Khi Nham Tử trở về thì đã hơn mười giờ, cơm tối đã dọn xong. Trong lúc ăn cơm, Nham Tử nói đơn giản vài câu, Vương Á Viêm đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Vậy là chuyện này nhắm vào bà. Bà làm việc nhiều năm ở Ủy Kiểm Tra Kỷ Luật như vậy, đắc tội không ít người. Người hận bà đều có thể tìm một chiếc xe.
Lần này kẻ chủ mưu bị bắt chính là một người đã từng làm quan lớn. Nhưng nói thế nào cũng là chuyện của quá khứ, hẳn là không nên đã qua nhiều năm bình yên như vậy lại bắt đầu múa đao muốn đối phó bà. Hơn nữa còn dính dáng đến Nham Tử. Không đến nổi này chớ?
Nhưng hiển nhiên đối phương đã nghĩ tới đường lui hoàn hảo. Rõ ràng đây là người chịu tội thay, có lẽ lấy không ít tiền bạc. Mấy năm nay bị giáng cấp, ông ta cũng không có thu nhập lớn gì. Đoán chừng đây là tiền thu lao đáng giá để ông ta bóc lịch nguyên cả đời.
Nhưng mà sợi dây này đến đây đã bị chặt đứt, trong lòng Vương Á Viêm tính toán, cuối cùng, ai mới đúng là người chủ mưu thật sự ở đằng sau?
Ăn cơm xong Nham Tử phải đi liền. Cấp trên đã phái người và xe phụ trách đi lại an toàn cho Vương Á Viêm trong thời gian bà ở lại kinh đô.
An An và mẹ đi họp. Cũng như trước, chuyện lần này cô cũng không thể giúp được gì. Ý của Nham Tử là để cho cô an ổn làm việc của mình, không cần lo lắng.
Cô hiểu rõ, mình suy nghĩ nhiều cũng vô dụng mà thôi. Ai bảo cô chỉ là loại tôm rêu, làm gì có bản lĩnh. Ngược lại, bản lĩnh đi gây chuyện lại là số một.
Vương Á Viêm sẽ họp cho tới năm giờ chiều. Tan họp, hai mẹ con đi ăn cơm. Sáng sớm hôm sau thì bà Vương bay đi Thành Đô.
Nếu như mẹ không đi, cha của cô nhất định bay tới. Chuyện này đã được công khai, cha cô không thể không biết.
Để tránh cho cha lo lắng, An An đã cố ý gọi điện thoại. Trong điện thoại cha không nói một chữ nào. An An biết đây là điềm báo ông cụ nhà cô đang phát uy.
An An tiễn mẹ xong liền đi làm. Hai ngày nay tâm tình của cô không được vui, tới phòng tiêu thụ với tâm trạng phiền não. Những người quan tâm tới cô chào hỏi vài câu rồi rất biết điều, tránh xa một chút vì một khi cô bùng nổ thì người khác chắc chắn sẽ gặp nạn.
Buồn bực hai ngày, trước giờ tan sở hôm nay, có một vụ làm ăn khiến cô vô cùng phấn khởi. Vị đại gia này không giống như những người trước. Thái độ của Hứa Thác thân mật, có chừng mực, mục đích duy nhất chỉ là mua nhà.
An An rót ly nước đặt trên bàn trà, sau đó nhận bản hợp đồng từ tay của Bình Tử, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thác nói: “Tôi tưởng một thời gian nữa anh mới có thể trở về.”
“Vừa trở lại thôi, bằng không thì đã đến đây sớm hơn.” Trong khoảng thời gian này, Hứa Thác ở nước ngoài. Hôm trước mới trở về Bắc Kinh, hôm nay đã tới đây. Kéo dài thời gian anh cũng thấy ngượng ngùng, cho nên trước giờ tan sở đã tranh thủ thời gian đến đây.
“Mấy hôm trước có gặp Phương Mạc.” An An vừa điền bản hợp đồng vừa nói.
“À… nhớ tới ai?” Hứa Thác cười cười trêu ghẹo hỏi.
“Người tôi hỏi là ông xã nhà tôi. Hay là thật sự đã quên rồi?”
“Lần sau nhớ chuyển lời hỏi thăm cậu ấy dùm tôi.”
“Đương nhiên rồi.”
Ký hợp đồng xong, tiền bạc cũng thanh toán, chìa khóa cũng đã giao, đột nhiên Hứa Thác quay đầu lại hỏi An An một câu: “Vì sao cô lại làm ở đây?”
An An sửng sốt một hồi, sau đó cười hì hì: “Bí mật! Giữ bí mật dùm tôi…”
“Hẹn gặp lại.” Hứa Thác gật đầu, ra vẻ hiểu rồi.
“Hẹn gặp lại.”
"Hẹn gặp lại."
Vừa tiễn Hứa Thác xong, Mang Quả đã chạy bay đến bên cạnh An An, khoanh tay trước ngực, ánh mắt như khờ như say, ẩn hiện nói: “Đồ tốt như vậy cũng bị đàn bà thất đức như cậu đây làm hư.”
“Lần sau có đồ tốt sẽ tặng cho cậu, có được không?”
“À, nói rất hay. Tương lai rộng mở.”
An An cũng không nghĩ tới, lần sau gặp lại Hứa Thác sẽ gây tai họa gì. Thậm chí, cô có mấy cái miệng cũng không giải thích được ‘quan hệ’ của bọn họ.
Buổi tối, An An tranh thủ thời gian cầm tài liệu đi sở nghiên cứu. Trên đường trở về thì gặp một người.
Hai người vừa gặp mặt nhau thì đều sửng sốt. Đến khi lấy được phản ứng thì cả hai cùng bật miệng gọi tên đối phương.
“An An.”
“Mộc Mộc.”
An An rời khỏi gia đình đã nhiều năm rồi, không nghĩ đến gặp lại bạn nối khố ở đây, Chu Mộc Mộc.
Tuy từ nhỏ hai người lớn lên trong cùng một viện, nhưng thời gian chơi chung với nhau không nhiều. Tính tình Mộc Mộc dịu dàng, vừa xinh đẹp vừa đứng đắn, đúng là một đứa trẻ vừa hiền lành hiểu chuyện vừa yêu thích học hành.
Không giống cô và Diệp Tử, suốt ngày như hai thằng con trai đùa phá điên khùng. Bởi vì tính cách khác nhau như thế, cho nên quan hệ giữa các cô không ít thì nhiều cũng không được gần gũi cho lắm. Nhưng mà ở xa quê nhà, tình cờ gặp lại bạn cũ, khó tránh cảm giác bất ngờ. An An vô cùng phấn khởi mà Chu Mộc Mộc cũng giống như vậy, đồng nhịp với nhau, tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự.
Gần sở nghiên cứu có một tiệm bán lẩu. Thiếu nữ bây giờ rất thích ăn cay, đừng nhìn bộ dạng xinh đẹp ngọt ngào của Mộc Mộc mà lầm lẫn, là dân ăn cay chính hiệu đó.
Hai người chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống, gọi đồ ăn rồi bắt đầu tám chuyện nhà.
“Nghe ba tớ nói cậu và Nam Tử đã đăng ký?”
“Lâu rồi, đã là chuyện của hai năm trước.” So với lúc còn bé, An An cảm thấy Mộc Mộc đã thay đổi, trở nên cởi mở, hướng ngoại hơn. Trước kia cô không nói tiếng nào, mỗi lần An An và Diệp Tử đi tìm cô, cô đều lí nhí nói vài ba câu rồi tránh về nhà.
“Đã bảy tám năm rồi chúng ta không gặp nhau, tính tính của cậu vẫn không thay đổi chút nào.’
“Chị đây gọi đó là bản tính, không thể thay đổi được đâu.” Nói xong hai người bật cười. “Còn cậu, cậu có bạn trai chưa?”
“À... coi như có!” Mặt của Mộc Mộc ửng hồng, hơi mất tự nhiên.
An An gõ một cái lên cái bàn trước mặt Mộc Mộc: “Lớn như vậy rồi mà còn đỏ mặt. Mắc cỡ cái gì? Giống như tớ như thế này mới tốt.”
Mộc Mộc khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tắp, càng tăng thêm vẻ đẹp ngọt ngào của cô ấy.
Nước trái cây được mang tới, sau khi mở nắp rót cho mỗi người một ly, An An đẩy một ly sang một bên, đưa ly còn lại cho Mộc Mộc.
“Hình như cậu học ngành báo chí?” An An hỏi.
“Cái gì cậu cũng biết.”
“Cha tớ nói.” An An nhíu mày. Ý của cô chính là, xem nè, tôi cũng có cha báo tin mà.
“Đúng vậy. Làm phóng viên được một năm rồi.” Cặp mắt cong cong của Chu Mộc Mộc cười rất đẹp, còn có làn da trắng nõn cộng với má lúm đồng tiền, cười ngọt đến chết người.
“Đại phóng viên, công việc rất tốt. Nhưng đừng đi quá xa, thân con gái sẽ không an toàn.” Cô nhóc này đi đâu sẽ gây vạ tới đó.
“Ừ, tớ ít khi ra nước ngoài. Tớ nhớ rõ cậu đang học y khoa, ban hành chính gì đó, bây giờ làm ở bệnh viện nào?” Chu Mộc Mộc thuân miệng hỏi thăm, không ngờ vừa nói ra thì xác định nụ cười sáng ngời của An An vụt tắt.
Cuối cùng, An An bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có, sau này tớ đã chuyển trường rồi.”
Chu Mộc Mộc nhìn nét mặt không tốt của An An, biết được không nên hỏi tiếp chuyện này nữa. Bản thân cũng hơi có chút lúng túng, lộ ra nụ cười xấu hổ. Lúc này, phục vụ mang đồ ăn tới, phá tan không khí ngượng ngùng.
An An im lặng một lát, sau đó hít vào một hơi thật sâu mở miệng nói: “Đúng rồi, Diệp Tử sắp kết hôn, cậu biết không?”
“Không biết! Qua lại với Quân Tử lúc nào mà sắp trở thành người nhà rồi?”
“Đúng vậy, cũng được mấy năm rồi! Lúc ấy, cậu là người hiền lành nhất, cũng chưa hề nhìn thấy người nào ở bên cạnh của cậu. Viện chúng ta có nhiều cậu nhóc xuất sắc lắm chứ, vậy mà cậu không chọn lấy một người. Bây giờ làm thế nào còn tìm được người yêu nữa đấy?” Giọng nói của An An có vẻ trêu chọc. Cô đang cố gắng làm bầu không khí trở nên sôi nổi trở lại. Có một số chuyện đã là quá khứ thì hãy để cho nó qua đi!
Gắp đồ ăn vào trong nồi, hai người vừa ăn vừa tán gẫu. Đề tài tập trung về đám bạn thời niên thiếu, bây giờ bạn bọ ra sao. Còn nói tới nhiều chuyện phá rối trước đây, không biết An An đã gây ra bao nhiêu chuyện, bởi vì cô không biết yểu điệu thục nữ là gì, cãi nhau ầm ĩ trở thành thói quen.
An An bỏ thêm mấy con tôm vào nồi, ngẩng đầu nhìn Chu Mộc Mộc như con mèo nhỏ: “Tớ nhớ trước đây cậu không ăn được hải sản, bây giwof cũng không ăn được sao?”
Chu Mộc Mộc lắc đầu một cái: “Cơ thể bị dị ứng, tớ không có lộc ăn.”
Hai người bắt đầu ăn. An An ăn uống rất nhanh, là thói quen đã tập nhiều năm. Chu Mộc Mộc thì từ tốn nhai kỹ nuốt chậm.
Trong lòng An An oán thầm, Mộc Mộc là tiểu thư khuê các, còn cô là dân nữ nông thôn, không cùng đẳng cấp.
Hai người chuyện trò một hồi, hiện giờ Chu Mộc Mộc làm việc trong bộ tuyên truyền ở sư đoàn 79 quân đoàn 27. Bạn trai của cô làm ở bộ Tham mưu.
Con trai độc nhất của Tư lệnh Trương Văn Trung, Trương Giản Minh mới vừa nhậm chức, có lẽ bọn họ cũng biết. Cũng dễ hiểu thôi, điều kiện của nhà trai không tệ, cha là người cầm đầu thứ hai ở Bộ Quốc Phòng, sớm muốn gì cũng được thăng chức.
Hai người trao đổi số điện thoại. Chu Mộc Mộc nói cô sẽ trở về lúc Diệp Tử kết hôn. An An nói, dù sao cũng chuyện của mười ngày nữa.
Ăn cơm xong thì cô gọi điện thoại cho Nham Tử. An An lo lắng không biết vết thương trên tay và chân của anh có lành chưa. Mỗi ngày gọi điện cho anh đều nhận được một câu, đã lành rồi.
Lành cái con khỉ! Chỉ mới có vài ngày, làm sao mà lành được!
Biết rõ tính tình của Nham Tử không muốn để cô lo lắng. Hơn nữa, trong mắt anh, thương tích này có nhằm nhò gì.
An An kể chuyện hôm nay gặp được Chu Mộc Mộc, sau đó nhắc tới bạn trai của cô ấy. Nham Tử ừ ừ nói thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại.
Vừa mới cúp điện thoại thì chuông điện thoại lại vang lên nữa. An An còn cho rằng Nham Tử quên cái gì đó nên gọi lại, không ngờ người gọi lại là cha.
Không có việc gì quan trọng, chỉ là muốn nhắc nhở cô ra ngoài nên cẩn thận. An An vâng dạ. Cô lại hỏi thăm vết bầm ứ máu trên đùi của mẹ có khá chút nào không. Sau đó nói chuyện vài câu với mẹ rồi cúp điện thoại.
Đã liên tục vài ngày tâm tình An An không được vui vẻ. Lần này Bình Tử lại kéo cô đi dạo Thế Mậu. Đi dạo thì đi dạo, về nhà một mình cũng buồn chết đi thôi. Sẵn dịp đi lựa quà kết hôn cho Diệp Tử luôn.
Đi dạo một vòng cũng không tìm ra được quà gì hợp ý tặng cho Diệp Tử. An An không vui, bây giờ lại càng buồn hơn. Bình Tử kia lại không có chút ý kiến xây dựng nào, cho nên An An bỏ mặc sự tồn tại của cô ấy, tự nhiên đi dạo.
Phải nói rằng Bình Tử đòi đi Thế Mậu gì đó chỉ vì cô thích nơi này, thật ra cô cũng không muốn mua cái gì hết.
An An nhìn trúng túi xách LV mới ra lò, nhưng giá cả lại quá mắc. Nhưng công việc của cô lại thích hợp với loại xa xỉ phẩm này. Cuối cùng, cô lại nhìn trúng một chiếc đầm vai trần Bottegaveneta màu đỏ thẫm. Cái này thật không tệ, có thể làm lễ phục mặc ở tiệc rượu của Diệp Tử. Dù sao tháng này kiếm được cũng kha khá, bộ đầm này cũng không phải quá đắt, là một trong những lựa chọn được An An ghi nhớ.
Ăn cơm ở bên ngoài xong, An An mới trở về nhà. Tắm rửa sạch sẽ, toàn thân thoải mái, tâm tình lúc này của An An mới khôi phục một chút.
Đêm nay An An ngủ như chết, sáng ra cố gắng trèo xuống giường. Đồng hồ báo thức đã bị cô nhét chỗ nào đó ở trong chăn cho nên cô hoàn toàn không hay biết.
Sau khi tỉnh lại cô thẫm nghĩ, hôm nay phải gọi điện thoại cho Diệp Tử, nói cô phụ trách tiền mua lễ phục.
Không ngờ hôm qua vừa nghĩ đến chuyện hôn lễ của Diệp Tử, sáng sớm hôm nay thì nhận được điện thoại của Quân Tử.
“Cái gì? Diệp Tử mất tích.”
Khi Nham Tử trở về thì đã hơn mười giờ, cơm tối đã dọn xong. Trong lúc ăn cơm, Nham Tử nói đơn giản vài câu, Vương Á Viêm đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Vậy là chuyện này nhắm vào bà. Bà làm việc nhiều năm ở Ủy Kiểm Tra Kỷ Luật như vậy, đắc tội không ít người. Người hận bà đều có thể tìm một chiếc xe.
Lần này kẻ chủ mưu bị bắt chính là một người đã từng làm quan lớn. Nhưng nói thế nào cũng là chuyện của quá khứ, hẳn là không nên đã qua nhiều năm bình yên như vậy lại bắt đầu múa đao muốn đối phó bà. Hơn nữa còn dính dáng đến Nham Tử. Không đến nổi này chớ?
Nhưng hiển nhiên đối phương đã nghĩ tới đường lui hoàn hảo. Rõ ràng đây là người chịu tội thay, có lẽ lấy không ít tiền bạc. Mấy năm nay bị giáng cấp, ông ta cũng không có thu nhập lớn gì. Đoán chừng đây là tiền thu lao đáng giá để ông ta bóc lịch nguyên cả đời.
Nhưng mà sợi dây này đến đây đã bị chặt đứt, trong lòng Vương Á Viêm tính toán, cuối cùng, ai mới đúng là người chủ mưu thật sự ở đằng sau?
Ăn cơm xong Nham Tử phải đi liền. Cấp trên đã phái người và xe phụ trách đi lại an toàn cho Vương Á Viêm trong thời gian bà ở lại kinh đô.
An An và mẹ đi họp. Cũng như trước, chuyện lần này cô cũng không thể giúp được gì. Ý của Nham Tử là để cho cô an ổn làm việc của mình, không cần lo lắng.
Cô hiểu rõ, mình suy nghĩ nhiều cũng vô dụng mà thôi. Ai bảo cô chỉ là loại tôm rêu, làm gì có bản lĩnh. Ngược lại, bản lĩnh đi gây chuyện lại là số một.
Vương Á Viêm sẽ họp cho tới năm giờ chiều. Tan họp, hai mẹ con đi ăn cơm. Sáng sớm hôm sau thì bà Vương bay đi Thành Đô.
Nếu như mẹ không đi, cha của cô nhất định bay tới. Chuyện này đã được công khai, cha cô không thể không biết.
Để tránh cho cha lo lắng, An An đã cố ý gọi điện thoại. Trong điện thoại cha không nói một chữ nào. An An biết đây là điềm báo ông cụ nhà cô đang phát uy.
An An tiễn mẹ xong liền đi làm. Hai ngày nay tâm tình của cô không được vui, tới phòng tiêu thụ với tâm trạng phiền não. Những người quan tâm tới cô chào hỏi vài câu rồi rất biết điều, tránh xa một chút vì một khi cô bùng nổ thì người khác chắc chắn sẽ gặp nạn.
Buồn bực hai ngày, trước giờ tan sở hôm nay, có một vụ làm ăn khiến cô vô cùng phấn khởi. Vị đại gia này không giống như những người trước. Thái độ của Hứa Thác thân mật, có chừng mực, mục đích duy nhất chỉ là mua nhà.
An An rót ly nước đặt trên bàn trà, sau đó nhận bản hợp đồng từ tay của Bình Tử, rồi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Thác nói: “Tôi tưởng một thời gian nữa anh mới có thể trở về.”
“Vừa trở lại thôi, bằng không thì đã đến đây sớm hơn.” Trong khoảng thời gian này, Hứa Thác ở nước ngoài. Hôm trước mới trở về Bắc Kinh, hôm nay đã tới đây. Kéo dài thời gian anh cũng thấy ngượng ngùng, cho nên trước giờ tan sở đã tranh thủ thời gian đến đây.
“Mấy hôm trước có gặp Phương Mạc.” An An vừa điền bản hợp đồng vừa nói.
“À… nhớ tới ai?” Hứa Thác cười cười trêu ghẹo hỏi.
“Người tôi hỏi là ông xã nhà tôi. Hay là thật sự đã quên rồi?”
“Lần sau nhớ chuyển lời hỏi thăm cậu ấy dùm tôi.”
“Đương nhiên rồi.”
Ký hợp đồng xong, tiền bạc cũng thanh toán, chìa khóa cũng đã giao, đột nhiên Hứa Thác quay đầu lại hỏi An An một câu: “Vì sao cô lại làm ở đây?”
An An sửng sốt một hồi, sau đó cười hì hì: “Bí mật! Giữ bí mật dùm tôi…”
“Hẹn gặp lại.” Hứa Thác gật đầu, ra vẻ hiểu rồi.
“Hẹn gặp lại.”
"Hẹn gặp lại."
Vừa tiễn Hứa Thác xong, Mang Quả đã chạy bay đến bên cạnh An An, khoanh tay trước ngực, ánh mắt như khờ như say, ẩn hiện nói: “Đồ tốt như vậy cũng bị đàn bà thất đức như cậu đây làm hư.”
“Lần sau có đồ tốt sẽ tặng cho cậu, có được không?”
“À, nói rất hay. Tương lai rộng mở.”
An An cũng không nghĩ tới, lần sau gặp lại Hứa Thác sẽ gây tai họa gì. Thậm chí, cô có mấy cái miệng cũng không giải thích được ‘quan hệ’ của bọn họ.
Buổi tối, An An tranh thủ thời gian cầm tài liệu đi sở nghiên cứu. Trên đường trở về thì gặp một người.
Hai người vừa gặp mặt nhau thì đều sửng sốt. Đến khi lấy được phản ứng thì cả hai cùng bật miệng gọi tên đối phương.
“An An.”
“Mộc Mộc.”
An An rời khỏi gia đình đã nhiều năm rồi, không nghĩ đến gặp lại bạn nối khố ở đây, Chu Mộc Mộc.
Tuy từ nhỏ hai người lớn lên trong cùng một viện, nhưng thời gian chơi chung với nhau không nhiều. Tính tình Mộc Mộc dịu dàng, vừa xinh đẹp vừa đứng đắn, đúng là một đứa trẻ vừa hiền lành hiểu chuyện vừa yêu thích học hành.
Không giống cô và Diệp Tử, suốt ngày như hai thằng con trai đùa phá điên khùng. Bởi vì tính cách khác nhau như thế, cho nên quan hệ giữa các cô không ít thì nhiều cũng không được gần gũi cho lắm. Nhưng mà ở xa quê nhà, tình cờ gặp lại bạn cũ, khó tránh cảm giác bất ngờ. An An vô cùng phấn khởi mà Chu Mộc Mộc cũng giống như vậy, đồng nhịp với nhau, tìm một chỗ ngồi xuống tâm sự.
Gần sở nghiên cứu có một tiệm bán lẩu. Thiếu nữ bây giờ rất thích ăn cay, đừng nhìn bộ dạng xinh đẹp ngọt ngào của Mộc Mộc mà lầm lẫn, là dân ăn cay chính hiệu đó.
Hai người chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống, gọi đồ ăn rồi bắt đầu tám chuyện nhà.
“Nghe ba tớ nói cậu và Nam Tử đã đăng ký?”
“Lâu rồi, đã là chuyện của hai năm trước.” So với lúc còn bé, An An cảm thấy Mộc Mộc đã thay đổi, trở nên cởi mở, hướng ngoại hơn. Trước kia cô không nói tiếng nào, mỗi lần An An và Diệp Tử đi tìm cô, cô đều lí nhí nói vài ba câu rồi tránh về nhà.
“Đã bảy tám năm rồi chúng ta không gặp nhau, tính tính của cậu vẫn không thay đổi chút nào.’
“Chị đây gọi đó là bản tính, không thể thay đổi được đâu.” Nói xong hai người bật cười. “Còn cậu, cậu có bạn trai chưa?”
“À... coi như có!” Mặt của Mộc Mộc ửng hồng, hơi mất tự nhiên.
An An gõ một cái lên cái bàn trước mặt Mộc Mộc: “Lớn như vậy rồi mà còn đỏ mặt. Mắc cỡ cái gì? Giống như tớ như thế này mới tốt.”
Mộc Mộc khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn thẳng tắp, càng tăng thêm vẻ đẹp ngọt ngào của cô ấy.
Nước trái cây được mang tới, sau khi mở nắp rót cho mỗi người một ly, An An đẩy một ly sang một bên, đưa ly còn lại cho Mộc Mộc.
“Hình như cậu học ngành báo chí?” An An hỏi.
“Cái gì cậu cũng biết.”
“Cha tớ nói.” An An nhíu mày. Ý của cô chính là, xem nè, tôi cũng có cha báo tin mà.
“Đúng vậy. Làm phóng viên được một năm rồi.” Cặp mắt cong cong của Chu Mộc Mộc cười rất đẹp, còn có làn da trắng nõn cộng với má lúm đồng tiền, cười ngọt đến chết người.
“Đại phóng viên, công việc rất tốt. Nhưng đừng đi quá xa, thân con gái sẽ không an toàn.” Cô nhóc này đi đâu sẽ gây vạ tới đó.
“Ừ, tớ ít khi ra nước ngoài. Tớ nhớ rõ cậu đang học y khoa, ban hành chính gì đó, bây giờ làm ở bệnh viện nào?” Chu Mộc Mộc thuân miệng hỏi thăm, không ngờ vừa nói ra thì xác định nụ cười sáng ngời của An An vụt tắt.
Cuối cùng, An An bất đắc dĩ lắc đầu: “Không có, sau này tớ đã chuyển trường rồi.”
Chu Mộc Mộc nhìn nét mặt không tốt của An An, biết được không nên hỏi tiếp chuyện này nữa. Bản thân cũng hơi có chút lúng túng, lộ ra nụ cười xấu hổ. Lúc này, phục vụ mang đồ ăn tới, phá tan không khí ngượng ngùng.
An An im lặng một lát, sau đó hít vào một hơi thật sâu mở miệng nói: “Đúng rồi, Diệp Tử sắp kết hôn, cậu biết không?”
“Không biết! Qua lại với Quân Tử lúc nào mà sắp trở thành người nhà rồi?”
“Đúng vậy, cũng được mấy năm rồi! Lúc ấy, cậu là người hiền lành nhất, cũng chưa hề nhìn thấy người nào ở bên cạnh của cậu. Viện chúng ta có nhiều cậu nhóc xuất sắc lắm chứ, vậy mà cậu không chọn lấy một người. Bây giờ làm thế nào còn tìm được người yêu nữa đấy?” Giọng nói của An An có vẻ trêu chọc. Cô đang cố gắng làm bầu không khí trở nên sôi nổi trở lại. Có một số chuyện đã là quá khứ thì hãy để cho nó qua đi!
Gắp đồ ăn vào trong nồi, hai người vừa ăn vừa tán gẫu. Đề tài tập trung về đám bạn thời niên thiếu, bây giờ bạn bọ ra sao. Còn nói tới nhiều chuyện phá rối trước đây, không biết An An đã gây ra bao nhiêu chuyện, bởi vì cô không biết yểu điệu thục nữ là gì, cãi nhau ầm ĩ trở thành thói quen.
An An bỏ thêm mấy con tôm vào nồi, ngẩng đầu nhìn Chu Mộc Mộc như con mèo nhỏ: “Tớ nhớ trước đây cậu không ăn được hải sản, bây giwof cũng không ăn được sao?”
Chu Mộc Mộc lắc đầu một cái: “Cơ thể bị dị ứng, tớ không có lộc ăn.”
Hai người bắt đầu ăn. An An ăn uống rất nhanh, là thói quen đã tập nhiều năm. Chu Mộc Mộc thì từ tốn nhai kỹ nuốt chậm.
Trong lòng An An oán thầm, Mộc Mộc là tiểu thư khuê các, còn cô là dân nữ nông thôn, không cùng đẳng cấp.
Hai người chuyện trò một hồi, hiện giờ Chu Mộc Mộc làm việc trong bộ tuyên truyền ở sư đoàn quân đoàn . Bạn trai của cô làm ở bộ Tham mưu.
Con trai độc nhất của Tư lệnh Trương Văn Trung, Trương Giản Minh mới vừa nhậm chức, có lẽ bọn họ cũng biết. Cũng dễ hiểu thôi, điều kiện của nhà trai không tệ, cha là người cầm đầu thứ hai ở Bộ Quốc Phòng, sớm muốn gì cũng được thăng chức.
Hai người trao đổi số điện thoại. Chu Mộc Mộc nói cô sẽ trở về lúc Diệp Tử kết hôn. An An nói, dù sao cũng chuyện của mười ngày nữa.
Ăn cơm xong thì cô gọi điện thoại cho Nham Tử. An An lo lắng không biết vết thương trên tay và chân của anh có lành chưa. Mỗi ngày gọi điện cho anh đều nhận được một câu, đã lành rồi.
Lành cái con khỉ! Chỉ mới có vài ngày, làm sao mà lành được!
Biết rõ tính tình của Nham Tử không muốn để cô lo lắng. Hơn nữa, trong mắt anh, thương tích này có nhằm nhò gì.
An An kể chuyện hôm nay gặp được Chu Mộc Mộc, sau đó nhắc tới bạn trai của cô ấy. Nham Tử ừ ừ nói thêm vài câu nữa rồi cúp điện thoại.
Vừa mới cúp điện thoại thì chuông điện thoại lại vang lên nữa. An An còn cho rằng Nham Tử quên cái gì đó nên gọi lại, không ngờ người gọi lại là cha.
Không có việc gì quan trọng, chỉ là muốn nhắc nhở cô ra ngoài nên cẩn thận. An An vâng dạ. Cô lại hỏi thăm vết bầm ứ máu trên đùi của mẹ có khá chút nào không. Sau đó nói chuyện vài câu với mẹ rồi cúp điện thoại.
Đã liên tục vài ngày tâm tình An An không được vui vẻ. Lần này Bình Tử lại kéo cô đi dạo Thế Mậu. Đi dạo thì đi dạo, về nhà một mình cũng buồn chết đi thôi. Sẵn dịp đi lựa quà kết hôn cho Diệp Tử luôn.
Đi dạo một vòng cũng không tìm ra được quà gì hợp ý tặng cho Diệp Tử. An An không vui, bây giờ lại càng buồn hơn. Bình Tử kia lại không có chút ý kiến xây dựng nào, cho nên An An bỏ mặc sự tồn tại của cô ấy, tự nhiên đi dạo.
Phải nói rằng Bình Tử đòi đi Thế Mậu gì đó chỉ vì cô thích nơi này, thật ra cô cũng không muốn mua cái gì hết.
An An nhìn trúng túi xách LV mới ra lò, nhưng giá cả lại quá mắc. Nhưng công việc của cô lại thích hợp với loại xa xỉ phẩm này. Cuối cùng, cô lại nhìn trúng một chiếc đầm vai trần Bottegaveneta màu đỏ thẫm. Cái này thật không tệ, có thể làm lễ phục mặc ở tiệc rượu của Diệp Tử. Dù sao tháng này kiếm được cũng kha khá, bộ đầm này cũng không phải quá đắt, là một trong những lựa chọn được An An ghi nhớ.
Ăn cơm ở bên ngoài xong, An An mới trở về nhà. Tắm rửa sạch sẽ, toàn thân thoải mái, tâm tình lúc này của An An mới khôi phục một chút.
Đêm nay An An ngủ như chết, sáng ra cố gắng trèo xuống giường. Đồng hồ báo thức đã bị cô nhét chỗ nào đó ở trong chăn cho nên cô hoàn toàn không hay biết.
Sau khi tỉnh lại cô thẫm nghĩ, hôm nay phải gọi điện thoại cho Diệp Tử, nói cô phụ trách tiền mua lễ phục.
Không ngờ hôm qua vừa nghĩ đến chuyện hôn lễ của Diệp Tử, sáng sớm hôm nay thì nhận được điện thoại của Quân Tử.
“Cái gì? Diệp Tử mất tích.”