Bồ Đào nhìn Mộ Dung Thân Phi trước mắt, cảm thấy tay hai người quấn lấy nhau, thân hình hai người sát bên nhau. Mộ Dung Thân Phi chuyên tâm cúi đầu vui vẻ viết viết vẽ vẽ trên tay Bồ Đào, Bồ Đào có thể nhìn thấy cả thân thể rắn chắc đẹp đẽ của hắn, ẩn ẩn hiện hiện phía sau lớp áo.
Thở ra một hơi, hài tử này, Lưu Thủy nói thật đúng, sao lại trở nên yêu mị như vậy.
"Ngươi giúp muội muội ngươi nhắc lại chuyện đề thân? Nàng là mỹ nhân a, ta sợ ta không xứng với nàng."
Mộ Dung Thân Phi viết viết.
Bồ Đào vội vàng lắc đầu, dùng sức rút tay lại, hoa tay lên ra dấu nói "Không có không có, các ngươi rất xứng đôi, nha đầu kia thẹn thùng, còn bảo ta phải xem giúp nàng nữa."
"Vậy ngươi xem xong thấy kết quả thế nào?"
Mộ Dung Thân Phi lại bưng lên chén rượu uống.
"Các ngươi rất xứng đôi." Bồ Đào giật mình, lại hoa tay ra hiệu nói.
Lúc này đây động tác hơi mạnh mẽ quá lố, khiến Mộ Dung Lan bên kia cũng để mắt nhìn đến, liền cười nói "Tiểu Kinh Hồng khách sáo rồi, Thân Phi nhà ta chỉ sợ đường đột đến tiểu thư thôi."
Một buổi tiệc tối cũng kết thúc thành công.
Đã vào đêm.
Bồ Đào nằm trên đầu giường, có chút mỏi mệt.
Tiểu nha đầu kia phải lập gia đình.
Một công tử ôn văn tư nhã, phong độ vô cùng.
Nói chứ cuộc đời này của nàng ta, cho tới bây giờ đều hạnh phúc hơn so với nàng......
Sờ sờ thanh nhuyễn kiếm bên hông, khẽ va chạm vào Thiên Hoa Loạn Vũ trên cổ tay, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Chui vào mền, Bồ Đào nhắm mắt lại.
Thật ra...... nàng là người lười biếng vô cùng.
Nếu không phải Thượng Quan Khâm bắt buộc, còn lâu nàng mới tắm rửa mỗi ngày hai lần.
Lúc này cũng tốt, không ai cai quản mình, Bồ Đào rửa mặt rửa chân rồi chui vào mền, cuộc sống thật sự là......thật sự là thích ý a.
Hai ngày tiếp theo cũng không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Mộ Dung Lan bất đắc dĩ phải ở lại trong trang xử lý công việc, phân phó hai đứa con dẫn khách đi thăm thú Liễu Châu.
Du ngoạn, ăn uống, xem các nơi, mua sắm.
Sáng sớm Lưu Thủy đã dựng Bồ Đào dậy, tắm rửa sơ qua rồi vận trang phục đàng hoàng, sau đó mang theo ngân phiếu dắt Bồ Đào ra ngoài.
Lúc này có chút khó xử.
Vì là khách, nên bất kể Bồ Đào và Lưu Thủy muốn mua cái gì, Mộ Dung Thân Phi và Mộ Dung Hoa tự nhiên phải trả tiền, mà người làm khách, tự nhiên không thể để gia chủ trả tiền.
Vì thế mâu thuẫn xảy ra, Lưu Thủy và Mộ Dung Hoa đều tự cầm ngân phiếu giành nhau trả tiền, Mộ Dung Thân Phi bung cây quạt lên cười cười, thừa dịp bọn họ không để ý, kéo Bồ Đào bỏ chạy.
"Đừng chạy xa quá, sợ tìm không thấy bọn họ." Bồ Đào vội vàng hoa tay làm dấu nói.
"Không sao, hình như đại ca cũng thích Lưu Thủy trưởng lão, chúng ta không nên làm kỳ đà cản mũi, có phải không?"
"Á......"
Bồ Đào bị kéo chạy ra xa, bên kia tựa hồ có chuyển biến, Lưu Thủy cúi đầu đi theo phía sau Mộ Dung Hoa, dường như là Mộ Dung Hoa trả tiền, lần đầu nhìn thấy bộ dáng thất bại như vậy của Lưu Thủy, ngay cả Bồ Đào nếu không chú ý cũng không nhận ra.
Mắt thấy trời sắp mưa, Mộ Dung Thân Phi kéo Bồ Đào đi ăn một bữa thịnh soạn, tốn không ít bạc.
Ăn uống no say mà ngoài trời vẫn mông mông lung lung một màn mưa xối xả, thật sự là cây xanh nước biếc, liễu rũ chim hót, cảnh trí đẹp vô cùng.
Bồ Đào nhìn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, chỉ trong chốc lát liền ghé vào trên bàn ngủ mê đi.
Mộ Dung Thân Phi vẫn dựa vào ghế uống rượu, mãi đến tối Bồ Đào mới mê man tỉnh lại.
Cánh tay tê dại.
Bồ Đào lắc lắc tay, lắc lắc đầu, dụi dụi đôi mắt, lúc này mới để ý thấy Mộ Dung Thân Phi vẫn còn đang uống rượu.
Cũng giống như Thượng Quan Khâm bưng lên một ly chậm rãi uống, uống một ngụm rồi để xuống lại, nhưng Mộ Dung Thân Phi có chút không giống vậy, mà Bồ Đào cũng không nhận ra chỗ nào không giống. Mộ Dung Thân Phi cũng bưng chén lên, đặt môi bên miệng chén, uống xuống, cái miệng nhỏ nhắn nhấp rượu giống như tiểu cô nương uống nước ngọt, thập phần thanh tú.
"Tỉnh rồi hả?"
Gật đầu.
"Về thôi."
Bồ Đào theo Mộ Dung Thân Phi đi ra ngoài, nhìn thấy phố xá chung quanh trống trơn, Mộ Dung Thân Phi cười nói "Trời đã tối lắm rồi, chợ đêm mở ở một con phố khác. Đi thôi."
" Không trở về phủ sao?" Bồ Đào hoa tay lên làm dấu nói.
"Hiện giờ không có ai ở đây, ngươi hoa chân múa tay với ta để làm gì?"
Đột nhiên Mộ Dung Thân Phi dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn Bồ Đào, Bồ Đào do dự nửa khắc, rốt cục gật đầu nói "Được, ta không nói chuyện bằng tay nữa."
"Đi theo ta."
Mộ Dung Thân Phi gật gật đầu, khôi phục ý cười quay đầu đi.
Thì ra cách một con phố lại thập phần náo nhiệt như vậy, người đến người đi, các hàng quán đều treo lồng đèn thật to đủ màu sắc, ban đêm mà sáng trưng như ban ngày.
Mộ Dung Thân Phi dẫn Bồ Đào tiến vào một quán, vừa vào đã có người lập tức nhiệt tình ra nghênh đón.
"Đây không phải là Mộ Dung công tử hay sao, đã lâu không gặp a."
Người vừa đến là một công tử mặc áo trắng thập phần diễm lệ. Xiêm y phiêu dật, còn mang theo hương son phấn ngào ngạt. Bồ Đào ngay tức thì nhớ tới Thượng Quan Khâm, nhưng lại lập tức cảm nhận được, mùi nhè nhẹ phát ra từ cơ thể Thượng Quan Khâm tuyệt không phải là mùi hương dong chi tục phấn bình thường này. Đang nghi hoặc, vị công tử áo trắng đã vây quanh hai người dẫn lên một gian phòng riêng biệt trên lầu, ngăn cách hoàn toàn với tiếng cười nói uống rượu náo loạn và tiếng ti trúc thanh nhạc dưới đại sảnh.
"Ta gọi Thu Nguyệt đến bồi rượu." Công tử áo trắng cười nói, ánh mắt khẽ ngắm Bồ Đào một lát, đôi mắt như phát sáng, tựa hồ đã hiểu được điều gì đó.
Bồ Đào giật mình, Mộ Dung Thân Phi đã ôn hòa khép lại cây quạt nói "Thôi, gần đây phụ thân quản giáo nghiêm nhặt, ta cũng không có cách gì, hôm nay đến đây cũng chỉ vì muốn tiếp đãi khách thôi, ngươi đem rượu bồ đào trân quý lên đây, chúng ta tự ôn chuyện."
"Hài tử này còn nhỏ, đừng dạy hư người ta chứ” Vị công tử áo trắng phiêu diêu bước xuống lầu, lập tức có người đem đến một hồ rượu bồ đào, chất rượu trong suốt xuyên qua chiếc chén lưu ly, Bồ Đào vội vàng giữ chặt tay Mộ Dung Thân Phi, hỏi "Nơi này là chỗ nào vậy?"
Mộ Dung Thân Phi nâng chén rượu lên, ngọc lưu ly ánh lên màu rượu đỏ như máu, nhếch khóe môi cười một cách quỷ dị, đem rượu kê đến bên miệng của Bồ Đào.
"Ngươi uống đi rồi ta sẽ nói cho ngươi biết."
"Không."
Bồ Đào lắc đầu, chiếc chén lưu li đã đưa đến bên miệng, uống không được mà không uống cũng không xong, mùi rượu xộc vào mũi, Bồ Đào nhíu mày lại.
"Không uống. Ta còn......chưa trưởng thành."
"Không quan hệ gì, tư vị của rượu, nếu ngươi bỏ qua thì thật đáng tiếc."
Tuy miệng nói như vậy, nhưng Mộ Dung Thân Phi thấy Bồ Đào nhíu mi, liền chậm rãi thu hồi chén lại, ngửa đầu uống cạn chén rượu bồ đào, nhẹ nhàng nói,
"Hương vị bồ đào thật ngon."
"Cái gì?"
Bồ Đào nghi hoặc, nàng không thích nơi này, cứ cảm thấy căn phòng này tuy trang hoàng nhã nhặn, nhưng lúc nào cũng để lộ ra một bầu không khí ám muội ngọt lịm.
Mộ Dung Thân Phi nghe vậy, cười cười, lè ra cái lưỡi nhỏ màu hồng phấn liếm liếm khóe môi, không biết tại sao, Bồ Đào cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên.
"Nói đến đây mới nói, thanh âm của ngươi vẫn không thay đổi chút nào, thật dễ nghe......"
Nói xong bàn tay ấm áp liền sờ lên tóc Bồ Đào, nhẹ nhàng đùa nghịch "Không biết khi ngâm lên sẽ như thế nào."
"Đừng náo loạn!"
Rốt cuộc Bồ Đào chịu không nổi cử chỉ kỳ quái và lời nói ám muội này, đẩy tay Mộ Dung Thân Phi ra.
Đứng lên, gạt chiếc chén lưu ly trước mặt ra "Mộ Dung đại ca, ngươi là trượng phu tương lai của Tuyết nhi, xin chú ý đến lời ăn tiếng nói một chút, đừng tới những chỗ như thế này nữa......"
"Những chỗ như thế này? Ngươi cho rằng nơi này là thanh lâu?" Mộ Dung Thân Phi bật cười, dung mạo dưới ánh đèn càng có vẻ yêu mị.
"Không...... Không phải sao?"
Bối rối.
Không phải như nàng đã nghĩ sao?
"Đương nhiên không phải!"
Mộ Dung Thân Phi nghiêm mặt nói.
Bồ Đào lập tức ngẩn ra, đang thất thần, không ngờ Mộ Dung Thân Phi đột nhiên nhào lại gần, quấn quít nắm bắt cổ tay nơi đeo chiếc vòng Thiên Hoa Loạn Vũ, một tay chế trụ bên hông của Bồ Đào, thuận thế đem nàng đặt trên giường.
"Nơi này là nam lâu, chỉ có nam nhân, không có nữ nhân."
Hai thứ binh khí khác nhau đều bị chế trụ, Mộ Dung Thân Phi cúi đầu, đã nằm đè lên người của Bồ Đào.
Võ công trời đánh!
Bồ Đào lại một lần nữa cảm thán, người mang tuyệt kỹ võ công để làm gì, lần trước thân thể trần như nhộng bị Quý gia gia ôm đem đi, nay lại như vầy, Bồ Đào đỏ cả mắt, binh khí bị đè lại, chân bị ngăn chận, không động đậy được một chút nào, loại tư thế này làm Bồ Đào cảm thấy khủng hoảng, cũng không phải chưa thấy qua, nằm mộng xuân thấy nàng cùng sư phụ đều là tư thế như vậy.
Đừng......
Lời này nghẹn ở yết hầu, ú ớ, nhưng cho dù Bồ Đào cắn răng cũng không có cách nào phát ra tiếng.
Chỉ cần không bị điểm huyệt là được rồi.
Đang nghĩ ngợi, đôi mắt yêu mị nhìn nàng như si như túy, thân thể nàng cương cứng lên, muốn nói cũng nói không nên lời.
Mộ Dung Thân Phi đã buông tay ra, nhưng Bồ Đào vẫn không động đậy được.
Thật đúng là bị điểm......
Miệng quạ đen!
Phì phì phì!!
Điên rồi, điên rồi.
Khóe mắt Bồ Đào nóng lên, cảm thấy mình muốn khóc.
Mộ Dung Thân Phi chăm chú nhìn nửa ngày, đột nhiên cúi đầu, lè đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm liếm khóe mắt của Bồ Đào.
"Ta thích ngươi, ngươi có biết không?"
Bồ Đào chấn động mạnh, trên mặt tất cả đều là hơi thở nóng rực của Mộ Dung Thân Phi, hòa lẫn hơi rượu nồng nặc, Bồ Đào nhắm mắt lại không dám nhìn vào mắt hắn.
"Đáng tiếc ngươi là nam tử...... Ta đột nhiên phát hiện, ta yêu thương ngươi, ngươi có biết khi đó ta thống khổ cỡ nào hay không?"
Khi đó......chính là khi Quý Tử Phong đặt hắn dưới tàng cây.
Bồ Đào nhịn không được mở mắt ra, đối diện với đôi đồng tử đen long lanh của Mộ Dung Thân Phi, không động đậy được, chỉ có thể gồng mình lên cứng ngắc lúc lắc đầu.
"Ngươi muốn nói gì?" Mộ Dung Thân Phi ma sát trên môi Bồ Đào, khẽ mở miệng nàng ra, đút ngón cái vào, thăm dò chiếc lưỡi mềm mại ấm áp của nàng, khẽ ấn trụ đầu lưỡi, thấy môi Bồ Đào theo bản năng bao chặt lấy đầu ngón tay hắn.
Ánh mắt hắn càng thêm mê ly.
"Ngươi muốn nói đừng làm ngươi hư hỏng sao, muộn rồi, phụ thân ta sợ, nên mới vội vã dùng tới Thượng Quan Tuyết để tống ta ra ngoài như vậy. Bồ Đào, ta biến thành như vậy, đều bởi vì ngươi a."
Một tay đã mở vạt áo của Bồ Đào ra, lộ ra miếng vải bó ngực trắng như tuyết, sau đó Mộ Dung Thân Phi cởi vạt áo của chính mình, lộ ra vòm ngực cường tráng đẹp đẽ.
Bồ Đào ô ô trong yết hầu, tay Mộ Dung Thân Phi đã vuốt ve trên người nàng, lúng túng cởi từng thứ một ra, dường như không rành.
Môi hắn cũng dán sau tai Bồ Đào, khẽ liếm, làm thân hình Bồ Đào cứng ngắc run rẩy không ngừng "Ngươi còn nhỏ, vốn ta muốn chờ ngươi vài năm nữa, đáng tiếc ta bị lão cha “đá ra ngoài”, tối nay ngươi là của ta. Được không?"
Bồ Đào không sợ, nàng đã bị dọa đến ngây ngốc.
"Không sao, không sao, ta sẽ rất nhẹ nhàng, ngươi có biết không, lần đầu tiên của ta, ta khóc đến thảm, xong rồi hắn còn cười ta...... A a......"
Ngón tay mới vừa lấy ra, Mộ Dung Thân Phi liền dùng môi ngăn chận môi của Bồ Đào, hôn xuống thật sâu.
Lại bị hôn.
Không giống như sư phụ ướt át triền miên trong mộng, không giống Quý Tử Thiến ngượng ngùng nhẹ nhàng. Nụ hôn này nóng cháy, cuồng bạo, như muốn nuốt lấy Bồ Đào.
"Nam nhân và nam nhân, cũng có tư vị riêng, Bồ Đào, để ta chậm rãi dạy ngươi, được không?"
Nói xong, bàn tay đã dời xuống phía dưới, Bồ Đào giãy dụa mạnh phát ra một tiếng ô ô trong yết hầu, bỗng nhiên Mộ Dung Thân Phi chấn động, toàn thân cứng ngắc ngừng tay.
"Ngươi gạt ta?"
Mộ Dung Thân Phi đột nhiên thân hình cứng ngắc đứng bật dậy, phất tay giải huyệt trên người Bồ Đào, Bồ Đào khẽ chớp mắt, sau đó lập tức đứng lên, trốn khỏi thân hình của Mộ Dung Thân Phi, cuống quýt che vạt áo lại, sợ tới mức ngón tay phát run, một câu đầy đủ cũng nói không ra lời.
"Hèn chi Quý Tử Phong nói ta lầm, rốt cuộc ta đã hiểu được."
Bồ Đào cả kinh, Mộ Dung Thân Phi trước mắt, thế mà lại lấy tay che nửa bên mặt, chỉ lộ ra nửa bên, còn rơi lệ ra.
Bồ Đào há miệng thở dốc, nói không nên lời.
"Không cần nói gì hết, ta không muốn nghe, những lời ngươi nói đều là gạt người, đúng rồi, hèn chi ngươi giả câm điếc, bởi vì những lời nói của ngươi đều là gạt người!"
Mộ Dung Thân Phi đứng bật dậy, lui về phía sau từng bước, đụng phải cái bàn sau lưng, toàn bộ chén lưu ly trên bàn đều rơi xuống vỡ nát.
"Ta vì ngươi, chịu không biết bao nhiêu khổ sở, vậy mà ngươi gạt ta, ta hận ngươi, ta hận ngươi đến chết!"
Bồ Đào cũng không nghe rõ cái gì hết, cũng không nhìn thấy rõ cái gì hết, nàng chỉ nghe tiếng khóc của Mộ Dung Thân Phi, còn có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Trời lại mưa, mưa rất to.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Thân Phi lại đi tới, siết cổ Bồ Đào, nhưng không dùng sức, chỉ nghiêng đầu lộ ra nước mắt trên mặt, mặt hắn không chút thay đổi.
"Ngươi biến ta thành đoạn tụ, ngươi có biết không?"
Mộ Dung Thân Phi trong nháy mắt thu hồi tất cả cảm xúc, chỉ thản nhiên, nhẹ nhàng nói "Ta không biết ngươi giả câm điếc biến thành nam nhân có nỗi khổ gì, nhưng ngươi đã hủy ta, ngươi hủy ta, ngươi nhớ đó. Ta nhớ kỹ ngươi, Bồ Đào, không, Thượng Quan Kinh Hồng, ta sẽ hủy ngươi, ngươi chờ đó cho ta."
Dứt lời Mộ Dung Thân Phi liền buông tay ra, để lại Bồ Đào một mình trong phòng.
Đẩy cửa sổ ra, xoay người rời đi, mặc cho nước mưa xối xả rơi trên người.
Cửa sổ mở, tiếng mưa rơi còn lớn hơn nữa.
Bồ Đào nắm chặt tay lại, rốt cuộc cũng bật khóc ra.