“Trịnh Kỳ!” Hàn Trọng Viễn lặp lại, từng chữ toát ra lạnh lẽo thấu xương. Hắn của bây giờ hành xử đã bình tĩnh hơn, nhưng đấy là trong trường hợp không liên quan đến Mạnh Ân. Bấy giờ trông thấy có người ghé vào cửa sổ phòng Mạnh Ân, toàn thân bỗng chốc bừng lửa.
Nhìn gườm gườm tầng hai một lúc, hắn lao nhanh vào nhà, sau đó chạy thẳng lên tầng hai.
“Sắc mặt cậu ta hơi khó coi…” Trịnh Kỳ khẽ liếm môi, không kìm được run rẩy – sao mà thần sắc đáng sợ của cái tên Hàn Trọng Viễn kia, lại khiến y nảy sinh cảm giác người nọ sẽ giết chết mình thế này?
“Gì cơ?” Bị ban công và cửa sổ che mất nên Mạnh Ân không trông thấy dáng vẻ Hàn Trọng Viễn, song cũng hơi lo, “Liệu Trọng Viễn có giận không?”
“Tôi thấy cậu ta như muốn giết người đến nơi rồi ấy, tôi phải đi đây.” Trịnh Kỳ vội vàng trèo qua lan can ngoài ban công. Y có linh cảm mình mà không trốn thì sẽ toi mất.
Hai ban công cách nhau chừng một mét. Trịnh Kỳ tự cổ vũ mình, đang định nhảy thì bỗng nhiên trong phòng Mạnh Ân vang lên tiếng ầm lớn, tiếp theo là thanh âm Hàn Trọng Viễn xông ra chỗ này.
Trong lòng hoảng sợ một cách khó hiểu, Trịnh Kỳ vô thức sải chân phải lên trước…
Hàn Trọng Viễn vừa xông tới ban công thì trông thấy Trịnh Kỳ đã nhảy sang một ban công khác. Chân phải người này đã nhảy qua, đã vươn sang ban công bên cạnh. Song ngặt nỗi chân trái không theo kịp, vừa vặn mắc trên lan can, sau đó trọng tâm không vững nên ngã nhào ra trước trong tư thế “chó đớp phân”.
Tất nhiên cũng may mắn, chí ít thì y không rơi xuống tầng – cho dù ngã khỏi tầng hai không chết người, nhưng nếu ngã xuống thật thì có khi lại gãy tay gãy chân ấy chứ.
Trong khoảnh khắc, Hàn Trọng Viễn cảm thấy vận may của kẻ này đúng là tốt quá.
“Oh my God!” Trịnh Kỳ kêu thảm một tiếng, nằm bất động trên đất. Hàn Trọng Viễn lại nhảy theo y, sau đó túm áo quần y xách lên, “Mạnh Ân là người của tôi nghe chưa?”
Biểu tình của Hàn Trọng Viễn hung dữ, Trịnh Kỳ bưng lấy gương mặt trầy xước, cảm thấy mình xui tận mạng: “Tôi biết tôi biết, tôi không có ý gì với cậu ấy thật mà!”
“Vậy anh muốn làm gì?” Hàn Trọng Viễn đẩy Trịnh Kỳ, khiến người ngã ra đất luôn.
Trịnh Kỳ chỉ cảm thấy cái mông được mình chăm nom cẩn thận cũng bị ngã đến dập nát, dù rằng không biết rốt cuộc Hàn Trọng Viễn làm sao, lại vô thức xin tha: “Tôi không làm gì thật mà, tôi chỉ hỏi thăm Đàm Phi Dược một chút, tôi với Đàm Phi Dược là một đôi!” Tuy rằng chưa tỏ tình, nhưng chả có lí gì Đàm Phi Dược lại từ chối một người xuất sắc như y hết! Bấy giờ Trịnh Kỳ không hề cảm thấy chột dạ tẹo nào.
Trịnh Kỳ cũng chỉ coi như hên xui, có điều câu này của y lại có tác dụng thật. Nghe y nói thế, rốt cuộc phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng Hàn Trọng Viễn cũng bay biến đi nhiều.
“Trọng Viễn.” Mạnh Ân cũng bước tới ban công, sắc mặt có phần trắng bệch. Hồi nãy khi Hàn Trọng Viễn nhảy qua ban công, cậu bị doạ tới mức chân mềm nhũn.
Thần sắc tái nhợt của Mạnh Ân khiến Hàn Trọng Viễn hơi đau lòng, toàn thân cũng tỉnh táo hơn nhiều, lập tức phóng ánh nhìn lạnh lùng về phía Trịnh Kỳ: “Lần sau mà còn để tôi thấy anh đến chỗ Mạnh Ân thì triệt anh luôn!”
Trịnh Kỳ toan phản bác một câu bây giờ đã là xã hội pháp chế, song đối mặt với ánh nhìn có thể nói là đáng sợ của Hàn Trọng Viễn, lại không kìm được rụt đầu, chẳng thốt nên câu. Mẹ kiếp, đầu óc cái tên Hàn Trọng Viễn này có vấn đề chắc? Cùng lắm y chỉ nói với Mạnh Ân có mấy câu thôi, thế mà cứ làm như y cưỡng đoạt Mạnh Ân không bằng…
“Trời đất chứng giám, tôi đã có người mình thích rồi!” Trịnh Kỳ bưng mặt khóc không ra nước mắt, trước đây y cứ tưởng Hàn Trọng Viễn chỉ hay ghen mà thôi, không ngờ người này bị điên thật chứ chả đùa!
Đúng rồi, hình như cái tên Hàn Trọng Viễn này không được bình thường cho lắm… Trịnh Kỳ cũng coi như hiểu rộng biết nhiều, dù rằng khi nãy bị Hàn Trọng Viễn doạ cho phát khiếp nhưng bây giờ thì đã bình tâm suy xét lại.
Tính chiếm hữu thế này cũng mạnh quá rồi đấy… Trước đây y từng gặp một người đàn ông, ngoài mặt thì hào hoa phong nhã, bên trong thì lại cấm tiệt bà xã nói với người khác dù chỉ vài câu. Không phải Hàn Trọng Viễn cũng giống vậy đấy chứ?
Trước nay Trịnh Kỳ thích nhất là chải chuốt bản thân thật đẹp sau đó sẽ ra ngoài chơi. Giờ nhận ra điều này, lập tức quyết định phải cách xa Hàn Trọng Viễn, đồng thời nảy sinh cảm thông với Mạnh Ân – nếu là y, ngày nào cũng bị người câu thúc thì chỉ e ngay cả suy nghĩ giết chết người đó cũng sẽ có.
Bấy giờ Hàn Trọng Viễn cũng đã nhảy về. Vốn hắn định mắng Mạnh Ân mấy câu, nhưng vừa trông thấy biểu tình lo lắng của cậu, lại xét thấy Mạnh Ân cũng chưa cho người vào phòng, bèn chẳng mắng nên lời, rốt cuộc chỉ bảo: “Cái tên Trịnh Kỳ kia vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì! Sau này đừng nói chuyện với anh ta nữa!” Đàn ông đàn ang mà lại ăn mặc lả lơi như thế, vừa nhìn đã biết chả phải hạng gì tốt lành!
Trong khoảnh khắc, Hàn Trọng Viễn chợt có phần hoài niệm Mạnh Ân bị huỷ đi dung mạo của đời trước. Chí ít Mạnh Ân như vậy rất an toàn – bây giờ hắn không bại liệt, Mạnh Ân bị huỷ dung chắc chắn không thể tìm được người nào tốt hơn hắn!
Đủ loại suy nghĩ đen tối quay cuồng trong đầu, nhưng sau khi tầm nhìn rơi trên người Mạnh Ân thì tất cả đều quên sạch… Kéo người vào phòng, khoá cửa xong, kéo rèm kín, Hàn Trọng Viễn dự định đi ngủ.
Tiền Mạt đứng dưới tầng, suýt nữa thì biểu cảm nứt toác. Thằng con xuất sắc kia của cô, chỉ vì người khác nói với Mạnh Ân mấy câu mà chạy đi bắt gian, lại còn nhảy tới nhảy lui trên ban công nữa chứ… Ha ha!
Hít sâu một hơi, Tiền Mạt nhìn người giúp việc trước đấy ở trong nhà nên không thấy được một màn phấn khích này: “Chị Mai, ngày mai chị tìm bên lắp đặt bịt kín ban công lại đi, làm thành kiểu phòng đón nắng như nhà người khác, dùng thuỷ tinh hạng tốt nhé.”
“Trước đừng sửa nhà vội, mau đưa tôi vào viện đã! Mặt tôi bị thương rồi!” Trịnh Kỳ kêu ầm lên, ai mà ngờ mặt y lại chảy máu! Chảy máu rồi!
Cho dù chỉ là tơ máu thì đó vẫn là máu á! Y là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, tuyệt đối không chịu được trên mặt mình có vết thương!
Vốn Tiền Mạt còn thấy buồn lòng vì hành động của con mình, nghe vậy lại không thể không chỉnh đốn tâm tình, đưa Trịnh Kỳ vào viện.
Thật ra mặt của Trịnh Kỳ chỉ bị trầy da, bác sĩ chỉ định sát khuẩn cho y bằng ít nước oxi già, song Trịnh Kỳ lại cố chấp không chịu. Cuối cùng Tiền Mạt đành đưa y đến bệnh viện chữa bỏng có tiếng, sau khi dùng loại axit amin mà nghe nói có thể giúp vết thương khép miệng, lại thoa thêm it thuốc mỡ.
Lại một lần nữa Tiền Mạt không kìm được muốn “ha ha”. Nếu không phải bỗng nhiên biết Trịnh Kỳ là con trai độc nhất của nhà họ Trịnh tiếng tăm lừng lẫy ở Cảng thành bên kia thì cô cũng định vứt tên đàn ông còn phiền phức hơn cả đàn bà này vào viện rồi!
Tuy nhiên không thể phủ nhận, trong cảm nhận của cô, người mà sẽ thích đàn ông đúng là kiểu giống Trịnh Kỳ… Ầy, thật ra Trịnh Kỳ cũng chưa đến nỗi ẻo lả lắm.
Hôm sau Trịnh Kỳ sống chết cũng không chịu rời phòng. Ngay cả lúc Hàn Trọng Viễn bảo y về thành phố S, có thể sớm ngày gặp Đàm Phi Dược, y cũng hờ hững.
“Không phải chỉ là trên mặt bị thương thôi à? Dù sao cũng dễ nhìn hơn hồi anh mới đến mà?” Mạnh Ân khó hiểu hỏi, một kích trúng đích.
Trịnh Kỳ bước ra với bên má trái đắp một tầng băng vải được dán đè miếng urgo lên trên.
“Không phải không cần băng bó à?” Tiền Mạt thấy thế thì ngạc nhiên.
“Bên ngoài nhiều bụi như vậy, nhỡ bay vào vết thương thì sao?” Trịnh Kỳ lập tức nói, nếu không phải lo lắng đắp nhiều băng vải quá sẽ cản trở thông khí, ảnh hưởng vết thương khép miệng thì nhất định, y sẽ bịt vết thương kín mít.
“…”
Trịnh Kỳ mang theo một bên mặt kì dị, theo đám người Hàn Trọng Viễn lên máy bay. Trước khi lên máy bay, vì bộ dáng đặc biệt mà y còn bị nhân viên kiểm tra an ninh đề phòng, nhìn chòng chọc…
Tin Tiền Mạt quay về, đến khi cô lên máy bay thì người nhà họ Hàn mới biết. Hàn Thận đêm qua mới bị bố mẹ quở mắng một trận chợt thấy vợ mình ác độc quá mức. Vốn ông ta định hỏi vợ mình, cớ gì lại muốn bôi xấu thanh danh của nhà họ Hàn, nhưng thấy mẹ mình lẫn Hàn Hành Diểu đều giận đến đổ bệnh, bèn từ bỏ.
Ngay cả thắc mắc Tiền Mạt làm sao mà biết bố mình muốn có cổ phần Hoa Viễn, cũng bị ông ta vứt ra sau đầu – có lẽ Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn vốn chẳng hề biết chuyện đó, nói ra chỉ vì khiến họ mất mặt mà thôi.
Ôm theo tâm tình phức tạp, Hàn Thận bắt đầu bận rộn công việc của Hàn Thị. Còn Hàn Hành Diểu gặp những người bạn kia của mình trong phòng bệnh, sau khi phát hiện mấy người mang ánh mắt hấp háy nhìn mình, bàn tay giấu trong chăn của y thầm siết chặt ra giường.
Cũng tại y sơ suất, trước kia lại nói linh tinh về Hàn Trọng Viễn trước mặt bạn bè.
Có điều, dẫu sao vẫn có người tin y. Để ý thấy gương mặt quan tâm của Lịch Tiếu Tiếu, Hàn Hành Diểu bày ra nụ cười mệt mỏi: “Xin lỗi, sức khoẻ tôi không tốt, không tiếp đãi mọi người được rồi.” Dù Hàn Trọng Viễn náo loạn thì cũng có sao? Không phải càng khiến ông bà ghét đến hết mức à? Cứ tiếp tục như vậy thì chưa biết chừng, chú còn có ý định li hôn ấy chứ.
Trên giường bệnh màu trắng, gương mặt Hàn Hành Diểu càng thêm phần tái nhợt, lại khiến những người xung quanh nảy sinh cảm thông, nghi ngờ khi trước cũng giảm đi đôi chút.
Bấy giờ, đám người Hàn Trọng Viễn đã về đến thành phố S.
Ban đầu khi nghe con mình kể lại những chuyện kiếp trước, Tiền Mạt hãy còn lưu luyến Hàn Thận, thậm chí còn dốc sức để hai bố con làm lành. Nhưng giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại khiến cô hoàn toàn buông tay, một lòng tập trung vào sự nghiệp.
Nhưng ngặt nỗi lại cứ có người khiến cô không thể tập trung vào sự nghiệp.
Gương mặt không còn hoàn hảo, Trịnh Kỳ không muốn đi gặp Đàm Phi Dược, bèn đòi ra ngoài ở, kết quả lại chê khách sạn không sạch sẽ, rồi thì lo thức ăn bên ngoài không hợp miệng, cuối cùng lại trở về biệt thự với cô.
Trịnh Kỳ mang thương tích trên mặt nằng nặc đòi ăn ít dầu ít muối, nhất định không ăn xì dầu thì cũng thôi đi, không ngờ còn chê trách cô!
Gì mà lông mày cô sửa sao mà xấu thế, gì mà suốt ngày buộc tóc làm phí cả mái tóc đẹp, gì mà không biết tút tát nên trông rất già…
Đối mặt với một người đàn ông còn biết phối đồ hơn cả phụ nữ, Tiền Mạt nảy sinh cảm giác nghẹn họng không nói nên lời. May mà cuối cùng cô cũng tự thuyết phục mình coi Trịnh Kỳ như một cô gái, nên mới có thể bình tĩnh mà trao đổi với Trịnh Kỳ xem mình nên mặc đồ gì cho hợp.
Tuy Trịnh Kỳ có hơi dông dài, song không thể phủ nhận mắt nhìn của y rất tốt. Tiền Mạt học hỏi y mấy ngày, đổi kiểu tóc, lại phát hiện dường như mình trẻ ra vài tuổi.
Trịnh Kỳ rất điển trai, chưa kể còn thích chăm chút bản thân, nhưng không hề ẻo lả tẹo nào. Dù có mặc trang phục lả lướt thì cũng chỉ khiến người khác cảm thấy, đây là người đàn ông khôi ngô tuấn tú. Sau cùng, Tiền Mạt lại thấy quý chàng vãn bối này, chờ khi Trịnh Kỳ lành thương định đi tìm Đàm Phi Dược, còn hẹn người ta lần sau mua sắm.
Cô vẫn luôn mong có con gái để có thể đi mua sắm với mình, rốt cuộc bây giờ cũng toại nguyện.
Trịnh Kỳ không biết suy nghĩ của Tiền Mạt, nếu như biết… Trước kia y xinh xắn như con gái vậy, chưa kể mẹ y mê tín còn bấm khuyên tai, rồi đeo một chiếc bông tai cho y để cầu bình an, thế nên thường hay có người xem y là nữ. Khi đó y còn nghĩ cách xử lí đám con trai muốn tìm trêu người “em gái” là mình này một trận…
Tháo mấy thứ trang sức mà Đàm Phi Dược trông thấy quá nửa là sẽ không thích xuống, mặc vào bộ Tây trang xám bạc, Trịnh Kỳ nhìn mình thoạt trông rõ ràng là người thành đạt trong gương, hài lòng đi đến Duyên Mộng.
“Trịnh Kỳ!” Hàn Trọng Viễn lặp lại, từng chữ toát ra lạnh lẽo thấu xương. Hắn của bây giờ hành xử đã bình tĩnh hơn, nhưng đấy là trong trường hợp không liên quan đến Mạnh Ân. Bấy giờ trông thấy có người ghé vào cửa sổ phòng Mạnh Ân, toàn thân bỗng chốc bừng lửa.
Nhìn gườm gườm tầng hai một lúc, hắn lao nhanh vào nhà, sau đó chạy thẳng lên tầng hai.
“Sắc mặt cậu ta hơi khó coi…” Trịnh Kỳ khẽ liếm môi, không kìm được run rẩy – sao mà thần sắc đáng sợ của cái tên Hàn Trọng Viễn kia, lại khiến y nảy sinh cảm giác người nọ sẽ giết chết mình thế này?
“Gì cơ?” Bị ban công và cửa sổ che mất nên Mạnh Ân không trông thấy dáng vẻ Hàn Trọng Viễn, song cũng hơi lo, “Liệu Trọng Viễn có giận không?”
“Tôi thấy cậu ta như muốn giết người đến nơi rồi ấy, tôi phải đi đây.” Trịnh Kỳ vội vàng trèo qua lan can ngoài ban công. Y có linh cảm mình mà không trốn thì sẽ toi mất.
Hai ban công cách nhau chừng một mét. Trịnh Kỳ tự cổ vũ mình, đang định nhảy thì bỗng nhiên trong phòng Mạnh Ân vang lên tiếng ầm lớn, tiếp theo là thanh âm Hàn Trọng Viễn xông ra chỗ này.
Trong lòng hoảng sợ một cách khó hiểu, Trịnh Kỳ vô thức sải chân phải lên trước…
Hàn Trọng Viễn vừa xông tới ban công thì trông thấy Trịnh Kỳ đã nhảy sang một ban công khác. Chân phải người này đã nhảy qua, đã vươn sang ban công bên cạnh. Song ngặt nỗi chân trái không theo kịp, vừa vặn mắc trên lan can, sau đó trọng tâm không vững nên ngã nhào ra trước trong tư thế “chó đớp phân”.
Tất nhiên cũng may mắn, chí ít thì y không rơi xuống tầng – cho dù ngã khỏi tầng hai không chết người, nhưng nếu ngã xuống thật thì có khi lại gãy tay gãy chân ấy chứ.
Trong khoảnh khắc, Hàn Trọng Viễn cảm thấy vận may của kẻ này đúng là tốt quá.
“Oh my God!” Trịnh Kỳ kêu thảm một tiếng, nằm bất động trên đất. Hàn Trọng Viễn lại nhảy theo y, sau đó túm áo quần y xách lên, “Mạnh Ân là người của tôi nghe chưa?”
Biểu tình của Hàn Trọng Viễn hung dữ, Trịnh Kỳ bưng lấy gương mặt trầy xước, cảm thấy mình xui tận mạng: “Tôi biết tôi biết, tôi không có ý gì với cậu ấy thật mà!”
“Vậy anh muốn làm gì?” Hàn Trọng Viễn đẩy Trịnh Kỳ, khiến người ngã ra đất luôn.
Trịnh Kỳ chỉ cảm thấy cái mông được mình chăm nom cẩn thận cũng bị ngã đến dập nát, dù rằng không biết rốt cuộc Hàn Trọng Viễn làm sao, lại vô thức xin tha: “Tôi không làm gì thật mà, tôi chỉ hỏi thăm Đàm Phi Dược một chút, tôi với Đàm Phi Dược là một đôi!” Tuy rằng chưa tỏ tình, nhưng chả có lí gì Đàm Phi Dược lại từ chối một người xuất sắc như y hết! Bấy giờ Trịnh Kỳ không hề cảm thấy chột dạ tẹo nào.
Trịnh Kỳ cũng chỉ coi như hên xui, có điều câu này của y lại có tác dụng thật. Nghe y nói thế, rốt cuộc phẫn nộ cuồn cuộn trong lòng Hàn Trọng Viễn cũng bay biến đi nhiều.
“Trọng Viễn.” Mạnh Ân cũng bước tới ban công, sắc mặt có phần trắng bệch. Hồi nãy khi Hàn Trọng Viễn nhảy qua ban công, cậu bị doạ tới mức chân mềm nhũn.
Thần sắc tái nhợt của Mạnh Ân khiến Hàn Trọng Viễn hơi đau lòng, toàn thân cũng tỉnh táo hơn nhiều, lập tức phóng ánh nhìn lạnh lùng về phía Trịnh Kỳ: “Lần sau mà còn để tôi thấy anh đến chỗ Mạnh Ân thì triệt anh luôn!”
Trịnh Kỳ toan phản bác một câu bây giờ đã là xã hội pháp chế, song đối mặt với ánh nhìn có thể nói là đáng sợ của Hàn Trọng Viễn, lại không kìm được rụt đầu, chẳng thốt nên câu. Mẹ kiếp, đầu óc cái tên Hàn Trọng Viễn này có vấn đề chắc? Cùng lắm y chỉ nói với Mạnh Ân có mấy câu thôi, thế mà cứ làm như y cưỡng đoạt Mạnh Ân không bằng…
“Trời đất chứng giám, tôi đã có người mình thích rồi!” Trịnh Kỳ bưng mặt khóc không ra nước mắt, trước đây y cứ tưởng Hàn Trọng Viễn chỉ hay ghen mà thôi, không ngờ người này bị điên thật chứ chả đùa!
Đúng rồi, hình như cái tên Hàn Trọng Viễn này không được bình thường cho lắm… Trịnh Kỳ cũng coi như hiểu rộng biết nhiều, dù rằng khi nãy bị Hàn Trọng Viễn doạ cho phát khiếp nhưng bây giờ thì đã bình tâm suy xét lại.
Tính chiếm hữu thế này cũng mạnh quá rồi đấy… Trước đây y từng gặp một người đàn ông, ngoài mặt thì hào hoa phong nhã, bên trong thì lại cấm tiệt bà xã nói với người khác dù chỉ vài câu. Không phải Hàn Trọng Viễn cũng giống vậy đấy chứ?
Trước nay Trịnh Kỳ thích nhất là chải chuốt bản thân thật đẹp sau đó sẽ ra ngoài chơi. Giờ nhận ra điều này, lập tức quyết định phải cách xa Hàn Trọng Viễn, đồng thời nảy sinh cảm thông với Mạnh Ân – nếu là y, ngày nào cũng bị người câu thúc thì chỉ e ngay cả suy nghĩ giết chết người đó cũng sẽ có.
Bấy giờ Hàn Trọng Viễn cũng đã nhảy về. Vốn hắn định mắng Mạnh Ân mấy câu, nhưng vừa trông thấy biểu tình lo lắng của cậu, lại xét thấy Mạnh Ân cũng chưa cho người vào phòng, bèn chẳng mắng nên lời, rốt cuộc chỉ bảo: “Cái tên Trịnh Kỳ kia vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì! Sau này đừng nói chuyện với anh ta nữa!” Đàn ông đàn ang mà lại ăn mặc lả lơi như thế, vừa nhìn đã biết chả phải hạng gì tốt lành!
Trong khoảnh khắc, Hàn Trọng Viễn chợt có phần hoài niệm Mạnh Ân bị huỷ đi dung mạo của đời trước. Chí ít Mạnh Ân như vậy rất an toàn – bây giờ hắn không bại liệt, Mạnh Ân bị huỷ dung chắc chắn không thể tìm được người nào tốt hơn hắn!
Đủ loại suy nghĩ đen tối quay cuồng trong đầu, nhưng sau khi tầm nhìn rơi trên người Mạnh Ân thì tất cả đều quên sạch… Kéo người vào phòng, khoá cửa xong, kéo rèm kín, Hàn Trọng Viễn dự định đi ngủ.
Tiền Mạt đứng dưới tầng, suýt nữa thì biểu cảm nứt toác. Thằng con xuất sắc kia của cô, chỉ vì người khác nói với Mạnh Ân mấy câu mà chạy đi bắt gian, lại còn nhảy tới nhảy lui trên ban công nữa chứ… Ha ha!
Hít sâu một hơi, Tiền Mạt nhìn người giúp việc trước đấy ở trong nhà nên không thấy được một màn phấn khích này: “Chị Mai, ngày mai chị tìm bên lắp đặt bịt kín ban công lại đi, làm thành kiểu phòng đón nắng như nhà người khác, dùng thuỷ tinh hạng tốt nhé.”
“Trước đừng sửa nhà vội, mau đưa tôi vào viện đã! Mặt tôi bị thương rồi!” Trịnh Kỳ kêu ầm lên, ai mà ngờ mặt y lại chảy máu! Chảy máu rồi!
Cho dù chỉ là tơ máu thì đó vẫn là máu á! Y là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, tuyệt đối không chịu được trên mặt mình có vết thương!
Vốn Tiền Mạt còn thấy buồn lòng vì hành động của con mình, nghe vậy lại không thể không chỉnh đốn tâm tình, đưa Trịnh Kỳ vào viện.
Thật ra mặt của Trịnh Kỳ chỉ bị trầy da, bác sĩ chỉ định sát khuẩn cho y bằng ít nước oxi già, song Trịnh Kỳ lại cố chấp không chịu. Cuối cùng Tiền Mạt đành đưa y đến bệnh viện chữa bỏng có tiếng, sau khi dùng loại axit amin mà nghe nói có thể giúp vết thương khép miệng, lại thoa thêm it thuốc mỡ.
Lại một lần nữa Tiền Mạt không kìm được muốn “ha ha”. Nếu không phải bỗng nhiên biết Trịnh Kỳ là con trai độc nhất của nhà họ Trịnh tiếng tăm lừng lẫy ở Cảng thành bên kia thì cô cũng định vứt tên đàn ông còn phiền phức hơn cả đàn bà này vào viện rồi!
Tuy nhiên không thể phủ nhận, trong cảm nhận của cô, người mà sẽ thích đàn ông đúng là kiểu giống Trịnh Kỳ… Ầy, thật ra Trịnh Kỳ cũng chưa đến nỗi ẻo lả lắm.
Hôm sau Trịnh Kỳ sống chết cũng không chịu rời phòng. Ngay cả lúc Hàn Trọng Viễn bảo y về thành phố S, có thể sớm ngày gặp Đàm Phi Dược, y cũng hờ hững.
“Không phải chỉ là trên mặt bị thương thôi à? Dù sao cũng dễ nhìn hơn hồi anh mới đến mà?” Mạnh Ân khó hiểu hỏi, một kích trúng đích.
Trịnh Kỳ bước ra với bên má trái đắp một tầng băng vải được dán đè miếng urgo lên trên.
“Không phải không cần băng bó à?” Tiền Mạt thấy thế thì ngạc nhiên.
“Bên ngoài nhiều bụi như vậy, nhỡ bay vào vết thương thì sao?” Trịnh Kỳ lập tức nói, nếu không phải lo lắng đắp nhiều băng vải quá sẽ cản trở thông khí, ảnh hưởng vết thương khép miệng thì nhất định, y sẽ bịt vết thương kín mít.
“…”
Trịnh Kỳ mang theo một bên mặt kì dị, theo đám người Hàn Trọng Viễn lên máy bay. Trước khi lên máy bay, vì bộ dáng đặc biệt mà y còn bị nhân viên kiểm tra an ninh đề phòng, nhìn chòng chọc…
Tin Tiền Mạt quay về, đến khi cô lên máy bay thì người nhà họ Hàn mới biết. Hàn Thận đêm qua mới bị bố mẹ quở mắng một trận chợt thấy vợ mình ác độc quá mức. Vốn ông ta định hỏi vợ mình, cớ gì lại muốn bôi xấu thanh danh của nhà họ Hàn, nhưng thấy mẹ mình lẫn Hàn Hành Diểu đều giận đến đổ bệnh, bèn từ bỏ.
Ngay cả thắc mắc Tiền Mạt làm sao mà biết bố mình muốn có cổ phần Hoa Viễn, cũng bị ông ta vứt ra sau đầu – có lẽ Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn vốn chẳng hề biết chuyện đó, nói ra chỉ vì khiến họ mất mặt mà thôi.
Ôm theo tâm tình phức tạp, Hàn Thận bắt đầu bận rộn công việc của Hàn Thị. Còn Hàn Hành Diểu gặp những người bạn kia của mình trong phòng bệnh, sau khi phát hiện mấy người mang ánh mắt hấp háy nhìn mình, bàn tay giấu trong chăn của y thầm siết chặt ra giường.
Cũng tại y sơ suất, trước kia lại nói linh tinh về Hàn Trọng Viễn trước mặt bạn bè.
Có điều, dẫu sao vẫn có người tin y. Để ý thấy gương mặt quan tâm của Lịch Tiếu Tiếu, Hàn Hành Diểu bày ra nụ cười mệt mỏi: “Xin lỗi, sức khoẻ tôi không tốt, không tiếp đãi mọi người được rồi.” Dù Hàn Trọng Viễn náo loạn thì cũng có sao? Không phải càng khiến ông bà ghét đến hết mức à? Cứ tiếp tục như vậy thì chưa biết chừng, chú còn có ý định li hôn ấy chứ.
Trên giường bệnh màu trắng, gương mặt Hàn Hành Diểu càng thêm phần tái nhợt, lại khiến những người xung quanh nảy sinh cảm thông, nghi ngờ khi trước cũng giảm đi đôi chút.
Bấy giờ, đám người Hàn Trọng Viễn đã về đến thành phố S.
Ban đầu khi nghe con mình kể lại những chuyện kiếp trước, Tiền Mạt hãy còn lưu luyến Hàn Thận, thậm chí còn dốc sức để hai bố con làm lành. Nhưng giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, lại khiến cô hoàn toàn buông tay, một lòng tập trung vào sự nghiệp.
Nhưng ngặt nỗi lại cứ có người khiến cô không thể tập trung vào sự nghiệp.
Gương mặt không còn hoàn hảo, Trịnh Kỳ không muốn đi gặp Đàm Phi Dược, bèn đòi ra ngoài ở, kết quả lại chê khách sạn không sạch sẽ, rồi thì lo thức ăn bên ngoài không hợp miệng, cuối cùng lại trở về biệt thự với cô.
Trịnh Kỳ mang thương tích trên mặt nằng nặc đòi ăn ít dầu ít muối, nhất định không ăn xì dầu thì cũng thôi đi, không ngờ còn chê trách cô!
Gì mà lông mày cô sửa sao mà xấu thế, gì mà suốt ngày buộc tóc làm phí cả mái tóc đẹp, gì mà không biết tút tát nên trông rất già…
Đối mặt với một người đàn ông còn biết phối đồ hơn cả phụ nữ, Tiền Mạt nảy sinh cảm giác nghẹn họng không nói nên lời. May mà cuối cùng cô cũng tự thuyết phục mình coi Trịnh Kỳ như một cô gái, nên mới có thể bình tĩnh mà trao đổi với Trịnh Kỳ xem mình nên mặc đồ gì cho hợp.
Tuy Trịnh Kỳ có hơi dông dài, song không thể phủ nhận mắt nhìn của y rất tốt. Tiền Mạt học hỏi y mấy ngày, đổi kiểu tóc, lại phát hiện dường như mình trẻ ra vài tuổi.
Trịnh Kỳ rất điển trai, chưa kể còn thích chăm chút bản thân, nhưng không hề ẻo lả tẹo nào. Dù có mặc trang phục lả lướt thì cũng chỉ khiến người khác cảm thấy, đây là người đàn ông khôi ngô tuấn tú. Sau cùng, Tiền Mạt lại thấy quý chàng vãn bối này, chờ khi Trịnh Kỳ lành thương định đi tìm Đàm Phi Dược, còn hẹn người ta lần sau mua sắm.
Cô vẫn luôn mong có con gái để có thể đi mua sắm với mình, rốt cuộc bây giờ cũng toại nguyện.
Trịnh Kỳ không biết suy nghĩ của Tiền Mạt, nếu như biết… Trước kia y xinh xắn như con gái vậy, chưa kể mẹ y mê tín còn bấm khuyên tai, rồi đeo một chiếc bông tai cho y để cầu bình an, thế nên thường hay có người xem y là nữ. Khi đó y còn nghĩ cách xử lí đám con trai muốn tìm trêu người “em gái” là mình này một trận…
Tháo mấy thứ trang sức mà Đàm Phi Dược trông thấy quá nửa là sẽ không thích xuống, mặc vào bộ Tây trang xám bạc, Trịnh Kỳ nhìn mình thoạt trông rõ ràng là người thành đạt trong gương, hài lòng đi đến Duyên Mộng.