Phong Lâm sau khi xuất viện được Hải Minh nồng nhiệt đưa đến tận cửa, cả Giang đầu thối cũng mang quà đến chúc mừng. Hải Minh cười hê hê “Phong Lâm! Anh nhớ
ăn uống đầy đủ nha, nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt không ấy sẽ bị bệnh nữa đó”.
Phong Lâm gãi đầu bối rối “Thật ra tôi cũng khỏe lắm không đến nỗi bệnh lần nữa đâu”.
Giang đầu thối di di ngón chân nhìn Phong Lâm nhắc nhở “Lần sau có sốt cũng đừng dại dột gọi điện cho Hải Minh nếu không lần tới tôi sẽđến hốt xác cậu”.
Hải Minh liếc xéo mắt nắm tai Giang đầu thối kéo ngược lên “Anh nói gì hả?”.
Giang đầu thối ôm tai miệng méo xẹo la í ối “Ai da da! Không! Anh không có nói gì hết! Em……..buông……..”.
Sau khi tiễn hai người ra về, Phong Lâm mệt mỏi vào nhà nằm dài lên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh đặt tay lên trán thở dài “Hai người ấy mình không thể chen vào được nữa rồi! Hải Minh, em phải sống thật hạnh phúc anh mới an tâm”.
Nghỉ chưa được bao lâu thì cửa sổ bể rổn rẻn, Phong Lâm giật bắn người ngồi dậy quan sát xung quanh. Từ bên ngoài một con vật đuôi dài nhảy phóc vào nhà anh chạy lên phòng ngủđóng cửa cái rầm.
Phong Lâm nghệch mặt, ngu ngu nhìn cửa sổ, sau lại nhìn vào cửa phòng của mình. Trời ạ! Lại chuyện gì nữa đây chứ. Phong Lâm lật đật chạy lên phòng, mở cửa ra chỉthấy có một cục bông nhỏ ngồi trên giường trùm chăn kín mít.
Phong Lâm một trận sợ hãi. Không phải xuất hiện mấy thứ ba láp ba xàm chứ, anh chậm chạp tay run run đi đến gần chiếc giường kéo tấm chăn ra.
Rầm!
Phong Lâm ngã nhào dưới sàn, trên người có con gì đó đeo bám cứng ngắt liếm liên tiếp lên mặt anh. Khó khăn đẩy cái đầu gần quá thể, sau lại cật lực chống trảđẩy nó ra, anh lui lại góc tường thở phì phò.
Ngồi trước mặt anh là một con vật không rõ người hay thú, đầu người tai mèo, chân mèo còn có đuôi mèo. Phong Lâm còn tưởng mình bị hoa mắt dụi hết lần này đến lần khác người ngồi trước mặt chân sau đang kéo lên gãi cổ trông rất là thỏa mãn. Gãi một hồi một con bọ chét bay ra, mèo con thích thú nhảy bổđến đập bốp bốp.
Ñaøi Hoa Cuùc 128
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Phong Lâm đen mặt với tay lên đầu giường cầm cây đèn ngủđịnh tiến đến đánh yêu quái. Mèo con vẫn vui vẻđập bọ chét, anh nhân cơ hội nhẹ nhàng đi đến vừa giơ cao cây đèn, mèo con quay mặt lại gào một tiếng, sau đó xù lông mặt giận dữ nhìn anh.
Phong Lâm giật mình trước phản ứng gay gắt của mèo con, mồ hôi một trận đổđầy người. Một công dân ăn hiền ởđức như Phong Lâm đây cũng có ngày được diện kiến yêu quái nha.
Mèo con thu móng vuốt đưa mũi khịt khịt đánh hơi chạy vòng vòng trong phòng, chạy một hồi mèo con đến gần Phong Lâm, hết ngửi ở chân lại đu đeo trên người anh, hết kéo áo rồi lại chui cảđầu vào trong ngực anh. Phong Lâm cứng ngắc người, yêuquái này trông thật kỳ lạ không có sát khí giống con mèo nhà thì đúng hơn.
Mèo con đánh được hơi chủ nhân mình trên người Phong Lâm thì không khỏi vui vẻđeo trước ngực Phong Lâm cọ tới cọ lui ở cổ anh giống như phụ nữ mà đeo ba lô ngược.
Cả ngày bị quấy rối, cảđêm cũng không được ngủ ngon. Trước ngực đều có con mèo con bám chặt gỡ cỡ nào cũng không chịu buông ra. Phong Lâm mệt mỏi nằm trên giường trông mắt lên trần nhà.
“Trời ạ! Loại chuyện quái quỷ gì đây chứ”
Mèo con cởi áo anh ra sau đó kéo lại khóa cả mình ở bên trong. Phong Lâm liếc mắt “Mèo con! Mày có biết nói chuyện không?”.
“Moew……!”
“Mèo con! Cậu từđâu đến?”
“Moew…..!”
“Mèo con! Cậu đừng có cọ nữa được không?”
“Moew……!”
“Mèo con! Cậu muốn gì ở tôi?”
“Moew…..!”
Nói một hồi cứ như anh đang độc thoại nội tâm vậy. Phong Lâm đặt tay lên đầu mèo con xoa xoa đôi tai mềm mại, rồi lại gãi gãi cổ mèo con. Mèo con thích thú nhắm mắt
hưởng thụ “Moew…….moew…..uw……”
Ñaøi Hoa Cuùc 129
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Phong Lâm bản tính rất thích mèo nha, không may cho con mèo này rồi sau này chắc sẽ bị anh ngược đãi.
“Mèo con! Cậu dễ thương quá! Nhìn cưng chết đi được!”
Mèo con bị Phong Lâm hết kéo tai rồi lại vuốt đầu, hết vuốt đầu rồi vuốt đến cái đuôi dài ngoe nguẩy. Mèo con rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, thân người cũng rất mềm vả lại cũng không có lông, cứ như là người mà đeo vào vài vật dụng của mèo vậy.
“Meow……!”
Từ trưa đến giờ chắc mèo con đói rồi, nghĩ vậy Phong Lâm đứng dậy đi vào bếp tìm một ít thức ăn cho mèo con. Đổ một ít sữa ra đĩa, anh nâng mặt mèo con âu yếm nói “Mèo con! Uống chút sữa đi”.
Mèo con liếc mắt về cái đĩa đổđầy sữa màu trắng, cậu bĩu môi không thèm để ý tiếp tục ôm chặt lấy Phong Lâm. Phong Lâm còn nghĩ mèo con không thích uống sữa nên tìm những món ăn khác có trong bếp. Bày biện cả bàn mà mèo con vẫn không đảđộng đến dù chỉ một móng chân.
Phong Lâm thở dài, xoa đầu mèo con nói “Mèo con! Rốt cuộc cậu thích ăn cái gì?”
“Meow…….!”
Phong Lâm hết cách. Thôi thì chừng nào mèo con thấy đói sẽ tự xuống ăn. Điều cuối cùng chính là phải để mèo con mặc đồ nha. Phong Lâm đen mặt nhìn mèo con da dẻtrần trụi trắng nõn trắng nà, nhỏ nhưđứa trẻ bảy tám tuổi.
Mở tủ quần áo ra tìm chiếc nhỏ nhất cũng dài tới đầu gối mèo con. Mèo con ngồi trên giường hết giơ chân rồi giơ tay ra ngắm nghía cái áo dài quá tay. Sau lại giơ móng vuốt cào cào cái áo, cào một hồi cái áo rách tơi tả rơi vãi trên nệm. Cậu bĩu môi liếc mắt sau đó lại nhảy bổ vào người Phong Lâm tiếp tục cọ.
Phong Lâm đầu chảy dài vài sợi hắc tuyến, khóe môi co giật không biết có nên gọi điện cho khu bảo tồn động vật quý hiếm không nữa.
Cọđã đời mèo con mệt mỏi nằm trên người Phong Lâm ngủ say. Kéo lên tấm chăn đắp qua người mèo nhỏ. Phong Lâm trìu mến nhìn, vuốt tóc cậu.
“Không biết cậu từđâu đến, cũng không biết cậu là người hay yêu. Nhưng mà cậu lại vào nhà Phong Lâm này thì cứ vui vẻởđây, đừng có chạy loạn nếu không sẽ bị bắt vào khu bảo tồn đó”.
Ñaøi Hoa Cuùc 130
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Qua ngày hôm sau tình thế vẫn không thay đổi, may mắn hơn là mèo con không đeo trên người Phong Lâm nữa. Mèo con ngồi trên sô pha cầm cái điều khiển cắn cắn, sau lại giơ móng vuốt cào mạnh lên sô pha chủ yếu để mài móng.
Phong Lâm cứ như là đang chăm sóc trẻ nhỏ vậy. Chơi đến trưa mèo con mới nhớđến nhiệm vụ của mình nhảy qua ghế sô pha chạy vào bếp sau đó trèo lên người Phong Lâm ôm chặt tay anh kêu meo meo.
Phong Lâm xoa đầu cậu nói “Mèo con! Cậu muốn gì?”.
“Meow…….meow……….meow……..”
Mèo con cố gắng diễn tả ý nghĩ của mình cho Phong Lâm, khổ nỗi anh không hiểu tiếng mèo. Mèo con kêu một hồi mà không có câu trả lời buồn bã xịu đôi tai xuống mặt buồn thiu.
“Meow….!”
Phong Lâm thở dài bế cậu đặt lên đùi nhéo cái mũi nhỏ trách móc “Mèo nhỏ! Ít nhất cậu phải nói được tiếng người tôi mới hiểu chứ”.
Mèo con che lại cái mũi bị nhéo đến đau, sau lại đặt tay lên đầu suy nghĩ một hồi rồi vò vò tóc đến rối bù, một cái hộp bay từ trong tóc ra trúng trán Phong Lâm cái phóc. Phong Lâm ngã đầu ra sau ôm cái trán sưng vù. Mèo con nhảy xuống đất đến cái hộp nhặt lên sau chạy đến trước mặt anh đưa ra.
“Meow……!”
Phong Lâm cầm cái hộp, “Cậu muốn tôi mở nó?”.
“Meow……!”, mèo con vui vẻ gật đầu.
Trong chiếc hộp nhỏ là một viên thuốc màu đen bóng, Phong Lâm đưa cho cậu. Mèo con giơ móng vuốt chọt viên thuốc bỏ vào miệng nuốt xuống. Phong Lâm nhìn mèo con trông xem có biến hình gì không. Anh nhìn mèo con, mèo con nhìn anh. Qua một khoảng thời gian vẫn chưa thấy gì thay đổi, xung quanh mèo con nền nởđầy hoa, cái đuôi lắc qua lắc lại.
Đợi nửa tiếng cũng chả thấy gì mới mẻ, Phong Lâm thất vọng tiếp tục nấu bữa sáng. Đang mần mò xắt rau thì bất ngờ phía sau có tiếng nói.
“Cậu gì….ơi……”
Ñaøi Hoa Cuùc 131
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Phong Lâm kinh ngạc quay lại trông thấy cảnh muốn nổđom đóm mắt. Mèo con biến thành một thanh niên nha, cả tai, chân, đuôi hình mèo cũng biến mất, cả người tỏa ra ánh hào quang sáng ngời.
Ñaøi Hoa Cuùc 132
Phong Lâm sau khi xuất viện được Hải Minh nồng nhiệt đưa đến tận cửa, cả Giang đầu thối cũng mang quà đến chúc mừng. Hải Minh cười hê hê “Phong Lâm! Anh nhớ
ăn uống đầy đủ nha, nhớ giữ gìn sức khỏe cho tốt không ấy sẽ bị bệnh nữa đó”.
Phong Lâm gãi đầu bối rối “Thật ra tôi cũng khỏe lắm không đến nỗi bệnh lần nữa đâu”.
Giang đầu thối di di ngón chân nhìn Phong Lâm nhắc nhở “Lần sau có sốt cũng đừng dại dột gọi điện cho Hải Minh nếu không lần tới tôi sẽđến hốt xác cậu”.
Hải Minh liếc xéo mắt nắm tai Giang đầu thối kéo ngược lên “Anh nói gì hả?”.
Giang đầu thối ôm tai miệng méo xẹo la í ối “Ai da da! Không! Anh không có nói gì hết! Em……..buông……..”.
Sau khi tiễn hai người ra về, Phong Lâm mệt mỏi vào nhà nằm dài lên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh đặt tay lên trán thở dài “Hai người ấy mình không thể chen vào được nữa rồi! Hải Minh, em phải sống thật hạnh phúc anh mới an tâm”.
Nghỉ chưa được bao lâu thì cửa sổ bể rổn rẻn, Phong Lâm giật bắn người ngồi dậy quan sát xung quanh. Từ bên ngoài một con vật đuôi dài nhảy phóc vào nhà anh chạy lên phòng ngủđóng cửa cái rầm.
Phong Lâm nghệch mặt, ngu ngu nhìn cửa sổ, sau lại nhìn vào cửa phòng của mình. Trời ạ! Lại chuyện gì nữa đây chứ. Phong Lâm lật đật chạy lên phòng, mở cửa ra chỉthấy có một cục bông nhỏ ngồi trên giường trùm chăn kín mít.
Phong Lâm một trận sợ hãi. Không phải xuất hiện mấy thứ ba láp ba xàm chứ, anh chậm chạp tay run run đi đến gần chiếc giường kéo tấm chăn ra.
Rầm!
Phong Lâm ngã nhào dưới sàn, trên người có con gì đó đeo bám cứng ngắt liếm liên tiếp lên mặt anh. Khó khăn đẩy cái đầu gần quá thể, sau lại cật lực chống trảđẩy nó ra, anh lui lại góc tường thở phì phò.
Ngồi trước mặt anh là một con vật không rõ người hay thú, đầu người tai mèo, chân mèo còn có đuôi mèo. Phong Lâm còn tưởng mình bị hoa mắt dụi hết lần này đến lần khác người ngồi trước mặt chân sau đang kéo lên gãi cổ trông rất là thỏa mãn. Gãi một hồi một con bọ chét bay ra, mèo con thích thú nhảy bổđến đập bốp bốp.
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Phong Lâm đen mặt với tay lên đầu giường cầm cây đèn ngủđịnh tiến đến đánh yêu quái. Mèo con vẫn vui vẻđập bọ chét, anh nhân cơ hội nhẹ nhàng đi đến vừa giơ cao cây đèn, mèo con quay mặt lại gào một tiếng, sau đó xù lông mặt giận dữ nhìn anh.
Phong Lâm giật mình trước phản ứng gay gắt của mèo con, mồ hôi một trận đổđầy người. Một công dân ăn hiền ởđức như Phong Lâm đây cũng có ngày được diện kiến yêu quái nha.
Mèo con thu móng vuốt đưa mũi khịt khịt đánh hơi chạy vòng vòng trong phòng, chạy một hồi mèo con đến gần Phong Lâm, hết ngửi ở chân lại đu đeo trên người anh, hết kéo áo rồi lại chui cảđầu vào trong ngực anh. Phong Lâm cứng ngắc người, yêuquái này trông thật kỳ lạ không có sát khí giống con mèo nhà thì đúng hơn.
Mèo con đánh được hơi chủ nhân mình trên người Phong Lâm thì không khỏi vui vẻđeo trước ngực Phong Lâm cọ tới cọ lui ở cổ anh giống như phụ nữ mà đeo ba lô ngược.
Cả ngày bị quấy rối, cảđêm cũng không được ngủ ngon. Trước ngực đều có con mèo con bám chặt gỡ cỡ nào cũng không chịu buông ra. Phong Lâm mệt mỏi nằm trên giường trông mắt lên trần nhà.
“Trời ạ! Loại chuyện quái quỷ gì đây chứ”
Mèo con cởi áo anh ra sau đó kéo lại khóa cả mình ở bên trong. Phong Lâm liếc mắt “Mèo con! Mày có biết nói chuyện không?”.
“Moew……!”
“Mèo con! Cậu từđâu đến?”
“Moew…..!”
“Mèo con! Cậu đừng có cọ nữa được không?”
“Moew……!”
“Mèo con! Cậu muốn gì ở tôi?”
“Moew…..!”
Nói một hồi cứ như anh đang độc thoại nội tâm vậy. Phong Lâm đặt tay lên đầu mèo con xoa xoa đôi tai mềm mại, rồi lại gãi gãi cổ mèo con. Mèo con thích thú nhắm mắt
hưởng thụ “Moew…….moew…..uw……”
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Phong Lâm bản tính rất thích mèo nha, không may cho con mèo này rồi sau này chắc sẽ bị anh ngược đãi.
“Mèo con! Cậu dễ thương quá! Nhìn cưng chết đi được!”
Mèo con bị Phong Lâm hết kéo tai rồi lại vuốt đầu, hết vuốt đầu rồi vuốt đến cái đuôi dài ngoe nguẩy. Mèo con rất xinh đẹp, gương mặt nhỏ nhắn, thân người cũng rất mềm vả lại cũng không có lông, cứ như là người mà đeo vào vài vật dụng của mèo vậy.
“Meow……!”
Từ trưa đến giờ chắc mèo con đói rồi, nghĩ vậy Phong Lâm đứng dậy đi vào bếp tìm một ít thức ăn cho mèo con. Đổ một ít sữa ra đĩa, anh nâng mặt mèo con âu yếm nói “Mèo con! Uống chút sữa đi”.
Mèo con liếc mắt về cái đĩa đổđầy sữa màu trắng, cậu bĩu môi không thèm để ý tiếp tục ôm chặt lấy Phong Lâm. Phong Lâm còn nghĩ mèo con không thích uống sữa nên tìm những món ăn khác có trong bếp. Bày biện cả bàn mà mèo con vẫn không đảđộng đến dù chỉ một móng chân.
Phong Lâm thở dài, xoa đầu mèo con nói “Mèo con! Rốt cuộc cậu thích ăn cái gì?”
“Meow…….!”
Phong Lâm hết cách. Thôi thì chừng nào mèo con thấy đói sẽ tự xuống ăn. Điều cuối cùng chính là phải để mèo con mặc đồ nha. Phong Lâm đen mặt nhìn mèo con da dẻtrần trụi trắng nõn trắng nà, nhỏ nhưđứa trẻ bảy tám tuổi.
Mở tủ quần áo ra tìm chiếc nhỏ nhất cũng dài tới đầu gối mèo con. Mèo con ngồi trên giường hết giơ chân rồi giơ tay ra ngắm nghía cái áo dài quá tay. Sau lại giơ móng vuốt cào cào cái áo, cào một hồi cái áo rách tơi tả rơi vãi trên nệm. Cậu bĩu môi liếc mắt sau đó lại nhảy bổ vào người Phong Lâm tiếp tục cọ.
Phong Lâm đầu chảy dài vài sợi hắc tuyến, khóe môi co giật không biết có nên gọi điện cho khu bảo tồn động vật quý hiếm không nữa.
Cọđã đời mèo con mệt mỏi nằm trên người Phong Lâm ngủ say. Kéo lên tấm chăn đắp qua người mèo nhỏ. Phong Lâm trìu mến nhìn, vuốt tóc cậu.
“Không biết cậu từđâu đến, cũng không biết cậu là người hay yêu. Nhưng mà cậu lại vào nhà Phong Lâm này thì cứ vui vẻởđây, đừng có chạy loạn nếu không sẽ bị bắt vào khu bảo tồn đó”.
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Qua ngày hôm sau tình thế vẫn không thay đổi, may mắn hơn là mèo con không đeo trên người Phong Lâm nữa. Mèo con ngồi trên sô pha cầm cái điều khiển cắn cắn, sau lại giơ móng vuốt cào mạnh lên sô pha chủ yếu để mài móng.
Phong Lâm cứ như là đang chăm sóc trẻ nhỏ vậy. Chơi đến trưa mèo con mới nhớđến nhiệm vụ của mình nhảy qua ghế sô pha chạy vào bếp sau đó trèo lên người Phong Lâm ôm chặt tay anh kêu meo meo.
Phong Lâm xoa đầu cậu nói “Mèo con! Cậu muốn gì?”.
“Meow…….meow……….meow……..”
Mèo con cố gắng diễn tả ý nghĩ của mình cho Phong Lâm, khổ nỗi anh không hiểu tiếng mèo. Mèo con kêu một hồi mà không có câu trả lời buồn bã xịu đôi tai xuống mặt buồn thiu.
“Meow….!”
Phong Lâm thở dài bế cậu đặt lên đùi nhéo cái mũi nhỏ trách móc “Mèo nhỏ! Ít nhất cậu phải nói được tiếng người tôi mới hiểu chứ”.
Mèo con che lại cái mũi bị nhéo đến đau, sau lại đặt tay lên đầu suy nghĩ một hồi rồi vò vò tóc đến rối bù, một cái hộp bay từ trong tóc ra trúng trán Phong Lâm cái phóc. Phong Lâm ngã đầu ra sau ôm cái trán sưng vù. Mèo con nhảy xuống đất đến cái hộp nhặt lên sau chạy đến trước mặt anh đưa ra.
“Meow……!”
Phong Lâm cầm cái hộp, “Cậu muốn tôi mở nó?”.
“Meow……!”, mèo con vui vẻ gật đầu.
Trong chiếc hộp nhỏ là một viên thuốc màu đen bóng, Phong Lâm đưa cho cậu. Mèo con giơ móng vuốt chọt viên thuốc bỏ vào miệng nuốt xuống. Phong Lâm nhìn mèo con trông xem có biến hình gì không. Anh nhìn mèo con, mèo con nhìn anh. Qua một khoảng thời gian vẫn chưa thấy gì thay đổi, xung quanh mèo con nền nởđầy hoa, cái đuôi lắc qua lắc lại.
Đợi nửa tiếng cũng chả thấy gì mới mẻ, Phong Lâm thất vọng tiếp tục nấu bữa sáng. Đang mần mò xắt rau thì bất ngờ phía sau có tiếng nói.
“Cậu gì….ơi……”
Ñaøi Hoa Cuùc
Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù
Phong Lâm kinh ngạc quay lại trông thấy cảnh muốn nổđom đóm mắt. Mèo con biến thành một thanh niên nha, cả tai, chân, đuôi hình mèo cũng biến mất, cả người tỏa ra ánh hào quang sáng ngời.
Ñaøi Hoa Cuùc