tự nhiên lại có thể xâu chuỗi với nhau.
“Một tờ báo thì có thể chứng minh cái gì?”
“Báo cũ thì không có gì quan trọng lắm, gay là kẹp ở bên trong nó là một mẩu giấy cũ. Thật đúng là cẩn thận mấy cũng có sai sót, có người ngốc đến mức không cất tờ giấy đi mà lại để lẫn trong đống báo cũ ném xuống sân khu nhà!”
Nụ cười trên mặt lão chủ làm cho người ta rất muốn đấm cho một cái. (Vũ: Nham hiểm “-.-“)
“Chậc chậc! Cái làm cho tôi nhớ nhất chính là trên tờ giấy đó có viết cái gì đó, hình như là kế hoạch từng bước nuôi cá gì gì đó, đầu tiên phải làm thân với Uông tiểu muội, tiếp theo lợi dụng Cao tiểu đệ để đánh lạc hướng, lại muốn Cao tiểu đệ quấn lấy Uông tiểu muội, cô lập mục tiêu của cậu, làm cho cô ấy chỉ có thể dựa vào cậu, cuối cùng sẽ lừa mục tiêu đến nhà mình để lấy sắc dụ người ta….
Cậu coi như là lợi hại, lừa người ta một lần còn chưa đủ, lại lợi dụng tin tức đăng trên báo, nhờ bác A Thủy miệng to nhất toàn bộ khu nhà thay cậu loan tin, để làm cho cô gái ngây thơ để ý đến, tiếp tục làm cho cá nhỏ mềm lòng, cam tâm tình nguyện đi vào hang sói để cậu tiếp tục cám dỗ, ngẫm lại, nếu đem toàn bộ bí mật này nói cho người trong cả khu nhà biết, không rõ chị em nhà họ Uông sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?”
Ở bên này Cao Dương mím chặt môi, ánh mắt hiện lên vẻ hung ác lạnh lẽo.
Còn ở đầu bên kia lão chủ lại là càng nói càng vui vẻ. “Thì ra cậu bề ngoài luôn tỏ ra là một người đàn ông tốt, còn bên trong lại có thể sánh với một con sói quỷ kế đa đoan, đầu tiên là lợi dụng em gái người ta loại bỏ một đối thủ ngấp nghé theo đuổi cá nhỏ, lại còn lên kế hoạch để cho cô ấy và em trai cậu yêu nhau, thật là vong ân phụ nghĩa, lợi dụng người ta xong xuôi lập tức đá văng người ta, thử hỏi xem về sau Uông tiểu muội còn tin tưởng cậu nữa sao?”.
Lão chủ tấm tắc vài tiếng, cố ý nheo mắt lại đánh giá, “Nhìn Cao tiên sinh không mang kính thật cũng có vài phần nhìn ra được tâm cơ, cậu không phải là cố ý dùng kính để che lấp hình tượng người xấu trên mặt của cậu, rồi lợi dụng bề ngoài hoa mĩ nam và hình tượng nhã nhặn để tiếp cận hai chị em người ta đấy chứ?” Ta không tin là ta còn chưa lột được mặt nạ của cậu xuống.”.
Cao Dương sắc mặt càng lúc càng khó coi, trên trán nổi đầy gân xanh. “Trả lại cho tôi!” Anh muốn quay lại đòi tờ giấy mà mấy năm trước đã tùy tay viết xuống.
“Không được! Tôi nhặt được thì đó là của tôi.” Nguyên tắc làm người của ông ta chính là không trả của rơi!
“Vậy rốt cuộc ông muốn như thế nào?”
“Một giá thôi, tám ngàn.”
Cao Dương hai con ngươi tức giận chằm chằm trừng mắt nhìn ông ta, khó trách em trai luôn mắng ông chủ dưới lầu là con quỷ hút máu, hiện tại anh rốt cuộc đã được tự mình lĩnh hội. “Ông đang uy hiếp tôi sao?” Chẳng lẽ ông ta quên anh là luật sư rồi sao?
“Chín ngàn”
“Ông……”
Cao Dương còn chưa dứt lời, lại bị lão ta lờ đi. “Uông tiểu thư, đã trễ thế này, cô còn ra ngoài làm gì?”
Lần đầu tiên, Cao Dương trên mặt xuất hiện vẻ thất kinh, anh vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt dường như có chút đăm chiêu của Uông Thiên Hồng đang đứng ở đằng sau anh.
“Chín ngàn rưỡi……”
Cao Dương chuyển hướng, hung tợn trừng mắt nhìn về phía lão ta, “Câm miệng của ông lại, tôi cho ông một vạn, được rồi chứ?”.
Mặc cả đã xong!
Lão chủ cửa hàng lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn lùi về một bên.
“Thiên Hồng, không phải anh nói em về nhà nghỉ ngơi trước rồi mà, sao lại còn ra đây?” Cao Dương bắt đầu sốt ruột, cô ấy có nghe thấy gì không nhỉ?
Uông Thiên Hồng miễn cưỡng mỉm cười một chút, nhìn chằm chằm mấy túi quà trong tay Cao Dương phía sau anh còn kéo theo mấy cái vali cồng kềnh.
“Em vừa mới nhớ ra em còn chưa có lấy mấy túi quà cho nên muốn xuống dưới xách giúp anh.”
Ba người ngay tại cửa thang máy ngươi trừng ta, ta trừng ngươi.
Hắc hắc — lão chủ cửa hàng đắc ý bĩu môi, ai nói người đàn ông này không có nhược điểm, chỉ cần là đàn ông một khi đã rơi vào lưới tình ắt sẽ để lộ nhược điểm.
Có thể thành công moi được không ít tiền từ trên người hai gã đàn ông nhà họ Cao, Lão Cứu Tân ta thật sự chỉ có ba chữ, thích thích thích!
*** *** ***
Hai người trở lại trong nhà, con ngươi đen của Cao Dương trước sau chưa từng rời khỏi gương mặt đang tái nhợt đi của Uông Thiên Hồng.
Có lẽ thật sự là anh đã quá mức tự tin, mới có thể để cho lão chủ ấy nắm được một chút manh mối, anh cũng không muốn bởi vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm mà anh và vợ yêu vất vả lắm mới bồi đắp được. “Thiên Hồng, em có thắc mắc gì đều có thể hỏi anh, anh có thể giải thích cho em.”
Uông Thiên Hồng chỉ chậm rãi liếc mắt nhìn anh một cái rồi tránh đi, ngay sau đó lại bận rộn vùi đầu vào sắp xếp lại đống quà cáp.
“Anh căn bản không cần giải thích gì với em cả.”
Không biết có phải anh quá mức mẫn cảm hay không mà dường như cảm thấy cách nói chuyện của cô trở nên rất lạnh nhạt.
Trong lòng kêu to một tiếng không ổn, Cao Dương vội vàng ngồi xuống đem Thiên Hồng kéo vào trong lòng, anh tuyệt đối không cho phép cá nhỏ do bản thân hao tổn tâm sức nuôi dưỡng lại dùng thái độ lạnh lùng như thế mà cư xử với mình. “Thiên Hồng, hãy nghe anh nói, anh làm như vậy đều là vì…..”
“Em biết.” Người trong lòng anh lẩm bẩm.
“Em biết?” Cao Dương không khỏi hoài nghi, cô gái này từ khi nào đã trở nên nhanh nhẹn như vậy?
“Anh làm nhiều chuyện như vậy, em làm sao lại không biết nguyên nhân……” Giọng nói cô từ rầu rĩ dần dần chuyển thành giọng mũi, “Đều là vì anh muốn tốt cho em mà thôi!”
Đang lúc Cao Dương còn chưa hiểu được cô nói về cái gì, Uông Thiên Hồng đột nhiên vươn cánh tay ôm chặt lấy thắt lưng anh, “Xin lỗi, em thật là vô dụng, nhiều quà như vậy chắc chắn sẽ rất nặng, vậy mà em lại để anh một mình xách lên”.
Với tư cách một người vợ muốn chia sẻ vất vả với chồng mình thì cô thật sự là quá thất bại rồi.
“Phải vậy không!” Uông Thiên Hồng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đang không ngừng tự trách lên, “Em thật sự rất tệ phải không anh? Rõ ràng đã nói khi về nhà hai người sẽ cùng đem quà và hành lý lên lầu, kết quả không ngờ em lại ngủ gục ở ngay trên xe lúc sau còn hoàn toàn quên chuyện này! Em bởi vì đứng ở cửa nhà, phát hiện anh vẫn chưa có đi lên, mới có thể nghĩ đến chuyện xuống lầu tìm anh…..” Kết quả một lúc lâu sau, lại nhìn thấy hình ảnh một mình Cao Dương vất vả khiêng hành lý và đống quà.
Cao Dương chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nói nửa ngày, hóa ra hai người là ông nói gà bà nói vịt!
Anh trước tiên phải trấn an cô gái đang không ngừng tự trách này cái đã. “Là anh thấy em mệt đến mức ngay cả mắt cũng không mở ra được, cho nên mới khuyên em lên lầu trước, em nói như vậy không phải là trách anh sao? Làm chồng không lẽ không được xót cho bà xã của mình sao?”
“Nhưng mà mỗi lần đều là anh tự mình làm hết mọi việc.”
Cô như vậy còn không phải quá coi thường anh sao, Cao Dương gằn từng chữ, “Xin em mà, anh là đàn ông, còn chưa dùng bao nhiêu sức mang mấy thứ linh tinh này mà em đã khổ sở, vẻ mặt suy sụp như vậy, chẳng khác nào là khinh thường khả năng của ông xã em chứ”.
“Em không có ý đó.”
“Nếu em thật sự để ý như vậy, vậy thưởng cho sự lao động của anh một chút đi chứ, nói cám ơn anh một tiếng là được rồi!”
Thưởng cho anh? Con ngươi lấp lánh nước nhìn chằm chằm con ngươi đen đang tỏa sáng, Uông Thiên Hồng hình như đã hiểu một chút.
Cô kiễng mũi chân, không chút keo kiệt hôn hai cái lên mặt anh, còn kề vào bên tai anh, nhẹ giọng nói: “Chồng à, cám ơn anh”.
Nếu Cao Dương muốn được thưởng kiểu này, cô thật sự không ngại hôn nhiều thêm vài cái nữa. (Vũ: -.-)
“Được rồi, cho nên không được để chuyện này trong lòng biết không?” Thấy sắc mặt cô đã khôi phục rất nhiều, anh mới dám hỏi: “Đúng rồi, em vừa rồi có nghe thấy ông chủ cửa hàng nói gì không?”.
“Không có ạ.” Cô nghiêng đầu hỏi: “Em cần phải nghe gì hả anh?”.
Lúc ấy cô một lòng tràn đầy tự trách, chỉ cảm thấy mình thẹn với Cao Dương, làm gì còn khả năng đi quản chuyện ông chủ cửa hàng nói gì đó chứ.
“Cũng không có gì quan trọng, không nghe cũng không sao. Được rồi, cũng đã khuya rồi, em còn không nhanh đánh răng, rửa mặt, rồi lên giường nghỉ ngơi? Bằng không sáng mai đến bữa sáng của anh cũng sẽ không có mất.”
“Em biết rồi, ông xã cũng mau vào phòng nghỉ ngơi đi.”
“Anh vào thư phòng trước rồi sẽ về phòng cùng em nhanh thôi.”
Thấy bóng dáng cô chạy đến phòng ngủ, Cao Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này, anh thật sự cảm tạ tốc độ phản ứng khác hẳn người bình thường của Uông Thiên Hồng.
Đối với cái tên Lão Cứu Tân dưới lầu kia, anh sẽ ghi tạc mãi trong lòng, kẻ nào dám uy hiếp Cao Dương này, nhất định anh sẽ trả lại gấp bội!
*** *** ***
Trong phòng làm việc, ngồi tra tư liệu mà trước mắt cứ có bóng người lúc ẩn lúc hiện, bảo anh không được phân tâm, thật đúng là không dễ dàng.
Đã không biết là lần thứ mấy, Cao Dương ngẩng mặt ra khỏi đống văn kiện, nhìn về cô bé phía trước cứ sờ đông sờ tây, không thể ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, mở miệng nói: “Thiên Hồng, em rốt cuộc có chuyện gì vậy?”.
“Không có ạ! Chồng, anh cứ chuyên tâm làm chuyện của anh đi, không cần để ý tới em đâu!” Lời vừa nói xong, cô lại tiếp tục đi đến bên phải sờ một chút, sau đó đến bên trái chạm một chút.
Cứ có bóng người ở trước mắt lúc ẩn lúc hiện, thật sự rất khó chuyên tâm. “Thiên Hồng……”.
“Dạ! Anh muốn em giúp gì sao?” Một cái đầu nháy mắt kề sát tới.
Cao Dương chần chờ trong chốc lát mới nói: “Không có”.
Cái đầu nhỏ hình như là thất vọng nên tự động lùi về, rồi lại tiếp tục chạy hết chỗ này đến chỗ khác, chạy chán cô ngồi xuống góc phòng mở bản đồ quận Hồ Nam loại nhỏ ra xem mới chịu ngồi im. Không còn bị bóng dáng ai đó làm phân tâm, Cao Dương mới có thể thuận lợi lật xem văn kiện trong tay.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh buông chồng tư liệu lớn đã đọc xong xuống, lúc này mới chú ý tới, cái người quấy nhiễu anh rõ ràng là đã im hơi lặng tiếng hơn một giờ đồng hồ rồi.
Đảo mắt qua góc phòng, anh lập tức mỉm cười — thì ra Uông Thiên Hồng đang ngủ.
Cũng khó trách, từ sáng sớm đã rời giường giúp anh chuẩn bị bữa sáng, buổi trưa lại chạy đến đưa cơm, tuy rằng không biết cô vì sao lại muốn ở trong này không đi, còn muốn lăng xăng giúp anh, nhưng cả ngày bôn ba chạy tới chạy lui, không mệt mới lạ.
Tốc độ lớn của chú cá này hình như còn nhanh hơn cả anh tưởng tượng, anh đã bắt đầu có chút không nắm bắt được cô muốn làm gì, đây cũng không hẳn là một chuyện tốt!
Sợ cô ngủ ở trong phòng điều hòa hơi mạnh sẽ bị cảm, Cao Dương đặc biệt cởi áo vest khoác lên cho cô, ánh mắt hướng về phía Hàn Kim Linh đang gõ cửa đi vào.
Người vừa tới phản ứng thật nhanh, nhẹ giọng hỏi: “Ông chủ, Trương tiểu thư khách hàng của chúng ta đã đến, anh có cần tôi sắp xếp một chỗ yên tĩnh không?”. Văn phòng xem ra là không thể dùng được nữa rồi.
“Cô đi chuẩn bị, tôi lập tức ra đó.” Luyến tiếc liếc mắt nhìn cô một cái, Cao Dương cầm văn kiện trên bàn đi ra ngoài.
Đồng hồ tí tách không biết qua bao lâu, Uông Thiên Hồng mới tỉnh lại. Nhất thời có chút mờ mịt, không biết mình đang ở đâu, đến lúc cô rốt cuộc cũng nhớ ra mục đích mình xuất hiện ở trong này thì lập tức giống như chim sợ cành cong mà nhảy dựng lên. “Ủa? Anh ấy đi đâu mất rồi?”.
Chỗ ngồi trống rỗng nói cho cô biết là cô lại thất trách rồi — nào ngờ muốn giúp đỡ người ta mà mình lại ngủ quên?
Lúc này, có người gõ cửa, một cái đầu ló vào chậm rãi đẩy khe cửa ra. “Ông chủ…… Ủa? Ông chủ không có ở đây à! Ối! Oh my god, bà chủ cô im hơi lặng tiếng đứng ở cạnh cửa làm cái gì vậy?” La Chí Lăng vỗ vỗ ngực, thật sự là bị cô hù chết mà.
Cô là nghe thấy tiếng gõ cửa, mới muốn đến gần mở cửa xem là ai. “Anh tìm Cao Dương có chuyện gì không?”.
“Cũng không có gì! Chỉ là tôi vừa mới chạy ra ngoài làm việc có mua về ít khoai lang, đem chia cho đồng nghiệp, nên muốn hỏi ông chủ có muốn ăn một ít không?”
“Cao đại ca thích ăn mấy đồ ăn bên ngoài này à?” Uông Thiên Hồng thực kinh ngạc.
“Đương nhiên không thích.” Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của anh ta, ông chủ ngoại trừ bữa chính có thể ăn ở bên ngoài, thì không hề đụng vào bất cứ đồ ăn nào khác.
“Không thích, sao anh còn muốn tới hỏi anh ấy có ăn không?”
“Tôi đây chính là đang làm hết bổn phận của một nhân viên tận tụy nha! Có thứ tốt đương nhiên muốn tìm ông chủ cùng nhau chia sẻ rồi!” Nhận ra tầm mắt cô gái cứ nhìn chằm chằm vào túi khoai nóng đang không ngừng bốc khói kia, La Chí Lăng nghĩ nghĩ, một cô gái hẳn là ăn không hết hai củ khoai trong túi đâu!
Lúc nãy anh ta cùng mấy đồng nghiệp bên ngoài giành qua giành lại, mới đoạt lại được hai củ còn lại, định để làm đồ ăn vặt mà chậm rãi nhấm nháp, nhưng mà chia cho bà chủ một củ chắc cũng không có vấn đề gì.
Anh ta quơ quơ cái túi trên tay, “Nếu ông chủ đã không có ở đây, vậy bà chủ có muốn ăn một chút không?”.
“Được ạ!”
La Chí Lăng ngồi trên sofa, cẩn thận lựa củ khoai nhỏ hơn, dùng giấy vệ sinh quấn lại rồi đưa đến trước mặt cô.
Uông Thiên Hồng cắn một miếng, không ngừng khen ngon. “Ăn khoai lang ngon như vậy, Cao đại ca sao lại thích nhỉ?”.
“Bởi vì ông chủ phải để bụng ăn cơm tối do cô làm mà! Nếu ăn lung tung gì đó thì làm gì còn sức nuốt trôi? Cô còn không biết ông chủ xem đồ ăn cô làm như báu vật thế nào à.”
Uông Thiên Hồng mở to hai mắt, cố gắng nuốt miếng khoai lang trong miệng, “Anh nói là tại tôi hại Cao đại ca không dám ăn đồ ăn bên ngoài sao?”.
La Chí Lăng sửng sốt, la lớn, “Không phải! Cô sao có thể nghĩ như vậy chứ?”.
Không xong rồi, nếu vì một câu nói của mình làm hại vợ chồng người ta bất hòa, tội này quá lớn, có thể còn ảnh hưởng đến tương lai tiền đồ sáng lạn của mình nữa. “Ý của tôi là, ông chủ chỉ chú ý đến đồ ăn cô làm thôi, giống như anh ấy chỉ yêu một mình cô ấy, cũng giống như chỉ lấy một mình cô làm vợ thôi ấy; những đồ ăn khác, những người khác anh ấy đều không tiếp thụ, nói như vậy cô đã hiểu chưa?”.
Thấy cô không trả lời, chỉ ăn hết miếng khoai này rồi lại miếng khoai khác, La Chí Lăng có chút luống cuống. “Bà chủ, cô đừng có không tin, à, cứ mượn Hàn trợ lý làm ví dụ, cô ấy không phải cũng làm vài thứ đồ ăn cho ông chủ sao? Để tôi nói cho cô biết, ông chủ không chỉ không cảm ơn, mà mỗi lần đồ ăn được đưa đến văn phòng, đều gọi tôi vào dọn đi, tôi có thể vỗ ngực cam đoan, ông chủ từ trước tới giờ thủy chung chỉ có đồ ăn của cô thôi”.
Cho tới nay, đồ ăn Hàn Kim Linh đưa tới đều đi vào bụng của La Chí Lăng, Cao Dương một chút cũng không đụng vào.
“Đồ ăn của Hàn trợ lý ăn rất ngon, nhưng tôi tin khả năng nấu nướng của cô nhất định rất tốt, mới có thể làm cho ông chủ từ chối bữa chiều chúng tôi mua về, cố ý phải về nhà ăn bữa tối do đích thân cô làm.” Thật ra ông chủ rất xứng đáng được coi là người chồng mẫu mực thời nay. “Tôi bảo này, anh ấy nhất định rất thích tay nghề nấu nướng của cô, hơn nữa rất thích cái cảm giác hạnh phúc khi có bà xã chờ đợi anh ấy về nhà”.
Thấy cô vẫn ăn ăn ăn, không hề phát ra tiếng động gì, La Chí Lăng càng lúc càng sốt ruột, “Này, tôi nói nhiều như vậy, cô rốt cuộc có nghe được chữ nào không vậy? Cô cũng đừng có ở trước mặt ông chủ mà nói lung tung đó nha….. Này, bà chủ, không phải tôi đã cho cô một củ khoai rồi mà sao cô còn lấy cả củ cuối cùng của tôi mà gặm chứ? Này, bà chủ, cô có nghe thấy tôi nói gì không vậy……”.
Một khi Uông Thiên Hồng đã chuyên tâm suy nghĩ gì đó thì ma kêu quỷ khóc gì cô cũng đều bỏ qua một bên! (Vũ: Tội nghiệp La Chí Lăng)
Cao Dương mồ côi mẹ từ khi còn nhỏ, ba anh lại tái hôn, nói anh khát khao có một cảm giác gia đình, cô tuyệt đối tin tưởng.
Công việc ở văn phòng phức tạp như vậy có lẽ cô không thể giúp được, nhưng nếu Cao đại ca thích cái cảm giác hạnh phúc khi về nhà này cô nhất định sẽ làm cho anh!
Cao Dương trở lại văn phòng không thấy bóng dáng vợ yêu, lại thấy tờ giấy nhắc anh nhớ về nhà ăn cơm, nhất thời không nắm được suy nghĩ của cô, rốt cuộc Thiên Hồng hôm nay tới đây để làm gì nhỉ?
Đúng giờ về nhà, một bàn ăn phong phú cùng một khuôn mặt tươi cười niềm nở của bà xã chào đón anh trở về.
“Hình như hôm nay em rất vui?” Nếu so với người ở trong văn phòng lúc trước quả thực là hai người khác nhau, dường như tất cả mọi chuyện buồn bực đều được giải tỏa.
“Đúng ạ!” Uông Thiên Hồng đầu tiên là đẩy anh đi vào rửa tay, chờ khi anh đi ra lại đưa cho anh bát cơm trắng, “Bởi vì em rốt cuộc cũng biết mình có thể làm được chút gì đó cho anh”.
“Làm chút gì đó cho anh?” Con ngươi đen dần dần tỉnh ngộ, thì ra đây là nguyên nhân vì sao cô gần đây lại khác thường như vậy.
“Em thấy thật có lỗi hôm nay cứ ở văn phòng làm anh phân tâm, em quá nôn nóng muốn giúp anh làm chút chuyện,” Uông Thiên Hồng vẻ mặt ngượng ngùng, “Mấy ngày nay đều là em nhiễu sự, anh luôn vì em cố gắng nhiều như vậy, lại vừa suy nghĩ cho em, còn giúp em giải quyết vấn đề, biết anh bận rộn nhưng cái gì cũng không thể giúp anh”.
“Thiên Hồng, chuyện anh làm cho em đều không cần em phải báo đáp.”
Những lời này Betty cũng đã từng nói với cô, cô lúc này cuối cùng đã hiểu. “Em biết, giống như chuyện em đến công ty tìm anh đưa cơm, hay là chuyện anh từ chối lời mời để quay về ăn cơm với em cũng đều giống như nhau.”
Cô hiếm khi vui như vậy, cũng tự mình xới một chén cơm, “Em hiện tại đã biết, em chỉ muốn làm vợ của anh, cho anh mỗi khi tan tầm về nhà còn có một bữa ăn nóng hổi chờ anh. Anh thích ăn đồ ăn em làm, vậy em sẽ mỗi ngày làm cho anh; nếu anh mệt mỏi, em có thể giúp anh mát xa; lúc nào anh cần em ở bên cạnh, em sẽ xuất hiện, bất kể là ở nhà cùng anh, hay là đi theo anh ra ngoài du lịch. Nói tóm lại, em sẽ cho anh mỗi ngày về đến nhà đều cảm thấy thực vui vẻ……”
Dụng ý của cô chính là muốn làm cho anh cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Cao Dương nghẹn lời, chỉ một ý nghĩ đơn thuần như vậy mới có thể làm cho anh đem hình bóng cô in sâu trong lòng nhiều năm như vậy, làm cho anh yêu cô nhiều như vậy, hao tổn tâm sức chỉ vì chờ cô trưởng thành.
“Như vậy anh sẽ không sẽ hối hận vì đã cưới em!” Nói đến cuối cùng, Uông Thiên Hồng lại dùng câu này để chấm dứt.
“Nói hươu nói vượn!” Anh nhíu mày.
“Em đùa ấy mà!” Nàng cười khẽ lè lưỡi, “Anh ăn cơm nhanh đi không đồ ăn nguội hết”.
Bữa tối này mới ăn một chút mà Cao Dương đã thấy rất ngon miệng, đương nhiên rồi! Sau đó tất nhiên càng ngày càng ăn ngon hơn!
Ăn xong, Uông Thiên Hồng đưa lên một đĩa hoa quả ướp lạnh, cô dựa sát vào người anh, cùng anh xem tin tức chính trị mà bản thân thường không hiểu lắm, cô chăm chú nhìn đồng hồ. “Em giúp anh chuẩn bị nước tắm.”
Được vợ săn sóc như vậy là người đàn ông như anh khó mà không lộ vẻ xúc động, anh nhanh chóng ôm lấy bóng dáng nhỏ bé ấy, không cho cô vất vả chạy tới chạy lui phục vụ mình.”Anh lấy em về làm vợ chứ không phải làm người hầu cho anh.”
“Nhưng em nghĩ muốn làm người vợ thật tốt thì phải biết làm cho anh chút gì đó chứ!”
“Nếu như vậy……” Con ngươi đen hiện lên một tia nóng bỏng, anh cắn lỗ tai của cô nói: “Nếu em đã muốn làm tốt trách nhiệm của một người vợ như vậy thì cùng anh đi tắm đi!”.
Uông Thiên Hồng hai gò má ửng hồng, Cao Dương hài lòng trực tiếp ôm lấy cô vợ nhỏ, chuẩn bị phục vụ vợ yêu cho thật tốt, tiến vào phòng tắm đóng cửa lại!
Còn về phần trong cái bồn tắm nho nhỏ đó làm sao tắm chung thì cũng chỉ có hai vợ chồng kia mới biết được à! (Vũ: Khụ khụ, mờ ám quá nha có t.y nào tưởng tượng được không -.-)