ÂM THANH LỌT VÀO TAI
Tác giả: LeU
Editor: Cherry
CHƯƠNG : HỐI LỘ
Hỏi: Có bạn cùng phòng sở hữu giọng nói rất êm tai là cảm giác như thế nào?
【Bát Trảo Ngư】:Cảm ơn trời.
Trước tiên nói về giọng nói của bạn cùng phòng tôi có bao nhiêu dễ nghe đi, mỗi lần nghe em ấy nói chuyện tôi đều có cảm giác bị bẻ cong.
Khụ khụ, hơi phóng đại một chút, nhưng thật ra cũng không kém
Không nhiều nhé.
Em ấy năm nay học năm nhất đại học nên cũng mười tám mười chín tuổi đi, nhưng âm thanh nghe còn trưởng thành hơn tôi nhiều, tôi dù sao cũng đã là thanh niên hai mươi tuổi.
Giọng em ấy không tính là vô cùng trầm thấp, nhưng rất cuốn hút, mà lại nói nhiều, hơn nữa tiếng phổ thông rất tốt, làm người nghe thoải mái cả người.
Khi em ấy cười khẽ trông thật gợi cảm, nhưng lại ít khi cười, hơi tiếc một chút.
Em ấy rốt cuộc có phải một người khá thân thiết không? Người khác nói em ấy là người xa cách, kể cả hai người bạn cùng phòng cũng vậy, nhưng tôi cảm thấy em ấy vẫn rất thân mật.
Sáng sớm em ấy sẽ gọi chúng tôi thức dậy, buổi trưa mang cơm cho chúng tôi, khi trời mưa còn nhắc nhở mang dù, đây chẳng lẽ không thân?
Sáng sớm nghe được giọng em ấy, tôi đều xấu hổ rời giường, cơm và bất cứ thứ gì đều là em ấy hỏi riêng tôi sau đó nhờ tôi hỏi những người khác.
Em ấy rất thích gửi giọng nói, tôi là một người ghét nghe giọng nhưng tôi đều nghe tất cả những gì em ấy gửi.
Được nghe giọng nói này không hẳn là không tốt.
Ồ.
Nói nhiều như vậy nhưng hình như chưa nói ý chính, tóm lại, có một bạn cùng phòng sở hữu giọng nói rất êm tai thật ra không quá hạnh phúc.
… Em ấy vừa gọi tôi xuống ăn cơm, nói là mời tôi ăn bữa tiệc lớn.
Woohoo bạn cùng phòng tốt như vậy tại sao lại bị tôi nhặt được, đi thôi.
Bạch Chi Yến đánh xong dấu chấm câu cuối cùng, nhìn dự báo thời tiết, anh cất điện thoại di động, cười hì hì thay quần áo khác.
Vừa ra đến trước cửa hỏi Tạ Dung mới biết hai bạn cùng phòng kia không đi cùng nên Bạch Chi Yến thông báo ở ký túc xá một tiếng.
điểm kích khán A đại giáo hoa Tiểu Bạch vớ đen mật chiếu ()
[Lão đại duy nhất của nhóm]: Tôi và Tiểu Tạ đi ăn cơm, không khóa cửa
Trong nhóm lập tức phát ra tiếng hai người kêu rên.
[Anh của Tiểu Bạch]: Cẩu nam nam, ăn một mình /[tức giận]/[tức giận]/[tức giận]
[Anh thứ hai của Tiểu Bạch]: Không hiểu chuyện, đôi tình nhân hẹn hò đây /[cười híp mắt]
[Lão đại duy nhất của nhóm]: Đại ca ra lệnh các người im miệng /[đập bàn]
[Lão đại duy nhất của nhóm]: Muốn mang cái gì về thì nói sớm một chút
Gửi xong câu này Bạch Chi Yến thuận tiện thay tên nhóm thành “Ký túc xá chỉ có một đại ca (không được phép gọi là Tiểu Bạch)”.
Sau đó anh gọi cho Tạ Dung, anh vừa mỉm cười chào những người quen đi ngang qua vừa hỏi: “Hôm nay là ngày tốt, mời anh đi ăn sao?”
“Giám đốc Đài phát thanh truyền hình Trung Quốc nói với các sinh viên năm nhất chúng em rằng hãy tôn trọng các học trưởng học tỷ,” Tạ Dung dường như nở nụ cười, “Vì vậy em sẽ hối lộ người quản lý nhà ga.
”
Bạch Chi Yến vui vẻ, không quan tâm đến quan hệ nhân quả giữa hai câu của cậu, suy nghĩ một chút hỏi: “Chúng ta ăn gì đây?”.
“Em hối lộ anh, đương nhiên phải xem anh rồi.
”
“Thời tiết nóng như vậy, rất thích hợp để ăn lẩu.
”
Lúc đến lầu dưới ký túc xá, Bạch Chi Yến cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, nghĩ thầm không nên mặc bộ đồ này.
Anh mặc đồ đen, với một chiếc áo sơ mi lụa băng ở phần thân trên và quần ống rộng bằng lụa băng ở phần thân dưới.
Anh có mái tóc khá dài nhưng không buộc lên, bước đi theo gió trông có vẻ rất khí thế.
Lúc Bạch Chi Yến thu tầm mắt về, thấy Tạ Dung đứng dưới bóng cây phía trước, đôi mắt anh lập tức mở to.
Anh chạy chầm chậm đến, dùng tay đập nhẹ vào vai Tạ Dung, “Tại sao không đứng ở cổng trường chờ?”
Tạ Dung cầm lấy tay Bạch Chi Yến đang chuẩn bị rút ra, sau đó trả lời: “Thư viện cách ký túc xá không xa.
”
Nói xong quan sát Bạch Chi Yến từ trên xuống dưới, Bạch Chi Yến hơi bối rối, “Sao vậy, anh mặc đồ này trông rất kỳ lạ sao?”
Hầu kết Tạ Dung giật giật, nuốt xuống như thể nói gì đó, “Không, không nóng sao?”
Bạch Chi Yến gãi gãi mũi, “Anh xem dự báo thời tiết nói trời đầy mây, ai biết được,” sau đó lấy tay đẩy Tạ Dung đi, “Đi thôi đi thôi, chúng ta đi thôi.
”.