Mê hoặc lòng người, mê hoặc tâm trí, Uông Thanh Mạch chính là loại đàn ông được ông trời chiếu cố, ban cho cái loại ma lực này. Anh có thể đánh bại bức tường vững chắc nhất, cũng có thể đâm lũng trái tim kín đáo nhất.
Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua có lẽ là sự trùng hợp, cũng có thể nói là ‘thuận nước đẩy thuyền’.
Nhưng sáng hôm thức dậy, An An hồi tưởng lại từng cảnh đã xảy ra ngày hôm qua, nhất thời giơ cao cái gối đập loạn xuống giường.
Cái tên chết tiệt Uông Thanh Mạch kia, giống như đã biết trước An An sẽ phản ứng như thế nào nên đã sớm chuồn trước. Cho dù bây giờ cô muốn trả thù trút giận cũng không có người cho cô ra tay, chỉ có thể xót thương cho ‘cô nàng Simmons’ mềm mại như nước phải chịu đựng nguồn bạo lực không hề báo trước này.
Rốt cuộc An An cũng không bắt bẻ là lỗi của ai, cũng như không oán trách Uông Thanh Mạch đã gài bẫy để thiểu chút nữa là cô sụp hố của anh. Bây giờ, sự thật đã bày ra trước mắt, ai bảo cô kiềm chế, kiềm chế, lại kiềm chế, cũng không kiềm chế nổi, thiếu chút nữa thì rơi vào tay giặc.
Tuy rằng theo phương diện nào đó, An An quả thật rất vô lương tâm, lại âm thầm chấp nhận Uông Thanh Mạch chìu chuộng cô. Nhưng đây không có nghĩa là cô sẽ quên đi chuyện thanh mai trúc mã kia.
Nếu thật đã xảy ra chuyện gì thì làm sao cô có thể giải thích cho Nham Tử đây. Lúc Nham Tử đi, cô một mực bảo đảm, nắm tay lôi kéo anh, nhất định thương anh cả đời.
Bây giờ nói nhảm những thứ này cũng chỉ vô dụng. An An nằm dạng chân theo kiểu chữ đại (大) ở trên giường, mắt nhìn đèn treo.
An An vừa hối hận, vừa tự trách, rồi bắt đầu chìm đắm trong sự chán nản, đấu tranh với suy nghĩ của đau thương và khổ sở.
Có người hỏi cô, cô không biết mắc cỡ à?
Dĩ nhiên! Cô đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ với trời đất rồi.
‘Ùn ục’, ‘ùn ục’, vài tiếng kêu vang lên không đúng lúc khiến An An phục hồi lại tinh thần, thoát khỏi giấc mộng mơ mơ màng màng.
Cô thật tâm không muốn cử động, nhưng bụng đói không có hơi sức thì đành phải chịu thôi. Bò chầm chậm từ trên giường xuống, cô tìm được điện thoại đi động, bấm nút.
Cô thì thào vài câu rồi cúp điện thoại. Nhìn cô lúc này, người ta có thể ngộ nhận rằng cô sắp chết tới nơi rồi.
Một lát sau, chuông cửa vang lên. An An mang trên đầu bộ tóc rối bù như một tổ chim, đi xuống lầu.
Ngoài cửa, Bình Tử cầm một hộp cơm cà ri chân gà ở trong tay. Ánh mặt trời chiều tháng chín quả thật gay gắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Tử ửng hồng, trên người mang theo hơi nóng vọt vào nhà.
Bình Tử không hề khách sáo, trực tiếp đi vào phòng bếp. Cất xong đồ đạt thì cô xoay người đi về phía An An đang uống nước, nói: “Ăn nhanh đi, nếu không tận mắt nhìn thấy cậu, tớ thật tưởng là cậu sắp chết đói đó.”
Tâm tình An An không tốt, ít khi cô bình tĩnh lạnh nhạt như thế này.
“Trong tủ lạnh có đồ uống, tự lấy đi.”
An An lên lầu, tắm rửa súc miệng xong thì đi xuống. Bình Tử đang cầm đồ uống ngồi ở ngoài ban công, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nghĩ thầm: “Người có tiền thật không giống nhau, cả tầm nhìn cũng không giống nhau.”
An An bới hai chén cơm và đồ ăn rồi nói: “Ngon quá, đây là đồ ăn của nhà hàng chúng ta thường hay tới sao?”
“Không phải, thử tiệm khác đó.”
“Ừ, lần sau đi nhà hàng này ăn.”
An An cắm cúi và cơm vào miệng, cầm ly nước uống vài hớp. Hình như bây giờ tinh thần của cô đã gần như hoàn toàn khôi phục. Tuy rằng tinh thần không tệ nhưng thân thể vẫn còn mềm nhũn như con chi chi, đi tới bên cạnh ghế sofa rồi ngã nhào lên đó.
Bình Tử chạy tới, chọt chọt An An đang mệt mỏi: “Ai da, Mang Quả nói cậu bị Uông Thanh Mạch làm cho không thể xuống giường được, quả nhiên là thật.”
“Em gái nó! Vết thương cũ của chị bị tái phát, đừng nghe lời nó nói bậy.” May mà An An không còn sức lực, nếu không đã nhảy dựng lên đi tìm Mang Quả tính sổ rồi.
Ăn no, uống đủ rồi, lại mệt rồi.
Bình Tử nhìn hai mắt An An đang híp lại, dựa trên ghế sofa vừa ngẫm nghĩ vừa nói: “An An, có phải cậu mang thai của Uông Thanh Mạch không?
“Mang thai cái rắm. Hai tớ có làm gì đâu mà mang thai.”
". . . . . ." Ai tin.
Bình Tử bỏ đi, An An ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy thì tinh thần đã khá hơn nhiều. Thì ra không ăn cơm, đi ngủ cũng sẽ khiến người ta biến thành bùn loãng. Cứ như vậy, An An ngủ chết ngủ sống ở trong biệt thử khoảng hai ngày.
Buổi tối hôm sau, đang lúc vùi mình trên giường đọc sách, An An nhận được điện thoại của Phương Mạc. Kiều Kiều từ Bảo Định trở về, đang ở chỗ Kiều Vũ, muốn cô ra ngoài chơi, địa điểm là quán bar bên sân vận động Công Thể.
Phải nói đối với An An, quán bar không có chút hấp dẫn nào. Cô không giống như những người con gái khác, thích ca hát nhảy nhót. Cho nên KTV, disco không nằm trong phạm vi quan tâm hằng ngày của cô. Còn nữa, từ nhỏ, cô đã ít tiếp xúc với cuộc sống như thế. Trong cuộc sống sinh hoạt của cô, đây là những điều trái phép. Kỷ luật, chính là vấn đề kỷ luật.
(Bé con trong gia đình có kỷ luật. Tuổi thở hiền lành nha.)
Bây giờ không ai cai quản, cô cũng không thích chơi. Ca hát cô không giỏi, khiêu vũ cũng không xong, chỉ có thể nói, bẩm sinh nghệ thuật của An An hoàn toàn không có.
Ai cũng nói tới quán bar là để uống chút rượu, nghe chút nhạc, thả lỏng một chút, giảm bớt áp lực sinh hoạt hằng ngày. Mà khổ nổi cô lại không được uống rượu.
Nhưng mà cô nằm trên giường hoài cũng thấy xương thịt đều đau nhức. Đi hay không đi căn bản là không cần chọn lựa. Nhảy từ trên giường xuống, cái gì ‘Bối Bối Giai’, chỉ là bịp bợm thôi. Làm sao cô chủ lớn An nhà chúng ta có thể mang nó đi ra đường được.
Quán bar
Quán bar bên sân vận động Công Thể có mấy khu không tệ lắm.Lúc trước không có việc gì, mọi người thường hay họp mặt ở đây. Từ khi Nham tử đi Bảo Định, dường như anh đã không còn tham gia những lần họp măt nhỏ nhặt này của bọn họ nữa.
Nghĩ tới Nham Tử, cô lại móc điện thoại từ trong túi xách ra, bấm máy.
Mấy tiếng reng sau, trong ống nghe truyền đến giong nữ ngọt ngào. An An bốc lửa giận dữ: “Con bà nó, lại cúp điện thoại của tôi. Về sau có cúp điện thoại của tôi thì cũng không cần để tôi nghe được giọng nói của nhân viên phục vụ Trung Quốc di động.”
‘Kim Dạ’ của sân vận động Công Thể là nơi Phương Mạc thường hay tới. Trước kia An An đã tới hai lần rồi, cũng cảm thấy được lắm.
Kiều Kiều đã đợi ở bên ngoài, lúc An An xuống xe thì cô nhóc này liền xông tới. CÔ lật đật lui về phía sau: “Hiệ giờ chị đây đang bị nội thương, xin chớ lại gần.”
“Không phải là khá rồi sao?” Kiều Kiều vốn là hoạt bát, An An đành phải nói chuyện.
“Khá con khỉ. Hôm kia bị trật lưng, thật xui xẻo.” Mặc dù hai người không ôm nhau, nhưng khoác tay cùng đi vào.
“Chỉ có ba người thôi, còn ai chưa tới nữa?” An An và Kiều Kiều đi vào, nhìn thấy hai ông thần giữ cửa, mỗi người một ghế salon, hỏi.
“Lát nữa Tiếu TIếu sẽ tới.”Hai người ngồi xuống, Kiều Kiều nói.
An An gật đầu, cầm ly nước của Phương Mạc lên uống một hợp: “Các cậu nói đi, mỗi lần tớ tới đây đều uống thứ này, tại sao hả, chẳng lẽ mệnh lệnh à.”
Kiều Kiều nhích lại gần An An, đưa cái ly đang cầm trong tay dứ dứ trước mặt An An: “Nếu không, cậu dám à.”
“Miễn.Nham Tử không có ở đây, tớ không muốn bị phanh thây ngoài đường.”
“Có mới nói.Bọn tớ cũng không dám cho cậu uống.Người kia của cậu, nhướng mày một cái là bộ mặt lạnh lẽo, lửa giận vừa mới phát ra là tụi này như chuột gặp phải mèo.”Kiều Kiều nói một cách thú vị.
“Thôi đi, đừng vô dụng như vậy.Tính tình Nham Tử nhà chúng ta rất tốt, sẽ không nói gì.Đừng có làm như anh ấy giống như không có lý lẽ vậy.”
Kiều Kiều bĩu môi, nghĩ thầm, “chỉ có An An mới có thể đối phó với người kia được” rồi nói: “Ở Bảo Định gặp anh ấy. Hình như chỉ ở lại một ngày thôi rồi bỏ đi.”
“Đi đâu?” An An không biết cụ thể Nham Tử đã đi đâu. Cô cũng khong hỏi.Dù sao vợ chồng son rất ít khi bàn bạc chuyện công việc. Ngoại trừ công việc của An An, cô sẽ không đề cập nhiều đến chuyện của Nham Tử.
“Tiếu Tiếu nói đi Lai Thủy.Tớ quên rồi.”
“Ừa, thích đi đâu thì đi.Đúng rồi, tại sao Tiếu Tiếu không trở về Bảo Định.”
“Không phải Lượng Tử bị đụng xe sao?Cùng một ngày với cậu đó. Tiếu Tiếu sang nhà cậu ấy rồi.”
Phượng Mạc và Kiều Vũ kéo cô ngồi vào giữa. Hai người đánh giá từ trên xuống dưới, có vẻ như hiểu rõ: “Cậu nói, trước khi không phải thân thể nhỏ bé của người này rất là khỏe mạnh hay sao, giống như trâu bò vậy, làm sao lại chịu không nổi một cú đập vậy cà.” Phương Mạc moi móc, nhưng Kiều Vũ và Kiều Kiều chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
“Không cần nghĩ nhiều vô dụng.Anh thử để cho cái đó đập chơi đi.” An An vừa mới nói tới đây thì điện thoại vang lên. Nhìn thấy là của Nham Tử, cô nói với mọi người một tiếng rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Hai người tay đôi một hồi, An An cũng không chịu hòa giải chuyện Phương Mạc bọn họ đang ở quán bar. Đây là muốn Nham Tử hiểu rõ, cô chịu không nổi nữa chính là điều đương nhiên.
Khi trở về lại ghế salon thì đã có thêm một người không quen biết. An An hướng về phía những người khác cười nói vui vẻ. Phương Mạc kéo cô qua giới thiệu. An ANđã tới đây mấy lần, nhưng chưa từng gặp qua ông chủ nơi này, Tô Nam.
Tô Nam ngồi một chút thì phải đi. Lúc này Tiếu Tiếu cũng đã tới, An An vỗ vỗ lên bờ vai rắn chắc của Tiếu Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu nhất định là căng da mà.”
Lâm Tiếu cười ha hả ngồi xuống, Phương Mạc rót cho cậu ấy một ly rượu, Lâm Tiếu vừa cầm ly lên thì thấy ly nước của An An đưa tới cụng nhẹ: “Bà cô à, tôi biết sai rồi. Có mặt trăng làm chứng, tôi thành thật xin lỗi bà!”Nói xong thì ngửa đầu lên uống cạn.
“Đây là trốn tránh trách nhiệm phải không!”Mọi người cười cười. Phương Mạc kéo An An qua ngồi chụng.
“An An, tại sao cậu quen với Triệu Dư vậy? Lần trước tớ muốn hỏi nhưng bị người ta cắt ngang.” Phương Mạc kề sát bên tai An An hỏi. Quán bar ồn ào, tiếng nhạc cùng đám người huyên náo hòa lẫn, nói chuyện mà không kề sát tai thì không nghe được gì.
An An bị hỏi chuyện này, không biết trả lời làm sao: “Tình cờ quen biết thôi. Không phải cậu cũng biết anh ta hay sao. Hơn nữa, lúc trước tớ còn gặp phải Hứa Thác đó.”
“Trời ơi!Gần đây cậu làm cái gì?Tại sao có thể đụng phải bọn họ.”
“Nhiều chuyện như vậy, đánh đòn cậu đó.”
“Dạ vâng, bà cô!Tôi không hỏi nữa.”
Chỗ bọn họ ngồi đối diện hơi xéo với sân khấu, khoảng cách không xa lắm, cho nên ánh mắt không tốt lắm của An An cũng không thành vấn đề. Coi như là luyện tập thị lực, nhìn chăm chú những ca sĩ đang thành thạo ca hát và biểu hiện trên sân khấu.
Đã đi không ít quán bar, nhưng nơi này quả thật không tệ.Nghe Phương Mạc nói, buổi tối đặt bàn trước rất khó. Bây giờ nhìn lại, sân vận động Công Thể coi như rất hưng thịnh.
“À, đó không phải là Lương Mộc Dương sao?” An An thọt thọt Kiều Vũ và Lâm Tiếu, đoán là Phương Mạc nhất định không biết người này, nhưng hai người kia nhất định không xa lạ gì.
Mọi người xoay qua nhìn. Lâm Tiếu gật đầu xác định chính là Lương Mộc Dương: “Anh ta đến Bắc Kinh lúc nào? Đến Bắc Kinh làm gì?”
An An im lặng, bởi vì Lương Mộc Dương là người của quân khu Tế Nam, vẫn là người của phía Nam.
Tuy nói rằng đã không còn phân biệt Nam Bắc, bởi vì tất cả Tư lệnh quân khu đều có ít người thân tín ở bên trong, nơi nào cũng giống nhau thôi.
Nhưng mà An An quả thật không có ấn tượng tốt với cái người Lương Mộc Dương này.
Mọi người bày tỏ tóm tắt suy nghĩ của mình rồi chuyển qua tự suy tư một mình.
An An kéo tay của Kiều Vũ: “Đúng rồi, lần trước tớ muốn tìm sách, cậu giúp tôi tìm được chưa hả? Hiện giờ trong tay tớ còn thiếu cuốn này, kỳ thi của tớ chỉ còn hơn một tháng nữa.”(Lời editor: Không biết chị Anđang học thi cái gì, không lẽ muốn trở lại quân khu sao ta?)
“Chết rồi, tớ quên mất vụ này.Được, để ngày mai trở lại đơn vị sẽ tìm cho cậu.Có thể tớ vẫn còn giữ.”
Uống nước quá nhiều, đương nhiên không thể tránh đi toilet nhiều lần. Lúc An An trở ra rửa tay, xoay người lại thì đối diện với một người, bỗng nhiên trong đầu có một cảm giác rất quen thuộc lướt qua.
Trí nhớ của An An không phải là tốt gì. Ngoài trừ một ít con số, ký tự và mật mã ra, đối với con người, cô lúc nào cũng mù mịt. Nhưng mà người này, hình như trong đầu cô vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc, là cái loại trạng thái được miêu tả rất sinh động, nhưng lại nghĩ không ra.
An An rối rắm một lát, đầu óc quanh quẩn một hồi cũng không nghĩ ra được. Sau cùng cô xác định, nhất định là mình nhận sai người rồi.
Sau này gặp nhau lần nữa cô mới phát hiện, thì ra những trí nhớ không được vui vẻ sẽ được ghi khắc ở trong đầu.Cho nên gương mặt mơ màng của cô nàng này rất có ấn tượng với cô. (Lời editor: có ai đón thử cô nàng kia là ai không hả?)
Mê hoặc lòng người, mê hoặc tâm trí, Uông Thanh Mạch chính là loại đàn ông được ông trời chiếu cố, ban cho cái loại ma lực này. Anh có thể đánh bại bức tường vững chắc nhất, cũng có thể đâm lũng trái tim kín đáo nhất.
Tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm qua có lẽ là sự trùng hợp, cũng có thể nói là ‘thuận nước đẩy thuyền’.
Nhưng sáng hôm thức dậy, An An hồi tưởng lại từng cảnh đã xảy ra ngày hôm qua, nhất thời giơ cao cái gối đập loạn xuống giường.
Cái tên chết tiệt Uông Thanh Mạch kia, giống như đã biết trước An An sẽ phản ứng như thế nào nên đã sớm chuồn trước. Cho dù bây giờ cô muốn trả thù trút giận cũng không có người cho cô ra tay, chỉ có thể xót thương cho ‘cô nàng Simmons’ mềm mại như nước phải chịu đựng nguồn bạo lực không hề báo trước này.
Rốt cuộc An An cũng không bắt bẻ là lỗi của ai, cũng như không oán trách Uông Thanh Mạch đã gài bẫy để thiểu chút nữa là cô sụp hố của anh. Bây giờ, sự thật đã bày ra trước mắt, ai bảo cô kiềm chế, kiềm chế, lại kiềm chế, cũng không kiềm chế nổi, thiếu chút nữa thì rơi vào tay giặc.
Tuy rằng theo phương diện nào đó, An An quả thật rất vô lương tâm, lại âm thầm chấp nhận Uông Thanh Mạch chìu chuộng cô. Nhưng đây không có nghĩa là cô sẽ quên đi chuyện thanh mai trúc mã kia.
Nếu thật đã xảy ra chuyện gì thì làm sao cô có thể giải thích cho Nham Tử đây. Lúc Nham Tử đi, cô một mực bảo đảm, nắm tay lôi kéo anh, nhất định thương anh cả đời.
Bây giờ nói nhảm những thứ này cũng chỉ vô dụng. An An nằm dạng chân theo kiểu chữ đại (大) ở trên giường, mắt nhìn đèn treo.
An An vừa hối hận, vừa tự trách, rồi bắt đầu chìm đắm trong sự chán nản, đấu tranh với suy nghĩ của đau thương và khổ sở.
Có người hỏi cô, cô không biết mắc cỡ à?
Dĩ nhiên! Cô đã bắt đầu cảm thấy xấu hổ với trời đất rồi.
‘Ùn ục’, ‘ùn ục’, vài tiếng kêu vang lên không đúng lúc khiến An An phục hồi lại tinh thần, thoát khỏi giấc mộng mơ mơ màng màng.
Cô thật tâm không muốn cử động, nhưng bụng đói không có hơi sức thì đành phải chịu thôi. Bò chầm chậm từ trên giường xuống, cô tìm được điện thoại đi động, bấm nút.
Cô thì thào vài câu rồi cúp điện thoại. Nhìn cô lúc này, người ta có thể ngộ nhận rằng cô sắp chết tới nơi rồi.
Một lát sau, chuông cửa vang lên. An An mang trên đầu bộ tóc rối bù như một tổ chim, đi xuống lầu.
Ngoài cửa, Bình Tử cầm một hộp cơm cà ri chân gà ở trong tay. Ánh mặt trời chiều tháng chín quả thật gay gắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bình Tử ửng hồng, trên người mang theo hơi nóng vọt vào nhà.
Bình Tử không hề khách sáo, trực tiếp đi vào phòng bếp. Cất xong đồ đạt thì cô xoay người đi về phía An An đang uống nước, nói: “Ăn nhanh đi, nếu không tận mắt nhìn thấy cậu, tớ thật tưởng là cậu sắp chết đói đó.”
Tâm tình An An không tốt, ít khi cô bình tĩnh lạnh nhạt như thế này.
“Trong tủ lạnh có đồ uống, tự lấy đi.”
An An lên lầu, tắm rửa súc miệng xong thì đi xuống. Bình Tử đang cầm đồ uống ngồi ở ngoài ban công, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, nghĩ thầm: “Người có tiền thật không giống nhau, cả tầm nhìn cũng không giống nhau.”
An An bới hai chén cơm và đồ ăn rồi nói: “Ngon quá, đây là đồ ăn của nhà hàng chúng ta thường hay tới sao?”
“Không phải, thử tiệm khác đó.”
“Ừ, lần sau đi nhà hàng này ăn.”
An An cắm cúi và cơm vào miệng, cầm ly nước uống vài hớp. Hình như bây giờ tinh thần của cô đã gần như hoàn toàn khôi phục. Tuy rằng tinh thần không tệ nhưng thân thể vẫn còn mềm nhũn như con chi chi, đi tới bên cạnh ghế sofa rồi ngã nhào lên đó.
Bình Tử chạy tới, chọt chọt An An đang mệt mỏi: “Ai da, Mang Quả nói cậu bị Uông Thanh Mạch làm cho không thể xuống giường được, quả nhiên là thật.”
“Em gái nó! Vết thương cũ của chị bị tái phát, đừng nghe lời nó nói bậy.” May mà An An không còn sức lực, nếu không đã nhảy dựng lên đi tìm Mang Quả tính sổ rồi.
Ăn no, uống đủ rồi, lại mệt rồi.
Bình Tử nhìn hai mắt An An đang híp lại, dựa trên ghế sofa vừa ngẫm nghĩ vừa nói: “An An, có phải cậu mang thai của Uông Thanh Mạch không?
“Mang thai cái rắm. Hai tớ có làm gì đâu mà mang thai.”
". . . . . ." Ai tin.
Bình Tử bỏ đi, An An ngủ một giấc. Lúc tỉnh dậy thì tinh thần đã khá hơn nhiều. Thì ra không ăn cơm, đi ngủ cũng sẽ khiến người ta biến thành bùn loãng. Cứ như vậy, An An ngủ chết ngủ sống ở trong biệt thử khoảng hai ngày.
Buổi tối hôm sau, đang lúc vùi mình trên giường đọc sách, An An nhận được điện thoại của Phương Mạc. Kiều Kiều từ Bảo Định trở về, đang ở chỗ Kiều Vũ, muốn cô ra ngoài chơi, địa điểm là quán bar bên sân vận động Công Thể.
Phải nói đối với An An, quán bar không có chút hấp dẫn nào. Cô không giống như những người con gái khác, thích ca hát nhảy nhót. Cho nên KTV, disco không nằm trong phạm vi quan tâm hằng ngày của cô. Còn nữa, từ nhỏ, cô đã ít tiếp xúc với cuộc sống như thế. Trong cuộc sống sinh hoạt của cô, đây là những điều trái phép. Kỷ luật, chính là vấn đề kỷ luật.
(Bé con trong gia đình có kỷ luật. Tuổi thở hiền lành nha.)
Bây giờ không ai cai quản, cô cũng không thích chơi. Ca hát cô không giỏi, khiêu vũ cũng không xong, chỉ có thể nói, bẩm sinh nghệ thuật của An An hoàn toàn không có.
Ai cũng nói tới quán bar là để uống chút rượu, nghe chút nhạc, thả lỏng một chút, giảm bớt áp lực sinh hoạt hằng ngày. Mà khổ nổi cô lại không được uống rượu.
Nhưng mà cô nằm trên giường hoài cũng thấy xương thịt đều đau nhức. Đi hay không đi căn bản là không cần chọn lựa. Nhảy từ trên giường xuống, cái gì ‘Bối Bối Giai’, chỉ là bịp bợm thôi. Làm sao cô chủ lớn An nhà chúng ta có thể mang nó đi ra đường được.
Quán bar
Quán bar bên sân vận động Công Thể có mấy khu không tệ lắm.Lúc trước không có việc gì, mọi người thường hay họp mặt ở đây. Từ khi Nham tử đi Bảo Định, dường như anh đã không còn tham gia những lần họp măt nhỏ nhặt này của bọn họ nữa.
Nghĩ tới Nham Tử, cô lại móc điện thoại từ trong túi xách ra, bấm máy.
Mấy tiếng reng sau, trong ống nghe truyền đến giong nữ ngọt ngào. An An bốc lửa giận dữ: “Con bà nó, lại cúp điện thoại của tôi. Về sau có cúp điện thoại của tôi thì cũng không cần để tôi nghe được giọng nói của nhân viên phục vụ Trung Quốc di động.”
‘Kim Dạ’ của sân vận động Công Thể là nơi Phương Mạc thường hay tới. Trước kia An An đã tới hai lần rồi, cũng cảm thấy được lắm.
Kiều Kiều đã đợi ở bên ngoài, lúc An An xuống xe thì cô nhóc này liền xông tới. CÔ lật đật lui về phía sau: “Hiệ giờ chị đây đang bị nội thương, xin chớ lại gần.”
“Không phải là khá rồi sao?” Kiều Kiều vốn là hoạt bát, An An đành phải nói chuyện.
“Khá con khỉ. Hôm kia bị trật lưng, thật xui xẻo.” Mặc dù hai người không ôm nhau, nhưng khoác tay cùng đi vào.
“Chỉ có ba người thôi, còn ai chưa tới nữa?” An An và Kiều Kiều đi vào, nhìn thấy hai ông thần giữ cửa, mỗi người một ghế salon, hỏi.
“Lát nữa Tiếu TIếu sẽ tới.”Hai người ngồi xuống, Kiều Kiều nói.
An An gật đầu, cầm ly nước của Phương Mạc lên uống một hợp: “Các cậu nói đi, mỗi lần tớ tới đây đều uống thứ này, tại sao hả, chẳng lẽ mệnh lệnh à.”
Kiều Kiều nhích lại gần An An, đưa cái ly đang cầm trong tay dứ dứ trước mặt An An: “Nếu không, cậu dám à.”
“Miễn.Nham Tử không có ở đây, tớ không muốn bị phanh thây ngoài đường.”
“Có mới nói.Bọn tớ cũng không dám cho cậu uống.Người kia của cậu, nhướng mày một cái là bộ mặt lạnh lẽo, lửa giận vừa mới phát ra là tụi này như chuột gặp phải mèo.”Kiều Kiều nói một cách thú vị.
“Thôi đi, đừng vô dụng như vậy.Tính tình Nham Tử nhà chúng ta rất tốt, sẽ không nói gì.Đừng có làm như anh ấy giống như không có lý lẽ vậy.”
Kiều Kiều bĩu môi, nghĩ thầm, “chỉ có An An mới có thể đối phó với người kia được” rồi nói: “Ở Bảo Định gặp anh ấy. Hình như chỉ ở lại một ngày thôi rồi bỏ đi.”
“Đi đâu?” An An không biết cụ thể Nham Tử đã đi đâu. Cô cũng khong hỏi.Dù sao vợ chồng son rất ít khi bàn bạc chuyện công việc. Ngoại trừ công việc của An An, cô sẽ không đề cập nhiều đến chuyện của Nham Tử.
“Tiếu Tiếu nói đi Lai Thủy.Tớ quên rồi.”
“Ừa, thích đi đâu thì đi.Đúng rồi, tại sao Tiếu Tiếu không trở về Bảo Định.”
“Không phải Lượng Tử bị đụng xe sao?Cùng một ngày với cậu đó. Tiếu Tiếu sang nhà cậu ấy rồi.”
Phượng Mạc và Kiều Vũ kéo cô ngồi vào giữa. Hai người đánh giá từ trên xuống dưới, có vẻ như hiểu rõ: “Cậu nói, trước khi không phải thân thể nhỏ bé của người này rất là khỏe mạnh hay sao, giống như trâu bò vậy, làm sao lại chịu không nổi một cú đập vậy cà.” Phương Mạc moi móc, nhưng Kiều Vũ và Kiều Kiều chỉ có thể cười bất đắc dĩ.
“Không cần nghĩ nhiều vô dụng.Anh thử để cho cái đó đập chơi đi.” An An vừa mới nói tới đây thì điện thoại vang lên. Nhìn thấy là của Nham Tử, cô nói với mọi người một tiếng rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài.
Hai người tay đôi một hồi, An An cũng không chịu hòa giải chuyện Phương Mạc bọn họ đang ở quán bar. Đây là muốn Nham Tử hiểu rõ, cô chịu không nổi nữa chính là điều đương nhiên.
Khi trở về lại ghế salon thì đã có thêm một người không quen biết. An An hướng về phía những người khác cười nói vui vẻ. Phương Mạc kéo cô qua giới thiệu. An ANđã tới đây mấy lần, nhưng chưa từng gặp qua ông chủ nơi này, Tô Nam.
Tô Nam ngồi một chút thì phải đi. Lúc này Tiếu Tiếu cũng đã tới, An An vỗ vỗ lên bờ vai rắn chắc của Tiếu Tiếu: “Lâm Tiếu, cậu nhất định là căng da mà.”
Lâm Tiếu cười ha hả ngồi xuống, Phương Mạc rót cho cậu ấy một ly rượu, Lâm Tiếu vừa cầm ly lên thì thấy ly nước của An An đưa tới cụng nhẹ: “Bà cô à, tôi biết sai rồi. Có mặt trăng làm chứng, tôi thành thật xin lỗi bà!”Nói xong thì ngửa đầu lên uống cạn.
“Đây là trốn tránh trách nhiệm phải không!”Mọi người cười cười. Phương Mạc kéo An An qua ngồi chụng.
“An An, tại sao cậu quen với Triệu Dư vậy? Lần trước tớ muốn hỏi nhưng bị người ta cắt ngang.” Phương Mạc kề sát bên tai An An hỏi. Quán bar ồn ào, tiếng nhạc cùng đám người huyên náo hòa lẫn, nói chuyện mà không kề sát tai thì không nghe được gì.
An An bị hỏi chuyện này, không biết trả lời làm sao: “Tình cờ quen biết thôi. Không phải cậu cũng biết anh ta hay sao. Hơn nữa, lúc trước tớ còn gặp phải Hứa Thác đó.”
“Trời ơi!Gần đây cậu làm cái gì?Tại sao có thể đụng phải bọn họ.”
“Nhiều chuyện như vậy, đánh đòn cậu đó.”
“Dạ vâng, bà cô!Tôi không hỏi nữa.”
Chỗ bọn họ ngồi đối diện hơi xéo với sân khấu, khoảng cách không xa lắm, cho nên ánh mắt không tốt lắm của An An cũng không thành vấn đề. Coi như là luyện tập thị lực, nhìn chăm chú những ca sĩ đang thành thạo ca hát và biểu hiện trên sân khấu.
Đã đi không ít quán bar, nhưng nơi này quả thật không tệ.Nghe Phương Mạc nói, buổi tối đặt bàn trước rất khó. Bây giờ nhìn lại, sân vận động Công Thể coi như rất hưng thịnh.
“À, đó không phải là Lương Mộc Dương sao?” An An thọt thọt Kiều Vũ và Lâm Tiếu, đoán là Phương Mạc nhất định không biết người này, nhưng hai người kia nhất định không xa lạ gì.
Mọi người xoay qua nhìn. Lâm Tiếu gật đầu xác định chính là Lương Mộc Dương: “Anh ta đến Bắc Kinh lúc nào? Đến Bắc Kinh làm gì?”
An An im lặng, bởi vì Lương Mộc Dương là người của quân khu Tế Nam, vẫn là người của phía Nam.
Tuy nói rằng đã không còn phân biệt Nam Bắc, bởi vì tất cả Tư lệnh quân khu đều có ít người thân tín ở bên trong, nơi nào cũng giống nhau thôi.
Nhưng mà An An quả thật không có ấn tượng tốt với cái người Lương Mộc Dương này.
Mọi người bày tỏ tóm tắt suy nghĩ của mình rồi chuyển qua tự suy tư một mình.
An An kéo tay của Kiều Vũ: “Đúng rồi, lần trước tớ muốn tìm sách, cậu giúp tôi tìm được chưa hả? Hiện giờ trong tay tớ còn thiếu cuốn này, kỳ thi của tớ chỉ còn hơn một tháng nữa.”(Lời editor: Không biết chị Anđang học thi cái gì, không lẽ muốn trở lại quân khu sao ta?)
“Chết rồi, tớ quên mất vụ này.Được, để ngày mai trở lại đơn vị sẽ tìm cho cậu.Có thể tớ vẫn còn giữ.”
Uống nước quá nhiều, đương nhiên không thể tránh đi toilet nhiều lần. Lúc An An trở ra rửa tay, xoay người lại thì đối diện với một người, bỗng nhiên trong đầu có một cảm giác rất quen thuộc lướt qua.
Trí nhớ của An An không phải là tốt gì. Ngoài trừ một ít con số, ký tự và mật mã ra, đối với con người, cô lúc nào cũng mù mịt. Nhưng mà người này, hình như trong đầu cô vẫn còn ấn tượng rất sâu sắc, là cái loại trạng thái được miêu tả rất sinh động, nhưng lại nghĩ không ra.
An An rối rắm một lát, đầu óc quanh quẩn một hồi cũng không nghĩ ra được. Sau cùng cô xác định, nhất định là mình nhận sai người rồi.
Sau này gặp nhau lần nữa cô mới phát hiện, thì ra những trí nhớ không được vui vẻ sẽ được ghi khắc ở trong đầu.Cho nên gương mặt mơ màng của cô nàng này rất có ấn tượng với cô. (Lời editor: có ai đón thử cô nàng kia là ai không hả?)