Còn có vết sẹo thật sâu nơi ngực kia......
Lúc nàng còn nhỏ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì......
Bồ Đào hoảng hốt, căn bản không biết mình đang ăn cái gi. Sau đó bỗng nhiên hô hấp nghẹn lại, đúng là bị mắc xương cá.
Thanh âm ho khan thống khổ khiến cho tất cả mọi người đều chú ý, Thượng Quan Khâm là người phản ứng đầu tiên, nhíu mày vỗ nhẹ lưng Bồ Đào, Khổ bà đà nhanh chóng mang lại một chén dấm trắng chua lòm......
Bồ Đào nhìn chén dấm trắng chua, nghe mùi liền rùng mình một cái, dùng sức lắc đầu, muốn tìm cái gì đó nuốt xuống, nhưng trên bàn tất cả đều là những món sơn hảo hải vị tinh xảo khéo léo, Bồ Đào dùng sức nén xuống cơn ho khan, yết hầu lại bị nghẹn đau nhức vô cùng.
Đau đến mức mắt mờ lệ, trăm nỗi ủy khuất trong lòng đột nhiên dâng lên. Bồ Đào sụt sịt cái mũi như muốn khóc!
Ngay tại lúc đang giãy dụa thống khổ, không biết ở đâu thò ra một khối bánh in mật ong, Bồ Đào như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng chộp lấy nhét vào miệng, rốt cuộc miếng xương cá chặn ngang yết hầu cũng được nuốt xuống, từ nay về sau, trong vòng năm năm tới Bồ Đào cũng không dám ăn cá nữa.
Lau chùi vết nước mắt nơi khóe mắt, Bồ Đào ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện người nọ lại là Thượng Quan Tuyết.
"Ca ca, đỡ nhiều chưa?"
Thượng Quan Tuyết chớp chớp đôi mắt to long lanh như nước, Bồ Đào gật gật đầu, thấy Thượng Quan Thanh Khuê bên kia tựa tiếu phi tiếu nhìn sang bên này, trong lòng chùng xuống, liền vén ống tay áo, thúc giục Thượng Quan Khâm cùng về.
Vì thế Thượng Quan Khâm mang theo Bồ Đào về trước.
Đi một đoạn không xa, chợt nghe yến hội bên kia lại một lần nữa vang lên tiếng ti trúc thanh nhạc.
Bồ Đào vuốt yết hầu, đi theo phía sau Thượng Quan Khâm, Khổ bà bà cũng đi theo, đã nhiều năm như vậy, thân thể Khổ bà bà vẫn nhanh nhẹn như trước, thực không hề giống một lão thái thái gần tám mươi tuổi chút nào.
Thượng Quan Tuyết cũng đã lớn lên.
Bồ Đào đột nhiên phát hiện mình cũng không đặc biệt chán ghét tiểu cô nương kia nữa.
Nhớ lại những chuyện không thoải mái trước đây, Bồ Đào đột nhiên ý thức được, Tiểu La Lị cũng có thể trưởng thành, thành một Đại cô nương.
Còn nhớ rõ Thượng Quan Tuyết kia hay cầm chiếc khuôn thêu xinh đẹp trong tay, dường như kể từ lần Bồ Đào đả bại Mộ Dung Thân Phi, Tiểu La Lị này dần dần đối xử tốt hơn đối với Bồ Đào.
Năm ấy khi được mười tuổi, nàng ta cầm một đóa mẫu đơn thêu màu tím khoe cho Bồ Đào xem, lúc ấy tính khí Bồ Đào vẫn còn trẻ con, thầm nghĩ ngươi khoe như vậy để chọc tức ta, vì ta cả đời mặc nam trang, cả đời không được dùng đến mẫu đơn tím.
Hiện tại ngẫm lại, Bồ Đào hoài nghi có phải tính cách mình quá nhỏ mọn hay không, có lẽ...... Có lẽ chỉ có Thượng Quan Khâm và Quý Tử Thiến là có thể chịu được nàng mà thôi?
Vừa nghĩ vừa cảm thấy không vui.
Bồ Đào vào phòng, liền mặc nguyên bộ đồ chui vào mền.
Sau đó chưa kịp ngủ một giấc giải ngàn sầu, đã bị Thượng Quan Khâm lôi trong mền ra.
"Tắm rửa trước đã, rồi hãy ngủ." Thượng Quan Khâm phân phó Khổ bà bà đi đun nước, Bồ Đào quệt miệng, còn nháo loạn muốn ngủ tiếp.
Nước đã ấm, Thượng Quan Khâm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra ai nấy đều biết, Thượng Quan Khâm không muốn đi ra ngoài, Bồ Đào lại là một cô nương đã lớn rồi, ở trước mặt nam tử cởi đồ cũng không được tốt lắm, nhưng Thượng Quan Khâm lại phi thường cẩn thận, cảm thấy nếu chính mình tùy tiện xoay người lại có chút không tốt, nên thực tự nhiên ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài cửa sổ, Bồ Đào đã bắt đầu cởi áo.
Lúc bước vào bồn tắm, Bồ Đào cảnh cáo mình phải quên đi giấc mộng kia.
Đáng tiếc......
Quên không được......
Bồ Đào ngụp nửa đầu vào nước, chỉ lộ ra một đôi mắt sâu thẳm ngắm nhìn Thượng Quan Khâm.
Phát hiện Thượng Quan Khâm đang nhìn ra ngoài cửa sổ đến thất thần, gió đêm thổi, làm dây cột tóc của hắn khẽ lay động.
Hắn là sư phụ.
Hắn chính là sư phụ......
"...... Sư phụ......"
Thì thào gọi ra miệng, Thượng Quan Khâm nghe vậy quay đầu lại, thấy Bồ Đào đang ảo não bịt miệng mình lại.
"Sao?"
"Không...... Sư phụ......sao còn chưa đi ngủ......"
"Ừ...... Ta đang đợi người."
"Đợi ai?"
"Ngươi nói về lão gia gia kia, vi sư cảm thấy thập phần hứng thú, ngươi mỗi đêm đều biến mất vào giờ tý một khắc, tối nay sư phụ sẽ canh cho ngươi, Tiểu Bồ Đào ngươi có thể yên tâm mà ngủ."
"A!?"
Bồ Đào nao nao, sau đó đột nhiên ý thức được Thượng Quan Khâm đang nói cái gì.
"Không được!"
Bọt nước tung tóe ra, Bồ Đào cả kinh đứng dựng lên trong bồn tắm.
Mực nước chỉ mới đến hông Bồ Đào......
Đúng lúc Thượng Quan Khâm quay đầu lại, sau đó......
...... Hai người đồng thời ngây ngốc một hồi, Bồ Đào một tiếng cũng không nói nhanh chóng ngồi xuống lại, nhúng toàn thân vào nước, nửa khắc sau truyền đến tiếng ho khan xấu hổ của Thượng Quan Khâm.
"Khục......bộ dạng Bồ Đào lớn rất nhanh...... Xem ra Khổ bà bà phải bó nhiều vòng hơn......"
Không đợi Bồ Đào phát biểu, Thượng Quan Khâm đã đứng dậy, nhanh như gió bay ra ngoài.
Bồ Đào cảm thấy nước trong bồn tắm bị chính nhiệt độ của mình nung đến sôi trào.
Sau đó rốt cuộc cũng đi ra khỏi bồn tắm, Bồ Đào lau khô thân thể, rồi chui vào mền ngồi trên giường ngẩn người, trước sự tình như vậy, đầu óc hồ đồ không minh bạch, rốt cục quên chưa mặc xiêm y đã nằm xuống giường.
Ngọn nến trong phòng chỉ trong chốc lát đã cháy đến đế, trong phòng một màn tối đen, Bồ Đào nghiêng đi trở lại cũng ngủ không được.
Hễ nhắm mắt lại là nghĩ đến giấc mộng kia, sau đó bắt đầu ảo tưởng Thượng Quan Khâm ôm lấy mình, này này, sau đó kia kia......
Đến khi đầu óc hôn ám mờ mịt sắp ngủ, thì lại bị lay tỉnh.
Mở mắt ra, Bồ Đào phát hiện mình đang bị Quý gia gia ôm, bay vù vù trên nóc nhà.
"Quý gia gia!"
"Ừ! Tỉnh rồi hả? Ngủ say quá chừng, kêu cũng không dậy nổi, cả ngày đại tôn tử nhắc tới ngươi đó."
"Ta! Ta không có mặc quần áo!"
"Cũng không phải chưa nhìn thấy qua, Tiểu Bồ Đào có tổn hại gì đâu......"
"Ngươi!"
"Hừ!"
Quý gia gia nhíu mày "Đừng náo loạn, có người theo dõi kìa!"
--------------------------------
Bồ Đào nhớ không lầm, ai đó đã nói công phu của Quý Tử Phong cũng do Quý gia gia dạy, Quý Tử Phong còn nói là Quý gia gia cố ý dịch dung, Bồ Đào cảm thấy mình vẫn còn may mắn, cũng may là có dịch dung, bằng không lại hé ra khuôn mặt giống Quý Tử Thiến nữa, Quý Tử Phong kia nhìn cứ như là huynh đệ song sinh của Quý Tử Thiến, nếu thấy khuôn mặt thật của Quý gia gia, chắc Bồ Đào té xỉu, chắc cũng không nhận ra được Quý gia gia đã hơn năm mươi tuổi.
Tưởng tượng đến đây, cả người Bồ Đào phát lạnh, day day vạt áo của Quý gia gia, nhỏ giọng nói "Người này bắt đầu theo dõi từ khi nào?"
"Lúc chúng ta rời khỏi Thượng Quan sơn trang, người nọ liền theo kịp, không biết là người nào trong Thượng Quan sơn trang mà có khinh công khá như vậy, nếu Quý gia gia của ngươi công phu không cao, không chừng đã bị hắn mò đến tận hang ổ rồi.
Xem ra người này nhất định là Thượng Quan Khâm không thể nghi ngờ gì nữa.
Bồ Đào run rẩy hỏi "Chúng ta đi đâu?"
"Đến rồi!"
Quý gia gia không mang Bồ Đào đi gặp Quý Tử Thiến, mà là phi thân đến một chỗ nơi rừng rậm, buông Bồ Đào ra, đứng thẳng.
Bồ Đào quấn chặt cái mền vào người, một cái bóng trắng đã bay xuống dưới.
Đúng là Thượng Quan Khâm.
"Ra mắt tiền bối." Thượng Quan Khâm cười nói.
"Các hạ theo làm gì." Quý gia gia thần tình nhàn hạ, cười rộ lên như một đóa hoa cúc, Bồ Đào không đành lòng nhìn xem, cảm thấy gương mặt dịch dung như vậy cũng tốt, không biết lúc trẻ tuổi Quý gia gia đã gặp chuyện gì thương tâm, lại tự hủy dung như thế.
"Bồ Đào là đồ đệ của ta."
"Ừ, chuyện này lão tử biết, lão tử chỉ là mang nàng theo chơi với tiểu tôn tử của ta thôi, các hạ yên tâm, trời còn chưa sáng rõ ta sẽ đem đồ đệ bảo bối của ngươi hoàn hảo không sứt mẻ miếng nào trở về."
"......" Thượng Quan Khâm khẽ nhíu mày nhìn về phía Bồ Đào, Bồ Đào gật đầu cho hắn yên tâm.
"Thượng Quan Khâm phải không? Tuổi của lão tử đáng mặt trưởng bối của ngươi, không lẽ ngươi ăn dấm chua với tiểu tôn tử nhà ta?"
Ánh mắt Quý gia gia sắc bén khiến Thượng Quan Khâm khẽ chấn động, dừng một chút, đĩnh đạc bước tới, đem xiêm y trong lòng đưa cho Bồ Đào "Ta chỉ là đến đây đưa xiêm y cho ngươi thôi, ta đi đây."
Dứt lời liền xoay người rời đi, Bồ Đào cầm xiêm y, không biết diễn tả tư vị trong lòng như thế nào, nhấc bước chạy theo, lại bị Quý gia gia một tay giữ chặt chiếc mền quấn thân, nói "Không được đi theo, tôn tôn của ta còn đang chờ ngươi đó."
"Sư phụ......"
"Ngươi còn biết hắn là sư phụ ngươi sao......" Bồ Đào phát hiện dường như nàng bị Quý gia gia nhìn thấu. Những lời này vừa thốt ra, trong lòng nhất thời rối loạn lên, sau đó khi ngẩng đầu nhìn lại, thân ảnh Thượng Quan Khâm đã không còn ở đó nữa.
Lúc gặp lại Quý Tử Thiến thì Bồ Đào đã mặc xiêm y vào đàng hoàng, quá trình này, trước kia Bồ Đào đều không tránh mặt Quý gia gia, nhưng từ khi biết Quý gia gia trên thực tế cũng là một đại mỹ nhân, Bồ Đào liền quệt miệng lắc đầu, nói "Gia gia ngươi xoay người sang chỗ khác đi."
Sau đó Quý gia gia không kiên nhẫn phát ra thanh âm bực bội, nói "Hừ, hài tử xấu xí không biết lễ phép. Ai mà thèm xem."
Bồ Đào vừa mặc vừa nghĩ đến câu nói kia của Quý Tử Phong "Bản cung là một người thập phần đoạn tụ, ngươi xem, sờ soạng ngươi mà một chút cảm giác cũng đều không có."
Chẳng lẽ Quý gia gia......
Ánh mắt Bồ Đào nghi hoặc quét đến Quý gia gia, Quý gia gia tựa thân vào trên cây, vẻ mặt ngơ ngác.
Lúc gặp lại Quý Tử Thiến, Bồ Đào cũng không kinh ngạc gì, Quý Tử Thiến tựa hồ muốn nói cái gì đó, sau đó nhẫn nại, kéo Bồ Đào qua ôm vào lòng, bàn tay vuốt ve chơi đùa mái tóc của Bồ Đào "Tiểu Bồ Đào lại cao thêm, gia gia nói sau hai năm nữa là ngươi có thể làm nương tử của ta được rồi ...... Ai da!!"
Chưa nói dứt câu trên đầu đã trúng một quyền của Quý gia gia "Xú tiểu tử đừng nói bậy."
"Không phải vừa rồi gia gia còn nói...... Ái!"
Lại lập tức trúng một quyền nữa, Quý Tử Thiến ngoan ngoãn câm miệng lại.
"A a các ngươi chơi đi." Quý gia gia liếc mắt ra hiệu cho Quý Tử Thiến rồi biến mất.
Lúc này Bồ Đào mới phát hiện Quý Tử Thiến đã cao hơn nàng một cái đầu.
"Đến đây đi!"
Quý Tử Thiến hoa một vòng cây trường thương bạc "Một tháng không gặp, có phải Tiểu Bồ Đào quên hết chiêu thức Thủy Nguyệt Phiêu Linh rồi hay không?"
Bồ Đào ấn trụ cơ hoàng, chiếc vòng nơi tay bắn ra thành cây nhuyễn thương Thiên Hoa Loạn Vũ, đang muốn vung lên so tài, đột nhiên thu thế lại.
"Ngươi vừa rồi mới nói cái gì?"
"Ta nói cái gì?" Quý Tử Thiến sờ mũi.
"Ngươi nói Thủy Nguyệt Phiêu Linh!?"