Bởi vì thời gian dài cô đều ở trong nhà suy nghĩ truyện xưa, họa bản vẽ. Ngoại trừ bạn bè mời, gần như chỉ có thời điểm ba bữa cô mới ra ngoài kiếm đồ ăn. Cho nên trong một tháng chuyển tới đây, cô không chạm mặt hàng xóm, cũng không biết người sáng sớm có “lòng tốt” gọi cô rời giường, buổi tối “giúp đỡ” cô đọc sách, có bộ dáng như thế nào.
Tần Hàm nhanh chóng quan sát đối phương một lần.
Người đàn ông này nhìn qua khoảng ba mươi tuổi, tây trang thẳng thớm, đeo mắt kính gọng vàng. Đằng sau mắt kính là một cặp mắt sắc bén, khóe miệng mím chặt, nhìn qua ra vẻ đạo mạo trang nghiêm.
Nếu như cô chạy đi nói với mọi người, người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đã muốn “ưm ừ a a” hết tám trăm lần. Tám phần cô sẽ bị cảnh sách lấy tội danh nối dối bắt đi ăn cơm tù.
Thật là người không thể nhìn bề ngoài.
Cô khẽ nhếch miệng, chính mắt nghiệm chứng câu thành ngữ này.
“Chào buổi sáng.” Người đàn ông gật đầu với cô.
Chính là giọng nói này! Chính là giọng nói này không sai! Khàn khàn, trầm thấp.
Trời ạ! Người đàn ông này thật sự là con mèo đực cách vách!
“Chào buổi sáng......” Môi của cô không hiểu tại sao lại phát run.
Bọn họ từng người tiến vào thang máy, không gian nho nhỏ chỉ có hai người bọn họ. Tần Hàm đứng phía sau không biết vì sao cảm thấy hô hấp khó khăn, gần như sắp hít thở không thông.
Đêm đó, cô nằm một cơn ác mộng.
Cô nằm mơ thấy người đàn ông cách vách vì người phụ nữ kia không thể thỏa mãn hắn đã phá cửa phòng cô, bá vương ngạnh thượng cung.
Tần Hàm tỉnh lại trong tiếng thét chói tai của bản thân, nhanh chóng gọi điện thoại nói với Biên Phiếm cảnh đáng sợ trong mơ.
Không ngờ cái người không có lương tâm Biên Phiếm kia phản ứng lại là cười ha ha, cười cô chưa thỏa mãn dục vọng, muốn có một người đàn ông dung mãnh giữ lấy lần đầu tiên của cô.
Tần Hàm mới không phải như vậy! Lần nào Biên Phiếm cũng thích nói hưu nói vượn, thật sự là kết giao lầm con người hại bạn.
Tình huống như thế lại qua một tháng, Tần Hàm cũng tương đối thích ứng loại “vận động” không gián đoạn của cặp đôi cách vách. Thậm chí thời điểm cách vách cả ngày đều im ắng, ngược lại cô cảm thấy dường như thiếu cái gì
Cô thật sự bị ô nhiễm rồi!
Tần Hàm trừng mắt nhìn đứa bé đáng yêu dưới ngòi bút, nghĩ tác giả vẽ bọn họ đã sớm bị nước bùn làm nhiễm, không khỏi đau buồn, thật sâu cảm thấy cô đang lừa gạt đám bạn nhỏ đáng yêu.
Cảm xúc nhất thời xuống thấp, cô liền không có tâm tình vẽ tiếp.
Nhìn thời gian, cũng nhanh đến giờ ăn cơm trưa.
Tần Hàm tắt máy tính, đi đến tiệm thức ăn nhanh gần đó kiếm đồ ăn.
******
Vừa đi đến gần tiệm thức ăn nhanh, Tầm Hàm liền không tự chủ được bị một bóng dẫn đang đứng ngây trước cửa tiệm hấp dẫn.
Người đàn ông kia hẳn là không hơn kém tuổi cô là bao nhiêu, khoảng hai mươi bốn tuổi, tóc hơi dài, mềm mại ôm sát sau gáy, sợi tóc mềm mại sáng bóng động lòng người, cổ dài nhỏ, dáng người cao gầy, có loại hương vị ngọc thụ lâm phong của người kinh doanh.
Lông mày đậm, nhưng không chút tục tằng. Dưới cặp chân mày dài nhỏ rậm rạp là cặp mắt trong suốt đen nhánh như đá quý, to mà hữu thần. Mắt hai mí rất sâu, như là hai lưỡi dao sắc bén hung hăng khắc họa mà thành. Lông mi thật dài, dày đặc, như là hai chiếc quạt xinh đẹp. Cái mũi thẳng, tỉ lệ cánh mũi vừa khéo, nhiều thêm một phần thì thô tục, thiếu đi một phần thì cay nghiệt, hoàn mỹ không tỳ vết. Môi mỏng trơn bóng hồng nhạt, đẹp đến mức làm cho người ta muốn âu yếm.
Đây là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, hơn nữa có mang huyết thống con lai, có hương vị người nước ngoài.
Cho dù là soái ca xuất sắc, ở trước mặt anh cũng sẽ ảm đạm không bằng.
Đây là hoàng tử tuấn tú điển hình trong truyện cổ tích đó!
Miệng Tần Hàm há to, thất thần nhìn chằm chằm anh.
Cả trai lẫn gái đi qua đều không hẹn mà cùng dời ánh mắt ngừng lại trên người anh, nhưng khí chất cao quý của anh làm cho người ta có cảm giác xa cách. Mọi người cũng chỉ dám nhìn, không ai dám đến gần bắt chuyện. Ngay cả bà chủ tiệm thức ăn nhanh bình thường hung hãn cũng chỉ dám liên tục nhìn quanh, ngượng ngừng hỏi anh tùy tiện đứng trước tiệm bà là muốn làm môn thần miễn phí sao?
Nếu như con mèo đực cách vách có bộ dáng này của anh, Tần Hàm nghĩ người buổi tối phá cửa, bá vương ngạnh thương cung nhất định là cô…..
Trong đầu nháy mắt nở đầy hoa, Tần Hàm ngơ ngác đi về phía trước. Thoáng một chốc, cái trán truyền đến đau đớn kịch liệt làm cho cô tỉnh táo, tiếng cười vang lên trong tiệm thức ăn nhanh làm cho cô xấu hổ đỏ mặt.
Cô thế mà cửa chính không đi, lại cứng rắn đi về phía cửa sổ thủy tinh của tiệm dùng sức đụng vào!
Tần Hàm xấu hổ cười ngây ngô, khóe mắt trộm nhìn vị soái ca siêu cấp kia.
Vốn là khẽ nhíu mày, cặp mắt đen nhánh xinh đẹp của anh bao phủ một tầng sương, cũng bởi vì vậy mà khóe môi nhẹ nhếch lên, làm cho Tần Hàm càng xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố dưới đất chui xuống.
Cô cúi đầu bất mãn chạy vội về phía cánh cửa của tiệm thức ăn nhanh, không ngờ chân vấp phải tấm biển trên mặt đất của cửa tiệm.
Tần Hàm hét to một tiến ngã đập mặt xuống dưới đất, tư thế như con chó nhỏ.
Hu hu….. Thật sự quá mất mặt! Hơn nữa còn ngã trước chân của soái ca siêu cấp đẹp trai!
Mặt đỏ bừng, Tần Hàm không chú ý tới bàn tay soái ca thân sĩ đưa ra.
Cô cuống quít đứng lên, cúi đầu dùng sức phủi phủi tro bụi trên người. Hai mắt nhìn chằm chằm giầy thể thao dưới chân của soái ca, trong lòng hận trong thể quay ngược thời gian, không cần dùng loại phương thức này làm cho soái ca chú ý tới sự tồn tại của cô.
Nhanh chóng phủi tro bụi trên người, Tần Hàm muốn bước đi nhanh vào trong tiệm, nhưng một âm thanh kỳ quái đột nhiên làm cô dừng lại.
“Ùng ục”
Ùng ục? Cô kinh ngạc cúi đầu nhìn cái bụng của mình. Cô đói bụng đến mức bụng kêu ùng ục sao? Còn phát ra âm thanh lớn như vậy?
“Ùng ục ùng ục……”
Tiếng bụng kêu lại truyền đến, lần này cô có thể xác định không phải là bụng cô kêu.
Tần Hàm quay đầu lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, thẳng đến khi tầm mắt của cô dừng lại trên cái bụng bằng phẳng bị áo sơ mi dài che kín.
Cô ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn soái ca siêu cấp cao hơn cô một cái đầu, mặt còn có chút đỏ ửng.
“Anh đói bụng rồi hả?”
Soái ca siêu cấp không được tự nhiên mấp mấy môi “Tôi…..”
“Một mình anh nên không dám đi vào trong sao?” Bà chủ tiệm thức ăn nhanh đúng là có hơi hung hãn, nhưng mà tiếp đãi khách cũng coi như có chút lễ phép.
“Không phải.” Gương mặt soái ca siêu cấp mất tự nhiên tới cực điểm.
Giờ phút này là lúc anh khốn quẫn nhất. Ở nhà nước rót tận tay, cơm tới há miệng, là hoàng tử tài năng xuất sắc về piano. Thế mà lại nghèo đến nổi không có tiền đi vào tiệm cơm ăn cơm, còn làm cho một cô gái xinh xắn dễ thương đến ân cần hỏi!
“Tôi biết rồi, anh là khách du lịch đến Đài Loan đúng không? Chưa từng đi qua loại tiệm ăn kiểu đứng như thế này cho nên không dám đi vào.”
Anh nhất định là hoa kiều nước X gì đó, mới có được khuôn mặt dung hợp nét dịu dàng của người Đông Phương cùng ngũ quan sâu sắc của người Tây Phương.
Tần Hàm còn thay anh quyết định bối cảnh.
“Tôi đi vào cùng anh.” Tần Hàm luôn luôn nhiệt tình cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, lôi kéo người mới vừa rồi còn xem là hoa tuyết liên, chỉ dám đứng nhìn từ xa, đi vào trong tiệm thức ăn nhanh.
“Cái khay này cho anh.” Bản thân Tần Hàm cũng cầm một cái “Dùng đồ gắp gắp món anh thích ăn cùng số lượng, lấy xong thì mang đến quầy tính tiền.”
Rất nhiều thức ăn trong khay làm cho người ta hoa mắt rối loạn, Uông Ngạo Quần cố gắng một đường đi theo Tầm Hàm, chỉ cần cô gắp cái gì anh liền theo gắp cái đó, cũng cùng cô cùng nhau đứng trước quầy tính tiền.
“Chén lớn hay chén nhỏ?” Bà chủ hỏi anh.
Mặt Uông Ngạo Quần không biểu cảm nhìn bà chủ.
“Muốn chén cơm lớn hay chén cơm nhỏ?” Nhìn soái ca siêu cấp, bà chủ quăng sự không kiên nhẫn đến bên tường, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng hỏi.
Uông Ngạo Quần chợt hiểu ra “Chén lớn.”
Lần đầu mở miệng, giọng nói của soái ca hơi trầm, rất có từ tính, dễ nghe đến nổi làm cho trái tim Tần Hàm rung động.
Xới cơm xong, ngón tay bà chủ chỉ vào khay đồ ăn nói: “Hai khay đều sáu mươi đồng.”
Tần Hàm lấy sáu mươi đồng ra, soái ca đứng im một bên.
“Sáu mươi đồng đó.” Tần Hàm nhỏ giọng nhắc nhở “Anh có tiền Đài Loan không?”
“Tôi không nhận đô-la.” Ở một bên, ông chủ đã sớm nổi máu ghen, lập tức đánh đòn phủ đầu.
Bà chủ quay đầu lại hung ác trừng mắt liếc ông chủ một cái “Đô-la cũng không sao.”
Soái ca mấp máy môi, tháo một chiếc nhẫn trên tay xuống.
Đó là một chiếc nhẫn kim cương tạo hình tao nhã dành cho nam.
Nhẫn kim cương có hình vuông, viên kim cương được nhẹ nhàng đính ở một góc, lại mang theo một loại hơi thở độc lập tịch mịch.
Viên kim cương tỏa sáng lấp lánh, bà chủ khôn khéo đánh giá nó cũng ít nhất một carat.
“Tôi không có tiền, nhẫn có được không?” Uông Ngạo Quần hỏi.
Mặc dù biết giá trị bữa cơm này cùng với chiếc nhẫn kim cương trên tay anh là cách xa ngàn dặm, nhưng anh cũng không ăn đồ người khác bố thí, tình nguyện mất một trăm vạn cũng không cần tham sáu mươi đồng.
“Không được!” Ông chủ lại lớn tiếng dọa người “Ai biết chiếc nhẫn kia là thủy tinh hay thật sự là kim cương!”
“Tôi cắn cắn một chút thì biết.”
Bà chủ cầm chiếc nhẫn lên muốn thả vào trong miệng, Tần Hàm lập tức vươn tay lấy trước một bước, “Tôi giúp anh ấy trả tiền.” Nhanh chóng đặt sáu mươi đồng lên trên bàn.
“Này, sao cô lại cướp chiếc nhẫn của tôi?” Bà chủ có chút khó chịu nói.
“Đó là thủy tinh! Thủy tinh đó!” Ông chủ tức giận bĩu môi nói.
Tần Hàm kéo Uông Ngạo Quần tùy ý tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ ngồi xuống.
“Cất kỹ.” Tần Hàm trả chiếc nhẫn lại cho anh.
“Đây là tiền cơm.” Uông Ngạo Quần không chịu thu lại.
Nếu như đây thật sự là nhẫn kim cương, ít nhất cũng có mấy chục vạn, Tần Hàm nghĩ. Nhưng nếu như chiếc nhẫn kim cương này chỉ có giá trị bằng một bữa cơm tiện lợi, hẳn là thủy tinh.
“Cô giữ lấy, chờ khi nào tôi có tiền sẽ chuộc lại.” Uông Ngạo Quần kiên trì.
“Ừ...... Được rồi!”
Dù sao cũng là thủy tinh, cô trước bảo quản nó cũng sẽ không mang cảm giác tội lỗi.
Lần đầu tiên cùng người đàn ông đẹp trai như thế đối mặt ăn cơm, trong lòng Tần Hàm khẩn trương không biết làm sao, hai gò má thủy chung nổi lên ửng hồng, bộ dáng này làm cho cô vốn xinh đẹp ngọt ngào thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.
Cô có chút không được tự nhiên đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, cuối cùng lại chỉ có ngón cái miễn cưỡng mang vừa.
Sợ làm mất chiếc nhẫn của người khác, cô cẩn thận cất kỹ vào trong túi tiền.
“Ngón tay của cô thật nhỏ.” Uông Ngạo Quần thấy thế, ngón tay thon dài nhịn không được nhẹ nhàng xoa ngón cái của cô.
Động tác thình lình của anh làm cho Tần Hàm nháy mắt ngừng hô hấp, trá tim gần như muốn nhảy lên đến cổ họng.
“A, xin lỗi.” Uông Ngạo Quần phát hiện bản thân đường đột.
Anh nhìn qua rất nhiều bàn tay xinh đẹp, bao gồm ngón tay của bản thân anh cũng là đều đều thon dài, đẹp đến không chịu được. Nhưng nhỏ bé giống như cô, tinh tế giống như bàn tay em bé, ngón tay lại nhỏ nhắn mềm mại không xương, vẫn là lần đầu tiên anh nhìn thấy.
Cô gái trước mắt thoạt nhìn nhiệt tình sảng khoái, vóc người bé bỏng, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, nụ cười có một chút hồn nhiên, thật dễ dàng làm cho người ta yêu thích hảo cảm của cô.
Nhất là khuôn mặt xấu hổ ửng hồng của cô, càng làm cho anh nhịn không được muốn nhìn chằm chằm, gần như quên đi buồn bực trong ngực.
“Không….. Không sao….” Mặt của Tần Hàm đỏ như quả cà chua chín, cô vội vàng vùi đầu ăn cơm, sợ bị anh phát hiện gương mặt cô bây giờ nóng rực đến đủ để đun một thùng nước sôi “Đúng….. Đúng rồi….. Tiếng Trung của anh nói rất khá, anh sống ở Đài Loan đã lâu rồi sao?”
“Tôi là người Đài Loan.”
Chỉ là ông nội của anh có dòng mái người Anh, mà anh lại di truyền chiếc mũi cao cùng ngũ quan sâu sắc của ông nội, cho nên rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy anh đều sẽ hiểu lầm xuất thân của anh.
“Người Đài Loan?” Cô còn tưởng rằng là hoa kiều nước nào đó “Vậy….. Vậy là anh ra cửa quên mang tiền?” Ai ai, cô có thể không cần cà lăm hay không?
Uông Ngạo Quần trầm mặc một hồi, ngay tại lúc Tần Hàm cho rằng bản thân đã lỡ lời, anh lại bất ngờ nói: “Tôi rời nhà trốn đi.”