“Sửa thành mười tám tuổi?” Tiền Mạt khó hiểu nhìn con trai mình, “Cả chứng minh thư nữa, không phải con đã có rồi à?” Năm ngoái sau khi Hàn Trọng Viễn tròn mười sáu tuổi thì cũng đã làm chứng minh thư rồi. Cô còn làm thẻ tín dụng cho Hàn Trọng Viễn, rồi gửi tất cả các loại tiền mừng tuổi trước đây của Hàn Trọng Viễn vào nữa.
“Chưa đủ mười tám tuổi thì rất nhiều việc không thể xử lí được, con muốn mở công ti.” Hàn Trọng Viễn nói thẳng. Hắn đã chuẩn bị rất nhiều, giờ cũng nên chính thức bắt tay vào làm.
“Con đợi vài ngày, qua mấy hôm nữa mẹ sẽ làm xong cho con.” Tiền Mạt đáp. Nếu Hàn Trọng Viễn muốn bịa đặt ra thân phận vô căn cứ thì một thương nhân như cô chắc chắn không làm được, nhưng nếu chỉ sửa một hai tuổi thì cũng chẳng phải việc gì khó. Cô chỉ cần chuẩn bị giấy chứng nhận, bảo rằng trước đây khi báo tạm trú đã nhớ nhầm tuổi của con trai, rồi thông qua một ít quan hệ là được. Mà nếu cô đã có thể giúp Hàn Trọng Viễn, thì thêm Mạnh Ân cũng chẳng có gì to tát.
“Cảm ơn mẹ. Mà mẹ, con còn muốn một khoản tiền, rồi trợ lí Tề An An bên cạnh mẹ, sau này có thể theo con được không?” Hàn Trọng Viễn nói tiếp.
“Không thành vấn đề… Con cần bao nhiêu?” Tiền Mạt lại hỏi.
“Con cần mười triệu[1], tất nhiên không phải lấy không, con sẽ cho mẹ vài thứ.” Hàn Trọng Viễn đáp.
[1] Hơn 34 tỉ VNĐ.
Mười triệu? Không phải Tiền Mạt không cho được chút tiền ấy, nhưng vẫn bị “đòi hỏi lớn” của con trai làm ngạc nhiên. Hàn Trọng Viễn đưa ra yêu cầu trao đổi, còn khiến cô không kìm được mà thở dài trong lòng.
Con cái nhà khác nhận tiền của cha mẹ chẳng ngại tí nào, không ngờ con trai cô lại phân biệt rạch ròi với cô đến thế…
“Mẹ yên tâm, thứ con cho mẹ tuyệt đối vô cùng thoả đáng.” Hàn Trọng Viễn lại nói. Hắn đã từng làm chủ tịch của Hoa Viễn, mặc dù bản thân không phải dân kĩ thuật, nhưng cũng biết rất nhiều chuyện. Như việc sản xuất điều hoà của họ cần phải cải tiến kĩ thuật ở phương diện nào chẳng hạn.
Có rất nhiều thứ, đôi khi chỉ là thiếu đi một phương hướng. Mà hắn đưa ra một phương hướng, kĩ thuật viên sẽ biết phải làm thế nào, không cần đi đường vòng cũng khỏi phải lãng phí sức người sức của.
Ngoài việc đó ra, hắn còn có thể cho Tiền Mạt một vài tin tức khác, để Tiền Mạt có thể phát triển Hoa Viễn càng lúc càng lớn mạnh…
“Mẹ biết rồi… Mà dù con không cho mẹ gì cả, thì mẹ là mẹ con, chẳng lẽ con lập nghiệp mẹ lại không giúp à?” Tiền Mạt bảo, lại không kìm được hỏi, “Con định làm gì?”
“Con nghĩ trước tiên làm MP4 gì đấy, sau đó làm điện thoại di động.” Hàn Trọng Viễn đáp. Các loại MP3, MP4 và cả máy học tập có thể làm vào giai đoạn khởi đầu hiện tại, nhưng quan trọng nhất tất nhiên vẫn là smartphone.
Hắn biết rất rõ sự phát triển của internet, ban đầu vốn nghĩ đến dự định làm internet, nhưng sau này cẩn thận suy xét một phen, lại nhận ra mình thiếu thốn rất nhiều thứ.
Đầu tiên là khởi bước quá muộn. Giờ đã là năm 2003, những ông trùm internet ở đời sau hiện tại đã lấp ló xuất hiện, hắn mà đi tranh chiếc bánh ngọt này thì chưa chắc có thể tranh được bao nhiêu – cho dù hắn có đủ sáng tạo, thì ý tưởng được làm lại cũng mất rất nhiều thời gian.
Thêm nữa… so với làm internet, loại hình doanh nghiệp mà hắn quen thuộc vẫn là công nghiệp.
Quản lí Hoa Viễn nhiều năm như vậy, hắn vô cùng rõ ràng về công nghiệp, mà sản xuất điện gia dụng và sản xuất di động, mặc dù cách thức khác nhau, nhưng cũng có rất nhiều phần tương tự… Bây giờ tính cách hắn không thích hợp để giữ cương vị lãnh đạo, nhất định phải tuyển người quản lí, mà nếu làm thứ mình quen thuộc, cũng sẽ không cần lo người tìm đến giở trò hoặc có hai lòng.
Tất nhiên, quan trọng nhất là lúc này smartphone còn chưa tồn tại. Hắn lại biết smartphone có kiểu dáng thế nào, thậm chí còn biết cách làm ra hệ thống và app di động thế nào là thích hợp nhất. Với một người nghiên cứu kĩ thuật mười mấy năm như hắn, thì càng chẳng mất bao nhiêu thời gian là đã có thể làm ra một món đồ chơi nhỏ rồi.
Giờ đang là thời kì internet phát triển hưng thịnh, nhưng mười năm nữa, số lượng người sử dụng smartphone lại đuổi kịp và càng vượt xa máy tính, mọi người còn càng thích lên mạng bằng smartphone hơn…
Ngay cả mấy ông trùm internet kia, đến cuối cùng tranh giành cũng là thị trường mà smartphone mang đến.
Nếu hắn có thể đẩy smartphone ra trước người khác một bước… Khoé môi Hàn Trọng Viễn khẽ nhếch, hắn tin chắc điện thoại di động của mình có thể sản xuất tới tốt nhất, hắn còn có thể thiết kế ra các loại app mà những người sử dụng thích nhất.
Mười triệu kia… số tiền này hắn chỉ dùng đúng một triệu để xây nhà máy, trong đó phần lớn tiền, vẫn phải đầu tư vào nghiên cứu khoa học, ít nhất thì cũng phải được như căn cứ nghiên cứu của Hoa Viễn trước đã.
“Điện thoại di động?” Tiền Mạt khẽ nhíu mày, chất lượng của sản phẩm di động trong nước vẫn luôn không tốt là bao, dùng Nokia mới là ổn nhất… Nhưng Hàn Trọng Viễn nói vậy, hẳn là hắn có phần nắm chắc, “Làm di động cũng khá được, nói chung vẫn an toàn hơn chơi cổ phiếu và làm internet. Hai năm trước tất cả những cổ phiếu liên quan đến internet trên trường chứng khoán đều tăng cao tới mức khó tin, gần đây lại tụt giảm, mẹ còn lo con thật sự đi làm mấy thứ này đấy.”
Nếu không phải biết thị trường chứng khoán dạo này đang mất giá, hơn nữa sàn chứng khoán trong nước lúc nào cũng bị vĩ mô điều khiển, tự mình bỗng dưng bỏ ra số tiền lớn cũng có thể ảnh hưởng đến chính sách trên mặt nào đó, thì Hàn Trọng Viễn cũng muốn chơi cổ phiếu… Về phần internet… hắn chỉ hận mình không sinh sớm vài năm.
Có điều suy nghĩ của Tiền Mạt cũng rất bình thường. Ở đầu những năm 2000, mọi người tuyệt đối không ngờ trong tương lai làm giàu nhất sẽ là internet – bấy giờ ngay cả chút tiềm năng cũng chẳng thấy đâu.
Dù biết mấy suy nghĩ này của Tiền Mạt là sai lầm, nhưng Hàn Trọng Viễn lười sửa, bèn chỉ gật đầu qua loa, rồi lại lấy ra một tấm bản đồ: “Mẹ, mẹ chọn cho con một mảnh đất ở khu này, con muốn xây nhà máy, tất nhiên tiền do con bỏ ra.”
“Được.” Tiền Mạt lại gật đầu. Nếu là khi trước thì tuyệt đối cô sẽ không để con trai tuỳ ý “làm xằng làm bậy” thế này, nhưng Hàn Trọng Viễn bây giờ đã khác.
Hàn Trọng Viễn đạt được đồng ý, thả lỏng rất nhiều, sự chú ý lại đặt lên người Mạnh Ân vẫn đang cúi đầu im lặng ăn cơm rang: “Mạnh Ân, qua mấy ngày nữa là cậu có thể đi học, tôi đã mua một căn nhà ở gần trường rồi, về sau cậu ăn ngủ nghỉ đều là chỗ đó, ở cùng với tôi.”
“Em…” Mạnh Ân không kìm được run run. Lúc được Hàn Trọng Viễn đưa về, cậu vẫn còn mang hi vọng xa vời là được ở lại bên cạnh Hàn Trọng Viễn. Nhưng thấy Hàn Trọng Viễn dễ dàng lấy được mười triệu từ chỗ Tiền Mạt, lại khiến cậu cảm thấy hi vọng của mình không chỉ là xa vời, mà chắc chắn là không thể trở thành hiện thực.
Hàn Trọng Viễn còn cho cậu đi học, cho cậu nơi ở, cho cậu ăn cơm… Nhiều ân huệ như vậy, cậu còn dám đòi hỏi nữa ư?
Hàn Trọng Viễn để ý tới sự do dự của Mạnh Ân, thần sắc nhất thời hoá âm u, cũng nghĩ đến những lời mà Tiền Mạt từng nói.
Tiền Mạt nói không sai, giờ hắn rất khoẻ mạnh, lại không bị ngã gãy chân, Mạnh Ân chưa chắc sẽ ở lại bên hắn… Có điều, hắn cũng không phải không có cách giải quyết điều này.
Hàn Trọng Viễn vươn tay, nắm lấy cằm Mạnh Ân: “Sao? Cậu muốn bỏ đi?”
Mạnh Ân không nói gì, Hàn Trọng Viễn cười lạnh một tiếng: “Tôi cho cậu ăn, cho cậu mặc, tìm trường cho cậu, còn chịu đánh thay cậu, cậu còn muốn bỏ đi à? Tôi nói cho cậu biết, Mạnh Ân cậu phải trả đủ ơn nghĩa của tôi, đừng hòng đi!”
“Em phải làm gì?” Mạnh Ân vô thức hỏi, cứ tiếp tục như vậy thì nhất định càng lúc cậu sẽ càng mắc nợ nhiều thêm.
“Về sau cậu ở với tôi, mấy việc giặt giũ cơm nước tất cả cậu đều phải làm! Cậu nhất định phải hầu hạ tôi thật tử tế!” Hàn Trọng Viễn chẳng chút đắn đo trả lời, “Những chuyện khác, chờ sau khi tôi nghĩ ra sẽ nói tiếp.”
Rõ ràng Hàn Trọng Viễn có thể tìm người khác mà không phải là mình, nhưng hắn lại không muốn… Rốt cuộc Mạnh Ân bảo: “Chờ sau khi em tốt nghiệp, em có thể làm công cho anh, không cần tiền lương, bao ăn bao ở là được.”
Câu nói của Mạnh Ân khiến Hàn Trọng Viễn phụt một tiếng phì cười, bèn nói ngay: “Được! Mấy ngày nữa tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng cho cậu kí, chờ cậu kí xong thì cả đời cậu cũng bán cho tôi luôn.”
“Sửa thành mười tám tuổi?” Tiền Mạt khó hiểu nhìn con trai mình, “Cả chứng minh thư nữa, không phải con đã có rồi à?” Năm ngoái sau khi Hàn Trọng Viễn tròn mười sáu tuổi thì cũng đã làm chứng minh thư rồi. Cô còn làm thẻ tín dụng cho Hàn Trọng Viễn, rồi gửi tất cả các loại tiền mừng tuổi trước đây của Hàn Trọng Viễn vào nữa.
“Chưa đủ mười tám tuổi thì rất nhiều việc không thể xử lí được, con muốn mở công ti.” Hàn Trọng Viễn nói thẳng. Hắn đã chuẩn bị rất nhiều, giờ cũng nên chính thức bắt tay vào làm.
“Con đợi vài ngày, qua mấy hôm nữa mẹ sẽ làm xong cho con.” Tiền Mạt đáp. Nếu Hàn Trọng Viễn muốn bịa đặt ra thân phận vô căn cứ thì một thương nhân như cô chắc chắn không làm được, nhưng nếu chỉ sửa một hai tuổi thì cũng chẳng phải việc gì khó. Cô chỉ cần chuẩn bị giấy chứng nhận, bảo rằng trước đây khi báo tạm trú đã nhớ nhầm tuổi của con trai, rồi thông qua một ít quan hệ là được. Mà nếu cô đã có thể giúp Hàn Trọng Viễn, thì thêm Mạnh Ân cũng chẳng có gì to tát.
“Cảm ơn mẹ. Mà mẹ, con còn muốn một khoản tiền, rồi trợ lí Tề An An bên cạnh mẹ, sau này có thể theo con được không?” Hàn Trọng Viễn nói tiếp.
“Không thành vấn đề… Con cần bao nhiêu?” Tiền Mạt lại hỏi.
“Con cần mười triệu[], tất nhiên không phải lấy không, con sẽ cho mẹ vài thứ.” Hàn Trọng Viễn đáp.
[] Hơn tỉ VNĐ.
Mười triệu? Không phải Tiền Mạt không cho được chút tiền ấy, nhưng vẫn bị “đòi hỏi lớn” của con trai làm ngạc nhiên. Hàn Trọng Viễn đưa ra yêu cầu trao đổi, còn khiến cô không kìm được mà thở dài trong lòng.
Con cái nhà khác nhận tiền của cha mẹ chẳng ngại tí nào, không ngờ con trai cô lại phân biệt rạch ròi với cô đến thế…
“Mẹ yên tâm, thứ con cho mẹ tuyệt đối vô cùng thoả đáng.” Hàn Trọng Viễn lại nói. Hắn đã từng làm chủ tịch của Hoa Viễn, mặc dù bản thân không phải dân kĩ thuật, nhưng cũng biết rất nhiều chuyện. Như việc sản xuất điều hoà của họ cần phải cải tiến kĩ thuật ở phương diện nào chẳng hạn.
Có rất nhiều thứ, đôi khi chỉ là thiếu đi một phương hướng. Mà hắn đưa ra một phương hướng, kĩ thuật viên sẽ biết phải làm thế nào, không cần đi đường vòng cũng khỏi phải lãng phí sức người sức của.
Ngoài việc đó ra, hắn còn có thể cho Tiền Mạt một vài tin tức khác, để Tiền Mạt có thể phát triển Hoa Viễn càng lúc càng lớn mạnh…
“Mẹ biết rồi… Mà dù con không cho mẹ gì cả, thì mẹ là mẹ con, chẳng lẽ con lập nghiệp mẹ lại không giúp à?” Tiền Mạt bảo, lại không kìm được hỏi, “Con định làm gì?”
“Con nghĩ trước tiên làm MP gì đấy, sau đó làm điện thoại di động.” Hàn Trọng Viễn đáp. Các loại MP, MP và cả máy học tập có thể làm vào giai đoạn khởi đầu hiện tại, nhưng quan trọng nhất tất nhiên vẫn là smartphone.
Hắn biết rất rõ sự phát triển của internet, ban đầu vốn nghĩ đến dự định làm internet, nhưng sau này cẩn thận suy xét một phen, lại nhận ra mình thiếu thốn rất nhiều thứ.
Đầu tiên là khởi bước quá muộn. Giờ đã là năm , những ông trùm internet ở đời sau hiện tại đã lấp ló xuất hiện, hắn mà đi tranh chiếc bánh ngọt này thì chưa chắc có thể tranh được bao nhiêu – cho dù hắn có đủ sáng tạo, thì ý tưởng được làm lại cũng mất rất nhiều thời gian.
Thêm nữa… so với làm internet, loại hình doanh nghiệp mà hắn quen thuộc vẫn là công nghiệp.
Quản lí Hoa Viễn nhiều năm như vậy, hắn vô cùng rõ ràng về công nghiệp, mà sản xuất điện gia dụng và sản xuất di động, mặc dù cách thức khác nhau, nhưng cũng có rất nhiều phần tương tự… Bây giờ tính cách hắn không thích hợp để giữ cương vị lãnh đạo, nhất định phải tuyển người quản lí, mà nếu làm thứ mình quen thuộc, cũng sẽ không cần lo người tìm đến giở trò hoặc có hai lòng.
Tất nhiên, quan trọng nhất là lúc này smartphone còn chưa tồn tại. Hắn lại biết smartphone có kiểu dáng thế nào, thậm chí còn biết cách làm ra hệ thống và app di động thế nào là thích hợp nhất. Với một người nghiên cứu kĩ thuật mười mấy năm như hắn, thì càng chẳng mất bao nhiêu thời gian là đã có thể làm ra một món đồ chơi nhỏ rồi.
Giờ đang là thời kì internet phát triển hưng thịnh, nhưng mười năm nữa, số lượng người sử dụng smartphone lại đuổi kịp và càng vượt xa máy tính, mọi người còn càng thích lên mạng bằng smartphone hơn…
Ngay cả mấy ông trùm internet kia, đến cuối cùng tranh giành cũng là thị trường mà smartphone mang đến.
Nếu hắn có thể đẩy smartphone ra trước người khác một bước… Khoé môi Hàn Trọng Viễn khẽ nhếch, hắn tin chắc điện thoại di động của mình có thể sản xuất tới tốt nhất, hắn còn có thể thiết kế ra các loại app mà những người sử dụng thích nhất.
Mười triệu kia… số tiền này hắn chỉ dùng đúng một triệu để xây nhà máy, trong đó phần lớn tiền, vẫn phải đầu tư vào nghiên cứu khoa học, ít nhất thì cũng phải được như căn cứ nghiên cứu của Hoa Viễn trước đã.
“Điện thoại di động?” Tiền Mạt khẽ nhíu mày, chất lượng của sản phẩm di động trong nước vẫn luôn không tốt là bao, dùng Nokia mới là ổn nhất… Nhưng Hàn Trọng Viễn nói vậy, hẳn là hắn có phần nắm chắc, “Làm di động cũng khá được, nói chung vẫn an toàn hơn chơi cổ phiếu và làm internet. Hai năm trước tất cả những cổ phiếu liên quan đến internet trên trường chứng khoán đều tăng cao tới mức khó tin, gần đây lại tụt giảm, mẹ còn lo con thật sự đi làm mấy thứ này đấy.”
Nếu không phải biết thị trường chứng khoán dạo này đang mất giá, hơn nữa sàn chứng khoán trong nước lúc nào cũng bị vĩ mô điều khiển, tự mình bỗng dưng bỏ ra số tiền lớn cũng có thể ảnh hưởng đến chính sách trên mặt nào đó, thì Hàn Trọng Viễn cũng muốn chơi cổ phiếu… Về phần internet… hắn chỉ hận mình không sinh sớm vài năm.
Có điều suy nghĩ của Tiền Mạt cũng rất bình thường. Ở đầu những năm , mọi người tuyệt đối không ngờ trong tương lai làm giàu nhất sẽ là internet – bấy giờ ngay cả chút tiềm năng cũng chẳng thấy đâu.
Dù biết mấy suy nghĩ này của Tiền Mạt là sai lầm, nhưng Hàn Trọng Viễn lười sửa, bèn chỉ gật đầu qua loa, rồi lại lấy ra một tấm bản đồ: “Mẹ, mẹ chọn cho con một mảnh đất ở khu này, con muốn xây nhà máy, tất nhiên tiền do con bỏ ra.”
“Được.” Tiền Mạt lại gật đầu. Nếu là khi trước thì tuyệt đối cô sẽ không để con trai tuỳ ý “làm xằng làm bậy” thế này, nhưng Hàn Trọng Viễn bây giờ đã khác.
Hàn Trọng Viễn đạt được đồng ý, thả lỏng rất nhiều, sự chú ý lại đặt lên người Mạnh Ân vẫn đang cúi đầu im lặng ăn cơm rang: “Mạnh Ân, qua mấy ngày nữa là cậu có thể đi học, tôi đã mua một căn nhà ở gần trường rồi, về sau cậu ăn ngủ nghỉ đều là chỗ đó, ở cùng với tôi.”
“Em…” Mạnh Ân không kìm được run run. Lúc được Hàn Trọng Viễn đưa về, cậu vẫn còn mang hi vọng xa vời là được ở lại bên cạnh Hàn Trọng Viễn. Nhưng thấy Hàn Trọng Viễn dễ dàng lấy được mười triệu từ chỗ Tiền Mạt, lại khiến cậu cảm thấy hi vọng của mình không chỉ là xa vời, mà chắc chắn là không thể trở thành hiện thực.
Hàn Trọng Viễn còn cho cậu đi học, cho cậu nơi ở, cho cậu ăn cơm… Nhiều ân huệ như vậy, cậu còn dám đòi hỏi nữa ư?
Hàn Trọng Viễn để ý tới sự do dự của Mạnh Ân, thần sắc nhất thời hoá âm u, cũng nghĩ đến những lời mà Tiền Mạt từng nói.
Tiền Mạt nói không sai, giờ hắn rất khoẻ mạnh, lại không bị ngã gãy chân, Mạnh Ân chưa chắc sẽ ở lại bên hắn… Có điều, hắn cũng không phải không có cách giải quyết điều này.
Hàn Trọng Viễn vươn tay, nắm lấy cằm Mạnh Ân: “Sao? Cậu muốn bỏ đi?”
Mạnh Ân không nói gì, Hàn Trọng Viễn cười lạnh một tiếng: “Tôi cho cậu ăn, cho cậu mặc, tìm trường cho cậu, còn chịu đánh thay cậu, cậu còn muốn bỏ đi à? Tôi nói cho cậu biết, Mạnh Ân cậu phải trả đủ ơn nghĩa của tôi, đừng hòng đi!”
“Em phải làm gì?” Mạnh Ân vô thức hỏi, cứ tiếp tục như vậy thì nhất định càng lúc cậu sẽ càng mắc nợ nhiều thêm.
“Về sau cậu ở với tôi, mấy việc giặt giũ cơm nước tất cả cậu đều phải làm! Cậu nhất định phải hầu hạ tôi thật tử tế!” Hàn Trọng Viễn chẳng chút đắn đo trả lời, “Những chuyện khác, chờ sau khi tôi nghĩ ra sẽ nói tiếp.”
Rõ ràng Hàn Trọng Viễn có thể tìm người khác mà không phải là mình, nhưng hắn lại không muốn… Rốt cuộc Mạnh Ân bảo: “Chờ sau khi em tốt nghiệp, em có thể làm công cho anh, không cần tiền lương, bao ăn bao ở là được.”
Câu nói của Mạnh Ân khiến Hàn Trọng Viễn phụt một tiếng phì cười, bèn nói ngay: “Được! Mấy ngày nữa tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng cho cậu kí, chờ cậu kí xong thì cả đời cậu cũng bán cho tôi luôn.”