Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng dừng phía trên nhuyễn tháp, chiếu lên cô gái nguyên bản sắc mặt tái nhợt làm cho gương mặt nhiễm mấy phần ửng đỏ, chính là trong mơ nhưng hai mi Tịch Tử Yên vẫn hơi nhíu lại, tựa hồ dù đang ngủ say nhưng trong người vẫn có cảm giác khó chịu không khoẻ.
Một góc áo trắng nhẹ nhàng lướt qua trong phòng, không một tiếng động nhỏ nào tiêu sái bước đến cạnh nhuyễn tháp, ngồi ở bên người cô gái, thân thủ vuốt ve hàng mi đang nhíu lại của nàng, trong đáy mắt hiện lên trầm tĩnh cùng nồng đậm tự trách.
“Khụ khụ……”
Liên tiếp khan làm cho nàng từ trong mơ màng tỉnh lại, không thể không ngồi dậy, một bàn tay ôn hoà hiền hậu lập tức vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
“Đã uống thuốc chưa?”
“Đã uống.” Tịch Tử Yên xoay người đi, không nhìn hắn.
“Yên Nhi.” Hắn thân thủ ôm lấy nàng, “Không cần lấy chính thân mình trừng phạt ta như vậy.”
“Ta không có.” Nàng vẫn quay đầu đi, không nhìn đến đôi mắt tràn đầy hối hận của hắn.
“Vậy cây sồi xanh ngoài cửa sổ kia cũng sinh bệnh sao? Tại sao lại cho nó uống nhiều thuốc như vậy?”
“Uống thứ kia thật khổ.” Mặt nàng lập tức nhăn thành một đoàn.
Thu Li Phong vừa tức giận vừa buồn cười,“Chỉ bởi vì sợ khổ, nàng liền đem thuốc đổ đi?”
“Thật sự rất rất khổ a, tựa như hoàng liên hầm thành nước.” (Min: theo ta bik thì Hoàng Liên là một vị thuốc rất rất đắng.)
“Cho dù có khổ cũng phải uống, nàng nội thương chưa lành lại nhiễm phong hàn, còn không chịu uống thuốc, là cố ý làm cho ta đau lòng mà chết có phải hay không?”
Nàng bĩu môi, không nói chuyện.
Hắn cẩn thận đem nàng ô vào lòng,“Miệng vết thương còn đau không?”
“Ân.”
Hắn nhẹ nhàng nâng tay áo bên trái của nàng lên, nguyên bản cánh tay trắng noãn bóng loáng giờ lại uốn lượn một vết sẹo xấu xí, hắn thân thủ chậm rãi vỗ về vết thương đang bắt đầu đóng vảy kia, ánh măt trở nên ám trầm.
“Thiếu gia, thuốc hầm xong tốt lắm.”
“Mang vào đây.”
“Vâng.”
Hạnh Nhi đem một chén thuốc đen như mục đưa tới cho Thu Li Phong sau đó liền rời đi, Tịch Tử Yên theo bản năng nhíu mày, rụt lùi về phía sau như con đà điểu cho rằng như vậy là có thể tránh được vận mệnh uống thuốc.
Hắn không cho nàng trốn tránh, đem nàng ôm vào trong lòng, cường ngạnh cầm chén thuốc đưa đến bên miệng của nàng.
“Hảo khổ……”
“Uống.”
Nàng bướng bỉnh lắc đầu, né tránh cái bát thuốc đen siêu đáng sợ kia.
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng loé lên mấy tia sáng, khoé môi chậm rãi giơ lên, “Thật sự không uống?”
Nàng kiên định lắc đầu.
“Vậy ta đây cũng còn cách hảo hảo uy* nàng.” Hắn than nhẹ một tiếng, cố ý tỏ vẻ rằng đây là không còn cách nào khác.
( uy: cái từ này bik giải thích thế nào nhỉ… mớm, đút… nói chung là không thể sát nghĩa được a…)
Nàng hồ nghi nhìn hắn, chỉ thấy hắn đột nhiên đem bát thuốc đến bên miệng mình uống một ngụm lớn, nàng trợn tròn mắt, sau đó lại thấy hắn đang không có hảo ý nhìn về phía mình, một chút linh quang hiện lên trong đầu, nàng thân thủ che miệng lại, không ngờ tay phải đã bị hắn chặt chẽ ngăn chặn, cánh tay trái lại bị thương không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn áp môi vào môi mình.
“Ô……” Đáng giận, thật sự hảo khổ a!
Nhìn nàng được người ta uy thuốc mà cánh môi trở nên đỏ bừng, lại nhìn bát thuốc trong tay đã hết sạch, Thu Li Phong cười đến thực thoả mãn, hiện tại sắc môi cua nàng không hề tái nhợt nữa, mà trở nên cực kì mê người.
“Vô lại!” Nàng đỏ mặt mắng hắn một câu. Hắn thế nhưng thật sự uy nàng uống thuốc, rõ ràng là thừa cơ ăn đậu hủ của nàng!
“Sắc mặt nàng quả nhiên tốt hơn rồi.”
“Hừ!”
“Yên Nhi.”
Nàng tựa vào trên nhuyễn điếm, giống như chợp mắt, kì thực là không muốn để ý đến hắn.
“Nàng thật sự vẫn tính ở lại khách phòng sao?” Hắn ôn tồn hỏi.
(Khách phòng là phòng dành cho khách ở nhá!)
Nàng ngay cả trợn mắt đều lười.“Ta là khách a.”
“Làm gì phải khách khí như vậy?”
“Lễ nghi là không thể bỏ.”
“Nàng là vị hôn thê của ta a.” Hắn hảo muốn ôm nàng ngủ a……
“Thì tính sao?” Nàng không phải còn chưa có gả lại đây sao?
Hắn nhịn không được thở dài,“Nàng đến tột cùng còn muốn tức giận tới khi nào?”
“Ta không có tức giận.” Có cũng tuyệt đối không thừa nhận.
Hắn thân thu vuốt ve hai má trắng mịn mượt mà của nàng, thấy nàng nhắm mắt quyết không mở, hắn yên tâm tiếp tục dời tay xuống….
“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, Tịch Tử Yên mở mắt, trong mắt là không nói gì nhưng lại mang ý nồng đậm cảnh cáo.
Thu hồi tay lại, nhìn trên mặt rõ ràng dấu vết năm ngón tay, Thu Li Phong rất là ai oán,“Yên Nhi……” Xuống tay thực không lưu tình a.
“Làm gì?”
“Ta thấy áo nàng có chút bị lỏng. Muốn giúp nàng buộc lại cho tốt thôi a.”
“Cám ơn.” Nàng cũng không vạch trần.
Cứ như vậy? Hắn chu môi oán hận nhìn nàng, oán niệm trong lòng ngày một ngày lại tăng thêm. Chuyện này rốt cuộc là sao? Từ khi nàng bị thương đến ở Bạch Vân sơn trang đã suốt một tháng , hoàn toàn không cho hắn một chút cơ hội để thân cận, luôn dùng cái loại như gần như xa này, thái độ đối với hắn luôn là ôn hoà không nóng không lạnh, quả thực sẽ đem hắn bức điên rồi.
Vẫy vẫy tay, nàng vẫn chưa trợn mắt.“Ngươi có vẻ còn có rất nhiều công việc trong trang muốn xử lý a, nhanh đi làm việc đi.”
“Ta muốn ở cùng nàng.” Giọng lấy lòng như vậy, tình cảm trong đó rõ ràng có thể cảm nhận được.
“Không cần, ta muốn ở một mình nằm ngắm cảnh đón gió, hai người liền nhiều phiền phức a.”
“Không cần tuyệt tình như vậy …” Hắn khó nén được bất mãn.
“Ta đây là nghĩ cho ngươi thôi, ngươi có Bạch Vân sơn trang cần để ý, cho nên cần đi làm chuyện của ngươi, ta một người dưỡng bệnh là tốt rồi, huống hồ còn có Hạnh Nhi chiếu cố ta.”
“Ngẫu nhiên nghỉ một chút cũng không có gì đáng ngại.”
“Giống như gần đây ngày nào cũng thường thường nhìn thấy ngươi đến đây nghỉ tạm nha.”
Hắn đều là vì ai a……
“Không cần lấy cha ta làm chuẩn, ta một chút cũng không muốn tưởng tượng mình sẽ giống như các nương đâu.”
Hắn hoang mang nhìn nàng.
“Vương phủ vẫn đều là do phẫn nương cùng di nương cai quản a.”
“Các di nương của nàng hảo hiền tuệ*.” Nhạc phụ thật sự là hảo phúc khí, chẳng những các phu nhân cảm tình với nhau tốt, hơn nữa mỗi người lại đều là vợ hiền, còn hắn đương nhiên không dám tả ủng hữu ôm**, bởi vì trước mắt hắn là một cái phải vô cùng vất vả mới có thể ứng phó nổi.
(*: có đức hạnh, trí tuệ)
(**: ý nói là nhìu thê thiếp đấy)
“Hâm mộ diễm phúc của cha ta ?” Nàng hơi mở mắt ra.
Thu Li Phong không tiếng động cười cười, hai tay nắm ở đầu vai của nàng, gần sát vào vành tai khéo léo của nàng khẽ nói,“Có một thê tử là đủ rồi.” Thuận tiện thơm một cái vào má nàng.
Tịch Tử Yên yên tâm khép mắt lại, hôm nay mặt trời quả thực ấm áp, uống thuốc xong nàng cũng có chút muốn ngủ.
Nghe hô hấp của nàng trở nên lâu dài mà bình thản, hắn biết nàng đang ngủ.
Ngẩng đấu ngắm ánh mặt trời ngoài cửa sổ, trên mặt hắn hiện ra một chút cười yếu ớt. Thời tiết hôm nay đúng là không tồi, phi thường thích hợp để nghỉ ngơi sau giữa trưa, vì thế, hắn yên tâm thoải mái cởi giày, cùng y* nằm bên cạnh nàng.
(*cùng y là còn nguyên y phục a…^^~)
Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại.
Thân mình duỗi thật dài, lười biếng xoay người, nhẹ nhàng quay đầu một chút, khoé miệng Tịch Tử Yên lộ ta một chút cười sáng lạn thoả mãn.
Mùa đông đi qua, thân thể của nàng rốt cục cũng hồi phục lại, thật sự là đáng mừng.
“Yên Nhi.”
Nghe thấy tiếng nói bao hàm tình ý ôn nhu như vậy, vị thiếu trang chủ tuấn mỹ nhã nhặn của Bạch Van sơn trang cũng tuỳ ý xuất hiện ở hành lang.
“Ngươi làm xong việc rồi?” Nàng miệng cười mà chống đỡ.
“Nàng thì sao? Thoạt nhìn thực vui vẻ.”
“Đúng nha, vết thương tốt lắm, bệnh cũng tốt , ta có thể về nhà .” (tốt là ổn, khoẻ, hồi phục nhá)
Hắn trầm ổn cười cười, không tỏ vẻ ý kiến, chính là thân thủ nhấc ống tay áo trái của nàng lên, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi không hề tỳ vết hiện ra, điều này làm cho hắn tươi cười càng thêm sâu sắc.
“Thật sự không có lưu lại vết sẹo.”
“Thuốc mỡ kia thật rất có công hiệu, so với thuốc cha ta lấy ở hoàng cung còn hơn a.” Nàng chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
“Nhạc phụ?”
“Đúng nha.”
“Nguyên nhân đâu?” Thu Li Phong hưng trí bừng bừng hỏi.
Nàng nâng mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không dấu vết thu hồi cánh tay trái, đem ống tay áo buông xuống, tuy rằng mùa xuân nhưng không khí vẫn còn lạnh, nàng muốn chú ý giữ ấm một chút.
“Sao ngươi lại muốn biết?”
“Nhàn nhã không có việc gì làm thì tán gẫu một chút cũng không sao.” Hắn gặp chiêu sách chiêu.
“Làm con không được nói xấu cha.”
“Nga.” Hắn hứng thú càng đậm.
Nàng liếc trắng mắt, “Chờ đến khi tóc ngươi bạc trắng, có phải cũng rất hy vọng thời trẻ của chính mình bị con cháu lấy ra làm chuyện phiếm để nói không?”
Hắn cười vui thích, trong mắt mang theo vài tia nghiền ngẫm, “Không ngờ nàng đã nghỉ đến lâu dài như vậy rồi a, chúng là ngay cả thân còn chưa có thành đâu, ân?”
Thoáng chốc, một rặng mây đỏ mờ ám xuất hiện che phủ lên gương mặt Tịch Tử Yên, nàng nhịn không được khẽ mắng một tiếng, “Im miệng!”
“Chúng ta ở sơn trang thành thân đơn giản rồi sau đó quay trở về thỉnh nhạc phụ bọn họ, không tốt sao?”
“Hừ.” Nàng quay đầu nhìn mây nhìn cây nhìn mọi người khác, chính là không muốn nhìn người đứng trước mặt.
Hắn đáng thương hề hề kề sát vào nàng, “Nàng đã lãnh đạm với ta hơn ba tháng rồi a, thật sự còn muốn tiếp tục sao?”
“Ta ngày mai muốn trở về nhà.” Dứt lời, nàng liền nghiêng người lui bước.
Thân thủ nàng nhanh như một ngọn gió mát, làm Thu Li Phong chỉ có thể than thở, “Yên Nhi.”
“Ngày mai giúp ta chuẩn bị xe.”
Nhìn bóng dáng nàng chậm rãi rời đi, hắn có nói cũng không ta cản giác ảo não ở trong lòng, từ sau hôn lễ của Lam Đồng Sinh, nàng liến cố ý kéo dãn khoảng cách giữa hai người bọn họ, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng nàng vẫn như trước chấp nhất ở trong lòng, nửa khắc cũng chưa từng quên.
“Yên Nhi …” Hắn cất cao thanh âm gọi nàng.
Váy phấn quay lại, giai nhân đang đứng ở hành lang hơi hơi nghiêng người, không nói gì chỉ nhìn lại đây.
“Nàng hận ta, có phải hay không?” Hắn đột nhiên sợ hãi nghe câu trả lời của nàng.
Từ rất xa nhìn thấy môi nàng nhẹ nhàng mấp máy gì đó, sau đó xoay người rời đi, biến mất ở trên hành lang, chỉ để lại một làn sương mù làm cho giang hồ đệ nhất mỹ nam hao tâm tổn trí.
“Chậm chậm a …”
Trong đôi mắt thật to tràn ngập bối rối, khoé miệng luôn luôn thích cười nay rõ tàng rũ xuống, chứng tỏ tâm tình chủ nhân của nó đang là không khỏi hờn giận, một đôi tay nhỏ bé lại không ngừng đem quần áo trang sứ mặc hết lên trên người nàng.
“Đâu có trễ.” Thanh âm thật nhàn nhã, tâm tình thực nhàn nhã, ngay cả biểu tình cũng nhàn nhã làm cho người ta hâm mộ.
“Bây giờ, chỉ sợ các tiểu thư phu nhân đều đã đến rồi, chỉ có tiểu thư người ngay cả quần áo cũng chưa mặc, thực là rất chậm a…..” Hai tay vẫn tiếp tục bận rộn.
“Nếu chậm thì sao?”
“Tiểu thư….” Tiểu nha hoàn bất mãn kéo dài thanh âm, hai tay loay hoay sau lưng chủ tử, “Nhiều năm nhà ta dạo chơi công viên như vậy, người tại sao mới đến có một lần?”
“Cho nên năm nay ta mới không sốt ruột.” Vừa nói nàng vừa thân thủ đem cây trâm bằng trân châu quá mức chói mắt rút xuống, thuận tay lau nhạt đi một ít son, tốt lắm, hiện tại thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Nhìn động tác chậm chạp của tiểu thư, ánh mắt Tiểu Thái nổi lên vài tia hoang mang.
Lúc xoau người chuẩn bị đi ra ngaòi, Tịch Tử Yên cũng chú ý tới biểu hiện của nha hoàn, “Tiểu Thái, đang suy nghĩ cái gì?”
“Tiểu thư, người cũng biết chúng là hàng năm đều đi dạo chơi công viên ở Hành cung là có mục đích gì chứ?”
“Mọi người đều biết.” Đó là nhân dịp để gặp mặt các công tử, các vị hào môn khuê tú đều biến đây thành ngày hội chọn rể.
“Biết vậy mà tiểu thư hôm nay thực sự còn tính đi?”
“Vì sao không đi?” Nàng khó hiểu.
“Nhưng là…… Nhưng là……” Tiếu Thái rụt rè vò vò khăn tay, “Nhưng là khi ở nhà Thái lão gia…… Ở nơi đó……. Tiểu thư….…”
Tịch Tử Yên vừa nghe lập tức hiểu được, đáy mắt hiện lân một chút quẫn bách, thản nhiên nói, “Ta không sao.”
“Tiểu thư thật sự không có việc gì?”
“Đương nhiên.”
Tiểu Thái vỗ vỗ bộ ngực, thở ra một hơi dài,“Nô tỳ nghẹn mấy tháng, rốt cục yên lòng , nhưng là, tiểu thư, vì sao Thái lão gia lại sớm đem nô tỳ phái trở về Nhàn vương phủ?”
“Bởi vì ngươi quá mức ngạc nhiên, ngoại công giận ngươi a.”
“Khi đó biểu tình của nô tỳ quả thực quá mức kỳ quái sao?” Nàng nhớ rõ ngày ấy quần áo vứt tán loạn dưới đất cùng với thanh âm ẩn nhẫn thống khổ của tiểu thư.
“Thật sự.” Nàng thần sắc như thường, không hề biến sắc.
“Vậy còn bộ quần áo nam nhân kia?”
Nàng thật muốn thở dài, ưu điểm lớn nhất và cũng là khuyết điểm lớn nhất của Tiểu Thái là toàn hỏi những câu hỏi…., mà không biết được đáp án thì không chịu thôi.
“Đó là quần áo của ta.” Thấy nàng một bộ mơ hồ không hiểu, Tịch Tử Yên đơn giản đem lời nói dối nói như thật hoàn toàn, “Đó là trang phục nữ phẫn nam trang của tiểu thư ta khi xuất môn.”
Nha đầu đơn thuần này không chút nghi ngờ mà tin ngay lập tức vào cách nói này, “A. tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi, ngươi nhất định bảo nô tỳ trở về, là muốn đi chơi một mình đúng hay không?”
“Đúng.”
“Tiểu thư thật là, cũng không mang Tiểu Thái đi cùng.” Cái miệng xinh đẹp nhỏ bé đô lên nói.
“Ta cảm thấy đi một mình thì sẽ không khiến người ta chú ý.”
“Nga.”
“Nghi vẫn trong lòng hết rồi, vậy hiện tại chúng ta có thể đi chưa?”
“Có thể , tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Nhìn tiểu nha hoàn sôi nổi chạy nhảy ra phía ngoài, Tịch Tử Yên ở phía sau nhịn không được lắc đầu cười khẽ.
Đến cửa Hành cung, xuyên qua một loạt các rường cột lâu vũ được chạm trổ tinh xảo, trong không khí là các loại hương phấn, tuỳ ý có thể thấy được những cẩm y hoa phục, kim quang lấp lánh, trang phục đẹp đẽ của các vị tiểu thư đang đứng ngắm hoa.
Thật vất vả mới đi qua được chỗ trung tâm bị hương khí bao phủ kia, hai chủ tớ mới có thể thở phào một hơi, nhưng cây tùng hoa cỏ ở ven hồ trong vườn đẹp như tiên cảnh, đằng sau phiến đá hình như còn có thấy người ngồi.
“Tiểu Thái, ta hình như nhìn thấy kia chính là thập lục muội, ngươi đi qua nhìn thử xem tại sao không có nha hoàn đi cùng nàng.”
“Vậy tiểu thư thì sao bây giờ?”
“Ta ở trong này nghi ngơi một chút.”
“Vậy nô tỳ đi qua xem thập lục tiểu thư a.”
Nhìn theo thân ảnh nha hoàn biến mất, Tịch Tử Yên chậm rãi đứng lên, theo hoa cỏ đi vòng ra phía sau.
Nàng nhớ rõ thân ảnh lúc nãy mình thấy là ở bên kia phiến đá….. Nàng theo trí nhớ đi đến, quả nhiên lại đằng sau phiến đá, khung cảnh tĩnh lặng có một nam tử mặc áo lam đang đứng gần cửa sổ, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.
Nghe thấy tiếng cước bộ lại gần, nam tử hơi hơi nghiêng người đi đến, nhìn thấy người tới, hắn tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ngươi đã đến rồi.”
Tịch Tử Yên cười như hoà anh đào, cố gắng xem xét hắn.
“Chúng ta đây có phải có thể đi rồi hay không?”
“Còn chưa đi được.” Nàng lắc đầu.
“Thiếu giáo chủ …”
“Hư, chớ có lên tiếng.”
“Vì sao còn chưa đi được?”
Con mắt của nàng vòng vo đảo qua lại, với tay ý vảo người nọ đến gần đây, “Diễn trò thì phải diễn nguyên bộ, nếu không sẽ chẳng ra cái gì cả, đúng không?”
“Nguyên bộ?” Vậy chằng phải thực phiền toái hay sao, nam tử dùng ánh mắt đem suy nghĩ trong lòng để lộ ra.
“Liễu hộ pháp, diễn nguyên bộ không nhất định là sẽ thực phiền toái.”
Liễu Hiệp nữ phẫn nam trang không cho là đúng bĩu môi, càng tiếp xúc với Tịch Tử Yên, nàng càng hiểu được vị Thiếu giáo chủ này theo chân giáo chủ bọn họ quả thực được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu, tính tình hai người đều kì quái tới cực điểm, nhưng lại cho rằng bọn họ kỳ thật là những con người bình thường nhất. (Min: haizz, thật BT!)
“Thuộc hạ chính là không rõ, vì sao lại muốn đi loanh quanh một vòng tròn như vậy?”
Nàng cụp lông mi xuống che dấu đi ánh mắt cùng thần sắc, “Ta nói rồi, ta không nghĩ muốn bước chân vào giang hồ.”
“Thuộc hạ hiểu được .”
“Vậy chúng ta có thể bắt đầu diễn được chưa?”
“Không thành vấn đề.”
Tiểu Thái vừa trở lại đập vào ngay trong tầm mắt, chính là nguyên bản hai thân ảnh lúc nãy đang cách xa nhau lại đang sóng vai mà đứng, lại còn cùng ngắm cảnh qua cửa sổ.
Tránh ở sau bụi hoa hồng xa nhất phía xa xa, Tiểu Thái nhịn không được dùng sức dụi dụi mắt. Nàng thật sự không nhìn lầm sao? Nũ tử đang cùng nam nhân sóng vai đứng ngắm cảnh bên cửa sổ, gương mặt phấn nộn mềm mại buông xuống, giống như là biểu tình xấu hổ kia, thật sự là chủ tử của nàng sao?
Nhìn bộ dáng bọn họ trò chuyện với nhau thật là vui vẻ Tiểu Thái không dám đi quấy rầy hai người, chỉ có thể ngồi xổm tại chỗ tiếp tục rình coi.
Năm ngày sau, tại Nhàn vương phủ.
Thư phòng rộng mở sáng ngời nhưng lại tràn ngập không khí nặng nề, mọi nô bộc gia nhân đều đã được lệch rời xa nơi này, chỉ để lại hai cha con Nhàn vương gia tại chiến trường rộng lớn này.
Lí Vân Đằng tuy đã ở tuổi trung niên nhưng nhờ thường xuyên điều dưỡng thoả đáng nên trông không ai nhận ra tuổi thật, nhưng giờ khắc này vẻ mặt lại âm trầm, trầm mặc không nói gì, chỉ ngồi sau bàn.
Mà Tịch Tử Yên đứng trước bàn là một thân xuân sam đầy đặn, mái tóc vừa được gội tẩy vẫn còn để dài mênh mông đẫm nước phía sau, trên khuôn mặt thanh tú không có một gợn sóng, thập phần thanh thản.
Cha và con gái hai người đều không nói gì, tuỳ ý để sự yên tĩnh bao phủ thư phòng.
Cuối cùng cũng là Lí Vân Đằng không nhịn được lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc đầu tiên.
“Ngươi thật sự phải gả cho người này?”
“Ân.”
“Cái đạo lý này ở đâu ra?”
“Cha không hài lòng hắn ở chỗ nào?” Nàng không đáp mà hỏi lại.
“Ngươi nói xem?”
“Bất kể là luận gia thế, bối cảnh hay nhân phẩm, hắn đều là tốt nhất, ngoại công không phải cũng đã gởi thư làm chứng đó sao?”
“Có lẽ là ta đa tâm, nhưng là…” Hắn trầm ngâm ,“Ta đến tột cùng vẫn cảm thấy người này rất khả nghi.”. (Min: hắc hắc… là nữ phẫn nam trang thì chả khả nghi là gì… há há há.)
Tịch Tử Yên buông mắt che dấu một chút ánh sáng vừa ẹt qua. Cha quả nhiên là lão hồ li, cư nhiên cảm giác được khác thường, tuy vậy nhưng miệng nàng vẫn như trước thản nhiên nói, “Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, tóm lại đây là người mà nữ nhi lựa chọn, cha cứ yên tâm đi.”
“Ta chính là lo lắng a.”
“Cha.”
“Ngươi là nữ nhi ta hiểu rõ nhất, ta cũng luôn luôn hy vọng ngươi được hưởng hạnh phúc tốt nhất mới đúng.” Cứ việc từ nhỏ đến lớn nàng luôn khiến hắn tức giận đến làm cả nhà gà bay chó sủa, nhưng là ở trong lòng hắn, chỉ có nữ nhi này mới là bảo bối quý nhất của hắn, là hòn ngọc quý trong tay hắn.
“Nữ nhi nhất định sẽ có được hạnh phúc tốt nhất, cha đừng nên lo lắng.” Nàng nâng mắt lên nhìn cha.
“Yên Nhi.”
“Cha.”
“Tuy rằng cha không biết ngươi đến tột cùng là đang làm ra cái sự tình gì, bất quá cha sẽ không ngăn ngươi làm chuyện mà ngươi muốn.” Thôi, con cháu đều có phúc của con cháu, đã lo chúng quản chúng mười mấy năm, giờ là lúc nên buông tay.
“Cám ơn cha.” Những lời này nàng nói thập phần thành khẩn.
“Ngươi quả nhiên là có giở trò quỷ.” Hắn thản nhiên thở dài.
“Nữ nhi không có.”
Bĩnh tĩnh liếc mắt nhìn nữ nhi đang cúi đầu trước bàn một cái, Lí Vân Đằng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Ngươi lớn rồi cũng phải ra khỏi nhà thôi, từ khi ngươi bỏ đi, ta đã chuẩn bị hết các thứ cho công việc thành thân rồi.”
“Nữ nhi cáo lui.”
Ra khỏi thư phòng, ngẩng đầu nhìn xem trời hôm nay có nắng không, Tịch Tử Yên chậm rãi lộ ra một chút tươi cười, nụ cười kia cực nhẹ cực đạm, lại còn hàm chứa sung sướng khó có thể bỏ qua.
“Tiểu thư, không có việc gì chứ?” Vừa ra tới hành lang liền thấy Tiểu Thái chạy đến đầu tiên.
“Không có việc gì.”
“Thật sự phải lập gia đình?” Cho tới bây giờ nàng vẫn có cảm giác không giống sự thật.
Tịch Tử Yên nở nụ cười,“Lập gia đình đâu phải trò đùa, ta làm sao có thể lấy chuyện này đến vui đùa.” (Min: hức… cưới nữ nhi còn nói không phải đùa đi…)
“Nhưng là…” Tiểu Thái hoang mang gãi gãi đầu, “Tại sao lại gả gấp như vậy a.” Tựa như là đang sốt ruột vậy, ở trong ấn tượng của nàng, tiểu thư rất ít khi vội vàng xao động như vậy.
Ánh mắt nhìn về phía trời phương tây nam, nụ cười trên môi Tịch Tử Yên có chút xâu xa khó hiểu, “Bởi vì ta đang vội a.”
Ở đại sa mạc đã mấy ngày liền, chỉ có cát vòng óng ánh một mảnh.
Mà tại một trấn nhỏ gần nơi cửa ải biên thùy, bão cát đầy trời này, gần đây cũng thực náo nhiệt phi phàm, nghe nói đại hội võ lâm ba năm mới tổ chức một lần, năm nay lại lựa chọn một nơi hoang mạc người ở thưa thớt làm nơi tổ chức, khiến cho những người thường dân vui mừng khôn xiết.
“Mụ nội nó, cái đồ mưu ma chước quỷ* nào làm ra cái này a, cư nhiên cửa hành đại hội võ lâm ở sa mạc?!” (Min: kỳ quái quả thực là phong cách của đa số nhân vật trong truyện…^^~)
(*:là chỉ người lắm mư nhìu kế, gian manh xảo quyệt)
“Việc này có quỷ mới biết, nơi này cứ chốc chốc lại có bão cát lớn, một hồi thì mưa tầm tã thật to, thật sự làm cho người ta không chịu nổi.”
“Ngay cả tìm một cái tỷ muội cũng không có…..” (Min:ta hỉu tỷ mụi đây là nữ nhân như kiểu ca kỹ ý nhá…)
Tuy chỉ là một tửu quán đơn sơ nhưng một chút cũng không gây trở ngại đến các đại hán lỗ mãng giang hồ to mồm uống rượu, ăn đại khối thịt, cùng với lớn tiếng tâm tình đủ loại đề tài. (Min: như mấy bà 888…)
“Mau nhìn kìa, Ngọc Kiếm công tử đến đây.”
“Thật là hắn a.”
“Nghe nói nữ nhân hắn thích chính là Thiếu giáo chủ của Thiên ma giáo.” Còn có thanh âm nói nhỏ.
“Đúng nha, nghe nói ở tiệc cưới của thiếu chủ tiêu cục Dương Oai lần trước không ít người đều tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy.”
“Không thể tưởng được danh môn chính phái Ngọc Kiếm công tử cư nhiên lại thích đối tượng là loại yêu nữ tài ma ngoại đạo, thật sự là thói đời khó đoán a.”
“Lời ấy sai rồi, cái gì Tiếu giáo chủ kia, ta có gặp qua, cảm giấc giống như là một vị tiểu thư khuê các, không hề có nửa điểm hơi thở giang hồ.”
“Chuyện này ta cũng có biết một hai, nghe nói nàng cũng ngày hôm ấy mới biết được sư phụ của mình cư nhiên chính là giáo chủ của Thiên mà giáo, cũng đã chịu kinh ngạc không nhỏ.”
“Cái đại ma đầu Mạc Vô Ngần kia luôn luôn thích giả thần giả quỷ, không nghĩ tới thu một cái đồ đệ cũng như vậy.”
Bên trong tửu quán bỗng có một mảnh tiếng động thổn thức.
“Má ơi …”
“Quỷ gọi là gì?”
“Mạc Vô Ngần!” Tuyệt đối hoảng sợ.
Trong tửu quán lập tức truyền đến âm thanh chén bát và bàn ghế đỗ vỡ.
Nam tử tuấn mỹ áo trắng như tuyết vẻ mặt mang theo ý cười tao nhã, còn lão tử ngoài sáu mươi tuổi mặc áo bào màu xanh thì ánh mắt lại nảy lửa sáng quắc.
Hai nam nhân cách nhau khoảng ba bốn trượng, yên lặng đối diện, tựa hồ như quanh mình tất thảy đều không tồn tại, thiên địa vạn vật chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mọi người nín thở, hai nam nhân gần đây được giang hồ đồn thổi có không ít quan hệ nay lại gặp gỡ, rốt cuộc sẽ xuất hiện cái tình cảnh gì đây? Mọi người đều mở to hai mắt chờ xem.
“Đã lâu không gặp.”
“Quả thật đã lâu .” Thu Li Phong cười nhướng mày,“Không nghĩ tới lại gặp mặt lúc này nơi đây.”
“Thật sự không nghĩ tới.” Lão nhân ha ha nở nụ cười.
“Mạc giáo chủ cũng tới tham gia đại hội võ lâm sao?”
“Nếu là đại hội võ lâm, Mạc mỗ đương nhiên muốn tới.” Hắn nhíu mắt lại, “Bất quá, Mạc mỗ nghĩ đến đây sẽ không gặp được Thu đại hiệp.”
Thu Li Phong cười khẽ,“Mạc giáo chủ cũng nói đây là đại hội võ lâm, Thu mỗ làm sao lại có thể không đến.”
“Nhưng là, nàng muốn xuất giá .”
Ý cười tao nhã trên mặt hắn nhất thời cứng đờ,“Nàng?”
“Đúng, nàng.”.
Tươi cười hoàn toàn biến mất.“Không có khả năng.”
“Thiên hạ không có chuyện gì là không có khả năng.” Mạc Vô Ngần cười đến thực tùy ý.
“Nàng chỉ là về nhà.”
“Về nhà lập gia đình thì không có gì là không đúng.” Hắn thực đồng ý gật đầu như giã tỏi.
Âm mưu, hắn thề tuyệt đối có âm mưu bên trong.“Vì sao ngươi biết?”
“Ngươi đã quên nàng là đồ đệ của ta sao?”
Thu Li Phong gắt gao nhìn thẳng hắn, một lúc lâu sau mới nghe thấy thanh âm rít ra từ hàm răng,“Thật sự?”
“Lừa ngươi là con chó nhỏ.” (Min: sư phụ dễ thương không chịu được.)
Nếu không có tiếng nói làm hắn dừng lại, Thu Li Phong liền xoay người đi ra cửa.
“Cho dù ngươi trở về ngay hiện tại cũng đã muộn rồi.” Giọng nói của Mạc Vô Ngần lạnh lùng phóng tới.
Thu Li Phong cước bộ gấp gáp bỗng dừng lại, chậm rãi trở lại, “Nàng cố ý sao?”
“Nga, bởi vì ta đã truyền tin tức cho nàng rằng đại hội võ lâm năm nay được tổ chức tại sa mạc.”
Hắn thực thống hận cái tên đối diện này lại lấy cái loại biểu tình vô tội đối mặt với hắn, nhưng trừ bỏ ẩn nhẫn thì không có biển pháp nào khác, bởi vì hắn chết tiệt chính là sư phụ của Tử Yên.
“Ta còn nói cho nàng, nếu không lập tức thành thân thì hãy chờ mà nhậm chức giáo chủ Thiên ma giáo đương nhiệm.” Mạc Vô Ngần khẩu khí càng thêm nhẹ nhàng đứng lên, thậm chí rất nhàn tình mà vuốt vuốt tóc, sao đó vừa lòng thu tay lại
Mọi thanh âm cốt cách đều truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.
Khó thấy nga, Ngọc Kiếm công tử luôn luôn tao nhã nhã nhặn lại có lúc tức giận!
Đoàn người vạn phần chờ mong nhìn chăm chú vào hai người đang giằng co trên đường, trong lòng khẩn trương đến tay cũng không nhịn được mà thấm mồ hôi ra.
“Đây là phương thức ngươi báo ân sao?”
Dát? Mọi người vẫn lau lau.
Mạc Vô Ngần cười ha ha,“Tiểu nha đầu kia không phải đã báo ân rồi sao?”
“Nàng có sao?” Hắn như thế nào không biết?
“Không có sao?”
Kế tiếp lại là một trận trầm mặc.
Bọn họ đến tột cùng có cái gì bí hiểm?
“Tốt lắm.” Thu Li Phong nghiến răng nghiến lợi, rốt cục hiểu được nguyên nhân vì sao vị hôn thê lại cam tâm tình nguyện làm người của hắn.
“Cám ơn khích lệ.”
Bọn họ đến tột cùng là đang nói cái gì a, mọi người tuy nghe được nhưng không hiểu ra sao, không rõ là gì, nhưng xem ra đương sự tựa hồ đã muốn đạt thành quan điểm chung, biểu tình càng giống nói đã nói hết.
Sau đó …
Làm cho mọi người nhụt chí chính là, căn bản không có sau đó, bởi vì Ngọc Kiếm công tử không có quá giận dữ mà động thủ cùng Mạc Vô Ngần, cũng không có lại quay đầu rời đi, mà là tâm bình khí tĩnh đi vào tửu quán, gọi một bầu rượu, hai đĩa đồ ăn, cùng giáo chủ Thiên mà giáo nâng cốc vui vẻ nói chuyện.
Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng dừng phía trên nhuyễn tháp, chiếu lên cô gái nguyên bản sắc mặt tái nhợt làm cho gương mặt nhiễm mấy phần ửng đỏ, chính là trong mơ nhưng hai mi Tịch Tử Yên vẫn hơi nhíu lại, tựa hồ dù đang ngủ say nhưng trong người vẫn có cảm giác khó chịu không khoẻ.
Một góc áo trắng nhẹ nhàng lướt qua trong phòng, không một tiếng động nhỏ nào tiêu sái bước đến cạnh nhuyễn tháp, ngồi ở bên người cô gái, thân thủ vuốt ve hàng mi đang nhíu lại của nàng, trong đáy mắt hiện lên trầm tĩnh cùng nồng đậm tự trách.
“Khụ khụ……”
Liên tiếp khan làm cho nàng từ trong mơ màng tỉnh lại, không thể không ngồi dậy, một bàn tay ôn hoà hiền hậu lập tức vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, giúp nàng thuận khí.
“Đã uống thuốc chưa?”
“Đã uống.” Tịch Tử Yên xoay người đi, không nhìn hắn.
“Yên Nhi.” Hắn thân thủ ôm lấy nàng, “Không cần lấy chính thân mình trừng phạt ta như vậy.”
“Ta không có.” Nàng vẫn quay đầu đi, không nhìn đến đôi mắt tràn đầy hối hận của hắn.
“Vậy cây sồi xanh ngoài cửa sổ kia cũng sinh bệnh sao? Tại sao lại cho nó uống nhiều thuốc như vậy?”
“Uống thứ kia thật khổ.” Mặt nàng lập tức nhăn thành một đoàn.
Thu Li Phong vừa tức giận vừa buồn cười,“Chỉ bởi vì sợ khổ, nàng liền đem thuốc đổ đi?”
“Thật sự rất rất khổ a, tựa như hoàng liên hầm thành nước.” (Min: theo ta bik thì Hoàng Liên là một vị thuốc rất rất đắng.)
“Cho dù có khổ cũng phải uống, nàng nội thương chưa lành lại nhiễm phong hàn, còn không chịu uống thuốc, là cố ý làm cho ta đau lòng mà chết có phải hay không?”
Nàng bĩu môi, không nói chuyện.
Hắn cẩn thận đem nàng ô vào lòng,“Miệng vết thương còn đau không?”
“Ân.”
Hắn nhẹ nhàng nâng tay áo bên trái của nàng lên, nguyên bản cánh tay trắng noãn bóng loáng giờ lại uốn lượn một vết sẹo xấu xí, hắn thân thủ chậm rãi vỗ về vết thương đang bắt đầu đóng vảy kia, ánh măt trở nên ám trầm.
“Thiếu gia, thuốc hầm xong tốt lắm.”
“Mang vào đây.”
“Vâng.”
Hạnh Nhi đem một chén thuốc đen như mục đưa tới cho Thu Li Phong sau đó liền rời đi, Tịch Tử Yên theo bản năng nhíu mày, rụt lùi về phía sau như con đà điểu cho rằng như vậy là có thể tránh được vận mệnh uống thuốc.
Hắn không cho nàng trốn tránh, đem nàng ôm vào trong lòng, cường ngạnh cầm chén thuốc đưa đến bên miệng của nàng.
“Hảo khổ……”
“Uống.”
Nàng bướng bỉnh lắc đầu, né tránh cái bát thuốc đen siêu đáng sợ kia.
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng loé lên mấy tia sáng, khoé môi chậm rãi giơ lên, “Thật sự không uống?”
Nàng kiên định lắc đầu.
“Vậy ta đây cũng còn cách hảo hảo uy nàng.” Hắn than nhẹ một tiếng, cố ý tỏ vẻ rằng đây là không còn cách nào khác.
( uy: cái từ này bik giải thích thế nào nhỉ… mớm, đút… nói chung là không thể sát nghĩa được a…)
Nàng hồ nghi nhìn hắn, chỉ thấy hắn đột nhiên đem bát thuốc đến bên miệng mình uống một ngụm lớn, nàng trợn tròn mắt, sau đó lại thấy hắn đang không có hảo ý nhìn về phía mình, một chút linh quang hiện lên trong đầu, nàng thân thủ che miệng lại, không ngờ tay phải đã bị hắn chặt chẽ ngăn chặn, cánh tay trái lại bị thương không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn áp môi vào môi mình.
“Ô……” Đáng giận, thật sự hảo khổ a!
Nhìn nàng được người ta uy thuốc mà cánh môi trở nên đỏ bừng, lại nhìn bát thuốc trong tay đã hết sạch, Thu Li Phong cười đến thực thoả mãn, hiện tại sắc môi cua nàng không hề tái nhợt nữa, mà trở nên cực kì mê người.
“Vô lại!” Nàng đỏ mặt mắng hắn một câu. Hắn thế nhưng thật sự uy nàng uống thuốc, rõ ràng là thừa cơ ăn đậu hủ của nàng!
“Sắc mặt nàng quả nhiên tốt hơn rồi.”
“Hừ!”
“Yên Nhi.”
Nàng tựa vào trên nhuyễn điếm, giống như chợp mắt, kì thực là không muốn để ý đến hắn.
“Nàng thật sự vẫn tính ở lại khách phòng sao?” Hắn ôn tồn hỏi.
(Khách phòng là phòng dành cho khách ở nhá!)
Nàng ngay cả trợn mắt đều lười.“Ta là khách a.”
“Làm gì phải khách khí như vậy?”
“Lễ nghi là không thể bỏ.”
“Nàng là vị hôn thê của ta a.” Hắn hảo muốn ôm nàng ngủ a……
“Thì tính sao?” Nàng không phải còn chưa có gả lại đây sao?
Hắn nhịn không được thở dài,“Nàng đến tột cùng còn muốn tức giận tới khi nào?”
“Ta không có tức giận.” Có cũng tuyệt đối không thừa nhận.
Hắn thân thu vuốt ve hai má trắng mịn mượt mà của nàng, thấy nàng nhắm mắt quyết không mở, hắn yên tâm tiếp tục dời tay xuống….
“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, Tịch Tử Yên mở mắt, trong mắt là không nói gì nhưng lại mang ý nồng đậm cảnh cáo.
Thu hồi tay lại, nhìn trên mặt rõ ràng dấu vết năm ngón tay, Thu Li Phong rất là ai oán,“Yên Nhi……” Xuống tay thực không lưu tình a.
“Làm gì?”
“Ta thấy áo nàng có chút bị lỏng. Muốn giúp nàng buộc lại cho tốt thôi a.”
“Cám ơn.” Nàng cũng không vạch trần.
Cứ như vậy? Hắn chu môi oán hận nhìn nàng, oán niệm trong lòng ngày một ngày lại tăng thêm. Chuyện này rốt cuộc là sao? Từ khi nàng bị thương đến ở Bạch Vân sơn trang đã suốt một tháng , hoàn toàn không cho hắn một chút cơ hội để thân cận, luôn dùng cái loại như gần như xa này, thái độ đối với hắn luôn là ôn hoà không nóng không lạnh, quả thực sẽ đem hắn bức điên rồi.
Vẫy vẫy tay, nàng vẫn chưa trợn mắt.“Ngươi có vẻ còn có rất nhiều công việc trong trang muốn xử lý a, nhanh đi làm việc đi.”
“Ta muốn ở cùng nàng.” Giọng lấy lòng như vậy, tình cảm trong đó rõ ràng có thể cảm nhận được.
“Không cần, ta muốn ở một mình nằm ngắm cảnh đón gió, hai người liền nhiều phiền phức a.”
“Không cần tuyệt tình như vậy …” Hắn khó nén được bất mãn.
“Ta đây là nghĩ cho ngươi thôi, ngươi có Bạch Vân sơn trang cần để ý, cho nên cần đi làm chuyện của ngươi, ta một người dưỡng bệnh là tốt rồi, huống hồ còn có Hạnh Nhi chiếu cố ta.”
“Ngẫu nhiên nghỉ một chút cũng không có gì đáng ngại.”
“Giống như gần đây ngày nào cũng thường thường nhìn thấy ngươi đến đây nghỉ tạm nha.”
Hắn đều là vì ai a……
“Không cần lấy cha ta làm chuẩn, ta một chút cũng không muốn tưởng tượng mình sẽ giống như các nương đâu.”
Hắn hoang mang nhìn nàng.
“Vương phủ vẫn đều là do phẫn nương cùng di nương cai quản a.”
“Các di nương của nàng hảo hiền tuệ.” Nhạc phụ thật sự là hảo phúc khí, chẳng những các phu nhân cảm tình với nhau tốt, hơn nữa mỗi người lại đều là vợ hiền, còn hắn đương nhiên không dám tả ủng hữu ôm, bởi vì trước mắt hắn là một cái phải vô cùng vất vả mới có thể ứng phó nổi.
(: có đức hạnh, trí tuệ)
(: ý nói là nhìu thê thiếp đấy)
“Hâm mộ diễm phúc của cha ta ?” Nàng hơi mở mắt ra.
Thu Li Phong không tiếng động cười cười, hai tay nắm ở đầu vai của nàng, gần sát vào vành tai khéo léo của nàng khẽ nói,“Có một thê tử là đủ rồi.” Thuận tiện thơm một cái vào má nàng.
Tịch Tử Yên yên tâm khép mắt lại, hôm nay mặt trời quả thực ấm áp, uống thuốc xong nàng cũng có chút muốn ngủ.
Nghe hô hấp của nàng trở nên lâu dài mà bình thản, hắn biết nàng đang ngủ.
Ngẩng đấu ngắm ánh mặt trời ngoài cửa sổ, trên mặt hắn hiện ra một chút cười yếu ớt. Thời tiết hôm nay đúng là không tồi, phi thường thích hợp để nghỉ ngơi sau giữa trưa, vì thế, hắn yên tâm thoải mái cởi giày, cùng y nằm bên cạnh nàng.
(cùng y là còn nguyên y phục a…^^~)
Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại.
Thân mình duỗi thật dài, lười biếng xoay người, nhẹ nhàng quay đầu một chút, khoé miệng Tịch Tử Yên lộ ta một chút cười sáng lạn thoả mãn.
Mùa đông đi qua, thân thể của nàng rốt cục cũng hồi phục lại, thật sự là đáng mừng.
“Yên Nhi.”
Nghe thấy tiếng nói bao hàm tình ý ôn nhu như vậy, vị thiếu trang chủ tuấn mỹ nhã nhặn của Bạch Van sơn trang cũng tuỳ ý xuất hiện ở hành lang.
“Ngươi làm xong việc rồi?” Nàng miệng cười mà chống đỡ.
“Nàng thì sao? Thoạt nhìn thực vui vẻ.”
“Đúng nha, vết thương tốt lắm, bệnh cũng tốt , ta có thể về nhà .” (tốt là ổn, khoẻ, hồi phục nhá)
Hắn trầm ổn cười cười, không tỏ vẻ ý kiến, chính là thân thủ nhấc ống tay áo trái của nàng lên, da thịt bóng loáng nhẵn nhụi không hề tỳ vết hiện ra, điều này làm cho hắn tươi cười càng thêm sâu sắc.
“Thật sự không có lưu lại vết sẹo.”
“Thuốc mỡ kia thật rất có công hiệu, so với thuốc cha ta lấy ở hoàng cung còn hơn a.” Nàng chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
“Nhạc phụ?”
“Đúng nha.”
“Nguyên nhân đâu?” Thu Li Phong hưng trí bừng bừng hỏi.
Nàng nâng mắt lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, không dấu vết thu hồi cánh tay trái, đem ống tay áo buông xuống, tuy rằng mùa xuân nhưng không khí vẫn còn lạnh, nàng muốn chú ý giữ ấm một chút.
“Sao ngươi lại muốn biết?”
“Nhàn nhã không có việc gì làm thì tán gẫu một chút cũng không sao.” Hắn gặp chiêu sách chiêu.
“Làm con không được nói xấu cha.”
“Nga.” Hắn hứng thú càng đậm.
Nàng liếc trắng mắt, “Chờ đến khi tóc ngươi bạc trắng, có phải cũng rất hy vọng thời trẻ của chính mình bị con cháu lấy ra làm chuyện phiếm để nói không?”
Hắn cười vui thích, trong mắt mang theo vài tia nghiền ngẫm, “Không ngờ nàng đã nghỉ đến lâu dài như vậy rồi a, chúng là ngay cả thân còn chưa có thành đâu, ân?”
Thoáng chốc, một rặng mây đỏ mờ ám xuất hiện che phủ lên gương mặt Tịch Tử Yên, nàng nhịn không được khẽ mắng một tiếng, “Im miệng!”
“Chúng ta ở sơn trang thành thân đơn giản rồi sau đó quay trở về thỉnh nhạc phụ bọn họ, không tốt sao?”
“Hừ.” Nàng quay đầu nhìn mây nhìn cây nhìn mọi người khác, chính là không muốn nhìn người đứng trước mặt.
Hắn đáng thương hề hề kề sát vào nàng, “Nàng đã lãnh đạm với ta hơn ba tháng rồi a, thật sự còn muốn tiếp tục sao?”
“Ta ngày mai muốn trở về nhà.” Dứt lời, nàng liền nghiêng người lui bước.
Thân thủ nàng nhanh như một ngọn gió mát, làm Thu Li Phong chỉ có thể than thở, “Yên Nhi.”
“Ngày mai giúp ta chuẩn bị xe.”
Nhìn bóng dáng nàng chậm rãi rời đi, hắn có nói cũng không ta cản giác ảo não ở trong lòng, từ sau hôn lễ của Lam Đồng Sinh, nàng liến cố ý kéo dãn khoảng cách giữa hai người bọn họ, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, nhưng nàng vẫn như trước chấp nhất ở trong lòng, nửa khắc cũng chưa từng quên.
“Yên Nhi …” Hắn cất cao thanh âm gọi nàng.
Váy phấn quay lại, giai nhân đang đứng ở hành lang hơi hơi nghiêng người, không nói gì chỉ nhìn lại đây.
“Nàng hận ta, có phải hay không?” Hắn đột nhiên sợ hãi nghe câu trả lời của nàng.
Từ rất xa nhìn thấy môi nàng nhẹ nhàng mấp máy gì đó, sau đó xoay người rời đi, biến mất ở trên hành lang, chỉ để lại một làn sương mù làm cho giang hồ đệ nhất mỹ nam hao tâm tổn trí.
“Chậm chậm a …”
Trong đôi mắt thật to tràn ngập bối rối, khoé miệng luôn luôn thích cười nay rõ tàng rũ xuống, chứng tỏ tâm tình chủ nhân của nó đang là không khỏi hờn giận, một đôi tay nhỏ bé lại không ngừng đem quần áo trang sứ mặc hết lên trên người nàng.
“Đâu có trễ.” Thanh âm thật nhàn nhã, tâm tình thực nhàn nhã, ngay cả biểu tình cũng nhàn nhã làm cho người ta hâm mộ.
“Bây giờ, chỉ sợ các tiểu thư phu nhân đều đã đến rồi, chỉ có tiểu thư người ngay cả quần áo cũng chưa mặc, thực là rất chậm a…..” Hai tay vẫn tiếp tục bận rộn.
“Nếu chậm thì sao?”
“Tiểu thư….” Tiểu nha hoàn bất mãn kéo dài thanh âm, hai tay loay hoay sau lưng chủ tử, “Nhiều năm nhà ta dạo chơi công viên như vậy, người tại sao mới đến có một lần?”
“Cho nên năm nay ta mới không sốt ruột.” Vừa nói nàng vừa thân thủ đem cây trâm bằng trân châu quá mức chói mắt rút xuống, thuận tay lau nhạt đi một ít son, tốt lắm, hiện tại thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái hơn.
Nhìn động tác chậm chạp của tiểu thư, ánh mắt Tiểu Thái nổi lên vài tia hoang mang.
Lúc xoau người chuẩn bị đi ra ngaòi, Tịch Tử Yên cũng chú ý tới biểu hiện của nha hoàn, “Tiểu Thái, đang suy nghĩ cái gì?”
“Tiểu thư, người cũng biết chúng là hàng năm đều đi dạo chơi công viên ở Hành cung là có mục đích gì chứ?”
“Mọi người đều biết.” Đó là nhân dịp để gặp mặt các công tử, các vị hào môn khuê tú đều biến đây thành ngày hội chọn rể.
“Biết vậy mà tiểu thư hôm nay thực sự còn tính đi?”
“Vì sao không đi?” Nàng khó hiểu.
“Nhưng là…… Nhưng là……” Tiếu Thái rụt rè vò vò khăn tay, “Nhưng là khi ở nhà Thái lão gia…… Ở nơi đó……. Tiểu thư….…”
Tịch Tử Yên vừa nghe lập tức hiểu được, đáy mắt hiện lân một chút quẫn bách, thản nhiên nói, “Ta không sao.”
“Tiểu thư thật sự không có việc gì?”
“Đương nhiên.”
Tiểu Thái vỗ vỗ bộ ngực, thở ra một hơi dài,“Nô tỳ nghẹn mấy tháng, rốt cục yên lòng , nhưng là, tiểu thư, vì sao Thái lão gia lại sớm đem nô tỳ phái trở về Nhàn vương phủ?”
“Bởi vì ngươi quá mức ngạc nhiên, ngoại công giận ngươi a.”
“Khi đó biểu tình của nô tỳ quả thực quá mức kỳ quái sao?” Nàng nhớ rõ ngày ấy quần áo vứt tán loạn dưới đất cùng với thanh âm ẩn nhẫn thống khổ của tiểu thư.
“Thật sự.” Nàng thần sắc như thường, không hề biến sắc.
“Vậy còn bộ quần áo nam nhân kia?”
Nàng thật muốn thở dài, ưu điểm lớn nhất và cũng là khuyết điểm lớn nhất của Tiểu Thái là toàn hỏi những câu hỏi…., mà không biết được đáp án thì không chịu thôi.
“Đó là quần áo của ta.” Thấy nàng một bộ mơ hồ không hiểu, Tịch Tử Yên đơn giản đem lời nói dối nói như thật hoàn toàn, “Đó là trang phục nữ phẫn nam trang của tiểu thư ta khi xuất môn.”
Nha đầu đơn thuần này không chút nghi ngờ mà tin ngay lập tức vào cách nói này, “A. tiểu thư, nô tỳ hiểu rồi, ngươi nhất định bảo nô tỳ trở về, là muốn đi chơi một mình đúng hay không?”
“Đúng.”
“Tiểu thư thật là, cũng không mang Tiểu Thái đi cùng.” Cái miệng xinh đẹp nhỏ bé đô lên nói.
“Ta cảm thấy đi một mình thì sẽ không khiến người ta chú ý.”
“Nga.”
“Nghi vẫn trong lòng hết rồi, vậy hiện tại chúng ta có thể đi chưa?”
“Có thể , tiểu thư, chúng ta đi thôi.”
Nhìn tiểu nha hoàn sôi nổi chạy nhảy ra phía ngoài, Tịch Tử Yên ở phía sau nhịn không được lắc đầu cười khẽ.
Đến cửa Hành cung, xuyên qua một loạt các rường cột lâu vũ được chạm trổ tinh xảo, trong không khí là các loại hương phấn, tuỳ ý có thể thấy được những cẩm y hoa phục, kim quang lấp lánh, trang phục đẹp đẽ của các vị tiểu thư đang đứng ngắm hoa.
Thật vất vả mới đi qua được chỗ trung tâm bị hương khí bao phủ kia, hai chủ tớ mới có thể thở phào một hơi, nhưng cây tùng hoa cỏ ở ven hồ trong vườn đẹp như tiên cảnh, đằng sau phiến đá hình như còn có thấy người ngồi.
“Tiểu Thái, ta hình như nhìn thấy kia chính là thập lục muội, ngươi đi qua nhìn thử xem tại sao không có nha hoàn đi cùng nàng.”
“Vậy tiểu thư thì sao bây giờ?”
“Ta ở trong này nghi ngơi một chút.”
“Vậy nô tỳ đi qua xem thập lục tiểu thư a.”
Nhìn theo thân ảnh nha hoàn biến mất, Tịch Tử Yên chậm rãi đứng lên, theo hoa cỏ đi vòng ra phía sau.
Nàng nhớ rõ thân ảnh lúc nãy mình thấy là ở bên kia phiến đá….. Nàng theo trí nhớ đi đến, quả nhiên lại đằng sau phiến đá, khung cảnh tĩnh lặng có một nam tử mặc áo lam đang đứng gần cửa sổ, tựa hồ đang tự hỏi cái gì.
Nghe thấy tiếng cước bộ lại gần, nam tử hơi hơi nghiêng người đi đến, nhìn thấy người tới, hắn tựa hồ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Ngươi đã đến rồi.”
Tịch Tử Yên cười như hoà anh đào, cố gắng xem xét hắn.
“Chúng ta đây có phải có thể đi rồi hay không?”
“Còn chưa đi được.” Nàng lắc đầu.
“Thiếu giáo chủ …”
“Hư, chớ có lên tiếng.”
“Vì sao còn chưa đi được?”
Con mắt của nàng vòng vo đảo qua lại, với tay ý vảo người nọ đến gần đây, “Diễn trò thì phải diễn nguyên bộ, nếu không sẽ chẳng ra cái gì cả, đúng không?”
“Nguyên bộ?” Vậy chằng phải thực phiền toái hay sao, nam tử dùng ánh mắt đem suy nghĩ trong lòng để lộ ra.
“Liễu hộ pháp, diễn nguyên bộ không nhất định là sẽ thực phiền toái.”
Liễu Hiệp nữ phẫn nam trang không cho là đúng bĩu môi, càng tiếp xúc với Tịch Tử Yên, nàng càng hiểu được vị Thiếu giáo chủ này theo chân giáo chủ bọn họ quả thực được đúc ra từ cùng một khuôn mẫu, tính tình hai người đều kì quái tới cực điểm, nhưng lại cho rằng bọn họ kỳ thật là những con người bình thường nhất. (Min: haizz, thật BT!)
“Thuộc hạ chính là không rõ, vì sao lại muốn đi loanh quanh một vòng tròn như vậy?”
Nàng cụp lông mi xuống che dấu đi ánh mắt cùng thần sắc, “Ta nói rồi, ta không nghĩ muốn bước chân vào giang hồ.”
“Thuộc hạ hiểu được .”
“Vậy chúng ta có thể bắt đầu diễn được chưa?”
“Không thành vấn đề.”
Tiểu Thái vừa trở lại đập vào ngay trong tầm mắt, chính là nguyên bản hai thân ảnh lúc nãy đang cách xa nhau lại đang sóng vai mà đứng, lại còn cùng ngắm cảnh qua cửa sổ.
Tránh ở sau bụi hoa hồng xa nhất phía xa xa, Tiểu Thái nhịn không được dùng sức dụi dụi mắt. Nàng thật sự không nhìn lầm sao? Nũ tử đang cùng nam nhân sóng vai đứng ngắm cảnh bên cửa sổ, gương mặt phấn nộn mềm mại buông xuống, giống như là biểu tình xấu hổ kia, thật sự là chủ tử của nàng sao?
Nhìn bộ dáng bọn họ trò chuyện với nhau thật là vui vẻ Tiểu Thái không dám đi quấy rầy hai người, chỉ có thể ngồi xổm tại chỗ tiếp tục rình coi.
Năm ngày sau, tại Nhàn vương phủ.
Thư phòng rộng mở sáng ngời nhưng lại tràn ngập không khí nặng nề, mọi nô bộc gia nhân đều đã được lệch rời xa nơi này, chỉ để lại hai cha con Nhàn vương gia tại chiến trường rộng lớn này.
Lí Vân Đằng tuy đã ở tuổi trung niên nhưng nhờ thường xuyên điều dưỡng thoả đáng nên trông không ai nhận ra tuổi thật, nhưng giờ khắc này vẻ mặt lại âm trầm, trầm mặc không nói gì, chỉ ngồi sau bàn.
Mà Tịch Tử Yên đứng trước bàn là một thân xuân sam đầy đặn, mái tóc vừa được gội tẩy vẫn còn để dài mênh mông đẫm nước phía sau, trên khuôn mặt thanh tú không có một gợn sóng, thập phần thanh thản.
Cha và con gái hai người đều không nói gì, tuỳ ý để sự yên tĩnh bao phủ thư phòng.
Cuối cùng cũng là Lí Vân Đằng không nhịn được lên tiếng đánh vỡ sự trầm mặc đầu tiên.
“Ngươi thật sự phải gả cho người này?”
“Ân.”
“Cái đạo lý này ở đâu ra?”
“Cha không hài lòng hắn ở chỗ nào?” Nàng không đáp mà hỏi lại.
“Ngươi nói xem?”
“Bất kể là luận gia thế, bối cảnh hay nhân phẩm, hắn đều là tốt nhất, ngoại công không phải cũng đã gởi thư làm chứng đó sao?”
“Có lẽ là ta đa tâm, nhưng là…” Hắn trầm ngâm ,“Ta đến tột cùng vẫn cảm thấy người này rất khả nghi.”. (Min: hắc hắc… là nữ phẫn nam trang thì chả khả nghi là gì… há há há.)
Tịch Tử Yên buông mắt che dấu một chút ánh sáng vừa ẹt qua. Cha quả nhiên là lão hồ li, cư nhiên cảm giác được khác thường, tuy vậy nhưng miệng nàng vẫn như trước thản nhiên nói, “Mặc kệ kết quả cuối cùng như thế nào, tóm lại đây là người mà nữ nhi lựa chọn, cha cứ yên tâm đi.”
“Ta chính là lo lắng a.”
“Cha.”
“Ngươi là nữ nhi ta hiểu rõ nhất, ta cũng luôn luôn hy vọng ngươi được hưởng hạnh phúc tốt nhất mới đúng.” Cứ việc từ nhỏ đến lớn nàng luôn khiến hắn tức giận đến làm cả nhà gà bay chó sủa, nhưng là ở trong lòng hắn, chỉ có nữ nhi này mới là bảo bối quý nhất của hắn, là hòn ngọc quý trong tay hắn.
“Nữ nhi nhất định sẽ có được hạnh phúc tốt nhất, cha đừng nên lo lắng.” Nàng nâng mắt lên nhìn cha.
“Yên Nhi.”
“Cha.”
“Tuy rằng cha không biết ngươi đến tột cùng là đang làm ra cái sự tình gì, bất quá cha sẽ không ngăn ngươi làm chuyện mà ngươi muốn.” Thôi, con cháu đều có phúc của con cháu, đã lo chúng quản chúng mười mấy năm, giờ là lúc nên buông tay.
“Cám ơn cha.” Những lời này nàng nói thập phần thành khẩn.
“Ngươi quả nhiên là có giở trò quỷ.” Hắn thản nhiên thở dài.
“Nữ nhi không có.”
Bĩnh tĩnh liếc mắt nhìn nữ nhi đang cúi đầu trước bàn một cái, Lí Vân Đằng nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Ngươi lớn rồi cũng phải ra khỏi nhà thôi, từ khi ngươi bỏ đi, ta đã chuẩn bị hết các thứ cho công việc thành thân rồi.”
“Nữ nhi cáo lui.”
Ra khỏi thư phòng, ngẩng đầu nhìn xem trời hôm nay có nắng không, Tịch Tử Yên chậm rãi lộ ra một chút tươi cười, nụ cười kia cực nhẹ cực đạm, lại còn hàm chứa sung sướng khó có thể bỏ qua.
“Tiểu thư, không có việc gì chứ?” Vừa ra tới hành lang liền thấy Tiểu Thái chạy đến đầu tiên.
“Không có việc gì.”
“Thật sự phải lập gia đình?” Cho tới bây giờ nàng vẫn có cảm giác không giống sự thật.
Tịch Tử Yên nở nụ cười,“Lập gia đình đâu phải trò đùa, ta làm sao có thể lấy chuyện này đến vui đùa.” (Min: hức… cưới nữ nhi còn nói không phải đùa đi…)
“Nhưng là…” Tiểu Thái hoang mang gãi gãi đầu, “Tại sao lại gả gấp như vậy a.” Tựa như là đang sốt ruột vậy, ở trong ấn tượng của nàng, tiểu thư rất ít khi vội vàng xao động như vậy.
Ánh mắt nhìn về phía trời phương tây nam, nụ cười trên môi Tịch Tử Yên có chút xâu xa khó hiểu, “Bởi vì ta đang vội a.”
Ở đại sa mạc đã mấy ngày liền, chỉ có cát vòng óng ánh một mảnh.
Mà tại một trấn nhỏ gần nơi cửa ải biên thùy, bão cát đầy trời này, gần đây cũng thực náo nhiệt phi phàm, nghe nói đại hội võ lâm ba năm mới tổ chức một lần, năm nay lại lựa chọn một nơi hoang mạc người ở thưa thớt làm nơi tổ chức, khiến cho những người thường dân vui mừng khôn xiết.
“Mụ nội nó, cái đồ mưu ma chước quỷ nào làm ra cái này a, cư nhiên cửa hành đại hội võ lâm ở sa mạc?!” (Min: kỳ quái quả thực là phong cách của đa số nhân vật trong truyện…^^~)
(:là chỉ người lắm mư nhìu kế, gian manh xảo quyệt)
“Việc này có quỷ mới biết, nơi này cứ chốc chốc lại có bão cát lớn, một hồi thì mưa tầm tã thật to, thật sự làm cho người ta không chịu nổi.”
“Ngay cả tìm một cái tỷ muội cũng không có…..” (Min:ta hỉu tỷ mụi đây là nữ nhân như kiểu ca kỹ ý nhá…)
Tuy chỉ là một tửu quán đơn sơ nhưng một chút cũng không gây trở ngại đến các đại hán lỗ mãng giang hồ to mồm uống rượu, ăn đại khối thịt, cùng với lớn tiếng tâm tình đủ loại đề tài. (Min: như mấy bà …)
“Mau nhìn kìa, Ngọc Kiếm công tử đến đây.”
“Thật là hắn a.”
“Nghe nói nữ nhân hắn thích chính là Thiếu giáo chủ của Thiên ma giáo.” Còn có thanh âm nói nhỏ.
“Đúng nha, nghe nói ở tiệc cưới của thiếu chủ tiêu cục Dương Oai lần trước không ít người đều tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy.”
“Không thể tưởng được danh môn chính phái Ngọc Kiếm công tử cư nhiên lại thích đối tượng là loại yêu nữ tài ma ngoại đạo, thật sự là thói đời khó đoán a.”
“Lời ấy sai rồi, cái gì Tiếu giáo chủ kia, ta có gặp qua, cảm giấc giống như là một vị tiểu thư khuê các, không hề có nửa điểm hơi thở giang hồ.”
“Chuyện này ta cũng có biết một hai, nghe nói nàng cũng ngày hôm ấy mới biết được sư phụ của mình cư nhiên chính là giáo chủ của Thiên mà giáo, cũng đã chịu kinh ngạc không nhỏ.”
“Cái đại ma đầu Mạc Vô Ngần kia luôn luôn thích giả thần giả quỷ, không nghĩ tới thu một cái đồ đệ cũng như vậy.”
Bên trong tửu quán bỗng có một mảnh tiếng động thổn thức.
“Má ơi …”
“Quỷ gọi là gì?”
“Mạc Vô Ngần!” Tuyệt đối hoảng sợ.
Trong tửu quán lập tức truyền đến âm thanh chén bát và bàn ghế đỗ vỡ.
Nam tử tuấn mỹ áo trắng như tuyết vẻ mặt mang theo ý cười tao nhã, còn lão tử ngoài sáu mươi tuổi mặc áo bào màu xanh thì ánh mắt lại nảy lửa sáng quắc.
Hai nam nhân cách nhau khoảng ba bốn trượng, yên lặng đối diện, tựa hồ như quanh mình tất thảy đều không tồn tại, thiên địa vạn vật chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mọi người nín thở, hai nam nhân gần đây được giang hồ đồn thổi có không ít quan hệ nay lại gặp gỡ, rốt cuộc sẽ xuất hiện cái tình cảnh gì đây? Mọi người đều mở to hai mắt chờ xem.
“Đã lâu không gặp.”
“Quả thật đã lâu .” Thu Li Phong cười nhướng mày,“Không nghĩ tới lại gặp mặt lúc này nơi đây.”
“Thật sự không nghĩ tới.” Lão nhân ha ha nở nụ cười.
“Mạc giáo chủ cũng tới tham gia đại hội võ lâm sao?”
“Nếu là đại hội võ lâm, Mạc mỗ đương nhiên muốn tới.” Hắn nhíu mắt lại, “Bất quá, Mạc mỗ nghĩ đến đây sẽ không gặp được Thu đại hiệp.”
Thu Li Phong cười khẽ,“Mạc giáo chủ cũng nói đây là đại hội võ lâm, Thu mỗ làm sao lại có thể không đến.”
“Nhưng là, nàng muốn xuất giá .”
Ý cười tao nhã trên mặt hắn nhất thời cứng đờ,“Nàng?”
“Đúng, nàng.”.
Tươi cười hoàn toàn biến mất.“Không có khả năng.”
“Thiên hạ không có chuyện gì là không có khả năng.” Mạc Vô Ngần cười đến thực tùy ý.
“Nàng chỉ là về nhà.”
“Về nhà lập gia đình thì không có gì là không đúng.” Hắn thực đồng ý gật đầu như giã tỏi.
Âm mưu, hắn thề tuyệt đối có âm mưu bên trong.“Vì sao ngươi biết?”
“Ngươi đã quên nàng là đồ đệ của ta sao?”
Thu Li Phong gắt gao nhìn thẳng hắn, một lúc lâu sau mới nghe thấy thanh âm rít ra từ hàm răng,“Thật sự?”
“Lừa ngươi là con chó nhỏ.” (Min: sư phụ dễ thương không chịu được.)
Nếu không có tiếng nói làm hắn dừng lại, Thu Li Phong liền xoay người đi ra cửa.
“Cho dù ngươi trở về ngay hiện tại cũng đã muộn rồi.” Giọng nói của Mạc Vô Ngần lạnh lùng phóng tới.
Thu Li Phong cước bộ gấp gáp bỗng dừng lại, chậm rãi trở lại, “Nàng cố ý sao?”
“Nga, bởi vì ta đã truyền tin tức cho nàng rằng đại hội võ lâm năm nay được tổ chức tại sa mạc.”
Hắn thực thống hận cái tên đối diện này lại lấy cái loại biểu tình vô tội đối mặt với hắn, nhưng trừ bỏ ẩn nhẫn thì không có biển pháp nào khác, bởi vì hắn chết tiệt chính là sư phụ của Tử Yên.
“Ta còn nói cho nàng, nếu không lập tức thành thân thì hãy chờ mà nhậm chức giáo chủ Thiên ma giáo đương nhiệm.” Mạc Vô Ngần khẩu khí càng thêm nhẹ nhàng đứng lên, thậm chí rất nhàn tình mà vuốt vuốt tóc, sao đó vừa lòng thu tay lại
Mọi thanh âm cốt cách đều truyền đến tai mọi người một cách rõ ràng.
Khó thấy nga, Ngọc Kiếm công tử luôn luôn tao nhã nhã nhặn lại có lúc tức giận!
Đoàn người vạn phần chờ mong nhìn chăm chú vào hai người đang giằng co trên đường, trong lòng khẩn trương đến tay cũng không nhịn được mà thấm mồ hôi ra.
“Đây là phương thức ngươi báo ân sao?”
Dát? Mọi người vẫn lau lau.
Mạc Vô Ngần cười ha ha,“Tiểu nha đầu kia không phải đã báo ân rồi sao?”
“Nàng có sao?” Hắn như thế nào không biết?
“Không có sao?”
Kế tiếp lại là một trận trầm mặc.
Bọn họ đến tột cùng có cái gì bí hiểm?
“Tốt lắm.” Thu Li Phong nghiến răng nghiến lợi, rốt cục hiểu được nguyên nhân vì sao vị hôn thê lại cam tâm tình nguyện làm người của hắn.
“Cám ơn khích lệ.”
Bọn họ đến tột cùng là đang nói cái gì a, mọi người tuy nghe được nhưng không hiểu ra sao, không rõ là gì, nhưng xem ra đương sự tựa hồ đã muốn đạt thành quan điểm chung, biểu tình càng giống nói đã nói hết.
Sau đó …
Làm cho mọi người nhụt chí chính là, căn bản không có sau đó, bởi vì Ngọc Kiếm công tử không có quá giận dữ mà động thủ cùng Mạc Vô Ngần, cũng không có lại quay đầu rời đi, mà là tâm bình khí tĩnh đi vào tửu quán, gọi một bầu rượu, hai đĩa đồ ăn, cùng giáo chủ Thiên mà giáo nâng cốc vui vẻ nói chuyện.