Không biết chừng cái rương gỗ này lại thành cái quan tài cho ta a, có khi nào lúc người khác tìm thấy ta thì ta đã trở thành một bộ xương khô không nhỉ? —- Thái Tử nghĩ thầm trong bụng.
“Thái Tử! Thái Tử!”
Thái Tử nghe được tiếng kêu gọi, mơ mơ hồ hồ mở mắt, sau khi thấy được khuôn mặt của A Phi thì yên tâm nhắm mắt lại.
Nếu đây là sự thực; vậy thì bản thân không chết được đâu. Còn nếu đây là ảo giác, chắc chắn mình đã chết ngắt rồi.
Lần thứ hai tỉnh lại, Thái Tử thấy rõ mình chưa chết, nhưng lại nằm ở một nơi ấm áp mềm mại, chỉ là hình như có chút ầm ĩ.
“Ngươi đem cái tên ăn mày này đi chỗ khác đi! Ngay tức khắc! Mau lên!”
“Không được! Ta nói rồi, hắn là bằng hữu của ta! Nếu bây giờ ta không cứu, hắn sẽ chết đó!”
“Ngươi vẫn không nghe lời mẹ sao?”
“Người không phải mẹ của ta! Kẻ nằm trên giường kia mới là con của người!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ngươi xem cái loại hạ đẳng này làm bằng hữu, bây giờ ngay cả cách nói chuyện cũng lạ như vậy! Không xong rồi! Lưu quản gia! Ném hắn ra khỏi đây cho ta!”
“Không được! Nếu người muốn đuổi hắn đi thì hãy đuổi luôn cả ta!”
Thái Tử cảm giác đột nhiên có người nhào vào ôm hắn, đầu óc hỗn loạn mở mắt, thấy mắt A Phi hồng hồng ngấn nước khiến hắn nghĩ đến gấu bông Teddy.
“Teddy, chào bé dễ thương….”
Thái Tử thều thào, A Phi ngay lập tức đến gần một chút, áp tay vào má đo nhiệt độ. “Ngươi rốt cục cũng tỉnh lại…Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chết chứ!.
“Làm sao mà chết được…Ta vẫn tin tưởng ngươi, tin ngươi nhất định sẽ quay trở về cứu ta…”
Thái phu nhân chứng kiến cảnh tượng đó mà tức giận bốc khói. “Thái Tử, ngươi cùng tên ăn mày này rốt cục có quan hệ như thế nào?”
“Bằng hữu, bằng hữu tốt nhất trên đời, bằng hữu suốt đời sẽ không chia lìa.” A Phi cố gắng quan trọng hóa mối quan hệ của hai người, chỉ hy vọng người “mẹ” này đồng ý để Thái Tử ở lại.
“Ngươi bị cái gì vậy hả? Cùng một tên ăn mày xưng huynh gọi đệ thật thân tình! Nếu như bị Kim thị nghe được. thế nào họ cũng bị lung lay ý định gả nữ nhi cho nhà chúng ta!”
“Thật vậy chăng?” Thái Tử cùng A Phi hai mắt tỏa sáng, ôm chặt nhau, đồng thanh mà nói: “Chúng con quyết định cả đời này ở cùng nhau, như hình với bóng, đồng sinh cộng tử!”
Thái phu nhân tức giận đến mức bất tỉnh, khi tỉnh lại thì Lưu quản gia đưa ra ý kiến cho thiếu gia ra ngoài vài ngày, để hắn nếm thử sự gian khổ của cuộc sống, đến lúc đó tự nhiên trở lại thôi! Thái phu nhân cảm thấy không tệ, vì vậy quyết định ném hai thằng nhãi con kia ra ngoài đường!
A Phi không một chút để ý, vì đây ban đầu đúng là nhà của hắn na! Chẳng qua tội nghiệp cho Thái Tử kém may mắn, bị mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà. Hắn dìu Thái Tử còn đang bị bệnh về lại hẻm Nguyệt Hạ.
Trước khi bọn họ đi ra khỏi nhà, Lưu quản gia đã bí mật đưa cho A Phi một xấp tiền mặt, A Phi đem Thái Tử bố trí ổn thỏa rồi lấy tiền đi mua nhu yếu phẩm cùng một ít thức ăn, à, còn phải mua một cái chăn bông nữa chứ. Tối nay hình như gió lạnh sẽ ùa về, không thể để cho vị thiếu gia kia bị nhiễm lạnh nữa.
Buổi tối hai người cùng nhau dùng bữa, dù là món ăn rẻ tiền nhưng lại đặc biệt vui vẻ!
“Teddy, cho ngươi trứng gà nè, ta không thích ăn.”
“Cảm ơn. Được rồi, ngươi vì sao gọi ta là Teddy?”
“Bởi vì ngươi lớn lên giống Teddy đó mà~”
“Là lúc…ở trên giường kia sao?”
“Đúng vậy! Rất là khả ái đó mà~”
“Ừ ư…” A Phi không nghĩ tới nam nhi lớn già đầu như vậy còn có sở thích kiểu đó, hình như có chút biến thái.
“Ngươi tại Hawaii như thế nào?”
“Ngươi sao lại nhắc tới việc này?” Có thể không hề khoa trương mà nói, A Phi thà đi nhặt ve chai còn hơn ở cùng một chỗ với nữ nhân 80kg kia. (>_
Không biết chừng cái rương gỗ này lại thành cái quan tài cho ta a, có khi nào lúc người khác tìm thấy ta thì ta đã trở thành một bộ xương khô không nhỉ? —- Thái Tử nghĩ thầm trong bụng.
“Thái Tử! Thái Tử!”
Thái Tử nghe được tiếng kêu gọi, mơ mơ hồ hồ mở mắt, sau khi thấy được khuôn mặt của A Phi thì yên tâm nhắm mắt lại.
Nếu đây là sự thực; vậy thì bản thân không chết được đâu. Còn nếu đây là ảo giác, chắc chắn mình đã chết ngắt rồi.
Lần thứ hai tỉnh lại, Thái Tử thấy rõ mình chưa chết, nhưng lại nằm ở một nơi ấm áp mềm mại, chỉ là hình như có chút ầm ĩ.
“Ngươi đem cái tên ăn mày này đi chỗ khác đi! Ngay tức khắc! Mau lên!”
“Không được! Ta nói rồi, hắn là bằng hữu của ta! Nếu bây giờ ta không cứu, hắn sẽ chết đó!”
“Ngươi vẫn không nghe lời mẹ sao?”
“Người không phải mẹ của ta! Kẻ nằm trên giường kia mới là con của người!”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó! Ngươi xem cái loại hạ đẳng này làm bằng hữu, bây giờ ngay cả cách nói chuyện cũng lạ như vậy! Không xong rồi! Lưu quản gia! Ném hắn ra khỏi đây cho ta!”
“Không được! Nếu người muốn đuổi hắn đi thì hãy đuổi luôn cả ta!”
Thái Tử cảm giác đột nhiên có người nhào vào ôm hắn, đầu óc hỗn loạn mở mắt, thấy mắt A Phi hồng hồng ngấn nước khiến hắn nghĩ đến gấu bông Teddy.
“Teddy, chào bé dễ thương….”
Thái Tử thều thào, A Phi ngay lập tức đến gần một chút, áp tay vào má đo nhiệt độ. “Ngươi rốt cục cũng tỉnh lại…Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chết chứ!.
“Làm sao mà chết được…Ta vẫn tin tưởng ngươi, tin ngươi nhất định sẽ quay trở về cứu ta…”
Thái phu nhân chứng kiến cảnh tượng đó mà tức giận bốc khói. “Thái Tử, ngươi cùng tên ăn mày này rốt cục có quan hệ như thế nào?”
“Bằng hữu, bằng hữu tốt nhất trên đời, bằng hữu suốt đời sẽ không chia lìa.” A Phi cố gắng quan trọng hóa mối quan hệ của hai người, chỉ hy vọng người “mẹ” này đồng ý để Thái Tử ở lại.
“Ngươi bị cái gì vậy hả? Cùng một tên ăn mày xưng huynh gọi đệ thật thân tình! Nếu như bị Kim thị nghe được. thế nào họ cũng bị lung lay ý định gả nữ nhi cho nhà chúng ta!”
“Thật vậy chăng?” Thái Tử cùng A Phi hai mắt tỏa sáng, ôm chặt nhau, đồng thanh mà nói: “Chúng con quyết định cả đời này ở cùng nhau, như hình với bóng, đồng sinh cộng tử!”
Thái phu nhân tức giận đến mức bất tỉnh, khi tỉnh lại thì Lưu quản gia đưa ra ý kiến cho thiếu gia ra ngoài vài ngày, để hắn nếm thử sự gian khổ của cuộc sống, đến lúc đó tự nhiên trở lại thôi! Thái phu nhân cảm thấy không tệ, vì vậy quyết định ném hai thằng nhãi con kia ra ngoài đường!
A Phi không một chút để ý, vì đây ban đầu đúng là nhà của hắn na! Chẳng qua tội nghiệp cho Thái Tử kém may mắn, bị mẹ ruột đuổi ra khỏi nhà. Hắn dìu Thái Tử còn đang bị bệnh về lại hẻm Nguyệt Hạ.
Trước khi bọn họ đi ra khỏi nhà, Lưu quản gia đã bí mật đưa cho A Phi một xấp tiền mặt, A Phi đem Thái Tử bố trí ổn thỏa rồi lấy tiền đi mua nhu yếu phẩm cùng một ít thức ăn, à, còn phải mua một cái chăn bông nữa chứ. Tối nay hình như gió lạnh sẽ ùa về, không thể để cho vị thiếu gia kia bị nhiễm lạnh nữa.
Buổi tối hai người cùng nhau dùng bữa, dù là món ăn rẻ tiền nhưng lại đặc biệt vui vẻ!
“Teddy, cho ngươi trứng gà nè, ta không thích ăn.”
“Cảm ơn. Được rồi, ngươi vì sao gọi ta là Teddy?”
“Bởi vì ngươi lớn lên giống Teddy đó mà~”
“Là lúc…ở trên giường kia sao?”
“Đúng vậy! Rất là khả ái đó mà~”
“Ừ ư…” A Phi không nghĩ tới nam nhi lớn già đầu như vậy còn có sở thích kiểu đó, hình như có chút biến thái.
“Ngươi tại Hawaii như thế nào?”
“Ngươi sao lại nhắc tới việc này?” Có thể không hề khoa trương mà nói, A Phi thà đi nhặt ve chai còn hơn ở cùng một chỗ với nữ nhân kg kia. (>_