“Em không sao chứ?” Hàn Trọng Viễn rời giường thì trông thấy Mạnh Ân đã làm xong đồ ăn sáng, là hai chiếc bánh trứng gà.
Bột mì cho thêm ít nước trộn đều rồi múc vào chảo không cho dầu, là có thể rán được phần da bánh, đổ trứng và dầu đã đánh lên trên da bánh, lật mặt sau đó rán thêm một lát, thì một chiếc bánh trứng đã ra lò. Đây là đồ ăn sáng Mạnh Ân mua giúp Đàm Phi Dược trước đây, nhìn thợ làm bánh làm nhiều thì học được.
Bình thường thời gian eo hẹp, Mạnh Ân làm bánh trứng cũng chỉ thực hiện hai bước như trên. Nhưng hôm nay cậu đã rán trước mấy miếng thịt bò mỏng rồi gói vào bên trong bánh trứng, còn bổ một đĩa trái cây, làm hai bát sữa đậu nành.
Tình cảnh này khiến Hàn Trọng Viễn cảm thấy có gì đấy sai sai. Trịnh Kỳ dặn dò hắn, bảo hắn nhất định phải cẩn thận, nhất định phải kiềm chế, sau đó phải dỗ dành Mạnh Ân, hôm sau tốt nhất là dậy sớm mua đồ ăn sáng, sau đó tặng một bó hoa…
Tối qua làm xong một lần thì vốn dĩ hắn còn muốn làm tiếp, nhưng nghĩ đến sức khoẻ của Mạnh Ân nên đành nhịn, định bắt đầu dỗ dành Mạnh Ân, nhưng hắn lại không biết dỗ như thế nào…
Từng chút từng chút chịu đựng dục vọng mà vuốt ve sống lưng Mạnh Ân, vất vả lắm hắn mới nghĩ ra mấy câu có thể dỗ Mạnh Ân, lại phát hiện Mạnh Ân đã ngủ mất rồi, cứ như vậy lặng yên nằm trong lòng hắn.
Hàn Trọng Viễn hết sức chắc chắn rằng khi xưa mình không thích đàn ông, thế nên đời trước, khi vừa phát hiện Mạnh Ân thích mình, hắn đã từng cảm thấy chán ghét. Nhưng đến bây giờ, lúc nhìn Mạnh Ân hắn cũng không cảm thấy chán ghét nữa, cơ thể hiện tại của Mạnh Ân, còn khiến hắn chỉ hận không thể khảm vào trong người mình, sau đó vô thức lại cương cứng.
Nhưng mà Mạnh Ân ngủ mất rồi…
Tối hôm qua có thể nói là Hàn Trọng Viễn đã chịu dày vò, không thì hôm nay cũng chẳng dậy muộn thế này.
“Em không sao.” Mạnh Ân nở một nụ cười có vẻ ngại ngùng, bây giờ cậu đang vui không tả nổi, không kìm được muốn đối tốt hơn, tốt hơn nữa với Hàn Trọng Viễn.
Mặc dù tối qua cậu có hơi đau, sau khi làm xong chuyện ấy Hàn Trọng Viễn phải giúp cậu an ủi đằng trước, cậu mới cảm thấy khoái cảm, nhưng cậu và Hàn Trọng Viễn đã có tiếp xúc thân mật nhất! Hàn Trọng Viễn đã tiến vào cơ thể của cậu!
Hồi tưởng lại chuyện này, khoé môi Mạnh Ân lại không kìm được nhếch lên, mệt mỏi gì đó lại càng quên sạch.
“Ừ.” Hàn Trọng Viễn vẫn cảm thấy tình huống trước mắt có gì đấy sai sai, thì Mạnh Ân đã bày xong bánh trứng và sữa đậu nành trước mặt hắn.
Hàn Trọng Viễn không thích ăn ngọt, Mạnh Ân bèn làm sữa đậu nành mặn. Trước đây không có nhiều thời gian nên chỉ rót xì dầu cho ít hành băm, lần này lại cố ý cho mù tạt được băm rất nhỏ vào, sau đó còn cho thêm thịt thái hạt lựu. Bánh trứng kia thì lại càng căng phồng, cho rất nhiều thịt bò, trứng gà cũng không chỉ có một quả.
“Anh nếm thử xem… Mấy món này có đủ không? Có cần em làm thêm nữa không?” Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn bằng đôi mắt sáng lấp lánh, phát hiện Hàn Trọng Viễn định cầm đũa thì còn giành trước, đưa đũa vào tay Hàn Trọng Viễn.
Sữa đậu nành có thịt khiến Hàn Trọng Viễn có hơi không quen, nhưng hắn lại càng không quen với thái độ của Mạnh Ân, cảm thấy càng bất bình thường.
Để được kề vai bên Mạnh Ân thi Đại học, Hàn Trọng Viễn đã không đến công ti ba ngày rồi. Ngặt nỗi dạo này lại vào thời gian công ti nhiều việc nhất, nên ăn sáng xong, Hàn Trọng Viễn không thể không đến công ti.
Tối qua vừa ăn người ta xong, bây giờ sao Hàn Trọng Viễn chịu để Mạnh Ân ở nhà? Tất nhiên, lúc đến công ti hắn cũng đưa Mạnh Ân đi cùng.
Trong thâm tâm Hàn Trọng Viễn không muốn để Mạnh Ân biết quá nhiều, không muốn để Mạnh Ân gặp quá nhiều người, vì thế trước tiên đưa Mạnh Ân vào phòng thí nghiệm của mình, sau đó mới đi họp ở toà nhà hành chính.
Mấy hôm nay, hắn đã bắt đầu nhúng tay càng ngày càng nhiều vào việc quản lí Duyên Mộng. Không phải hắn không tin Tề An An, mà là bản thân Tề An An có hơi đuối sức về mặt khai thác, thế nên hắn không thể không qua lấn sân.
Hơn nữa, Duyên Mộng đã tuyển dụng rất nhiều nhân viên kĩ thuật, người tiếp xúc với nghiên cứu smartphone cũng không chỉ còn hai người hắn và Đàm Phi Dược, thậm chí chiếc smartphone đầu tiên dự định sản xuất đã hoàn tất nghiên cứu. Dưới tình hình này, hắn cứ tiếp tục ở trong phòng thí nghiệm thì lại thành ra lãng phí.
Hàn Trọng Viễn đi rồi, Mạnh Ân quả thật là tinh thần rạng rỡ mà sắp xếp lại phòng thí nghiệm của hắn, bắt đầu kéo tới kéo lui cây lau nhà.
Lúc Trịnh Kỳ nghe nói hôm nay Mạnh Ân đến công ti, tràn trề hứng khởi đi tới, nhìn thấy một màn này, nhất thời có phần ngơ ngác.
Lại nói, phải đến sau khi Hàn Trọng Viễn hỏi y về chuyện gần gũi thì Trịnh Kỳ mới biết, bây giờ Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân mới lên tới mức độ ba.
Hai đứa này ở chung lâu như thế mà vẫn trong sáng tinh khiết, đã khiến y muốn nghi ngờ có phải sinh lý Hàn Trọng Viễn có vấn đề hay không rồi, không phải thanh niên là cái loại khó nhẫn nhịn nhất à? Nếu không phải y ưa sạch sẽ, e rằng đã trao lần đầu của mình ra ngoài từ tám trăm năm trước rồi.
Theo như y tính toán thì chắc có lẽ, tối hôm qua Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân đã thành rồi. Nhưng nếu hai người này đã thành, thì sao Mạnh Ân còn có thể rạng rỡ như thế?
“Mạnh Ân, cậu thi thế nào?” Trịnh Kỳ hỏi, đồng thời lén quan sát Mạnh Ân.
“Chắc là cũng được ạ.” Mạnh Ân nở nụ cười, nguyện vọng cậu điền có điểm chuẩn không cao lắm, chỉ cần cậu phát huy như bình thường thì kiểu gì cũng thi đỗ.
Hôm nay tinh thần Mạnh Ân cực kì tốt, thậm chí có thể nói là quá mức tốt. Trịnh Kỳ nhìn cậu một cái, lại càng tò mò hơn: “Tâm trạng cậu vui lắm hả?”
“Vâng.” Mạnh Ân gật đầu.
Nếu đổi thành người khác, thì nhất định lúc này Trịnh Kỳ sẽ hỏi thẳng người đó rằng có phải đời sống rất hoà hợp hay không. Nhưng bình thường Mạnh Ân tỏ ra rất e thẹn, nếu hỏi thật thì chưa biết chừng sẽ trở mặt, vì thế cuối cùng y cũng không dám hé răng hỏi.
Cho đến buổi trưa, y nhìn thấy dáng vẻ ân cần của Mạnh Ân lúc Hàn Trọng Viễn tới.
Cơm trưa là Mạnh Ân bảo vệ sĩ mua thức ăn rồi nấu ở công ti. Đồ dùng nhà bếp ở công ti rất ít, cậu cũng không ngại phiền phức mà làm ra năm món.
Đậu phụ nấu trứng muối, cà xào tương, dậu dải xào, canh bí xanh xương sườn, còn cố ý hầm… Một con ba ba[1]?
[1] Gốc là vương bát (王八), ngoài nghĩa là con ba ba và con rùa ra thì vương bát còn là từ lóng để nói đểu, kiểu “đồ con rùa!”, một ý nói đểu nữa là để chỉ người đàn ông bị vợ cắm sừng =)).
Về cơ bản thì đồ ăn Mạnh Ân nấu đều là cơm gia đình, loại đồ khá phiền phức còn có vẻ hơi sang chảnh như con ba ba này, đáng lẽ không biết làm cũng không thích làm. Nhưng hôm nay lại cầm điện thoại, làm theo công thức nấu ăn, còn vừa làm vừa cười!
Trịnh Kỳ càng nhìn càng thấy lạ. Mạnh Ân vẫn còn đang lo lắng hương vị của con ba ba, cậu gắp cho Hàn Trọng Viễn một miếng chân xong thì nói: “Lần đầu tiên em nấu ba ba, tuy là làm theo trên mạng, nhưng không biết anh có thích không.”
Món ba ba này, vì trước giờ Mạnh Ân không làm nên đã mười mấy năm Hàn Trọng Viễn chưa ăn rồi, bây giờ lại ăn… Không thể không nói, tuy Mạnh Ân không giỏi nấu nướng, nhưng khả năng học tập rất mạnh, vì thế món ba ba mà cậu làm theo công thức có hương vị rất được.
“Ngon lắm, sao tự dưng lại làm món này?” Hàn Trọng Viễn tò mò hỏi.
“Cái này… Có thể bồi bổ.” Mạnh Ân nói, cậu không hề nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy mình và Hàn Trọng Viễn bên nhau rồi, dù sao cũng phải chúc mừng một chút. Mà con ba ba này, trong mắt cậu là một nguyên liệu nấu ăn rất đắt tiền, còn có thể bồi bổ cơ thể, dĩ nhiên chính là lựa chọn tốt nhất.
“…” Hàn Trọng Viễn đen mặt, hắn mà phải bồi bổ ư? Tuy hôm qua mới làm một lần, hơn nữa vì là lần đầu tiên nên có hơi nhanh, nhưng mai sau nhất định hắn sẽ càng ngày càng lợi hại!
Trịnh Kỳ vẫn luôn để ý Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân thì ngạc nhiên trợn tròn mắt, thế này là ý gì? Mạnh Ân chê Hàn Trọng Viễn tối qua không đủ cố gắng?
Hay là… Hôm nay Mạnh Ân ân cần như thế, còn bồi bổ cơ thể cho Hàn Trọng Viễn, chả lẽ cậu mới là công?
Tuy Trịnh Kỳ không lăn lộn trong giới, nhưng quen rất nhiều người trên mạng, theo y thấy thì 0 đông hơn 1 rất nhiều, thậm chí bản thân y cũng là 0 bẩm sinh, vậy thì có phải Hàn Trọng Viễn cũng là 0 hay không? Nuôi Mạnh Ân chính là để chờ Mạnh Ân lớn rồi thoả mãn hắn?
“Anh nhìn cái gì mà nhìn?” Hàn Trọng Viễn trừng Trịnh Kỳ một cái, sau đó gắp mấy miếng thịt ba ba vào trong bát của Mạnh Ân, “Em cũng đừng lượn qua lượn lại trước mặt anh nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi!”
“Vâng.” Mạnh Ân ngồi xuống, gương mặt vẫn đầy ắp vui vẻ.
Đợi đến tối, nhất định phải xử lí em ấy một phen! Hàn Trọng Viễn chậm rãi ăn thịt ba ba, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội, song ngọn lửa kia đã không phải lửa giận mà là một loại lửa khác rồi.
“Em không sao chứ?” Hàn Trọng Viễn rời giường thì trông thấy Mạnh Ân đã làm xong đồ ăn sáng, là hai chiếc bánh trứng gà.
Bột mì cho thêm ít nước trộn đều rồi múc vào chảo không cho dầu, là có thể rán được phần da bánh, đổ trứng và dầu đã đánh lên trên da bánh, lật mặt sau đó rán thêm một lát, thì một chiếc bánh trứng đã ra lò. Đây là đồ ăn sáng Mạnh Ân mua giúp Đàm Phi Dược trước đây, nhìn thợ làm bánh làm nhiều thì học được.
Bình thường thời gian eo hẹp, Mạnh Ân làm bánh trứng cũng chỉ thực hiện hai bước như trên. Nhưng hôm nay cậu đã rán trước mấy miếng thịt bò mỏng rồi gói vào bên trong bánh trứng, còn bổ một đĩa trái cây, làm hai bát sữa đậu nành.
Tình cảnh này khiến Hàn Trọng Viễn cảm thấy có gì đấy sai sai. Trịnh Kỳ dặn dò hắn, bảo hắn nhất định phải cẩn thận, nhất định phải kiềm chế, sau đó phải dỗ dành Mạnh Ân, hôm sau tốt nhất là dậy sớm mua đồ ăn sáng, sau đó tặng một bó hoa…
Tối qua làm xong một lần thì vốn dĩ hắn còn muốn làm tiếp, nhưng nghĩ đến sức khoẻ của Mạnh Ân nên đành nhịn, định bắt đầu dỗ dành Mạnh Ân, nhưng hắn lại không biết dỗ như thế nào…
Từng chút từng chút chịu đựng dục vọng mà vuốt ve sống lưng Mạnh Ân, vất vả lắm hắn mới nghĩ ra mấy câu có thể dỗ Mạnh Ân, lại phát hiện Mạnh Ân đã ngủ mất rồi, cứ như vậy lặng yên nằm trong lòng hắn.
Hàn Trọng Viễn hết sức chắc chắn rằng khi xưa mình không thích đàn ông, thế nên đời trước, khi vừa phát hiện Mạnh Ân thích mình, hắn đã từng cảm thấy chán ghét. Nhưng đến bây giờ, lúc nhìn Mạnh Ân hắn cũng không cảm thấy chán ghét nữa, cơ thể hiện tại của Mạnh Ân, còn khiến hắn chỉ hận không thể khảm vào trong người mình, sau đó vô thức lại cương cứng.
Nhưng mà Mạnh Ân ngủ mất rồi…
Tối hôm qua có thể nói là Hàn Trọng Viễn đã chịu dày vò, không thì hôm nay cũng chẳng dậy muộn thế này.
“Em không sao.” Mạnh Ân nở một nụ cười có vẻ ngại ngùng, bây giờ cậu đang vui không tả nổi, không kìm được muốn đối tốt hơn, tốt hơn nữa với Hàn Trọng Viễn.
Mặc dù tối qua cậu có hơi đau, sau khi làm xong chuyện ấy Hàn Trọng Viễn phải giúp cậu an ủi đằng trước, cậu mới cảm thấy khoái cảm, nhưng cậu và Hàn Trọng Viễn đã có tiếp xúc thân mật nhất! Hàn Trọng Viễn đã tiến vào cơ thể của cậu!
Hồi tưởng lại chuyện này, khoé môi Mạnh Ân lại không kìm được nhếch lên, mệt mỏi gì đó lại càng quên sạch.
“Ừ.” Hàn Trọng Viễn vẫn cảm thấy tình huống trước mắt có gì đấy sai sai, thì Mạnh Ân đã bày xong bánh trứng và sữa đậu nành trước mặt hắn.
Hàn Trọng Viễn không thích ăn ngọt, Mạnh Ân bèn làm sữa đậu nành mặn. Trước đây không có nhiều thời gian nên chỉ rót xì dầu cho ít hành băm, lần này lại cố ý cho mù tạt được băm rất nhỏ vào, sau đó còn cho thêm thịt thái hạt lựu. Bánh trứng kia thì lại càng căng phồng, cho rất nhiều thịt bò, trứng gà cũng không chỉ có một quả.
“Anh nếm thử xem… Mấy món này có đủ không? Có cần em làm thêm nữa không?” Mạnh Ân nhìn Hàn Trọng Viễn bằng đôi mắt sáng lấp lánh, phát hiện Hàn Trọng Viễn định cầm đũa thì còn giành trước, đưa đũa vào tay Hàn Trọng Viễn.
Sữa đậu nành có thịt khiến Hàn Trọng Viễn có hơi không quen, nhưng hắn lại càng không quen với thái độ của Mạnh Ân, cảm thấy càng bất bình thường.
Để được kề vai bên Mạnh Ân thi Đại học, Hàn Trọng Viễn đã không đến công ti ba ngày rồi. Ngặt nỗi dạo này lại vào thời gian công ti nhiều việc nhất, nên ăn sáng xong, Hàn Trọng Viễn không thể không đến công ti.
Tối qua vừa ăn người ta xong, bây giờ sao Hàn Trọng Viễn chịu để Mạnh Ân ở nhà? Tất nhiên, lúc đến công ti hắn cũng đưa Mạnh Ân đi cùng.
Trong thâm tâm Hàn Trọng Viễn không muốn để Mạnh Ân biết quá nhiều, không muốn để Mạnh Ân gặp quá nhiều người, vì thế trước tiên đưa Mạnh Ân vào phòng thí nghiệm của mình, sau đó mới đi họp ở toà nhà hành chính.
Mấy hôm nay, hắn đã bắt đầu nhúng tay càng ngày càng nhiều vào việc quản lí Duyên Mộng. Không phải hắn không tin Tề An An, mà là bản thân Tề An An có hơi đuối sức về mặt khai thác, thế nên hắn không thể không qua lấn sân.
Hơn nữa, Duyên Mộng đã tuyển dụng rất nhiều nhân viên kĩ thuật, người tiếp xúc với nghiên cứu smartphone cũng không chỉ còn hai người hắn và Đàm Phi Dược, thậm chí chiếc smartphone đầu tiên dự định sản xuất đã hoàn tất nghiên cứu. Dưới tình hình này, hắn cứ tiếp tục ở trong phòng thí nghiệm thì lại thành ra lãng phí.
Hàn Trọng Viễn đi rồi, Mạnh Ân quả thật là tinh thần rạng rỡ mà sắp xếp lại phòng thí nghiệm của hắn, bắt đầu kéo tới kéo lui cây lau nhà.
Lúc Trịnh Kỳ nghe nói hôm nay Mạnh Ân đến công ti, tràn trề hứng khởi đi tới, nhìn thấy một màn này, nhất thời có phần ngơ ngác.
Lại nói, phải đến sau khi Hàn Trọng Viễn hỏi y về chuyện gần gũi thì Trịnh Kỳ mới biết, bây giờ Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân mới lên tới mức độ ba.
Hai đứa này ở chung lâu như thế mà vẫn trong sáng tinh khiết, đã khiến y muốn nghi ngờ có phải sinh lý Hàn Trọng Viễn có vấn đề hay không rồi, không phải thanh niên là cái loại khó nhẫn nhịn nhất à? Nếu không phải y ưa sạch sẽ, e rằng đã trao lần đầu của mình ra ngoài từ tám trăm năm trước rồi.
Theo như y tính toán thì chắc có lẽ, tối hôm qua Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân đã thành rồi. Nhưng nếu hai người này đã thành, thì sao Mạnh Ân còn có thể rạng rỡ như thế?
“Mạnh Ân, cậu thi thế nào?” Trịnh Kỳ hỏi, đồng thời lén quan sát Mạnh Ân.
“Chắc là cũng được ạ.” Mạnh Ân nở nụ cười, nguyện vọng cậu điền có điểm chuẩn không cao lắm, chỉ cần cậu phát huy như bình thường thì kiểu gì cũng thi đỗ.
Hôm nay tinh thần Mạnh Ân cực kì tốt, thậm chí có thể nói là quá mức tốt. Trịnh Kỳ nhìn cậu một cái, lại càng tò mò hơn: “Tâm trạng cậu vui lắm hả?”
“Vâng.” Mạnh Ân gật đầu.
Nếu đổi thành người khác, thì nhất định lúc này Trịnh Kỳ sẽ hỏi thẳng người đó rằng có phải đời sống rất hoà hợp hay không. Nhưng bình thường Mạnh Ân tỏ ra rất e thẹn, nếu hỏi thật thì chưa biết chừng sẽ trở mặt, vì thế cuối cùng y cũng không dám hé răng hỏi.
Cho đến buổi trưa, y nhìn thấy dáng vẻ ân cần của Mạnh Ân lúc Hàn Trọng Viễn tới.
Cơm trưa là Mạnh Ân bảo vệ sĩ mua thức ăn rồi nấu ở công ti. Đồ dùng nhà bếp ở công ti rất ít, cậu cũng không ngại phiền phức mà làm ra năm món.
Đậu phụ nấu trứng muối, cà xào tương, dậu dải xào, canh bí xanh xương sườn, còn cố ý hầm… Một con ba ba[]?
[] Gốc là vương bát (王八), ngoài nghĩa là con ba ba và con rùa ra thì vương bát còn là từ lóng để nói đểu, kiểu “đồ con rùa!”, một ý nói đểu nữa là để chỉ người đàn ông bị vợ cắm sừng =)).
Về cơ bản thì đồ ăn Mạnh Ân nấu đều là cơm gia đình, loại đồ khá phiền phức còn có vẻ hơi sang chảnh như con ba ba này, đáng lẽ không biết làm cũng không thích làm. Nhưng hôm nay lại cầm điện thoại, làm theo công thức nấu ăn, còn vừa làm vừa cười!
Trịnh Kỳ càng nhìn càng thấy lạ. Mạnh Ân vẫn còn đang lo lắng hương vị của con ba ba, cậu gắp cho Hàn Trọng Viễn một miếng chân xong thì nói: “Lần đầu tiên em nấu ba ba, tuy là làm theo trên mạng, nhưng không biết anh có thích không.”
Món ba ba này, vì trước giờ Mạnh Ân không làm nên đã mười mấy năm Hàn Trọng Viễn chưa ăn rồi, bây giờ lại ăn… Không thể không nói, tuy Mạnh Ân không giỏi nấu nướng, nhưng khả năng học tập rất mạnh, vì thế món ba ba mà cậu làm theo công thức có hương vị rất được.
“Ngon lắm, sao tự dưng lại làm món này?” Hàn Trọng Viễn tò mò hỏi.
“Cái này… Có thể bồi bổ.” Mạnh Ân nói, cậu không hề nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy mình và Hàn Trọng Viễn bên nhau rồi, dù sao cũng phải chúc mừng một chút. Mà con ba ba này, trong mắt cậu là một nguyên liệu nấu ăn rất đắt tiền, còn có thể bồi bổ cơ thể, dĩ nhiên chính là lựa chọn tốt nhất.
“…” Hàn Trọng Viễn đen mặt, hắn mà phải bồi bổ ư? Tuy hôm qua mới làm một lần, hơn nữa vì là lần đầu tiên nên có hơi nhanh, nhưng mai sau nhất định hắn sẽ càng ngày càng lợi hại!
Trịnh Kỳ vẫn luôn để ý Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân thì ngạc nhiên trợn tròn mắt, thế này là ý gì? Mạnh Ân chê Hàn Trọng Viễn tối qua không đủ cố gắng?
Hay là… Hôm nay Mạnh Ân ân cần như thế, còn bồi bổ cơ thể cho Hàn Trọng Viễn, chả lẽ cậu mới là công?
Tuy Trịnh Kỳ không lăn lộn trong giới, nhưng quen rất nhiều người trên mạng, theo y thấy thì đông hơn rất nhiều, thậm chí bản thân y cũng là bẩm sinh, vậy thì có phải Hàn Trọng Viễn cũng là hay không? Nuôi Mạnh Ân chính là để chờ Mạnh Ân lớn rồi thoả mãn hắn?
“Anh nhìn cái gì mà nhìn?” Hàn Trọng Viễn trừng Trịnh Kỳ một cái, sau đó gắp mấy miếng thịt ba ba vào trong bát của Mạnh Ân, “Em cũng đừng lượn qua lượn lại trước mặt anh nữa, mau ngồi xuống ăn cơm đi!”
“Vâng.” Mạnh Ân ngồi xuống, gương mặt vẫn đầy ắp vui vẻ.
Đợi đến tối, nhất định phải xử lí em ấy một phen! Hàn Trọng Viễn chậm rãi ăn thịt ba ba, lửa giận trong lòng càng bùng lên dữ dội, song ngọn lửa kia đã không phải lửa giận mà là một loại lửa khác rồi.