Hàn Quảng Đào đưa Hàn Thận và Hàn Hành Diểu cùng đến chỗ Tiền Mạt. Trong ba người, Hàn Quảng Đào trước đấy vừa mới bệnh nặng lại có tinh thần dồi dào nhất.
Hàn Thận vẫn chưa vực dậy khỏi đả kích, cả người uể oải, tròng mắt thũng sâu. Hàn Hành Diểu theo sau Hàn Quảng Đào, cũng mang dáng vẻ sức khoẻ yếu ớt sắp gục đến nơi, thậm chí thoạt trông lay lắt như sắp ngã.
Có lẽ cũng vì vậy nên sau khi vào nhà, Hàn Quảng Đào bảo Hàn Hành Diểu: “Hành Diểu, con mau ngồi xuống đi, sức khoẻ con không tốt, mệt mỏi nhiều ngày như thế nhất định phải cẩn thận mới được, đề phòng đổ bệnh.”
“Vâng thưa ông.” Hàn Hành Diểu ngồi xuống, chiếc ghế sô pha kia rất mềm, nhưng y ngồi vẫn hết sức khó chịu, đồng thời lại không khỏi nhớ đến mẹ mình.
Là y muốn hại Hàn Trọng Viễn, nên mới liên luỵ đến mẹ mình… Tình cảnh này không khỏi khiến Hàn Hành Diểu cảm thấy khó chịu, thậm chí mấy hôm nay áy náy tới mức không sao chợp mắt.
Thật ra y cũng biết, nếu y khai chuyện mình sai Lý Hướng Dương bắt cóc Hàn Trọng Viễn ra, rồi cho người khác biết Hàn Trọng Viễn bắt cóc mẹ mình, từ đó điều tra ngọn nguồn, thì chắc chắn việc tìm ra mẹ y sẽ không khó. Nhưng y lại không làm được.
Nếu cho người khác biết y là kẻ chủ mưu, nhất định y sẽ chẳng còn gì hết…
“Các người đến đây có việc gì?” Tiền Mạt hỏi. Trước kia cô sợ Hàn Quảng Đào, vì ban đầu người này lúc nào cũng nhìn cô từ trên cao, ánh mắt như đang nhìn vào một con kiến hôi. Nhưng vật đổi sao dời, bây giờ từ lâu cô đã có thể ngồi ăn ngang hàng với lão.
“Trọng Viễn đâu? Chúng tôi cũng là người thân của Trọng Viễn, chị không thể ngăn chúng tôi gặp Trọng Viễn được!” Hàn Quảng Đào nói, lão vừa dứt lời thì Hàn Thận cũng lập tức nhìn Tiền Mạt – ông ta cũng muốn gặp con trai mình, dù có thể chỉ là một cỗ thi thể đi nữa.
“Nó không thể gặp người khác.” Tiền Mạt đáp.
“Không thể gặp người khác? Rốt cuộc chị phong toả hết tin tức từ bệnh viện là có ý gì?” Hàn Quảng Đào gõ chiếc gậy trong tay lên đất, nhìn Tiền Mạt một cách bất mãn.
Lão tốn rất nhiều công sức hỏi thăm tin tức về Hàn Trọng Viễn, không ngờ lại chẳng nhận được gì cả. Rõ ràng là Tiền Mạt đã tìm người giúp đỡ, sau đó giấu nhẹm tin tức về Hàn Trọng Viễn đi.
Tại sao Tiền Mạt phải giấu giếm tin tức về Hàn Trọng Viễn? Tuy Duyên Mộng còn chưa lên sàn chứng khoán, Hàn Trọng Viễn gặp chuyện cũng không đến nỗi khiến cổ phiếu của Duyên Mộng rớt giá, nhưng Hàn Trọng Viễn cứ không có tin gì như thế, cũng sẽ khiến người khác mất lòng tin nơi Duyên Mộng. Dưới tình huống này, trừ khi Hàn Trọng Viễn đã mất, nếu không Tiền Mạt căn bản không cần phải giấu hết tất cả tin tức về Hàn Trọng Viễn!
“Chuyện này không liên quan đến các người.” Tiền Mạt thở dài.
“Sao lại không liên quan? Trọng Viễn là cháu trai tôi! Tiền Mạt, chị cứ giấu giếm tin tức về Trọng Viễn, tôi có lí do để nghi ngờ chị đã làm gì đó với Trọng Viễn rồi!” Hàn Quảng Đào nói, “Ai mà biết chị có định mưu hại mạng sống của cháu trai tôi không?”
“Trọng Viễn là con trai tôi, sao tôi có thể hại nó cơ chứ?”
“Chưa biết chừng chính là vì Duyên Mộng, nên chị mới muốn hại Trọng Viễn.” Hàn Quảng Đào nói, “Bây giờ Trọng Viễn xảy ra chuyện, Duyên Mộng do ai quản lí?”
“Thế nên rốt cuộc các người đến đây vì cái gì? Tài sản Trọng Viễn để lại hả?” Tiền Mạt nhìn hai người đối diện, “ha” nhẹ một tiếng.
Ban đầu Hàn Quảng Đào còn giăng màn che giấu mục đích thật sự của mình, bấy giờ cũng không giấu nữa, lập tức nói: “Rốt cuộc Trọng Viễn để lại bao nhiêu tài sản? Chúng tôi cũng là người thân của nó, cũng phải có phần mới đúng, không thể mặc chị thích lấy gì thì lấy.”
“Anh thấy sao?” Tiền Mạt nhìn Hàn Thận, tuy đã cực kì thất vọng với Hàn Thận, nhưng cô vẫn mong lúc này đây, bố của con trai mình có thể có một thái độ đúng đắn.
Dù Hàn Trọng Viễn có xảy ra chuyện thật chăng nữa, đó cũng là chuyện do cô và Hàn Thận bàn bạc, Hàn Quảng Đào và Hàn Hành Diểu đến hỏi tài sản là có ý gì?
Hàn Thận không quan tâm đến tài sản mà Hàn Trọng Viễn để lại, nhưng cũng chẳng thấy bố và cháu của mình có gì sai, bây giờ ông ta chỉ muốn gặp con trai: “Nghe nói em đã mua quan tài rồi? Anh muốn được gặp Trọng Viễn.”
Tiền Mạt cũng không để ý đến Hàn Thận, nhìn thẳng vào Hàn Quảng Đào: “Bây giờ thứ ông quan tâm nhất, chính là Duyên Mộng mà Trọng Viễn để lại đúng không? Nếu giao Duyên Mộng cho ông, thì ông định làm thế nào? Tôi tưởng ông đã không còn sức quản lí công ti nữa chứ.”
Nghe Tiền Mạt nói vậy, Hàn Quảng Đào không khỏi mất vui, nhưng lão cũng chẳng nói được gì cả. Trước kia lão đã dùng chính lí do này để Hàn Thận quay về tiếp nhận Hàn Thị, rõ ràng khi ấy lão mới xấp xỉ năm mươi, hoàn toàn có thể tự mình chèo chống mấy năm…
“Chả lẽ tôi không có sức quản lí công ti, thì phải giao tất cả tài sản Trọng Viễn để lại cho chị chắc? Tuy tôi già rồi, nhưng bây giờ Hành Diểu không còn nhỏ nữa, còn lớn hơn Trọng Viễn nữa, tôi tin nó có thể xử lí Duyên Mộng ổn thoả.” Hàn Quảng Đào đáp.
“Vậy sao? Thế nên ông muốn tôi giao sản nghiệp con trai mình để lại, cho một kẻ có ý định hại chết con trai mình?” Tiền Mạt chợt cười lạnh nói.
“Chị nói gì?” Hàn Quảng Đào ngơ ngác.
Bỗng nhiên Tiền Mạt lại bật cười: “Cảnh sát vẫn luôn ở đây đó.”
Đúng là cảnh sát vẫn luôn ở đây, họ đi ra từ phòng ăn bên cạnh, sau đó đeo còng vào tay Hàn Hành Diểu.
“Các người muốn làm gì?” Hàn Quảng Đào gần như nói ngay tức khắc, chống gậy đứng dậy định ngăn cản những cảnh sát kia.
“Trong vụ án bắt cóc con trai của Tiền tổng lần này, có một nhân chứng tham gia toàn bộ quá trình bắt cóc, nói kẻ chủ mưu của toàn bộ vụ án là Hàn Hành Diểu. Mà qua điều tra chúng tôi đã lấy được chứng cứ, xác định chuyện này là thật.” Một cảnh sát trong đó nói.
Trong thời gian Hàn Trọng Viễn giả bệnh, Tiền Mạt đã đi tìm Lý Văn, để Lý Văn làm chứng chỉ điểm Hàn Hành Diểu. Qua một phen hù doạ trước kia, tất nhiên Lý Văn không từ chối.
Có điều, chỉ một nhân chứng như vậy tất nhiên không đủ. Hàn Trọng Viễn tìm thẳng đến người phụ trách vụ án, sau đó bản thân án binh bất động, để cảnh sát tiếp tục điều tra Hàn Hành Diểu.
Để Hàn Hành Diểu lộ ra chân tướng, khi Hàn Thận tìm Tiền Mạt, cô còn cố ý cho biết mình không tin Lý Hướng Dương có thể một mình gây ra vụ bắt cóc.
Hàn Hành Diểu để ý từng động thái của Hàn Thận và Tiền Mạt, dĩ nhiên hỏi ra điều này từ chỗ Hàn Thận, chưa kể Tiền Mạt vẫn đang truy xét những đầu mối khác…
Vốn dĩ đường lui của Lý Hướng Dương là do Hàn Hành Diểu bố trí, y bố trí như vậy để nhân cơ hội giải quyết luôn Lý Hướng Dương. Nhưng Lý Hướng Dương lại không đi theo đường lui mà y bố trí, khiến y uổng công lưu lại một “cái đuôi” cần phải xoá sạch…
Từ lâu Tiền Mạt và cảnh sát đã theo dõi y, tất nhiên cũng phát hiện việc y xoá sạch “cái đuôi” đó. Cảnh sát còn nhân cơ hội này mà nắm trong tay một số bằng chứng khác.
Đến bây giờ, ngay cả động cơ gây án của Hàn Hành Diểu cũng có.
Cảnh sát sắp xếp lại toàn bộ vụ án từ đầu đến cuối, cảm thấy có lẽ Hàn Hành Diểu đế ý đến Duyên Mộng, sau đó cho người bắt cóc Hàn Trọng Viễn, định để bọn bắt cóc giết chết Hàn Trọng Viễn, thậm chí cố ý nói dối rằng mẹ mình cũng bị bắt cóc để cắt giảm người đi giải cứu Hàn Trọng Viễn. Chỉ là có lẽ Hàn Hành Diểu không ngờ được, cuối cùng Hàn Trọng Viễn không chết.
Trước ánh mắt không dám tin của Hàn Quảng Đào và Hàn Thận, cảnh sát bắt giữ Hàn Hành Diểu.
“Chuyện này sao có thể! Sức khoẻ Hành Diểu không tốt, nhưng vẫn cố gắng đi tìm Trọng Viễn, làm sao vụ án bắt cóc có thể liên quan đến thằng bé được? Hơn nữa mẹ của Hành Diểu cũng bị bắt cóc mà!” Hàn Thận căn bản không dám tin những gì mình được nghe.
Sắc mặt Hàn Quảng Đào cũng hết sức khó coi, Hàn Hành Diểu có liên quan đến vụ án bắt cóc Hàn Trọng Viễn?!
“Sự thật chính là như vậy.” Tiền Mạt lạnh nhạt nói. Thật ra trước kia ấn tượng của cô về Hàn Hành Diểu rất tốt, cảm thấy Hàn Hành Diểu là một thằng bé hiền lành đáng yêu. Nếu không phải con trai cô sống lại, thì cô cũng sẽ chẳng nghi ngờ người này…
Có lẽ Hàn Hành Diểu cũng cảm thấy sẽ không có ai nghi ngờ mình, nên mới dám ra tay đúng không? Nhưng y lại không ngờ Hàn Trọng Viễn đã sống lại.
Hàn Trọng Viễn đã đề phòng y từ lâu, tuy ban đầu bất cẩn khiến y bắt cóc được Mạnh Ân, nhưng bây giờ không thể để y ung dung ngoài vòng pháp luật nữa.
“Chị rút đơn kiện đi! Bây giờ nhà họ Hàn chỉ còn mình Hành Diểu thôi!” Hàn Quảng Đào lập tức nói.
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?” Tiền Mạt đáp, lại nhìn Hàn Thận một cái.
Hàn Thận bị Tiền Mạt nhìn đến nỗi lạnh ớn sống lưng, đồng thời mơ hồ hết mức. Cháu của ông ta, lại cho người bắt cóc con trai ông ta? Thân phận Hàn Hành Diểu không hề đơn giản, nếu những cảnh sát kia không có bằng chứng cụ thể thì chắc chắn sẽ không dám bắt Hàn Hành Diểu đi. Bây giờ nếu đã bắt, chỉ e Hàn Hành Diểu đã làm gì đó thật.
Hàn Thận nhìn Hàn Hành Diểu khôn lớn, ông ta chưa từng chăm sóc Hàn Trọng Viễn, nhưng vẫn luôn chăm sóc cho Hàn Hành Diểu. Chung sống lâu dài, với ông ta thì Hàn Hành Diểu quan trọng gần như con trai, hơn nữa vì sức khoẻ Hàn Hành Diểu không tốt, nên ông ta vẫn luôn nhắc Hàn Trọng Viễn phải nhường Hàn Hành Diểu.
Nhưng ông ta không ngờ, Hàn Hành Diểu lại cho người bắt cóc con trai mình… Rốt cuộc tại sao lại như thế?
Hàn Thận có cảm giác lòng tin từ trước đến nay của mình bị phá vỡ, cả người hồn bay phách lạc. Hàn Quảng Đào thì tỉnh táo hơn, biết không thể thuyết phục Tiền Mạt, lão lập tức cho luật sư theo tới đi cùng Hàn Hành Diểu, sau đó lại gọi điện tìm luật sư khác, bảo người ta chú ý đến Hàn Hành Diểu, đừng để Hàn Hành Diểu chịu ấm ức.
Thật ra từ sau khi cảnh sát đến thì Hàn Quảng Đào đã biết, e rằng chuyện này cũng có phần của thằng cháu mình thật. Chỉ là dù vậy, khi đã không còn Hàn Trọng Viễn nữa, lão cũng phải nghĩ hết mọi cách để bảo vệ Hàn Hành Diểu.
Hàn Hành Diểu bị cảnh sát đưa đi. Bấy giờ, lời khai của một số bạn bè trước đây của Hàn Hành Diểu cũng đến tay – rất nhiều người có thể làm chứng, Hàn Hành Diểu quen biết Lý Hướng Dương, thậm chí quan hệ với Lý Hướng Dương rất thân thiết.
Cùng lúc ấy, thi thể của Khuất Tịnh Vân cũng được phát hiện.
Khuất Tịnh Vân chết trong một biệt thự đứng tên Lý Hướng Dương.
Lại nói, ngôi biệt thự đó vẫn do Hàn Trọng Viễn cung cấp cho những người làm việc giúp hắn. Tổ chức kia cũng coi như có ít giao tình với hắn, hắn cảm thấy mình cần phải bảo vệ họ, nên đã cung cấp một số nơi có thể ẩn náu cho họ.
Hắn đưa ra tổng cộng năm nơi, trong đó bao gồm ngôi biệt thự này. Lại nói, hắn còn nhớ được ngôi biệt thự này, vẫn là vì đời trước Hàn Hành Diểu đã tặng ngôi biệt thự này cho hắn…
Cả khu biệt thự này đã xây xong trong hai năm nay, vị trí của nó rất xa so với nội thành thành phố B, xung quanh cũng chẳng có khu thương mại, thế mà giá lại rất đắt… Vì thế rất nhiều người mua xong cũng không chuyển vào ở. Chỉ là có lẽ những người đó sẽ không ngờ được, năm năm sau, đây là sẽ một nơi cực kì phồn hoa. Không chỉ có thế, vì sau này khan hiếm biệt thự nên giá của những ngôi biệt thự này còn tăng thêm một bậc.
Chính vì như vậy, nên ban đầu khi Hàn Hành Diểu tặng biệt thự này cho hắn, hắn còn rất cảm kích, thậm chí cảm thấy mình không nên ghét Hàn Hành Diểu mới phải…
Sau đó, Hàn Hành Diểu có con với Lịch Tiếu Tiếu.
Hàn Trọng Viễn xét thấy vị trí của ngôi biệt thự này rất hẻo lánh, vẫn còn đứng tên của Hàn Hành Diểu, thậm chí còn có tầng hầm dưới lòng đất, rất hợp để nhốt Khuất Tịnh Vân nên mới cung cấp địa chỉ cho tổ chức kia. Không ngờ họ lại nhốt Khuất Tịnh Vân trong tầng hầm dưới lòng đất thật, khi nghe tin hắn xảy ra chuyện còn nhanh chóng rời đi…
Nếu không có đồ ăn nhưng có nước uống, thì con người vẫn sống được trong thời gian rất lâu. Nhưng nhóm người này không hề để lại nước cho Khuất Tịnh Vân.
Từ lâu Hàn Trọng Viễn đã biết, với sự cẩn thận của tổ chức đó thì dù Khuất Tịnh Vân có chết, chắc chắn cũng không dính dáng gì đến mình, chẳng ngờ đối phương lại xếp đặt như vậy. Càng chẳng ngờ biệt thự Hàn Hành Diểu từng tặng cho mình, bây giờ lại bị Hàn Hành Diểu tặng cho Lý Hướng Dương.
Vậy thì hay rồi, có thể thêm một chứng cứ cho Hàn Hành Diểu. Cảnh sát cho rằng, có lẽ Lý Hướng Dương lo sau khi xong việc, Hàn Hành Diểu sẽ giết người diệt khẩu, nên mới bắt cóc mẹ của Hàn Hành Diểu. Kết quả Lý Hướng Dương tự mình bất cẩn bị bọn bắt cóc giết chết, cũng liên luỵ mẹ của Hàn Hành Diểu mất mạng.
Với Hàn Trọng Viễn thì, đây đúng là đại nạn không chết, nhất định có phúc.
***
Tin tức tình trạng sức khoẻ của Hàn Trọng Viễn ổn định, sau khi Hàn Hành Diểu bị bắt, rất nhanh đã được công bố trước công chúng. Cũng đúng lúc này, Hàn Thận và Hàn Quảng Đào gặp được hắn.
“Con không sao!” Thấy con trai suýt nữa mất đi nay tìm lại được, lòng Hàn Thận không thể che giấu phấn khích.
“Dù tôi không sao, cũng sẽ không tha cho Hàn Hành Diểu để anh ta được giảm án đâu.” Hàn Trọng Viễn nói thẳng.
“Cái thằng bất hiếu này, hồi trước là mày và mẹ mày thông đồng với nhau đúng không?” Nghe Hàn Trọng Viễn nói thế, Hàn Quảng Đảo nổi giận bừng bừng.
“Thất vọng lắm đúng không? Ông không được chia di sản của tôi nữa. Thật ra dù tôi có chết thì ông cũng chẳng được chia đâu, vì tôi đã viết di chúc từ lâu rồi, tiền của tôi sẽ tuyệt đối không chia cho người nhà họ Hàn.” Hàn Trọng Viễn cười với Hàn Quảng Đào.
Lần đầu tiên Hàn Quảng Đào phát hiện, lão chẳng hiểu bất cứ điều gì về người cháu này của mình hết. Hơn nữa, người cháu này lại chán ghét, thậm chí còn hận nhà họ Hàn nữa. Còn Hành Diểu, cũng oán hận Trọng Viễn…
Trước kia lão… đã làm sai rồi sao?
Hàn Quảng Đào đưa Hàn Thận và Hàn Hành Diểu cùng đến chỗ Tiền Mạt. Trong ba người, Hàn Quảng Đào trước đấy vừa mới bệnh nặng lại có tinh thần dồi dào nhất.
Hàn Thận vẫn chưa vực dậy khỏi đả kích, cả người uể oải, tròng mắt thũng sâu. Hàn Hành Diểu theo sau Hàn Quảng Đào, cũng mang dáng vẻ sức khoẻ yếu ớt sắp gục đến nơi, thậm chí thoạt trông lay lắt như sắp ngã.
Có lẽ cũng vì vậy nên sau khi vào nhà, Hàn Quảng Đào bảo Hàn Hành Diểu: “Hành Diểu, con mau ngồi xuống đi, sức khoẻ con không tốt, mệt mỏi nhiều ngày như thế nhất định phải cẩn thận mới được, đề phòng đổ bệnh.”
“Vâng thưa ông.” Hàn Hành Diểu ngồi xuống, chiếc ghế sô pha kia rất mềm, nhưng y ngồi vẫn hết sức khó chịu, đồng thời lại không khỏi nhớ đến mẹ mình.
Là y muốn hại Hàn Trọng Viễn, nên mới liên luỵ đến mẹ mình… Tình cảnh này không khỏi khiến Hàn Hành Diểu cảm thấy khó chịu, thậm chí mấy hôm nay áy náy tới mức không sao chợp mắt.
Thật ra y cũng biết, nếu y khai chuyện mình sai Lý Hướng Dương bắt cóc Hàn Trọng Viễn ra, rồi cho người khác biết Hàn Trọng Viễn bắt cóc mẹ mình, từ đó điều tra ngọn nguồn, thì chắc chắn việc tìm ra mẹ y sẽ không khó. Nhưng y lại không làm được.
Nếu cho người khác biết y là kẻ chủ mưu, nhất định y sẽ chẳng còn gì hết…
“Các người đến đây có việc gì?” Tiền Mạt hỏi. Trước kia cô sợ Hàn Quảng Đào, vì ban đầu người này lúc nào cũng nhìn cô từ trên cao, ánh mắt như đang nhìn vào một con kiến hôi. Nhưng vật đổi sao dời, bây giờ từ lâu cô đã có thể ngồi ăn ngang hàng với lão.
“Trọng Viễn đâu? Chúng tôi cũng là người thân của Trọng Viễn, chị không thể ngăn chúng tôi gặp Trọng Viễn được!” Hàn Quảng Đào nói, lão vừa dứt lời thì Hàn Thận cũng lập tức nhìn Tiền Mạt – ông ta cũng muốn gặp con trai mình, dù có thể chỉ là một cỗ thi thể đi nữa.
“Nó không thể gặp người khác.” Tiền Mạt đáp.
“Không thể gặp người khác? Rốt cuộc chị phong toả hết tin tức từ bệnh viện là có ý gì?” Hàn Quảng Đào gõ chiếc gậy trong tay lên đất, nhìn Tiền Mạt một cách bất mãn.
Lão tốn rất nhiều công sức hỏi thăm tin tức về Hàn Trọng Viễn, không ngờ lại chẳng nhận được gì cả. Rõ ràng là Tiền Mạt đã tìm người giúp đỡ, sau đó giấu nhẹm tin tức về Hàn Trọng Viễn đi.
Tại sao Tiền Mạt phải giấu giếm tin tức về Hàn Trọng Viễn? Tuy Duyên Mộng còn chưa lên sàn chứng khoán, Hàn Trọng Viễn gặp chuyện cũng không đến nỗi khiến cổ phiếu của Duyên Mộng rớt giá, nhưng Hàn Trọng Viễn cứ không có tin gì như thế, cũng sẽ khiến người khác mất lòng tin nơi Duyên Mộng. Dưới tình huống này, trừ khi Hàn Trọng Viễn đã mất, nếu không Tiền Mạt căn bản không cần phải giấu hết tất cả tin tức về Hàn Trọng Viễn!
“Chuyện này không liên quan đến các người.” Tiền Mạt thở dài.
“Sao lại không liên quan? Trọng Viễn là cháu trai tôi! Tiền Mạt, chị cứ giấu giếm tin tức về Trọng Viễn, tôi có lí do để nghi ngờ chị đã làm gì đó với Trọng Viễn rồi!” Hàn Quảng Đào nói, “Ai mà biết chị có định mưu hại mạng sống của cháu trai tôi không?”
“Trọng Viễn là con trai tôi, sao tôi có thể hại nó cơ chứ?”
“Chưa biết chừng chính là vì Duyên Mộng, nên chị mới muốn hại Trọng Viễn.” Hàn Quảng Đào nói, “Bây giờ Trọng Viễn xảy ra chuyện, Duyên Mộng do ai quản lí?”
“Thế nên rốt cuộc các người đến đây vì cái gì? Tài sản Trọng Viễn để lại hả?” Tiền Mạt nhìn hai người đối diện, “ha” nhẹ một tiếng.
Ban đầu Hàn Quảng Đào còn giăng màn che giấu mục đích thật sự của mình, bấy giờ cũng không giấu nữa, lập tức nói: “Rốt cuộc Trọng Viễn để lại bao nhiêu tài sản? Chúng tôi cũng là người thân của nó, cũng phải có phần mới đúng, không thể mặc chị thích lấy gì thì lấy.”
“Anh thấy sao?” Tiền Mạt nhìn Hàn Thận, tuy đã cực kì thất vọng với Hàn Thận, nhưng cô vẫn mong lúc này đây, bố của con trai mình có thể có một thái độ đúng đắn.
Dù Hàn Trọng Viễn có xảy ra chuyện thật chăng nữa, đó cũng là chuyện do cô và Hàn Thận bàn bạc, Hàn Quảng Đào và Hàn Hành Diểu đến hỏi tài sản là có ý gì?
Hàn Thận không quan tâm đến tài sản mà Hàn Trọng Viễn để lại, nhưng cũng chẳng thấy bố và cháu của mình có gì sai, bây giờ ông ta chỉ muốn gặp con trai: “Nghe nói em đã mua quan tài rồi? Anh muốn được gặp Trọng Viễn.”
Tiền Mạt cũng không để ý đến Hàn Thận, nhìn thẳng vào Hàn Quảng Đào: “Bây giờ thứ ông quan tâm nhất, chính là Duyên Mộng mà Trọng Viễn để lại đúng không? Nếu giao Duyên Mộng cho ông, thì ông định làm thế nào? Tôi tưởng ông đã không còn sức quản lí công ti nữa chứ.”
Nghe Tiền Mạt nói vậy, Hàn Quảng Đào không khỏi mất vui, nhưng lão cũng chẳng nói được gì cả. Trước kia lão đã dùng chính lí do này để Hàn Thận quay về tiếp nhận Hàn Thị, rõ ràng khi ấy lão mới xấp xỉ năm mươi, hoàn toàn có thể tự mình chèo chống mấy năm…
“Chả lẽ tôi không có sức quản lí công ti, thì phải giao tất cả tài sản Trọng Viễn để lại cho chị chắc? Tuy tôi già rồi, nhưng bây giờ Hành Diểu không còn nhỏ nữa, còn lớn hơn Trọng Viễn nữa, tôi tin nó có thể xử lí Duyên Mộng ổn thoả.” Hàn Quảng Đào đáp.
“Vậy sao? Thế nên ông muốn tôi giao sản nghiệp con trai mình để lại, cho một kẻ có ý định hại chết con trai mình?” Tiền Mạt chợt cười lạnh nói.
“Chị nói gì?” Hàn Quảng Đào ngơ ngác.
Bỗng nhiên Tiền Mạt lại bật cười: “Cảnh sát vẫn luôn ở đây đó.”
Đúng là cảnh sát vẫn luôn ở đây, họ đi ra từ phòng ăn bên cạnh, sau đó đeo còng vào tay Hàn Hành Diểu.
“Các người muốn làm gì?” Hàn Quảng Đào gần như nói ngay tức khắc, chống gậy đứng dậy định ngăn cản những cảnh sát kia.
“Trong vụ án bắt cóc con trai của Tiền tổng lần này, có một nhân chứng tham gia toàn bộ quá trình bắt cóc, nói kẻ chủ mưu của toàn bộ vụ án là Hàn Hành Diểu. Mà qua điều tra chúng tôi đã lấy được chứng cứ, xác định chuyện này là thật.” Một cảnh sát trong đó nói.
Trong thời gian Hàn Trọng Viễn giả bệnh, Tiền Mạt đã đi tìm Lý Văn, để Lý Văn làm chứng chỉ điểm Hàn Hành Diểu. Qua một phen hù doạ trước kia, tất nhiên Lý Văn không từ chối.
Có điều, chỉ một nhân chứng như vậy tất nhiên không đủ. Hàn Trọng Viễn tìm thẳng đến người phụ trách vụ án, sau đó bản thân án binh bất động, để cảnh sát tiếp tục điều tra Hàn Hành Diểu.
Để Hàn Hành Diểu lộ ra chân tướng, khi Hàn Thận tìm Tiền Mạt, cô còn cố ý cho biết mình không tin Lý Hướng Dương có thể một mình gây ra vụ bắt cóc.
Hàn Hành Diểu để ý từng động thái của Hàn Thận và Tiền Mạt, dĩ nhiên hỏi ra điều này từ chỗ Hàn Thận, chưa kể Tiền Mạt vẫn đang truy xét những đầu mối khác…
Vốn dĩ đường lui của Lý Hướng Dương là do Hàn Hành Diểu bố trí, y bố trí như vậy để nhân cơ hội giải quyết luôn Lý Hướng Dương. Nhưng Lý Hướng Dương lại không đi theo đường lui mà y bố trí, khiến y uổng công lưu lại một “cái đuôi” cần phải xoá sạch…
Từ lâu Tiền Mạt và cảnh sát đã theo dõi y, tất nhiên cũng phát hiện việc y xoá sạch “cái đuôi” đó. Cảnh sát còn nhân cơ hội này mà nắm trong tay một số bằng chứng khác.
Đến bây giờ, ngay cả động cơ gây án của Hàn Hành Diểu cũng có.
Cảnh sát sắp xếp lại toàn bộ vụ án từ đầu đến cuối, cảm thấy có lẽ Hàn Hành Diểu đế ý đến Duyên Mộng, sau đó cho người bắt cóc Hàn Trọng Viễn, định để bọn bắt cóc giết chết Hàn Trọng Viễn, thậm chí cố ý nói dối rằng mẹ mình cũng bị bắt cóc để cắt giảm người đi giải cứu Hàn Trọng Viễn. Chỉ là có lẽ Hàn Hành Diểu không ngờ được, cuối cùng Hàn Trọng Viễn không chết.
Trước ánh mắt không dám tin của Hàn Quảng Đào và Hàn Thận, cảnh sát bắt giữ Hàn Hành Diểu.
“Chuyện này sao có thể! Sức khoẻ Hành Diểu không tốt, nhưng vẫn cố gắng đi tìm Trọng Viễn, làm sao vụ án bắt cóc có thể liên quan đến thằng bé được? Hơn nữa mẹ của Hành Diểu cũng bị bắt cóc mà!” Hàn Thận căn bản không dám tin những gì mình được nghe.
Sắc mặt Hàn Quảng Đào cũng hết sức khó coi, Hàn Hành Diểu có liên quan đến vụ án bắt cóc Hàn Trọng Viễn?!
“Sự thật chính là như vậy.” Tiền Mạt lạnh nhạt nói. Thật ra trước kia ấn tượng của cô về Hàn Hành Diểu rất tốt, cảm thấy Hàn Hành Diểu là một thằng bé hiền lành đáng yêu. Nếu không phải con trai cô sống lại, thì cô cũng sẽ chẳng nghi ngờ người này…
Có lẽ Hàn Hành Diểu cũng cảm thấy sẽ không có ai nghi ngờ mình, nên mới dám ra tay đúng không? Nhưng y lại không ngờ Hàn Trọng Viễn đã sống lại.
Hàn Trọng Viễn đã đề phòng y từ lâu, tuy ban đầu bất cẩn khiến y bắt cóc được Mạnh Ân, nhưng bây giờ không thể để y ung dung ngoài vòng pháp luật nữa.
“Chị rút đơn kiện đi! Bây giờ nhà họ Hàn chỉ còn mình Hành Diểu thôi!” Hàn Quảng Đào lập tức nói.
“Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?” Tiền Mạt đáp, lại nhìn Hàn Thận một cái.
Hàn Thận bị Tiền Mạt nhìn đến nỗi lạnh ớn sống lưng, đồng thời mơ hồ hết mức. Cháu của ông ta, lại cho người bắt cóc con trai ông ta? Thân phận Hàn Hành Diểu không hề đơn giản, nếu những cảnh sát kia không có bằng chứng cụ thể thì chắc chắn sẽ không dám bắt Hàn Hành Diểu đi. Bây giờ nếu đã bắt, chỉ e Hàn Hành Diểu đã làm gì đó thật.
Hàn Thận nhìn Hàn Hành Diểu khôn lớn, ông ta chưa từng chăm sóc Hàn Trọng Viễn, nhưng vẫn luôn chăm sóc cho Hàn Hành Diểu. Chung sống lâu dài, với ông ta thì Hàn Hành Diểu quan trọng gần như con trai, hơn nữa vì sức khoẻ Hàn Hành Diểu không tốt, nên ông ta vẫn luôn nhắc Hàn Trọng Viễn phải nhường Hàn Hành Diểu.
Nhưng ông ta không ngờ, Hàn Hành Diểu lại cho người bắt cóc con trai mình… Rốt cuộc tại sao lại như thế?
Hàn Thận có cảm giác lòng tin từ trước đến nay của mình bị phá vỡ, cả người hồn bay phách lạc. Hàn Quảng Đào thì tỉnh táo hơn, biết không thể thuyết phục Tiền Mạt, lão lập tức cho luật sư theo tới đi cùng Hàn Hành Diểu, sau đó lại gọi điện tìm luật sư khác, bảo người ta chú ý đến Hàn Hành Diểu, đừng để Hàn Hành Diểu chịu ấm ức.
Thật ra từ sau khi cảnh sát đến thì Hàn Quảng Đào đã biết, e rằng chuyện này cũng có phần của thằng cháu mình thật. Chỉ là dù vậy, khi đã không còn Hàn Trọng Viễn nữa, lão cũng phải nghĩ hết mọi cách để bảo vệ Hàn Hành Diểu.
Hàn Hành Diểu bị cảnh sát đưa đi. Bấy giờ, lời khai của một số bạn bè trước đây của Hàn Hành Diểu cũng đến tay – rất nhiều người có thể làm chứng, Hàn Hành Diểu quen biết Lý Hướng Dương, thậm chí quan hệ với Lý Hướng Dương rất thân thiết.
Cùng lúc ấy, thi thể của Khuất Tịnh Vân cũng được phát hiện.
Khuất Tịnh Vân chết trong một biệt thự đứng tên Lý Hướng Dương.
Lại nói, ngôi biệt thự đó vẫn do Hàn Trọng Viễn cung cấp cho những người làm việc giúp hắn. Tổ chức kia cũng coi như có ít giao tình với hắn, hắn cảm thấy mình cần phải bảo vệ họ, nên đã cung cấp một số nơi có thể ẩn náu cho họ.
Hắn đưa ra tổng cộng năm nơi, trong đó bao gồm ngôi biệt thự này. Lại nói, hắn còn nhớ được ngôi biệt thự này, vẫn là vì đời trước Hàn Hành Diểu đã tặng ngôi biệt thự này cho hắn…
Cả khu biệt thự này đã xây xong trong hai năm nay, vị trí của nó rất xa so với nội thành thành phố B, xung quanh cũng chẳng có khu thương mại, thế mà giá lại rất đắt… Vì thế rất nhiều người mua xong cũng không chuyển vào ở. Chỉ là có lẽ những người đó sẽ không ngờ được, năm năm sau, đây là sẽ một nơi cực kì phồn hoa. Không chỉ có thế, vì sau này khan hiếm biệt thự nên giá của những ngôi biệt thự này còn tăng thêm một bậc.
Chính vì như vậy, nên ban đầu khi Hàn Hành Diểu tặng biệt thự này cho hắn, hắn còn rất cảm kích, thậm chí cảm thấy mình không nên ghét Hàn Hành Diểu mới phải…
Sau đó, Hàn Hành Diểu có con với Lịch Tiếu Tiếu.
Hàn Trọng Viễn xét thấy vị trí của ngôi biệt thự này rất hẻo lánh, vẫn còn đứng tên của Hàn Hành Diểu, thậm chí còn có tầng hầm dưới lòng đất, rất hợp để nhốt Khuất Tịnh Vân nên mới cung cấp địa chỉ cho tổ chức kia. Không ngờ họ lại nhốt Khuất Tịnh Vân trong tầng hầm dưới lòng đất thật, khi nghe tin hắn xảy ra chuyện còn nhanh chóng rời đi…
Nếu không có đồ ăn nhưng có nước uống, thì con người vẫn sống được trong thời gian rất lâu. Nhưng nhóm người này không hề để lại nước cho Khuất Tịnh Vân.
Từ lâu Hàn Trọng Viễn đã biết, với sự cẩn thận của tổ chức đó thì dù Khuất Tịnh Vân có chết, chắc chắn cũng không dính dáng gì đến mình, chẳng ngờ đối phương lại xếp đặt như vậy. Càng chẳng ngờ biệt thự Hàn Hành Diểu từng tặng cho mình, bây giờ lại bị Hàn Hành Diểu tặng cho Lý Hướng Dương.
Vậy thì hay rồi, có thể thêm một chứng cứ cho Hàn Hành Diểu. Cảnh sát cho rằng, có lẽ Lý Hướng Dương lo sau khi xong việc, Hàn Hành Diểu sẽ giết người diệt khẩu, nên mới bắt cóc mẹ của Hàn Hành Diểu. Kết quả Lý Hướng Dương tự mình bất cẩn bị bọn bắt cóc giết chết, cũng liên luỵ mẹ của Hàn Hành Diểu mất mạng.
Với Hàn Trọng Viễn thì, đây đúng là đại nạn không chết, nhất định có phúc.
Tin tức tình trạng sức khoẻ của Hàn Trọng Viễn ổn định, sau khi Hàn Hành Diểu bị bắt, rất nhanh đã được công bố trước công chúng. Cũng đúng lúc này, Hàn Thận và Hàn Quảng Đào gặp được hắn.
“Con không sao!” Thấy con trai suýt nữa mất đi nay tìm lại được, lòng Hàn Thận không thể che giấu phấn khích.
“Dù tôi không sao, cũng sẽ không tha cho Hàn Hành Diểu để anh ta được giảm án đâu.” Hàn Trọng Viễn nói thẳng.
“Cái thằng bất hiếu này, hồi trước là mày và mẹ mày thông đồng với nhau đúng không?” Nghe Hàn Trọng Viễn nói thế, Hàn Quảng Đảo nổi giận bừng bừng.
“Thất vọng lắm đúng không? Ông không được chia di sản của tôi nữa. Thật ra dù tôi có chết thì ông cũng chẳng được chia đâu, vì tôi đã viết di chúc từ lâu rồi, tiền của tôi sẽ tuyệt đối không chia cho người nhà họ Hàn.” Hàn Trọng Viễn cười với Hàn Quảng Đào.
Lần đầu tiên Hàn Quảng Đào phát hiện, lão chẳng hiểu bất cứ điều gì về người cháu này của mình hết. Hơn nữa, người cháu này lại chán ghét, thậm chí còn hận nhà họ Hàn nữa. Còn Hành Diểu, cũng oán hận Trọng Viễn…
Trước kia lão… đã làm sai rồi sao?