Nhìn chung việc đón tết ở miền Nam không bị đặt nặng như ở miền Bắc. Mà một thành phố lớn như thành phố S, hội tụ người từ khắp năm châu bốn bể, tất nhiên cũng có nhiều cách đón tết, mỗi cách lại hoàn toàn khác nhau.
Chồng vừa mất sớm lại không có con nên tết đến thím Lưu cũng không rời khỏi nhà họ Tiền, vẫn chăm sóc cho đám Tiền Mạt như bình thường, vì thế tất cả công việc đón tết ở nhà họ Tiền đều do bà xử lí.
Nghe Hàn Trọng Viễn nói muốn đưa Mạnh Ân đi sắm tết, bà bật cười: “Bây giờ còn sắm tết gì nữa? Hồi đó chúng ta phải đi sắm tết là vì mấy ngày năm mới muốn mua đồ đều chả có chỗ nào bán cả, nhưng bây giờ siêu thị ba mươi tết còn mở cửa, đồ ăn trong nhà cũng chả thiếu gì, thì còn phải mua gì nữa chứ?”
“Thím Lưu, hồi đó tết đến mọi người hay mua những gì?” Mạnh Ân tò mò hỏi. Bản thân Lý Thục Vân không ăn tết, mỗi lần tết đến đều sẽ đưa cậu đến chỗ Mạnh Kiến Kim. Mặc dù như vậy thì cậu có thể ăn được chút đồ ngon, nhưng trong lòng nhất định không hề thoải mái. Thỉnh thoảng Mạnh Kiến Kim đưa đám Trình Ninh San và Mạnh Manh ra ngoài ăn cơm, còn cậu thì không thể không chờ đợi trong gió rét.
“Thật ra hồi đó đến tết chúng ta không mua nhiều đồ đâu, hơn nữa mới sang tháng mười hai đã bắt đầu chuẩn bị rồi, có người còn chuẩn bị sớm hơn nữa kìa. Đầu tiên là phải chuẩn bị một cái thủ lợn hoặc một miếng thịt lợn ướp muối để dành cúng tết, sau đó đi làm mấy cái bánh tổ[1], mua một giỏ măng khô… Nhà ở nông thôn ai cũng nuôi gà, lúc đến tết cũng không cần mua gà, thịt một con của nhà mình là được.” Thím Lưu cười nói. Bà và Tiền Mạt là đồng hương, quê cách thành phố S cũng không xa, “Hồi đó mọi người còn nghèo, lúc sắm tết không mua nhiều đồ, cũng chỉ có hai dây pháo, còn thừa tiền thì mua thêm chữ phúc thôi.”
[1] Bánh tổ: Loại bánh truyền thống dịp năm mới của TQ. Ở Việt Nam, bánh tổ cũng là loại bánh truyền thống dịp tết của người Quảng Nam.
“Đúng đấy, hồi đó chẳng ai có tiền cả.” Tiền Mạt cũng hơi hoài niệm, “Con còn nhớ hồi bé tết đến sang nhà người quen, trên bàn toàn là cải thìa, củ cải, đậu phụ, còn mấy món như thịt heo hay thịt gà thì bình thường người lớn sẽ không ăn. Trẻ con cũng chỉ được ăn một miếng, có lần thằng nhóc Tiểu Tùng đó ăn một miếng rồi còn muốn ăn nữa, bố con sẽ đạp cho nó một cái bên dưới gầm bàn. Cả cá nữa, rất nhiều lúc trên bàn có cá trứng, thằng nhóc nào đó ngắm cá, mỗi lần khách đến đều bày ra ngắm.” Lúc nhắc tới em trai Tiền Tùng của mình, Tiền Mạt không kìm được khẽ thở dài một hơi.
Tiền Mạt và thím Lưu kể lại việc đón tết trước đây, đều có phần thổn thức. Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân đang chăm chú lắng nghe Tiền Mạt kể chuyện, lại lặng lẽ đau lòng.
Cuộc sống trước kia của Mạnh Ân, cũng chẳng tốt hơn quá khứ của Tiền Mạt và thím Lưu là bao.
Có thím Lưu ở đây, Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân không cần phải đi mua sắm nữa. Suy nghĩ một lát, Hàn Trọng Viễn quyết định dẫn theo Mạnh Ân, để Triệu Anh đưa cậu đi đến một cửa hàng chuyên bán pháo hoa ở ngoại ô thành phố S, sau đó vung tiền mua rất nhiều.
Lúc ra khỏi nhà họ Tiền thì đã là chiều. Hàn Trọng Viễn biết quá nửa là mình phải ăn cơm bên ngoài, bèn để thím Lưu chuẩn bị trước một ít đồ ăn, vì thế mua xong pháo hoa vẫn chưa về nhà mà đưa Mạnh Ân đến một nhà hàng gần đó.
Mạnh Ân tự xem thực đơn gọi hai món ăn, sau khi vệ sĩ cũng ngồi hết xuống một bàn khác, Hàn Trọng Viễn bèn lấy ra một hộp sushi.
Hàn Trọng Viễn không ăn đồ ngoài quán, nhưng cũng không ghét thức ăn mà thím Lưu nấu. Tiền mạt rất bận, hồi nhỏ hầu như hắn đều được thím Lưu chăm. Đời trước thím Lưu vẫn luôn đứng về phía hắn, dù cho sau này hắn gặp phải đả kích nghiêm trọng thì cũng không ghét thím Lưu. Chỉ tiếc thím Lưu lớn tuổi, lại không học vấn, cuối cùng cũng không giúp gì được cho hắn, lại bị Lịch Tiếu Tiếu đuổi đi trông coi ở rất xa.
Sushi thím Lưu làm, hiển nhiên khác biệt đẳng cấp với đồ ăn Mạnh Ân nấu.
Sushi đã được cắt, miếng nào miếng nấy nhỏ bằng ngón út, các loại nguyên liệu bao lấy cơm trắng bên trong. Ở trong còn có dưa leo thím Lưu tự muối, hương vị thơm ngon mà nhìn cũng đẹp, không hề thua kém sushi bán trong nhà hàng.
Tất nhiên, nếu thím Lưu không cho vào một số nguyên liệu quý giá thì dù sushi có ngon thế nào, về cơ bản cũng chỉ như một loại cơm nắm tiện mang theo mà thôi, thật ra vẫn không sánh được với đồ ăn nóng.
Mạnh Ân ngồi đối diện Hàn Trọng Viễn. Cậu gọi hai món, một là thịt hầm, còn một là ngư hương nhục ti[2]. Bấy giờ đang ăn đến mức đầu mũi đổ mồ hôi, mùi hương nghi ngút cũng khiến Hàn Trọng Viễn nghĩ, về nhà phải bảo thím Lưu nấu cá cho mình mới được.
[2] Ngư hương nhục ti: Là món ăn truyền thống đặc sắc của Tứ Xuyên, vì gia vị có mùi của cá nên mang tên như vậy (ngư hương có nghĩa là mùi cá), chứ thực chất nguyên liệu chính của món này là thịt heo.
Mặc dù đồ ăn rất thơm, nhưng nước mắt Mạnh Ân trào ra vì cay quá. Lúc gọi món cậu còn tưởng rằng thịt hầm là dùng nước trắng để nấu thịt heo, nhưng thực tế nước luộc thịt cay ơi là cay, rõ ràng đã được cho thêm rất nhiều gia vị.
Từng miếng thịt nhỏ lơ lửng trong bát nước dùng đỏ rực, ở bên dưới thịt có một lớp giá đỗ, thoạt nhìn đã thấy món này cực kì cay, khiến người ta chẳng dám nếm thử, nhưng khi ăn vào sẽ thấy rất sướng. Khốn nỗi trước kia Mạnh Ân ít có cơ hội ăn cay, vì thế mặc dù hai món trước mắt đều đã giảm cay, cậu vẫn có phần không chống đỡ nổi.
Nhưng không ăn thì cậu lại thấy tiếc, dù sao hai món này cũng rất thơm, giá lại còn đắt…
Gắp giá đỗ và thịt lên, chờ tất cả nước dùng bên trên nhỏ hết xuống, Mạnh Ân mới dám ăn tiếp, sau đó lại lập tức nhét vào một đũa cơm trắng…
Bình thường đồ cay có tác dụng khai vị, sau cùng Mạnh Ân ăn thêm một mạch bốn bát cơm nhỏ. Tất nhiên, đây cũng là do cậu thấy tiếc đồ ăn thừa.
“Ăn xong chúng ta đi đốt pháo hoa.” Hàn Trọng Viễn lên tiếng. Thành phố cấm đốt pháo hoa, nhưng ở ngoại ô thì vẫn có chỗ được đốt. Lần này hắn đưa Mạnh Ân ra ngoài chính vì muốn đốt pháo hoa – nghe nói, đưa người mình thích đi ngắm pháo hoa là một việc vô cùng lãng mạn.
“Đốt những cái chúng ta mua kia ạ?” Mạnh Ân vô thức hỏi.
“Tất nhiên.” Hàn Trọng Viễn kéo người vào trong ô tô, thừa dịp Triệu Anh đang tính tiền chưa lên xe bèn hôn lên môi Mạnh Ân, “Cay quá.”
Mạnh Ân bị hành động của Hàn Trọng Viễn làm giật mình, quên sạch những gì muốn hỏi, mãi đến khi trông thấy Hàn Trọng Viễn mang tất cả pháo hoa ra một bãi đất trống.
“Hay là mình mang một ít về đốt cùng các dì?” Mạnh Ân kéo tay Hàn Trọng Viễn.
“Không cần đâu, hơn nữa ở đó không được đốt pháo hoa.” Hàn Trọng Viễn xoa đầu Mạnh Ân, đốt một ống pháo hoa.
Một ống pháo hoa này, cậu nhớ Hàn Trọng Viễn mua hết hơn bốn trăm! Lúc trước Mạnh Ân thấy Hàn Trọng Viễn vung tiền mua pháo hoa, tưởng là Tiền Mạt muốn xem hoặc công ti yêu cầu nên hoàn toàn không ngăn cản. Nhưng bây giờ Hàn Trọng Viễn đốt từng ống từng ống pháo hoa ngay trước mặt cậu, những ống pháo hoa kia, cộng lại cũng phải ba nghìn tệ!
Pháo hoa đúng là rất đẹp. Mạnh Ân còn nhớ có một lần vì muốn ngắm pháo hoa mà thậm chí, vào ngày lạnh nhất của mùa đông còn đợi hết mấy tiếng trên quảng trường ở gần đấy, nhưng đó là pháo hoa miễn phí… Mà bây giờ, chỉ cần nghĩ đến đốt một lần là hết ba nghìn tệ như thế này, Mạnh Ân lại không khỏi đau lòng, cũng không cảm thấy pháo hoa này đẹp nữa.
Hơn ba nhìn tệ cứ như vậy bay biến, thế không phải là lãng phí ư?
“Đốt pháo hoa xong, chúng ta đi xem phim.” Hàn Trọng Viễn lại nói.
“Đã muộn lắm rồi…”
“Anh vẫn chưa đưa em đi xem phim bao giờ.” Hàn Trọng Viễn trực tiếp quyết định, lúc đến rạp chiếu bóng thì chọn một bộ phim hài mà nhiều năm sau hắn và Mạnh Ân từng cùng nhau xem.
Bây giờ đã là hai chín tết, rất nhiều người đã được nghỉ, vì thế rạp chiếu bóng hết sức náo nhiệt. Hàn Trọng Viễn không mua được vé chỗ tốt nên ngồi cùng Mạnh Ân ở trong góc phía sau.
Trên màn hình hiện lên cảnh phim hài hước gây cười, nhưng Mạnh Ân lại hơi hoảng hốt – lần đầu tiên cậu biết, hoá ra xem phim lại đắt như vậy…
Mặc dù phát hiện biểu tình đau xót của Mạnh Ân nhưng Hàn Trọng Viễn chỉ cảm thấy Mạnh Ân như vậy rất đáng yêu, lại không hề biết cách hẹn hò của mình khiến Mạnh Ân không đỡ nổi.
Sau khi đưa Mạnh Ân đi xem phim thì Hàn Trọng Viễn hài lòng về nhà, thậm chí cực kì hiếm có là không đi kiểm tra tình hình hiện tại của Duyên Mộng – dù sao nếu Duyên Mộng thật sự xảy ra vấn đề gì, nhất định Tề An An sẽ liên lạc với hắn đầu tiên.
Mạnh Ân để ý thấy tâm trạng của Hàn Trọng Viễn rất tốt, cũng khiến cậu nuốt vào mấy lời muốn nói. Tuy cậu cảm thấy đốt pháo hoa phí tiền quá, nhưng nếu Hàn Trọng Viễn thích thì cậu có tư cách gì ngăn cản? Tiền Hàn Trọng Viễn tiêu cũng đâu phải là của cậu.
Hôm sau chính là giao thừa.
Mặc dù mùng một đầu năm mới bắt đầu đến tết, nhưng bình thường mọi người vẫn coi trọng giao thừa hơn. Ở thành phố S, rất nhiều người đã lược bớt các hoạt động như thắp hương, cúng Táo Quân, nhưng sẽ chả có ai lược bớt bữa cơm giao thừa. Hôm ấy thức ăn mà thím Lưu nấu lại càng cực kì phong phú.
Trong phòng ăn của ngôi biệt thự rộng lớn, bốn người họ cùng nhau ăn bữa cơm mĩ vị. Tuy rằng ít người, nhưng bầu không khí hết sức vui vẻ, cho đến khi điện thoại của Tiền Mạt đổ chuông.
Tiền Mạt nhìn dãy số hiện trên màn hình điện thoại, nhất thời nụ cười bên môi nhạt đi. Từ lúc nghỉ hè, sau khi Hàn Trọng Viễn phát biểu mấy lời trong bữa tiệc kia thì rạn nứt giữa Hàn Thận và cô càng ngày càng lớn.
Lúc mới biết chuyện con trai mình sống lại, Tiền Mạt còn nghĩ rằng nhất định mình có thể thuyết phục Hàn Thận, để Hàn Thận đứng về phía hai mẹ con họ. Nhưng bây giờ, cô biết điều đó đã là bất khả thi rồi.
Hàn Thận có tình cảm với họ, nhưng sao thứ tình cảm này có thể sánh với cha mẹ sinh thành nuôi dưỡng ông ta? Cả Hàn Hành Diểu nữa… Hàn Thận nuôi Hàn Hành Diểu nhiều năm như thế, tốn nhiều công sức vào Hàn Hành Diểu lắm bệnh nhiều tật như thế, chỉ e tình cảm với Hàn Hành Diểu, đã vượt qua con ruột rồi!
“Cò chuyện gì?” Sau cùng Tiền Mạt vẫn nghe máy.
“Tiền Mạt, ngay cả năm mới mà em cũng không về!” Hàn Thận nghiến răng nghiến lợi nói. Bố mẹ ông ta đã nói hết rồi, nếu Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn quay về xin lỗi thì họ sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa. Kết quả ngay cả năm mới mà Tiền Mạt cũng không về nhà.
“Hàn Thận, đó không phải là nhà của tôi. Hơn nữa, không phải ngay cả năm mới anh cũng không về đấy à?” Tiền Mạt cười lạnh nói.
“Ý em là gì hả Tiền Mạt? Em không muốn đón tết cùng anh sao?” Hàn Thận cũng cực kì tức giận, sao nhà của ông ta lại không phải là nhà của Tiền Mạt cơ chứ?
“Câu này phải hỏi anh mới đúng, Hàn Thận, nếu anh ngại hai mẹ con tôi phiền phức, vậy li hôn đi.” Tiền Mạt đáp, cô vẫn luôn chịu đựng những khó dễ nhỏ nhặt của nhà họ Hàn, là bởi Hàn Thận đứng về phía cô, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi.
“Tiền Mạt! Tôi thật sự nhìn nhầm cô rồi! Tôi cứ tưởng giữa chúng ta có tình cảm, không ngờ cô lại tuyệt tình như thế… Trước đây Hành Diểu nói cô giật dây Duyên Mộng đối đầu với Hải Linh tôi còn không tin, bây giờ xem ra đây là sự thật…” Giọng nói của Hàn Thận có phần mỏi mệt, “Tiền Mạt, Trọng Viễn còn trẻ, cô định dung túng nó như thế thật ư? Cô không sợ cuối cùng dung túng quá đà, sẽ khiến nó mắc phải sai lầm lớn à?”
Việc Hàn Hành Diểu mở một công ti điện tử mang tên Hải Linh, Hàn Thận biết, thậm chí còn vay hai triệu cho Hàn Hành Diểu.
Thấy Hàn Hành Diểu tự mình học hỏi mà mở nhà máy, Hàn Thận không khỏi tự hào về y, cả vinh dự nữa. Nhưng ông ta không ngờ Hải Linh mới mở chưa bao lâu, Hàn Hành Diểu đã nói với ông ta rằng Duyên Mộng nhất quyết đối đầu với Hải Linh, mà có lẽ đây là việc do Tiền Mạt thúc đẩy.
Hàn Trọng Viễn mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp Trung học mà lại có thể làm tổng giám sát kĩ thuật của Duyên Mộng, Hàn Thận không tin trong này không có bút tích của Tiền Mạt!
Tiền Mạt bố trí Hàn Trọng Viễn vào Duyên Mộng thì cũng không sao, nhưng biết Hải Linh là của Hàn Hành Diểu mà lại dung túng Hàn Trọng Viễn đối đầu với Hải Linh thì thật không chấp nhận được!
“Ngay cả con ruột của mình mà anh cũng không tin?” Tiền Mạt thở dài, trước kia Hàn Trọng Viễn ngoan ngoãn với Hàn Thận như thế, không ngờ Hàn Thận lại chẳng hề tin hắn… Cô đã từng thủ thỉ với Hàn Thận, nói rằng mình và Hàn Trọng Viễn bị đối xử bất công ở nhà họ Hàn, nhưng Hàn Thận vẫn tin tưởng những kẻ đó, bây giờ cô không còn gì để nói.
Bây giờ Hàn Trọng Viễn hoàn toàn là một thằng con ngỗ nghịch, còn có thể tin được cái gì? Hàn Thận muốn chất vấn, lại phát hiện Tiền Mạt đã cúp máy rồi.
Lửa giận trong lòng gần như không kìm nén được, trên hành lang, Hàn Thận thở hồng hộc một hồi, mới trở lại bàn ăn.
“Tiền Mạt nói sao?” Hàn Quảng Đào nhìn con trai mình.
“Cô ấy lại nổi giận với con.” Hàn Thận cười khổ.
“Nó giận thì mày phải dỗ chứ.” Hàn Quảng Đào nói. Lão không thích Tiền Mạt, thậm chí còn ghét cô con dâu này, nhưng sẽ không cho phép con trai mình thật sự xa cách Tiền Mạt, dẫu sao bây giờ tài sản của Tiền Mạt cũng vượt xa nhà họ Hàn.
Hàn Thận nghe bố mình nói thế thì bất mãn với Tiền Mạt lại càng lớn, ngay cả ấm ức Tiền Mạt phải chịu trước kia, ông ta cũng cảm thấy là do tính tình Tiền Mạt bướng bỉnh quá, hoặc là hiểu nhầm ý của bố mẹ mình.
“Chú, đều tại con không tốt, nếu không phải con nói chuyện của Hải Linh…” Hàn Hành Diểu tỏ ra áy náy.
“Hành Diểu, chuyện này không liên quan đến con.” Hàn Thận an ủi cháu mình một câu, sao con trai của ông ta lại không thể dễ mến như cháu ông ta cơ chứ?
Tuy Hàn Thận nói vậy, nhưng vợ con không ở bên, thậm chí vợ còn nhắc đến li dị với ông ta, vẫn khiến ông ta hơi không yên lòng. Bầu không khí trong nhà họ Hàn, cũng không còn tốt như trước nữa.
Bấy giờ, đám Tiền Mạt đã ăn xong bữa cơm giao thừa.
Quê của Tiền Mạt không có truyền thống ăn sủi cảo đón năm mới, thậm chí còn không cả thức qua đêm, nhưng lại có tập quán xem chương trình đêm xuân. Ăn cơm xong, hai người Tiền Mạt và thím Lưu ngồi trên sô pha xem ti vi.
Mạnh Ân nhìn cảnh tượng này có hơi hâm mộ, thật ra cậu vẫn hơi nhớ Lý Thục Vân. Đúng là Lý Thục Vân đối xử với cậu rất tệ, nhưng dù sao Lý Thục Vân cũng nuôi cậu khôn lớn, hơn nữa thỉnh thoảng Lý Thục Vân cũng sẽ đối tốt với cậu… Nhưng mà, có lẽ Lý Thục Vân chỉ mong cậu không tồn tại đúng không?
Nghĩ đến đây, Mạnh Ân không khỏi có phần suy sụp.
“Em có thể gọi điện thoại cho mẹ, thật ra anh đã bảo người gửi đồ tết cho bà ấy rồi, em không cần lo cho bà ấy.” Hàn Trọng Viễn nói. Từ sau khi biết được bản chất của người nhà họ Lý thì mỗi dịp lễ tết, Hàn Trọng Viễn sẽ gửi ít đồ cho Lý Thục Vân, để người nhà họ Lý cho rằng Mạnh Kiến Kim vẫn chưa quên Lý Thục Vân, sau đó đối xử với Lý Thục Vân tốt hơn một chút, như vậy chắc chắn Lý Thục Vân sẽ không rời khỏi nhà họ Lý.
“Cảm ơn.” Mạnh Ân cảm kích nhìn Hàn Trọng Viễn.
Hàn Trọng Viễn lại không kìm được muốn hôn Mạnh Ân rồi.
Mạnh Ân không hứng thú lắm với chương trình đêm xuân, vì thế hơn chín giờ Hàn Trọng Viễn đã cho cậu đi ngủ. Chờ Mạnh Ân đi rồi, hắn đến bên cạnh Tiền Mạt: “Hàn Thận đã nói gì?”
“Nói mẹ giật dây Duyên Mộng gây khó dễ cho Hải Linh.” Tiền Mạt cười lạnh một tiếng.
“Thế sao? Vậy con không làm chuyện này thì đúng là có lỗi với ông ta rồi.” Hàn Trọng Viễn bật cười. Hắn thông qua rất nhiều quan hệ, để cảnh sát đi điều tra nguồn gốc của đám hàng giả kia, e là Hàn Hành Diểu sợ nên mới nói vậy trước mặt Hàn Thận.
Hàn Hành Diểu đi trước một bước, nói với Hàn Thận và những người khác rằng Duyên Mộng muốn gây phiền phức cho y, như vậy đến lúc cảnh sát tra được ra y, chưa biết chừng người khác sẽ cảm thấy Duyên Mộng hãm hại y. Những người đó cảm thấy y đáng thương, có lẽ sẽ còn giúp y thoát tội, giúp Hải Linh vượt qua ải khó khăn.
Lý tưởng hơn là, chưa biết chừng người làm con trai như hắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong Hàn Thận mà phải buông tha cho Hải Linh.
Nhưng mà, hắn có thể làm như vậy ư?
E là Hàn Hành Diểu cứ tưởng, hắn chỉ có thể dựa vào việc điều tra xuất xứ của lô hàng giả kia để đối phó với Hải Linh đúng không? Thế này cũng coi thường họ quá rồi.
Nhìn chung việc đón tết ở miền Nam không bị đặt nặng như ở miền Bắc. Mà một thành phố lớn như thành phố S, hội tụ người từ khắp năm châu bốn bể, tất nhiên cũng có nhiều cách đón tết, mỗi cách lại hoàn toàn khác nhau.
Chồng vừa mất sớm lại không có con nên tết đến thím Lưu cũng không rời khỏi nhà họ Tiền, vẫn chăm sóc cho đám Tiền Mạt như bình thường, vì thế tất cả công việc đón tết ở nhà họ Tiền đều do bà xử lí.
Nghe Hàn Trọng Viễn nói muốn đưa Mạnh Ân đi sắm tết, bà bật cười: “Bây giờ còn sắm tết gì nữa? Hồi đó chúng ta phải đi sắm tết là vì mấy ngày năm mới muốn mua đồ đều chả có chỗ nào bán cả, nhưng bây giờ siêu thị ba mươi tết còn mở cửa, đồ ăn trong nhà cũng chả thiếu gì, thì còn phải mua gì nữa chứ?”
“Thím Lưu, hồi đó tết đến mọi người hay mua những gì?” Mạnh Ân tò mò hỏi. Bản thân Lý Thục Vân không ăn tết, mỗi lần tết đến đều sẽ đưa cậu đến chỗ Mạnh Kiến Kim. Mặc dù như vậy thì cậu có thể ăn được chút đồ ngon, nhưng trong lòng nhất định không hề thoải mái. Thỉnh thoảng Mạnh Kiến Kim đưa đám Trình Ninh San và Mạnh Manh ra ngoài ăn cơm, còn cậu thì không thể không chờ đợi trong gió rét.
“Thật ra hồi đó đến tết chúng ta không mua nhiều đồ đâu, hơn nữa mới sang tháng mười hai đã bắt đầu chuẩn bị rồi, có người còn chuẩn bị sớm hơn nữa kìa. Đầu tiên là phải chuẩn bị một cái thủ lợn hoặc một miếng thịt lợn ướp muối để dành cúng tết, sau đó đi làm mấy cái bánh tổ[], mua một giỏ măng khô… Nhà ở nông thôn ai cũng nuôi gà, lúc đến tết cũng không cần mua gà, thịt một con của nhà mình là được.” Thím Lưu cười nói. Bà và Tiền Mạt là đồng hương, quê cách thành phố S cũng không xa, “Hồi đó mọi người còn nghèo, lúc sắm tết không mua nhiều đồ, cũng chỉ có hai dây pháo, còn thừa tiền thì mua thêm chữ phúc thôi.”
[] Bánh tổ: Loại bánh truyền thống dịp năm mới của TQ. Ở Việt Nam, bánh tổ cũng là loại bánh truyền thống dịp tết của người Quảng Nam.
“Đúng đấy, hồi đó chẳng ai có tiền cả.” Tiền Mạt cũng hơi hoài niệm, “Con còn nhớ hồi bé tết đến sang nhà người quen, trên bàn toàn là cải thìa, củ cải, đậu phụ, còn mấy món như thịt heo hay thịt gà thì bình thường người lớn sẽ không ăn. Trẻ con cũng chỉ được ăn một miếng, có lần thằng nhóc Tiểu Tùng đó ăn một miếng rồi còn muốn ăn nữa, bố con sẽ đạp cho nó một cái bên dưới gầm bàn. Cả cá nữa, rất nhiều lúc trên bàn có cá trứng, thằng nhóc nào đó ngắm cá, mỗi lần khách đến đều bày ra ngắm.” Lúc nhắc tới em trai Tiền Tùng của mình, Tiền Mạt không kìm được khẽ thở dài một hơi.
Tiền Mạt và thím Lưu kể lại việc đón tết trước đây, đều có phần thổn thức. Hàn Trọng Viễn nhìn Mạnh Ân đang chăm chú lắng nghe Tiền Mạt kể chuyện, lại lặng lẽ đau lòng.
Cuộc sống trước kia của Mạnh Ân, cũng chẳng tốt hơn quá khứ của Tiền Mạt và thím Lưu là bao.
Có thím Lưu ở đây, Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân không cần phải đi mua sắm nữa. Suy nghĩ một lát, Hàn Trọng Viễn quyết định dẫn theo Mạnh Ân, để Triệu Anh đưa cậu đi đến một cửa hàng chuyên bán pháo hoa ở ngoại ô thành phố S, sau đó vung tiền mua rất nhiều.
Lúc ra khỏi nhà họ Tiền thì đã là chiều. Hàn Trọng Viễn biết quá nửa là mình phải ăn cơm bên ngoài, bèn để thím Lưu chuẩn bị trước một ít đồ ăn, vì thế mua xong pháo hoa vẫn chưa về nhà mà đưa Mạnh Ân đến một nhà hàng gần đó.
Mạnh Ân tự xem thực đơn gọi hai món ăn, sau khi vệ sĩ cũng ngồi hết xuống một bàn khác, Hàn Trọng Viễn bèn lấy ra một hộp sushi.
Hàn Trọng Viễn không ăn đồ ngoài quán, nhưng cũng không ghét thức ăn mà thím Lưu nấu. Tiền mạt rất bận, hồi nhỏ hầu như hắn đều được thím Lưu chăm. Đời trước thím Lưu vẫn luôn đứng về phía hắn, dù cho sau này hắn gặp phải đả kích nghiêm trọng thì cũng không ghét thím Lưu. Chỉ tiếc thím Lưu lớn tuổi, lại không học vấn, cuối cùng cũng không giúp gì được cho hắn, lại bị Lịch Tiếu Tiếu đuổi đi trông coi ở rất xa.
Sushi thím Lưu làm, hiển nhiên khác biệt đẳng cấp với đồ ăn Mạnh Ân nấu.
Sushi đã được cắt, miếng nào miếng nấy nhỏ bằng ngón út, các loại nguyên liệu bao lấy cơm trắng bên trong. Ở trong còn có dưa leo thím Lưu tự muối, hương vị thơm ngon mà nhìn cũng đẹp, không hề thua kém sushi bán trong nhà hàng.
Tất nhiên, nếu thím Lưu không cho vào một số nguyên liệu quý giá thì dù sushi có ngon thế nào, về cơ bản cũng chỉ như một loại cơm nắm tiện mang theo mà thôi, thật ra vẫn không sánh được với đồ ăn nóng.
Mạnh Ân ngồi đối diện Hàn Trọng Viễn. Cậu gọi hai món, một là thịt hầm, còn một là ngư hương nhục ti[]. Bấy giờ đang ăn đến mức đầu mũi đổ mồ hôi, mùi hương nghi ngút cũng khiến Hàn Trọng Viễn nghĩ, về nhà phải bảo thím Lưu nấu cá cho mình mới được.
[] Ngư hương nhục ti: Là món ăn truyền thống đặc sắc của Tứ Xuyên, vì gia vị có mùi của cá nên mang tên như vậy (ngư hương có nghĩa là mùi cá), chứ thực chất nguyên liệu chính của món này là thịt heo.
Mặc dù đồ ăn rất thơm, nhưng nước mắt Mạnh Ân trào ra vì cay quá. Lúc gọi món cậu còn tưởng rằng thịt hầm là dùng nước trắng để nấu thịt heo, nhưng thực tế nước luộc thịt cay ơi là cay, rõ ràng đã được cho thêm rất nhiều gia vị.
Từng miếng thịt nhỏ lơ lửng trong bát nước dùng đỏ rực, ở bên dưới thịt có một lớp giá đỗ, thoạt nhìn đã thấy món này cực kì cay, khiến người ta chẳng dám nếm thử, nhưng khi ăn vào sẽ thấy rất sướng. Khốn nỗi trước kia Mạnh Ân ít có cơ hội ăn cay, vì thế mặc dù hai món trước mắt đều đã giảm cay, cậu vẫn có phần không chống đỡ nổi.
Nhưng không ăn thì cậu lại thấy tiếc, dù sao hai món này cũng rất thơm, giá lại còn đắt…
Gắp giá đỗ và thịt lên, chờ tất cả nước dùng bên trên nhỏ hết xuống, Mạnh Ân mới dám ăn tiếp, sau đó lại lập tức nhét vào một đũa cơm trắng…
Bình thường đồ cay có tác dụng khai vị, sau cùng Mạnh Ân ăn thêm một mạch bốn bát cơm nhỏ. Tất nhiên, đây cũng là do cậu thấy tiếc đồ ăn thừa.
“Ăn xong chúng ta đi đốt pháo hoa.” Hàn Trọng Viễn lên tiếng. Thành phố cấm đốt pháo hoa, nhưng ở ngoại ô thì vẫn có chỗ được đốt. Lần này hắn đưa Mạnh Ân ra ngoài chính vì muốn đốt pháo hoa – nghe nói, đưa người mình thích đi ngắm pháo hoa là một việc vô cùng lãng mạn.
“Đốt những cái chúng ta mua kia ạ?” Mạnh Ân vô thức hỏi.
“Tất nhiên.” Hàn Trọng Viễn kéo người vào trong ô tô, thừa dịp Triệu Anh đang tính tiền chưa lên xe bèn hôn lên môi Mạnh Ân, “Cay quá.”
Mạnh Ân bị hành động của Hàn Trọng Viễn làm giật mình, quên sạch những gì muốn hỏi, mãi đến khi trông thấy Hàn Trọng Viễn mang tất cả pháo hoa ra một bãi đất trống.
“Hay là mình mang một ít về đốt cùng các dì?” Mạnh Ân kéo tay Hàn Trọng Viễn.
“Không cần đâu, hơn nữa ở đó không được đốt pháo hoa.” Hàn Trọng Viễn xoa đầu Mạnh Ân, đốt một ống pháo hoa.
Một ống pháo hoa này, cậu nhớ Hàn Trọng Viễn mua hết hơn bốn trăm! Lúc trước Mạnh Ân thấy Hàn Trọng Viễn vung tiền mua pháo hoa, tưởng là Tiền Mạt muốn xem hoặc công ti yêu cầu nên hoàn toàn không ngăn cản. Nhưng bây giờ Hàn Trọng Viễn đốt từng ống từng ống pháo hoa ngay trước mặt cậu, những ống pháo hoa kia, cộng lại cũng phải ba nghìn tệ!
Pháo hoa đúng là rất đẹp. Mạnh Ân còn nhớ có một lần vì muốn ngắm pháo hoa mà thậm chí, vào ngày lạnh nhất của mùa đông còn đợi hết mấy tiếng trên quảng trường ở gần đấy, nhưng đó là pháo hoa miễn phí… Mà bây giờ, chỉ cần nghĩ đến đốt một lần là hết ba nghìn tệ như thế này, Mạnh Ân lại không khỏi đau lòng, cũng không cảm thấy pháo hoa này đẹp nữa.
Hơn ba nhìn tệ cứ như vậy bay biến, thế không phải là lãng phí ư?
“Đốt pháo hoa xong, chúng ta đi xem phim.” Hàn Trọng Viễn lại nói.
“Đã muộn lắm rồi…”
“Anh vẫn chưa đưa em đi xem phim bao giờ.” Hàn Trọng Viễn trực tiếp quyết định, lúc đến rạp chiếu bóng thì chọn một bộ phim hài mà nhiều năm sau hắn và Mạnh Ân từng cùng nhau xem.
Bây giờ đã là hai chín tết, rất nhiều người đã được nghỉ, vì thế rạp chiếu bóng hết sức náo nhiệt. Hàn Trọng Viễn không mua được vé chỗ tốt nên ngồi cùng Mạnh Ân ở trong góc phía sau.
Trên màn hình hiện lên cảnh phim hài hước gây cười, nhưng Mạnh Ân lại hơi hoảng hốt – lần đầu tiên cậu biết, hoá ra xem phim lại đắt như vậy…
Mặc dù phát hiện biểu tình đau xót của Mạnh Ân nhưng Hàn Trọng Viễn chỉ cảm thấy Mạnh Ân như vậy rất đáng yêu, lại không hề biết cách hẹn hò của mình khiến Mạnh Ân không đỡ nổi.
Sau khi đưa Mạnh Ân đi xem phim thì Hàn Trọng Viễn hài lòng về nhà, thậm chí cực kì hiếm có là không đi kiểm tra tình hình hiện tại của Duyên Mộng – dù sao nếu Duyên Mộng thật sự xảy ra vấn đề gì, nhất định Tề An An sẽ liên lạc với hắn đầu tiên.
Mạnh Ân để ý thấy tâm trạng của Hàn Trọng Viễn rất tốt, cũng khiến cậu nuốt vào mấy lời muốn nói. Tuy cậu cảm thấy đốt pháo hoa phí tiền quá, nhưng nếu Hàn Trọng Viễn thích thì cậu có tư cách gì ngăn cản? Tiền Hàn Trọng Viễn tiêu cũng đâu phải là của cậu.
Hôm sau chính là giao thừa.
Mặc dù mùng một đầu năm mới bắt đầu đến tết, nhưng bình thường mọi người vẫn coi trọng giao thừa hơn. Ở thành phố S, rất nhiều người đã lược bớt các hoạt động như thắp hương, cúng Táo Quân, nhưng sẽ chả có ai lược bớt bữa cơm giao thừa. Hôm ấy thức ăn mà thím Lưu nấu lại càng cực kì phong phú.
Trong phòng ăn của ngôi biệt thự rộng lớn, bốn người họ cùng nhau ăn bữa cơm mĩ vị. Tuy rằng ít người, nhưng bầu không khí hết sức vui vẻ, cho đến khi điện thoại của Tiền Mạt đổ chuông.
Tiền Mạt nhìn dãy số hiện trên màn hình điện thoại, nhất thời nụ cười bên môi nhạt đi. Từ lúc nghỉ hè, sau khi Hàn Trọng Viễn phát biểu mấy lời trong bữa tiệc kia thì rạn nứt giữa Hàn Thận và cô càng ngày càng lớn.
Lúc mới biết chuyện con trai mình sống lại, Tiền Mạt còn nghĩ rằng nhất định mình có thể thuyết phục Hàn Thận, để Hàn Thận đứng về phía hai mẹ con họ. Nhưng bây giờ, cô biết điều đó đã là bất khả thi rồi.
Hàn Thận có tình cảm với họ, nhưng sao thứ tình cảm này có thể sánh với cha mẹ sinh thành nuôi dưỡng ông ta? Cả Hàn Hành Diểu nữa… Hàn Thận nuôi Hàn Hành Diểu nhiều năm như thế, tốn nhiều công sức vào Hàn Hành Diểu lắm bệnh nhiều tật như thế, chỉ e tình cảm với Hàn Hành Diểu, đã vượt qua con ruột rồi!
“Cò chuyện gì?” Sau cùng Tiền Mạt vẫn nghe máy.
“Tiền Mạt, ngay cả năm mới mà em cũng không về!” Hàn Thận nghiến răng nghiến lợi nói. Bố mẹ ông ta đã nói hết rồi, nếu Tiền Mạt và Hàn Trọng Viễn quay về xin lỗi thì họ sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa. Kết quả ngay cả năm mới mà Tiền Mạt cũng không về nhà.
“Hàn Thận, đó không phải là nhà của tôi. Hơn nữa, không phải ngay cả năm mới anh cũng không về đấy à?” Tiền Mạt cười lạnh nói.
“Ý em là gì hả Tiền Mạt? Em không muốn đón tết cùng anh sao?” Hàn Thận cũng cực kì tức giận, sao nhà của ông ta lại không phải là nhà của Tiền Mạt cơ chứ?
“Câu này phải hỏi anh mới đúng, Hàn Thận, nếu anh ngại hai mẹ con tôi phiền phức, vậy li hôn đi.” Tiền Mạt đáp, cô vẫn luôn chịu đựng những khó dễ nhỏ nhặt của nhà họ Hàn, là bởi Hàn Thận đứng về phía cô, nhưng bây giờ đã không còn nữa rồi.
“Tiền Mạt! Tôi thật sự nhìn nhầm cô rồi! Tôi cứ tưởng giữa chúng ta có tình cảm, không ngờ cô lại tuyệt tình như thế… Trước đây Hành Diểu nói cô giật dây Duyên Mộng đối đầu với Hải Linh tôi còn không tin, bây giờ xem ra đây là sự thật…” Giọng nói của Hàn Thận có phần mỏi mệt, “Tiền Mạt, Trọng Viễn còn trẻ, cô định dung túng nó như thế thật ư? Cô không sợ cuối cùng dung túng quá đà, sẽ khiến nó mắc phải sai lầm lớn à?”
Việc Hàn Hành Diểu mở một công ti điện tử mang tên Hải Linh, Hàn Thận biết, thậm chí còn vay hai triệu cho Hàn Hành Diểu.
Thấy Hàn Hành Diểu tự mình học hỏi mà mở nhà máy, Hàn Thận không khỏi tự hào về y, cả vinh dự nữa. Nhưng ông ta không ngờ Hải Linh mới mở chưa bao lâu, Hàn Hành Diểu đã nói với ông ta rằng Duyên Mộng nhất quyết đối đầu với Hải Linh, mà có lẽ đây là việc do Tiền Mạt thúc đẩy.
Hàn Trọng Viễn mới mười tám tuổi, vừa tốt nghiệp Trung học mà lại có thể làm tổng giám sát kĩ thuật của Duyên Mộng, Hàn Thận không tin trong này không có bút tích của Tiền Mạt!
Tiền Mạt bố trí Hàn Trọng Viễn vào Duyên Mộng thì cũng không sao, nhưng biết Hải Linh là của Hàn Hành Diểu mà lại dung túng Hàn Trọng Viễn đối đầu với Hải Linh thì thật không chấp nhận được!
“Ngay cả con ruột của mình mà anh cũng không tin?” Tiền Mạt thở dài, trước kia Hàn Trọng Viễn ngoan ngoãn với Hàn Thận như thế, không ngờ Hàn Thận lại chẳng hề tin hắn… Cô đã từng thủ thỉ với Hàn Thận, nói rằng mình và Hàn Trọng Viễn bị đối xử bất công ở nhà họ Hàn, nhưng Hàn Thận vẫn tin tưởng những kẻ đó, bây giờ cô không còn gì để nói.
Bây giờ Hàn Trọng Viễn hoàn toàn là một thằng con ngỗ nghịch, còn có thể tin được cái gì? Hàn Thận muốn chất vấn, lại phát hiện Tiền Mạt đã cúp máy rồi.
Lửa giận trong lòng gần như không kìm nén được, trên hành lang, Hàn Thận thở hồng hộc một hồi, mới trở lại bàn ăn.
“Tiền Mạt nói sao?” Hàn Quảng Đào nhìn con trai mình.
“Cô ấy lại nổi giận với con.” Hàn Thận cười khổ.
“Nó giận thì mày phải dỗ chứ.” Hàn Quảng Đào nói. Lão không thích Tiền Mạt, thậm chí còn ghét cô con dâu này, nhưng sẽ không cho phép con trai mình thật sự xa cách Tiền Mạt, dẫu sao bây giờ tài sản của Tiền Mạt cũng vượt xa nhà họ Hàn.
Hàn Thận nghe bố mình nói thế thì bất mãn với Tiền Mạt lại càng lớn, ngay cả ấm ức Tiền Mạt phải chịu trước kia, ông ta cũng cảm thấy là do tính tình Tiền Mạt bướng bỉnh quá, hoặc là hiểu nhầm ý của bố mẹ mình.
“Chú, đều tại con không tốt, nếu không phải con nói chuyện của Hải Linh…” Hàn Hành Diểu tỏ ra áy náy.
“Hành Diểu, chuyện này không liên quan đến con.” Hàn Thận an ủi cháu mình một câu, sao con trai của ông ta lại không thể dễ mến như cháu ông ta cơ chứ?
Tuy Hàn Thận nói vậy, nhưng vợ con không ở bên, thậm chí vợ còn nhắc đến li dị với ông ta, vẫn khiến ông ta hơi không yên lòng. Bầu không khí trong nhà họ Hàn, cũng không còn tốt như trước nữa.
Bấy giờ, đám Tiền Mạt đã ăn xong bữa cơm giao thừa.
Quê của Tiền Mạt không có truyền thống ăn sủi cảo đón năm mới, thậm chí còn không cả thức qua đêm, nhưng lại có tập quán xem chương trình đêm xuân. Ăn cơm xong, hai người Tiền Mạt và thím Lưu ngồi trên sô pha xem ti vi.
Mạnh Ân nhìn cảnh tượng này có hơi hâm mộ, thật ra cậu vẫn hơi nhớ Lý Thục Vân. Đúng là Lý Thục Vân đối xử với cậu rất tệ, nhưng dù sao Lý Thục Vân cũng nuôi cậu khôn lớn, hơn nữa thỉnh thoảng Lý Thục Vân cũng sẽ đối tốt với cậu… Nhưng mà, có lẽ Lý Thục Vân chỉ mong cậu không tồn tại đúng không?
Nghĩ đến đây, Mạnh Ân không khỏi có phần suy sụp.
“Em có thể gọi điện thoại cho mẹ, thật ra anh đã bảo người gửi đồ tết cho bà ấy rồi, em không cần lo cho bà ấy.” Hàn Trọng Viễn nói. Từ sau khi biết được bản chất của người nhà họ Lý thì mỗi dịp lễ tết, Hàn Trọng Viễn sẽ gửi ít đồ cho Lý Thục Vân, để người nhà họ Lý cho rằng Mạnh Kiến Kim vẫn chưa quên Lý Thục Vân, sau đó đối xử với Lý Thục Vân tốt hơn một chút, như vậy chắc chắn Lý Thục Vân sẽ không rời khỏi nhà họ Lý.
“Cảm ơn.” Mạnh Ân cảm kích nhìn Hàn Trọng Viễn.
Hàn Trọng Viễn lại không kìm được muốn hôn Mạnh Ân rồi.
Mạnh Ân không hứng thú lắm với chương trình đêm xuân, vì thế hơn chín giờ Hàn Trọng Viễn đã cho cậu đi ngủ. Chờ Mạnh Ân đi rồi, hắn đến bên cạnh Tiền Mạt: “Hàn Thận đã nói gì?”
“Nói mẹ giật dây Duyên Mộng gây khó dễ cho Hải Linh.” Tiền Mạt cười lạnh một tiếng.
“Thế sao? Vậy con không làm chuyện này thì đúng là có lỗi với ông ta rồi.” Hàn Trọng Viễn bật cười. Hắn thông qua rất nhiều quan hệ, để cảnh sát đi điều tra nguồn gốc của đám hàng giả kia, e là Hàn Hành Diểu sợ nên mới nói vậy trước mặt Hàn Thận.
Hàn Hành Diểu đi trước một bước, nói với Hàn Thận và những người khác rằng Duyên Mộng muốn gây phiền phức cho y, như vậy đến lúc cảnh sát tra được ra y, chưa biết chừng người khác sẽ cảm thấy Duyên Mộng hãm hại y. Những người đó cảm thấy y đáng thương, có lẽ sẽ còn giúp y thoát tội, giúp Hải Linh vượt qua ải khó khăn.
Lý tưởng hơn là, chưa biết chừng người làm con trai như hắn sẽ để lại ấn tượng không tốt trong Hàn Thận mà phải buông tha cho Hải Linh.
Nhưng mà, hắn có thể làm như vậy ư?
E là Hàn Hành Diểu cứ tưởng, hắn chỉ có thể dựa vào việc điều tra xuất xứ của lô hàng giả kia để đối phó với Hải Linh đúng không? Thế này cũng coi thường họ quá rồi.