Lúc này chiến hạm hải quân đã tới gần, vớt hết đội đặc chiến vừa nhảy xuống biển lên tàu. An An lên sau, đỡ lấy Dương Tử, xem thương thế cậu ấy ra sao. Nhưng Dương Tử là một nam tử hán, lăn lộn trên chiến trường gần mười năm rồi, vết thương này đối với anh không là gì cả.
Nhưng dù sao vì cứu An An mới bị thương, vai phải bị đạn xẹt qua. Tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng trong lòng An An cảm thấy khó chịu.
Dương Tử nói vài câu với An An để cô yên tâm. An An nhìn thấy quả thật Dương Tử bị thương không nặng, trạng thái không tồi, nên mới yên lòng.
Sau một lát, Dương Tử cảm thấy không có gì đáng ngại, liền tập hợp đội ngũ. Ngoại trừ anh ra, còn có hai đội viên đội đặc chiến khác cũng bị thương, nhưng cũng là bị thương nhẹ, nên anh mới an lòng.
Hà Quân Lượng từ phía bên kia đi đến ngồi xuống bên cạnh An An: “Là cô nổ tung thuyền của bọn họ?”
“À? Không được sao? Tôi không nổ, bọn họ sẽ dùng những vũ khí kia và thuốc nổ đối phó với chúng ta.”
“Không phải, ý của tôi là cô rất gan dạ.”
“Hê hê, tạm tạm thôi. Chủ yếu là vì tôi sống còn chưa đủ!”
Xem như bọn họ hoàn thành mệnh lệnh bảo vệ. diễɳðàɳl€qu¥đϕn Những chuyện tiếp theo đó là do quân đội quân khu Quảng Châu giải quyết. Về sau An An mới biết được, bọn này sát thủ cuối cùng của tập đoàn khủng bố tội phạm quốc tế. Lần này An An đã lập công lớn.
Uông Thanh Mạch thấy thuyền nổ tung thì xiết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răn rắc. Khói lửa mù mịt không nhìn thấy được tình hình cụ thể, chỉ nhìn thấy nhóm đội viên đặc chiến nhảy xuống biển mà không nhìn thấy An An.
Đến khi cứu viện tới thì mới biết được, chỉ có Dương Tử và hai người đội viên bị thương, hiện giờ cả đội đang trở về. Đến lúc này, Uông Thanh Mạch mới thả trái tim đang bị đè nén, khôi phục tinh thần.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, An An và đội viên đội đặc chiến mang theo một thân ướt nhẹp trở về bộ chỉ huy. Sau khi đội viên bị thương được băng bó xong, toàn thể nhân viên tập họp. An An cũng được xem như là một trong những người đó. Mặc dù không phải là đội viên đội đặc chiến, nhưng cô cũng là một quân nhân.
Thượng tướng Quách gật đầu nói lời khen ngợi, Vương Ngôn Kính an bài công tác tiếp theo. Uông Thanh Mạch đứng bên cạnh Quách Vĩ Minh. Đợi Thượng tướng Quách Vĩ Minh nói xong, anh mới đưa mắt nhìn An An từ trên xuống dưới.
An An cười cười, ánh mắt sáng ngời. Niềm vui gặp lại người kia khiến cô kích động, rất muốn bật khóc. Nhưng cô phải kiên cường, không nên gây rối cho anh.
Sau khi sự việc được an bài, mọi người trở về ký túc xá một cách trật tự. An An cảm thấy đơn độc, đứng sững nhìn cặp mắt sáng quắc của người đàn ông đứng cách đó vài ba mét.
Ánh mắt của Uông Thanh Mạch truyền đạt rất nhiều cảm giác. Lo lắng, sợ hãi, vui mừng, đau lòng, tự trách, v.v… tất cả đều bị An An nhìn thấy trong cặp mắt kia! Cô hiểu.
Trong sở chỉ huy, còn có rất nhiều binh lính chưa tản ra. Hai người chỉ nhìn nhau chăm chú, ánh mắt dây dưa. Sau một hồi, khi mọi người rình xem đều đã mệt mỏi, Uông Thanh Mạch mới tiến lên, nắm lấy tay An An. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng bị nghẹn lại trong cổ họng. Ánh mắt hai người nóng bỏng, giống như ngọn lửa lớn hừng hực dấy lên.
Mắt An An từ từ ứa lệ, ánh mắt càng thêm long lanh.
Quay sang Thượng tướng Quách Vĩ Minh và Thiếu tướng Vương Ngôn Kính nói lời tạm biệt, An An cám ơn mọi người rồi hai người cùng nhau trở về trụ sở.
Trên suốt đường đi, hai người, mười ngón tay quấn chặt nhau, nhưng không ai mở miệng lên tiếng.
Về đến chỗ ở, An An cởi bỏ bộ đồ đầy nước ra rồi vào phòng tắm. Uông Thanh Mạch đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng.
Lúc An An đi ra, Uông Thanh Mạch vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, giống như chưa hề nhúc nhích. An An muốn bước lên an ủi, cô biết, anh đang tự trách, để cô trải qua nguy hiểm.
Nhưng cô lại không dám mở miệng, cô sợ anh nổi điên lên. Cô biết người đàn ông này bình thường đối với cô rất dịu dàng, thật ra trong tận cùng xương tủy, anh là một người điên cuồng như thế nào.
An An mặc đồ ngủ đi tới bên cạnh Uông Thanh Mạch, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời dần dần thay đổi, thỉnh thoảng hiện lên một ngôi sao. Mỗi một màn đều giống như sinh mạng con người, sáng chói nhưng lại tràn ngập nguy cơ.
“Đi tắm một cái đi, cả ngày mệt mỏi rồi!” Lúc này đã là rạng sáng, có lẽ đã hơn bốn giờ. Đoán chừng hôm nay không ai được nghỉ ngơi.
Uông Thanh Mạch gật đầu một cái, từ đầu chí cuối chẳng hề nói một câu nào.
Nước nóng xối lên thân thể, khiến anh cảm thấy thoải mái hơn sau một ngày căng thẳng. An An bị bắt làm con tin, một màn chiến hỏa không ngừng, mỗi một màn đều như lăng trì, xuyên qua trái tim anh, đau đến mức anh không thể nói nên lời.
Mỗi người đều có một nhược điểm trí mạng, mà nhược điểm kia của anh chính là An An. Uông Thanh Mạch xuất thân là lính đặc chủng, rừng súng mưa đạn đều xông lên, đối mặt sống chết mắt anh không hề nháy, chỉ lo lắng cho cô nhóc còn chưa hiểu chuyện ở trong nhà. Anh có thể thản nhiên đối mặt với sống chết, nhưng không thể nào tưởng tượng được cảnh An An rơi vào hiểm nguy. Đây chính là sự uy hiếp của anh.
Uông Thanh Mạch tắm rửa xong, quấn khăn tắm ngang hông, đi ra ngoài. An An đang ngồi trên giường, không nhúc nhích nhìn anh. Cách nhau vài bước mà cứ ngỡ như muôn sông nghìn núi, khiến anh có cảm giác đi hoài không tới.
An An giơ tay vẫy vẫy anh, nhưng lại đưa ra dấu vết cổ tay bị trầy trụa đến tróc da sưng đỏ. An An nhìn ra ánh mắt của Uông Thanh Mạch có gì đó không đúng, đưa mắt nhìn thấy cổ tay của mình, cô vội vàng thu tay lại. Nhưng tốc độ của cô không nhanh bằng đối phương, bị người kia xiết chặt trong tay, tỉ mỉ xoa bóp một cách đau lòng.
Trong lòng An An ấm lại. Cũng bị sự ấm áp này khiến cô ngấn lệ một lần nữa. Trở tay nắm lấy bàn tay của người đàn ông, ôm thật chặt trước ngực: “Không đau!”
Không đau, làm sao có thể không đau? Mỗi lần cô bị thương là mỗi lần tim anh như rạng nứt. Máu tươi rịn ra kia như là vết thương ánh ngời in sâu trong óc của anh. Anh hận mình không thể thay cô gánh lấy nổi đau này.
Uông Thanh Mạch xoa xoa khuôn mặt tái nhợt bởi vì mệt mỏi của An An. Ngón tay thô ráp xẹt qua gò má của An An, mí mắt, lông mày, lỗ mũi xinh xắn, cuối cùng rơi vào cánh môi hồng hồng của An An.
Ngón tay khẽ bấm lên môi, giống như chỉ có làm như vậy thì anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của người trước mặt. An An hơi bị đau, nhưng không tránh né, để mặc cho người đàn ông bấm nhéo từng tấc thịt trên mặt của mình.
Ánh mắt giao nhau, tròng mắt An An hiện lên sự đau lòng khó tả, đau lòng cho Uông Thanh Mạch, cảm nhận được áp lực trong lòng anh, toàn thân toát ra hơi lạnh bức người.
Ánh mắt của người đối diện từ từ trở nên hung dữ, tiếng hít thở nặng nề của Uông Thanh Mạch truyền đến tai An An càng ngày càng rõ ràng. Bởi vì quá lo lắng mà anh khiến cho thân thể của mình bắt đầu vượt quá mức hạn chịu đựng.
“Ưm…” An An muốn an ủi anh, nhưng chưa kịp mở miệng thì môi của Uông Thanh Mạch đã đè lên một cách mạnh mẽ. Nụ hôn gần như tàn nhẫn, môi bị cấn sinh đau, An An có ý vùng vẫy, lại bị cánh tay như gọng sắt ghìm chặt trong lòng.
Nụ hôn của Uông Thanh Mạch mang theo tính xâm lược, hung hăng chiếm giữ, điên cuồng cướp đoạt, không một chút dịu dàng.
An An cảm nhận được sự bất an của anh, dần dần nhắm mắt lại. Cho dù đau, cô vẫn đáp lại nụ hôn anh vừa bắt đầu.
Môi chạm môi, răng chạm răng, lưỡi quấn lưỡi, quay cuồng bay lượn. Bàn tay to lớn dần dần tiến vào bên trong quần áo, xoa nắn bầu ngực mềm mại.
Chỗ mẫn cảm kia bị kích thích, dần dần trở nên thô bạo, ngón tay xoa nắn nụ hồng mai kia một cách hung dữ. An An bị đau, buộc miệng rên nhẹ, vội vàng tìm cách muốn anh dừng lại. Nhưng người đàn ông không cho cô cơ hội mở miệng, xoay người một cái, cả hai người cùng ngã xuống giường lớn.
Tiếp theo, thân hình rắn chắc nóng bừng của Uông Thanh Mạch đè lên người cô. Bởi vì động tác ma xát của hai người, khăn tắm trên người của Uông Thanh Mạch cũng tuột ra, An An có thể cảm nhận được vật cứng như sắc kia đang chống đỡ trên đùi của mình.
Uông Thanh Mạch buông môi của cô ra, lần theo cằm, một đường lướt qua cần cổ xinh đẹp, lưu luyến dừng lại trước ngực. Hơi thở nóng bỏng khiến tay chân An An mềm nhũn ra, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bả vai người đàn ông, đầu ngửa ra sau theo nụ hôn của anh.
Rốt cuộc áo ngủ bị lột hết hoàn toàn, thân thể nõn nà của An An hiện ra dưới mắt người đàn ông. Uông Thanh Mạch hôn từng ly từng tấc trên người cô như đang làm lễ rửa tội một cách thành kính. Dưới sự tấn công nửa dịu dàng nửa thô bạo kia của anh, An An dần dần bắt đầu run rẩy.
Ngón tay của Uông Thanh Mạch trượt dần dần từ bắp chân của cô lên tới đùi, cuối cùng dừng lại giữa khu rừng cấm xinh đẹp trần trụi. Dùng sức tách ra cặp đùi đang khép chặt, ngón tay luồn vào trong giải đất thần bí, đầu ngón tay khiêu khích nhè nhẹ nụ hoa tâm. An An khó chịu rên khẽ một tiếng, theo phản xạ, hai đùi ra sức khép chặt lại.
Uông Thanh Mạch không cho cô cơ hội, ngón tay xoa nhẹ vài cái, nhắm ngay cửa khẩu tiêu hồn kia, ấn vào một cách mạnh mẽ.
“A!” An An không đoán được anh sẽ dùng chiêu này. Anh chưa bao giờ dùng ngón tay đi vào nơi đó, hơn nữa lại còn mạnh tay như vậy. Bên trong khô khốc, đốt tay thô ráp, An An bị đau, hét lên một tiếng.
Uông Thanh Mạch không cho cô cơ hội thích ứng, ngón tay ở bên trong tường thành khít khao bắt đầu khởi động. An An cảm thấy có loại cảm giác chưa từng trải qua từ trước tới nay, có chút đau, có chút tê dại, còn có chút khó chịu. Bàn tay đẩy đẩy bả vai của người đàn ông ra, lắc đầu: “Nham Tử, không nên như vậy!”
Uông Thanh Mạch không để ý đến sự phản kháng của cô, giống như cảm thấy một ngón tay vẫn còn chưa đủ, liền đút vào một ngón nữa. Hai ngón tay dài thô bạo quậy phá, An An đổ mồ hôi đầm đìa.
Người đàn ông giống như đang phát tiết, một tay kìm đầu An An, hung hăng hôn lên môi của cô.
Bị đánh từ hai phía, An An bắt đầu thở không ra hơi. Ngón tay ở bên trong miệt mài quấy phá đến mức cô sắp ngất đi.
Buông môi của cô ra, anh bắt đầu ngặm nhấm đỉnh hồng mai đã sớm cương cứng trước ngực.
“A!” An An bị kích thích, hét lớn lên. Đầu lưỡi của người đàn ông trêu đùa, ngón tay bên trong chà xát chỗ mẫn cảm của cô. Không chỗ nào không phải là đòn trí mạng của cô.
An An nắm chặt chăn trải giường, khoái cảm trên người gần như khiến cô mất tự chủ. Gần tới đỉnh mà người đàn ông bên cạnh vẫn không buông cô ra, An An chỉ thấy thân dưới càng ngày càng nóng, luồng nhiệt liên tiếp tụ tập về phía bụng dưới. Ngay lúc đó, cô liền bị người đàn ông kia ôm chặt, ngón tay ấn mạnh vào điểm mẫn cảm kia, An An buông lỏng, cắn môi kêu lên một tiếng, phía dưới bắn ra một luồng dịch nóng, tẩm ướt khăn trải giường.
Đã cao trào mà vẫn không làm người đàn ông kia thỏa mãn. Bên trong khít khao, cắn chặt ngón tay của Uông Thanh Mạch không thả, mà anh lại theo cao trào của cô, dùng sức đè xuống chỗ mẫn cảm kia một lần nữa.
“A! Không cần!” An An kêu lên, dùng sức uốn éo cơ thể, thoát khỏi ngón tay của người đàn ông. Nhưng Uông Thanh Mạch nắm chặt eo của cô, khiến cô không thể nào trốn thoát.
Giải đất nhạy cảm khác thường lại bị người đàn ông này trêu đùa một lần nữa. An An trốn không được, nước mắt trào ra, bật khóc cầu xin: “Nham Tử, đừng! Em xin anh!”
Tiếng cầu xin nức nở kia của An An lại càng mang tới một tư vị mãnh liệt. Đàn bà càng cầu xin tha thứ, trong lòng đàn ông càng cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng, cảm giác thiếu an toàn của Uông Thanh Mạch cũng đạt được một chút thỏa mãn.
Trong ánh mắt ẩn nhẫn của Uông Thanh Mạch hiện lên gương mặt đầy nước mắt của An An. Bởi vì dục vọng vẫn còn đọng lại trong nước mắt, con ngươi càng trở nên quyến rũ. An An biết anh đang nhìn mình, một tay cầm lấy cánh tay của Uông Thanh Mạch, không để cho anh tiếp tục hành hạ mình nữa, một bên cầu xin, năn nỉ: “Nham Tử, đừng! Xin anh, đừng làm nữa!”
Mồ hôi trên trán của Uông Thanh Mạch chảy ròng xuống gò má. Cảm giác căng thẳng của ngày hôm nay rốt cuộc cũng được biểu đạt, khiến cho An An bắt gặp một tia dịu dàng chăm sóc.
An An khoát tay ôm người đàn ông trước mặt vào lòng. Uông Thanh Mạch rút ngón tay từ trong người của cô ra. Ngón tay trượt theo tường thành mẫn cảm khiến An An lại run rẩy một hồi.
Uông Thanh Mạch hôn một cái lên gò má của An An, xoay người tiện thể đè lên.
An An biết, đây chỉ là mới bắt đầu
Anh ôm vòng eo mềm mại của cô, từ từ đút vào. Dư âm cao trào của An An vẫn còn chưa hết, bị cường hành tiến vào, thân thể lập tức căng lên. Đến khi anh đút vào hoàn toàn, cô mới thả lỏng thở dốc một hơi.
Một loạt phản ứng của cô khiến người đàn ông hài lòng. Bên hông cường tráng không ngừng va chạm, ánh mắt sáng ngời, trên môi phảng phất nụ cười mờ ảo…
Lúc này chiến hạm hải quân đã tới gần, vớt hết đội đặc chiến vừa nhảy xuống biển lên tàu. An An lên sau, đỡ lấy Dương Tử, xem thương thế cậu ấy ra sao. Nhưng Dương Tử là một nam tử hán, lăn lộn trên chiến trường gần mười năm rồi, vết thương này đối với anh không là gì cả.
Nhưng dù sao vì cứu An An mới bị thương, vai phải bị đạn xẹt qua. Tuy rằng chỉ là vết thương ngoài da, nhưng trong lòng An An cảm thấy khó chịu.
Dương Tử nói vài câu với An An để cô yên tâm. An An nhìn thấy quả thật Dương Tử bị thương không nặng, trạng thái không tồi, nên mới yên lòng.
Sau một lát, Dương Tử cảm thấy không có gì đáng ngại, liền tập hợp đội ngũ. Ngoại trừ anh ra, còn có hai đội viên đội đặc chiến khác cũng bị thương, nhưng cũng là bị thương nhẹ, nên anh mới an lòng.
Hà Quân Lượng từ phía bên kia đi đến ngồi xuống bên cạnh An An: “Là cô nổ tung thuyền của bọn họ?”
“À? Không được sao? Tôi không nổ, bọn họ sẽ dùng những vũ khí kia và thuốc nổ đối phó với chúng ta.”
“Không phải, ý của tôi là cô rất gan dạ.”
“Hê hê, tạm tạm thôi. Chủ yếu là vì tôi sống còn chưa đủ!”
Xem như bọn họ hoàn thành mệnh lệnh bảo vệ. diễɳðàɳl€qu¥đϕn Những chuyện tiếp theo đó là do quân đội quân khu Quảng Châu giải quyết. Về sau An An mới biết được, bọn này sát thủ cuối cùng của tập đoàn khủng bố tội phạm quốc tế. Lần này An An đã lập công lớn.
Uông Thanh Mạch thấy thuyền nổ tung thì xiết chặt nắm đấm, khớp xương kêu răn rắc. Khói lửa mù mịt không nhìn thấy được tình hình cụ thể, chỉ nhìn thấy nhóm đội viên đặc chiến nhảy xuống biển mà không nhìn thấy An An.
Đến khi cứu viện tới thì mới biết được, chỉ có Dương Tử và hai người đội viên bị thương, hiện giờ cả đội đang trở về. Đến lúc này, Uông Thanh Mạch mới thả trái tim đang bị đè nén, khôi phục tinh thần.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, An An và đội viên đội đặc chiến mang theo một thân ướt nhẹp trở về bộ chỉ huy. Sau khi đội viên bị thương được băng bó xong, toàn thể nhân viên tập họp. An An cũng được xem như là một trong những người đó. Mặc dù không phải là đội viên đội đặc chiến, nhưng cô cũng là một quân nhân.
Thượng tướng Quách gật đầu nói lời khen ngợi, Vương Ngôn Kính an bài công tác tiếp theo. Uông Thanh Mạch đứng bên cạnh Quách Vĩ Minh. Đợi Thượng tướng Quách Vĩ Minh nói xong, anh mới đưa mắt nhìn An An từ trên xuống dưới.
An An cười cười, ánh mắt sáng ngời. Niềm vui gặp lại người kia khiến cô kích động, rất muốn bật khóc. Nhưng cô phải kiên cường, không nên gây rối cho anh.
Sau khi sự việc được an bài, mọi người trở về ký túc xá một cách trật tự. An An cảm thấy đơn độc, đứng sững nhìn cặp mắt sáng quắc của người đàn ông đứng cách đó vài ba mét.
Ánh mắt của Uông Thanh Mạch truyền đạt rất nhiều cảm giác. Lo lắng, sợ hãi, vui mừng, đau lòng, tự trách, v.v… tất cả đều bị An An nhìn thấy trong cặp mắt kia! Cô hiểu.
Trong sở chỉ huy, còn có rất nhiều binh lính chưa tản ra. Hai người chỉ nhìn nhau chăm chú, ánh mắt dây dưa. Sau một hồi, khi mọi người rình xem đều đã mệt mỏi, Uông Thanh Mạch mới tiến lên, nắm lấy tay An An. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng bị nghẹn lại trong cổ họng. Ánh mắt hai người nóng bỏng, giống như ngọn lửa lớn hừng hực dấy lên.
Mắt An An từ từ ứa lệ, ánh mắt càng thêm long lanh.
Quay sang Thượng tướng Quách Vĩ Minh và Thiếu tướng Vương Ngôn Kính nói lời tạm biệt, An An cám ơn mọi người rồi hai người cùng nhau trở về trụ sở.
Trên suốt đường đi, hai người, mười ngón tay quấn chặt nhau, nhưng không ai mở miệng lên tiếng.
Về đến chỗ ở, An An cởi bỏ bộ đồ đầy nước ra rồi vào phòng tắm. Uông Thanh Mạch đứng trước cửa sổ, chắp tay sau lưng.
Lúc An An đi ra, Uông Thanh Mạch vẫn còn đứng nguyên chỗ cũ, giống như chưa hề nhúc nhích. An An muốn bước lên an ủi, cô biết, anh đang tự trách, để cô trải qua nguy hiểm.
Nhưng cô lại không dám mở miệng, cô sợ anh nổi điên lên. Cô biết người đàn ông này bình thường đối với cô rất dịu dàng, thật ra trong tận cùng xương tủy, anh là một người điên cuồng như thế nào.
An An mặc đồ ngủ đi tới bên cạnh Uông Thanh Mạch, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời dần dần thay đổi, thỉnh thoảng hiện lên một ngôi sao. Mỗi một màn đều giống như sinh mạng con người, sáng chói nhưng lại tràn ngập nguy cơ.
“Đi tắm một cái đi, cả ngày mệt mỏi rồi!” Lúc này đã là rạng sáng, có lẽ đã hơn bốn giờ. Đoán chừng hôm nay không ai được nghỉ ngơi.
Uông Thanh Mạch gật đầu một cái, từ đầu chí cuối chẳng hề nói một câu nào.
Nước nóng xối lên thân thể, khiến anh cảm thấy thoải mái hơn sau một ngày căng thẳng. An An bị bắt làm con tin, một màn chiến hỏa không ngừng, mỗi một màn đều như lăng trì, xuyên qua trái tim anh, đau đến mức anh không thể nói nên lời.
Mỗi người đều có một nhược điểm trí mạng, mà nhược điểm kia của anh chính là An An. Uông Thanh Mạch xuất thân là lính đặc chủng, rừng súng mưa đạn đều xông lên, đối mặt sống chết mắt anh không hề nháy, chỉ lo lắng cho cô nhóc còn chưa hiểu chuyện ở trong nhà. Anh có thể thản nhiên đối mặt với sống chết, nhưng không thể nào tưởng tượng được cảnh An An rơi vào hiểm nguy. Đây chính là sự uy hiếp của anh.
Uông Thanh Mạch tắm rửa xong, quấn khăn tắm ngang hông, đi ra ngoài. An An đang ngồi trên giường, không nhúc nhích nhìn anh. Cách nhau vài bước mà cứ ngỡ như muôn sông nghìn núi, khiến anh có cảm giác đi hoài không tới.
An An giơ tay vẫy vẫy anh, nhưng lại đưa ra dấu vết cổ tay bị trầy trụa đến tróc da sưng đỏ. An An nhìn ra ánh mắt của Uông Thanh Mạch có gì đó không đúng, đưa mắt nhìn thấy cổ tay của mình, cô vội vàng thu tay lại. Nhưng tốc độ của cô không nhanh bằng đối phương, bị người kia xiết chặt trong tay, tỉ mỉ xoa bóp một cách đau lòng.
Trong lòng An An ấm lại. Cũng bị sự ấm áp này khiến cô ngấn lệ một lần nữa. Trở tay nắm lấy bàn tay của người đàn ông, ôm thật chặt trước ngực: “Không đau!”
Không đau, làm sao có thể không đau? Mỗi lần cô bị thương là mỗi lần tim anh như rạng nứt. Máu tươi rịn ra kia như là vết thương ánh ngời in sâu trong óc của anh. Anh hận mình không thể thay cô gánh lấy nổi đau này.
Uông Thanh Mạch xoa xoa khuôn mặt tái nhợt bởi vì mệt mỏi của An An. Ngón tay thô ráp xẹt qua gò má của An An, mí mắt, lông mày, lỗ mũi xinh xắn, cuối cùng rơi vào cánh môi hồng hồng của An An.
Ngón tay khẽ bấm lên môi, giống như chỉ có làm như vậy thì anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của người trước mặt. An An hơi bị đau, nhưng không tránh né, để mặc cho người đàn ông bấm nhéo từng tấc thịt trên mặt của mình.
Ánh mắt giao nhau, tròng mắt An An hiện lên sự đau lòng khó tả, đau lòng cho Uông Thanh Mạch, cảm nhận được áp lực trong lòng anh, toàn thân toát ra hơi lạnh bức người.
Ánh mắt của người đối diện từ từ trở nên hung dữ, tiếng hít thở nặng nề của Uông Thanh Mạch truyền đến tai An An càng ngày càng rõ ràng. Bởi vì quá lo lắng mà anh khiến cho thân thể của mình bắt đầu vượt quá mức hạn chịu đựng.
“Ưm…” An An muốn an ủi anh, nhưng chưa kịp mở miệng thì môi của Uông Thanh Mạch đã đè lên một cách mạnh mẽ. Nụ hôn gần như tàn nhẫn, môi bị cấn sinh đau, An An có ý vùng vẫy, lại bị cánh tay như gọng sắt ghìm chặt trong lòng.
Nụ hôn của Uông Thanh Mạch mang theo tính xâm lược, hung hăng chiếm giữ, điên cuồng cướp đoạt, không một chút dịu dàng.
An An cảm nhận được sự bất an của anh, dần dần nhắm mắt lại. Cho dù đau, cô vẫn đáp lại nụ hôn anh vừa bắt đầu.
Môi chạm môi, răng chạm răng, lưỡi quấn lưỡi, quay cuồng bay lượn. Bàn tay to lớn dần dần tiến vào bên trong quần áo, xoa nắn bầu ngực mềm mại.
Chỗ mẫn cảm kia bị kích thích, dần dần trở nên thô bạo, ngón tay xoa nắn nụ hồng mai kia một cách hung dữ. An An bị đau, buộc miệng rên nhẹ, vội vàng tìm cách muốn anh dừng lại. Nhưng người đàn ông không cho cô cơ hội mở miệng, xoay người một cái, cả hai người cùng ngã xuống giường lớn.
Tiếp theo, thân hình rắn chắc nóng bừng của Uông Thanh Mạch đè lên người cô. Bởi vì động tác ma xát của hai người, khăn tắm trên người của Uông Thanh Mạch cũng tuột ra, An An có thể cảm nhận được vật cứng như sắc kia đang chống đỡ trên đùi của mình.
Uông Thanh Mạch buông môi của cô ra, lần theo cằm, một đường lướt qua cần cổ xinh đẹp, lưu luyến dừng lại trước ngực. Hơi thở nóng bỏng khiến tay chân An An mềm nhũn ra, bàn tay nhỏ bé nắm chặt bả vai người đàn ông, đầu ngửa ra sau theo nụ hôn của anh.
Rốt cuộc áo ngủ bị lột hết hoàn toàn, thân thể nõn nà của An An hiện ra dưới mắt người đàn ông. Uông Thanh Mạch hôn từng ly từng tấc trên người cô như đang làm lễ rửa tội một cách thành kính. Dưới sự tấn công nửa dịu dàng nửa thô bạo kia của anh, An An dần dần bắt đầu run rẩy.
Ngón tay của Uông Thanh Mạch trượt dần dần từ bắp chân của cô lên tới đùi, cuối cùng dừng lại giữa khu rừng cấm xinh đẹp trần trụi. Dùng sức tách ra cặp đùi đang khép chặt, ngón tay luồn vào trong giải đất thần bí, đầu ngón tay khiêu khích nhè nhẹ nụ hoa tâm. An An khó chịu rên khẽ một tiếng, theo phản xạ, hai đùi ra sức khép chặt lại.
Uông Thanh Mạch không cho cô cơ hội, ngón tay xoa nhẹ vài cái, nhắm ngay cửa khẩu tiêu hồn kia, ấn vào một cách mạnh mẽ.
“A!” An An không đoán được anh sẽ dùng chiêu này. Anh chưa bao giờ dùng ngón tay đi vào nơi đó, hơn nữa lại còn mạnh tay như vậy. Bên trong khô khốc, đốt tay thô ráp, An An bị đau, hét lên một tiếng.
Uông Thanh Mạch không cho cô cơ hội thích ứng, ngón tay ở bên trong tường thành khít khao bắt đầu khởi động. An An cảm thấy có loại cảm giác chưa từng trải qua từ trước tới nay, có chút đau, có chút tê dại, còn có chút khó chịu. Bàn tay đẩy đẩy bả vai của người đàn ông ra, lắc đầu: “Nham Tử, không nên như vậy!”
Uông Thanh Mạch không để ý đến sự phản kháng của cô, giống như cảm thấy một ngón tay vẫn còn chưa đủ, liền đút vào một ngón nữa. Hai ngón tay dài thô bạo quậy phá, An An đổ mồ hôi đầm đìa.
Người đàn ông giống như đang phát tiết, một tay kìm đầu An An, hung hăng hôn lên môi của cô.
Bị đánh từ hai phía, An An bắt đầu thở không ra hơi. Ngón tay ở bên trong miệt mài quấy phá đến mức cô sắp ngất đi.
Buông môi của cô ra, anh bắt đầu ngặm nhấm đỉnh hồng mai đã sớm cương cứng trước ngực.
“A!” An An bị kích thích, hét lớn lên. Đầu lưỡi của người đàn ông trêu đùa, ngón tay bên trong chà xát chỗ mẫn cảm của cô. Không chỗ nào không phải là đòn trí mạng của cô.
An An nắm chặt chăn trải giường, khoái cảm trên người gần như khiến cô mất tự chủ. Gần tới đỉnh mà người đàn ông bên cạnh vẫn không buông cô ra, An An chỉ thấy thân dưới càng ngày càng nóng, luồng nhiệt liên tiếp tụ tập về phía bụng dưới. Ngay lúc đó, cô liền bị người đàn ông kia ôm chặt, ngón tay ấn mạnh vào điểm mẫn cảm kia, An An buông lỏng, cắn môi kêu lên một tiếng, phía dưới bắn ra một luồng dịch nóng, tẩm ướt khăn trải giường.
Đã cao trào mà vẫn không làm người đàn ông kia thỏa mãn. Bên trong khít khao, cắn chặt ngón tay của Uông Thanh Mạch không thả, mà anh lại theo cao trào của cô, dùng sức đè xuống chỗ mẫn cảm kia một lần nữa.
“A! Không cần!” An An kêu lên, dùng sức uốn éo cơ thể, thoát khỏi ngón tay của người đàn ông. Nhưng Uông Thanh Mạch nắm chặt eo của cô, khiến cô không thể nào trốn thoát.
Giải đất nhạy cảm khác thường lại bị người đàn ông này trêu đùa một lần nữa. An An trốn không được, nước mắt trào ra, bật khóc cầu xin: “Nham Tử, đừng! Em xin anh!”
Tiếng cầu xin nức nở kia của An An lại càng mang tới một tư vị mãnh liệt. Đàn bà càng cầu xin tha thứ, trong lòng đàn ông càng cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng, cảm giác thiếu an toàn của Uông Thanh Mạch cũng đạt được một chút thỏa mãn.
Trong ánh mắt ẩn nhẫn của Uông Thanh Mạch hiện lên gương mặt đầy nước mắt của An An. Bởi vì dục vọng vẫn còn đọng lại trong nước mắt, con ngươi càng trở nên quyến rũ. An An biết anh đang nhìn mình, một tay cầm lấy cánh tay của Uông Thanh Mạch, không để cho anh tiếp tục hành hạ mình nữa, một bên cầu xin, năn nỉ: “Nham Tử, đừng! Xin anh, đừng làm nữa!”
Mồ hôi trên trán của Uông Thanh Mạch chảy ròng xuống gò má. Cảm giác căng thẳng của ngày hôm nay rốt cuộc cũng được biểu đạt, khiến cho An An bắt gặp một tia dịu dàng chăm sóc.
An An khoát tay ôm người đàn ông trước mặt vào lòng. Uông Thanh Mạch rút ngón tay từ trong người của cô ra. Ngón tay trượt theo tường thành mẫn cảm khiến An An lại run rẩy một hồi.
Uông Thanh Mạch hôn một cái lên gò má của An An, xoay người tiện thể đè lên.
An An biết, đây chỉ là mới bắt đầu
Anh ôm vòng eo mềm mại của cô, từ từ đút vào. Dư âm cao trào của An An vẫn còn chưa hết, bị cường hành tiến vào, thân thể lập tức căng lên. Đến khi anh đút vào hoàn toàn, cô mới thả lỏng thở dốc một hơi.
Một loạt phản ứng của cô khiến người đàn ông hài lòng. Bên hông cường tráng không ngừng va chạm, ánh mắt sáng ngời, trên môi phảng phất nụ cười mờ ảo…