Bắc Hoàng Minh cùng Hàn Ly vào công hội liền nhìn thấy mấy người Tri Hỏa.
“Nhiệm vụ hoàn thành chưa?” Hàn Ly thuận miệng hỏi một câu.
“Bọn tôi đã ra tay, ông anh còn không yên tâm?” Lưu Ly cười khẩy, “Còn mấy người? Lấy được huy chương chưa? “
“Đương nhiên.” Lục túi ra mấy cái huy chương, Hàn Ly giao cho Hải, “Mười cái nguyên vẹn đều ở đây.”
“Ừ, tốt lắm, cộng cả của chúng ta gom được nữa, hiện tại có cái huy chương rồi. So với bang hội đứng đầu chỉ còn kém cái.” Hải nở nụ cười nhẹ nhõm, “Cứ cố gắng chút xíu nữa, nhất định sẽ có biện pháp lật ngược tình thế.”
“Yeah, quá tuyệt vời!” Mọi người nghe được tin này, đều lộ ra biểu tình vui sướng.
Chỉ có Bắc Hoàng Minh với Tri Hỏa có vẻ gì đó không yên lòng.
Chú ý tới điểm ấy, Lưu Ly nháy mắt với Hải, ý bảo anh mau nghĩ cách.
Đừng có coi người ta là thiên tài chứ, phải thu phục hai con người này rất phiền toái đó. Hải thở dài, nhưng vẫn là quyết tâm tìm biện pháp, dù sao bọn họ cứ gây loạn thế này, người khác cũng đâu có thoải mái.
“Tri Hỏa, nhiệm vụ của chúng ta còn chưa đến tổng công hội xác nhận đâu, em đi giải quyết luôn nhé.”
“Vâng, được.” Có chút ngạc nhiên, nhưng Tri Hỏa vẫn sảng khoái đáp ứng.
“Minh, Tri Hỏa chưa làm qua mấy chuyện này, em đi cùng em ấy đi.” Đối phó được một người, Hải tiếp tục quay sang người kia.
Bắc Hoàng Minh mới vừa định cự tuyệt, nhưng sợ làm vậy lộ liễu quá, Tri Hỏa nhỡ đâu lại phát hiện ra điều gì, đành phải bất đắc dĩ đáp ứng.
“Lúc về sẽ tìm anh tính sổ sau.” Lúc đi qua Hải, Bắc Hoàng Minh hung tợn nói.
“Nói không chừng đến lúc đó em lại chẳng cảm ơn anh quá ấy chứ.” Hải thật không sợ chút nào, cười đến vô cùng thản nhiên, còn vẫy vẫy tay với hai người, “Đi thong thả nha.”
Tri Hỏa đứng ở cửa chờ không hiểu tại sao Bắc Hoàng Minh cứ lê từng bước tới một cách chậm chạp, nghi ngờ hỏi: “Minh, cậu bị làm sao rồi? Đau chân hả?”
Lời này vừa nói ra, những người khác đều cười phá lên ầm ĩ.
Tri Hỏa nhóc con này cũng hơi quá đáng rồi đó nha.
Vô lực thở dài, Bắc Hoàng Minh đành phải nhanh chân bước lên, mắc công Tri Hỏa lại tiếp tục xuất ra mấy câu kinh người gì đó.
–
Trên đường đi, hai người ôm bầu tâm sự riêng một mực yên lặng không ai nói gì cả.
“Ai!” Tri Hỏa thật sự buồn phiền không thôi, thật mạnh thở dài.
“Có chuyện gì thế?” Bắc Hoàng Minh nghi hoặc hỏi.
Nghe thấy câu hỏi của Bắc Hoàng Minh, mắt Tri Hỏa sáng lên, nghĩ nếu kể với hắn có lẽ sẽ gỡ bỏ được một chút băn khoăn lúc này.
“Minh này, nếu đối thủ một mất một còn của cậu, gần đây tự dưng có vẻ không hề bình thường, rốt cuộc là bởi vì chuyện gì nhỉ?”
Có chút giật mình hoảng hốt, Bắc Hoàng Minh thật không ngờ Tri Hỏa hóa ra là phiền muộn chuyện của hắn.
“Sao lại hỏi việc này? Đó là đối thủ một mất một còn của cậu, cậu quản chuyện của người ta nhiều làm gì.” Không biết Tri Hỏa rốt cuộc muốn xác minh cái gì, Bắc Hoàng Minh đành phải cẩn thận lựa lời đáp lại.
“Chính là nếu không biết rõ thì tôi không yên lòng chút nào cả.” Tri Hỏa thoáng rầu rĩ.
Nhìn Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh tính toán có lẽ nên thừa dịp này thử xem một chút Tri Hỏa đối với mình rốt cuộc có suy nghĩ như thế nào. Chỉ nhận thức đến mình qua ngoại hình khác cũng không phải biện pháp, hơn nữa nếu đã yêu, càng phải nghĩ cách đoạt đến mới được, thầm mến là thứ hoàn toàn trái ngược với tính cách hắn.
“Hỏa, cậu thực sự ghét kẻ đối địch không đội trời chung kia đến thế sao?”
“Đúng vậy, còn phải nói sao?” Tri Hỏa thẳng thắn trả lời, ngay cả một giây cũng không cần suy nghĩ.
Thấy Tri Hỏa trả lời chắc nịch như thế, lòng Bắc Hoàng Minh đều lạnh đi phân nửa, tâm tình tụt xuống mức thấp nhất.
“Cậu có biết hay không, cái tên khốn kia thực vô cùng quá đáng đó. Ỷ nhà mình có tiền, liền luôn mang bộ dạng mắt gắn trên đỉnh đầu, cao ngạo cực kỳ, nhìn thôi cũng đủ làm người ta giận dữ.” Tri Hỏa lải nhải oán giận.
Này này này, tôi nào có cái thứ bộ dáng mắt gắn đỉnh đầu chứ? Nào có quá mức cao ngạo thế chứ?
Bắc Hoàng Minh dở khóc dở cười, tôi chỉ là tính cách vốn đã thế rồi thôi, cậu không cần phải nói thế mà.
“Thế cơ mà cái gì cũng giỏi vô cùng, cái gì cũng phải tranh với tôi, thật là có chút quá đáng!”
Nhìn Tri Hỏa lộ bản tính trẻ con oán giận như vậy, Bắc Hoàng Minh không khỏi mỉm cười, tựa hồ cũng quên hẳn bản thân giờ phút này chính là kẻ bị oán giận.
“Vẫn là Minh cậu đó, tuy rằng đều lạnh lùng giống nhau, nhưng so với tên kia có vẻ tình cảm hơn nhiều.” Chốt hạ lời nói, Tri Hỏa vỗ vỗ vai Bắc Hoàng Minh, nguyên một bộ dáng anh trai khen ngợi mà mỉm cười.
Nhìn Tri Hỏa cười đến không mảy may nghi ngờ như thế, Bắc Hoàng Minh đột nhiên có xúc động muốn nói hết thảy mọi chuyện cho cậu biết. Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiếm thượng phong, hắn không dám, hắn sợ cảm tình chính mình thật vất vả mới xây dựng được cùng Tri Hỏa sẽ theo lời của hắn mà đổ vỡ mất.
Haiz, ai mà biết An Chấn Vũ hắn cũng sẽ có chuyện không dám làm thế này chứ.
Lộ ra nụ cười tự giễu, Bắc Hoàng Minh rũ mi, che khuất biểu tình phức tạp hiện lên trong đáy mắt.
“Minh, chúng ta tới rồi, mau vào đi thôi.” Tựa hồ là bởi vì oán thán với Bắc Hoàng Minh một phen, Tri Hỏa thấy tâm tình thư sướng hơn, cũng không tự tìm phiền não lần nữa.
Dù sao tên khốn An Chấn Vũ kia có vấn đề gì cũng không liên quan đến chuyện của cậu, làm sao phải phiền muộn vì hắn chứ, ừ, chính là như vậy đó, không phải lo cho hắn nữa!
Tri Hỏa tự mình thôi miên một chút, cuối cùng lộ ra nụ cười thư thái.
“Ừ.” Gật gật đầu, Bắc Hoàng Minh đi theo cậu vào tổng công hội.
–
Vào đến trong, hai người liền phát hiện ra không khí công hội hơi khác so với trước, chỉ thấy một đám người đông đúc đang tụm lại thành một vòng tròn, tựa hồ xem xét cái gì đó.
Nhanh chóng trao đổi ánh mắt, Bắc Hoàng Minh cùng Tri Hỏa bước đi tới.
Thật vất vả chen đến hàng đầu, họ chỉ thấy có hai phe đứng đối mặt căm thù trừng nhau, hai người thoạt nhìn giống thủ lĩnh một nam một nữ sắc mặt cũng không hòa hoãn chút nào.
“Đây là có chuyện gì vậy?” Tri Hỏa tò mò hỏi người chơi bên cạnh.
“Cậu còn không biết sao.” Đối phương tựa hồ cười nhạo Tri Hỏa kiến thức nông cạn.
“Bang hội chỉ toàn người chơi nữ kia chính là Phiếu Miểu Cung thuộc ngũ đại công hội. Đứng đầu đó là bang chủ của Phiếu Miểu Cung. Đội còn lại là Mộ Khô Lâu cũng thuộc ngũ đại công hội, người chơi nam thủ lĩnh kia là bang chủ Đoạn Tình Vô Tâm.
Chuyện hai bang này bất hòa đã có từ lâu rồi. Hình như là vì Đoạn Tình Vô Tâm ngày trước vừa mới lập bang cự tuyệt tình yêu của Nguyệt Phiếu Miểu, kết quả Nguyệt Phiếu Miểu trong cơn tức giận đã tạo ra Phiếu Miểu Cung với nguyên tắc chỉ tuyển người chơi nữ. Ai cũng không ngờ cô ta làm được đến cùng, trở thành một trong năm bang hội lớn. Vốn hai bang này đều tránh đụng phải đối phương, nhưng hôm nay giao nhiệm vụ lại chạm mặt nhau, nên mới thành tình thế như hiện tại đây.”
“À à, hóa ra chuyện là thế sao.” Tri Hỏa bừng tỉnh đại ngộ, vô cùng có hứng thú đứng một bên tiếp tục coi một màn kịch tính này.
“Đoạn Tình, anh còn muốn cự tuyệt tôi sao?” Nguyệt Phiếu Miểu cao ngạo hỏi.
Tri Hỏa nhìn nhìn cô ta, tấm tắc lấy làm ngạc nhiên.
Tuy rằng Nguyệt Phiếu Miểu rất được, nhưng vẻ đẹp của cô ta lại có chút gì đó đỏng đảnh, mà con gái loại này chính là kiểu đàn ông sợ nhất. Khó trách Đoạn Tình Vô Tâm không chấp nhận cô.
Đoạn Tình Vô Tâm không chút thay đổi ngẩng mặt lên, liếc mắt quét qua Nguyệt Phiếu Miểu một cái, nói: “Chúng ta đi.”
Ngay cả trả lời cũng không muốn trả lời Nguyệt Phiếu Miểu, hành động này làm cho Nguyệt Phiếu Miểu tức giận đến sắc mặt trắng bệch.
“Đoạn Tình Vô Tâm, tôi cho anh biết, hôm nay tôi sẽ không dễ dàng để anh đi qua cánh cửa này đâu. Anh thế nào cũng phải cho tôi một câu trả lời đủ sức thuyết phục!”
Nói xong đã thấy Đoạn Tình Vô Tâm bước chân không chút chậm lại hướng phía Tri Hỏa đi tới, chuẩn bị rời khỏi tổng công hội.
“Người này có máu liều mạng giống cậu nha, đều lạnh lùng như thế.” Tri Hỏa nhẹ giọng nói với Bắc Hoàng Minh.
Bắc Hoàng Minh cười cười, cũng không trả lời.
Nhưng không nghĩ tới lời nói khẽ này lại để cho Đoạn Tình Vô Tâm nghe thấy được, hắn hơi quay đầu, liếc mắt nhìn Tri Hỏa, không phản ứng gì.
“Đoạn Tình Vô Tâm!” Nguyệt Phiếu Miểu kêu to, liền đánh tới phía hắn.
“Cẩn thận.” Bởi vì Đoạn Tình Vô Tâm đứng rất gần Tri Hỏa, Bắc Hoàng Minh sợ cậu bị liên lụy, vội vàng kéo Tri Hỏa lui về sau vài bước.
Rút ra kiếm đỡ công kích của Nguyệt Phiếu Miểu, Đoạn Tình Vô Tâm nhìn sang Bắc Hoàng Minh cùng Tri Hỏa, con ngươi đen nãy giờ vẫn không gợn sóng liền có chút giật mình, sau mới mở miệng hỏi: “Là Nhật quân Nguyệt đế ư?”
Lời này vừa nói ra, lập tức khơi dậy phản ứng vô cùng mạnh mẽ từ phía những người chơi xung quanh.