Sau màn tra hỏi khi tối, Thái Đường Yến chẳng tài nào bình tĩnh nổi, phản ứng cứ chậm chạp, bị bà chủ mắng mấy câu rồi rầu rĩ ra về.
Suốt cả dọc đường, cô gần như chạy chậm quay về chỗ ở, lấy điện thoại và ví tiền của Tiền Đông Vi ra, do dự không biết có nên giao cho cảnh sát hay không.
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa thoáng qua liền lập tức bị dập tắt. Cô không nghĩ ra nên giải thích việc vì sao mấy món đồ này lại ở chỗ cô. Một suy nghĩ khác lại nảy sinh... Cô lập tức lắc đầu, có ném đi cũng không khác gì vất xác chết, nếu bị người ta phát hiện thì dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa được.
Lần đầu tiên Thái Đường Yến mở xem đồ trong ví tiền, ngoài chứng minh thư, thẻ ngân hàng, mấy tờ tiền lẻ và hóa đơn ra thì không có gì, mà chỗ bí mật nhất trong ví tiền chính là ngăn nhét ảnh kép. Ở đó nhét voucher của tiệm cắt tóc, Thái Đường Yến kéo nó ra xem, một tấm ảnh chụp sticker Hàn Quốc rơi ra theo sau đó.
... Giấu kỹ thật đấy.
Nhìn chất lượng của tấm ảnh thì có vẻ là của mấy năm về trước, hai đầu người kề sát nhau, người bên trái chính là Tiền Đông Vi, có điều trẻ hơn bây giờ rất nhiều, thậm chí có phần quê mùa, còn người bên phải đeo kính, ngũ quan không tệ, nhìn khá là quen mắt...
Chợt trong đầu lóe lên, Thái Đường Yến đặt đồ xuống ghế sofa, lôi cuốn Rebecca kia ra - ấy, tấm ảnh vốn kẹp ở đây đi đâu rồi - rõ ràng cô không hề động vào, ngay cả khi kẹp làm bookmark cũng để mặt sau hướng lên.
Cố nghĩ ngợi một hồi, chợt nhớ đến Thường Minh từng chê cái kiểu dùng ảnh để làm bookmark này, bèn thay thành tờ giấy in thừa cho anh lúc trước.
Nhớ ra nguyên nhân, đương nhiên sẽ muốn hỏi người này đã nhét ảnh vào chỗ nào rồi.
Mà chữ Thường vừa sơ ý thốt ra khỏi miệng thì mới kịp định thần là người đã sớm đi mất. Cô mím chặt môi, như muốn khóa tâm sự lại trong bụng, rồi chợt nghĩ đến người kia từng bảo cô đừng có mím môi vì trông rất khó coi, nhất thời lại phiền lòng, như một bàn cờ đang yên ổn là thế thì đột nhiên bị mèo nhảy vào phá rối tung lên, rõ ràng cô có thể khống chế được cục diện mà.
Thế là thôi không đi tìm ảnh nữa, nhét điện thoại ví tiền với cuốn Rebecca mà Thường Minh hay đọc cho cô vào túi nylon rồi nhét xuống gầm ghế.
Vẫn chưa biết được tung tích của Tiền Đông Vi. Cảnh sát lấy lý do phối hợp điều tra mà một lần nữa mời Trữ Hướng Thần và Thái Đường Yến đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát lấy ra một tấm hình chụp từ camera, chỉ lên bóng lưng người nam trong đó nói, Cô có ấn tượng về người này không? Thường xuyên xuất hiện ở nhà trọ của Tiền Đông Vi. Người đàn ông đội mũ, lại cúi thấp đầu trước camera nên không chụp được mặt tiền, nhưng từ bóng lưng người phụ nữ thì có thể đoán ra chính là Tiền Đông Vi.
Trữ Hướng Thần cầm tấm hình nhìn kỹ một hồi, sau đó ném lên lại bàn, nói với vẻ khinh khỉnh: Không quen, cũng đâu thấy rõ mặt.
Nhìn kỹ lại chút đi, chiều cao, tầm vóc, có trông giống ai không?
Trữ Hướng Thần lại nghiên cứu một hồi, đôi chân nhỏ như bút chì chợt rung lên ở dưới gầm bàn.
Không quen.
Thật sự không quen?
Không kiên nhẫn, Ừ ——
Vậy có thể nói vào khoảng từ 7 giờ tối đến 10 giờ tối ngày 27 tháng 2 anh đang ở đâu làm gì không?
Không phải các anh đã hỏi rồi sao? Hỏi nữa hả.
Lần trước anh trả lời là uống rượu với đồng hương, nhưng chúng tôi đã hỏi đồng hương của anh rồi, đúng vào 7 giờ anh nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Trữ Hướng Thần dựa vào sau lưng ghế, mím môi hóp má, vẫn cứ rung đùi.
Các anh nghi ngờ tôi. Nhưng lão đại à, cô ta mất tích thật sự không liên quan gì đến tôi cả.
Người cảnh sát đặt câu hỏi gõ ngón tay lên mặt bàn nhắc nhở, Không phải chúng tôi nghi ngờ ai cả, là đang xin anh phối hợp điều tra, để chúng tôi nhanh chóng tìm được tung tích của Tiền Đông Vi mà còn ăn nói lại với người nhà cô ấy.
Vẫn là câu kia, tôi không quen cô ta, đêm đó chưa từng gặp cô ta.
Sau đó cảnh sát lại dẫn dắt từng bước lần nữa, nhưng không đào được manh mối nào hữu dụng, điều này đồng thời cho thấy, chắc chắn người này đang che giấu điều gì đó, còn về phần có liên quan đến vụ án hay không thì phải tiến hành xác nhận đã.
Bên này cũng đang tiến hành truy hỏi Thái Đường Yến. Phòng tuyến trong lòng phụ nữ khá yếu, vừa hỏi lần thứ hai này là ngay lập tức vụ án có tiến triển.
Vẫn hỏi cô có quen người trong camera không, cô xít lại gần, lập tức nói: Thái Giang Hào.
Cảnh sát không ngờ cô lại nhận ra nhanh như vậy, Là ai?
Thái Đường Yến nói: Anh trai tôi. Vẫn giống như lần trước, hai tay cô đặt trong túi áo siết chặt.
Anh cô biết Tiền Đông Vi ư?
Ừ.
Lại hỏi vì sao biết, Thái Đường Yến cho biết về những điều không liên quan đến mình, cho đến khi bị hỏi từ bảy giờ đến mười giờ tối đang làm gì thì cô lập tức ngậm miệng, cố gắng né tránh.
Cảnh sát đành phải mời Thái Giang Hào đến, người này nghe thấy Tiền Đông Vi mất tích thì giật mình, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, không chút che giấu.
Đã sớm biết đạo đức người này chả ra gì, cảnh sát chế nhạo, Trông anh có vẻ vui vì cô ấy mất tích nhỉ.
Thái Giang Hào nghĩ một đằng nói một nẻo, Đâu có đâu có. Tôi cũng lo mà. Nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái, lần này không còn ai ép gã phải chi ra tiền phá thai nữa, người này không dễ như Thái Đường Yến, rất đanh đá.
Cảnh sát lại hỏi tối hôm 27, tâm trạng Thái Giang Hào đang lơ lửng nên buột miệng đáp: Ở chung với em gái tôi.
Ở đâu, làm gì?
Lần này trong đầu vang lên hồi chuông báo động, Thái Giang Hào lại nói quanh co: Không phải, là ở chung với một người anh em, Trữ Hướng Thần, ừ, là Trữ Hướng Thần.
Bình thường người nói dối cần ngụy tạo rất nhiều sự thật trong hồi ức, dưới áp lực sẽ rất dễ hỗn loạn, thường lơ đãng mà để lộ chân tướng.
Cảnh sát áp sát lại gần anh ta, nghiêm nghị nói: Rốt cuộc ở cùng với em gái anh hay là Trữ Hướng Thần?
Thái Giang Hào mất tự nhiên xoay chuyển người, nói: Ừm, ở chung với hai người bọn họ... Vốn định tháo chạy khỏi phải chịu liên đới, nhưng lần này dù có muốn giũ bỏ cũng không được.
Nói thật đi! Vỗ rầm một phát như vỗ kinh đường mộc vô hình.
Mí mắt Thái Giang Hào giật giật, Hai người bọn họ ở chung với nhau, tôi vốn đi tìm Trữ Hướng Thần. Gã đẩy hết trách nhiệm đi, có chết cũng không nhận do mình giật dây.
Cảnh sát chĩa một ngón tay cảnh cáo, Anh muốn nói bậy bạ ảnh hưởng đến điều tra thì để rồi cứ chờ đấy!
Lão đại à, tôi nói thật đấy.
Hai người bọn họ làm cái gì?
Ha, trai gái trưởng thành còn có thể làm gì được nữa.
Hai người tra hỏi cùng đưa mắt nhìn nhau, người phụ trách ghi chép thở dài một hơi.
Lần này thì hay lắm rồi, chân trước vừa thả người đi thì chân sau lại mời được phật đến.
Anh ta gấp sổ ghi chép lại, bất đắc dĩ gõ xuống mép bàn.
Lần thứ ba vào đồn cảnh sát, biểu cảm của Thái Đường Yến như đeo mặt nạ, vẫn không thay đổi, trắng đến mức gần trong suốt, không hề phấn chấn tẹo nào.
Nếu có thể đến lần thứ ba thì chứng tỏ đã đi sâu vào điều tra rồi, lần trước chỉ dừng lại ở những vấn đề ở mặt nổi, chắc hẳn lần này là thời điểm vén lên tấm phủ che giấu.
Thái Giang Hào anh trai cô nói với chúng tôi, từ bảy giờ đến mười giờ tối cô ở chung với Trữ Hướng Thần?
Thái Đường Yến cúi gằm đan hai tay vào nhau, vùi đầu nhìn đường vân trên mặt bàn.
Có phải thế không?
Dường như cô không nghe thấy.
Vậy tôi sẽ coi là cô thầm thừa nhận. Người ở đối diện nói, Lúc ấy hai người đang làm gì?
Vẫn im lặng.
Trữ Hướng Thần đã nói...
Cô gái cứ cúi gằm đầu chợt ngẩng phắt lên, Không phải...
"Không phải" cái gì...
Đôi môi run rẩy, Là hắn ta... là hắn ta cưỡng hiếp tôi...
Cảnh sát lấy làm kinh hãi, Cô Thái, cưỡng hiếp là án tố cáo nghiêm trọng nhất, cô có chứng cứ gì chứng minh anh ta cưỡng hiếp cô không, theo như chúng tôi điều tra, ngày hôm đó cũng không nhận được báo án tương tự...
Hai chữ đó ở trong miệng bọn họ chỉ là thuật ngữ chuyên ngành lạnh như băng, giống như thi thể trong mắt nhân viên nghiệm xác già vậy, quá đỗi bình thường, nhưng với cô lại là con dao sắc bén, cứ mỗi một lần đều đâm rạch vết thương sắp thối rữa.
Không có... Giọng cô còn nhỏ hơn trước, biến thành tiếng vo ve kỳ quái, Tôi không có bằng chứng...
Cảnh sát phiền não gãi đầu, da đầu như bị lột mấy mảng. Vốn tưởng hai người này có hiềm nghi, bây giờ xem ra xâu chuỗi ba người này cũng chẳng có gì, vụ án rơi vào cục diện hết đường xoay sở.
Bên này cũng thông qua camera ở cửa tiểu khu Thái Đường Yến mà tìm được một người đàn ông ở chung với cô, nhưng Thái Đường Yến từ chối cung cấp phương thức liên lạc, có điều việc này cũng không làm khó bọn họ, chỉ cần đến chỗ làm trước kia của cô là Hỗn Hợp Dạ Sắc hỏi chút là biết ngay.
Thường Minh bị cảnh sát gõ cửa nhà, còn tưởng là vụ án của mình có tiến triển gì, không ngờ câu hỏi đầu tiên của đối phương lại là: Thường tiên sinh, xin hỏi anh có biết một người tên là Thái Đường Yến không?
Cô ấy làm sao à?
Vậy xem ra là có biết.
Thường Minh để bọn họ đi vào, hai người đánh giá căn phòng sửa sang mới toanh, đối lập hoàn toàn với tiểu khu của Thái Đường Yến, quan hệ của hai người này đúng là làm người khác phải nghĩ sâu xa.
Hai người bắt đầu hỏi theo thông lệ, hỏi biết một người tên Tiền Đông Vi không, Thường Minh lập tức chối, rồi hỏi ngược lại: Thái Đường Yến đã xảy ra chuyện gì rồi?
Phản ứng vội vã này cũng rất tự nhiên, cho dù cô không chịu nổi anh nữa, nhưng khi cô có dính líu đến cảnh sát thì phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn biết đã xảy ra chuyện gì, điều này chẳng liên quan gì đến lo lắng hay không cả, chỉ đơn giản là tò mò.
Thường tiên sinh, anh với Thái Đường Yến có quan hệ gì?
Thường Minh là người biết đại cục, vô cùng phối hợp, Bạn.
Trước khi Tiền Đông Vi mất tích có gặp Thái Đường Yến, chúng tôi muốn hỏi chút, vào tối ngày 27 tháng 2 ——
Thường Minh nói: Không có bằng chứng có mặt sao?
Cũng có thể là nói như vậy ——
Mười giờ tối ngày 27 tháng 2 đang ở nhà cô ấy, khoảng chừng mưỡi giờ rưỡi thì tôi bắt xe về đây, còn gì muốn biết nữa không?
Đối phương hơi ngẩn người vì anh lại trả lời dứt khoát đến thế, sau khi ghi lại điểm quan trọng thì hỏi: Vậy anh có biết trước khi cô ấy về đã đi đâu không?
Thường Minh nói: Không biết.
Cảnh sát lại hỏi thêm mấy câu, Thường Minh đáp từng câu một, không hỏi ngược lại nửa, quá trình tương đối thuận lợi, cuối cùng lại còn bắt tay với Thường Minh, cám ơn vì anh đã ra sức phối hợp.
Sau khi hai bóng người màu xanh lam rời đi, Thường Minh tìm số điện thoại của Vương Trác.
Vương Trác, là tôi, có chuyện quan trọng. —— Trước kia cậu từng nói mình có bạn ở cục cảnh sát, còn liên lạc không, muốn nhờ anh ta hỏi thăm tin tức chút. —— Không phải vụ án của tôi, là cái khác. —— Được. Sẽ hậu tạ cậu sau.
Bạn của Vương Trác nói phải hỏi thăm đã.
Lần này mất nửa ngày, Thường Minh dự họp mà cứ thất thần, cũng chẳng phải cuộc họp gì quan trọng nên là dứt khoát bàn giao lại cho thư ký, còn mình về phòng làm việc hút thuốc.
Không biết bao thuốc lá ở trong tay đã bị xoay chuyển mấy lượt thì điện thoại của người kia gọi đến ——
Thường tổng, haiz, tôi đã hỏi hộ anh rồi, nhưng theo lý mà nói thì loại tin này phải giữ bí mật... Người này làm việc thông mình, nếu Thường Minh là bạn của Vương Trác thì cũng không hỏi anh có quan hệ với người muốn hỏi thăm làm gì, đỡ phải lúng túng.
Thường Minh nói: Ừ, tôi hiểu rồi, anh cứ nói đi, chuyện này chỉ có anh biết tôi biết.
Người nó nói lại cơ bản vụ án mất tích của Tiền Đông Vi. Thường Minh cũng chỉ hỏi về vụ án của Tiền Đông Vi mà không hỏi trực tiếp về Thái Đường Yến, cứ hỏi thăm bình thường để đối phương buông lỏng, lơ đãng để lộ những tin nhỏ nhặt không trọng điểm, thuận lợi để anh tiện truy hỏi.
Quả nhiên Thường Minh nói: Vậy tình hình của người chị em tốt của Tiền Đông Vi kia là thế nào? Sao không nghi ngờ cô ấy?
Nói đến chuyện này thì có hơi tế nhị. Sau khi người chị em tốt của Tiền Đông Vi rời khỏi nhà trọ của cô ấy thì ở với một người đàn ông khác, cô chị em này nói rằng đối phương... cưỡng hiếp cô ấy...
Tai như ù đi, câu nói tiếp theo không còn nghe lọt, mất đi nội dung bản chất. Thậm chí Thường Minh còn nghi ngờ thính giác của mình xảy ra vấn đề.
Alo, Thường tổng, anh vẫn đang nghe đấy chứ?
Anh nói cô ấy bị... ư?
Hai từ đó chạy qua đầu óc anh, đến bên miệng thì lại như từ cấm mà đành nuốt xuống. Dù coi như là người ngoài, nhưng từ như vậy cũng khiến người ta đau đơn.
Cô ấy nói như thế, nhưng tố cáo cũng cần có bằng chứng, nếu không có bằng chứng thì khó lắm, huống hồ đã qua nửa tháng rồi. Bên người đàn ông đó lại bảo do cả hai tình nguyện. Có điều trước kia người phụ nữ này cũng từng đi làm ở một hộp đêm nổi tiếng trong thành phố, đồng nghiệp cho rằng hai người họ là bạn bè trai gái, nên dù có tình nguyện hay cưỡng hiếp thì cũng khó nói lắm... Có điều quan hệ của hai người này không liên quan gì đến vụ án nên tạm thời không điều tra thêm...
Bao thuốc lá ở trong tay Thường Minh biến thành một nhúm tròn vo.
Giọng anh đầy buốt giá, Tên gã đàn ông kia là gì?
Suốt cả dọc đường, cô gần như chạy chậm quay về chỗ ở, lấy điện thoại và ví tiền của Tiền Đông Vi ra, do dự không biết có nên giao cho cảnh sát hay không.
Nhưng suy nghĩ này chỉ vừa thoáng qua liền lập tức bị dập tắt. Cô không nghĩ ra nên giải thích việc vì sao mấy món đồ này lại ở chỗ cô. Một suy nghĩ khác lại nảy sinh... Cô lập tức lắc đầu, có ném đi cũng không khác gì vất xác chết, nếu bị người ta phát hiện thì dù có trăm miệng cũng không thể bào chữa được.
Lần đầu tiên Thái Đường Yến mở xem đồ trong ví tiền, ngoài chứng minh thư, thẻ ngân hàng, mấy tờ tiền lẻ và hóa đơn ra thì không có gì, mà chỗ bí mật nhất trong ví tiền chính là ngăn nhét ảnh kép. Ở đó nhét voucher của tiệm cắt tóc, Thái Đường Yến kéo nó ra xem, một tấm ảnh chụp sticker Hàn Quốc rơi ra theo sau đó.
... Giấu kỹ thật đấy.
Nhìn chất lượng của tấm ảnh thì có vẻ là của mấy năm về trước, hai đầu người kề sát nhau, người bên trái chính là Tiền Đông Vi, có điều trẻ hơn bây giờ rất nhiều, thậm chí có phần quê mùa, còn người bên phải đeo kính, ngũ quan không tệ, nhìn khá là quen mắt...
Chợt trong đầu lóe lên, Thái Đường Yến đặt đồ xuống ghế sofa, lôi cuốn Rebecca kia ra - ấy, tấm ảnh vốn kẹp ở đây đi đâu rồi - rõ ràng cô không hề động vào, ngay cả khi kẹp làm bookmark cũng để mặt sau hướng lên.
Cố nghĩ ngợi một hồi, chợt nhớ đến Thường Minh từng chê cái kiểu dùng ảnh để làm bookmark này, bèn thay thành tờ giấy in thừa cho anh lúc trước.
Nhớ ra nguyên nhân, đương nhiên sẽ muốn hỏi người này đã nhét ảnh vào chỗ nào rồi.
Mà chữ Thường vừa sơ ý thốt ra khỏi miệng thì mới kịp định thần là người đã sớm đi mất. Cô mím chặt môi, như muốn khóa tâm sự lại trong bụng, rồi chợt nghĩ đến người kia từng bảo cô đừng có mím môi vì trông rất khó coi, nhất thời lại phiền lòng, như một bàn cờ đang yên ổn là thế thì đột nhiên bị mèo nhảy vào phá rối tung lên, rõ ràng cô có thể khống chế được cục diện mà.
Thế là thôi không đi tìm ảnh nữa, nhét điện thoại ví tiền với cuốn Rebecca mà Thường Minh hay đọc cho cô vào túi nylon rồi nhét xuống gầm ghế.
Vẫn chưa biết được tung tích của Tiền Đông Vi. Cảnh sát lấy lý do phối hợp điều tra mà một lần nữa mời Trữ Hướng Thần và Thái Đường Yến đến đồn cảnh sát.
Cảnh sát lấy ra một tấm hình chụp từ camera, chỉ lên bóng lưng người nam trong đó nói, Cô có ấn tượng về người này không? Thường xuyên xuất hiện ở nhà trọ của Tiền Đông Vi. Người đàn ông đội mũ, lại cúi thấp đầu trước camera nên không chụp được mặt tiền, nhưng từ bóng lưng người phụ nữ thì có thể đoán ra chính là Tiền Đông Vi.
Trữ Hướng Thần cầm tấm hình nhìn kỹ một hồi, sau đó ném lên lại bàn, nói với vẻ khinh khỉnh: Không quen, cũng đâu thấy rõ mặt.
Nhìn kỹ lại chút đi, chiều cao, tầm vóc, có trông giống ai không?
Trữ Hướng Thần lại nghiên cứu một hồi, đôi chân nhỏ như bút chì chợt rung lên ở dưới gầm bàn.
Không quen.
Thật sự không quen?
Không kiên nhẫn, Ừ ——
Vậy có thể nói vào khoảng từ 7 giờ tối đến 10 giờ tối ngày 27 tháng 2 anh đang ở đâu làm gì không?
Không phải các anh đã hỏi rồi sao? Hỏi nữa hả.
Lần trước anh trả lời là uống rượu với đồng hương, nhưng chúng tôi đã hỏi đồng hương của anh rồi, đúng vào 7 giờ anh nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi.
Trữ Hướng Thần dựa vào sau lưng ghế, mím môi hóp má, vẫn cứ rung đùi.
Các anh nghi ngờ tôi. Nhưng lão đại à, cô ta mất tích thật sự không liên quan gì đến tôi cả.
Người cảnh sát đặt câu hỏi gõ ngón tay lên mặt bàn nhắc nhở, Không phải chúng tôi nghi ngờ ai cả, là đang xin anh phối hợp điều tra, để chúng tôi nhanh chóng tìm được tung tích của Tiền Đông Vi mà còn ăn nói lại với người nhà cô ấy.
Vẫn là câu kia, tôi không quen cô ta, đêm đó chưa từng gặp cô ta.
Sau đó cảnh sát lại dẫn dắt từng bước lần nữa, nhưng không đào được manh mối nào hữu dụng, điều này đồng thời cho thấy, chắc chắn người này đang che giấu điều gì đó, còn về phần có liên quan đến vụ án hay không thì phải tiến hành xác nhận đã.
Bên này cũng đang tiến hành truy hỏi Thái Đường Yến. Phòng tuyến trong lòng phụ nữ khá yếu, vừa hỏi lần thứ hai này là ngay lập tức vụ án có tiến triển.
Vẫn hỏi cô có quen người trong camera không, cô xít lại gần, lập tức nói: Thái Giang Hào.
Cảnh sát không ngờ cô lại nhận ra nhanh như vậy, Là ai?
Thái Đường Yến nói: Anh trai tôi. Vẫn giống như lần trước, hai tay cô đặt trong túi áo siết chặt.
Anh cô biết Tiền Đông Vi ư?
Ừ.
Lại hỏi vì sao biết, Thái Đường Yến cho biết về những điều không liên quan đến mình, cho đến khi bị hỏi từ bảy giờ đến mười giờ tối đang làm gì thì cô lập tức ngậm miệng, cố gắng né tránh.
Cảnh sát đành phải mời Thái Giang Hào đến, người này nghe thấy Tiền Đông Vi mất tích thì giật mình, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, không chút che giấu.
Đã sớm biết đạo đức người này chả ra gì, cảnh sát chế nhạo, Trông anh có vẻ vui vì cô ấy mất tích nhỉ.
Thái Giang Hào nghĩ một đằng nói một nẻo, Đâu có đâu có. Tôi cũng lo mà. Nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái, lần này không còn ai ép gã phải chi ra tiền phá thai nữa, người này không dễ như Thái Đường Yến, rất đanh đá.
Cảnh sát lại hỏi tối hôm 27, tâm trạng Thái Giang Hào đang lơ lửng nên buột miệng đáp: Ở chung với em gái tôi.
Ở đâu, làm gì?
Lần này trong đầu vang lên hồi chuông báo động, Thái Giang Hào lại nói quanh co: Không phải, là ở chung với một người anh em, Trữ Hướng Thần, ừ, là Trữ Hướng Thần.
Bình thường người nói dối cần ngụy tạo rất nhiều sự thật trong hồi ức, dưới áp lực sẽ rất dễ hỗn loạn, thường lơ đãng mà để lộ chân tướng.
Cảnh sát áp sát lại gần anh ta, nghiêm nghị nói: Rốt cuộc ở cùng với em gái anh hay là Trữ Hướng Thần?
Thái Giang Hào mất tự nhiên xoay chuyển người, nói: Ừm, ở chung với hai người bọn họ... Vốn định tháo chạy khỏi phải chịu liên đới, nhưng lần này dù có muốn giũ bỏ cũng không được.
Nói thật đi! Vỗ rầm một phát như vỗ kinh đường mộc vô hình.
Mí mắt Thái Giang Hào giật giật, Hai người bọn họ ở chung với nhau, tôi vốn đi tìm Trữ Hướng Thần. Gã đẩy hết trách nhiệm đi, có chết cũng không nhận do mình giật dây.
Cảnh sát chĩa một ngón tay cảnh cáo, Anh muốn nói bậy bạ ảnh hưởng đến điều tra thì để rồi cứ chờ đấy!
Lão đại à, tôi nói thật đấy.
Hai người bọn họ làm cái gì?
Ha, trai gái trưởng thành còn có thể làm gì được nữa.
Hai người tra hỏi cùng đưa mắt nhìn nhau, người phụ trách ghi chép thở dài một hơi.
Lần này thì hay lắm rồi, chân trước vừa thả người đi thì chân sau lại mời được phật đến.
Anh ta gấp sổ ghi chép lại, bất đắc dĩ gõ xuống mép bàn.
Lần thứ ba vào đồn cảnh sát, biểu cảm của Thái Đường Yến như đeo mặt nạ, vẫn không thay đổi, trắng đến mức gần trong suốt, không hề phấn chấn tẹo nào.
Nếu có thể đến lần thứ ba thì chứng tỏ đã đi sâu vào điều tra rồi, lần trước chỉ dừng lại ở những vấn đề ở mặt nổi, chắc hẳn lần này là thời điểm vén lên tấm phủ che giấu.
Thái Giang Hào anh trai cô nói với chúng tôi, từ bảy giờ đến mười giờ tối cô ở chung với Trữ Hướng Thần?
Thái Đường Yến cúi gằm đan hai tay vào nhau, vùi đầu nhìn đường vân trên mặt bàn.
Có phải thế không?
Dường như cô không nghe thấy.
Vậy tôi sẽ coi là cô thầm thừa nhận. Người ở đối diện nói, Lúc ấy hai người đang làm gì?
Vẫn im lặng.
Trữ Hướng Thần đã nói...
Cô gái cứ cúi gằm đầu chợt ngẩng phắt lên, Không phải...
"Không phải" cái gì...
Đôi môi run rẩy, Là hắn ta... là hắn ta cưỡng hiếp tôi...
Cảnh sát lấy làm kinh hãi, Cô Thái, cưỡng hiếp là án tố cáo nghiêm trọng nhất, cô có chứng cứ gì chứng minh anh ta cưỡng hiếp cô không, theo như chúng tôi điều tra, ngày hôm đó cũng không nhận được báo án tương tự...
Hai chữ đó ở trong miệng bọn họ chỉ là thuật ngữ chuyên ngành lạnh như băng, giống như thi thể trong mắt nhân viên nghiệm xác già vậy, quá đỗi bình thường, nhưng với cô lại là con dao sắc bén, cứ mỗi một lần đều đâm rạch vết thương sắp thối rữa.
Không có... Giọng cô còn nhỏ hơn trước, biến thành tiếng vo ve kỳ quái, Tôi không có bằng chứng...
Cảnh sát phiền não gãi đầu, da đầu như bị lột mấy mảng. Vốn tưởng hai người này có hiềm nghi, bây giờ xem ra xâu chuỗi ba người này cũng chẳng có gì, vụ án rơi vào cục diện hết đường xoay sở.
Bên này cũng thông qua camera ở cửa tiểu khu Thái Đường Yến mà tìm được một người đàn ông ở chung với cô, nhưng Thái Đường Yến từ chối cung cấp phương thức liên lạc, có điều việc này cũng không làm khó bọn họ, chỉ cần đến chỗ làm trước kia của cô là Hỗn Hợp Dạ Sắc hỏi chút là biết ngay.
Thường Minh bị cảnh sát gõ cửa nhà, còn tưởng là vụ án của mình có tiến triển gì, không ngờ câu hỏi đầu tiên của đối phương lại là: Thường tiên sinh, xin hỏi anh có biết một người tên là Thái Đường Yến không?
Cô ấy làm sao à?
Vậy xem ra là có biết.
Thường Minh để bọn họ đi vào, hai người đánh giá căn phòng sửa sang mới toanh, đối lập hoàn toàn với tiểu khu của Thái Đường Yến, quan hệ của hai người này đúng là làm người khác phải nghĩ sâu xa.
Hai người bắt đầu hỏi theo thông lệ, hỏi biết một người tên Tiền Đông Vi không, Thường Minh lập tức chối, rồi hỏi ngược lại: Thái Đường Yến đã xảy ra chuyện gì rồi?
Phản ứng vội vã này cũng rất tự nhiên, cho dù cô không chịu nổi anh nữa, nhưng khi cô có dính líu đến cảnh sát thì phản ứng đầu tiên của anh chính là muốn biết đã xảy ra chuyện gì, điều này chẳng liên quan gì đến lo lắng hay không cả, chỉ đơn giản là tò mò.
Thường tiên sinh, anh với Thái Đường Yến có quan hệ gì?
Thường Minh là người biết đại cục, vô cùng phối hợp, Bạn.
Trước khi Tiền Đông Vi mất tích có gặp Thái Đường Yến, chúng tôi muốn hỏi chút, vào tối ngày 27 tháng 2 ——
Thường Minh nói: Không có bằng chứng có mặt sao?
Cũng có thể là nói như vậy ——
Mười giờ tối ngày 27 tháng 2 đang ở nhà cô ấy, khoảng chừng mưỡi giờ rưỡi thì tôi bắt xe về đây, còn gì muốn biết nữa không?
Đối phương hơi ngẩn người vì anh lại trả lời dứt khoát đến thế, sau khi ghi lại điểm quan trọng thì hỏi: Vậy anh có biết trước khi cô ấy về đã đi đâu không?
Thường Minh nói: Không biết.
Cảnh sát lại hỏi thêm mấy câu, Thường Minh đáp từng câu một, không hỏi ngược lại nửa, quá trình tương đối thuận lợi, cuối cùng lại còn bắt tay với Thường Minh, cám ơn vì anh đã ra sức phối hợp.
Sau khi hai bóng người màu xanh lam rời đi, Thường Minh tìm số điện thoại của Vương Trác.
Vương Trác, là tôi, có chuyện quan trọng. —— Trước kia cậu từng nói mình có bạn ở cục cảnh sát, còn liên lạc không, muốn nhờ anh ta hỏi thăm tin tức chút. —— Không phải vụ án của tôi, là cái khác. —— Được. Sẽ hậu tạ cậu sau.
Bạn của Vương Trác nói phải hỏi thăm đã.
Lần này mất nửa ngày, Thường Minh dự họp mà cứ thất thần, cũng chẳng phải cuộc họp gì quan trọng nên là dứt khoát bàn giao lại cho thư ký, còn mình về phòng làm việc hút thuốc.
Không biết bao thuốc lá ở trong tay đã bị xoay chuyển mấy lượt thì điện thoại của người kia gọi đến ——
Thường tổng, haiz, tôi đã hỏi hộ anh rồi, nhưng theo lý mà nói thì loại tin này phải giữ bí mật... Người này làm việc thông mình, nếu Thường Minh là bạn của Vương Trác thì cũng không hỏi anh có quan hệ với người muốn hỏi thăm làm gì, đỡ phải lúng túng.
Thường Minh nói: Ừ, tôi hiểu rồi, anh cứ nói đi, chuyện này chỉ có anh biết tôi biết.
Người nó nói lại cơ bản vụ án mất tích của Tiền Đông Vi. Thường Minh cũng chỉ hỏi về vụ án của Tiền Đông Vi mà không hỏi trực tiếp về Thái Đường Yến, cứ hỏi thăm bình thường để đối phương buông lỏng, lơ đãng để lộ những tin nhỏ nhặt không trọng điểm, thuận lợi để anh tiện truy hỏi.
Quả nhiên Thường Minh nói: Vậy tình hình của người chị em tốt của Tiền Đông Vi kia là thế nào? Sao không nghi ngờ cô ấy?
Nói đến chuyện này thì có hơi tế nhị. Sau khi người chị em tốt của Tiền Đông Vi rời khỏi nhà trọ của cô ấy thì ở với một người đàn ông khác, cô chị em này nói rằng đối phương... cưỡng hiếp cô ấy...
Tai như ù đi, câu nói tiếp theo không còn nghe lọt, mất đi nội dung bản chất. Thậm chí Thường Minh còn nghi ngờ thính giác của mình xảy ra vấn đề.
Alo, Thường tổng, anh vẫn đang nghe đấy chứ?
Anh nói cô ấy bị... ư?
Hai từ đó chạy qua đầu óc anh, đến bên miệng thì lại như từ cấm mà đành nuốt xuống. Dù coi như là người ngoài, nhưng từ như vậy cũng khiến người ta đau đơn.
Cô ấy nói như thế, nhưng tố cáo cũng cần có bằng chứng, nếu không có bằng chứng thì khó lắm, huống hồ đã qua nửa tháng rồi. Bên người đàn ông đó lại bảo do cả hai tình nguyện. Có điều trước kia người phụ nữ này cũng từng đi làm ở một hộp đêm nổi tiếng trong thành phố, đồng nghiệp cho rằng hai người họ là bạn bè trai gái, nên dù có tình nguyện hay cưỡng hiếp thì cũng khó nói lắm... Có điều quan hệ của hai người này không liên quan gì đến vụ án nên tạm thời không điều tra thêm...
Bao thuốc lá ở trong tay Thường Minh biến thành một nhúm tròn vo.
Giọng anh đầy buốt giá, Tên gã đàn ông kia là gì?