Hằng Ni lủi thủi bước đi. Bây giờ nàng không còn bị gông cùm, nhưng có lẽ thân phận kẻ tù tội còn hơn thế nữa. Nàng như cánh hoa héo rũ, sớm úa tàn, mặc dù nhan sắc vẫn chưa mất hết những nét tinh anh quyến rũ.
Hằng Ni vừa đi vừa than :
- Ông trời ơi, phải chăng Hằng Ni này đã được ông nắn tạo ra chính là từ đóa lan trắng, nay lan sắp tàn bởi tuế nguyệt phong ba.
Hằng Ni bặm môi, quỳ xuống một gò mối ven đường :
- Ôi trời ơi, ai hiểu được cho Hằng Ni này chứ. Chữ “hiếu”, chữ “tình”, con chọn chữ nào đây. Vâng, con đã chọn chữ “hiếu”, để rồi bây giờ... ông trời ơi... thà con chết đi còn sướng hơn mang hình hài của kẻ vô dụng.
Khi Hằng Ni ngẩng mặt nhìn lên, nước mắt tuôn dài theo hai bên khóe, trong làn nước mắt mờ đục kia, nàng thấp thoáng thấy xa xa một ngôi cổ tự ẩn tàng trên những tảng mây lập lờ trôi.
Hằng Ni tự hỏi :
- Ngôi cổ tự kia là đâu?
Cùng với câu hỏi đó, bất giác Hằng Ni nghĩ đến việc cắt tóc từ bỏ thế nhân lắm bụi trần ai bi lụy.
Nàng đứng lên, thả gót đi về hướng ngôi cổ tự.
Đứng dưới chân núi Ngũ Đài sơn, Hằng Ni nhìn lên, cảm nhận một thiên nhiên hùng vĩ, một phong cảnh hữu tình, thơ mộng như cõi bồng lai tiên cảnh. Bất giác nàng cảm thấy thần thái thư thả vô ngần.
Hằng Ni bước lên bậc tam cấp khúc khuỷu. Con đường độc đạo dẫn lên cổ tự xếp bằng những tảng đá hoa cương đã lên nước bóng ngời, chắc chắn hàng ngày đã được ai đó lau chùi cẩn thận.
Nàng nghĩ thầm :
- “Người ra công lau những bậc tam cấp này nhứt định phải là người có tâm chánh quả, hướng về cõi vô thượng, an lạc vĩnh hằng”.
Leo lên được nửa đường, Hằng Ni cảm nhận mùi trầm thoang thoảng phả vào mũi mình.
Chính mùi trầm dìu dịu đó mà nàng nảy sinh ý niệm thần phục không một ngôn từ nào diễn tả được.
Không gian ngoài cảnh hùng vĩ, là sự trang nghiêm đến độ khiến cho Hằng Ni cảm tưởng mình đang lạc bước vào chốn thiên đình.
Nàng nhủ thầm :
- “Chắc có lẽ mình có duyên với cổ tự này chăng?”
Ý niệm ấy khiến nàng thoăn thoắt bước lên những bậc đá dẫn đến tòa chính sảnh.
Tòa chính sảnh hình bát giác, tọa lạc trên một bãi bằng khoét sâu vào trong Ngũ Đài sơn. Hằng Ni rón rén bước lên, và không khỏi lo âu bởi không gian vắng lặng đến lạ lùng.
Nàng đứng ngay cửa chánh điện nhìn vào. Pho tượng Phật bà Quan Âm đặt ngay chính sảnh, hai bên là hai pho tượng, một là Huyền Huyền thánh nữ, bên kia là Hoa Sơn thánh nữ.
Trông ba pho tượng đó mà lòng Hằng Ni thanh thản vô cùng.
Boong... Boong... Boong...
Nghe tiếng chuông phát ra lanh lảnh từ sau hậu điện, Hằng Ni bất giác hồi hộp vô cùng.
Tiếng chuông vừa dứt, từ sau hậu điện hai chư ni bước lên. Họ lẳng lặng trải tấm vải nâu trước đại điện, rồi bày thêm hai bình hoa huệ, sau cùng mới trịnh trọng lấy từ trên bệ thờ Phật bà Quan Âm một nhánh lan trắng gắn vào tịnh bình.
Họ bày biện xong đứng nép qua hai bên.
Hằng Ni thắc mắc vô cùng. Nàng tự hỏi, sao hai vị chư ni kia lại trang trí bệ thờ như vậy, bình thời tịnh bình của Phật mẫu là những nhánh liễu, cớ sao hôm nay lại gắn hoa lan.
Chẳng lẽ họ biết đích thị hôm nay mình đặt chân đến cổ tự này à.
Hằng Ni còn đang vẩn vơ, thì từ sau đại điện, lão sư thái tay chống trượng ngọc đĩnh đạc bước vào.
Sư thái chiếu tinh nhãn về phía nàng, dịu giọng như từ mẫu, ôn nhu nói :
- Sao con còn chưa vào hành lễ Phật mẫu.
Hằng Ni giật mình, vội ôm quyền hướng về lão sư thái :
- Tiểu nữ Hằng Ni từ xa đến đây, xin hỏi sư thái vừa nói với ai vậy?
Lão sư thái mỉm cười, thả bước về phía nàng. Xem cây ngọc trượng trên tay lão sư thái có thể đoán được nó không dưới hai trăm cân, thế mà sư thái cầm nó như một cây gậy bình thường, chẳng hề tỏ lộ sự khó nhọc gì.
Tiến thẳng đến bên nàng, lão sư thái mỉm cười nói :
- Ta nói với con đó.
Sư thái nhìn Hằng Ni từ đầu tới chân, ôn tồn nói tiếp :
- Hằng Ni, con đã bị bụi hồng trần nhuốm đen từ trên xuống dưới, và tí chút nữa thôi, sinh mạng của con cũng sớm về diêm phủ, mà mãi mãi chu du trong vòng luân hồi không thể giải thoát được.
Hằng Ni ngạc nhiên hỏi :
- Sư thái biết con?
Lão sư thái gật đầu :
- Con chính là Bạch Hoa Lan. Lan trắng chính là loài hoa tinh khiết, nhưng số trời định con phải chịu nhiều ô trọc, để rửa sự ô trọc đó, nên mới đưa con đến Ngũ Đài sơn gặp ta.
- Sư thái, con không hiểu gì cả. Hằng Ni này chưa một lần đặt chân tới Ngũ Đài sơn, và cũng chưa một lần báo danh là Bạch Hoa Lan, sao sư thái lại biết?
- Hằng Ni, ý trời khó nói. Ta chỉ muốn nhắc nhở con mệnh trời đã định, dù con có muốn cưỡng lại cũng không được.
- Sư thái nói vậy có ý gì?
Sư thái quay lại bệ thờ chỉ lên nhánh lan trắng đã được hai chư ni gắn vào tịnh bình :
- Phật mẫu trên cõi Như Lai thấy được tất cả, và xui khiến để con đến đây.
Sư thái nhìn lại Hằng Ni :
- Bạch Hoa Lan, duyên nợ của con đã trả xong với cõi trần ai bi lụy, và Phật mẫu muốn triệu hồi con về với người. Hôm nay, Ngũ Đài sơn sẽ long trọng tiếp nhận con.
- Sư thái...
Hằng Ni bặm môi, bao nhiêu sự kiện quay về với nàng.
Liền theo những hoài niệm của quá khứ, bất giác nàng nghĩ có lẽ đây mới chính là đời thật của Bạch Hoa Lan. Phải chăng sư thái đã biết tất cả những nỗi niềm bi lụy và tình cảnh của nàng.
Nghĩ như vậy, Hằng Ni liền quỳ xuống hành đại lễ. Nàng vừa hành lễ vừa nói :
- Sư thái, nếu thánh mẫu cho rằng con đã dứt nợ trần đời, con xin quỳ dưới đài sen để quy y.
- Quan âm từ bi! Con có duyên với cổ tự này.
Sư thái đỡ Hằng Ni đứng lên dẫn vào trong chính điện, rồi từ tốn nói :
- Hằng Ni, con hãy hành lễ Phật mẫu, người sẽ độ con về với cõi thanh tịnh siêu thoát khỏi vòng khổ ải luân hồi.
Hằng Ni bặm môi, hành đại lễ. Trong lúc hành lễ, hình bóng Hoàng Thế Lãm cứ ẩn hiện trong từng ngóc ngách thầm kín nhất của nàng.
Hằng Ni nghĩ thầm :
- “Phật mẫu, thân con đã nhuốm đầy bụi trần ai, chữ “tình”, chữ “hiếu”, chữ “nghĩa”, chữ “trung” hòa nhập làm một, nên mới tạo thành chữ “bi”. Mong người cứu vớt tâm linh con thoát khỏi bao nỗi buồn phiền. Con mang thân xác và tâm linh về với thánh mẫu, đặng cầu xin một điều, phu tướng Hoàng Thế Lãm hiểu được cho nỗi lòng của con”.
Nàng hành lễ xong, ngước mắt nhìn lên bồ đoàn hoa sen. Trong sự thống khổ, xót xa nhất, nàng cảm tưởng pho tượng từ bi, hỷ xả của Phật mẫu đang mỉm miệng cười với nàng.
Ánh mắt của Thánh mẫu như đang nói với nàng :
- Sao con lại bi lụy như vậy? Kiếp hồng trần là nỗi oan nghiệt, sinh lão bịnh tử, hỷ nộ ái ố, muốn dứt bỏ những cảnh giới đó hãy hướng về cõi vĩnh hằng cực lạc, mà xem kiếp hồng trần như chốn phù du không có trong con.
Nước mắt nàng trào ra lăn thành hai dòng lệ chảy xuống thềm gạch hoa.
Sư thái lên tiếng nói :
- Bạch Hoa Lan, rồi đây con sẽ cảm nhận tất cả sự thanh thản của cuộc đời này.
- Sư thái, con sẽ nghe theo lời chỉ bảo của người.
- Tốt lắm.
Sư thái lấy ngọn trủy thủ sáng ngời ánh kim quang đã đặt sẵn trên bồ đoàn. Bà cẩn trọng, trang nghiêm cắt từng lọn tóc của Hằng Ni. Những lọn tóc óng ánh, đen tuyền được hai sư ni đặt vào một chiếc tráp bạc.
Sư thái làm xong lễ quy y đầu Phật cho Hằng Ni, rồi trịnh trọng thắp nhang hành đại lễ.
Thắp nhang xong, người nhìn sang Hằng Ni cất giọng trang nghiêm nói :
- Bạch Hoa Lan, kể từ bây giờ con không còn có cái tên đó nữa, và cũng chẳng có tục danh Hằng Ni. Ta đặt pháp danh cho con là Vi Sơn Tử.
Hằng Ni quỳ lạy, nhỏ nhẹ nói :
- Đa tạ sư thái đã tế độ cho con.
Sư thái đỡ nàng đứng lên :
- Cổ tự Ngũ Đài sơn đã có thêm một chư ni cốt cách hơn người. Nếu con có duyên với Phật mẫu, cõi niết bàn an lạc sẽ rộng mở với con.
- Con sẽ nghe theo lời dạy của sư thái.
Sư thái mỉm cười :
- Vi Sơn Tử, ta rất mãn nguyện về con.
Sư thái chỉ cửa hậu điện :
- Con hãy vào trong thay y phục tăng ni. Hai vị sư tỷ của con đây sẽ hướng dẫn con đến tịnh cốc.
Hằng Ni quay sang hai vị chư ni đứng hai bên sư thái :
- Vi Sơn Tử ra mắt nhị vị sư tỷ. Sau này mong nhị vị sư tỷ chỉ bảo.
Hai vị chư ni mỉm cười, gật đầu với nàng.
Một người ôn nhu nói :
- Vi Sơn Tử sư muội đừng câu nệ quá, chúng ta đã là người xuất gia, chối bỏ chốn hồng trần. Cổ tự có thêm sư muội nữa là người thứ tư, sau này tất cả sẽ do sư muội đảm đương trọng trách.
- Đa tạ nhị sư tỷ.
Nàng quay lại sư thái :
- Sư thái, con muốn quỳ trước đài sen Phật mẫu để gội rửa bụi trần.
Sư thái gật đầu :
- Tốt lắm! Ta luôn cảm nhận con là kẻ hữu duyên, có căn cơ với Phật mẫu.
Sư thái quay lại hai vị chư ni :
- Ta giao Vi Sơn Tử lại cho hai ngươi. Hai ngươi tận tình chỉ bảo Vi Sơn Tử mọi sinh hoạt trong cổ tự này. Thứ hai, Vi Sơn Tử vốn đã mất hết võ công rồi, hai ngươi tận tụy chỉ dạy những tinh hoa võ học của cổ tự cho nàng.
Hằng Ni ngạc nhiên vô cùng. Những lời nói vừa rồi của sư thái khiến nàng ngỡ ngàng, buột miệng thốt :
- Sư thái, sao người biết con đã bị phế bỏ võ công?
Sư thái mỉm cười nhìn nàng :
- Bạch Hoa Lan vẫy vùng khắp cõi Trung Nguyên, xuất quỷ nhập thần, thoáng chốc mang thân tử tội. Đã là tử tội thì đâu còn võ công nữa. Ta nói có đúng không nào?
Hằng Ni bặm môi gục mặt nhìn xuống mũi hài cỏ của mình.
Sư thái đặt tay lên vai nàng :
- Con ở lại đây với hai vị sư tỷ. Ta ra sau tịnh cốc.
Sư thái chống trượng thả bước từ từ ra cửa hậu viện. Hằng Ni nhìn theo với một tầm trạng thầm phục vô cùng.
Để Hằng Ni ở lại chính điện, sư thái đi luôn một mạch đến tịnh cốc.
Cửa tịnh cốc đóng im ỉm, không gian thật là vắng lặng tĩnh mịch. Sư im lặng có thể nghe được tiếng gió rì rì thổi qua những hàng liễu, gây cho con người cảm giác thanh bình thoát tục.
Sư thái gõ cửa :
- Mở cửa ra đi!
Cửa tịnh cốc từ từ hé mở. Sư thái nhìn lại sau lưng, khi biết chắc không có ai nhìn theo mới len qua cửa. Sự cẩn trọng của sư thái thật là quá đáng, nhưng cũng chứng tỏ bên trong tịnh thất có người, mà người này nhứt định phải mang thân phận rất là quan trọng.
Sư thái vừa len qua cửa tịnh cốc, liền khép ngay cửa lại. Hai ngọn bạch lạp trong tịnh cốc không đủ ánh sáng để thấy chân diện mục một nữ nhân che mặt bằng vuông lụa hồng.
Người ra mở cửa cho sư thái là Thần Cơ Bất Tri Khách.
Sư thái vừa bước vào, Thần Cơ Bất Tri Khách đã kéo ghế thỉnh sư thái :
- Sư thái hãy ngồi đây!
Sư thái gật đầu, ngồi xuống chiếc đôn đối mặt với nữ nhân che mặt.
Sư thái vừa yên vị xong liền cất tiếng nói :
- Bạch Hoa Lan đã chính thức quy y đầu Phật. Kể từ bây giờ nàng có pháp danh là Vi Sơn Tử. Nhờ nhị vị mà Ngũ Đài cổ tự tiếp nhận được một đệ tử cốt cách hơn người.
Nữ nhân che mặt gật gù :
- Như vậy là tốt lắm rồi. Sư thái à, kể từ bây giờ Bạch Hoa Lan không còn nữa, sư thái cũng đừng để lộ tung tích Vi Sơn Tử là Bạch Hoa Lan, nếu lộ ra ngoài e tính mạng của Vi Sơn Tử khó giữ được.
Thần Cơ Bất Tri Khách chen vào :
- Sư thái tế độ cho Bạch Hoa Lan thoát tục, khoác áo nâu vàng, công đức này cao như trời biển.
Sư thái khoát tay :
- Hai vị đừng khách sáo. Đây là duyên tu của Bạch Hoa Lan mà thôi chứ lão đâu có công trạng gì.
Nữ nhân che mặt, lấy chiếc túi gấm đeo bên mình đặt lên bàn :
- Sư thái, đây là chút kim ngân. Tôi muốn dâng lên Thánh mẫu nhưng không tiện, nhờ sư thái mua hương hoa cúng dùm tôi.
Sư thái lắc đầu.
Nữ nhân che mặt nói tiếp :
- Sư thái đừng nghĩ tôi mang kim ngân vì Vi Sơn Tử.
Sư thái thở dài, rồi gật đầu :
- Lão ni đành nhận của thí chủ.
Nữ nhân che mặt quay sang Thần Cơ Bất Tri Khách :
- Thần Cơ tiên sinh, chúng ta có thể rời đây được rồi chứ?
Thần Cơ Bất Tri Khách gật đầu.
Lão nhìn Sư thái :
- Đã đến lúc chúng tôi phải đi. Sư thái hãy bảo trọng.
Sư thái đứng lên :
- Hai vị lên đường bình an, lão ni không tiện đưa xuống núi.
Nữ nhân nắm tay Sư thái :
- Không cần sư thái phải tiễn chúng tôi.
Thần Cơ Bất Tri Khách đẩy cửa lẻn ra ngoài, nữ nhân che mặt bước liền theo chân lão ta.
Hai người ra đến bên ngoài, quay trở lại nhìn sư thái ôm quyền :
- Xin kiếu từ! Mong sư thái chỉ bảo và giúp đỡ cho Bạch Hoa Lan.
- Hai vị yên tâm!
Nữ nhân che mặt xá một xá :
- Kiếu từ.
Thần Cơ Bất Tri Khách và nữ nhân che mặt quay gót. Cả hai đồng loạt trổ khinh thuật băng mình đi nhanh như cơn gió thoảng. Chẳng mấy chốc họ đã khuất dạng dưới tầm mắt của lão sư thái.
Sư thái tần ngần nhìn theo, thở dài tự hỏi :
- “Hai người này là ai, sao biết rành Vi Sơn Tử như vậy. Dù sao đi nữa họ cũng là người tốt cứu Vi Sơn Tử khỏi cảnh hồn ma phiêu bạt”.
Hằng Ni lủi thủi bước đi. Bây giờ nàng không còn bị gông cùm, nhưng có lẽ thân phận kẻ tù tội còn hơn thế nữa. Nàng như cánh hoa héo rũ, sớm úa tàn, mặc dù nhan sắc vẫn chưa mất hết những nét tinh anh quyến rũ.
Hằng Ni vừa đi vừa than :
- Ông trời ơi, phải chăng Hằng Ni này đã được ông nắn tạo ra chính là từ đóa lan trắng, nay lan sắp tàn bởi tuế nguyệt phong ba.
Hằng Ni bặm môi, quỳ xuống một gò mối ven đường :
- Ôi trời ơi, ai hiểu được cho Hằng Ni này chứ. Chữ “hiếu”, chữ “tình”, con chọn chữ nào đây. Vâng, con đã chọn chữ “hiếu”, để rồi bây giờ... ông trời ơi... thà con chết đi còn sướng hơn mang hình hài của kẻ vô dụng.
Khi Hằng Ni ngẩng mặt nhìn lên, nước mắt tuôn dài theo hai bên khóe, trong làn nước mắt mờ đục kia, nàng thấp thoáng thấy xa xa một ngôi cổ tự ẩn tàng trên những tảng mây lập lờ trôi.
Hằng Ni tự hỏi :
- Ngôi cổ tự kia là đâu?
Cùng với câu hỏi đó, bất giác Hằng Ni nghĩ đến việc cắt tóc từ bỏ thế nhân lắm bụi trần ai bi lụy.
Nàng đứng lên, thả gót đi về hướng ngôi cổ tự.
Đứng dưới chân núi Ngũ Đài sơn, Hằng Ni nhìn lên, cảm nhận một thiên nhiên hùng vĩ, một phong cảnh hữu tình, thơ mộng như cõi bồng lai tiên cảnh. Bất giác nàng cảm thấy thần thái thư thả vô ngần.
Hằng Ni bước lên bậc tam cấp khúc khuỷu. Con đường độc đạo dẫn lên cổ tự xếp bằng những tảng đá hoa cương đã lên nước bóng ngời, chắc chắn hàng ngày đã được ai đó lau chùi cẩn thận.
Nàng nghĩ thầm :
- “Người ra công lau những bậc tam cấp này nhứt định phải là người có tâm chánh quả, hướng về cõi vô thượng, an lạc vĩnh hằng”.
Leo lên được nửa đường, Hằng Ni cảm nhận mùi trầm thoang thoảng phả vào mũi mình.
Chính mùi trầm dìu dịu đó mà nàng nảy sinh ý niệm thần phục không một ngôn từ nào diễn tả được.
Không gian ngoài cảnh hùng vĩ, là sự trang nghiêm đến độ khiến cho Hằng Ni cảm tưởng mình đang lạc bước vào chốn thiên đình.
Nàng nhủ thầm :
- “Chắc có lẽ mình có duyên với cổ tự này chăng?”
Ý niệm ấy khiến nàng thoăn thoắt bước lên những bậc đá dẫn đến tòa chính sảnh.
Tòa chính sảnh hình bát giác, tọa lạc trên một bãi bằng khoét sâu vào trong Ngũ Đài sơn. Hằng Ni rón rén bước lên, và không khỏi lo âu bởi không gian vắng lặng đến lạ lùng.
Nàng đứng ngay cửa chánh điện nhìn vào. Pho tượng Phật bà Quan Âm đặt ngay chính sảnh, hai bên là hai pho tượng, một là Huyền Huyền thánh nữ, bên kia là Hoa Sơn thánh nữ.
Trông ba pho tượng đó mà lòng Hằng Ni thanh thản vô cùng.
Boong... Boong... Boong...
Nghe tiếng chuông phát ra lanh lảnh từ sau hậu điện, Hằng Ni bất giác hồi hộp vô cùng.
Tiếng chuông vừa dứt, từ sau hậu điện hai chư ni bước lên. Họ lẳng lặng trải tấm vải nâu trước đại điện, rồi bày thêm hai bình hoa huệ, sau cùng mới trịnh trọng lấy từ trên bệ thờ Phật bà Quan Âm một nhánh lan trắng gắn vào tịnh bình.
Họ bày biện xong đứng nép qua hai bên.
Hằng Ni thắc mắc vô cùng. Nàng tự hỏi, sao hai vị chư ni kia lại trang trí bệ thờ như vậy, bình thời tịnh bình của Phật mẫu là những nhánh liễu, cớ sao hôm nay lại gắn hoa lan.
Chẳng lẽ họ biết đích thị hôm nay mình đặt chân đến cổ tự này à.
Hằng Ni còn đang vẩn vơ, thì từ sau đại điện, lão sư thái tay chống trượng ngọc đĩnh đạc bước vào.
Sư thái chiếu tinh nhãn về phía nàng, dịu giọng như từ mẫu, ôn nhu nói :
- Sao con còn chưa vào hành lễ Phật mẫu.
Hằng Ni giật mình, vội ôm quyền hướng về lão sư thái :
- Tiểu nữ Hằng Ni từ xa đến đây, xin hỏi sư thái vừa nói với ai vậy?
Lão sư thái mỉm cười, thả bước về phía nàng. Xem cây ngọc trượng trên tay lão sư thái có thể đoán được nó không dưới hai trăm cân, thế mà sư thái cầm nó như một cây gậy bình thường, chẳng hề tỏ lộ sự khó nhọc gì.
Tiến thẳng đến bên nàng, lão sư thái mỉm cười nói :
- Ta nói với con đó.
Sư thái nhìn Hằng Ni từ đầu tới chân, ôn tồn nói tiếp :
- Hằng Ni, con đã bị bụi hồng trần nhuốm đen từ trên xuống dưới, và tí chút nữa thôi, sinh mạng của con cũng sớm về diêm phủ, mà mãi mãi chu du trong vòng luân hồi không thể giải thoát được.
Hằng Ni ngạc nhiên hỏi :
- Sư thái biết con?
Lão sư thái gật đầu :
- Con chính là Bạch Hoa Lan. Lan trắng chính là loài hoa tinh khiết, nhưng số trời định con phải chịu nhiều ô trọc, để rửa sự ô trọc đó, nên mới đưa con đến Ngũ Đài sơn gặp ta.
- Sư thái, con không hiểu gì cả. Hằng Ni này chưa một lần đặt chân tới Ngũ Đài sơn, và cũng chưa một lần báo danh là Bạch Hoa Lan, sao sư thái lại biết?
- Hằng Ni, ý trời khó nói. Ta chỉ muốn nhắc nhở con mệnh trời đã định, dù con có muốn cưỡng lại cũng không được.
- Sư thái nói vậy có ý gì?
Sư thái quay lại bệ thờ chỉ lên nhánh lan trắng đã được hai chư ni gắn vào tịnh bình :
- Phật mẫu trên cõi Như Lai thấy được tất cả, và xui khiến để con đến đây.
Sư thái nhìn lại Hằng Ni :
- Bạch Hoa Lan, duyên nợ của con đã trả xong với cõi trần ai bi lụy, và Phật mẫu muốn triệu hồi con về với người. Hôm nay, Ngũ Đài sơn sẽ long trọng tiếp nhận con.
- Sư thái...
Hằng Ni bặm môi, bao nhiêu sự kiện quay về với nàng.
Liền theo những hoài niệm của quá khứ, bất giác nàng nghĩ có lẽ đây mới chính là đời thật của Bạch Hoa Lan. Phải chăng sư thái đã biết tất cả những nỗi niềm bi lụy và tình cảnh của nàng.
Nghĩ như vậy, Hằng Ni liền quỳ xuống hành đại lễ. Nàng vừa hành lễ vừa nói :
- Sư thái, nếu thánh mẫu cho rằng con đã dứt nợ trần đời, con xin quỳ dưới đài sen để quy y.
- Quan âm từ bi! Con có duyên với cổ tự này.
Sư thái đỡ Hằng Ni đứng lên dẫn vào trong chính điện, rồi từ tốn nói :
- Hằng Ni, con hãy hành lễ Phật mẫu, người sẽ độ con về với cõi thanh tịnh siêu thoát khỏi vòng khổ ải luân hồi.
Hằng Ni bặm môi, hành đại lễ. Trong lúc hành lễ, hình bóng Hoàng Thế Lãm cứ ẩn hiện trong từng ngóc ngách thầm kín nhất của nàng.
Hằng Ni nghĩ thầm :
- “Phật mẫu, thân con đã nhuốm đầy bụi trần ai, chữ “tình”, chữ “hiếu”, chữ “nghĩa”, chữ “trung” hòa nhập làm một, nên mới tạo thành chữ “bi”. Mong người cứu vớt tâm linh con thoát khỏi bao nỗi buồn phiền. Con mang thân xác và tâm linh về với thánh mẫu, đặng cầu xin một điều, phu tướng Hoàng Thế Lãm hiểu được cho nỗi lòng của con”.
Nàng hành lễ xong, ngước mắt nhìn lên bồ đoàn hoa sen. Trong sự thống khổ, xót xa nhất, nàng cảm tưởng pho tượng từ bi, hỷ xả của Phật mẫu đang mỉm miệng cười với nàng.
Ánh mắt của Thánh mẫu như đang nói với nàng :
- Sao con lại bi lụy như vậy? Kiếp hồng trần là nỗi oan nghiệt, sinh lão bịnh tử, hỷ nộ ái ố, muốn dứt bỏ những cảnh giới đó hãy hướng về cõi vĩnh hằng cực lạc, mà xem kiếp hồng trần như chốn phù du không có trong con.
Nước mắt nàng trào ra lăn thành hai dòng lệ chảy xuống thềm gạch hoa.
Sư thái lên tiếng nói :
- Bạch Hoa Lan, rồi đây con sẽ cảm nhận tất cả sự thanh thản của cuộc đời này.
- Sư thái, con sẽ nghe theo lời chỉ bảo của người.
- Tốt lắm.
Sư thái lấy ngọn trủy thủ sáng ngời ánh kim quang đã đặt sẵn trên bồ đoàn. Bà cẩn trọng, trang nghiêm cắt từng lọn tóc của Hằng Ni. Những lọn tóc óng ánh, đen tuyền được hai sư ni đặt vào một chiếc tráp bạc.
Sư thái làm xong lễ quy y đầu Phật cho Hằng Ni, rồi trịnh trọng thắp nhang hành đại lễ.
Thắp nhang xong, người nhìn sang Hằng Ni cất giọng trang nghiêm nói :
- Bạch Hoa Lan, kể từ bây giờ con không còn có cái tên đó nữa, và cũng chẳng có tục danh Hằng Ni. Ta đặt pháp danh cho con là Vi Sơn Tử.
Hằng Ni quỳ lạy, nhỏ nhẹ nói :
- Đa tạ sư thái đã tế độ cho con.
Sư thái đỡ nàng đứng lên :
- Cổ tự Ngũ Đài sơn đã có thêm một chư ni cốt cách hơn người. Nếu con có duyên với Phật mẫu, cõi niết bàn an lạc sẽ rộng mở với con.
- Con sẽ nghe theo lời dạy của sư thái.
Sư thái mỉm cười :
- Vi Sơn Tử, ta rất mãn nguyện về con.
Sư thái chỉ cửa hậu điện :
- Con hãy vào trong thay y phục tăng ni. Hai vị sư tỷ của con đây sẽ hướng dẫn con đến tịnh cốc.
Hằng Ni quay sang hai vị chư ni đứng hai bên sư thái :
- Vi Sơn Tử ra mắt nhị vị sư tỷ. Sau này mong nhị vị sư tỷ chỉ bảo.
Hai vị chư ni mỉm cười, gật đầu với nàng.
Một người ôn nhu nói :
- Vi Sơn Tử sư muội đừng câu nệ quá, chúng ta đã là người xuất gia, chối bỏ chốn hồng trần. Cổ tự có thêm sư muội nữa là người thứ tư, sau này tất cả sẽ do sư muội đảm đương trọng trách.
- Đa tạ nhị sư tỷ.
Nàng quay lại sư thái :
- Sư thái, con muốn quỳ trước đài sen Phật mẫu để gội rửa bụi trần.
Sư thái gật đầu :
- Tốt lắm! Ta luôn cảm nhận con là kẻ hữu duyên, có căn cơ với Phật mẫu.
Sư thái quay lại hai vị chư ni :
- Ta giao Vi Sơn Tử lại cho hai ngươi. Hai ngươi tận tình chỉ bảo Vi Sơn Tử mọi sinh hoạt trong cổ tự này. Thứ hai, Vi Sơn Tử vốn đã mất hết võ công rồi, hai ngươi tận tụy chỉ dạy những tinh hoa võ học của cổ tự cho nàng.
Hằng Ni ngạc nhiên vô cùng. Những lời nói vừa rồi của sư thái khiến nàng ngỡ ngàng, buột miệng thốt :
- Sư thái, sao người biết con đã bị phế bỏ võ công?
Sư thái mỉm cười nhìn nàng :
- Bạch Hoa Lan vẫy vùng khắp cõi Trung Nguyên, xuất quỷ nhập thần, thoáng chốc mang thân tử tội. Đã là tử tội thì đâu còn võ công nữa. Ta nói có đúng không nào?
Hằng Ni bặm môi gục mặt nhìn xuống mũi hài cỏ của mình.
Sư thái đặt tay lên vai nàng :
- Con ở lại đây với hai vị sư tỷ. Ta ra sau tịnh cốc.
Sư thái chống trượng thả bước từ từ ra cửa hậu viện. Hằng Ni nhìn theo với một tầm trạng thầm phục vô cùng.
Để Hằng Ni ở lại chính điện, sư thái đi luôn một mạch đến tịnh cốc.
Cửa tịnh cốc đóng im ỉm, không gian thật là vắng lặng tĩnh mịch. Sư im lặng có thể nghe được tiếng gió rì rì thổi qua những hàng liễu, gây cho con người cảm giác thanh bình thoát tục.
Sư thái gõ cửa :
- Mở cửa ra đi!
Cửa tịnh cốc từ từ hé mở. Sư thái nhìn lại sau lưng, khi biết chắc không có ai nhìn theo mới len qua cửa. Sự cẩn trọng của sư thái thật là quá đáng, nhưng cũng chứng tỏ bên trong tịnh thất có người, mà người này nhứt định phải mang thân phận rất là quan trọng.
Sư thái vừa len qua cửa tịnh cốc, liền khép ngay cửa lại. Hai ngọn bạch lạp trong tịnh cốc không đủ ánh sáng để thấy chân diện mục một nữ nhân che mặt bằng vuông lụa hồng.
Người ra mở cửa cho sư thái là Thần Cơ Bất Tri Khách.
Sư thái vừa bước vào, Thần Cơ Bất Tri Khách đã kéo ghế thỉnh sư thái :
- Sư thái hãy ngồi đây!
Sư thái gật đầu, ngồi xuống chiếc đôn đối mặt với nữ nhân che mặt.
Sư thái vừa yên vị xong liền cất tiếng nói :
- Bạch Hoa Lan đã chính thức quy y đầu Phật. Kể từ bây giờ nàng có pháp danh là Vi Sơn Tử. Nhờ nhị vị mà Ngũ Đài cổ tự tiếp nhận được một đệ tử cốt cách hơn người.
Nữ nhân che mặt gật gù :
- Như vậy là tốt lắm rồi. Sư thái à, kể từ bây giờ Bạch Hoa Lan không còn nữa, sư thái cũng đừng để lộ tung tích Vi Sơn Tử là Bạch Hoa Lan, nếu lộ ra ngoài e tính mạng của Vi Sơn Tử khó giữ được.
Thần Cơ Bất Tri Khách chen vào :
- Sư thái tế độ cho Bạch Hoa Lan thoát tục, khoác áo nâu vàng, công đức này cao như trời biển.
Sư thái khoát tay :
- Hai vị đừng khách sáo. Đây là duyên tu của Bạch Hoa Lan mà thôi chứ lão đâu có công trạng gì.
Nữ nhân che mặt, lấy chiếc túi gấm đeo bên mình đặt lên bàn :
- Sư thái, đây là chút kim ngân. Tôi muốn dâng lên Thánh mẫu nhưng không tiện, nhờ sư thái mua hương hoa cúng dùm tôi.
Sư thái lắc đầu.
Nữ nhân che mặt nói tiếp :
- Sư thái đừng nghĩ tôi mang kim ngân vì Vi Sơn Tử.
Sư thái thở dài, rồi gật đầu :
- Lão ni đành nhận của thí chủ.
Nữ nhân che mặt quay sang Thần Cơ Bất Tri Khách :
- Thần Cơ tiên sinh, chúng ta có thể rời đây được rồi chứ?
Thần Cơ Bất Tri Khách gật đầu.
Lão nhìn Sư thái :
- Đã đến lúc chúng tôi phải đi. Sư thái hãy bảo trọng.
Sư thái đứng lên :
- Hai vị lên đường bình an, lão ni không tiện đưa xuống núi.
Nữ nhân nắm tay Sư thái :
- Không cần sư thái phải tiễn chúng tôi.
Thần Cơ Bất Tri Khách đẩy cửa lẻn ra ngoài, nữ nhân che mặt bước liền theo chân lão ta.
Hai người ra đến bên ngoài, quay trở lại nhìn sư thái ôm quyền :
- Xin kiếu từ! Mong sư thái chỉ bảo và giúp đỡ cho Bạch Hoa Lan.
- Hai vị yên tâm!
Nữ nhân che mặt xá một xá :
- Kiếu từ.
Thần Cơ Bất Tri Khách và nữ nhân che mặt quay gót. Cả hai đồng loạt trổ khinh thuật băng mình đi nhanh như cơn gió thoảng. Chẳng mấy chốc họ đã khuất dạng dưới tầm mắt của lão sư thái.
Sư thái tần ngần nhìn theo, thở dài tự hỏi :
- “Hai người này là ai, sao biết rành Vi Sơn Tử như vậy. Dù sao đi nữa họ cũng là người tốt cứu Vi Sơn Tử khỏi cảnh hồn ma phiêu bạt”.