Không phải oan gia không gặp nhau, cảm giác hiện tại của Đông Phương Uyển chính là như thế.
Đối với bên ngoài thì là một công ty Internet không hề có uy tín nhưng trên thực tế đây là công ty mang tính thực nghiệm của Đông Phương Gia, người phụ trách công ty này là một chị họ của Đông Phương Uyển tên là Tố Tô Lan, bởi vì khi còn nhỏ quan hệ của hai người rất tốt nên khi cô đưa ra yêu cầu thành lập một công ty Internet thì Đông Phương Uyển cũng nói thêm không ít lời tốt.
Đối với tài lực và thế lực của Đông Phương gia thì một công ty Internet không tính là gì cả, thế nhưng đối với lớp trẻ trong gia tộc thì tầm quan trọng của sự nghiệp đầu tiên không phải là nhỏ, Đông Phương Uyển cũng không hi vọng chị họ của mình lại từ đây mà tạo thành sự nghiệp cho minh.
Mặt khác, mỗi khi đến ngày nghỉ thì Đông Phương Uyển thường thích đi đến những công ty trên danh nghĩa của gia tộc để tích lũy thêm kinh nghiệm, ngày mà cô bước ra ngoài giảng đường đại học, nếu cô đã đứng vững thì càng tăng thêm uy vọng cua mình trong gia tộc.
Từ góc độ này mà nói thì cô không hi vọng công ty này phát triển tốt, tốt nhất là gặp thật nhiều tình huống vào, nếu được vậy thì cô sẽ có thêm càng nhiều kinh nghiệm, sau này khi gập phải thì cũng đỡ phải luông cuống tay chân.
Dường như ý xấu trong đầu cô được thần linh chấp thuận hay sao mà khi cô đến thì công ty của chị họ cô thì nó quả thực đang gặp phải vấn đề phiền toái.
Đây là một cuộc vơ vét tài sản.
Trên phương diện máy tính, Đông Phương Uyển tuy không dốt đặc như là Nhã Hàm nhưng cũng không tính là giỏi, nghe được sự giải thích của chị họ thì cô mới biết được đại khái là ở Giang Hải có một tên hacker rất mạnh gọi là "Siêu Nhân Giảm Béo", trình độ hack của hắn vô cùng cao, thứ hắn thường làm là đi vơ vét tài sản của những công ty Internet, bất luận công ty Internet nào mới khai trương đều phải nộp phí bảo hộ cho hắn, có người nói có vài công ty Internet trong thành phố vì không chịu nộp phí bảo hộ cho hắn mà gặp chuyện xui xẻo, đợi đến khi bọn họ nộp đủ tiền thì mới hết. Lúc này, thư đòi tiền bảo vệ đã được gửi tới hòm thư của công ty.
Khi gặp phải việc cướp bóc thì Đông Phương Uyển theo thói quen định dùng sức mạnh để chống lại thế nhưng cô chợt phát hiện cô không thể làm gì hắn, mặt khác, tên "Siêu Nhân Giảm Béo" này cũng xem như là dễ nói chuyện, nếu như không trả tiền thì hắn tấn công còn nếu trả đầy đủ thì hắn chẳng làm gì công ty của bạn, hơn nữa mức giá của hắn từ trước tới giờ vẫn không thay đổi.
Do không nộp tiền bảo hộ cho hắn nên buổi sáng ngày chủ nhật, công ty Internet Địch Tạp chỉ có thể kiên trì dưới sự tấn công của hắn trong một giờ sau đó liền bị phá vỡ, bây giờ đã là buổi trưa mà hệ thống vẫn chưa khôi phục lại được.
"Chị họ, nếu như vậy mà vẫn không được thì chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Ăn xong bữa trưa rồi trở lại nhìn chị họ của mình đang bận rộn làm việc, Đông Phương Uyển đưa ra nghi vấn, đáp án cho câu hỏi của cô vô cùng đơn giản:
"Trả thù lao tìm chuyên gia Internet tới, bất cứ nghề nghiệp gì đều có quy tắc ngầm của nó, giống như quy tắc ngầm của tên "Siêu Nhân Giảm Béo" này vậy, đây là cách duy nhất, không còn cách nào khác."
"Ách."
Nếu như người phụ trách là mình thì hình như là mình cũng chỉ nghĩ ra duy nhất cách này, nhưng mà, nếu tên "Siêu Nhân Giảm Béo" kia lợi hại như vậy thì mình thích tìm ra hắn rồi tạo áp lực trên nhiều mặt với hắn để cho hắn làm việc cho mình hơn. Đứng trong phòng làm việc một chút sau đó cô đi tới vén rèm cửa nhìn ra ngoài, ngay lúc đó bỗng nhiên cô thất thần.
Cố Gia Minh! Tên này sao lại có mặt ở đây!
Hoa hồng, hắn thích người gọi là Lý An Đồng hay sao? Hai người chênh lệch rất nhiều tuổi đó... Ách, không phải, hắn mặc y phục của cửa hàng bán hoa, nhìn giống như là hắn đi làm công trong ngày nghỉ hơn.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi nhíu mày, ngày nghỉ mà cũng phải đến đây làm công, cuộc sống của hắn đang khó khăn như vậy ư? Người Hoàng gia quả thật là hơi quá đáng, cho dù thế nào thì cũng là người một nhà, nếu như là ở Đông Phương gia...
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra sự tức giận, nếu như Hoàng gia đối tốt với hắn một chút thì có lẽ hắn sẽ không quái gở như bây giờ, mình cũng không cần phải điều chỉnh tâm lý của hắn cho đúng lại. Cuộc sống khó khăn của hắn là điểm quan trọng, mặt khác... Hình như là hắn rất thích vi tính thì phải?
Thoáng cái tìm được hai trọng điểm nên trong lòng Đông Phương Uyển rất cao hứng, cô nhìn về phía Gia Minh thêm một lần nữa rồi rời đi, do mọi người trong công ty đang rất bận rộn nên không ai chú ý tới cô, nếu có người để ý thì sẽ phát hện ra cô hiện nay đang rất vui vẻ và đắc ý.
Nhưng mà, nữa giờ sau có một việc xảy ra. Lí An Đồng nói gì với hắn sau đó cô đứng lên, Cố Gia Minh thì ngồi xuống -- chuyện gì đã xảy ra?
Một lát sau, Tố Tô Lan hưng phấn mà nói: "Thật tốt quá, cuối cùng thì chúng ta cũng tìm được, quá tuyệt vời! Tiểu Uyển, chúng ta đã tìm được điểm mấu chốt, chỉ cần thêm nữa giờ..."
Khi thấy khuôn mặt của chị họ đầy kích động Đông Phương Uyển hơi há to miệng sau đó cô lại vén rèm che ra nhìn về chỗ khi nãy, quả nhiên, Cố Gia Minh đã thay thế vị trí của Lí An Đồng.
Không lâu sau, bên trong một căn phòng ở thành phố Giang Hải, ba người đang ngồi ăn vặt đột nhiên cảnh giác, một tên trong số đó nhìn lên những số liệu trên màn hình máy vi tính rồi nói:
"A, những thứ mà chúng ta lưu lại đã bị bọn họ tiêu diệt, hiện tại bọn họ đã khôi phục lại quyền điều khiển máy tính, ha ha, cái công ty Địch Tạp này cũng không phải hoàn toàn là một gà mờ, lão đại, chúng ta tiếp tục tấn công họ hay là quên đi?"
"Không, tiếp tục chơi đùa với bọn họ, đùa đến khi nào bọn họ cam tâm tình nguyện trả tiền mới thôi."
Cầm một bao khoai tây chỉên, một tên mập mạp nhìn vào máy vi tính rồi nói:
"Chúng ta chỉ vì tiền mà thôi, nếu như làm quá mức thì sẽ tự phá hỏng biển hiệu của mình..."
Bốn giờ chỉều, thang máy dừng lại ở lầu bảy, Gia Minh đi vào, Đông Phương Uyển từ phía sau cười cười vỗ vai hắn.
"Này, Cố Gia Minh, chờ một chút..."
Bởi vì sắc mặt của Gia Minh bây giờ rất là khó nhìn nên trong lòng cô rất vui vẻ, cô nói:
"Cậu giả vờ không nhận ra tớ ư?"
"Tớ còn tường rằng cậu không vui khi gặp tớ chứ."
Khí thế của Gia Minh lúc này dường như có chút yếu đi, điểm này càng làm cho Đông Phương Uyển đắc ý.
"Hừ, tớ không có hẹp hòi như vậy đâu. Dù sao cũng chỉ là thất bại một lần, sao cậu lại uể oải như vậy? Cậu không thấy những người đó cũng khen cậu lợi hại hay sao? Tuy rằng cuối cùng vẫn là thua, nhưng thua quang vinh đó, thành phố Giang Hải nhiều công ty Internet như thế nhưng khi đối mặt với "Siêu Nhân Giảm Béo" thì chỉ có các cậu dám phản công trở lại, lẽ nào vậy mà vẫn chưa chịu? Chị họ của tớ còn muốn mời cậu làm việc nữa đó."
"Thua chính là thua, có cái gì quang vinh."
Gia Minh liếc nhìn cô một cái rồi nói.
Thấy người này có khuôn mặt khó chịu, Đông Phương Uyển chỉ còn cách phất tay, nói:
"Hừ, tớ có lòng tốt an ủi cậu, nếu cậu không nghe thì thôi, hừ... Nhưng mà, bây giờ cậu đã ý thức được tầm quan trọng của tính tập thể rồi phải không? Từ đầu tới đuôi, cậu cũng không chịu phối hợp với mọi người."
Nhớ lại bầu không khí trong phòng họp, Đông Phương Uyển không khỏi có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Nắm được sơ hở của đối phương, mọi người dưới sự dẫn dắt của Gia Minh triển khai tấn công, tuy rằng cô không hiểu những số liệu trên màn hình máy vi tính nhưng chỉ cần từ ánh mắt của mọi người thì cô cũng cảm giác được sự khẩn trương, thế cục trên Internet vẫn giằng co, trong phòng thì liên tục vang lên những tiếng la hét.
Tuy rằng cô cũng từng tham gia những trận đấu trên thương trường giữa những công ty lớn, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mãnh liệt nhất, nguyên nhân có lẽ là do cố Gia Minh ở cũng lứa tuổi với mình.
Cô cũng có mong ước trong tương lai mình sẽ dẫn dắt một nhóm người dưới một bầu không khí cùng khẩn trương như thế mà đánh bại một kẻ địch mạnh, sau đó hưởng thụ cảm giác thắng lợi.
Đương nhiên, lần này vẫn là do không đấu lại kỹ thuật hacker của tên kia nên thất bại. Dựa theo lời của chị họ thì tên đứng bán hoa này không có kỹ thuật đứng đầu có lẽ là do việc hắn chỉ tự mình học, nếu hắn được trải qua đào tạo bài bản thì trận đấu này sẽ khác.
Song đạt được một thành tích như thế này, ít nhiều cũng là do phương pháp tấn công của hắn, người như thế này không phải là những chương trình học trong trường có thể tạo ra được, từ những kết luận này cho thấy hắn là một thiên tài hoặc là một quỷ tài vì trên phương diện tích cách hắn có chút cực đoan. Đối với sự phân tích này của chị họ, Đông Phương Uyển vô cùng bội phục. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Lúc lần thứ hai bị đánh bại, Tố Tô Lan trả cho "Siêu Nhân Giảm Béo" một khoản tiền, sau đó cố ý mời Gia Minh gia nhập Địch Tạp, ai ngờ tên này dưới sự ca ngợi của mọi người không nói một câu nào mà rời khỏi, khi thấy vậy, Đông Phương Uyển nói với chị họ là mình có quen biết với tên này sau đó liền đuổi theo, cô định tới an ủi hắn vài câu, trong mơ hồ cô cũng không muốn hắn vì vậy mà uể oải.
Nghe cô nói xong, Gia Minh liếc mắt nhìn một cái, sau đó nói:
"Tớ đang suy nghĩ về tính tập thể trong lời nói của cậu..."
"Lắp bắp..."
Vốn đang tính toán làm sao để cho hắn hiểu tầm quan trọng của tập thể nhưng không ngờ vì thua một trận chỉến mà có thể làm cho hắn nhận thức được điều này, cô mừng rỡ nói:
"Cậu rốt cục cũng nhận thức được điều này, một người cho dù có giỏi thế nào đi nữa thì cùng không thể làm được mọi việc, cho nên tập thể..."
"Ân, thất bại vừa rồi là do bọn họ phối họp quá kém, quả nhiên tập thể chỉ là vướng bận mà thôi... Một mình tớ làm còn tốt hơn..."
"..."
Không ngờ người này suy nghĩ nửa ngày lại ngộ ra việc này... Miệng Đông Phương Uyển có chút co quắp, nửa ngày vẫn không nói ra lời.
Khi thấy cửa thang máy đã mở, Gia Minh cũng đã đi ra xa nên cô vội vàng chạy tới:
"Cố Gia Minh, cậu hơi quá đáng rồi đó, tại sao cậu có thể nói về những người đã phối hợp với cậu như vậy, cậu quên vừa rồi bọn họ còn khích lệ cậu hay sao!"
"Lẽ nào khen ngợi người khác là có thể che giấu sự vô dụng của mình hay sao?"
"Lúc thất bại thì kiếm cớ đem trách nhiệm đổ cho người khác, cậu là một nam nhân kém cỏi nhất trên đời!"
"Vừa rồi khuyên cậu không nên kiếm cớ chính là tớ, bây giờ lại nói như vậy, cậu là người phụ nữ kém cỏi nhất trên thế giới..."
"Hừ, cậu cho rằng một mình cậu có thể làm tất cả ư? Nói cho cậu biết tôi tùy tiện tìm một người cũng có thể dễ dàng đánh bại cậu, bóng rổ cũng được, máy vi tính cũng được."
"Tớ không rãnh cùng một cô bé buồn chán chơi đùa."
"Cậu là đồ nhát gan, nhu nhược, tự ti!"
"Cậu rất phiền..."
Một người lạnh nhạt, người kia thì tức giận, hai người vừa đi vừa nói cho tới cổng chính, bởi vì nơi này là khu mới khai phát của thành phố Giang Hải nên buổi chiều không có ai.
Khi đi đến bãi đỗ xe, Gia Minh liếc mắt nhìn xung quanh, xung quanh không chỉ có những bảo tiêu của Đông Phương Uyển, mà ngay cả những người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh mấy ngày nay vẫn luôn theo dõi mình, người đứng đầu trong hành động này hình như là cô bé Phương Quốc Lâm, hi vọng là một chút thay đổi trong tính cách và năng lực của mình không làm cho cô bé chú ý... Về phần Đông Phương Uyển thì không cần thiết...
Một bên đi theo Đông Phương Uyển, một bên Gia Minh theo thói quen suy nghĩ lung tung, khi vào tới bãi đỗ xe thì có một chiếc xe chạy tới rồi dừng lại, mấy tên lưu manh từ trên xe bước xuống đi ở giữa bọn chúng là một thiếu nữ mặc đồng phục của Thánh Tâm học viện.
Thiếu nữ buộc hai bím tóc dài, trên mặt mang một chiếc kính cận hình tròn xấu xí, trên mặt cô còn có một vết tay còn đỏ, dáng vẻ nhìn rất thê thảm, khi vừa thấy Gia Minh cô liền nức nở khóc:
"Anh họ Gia Minh."
Cô bé này là bà con của Gia Minh - Hứa Nghị Đình, hơn nữa cô bây giờ còn là một thành viên trong CLB của hắn, Gia Minh thở dài một hơi, trước khi tham gia cứu giúp thế giới thì đầu tiên phải cứu lấy mình.
Chưa đợi Gia Minh trả lời, ở một bên Đông Phương Uyển đầy vẻ chính nghĩa nói:
"Các người muốn làm gì! ?"
Khi Đông Phương Uyển nói thì bốn gã bảo tiêu vốn đang giả dạng người đi đường xông tới.
Không phải oan gia không gặp nhau, cảm giác hiện tại của Đông Phương Uyển chính là như thế.
Đối với bên ngoài thì là một công ty Internet không hề có uy tín nhưng trên thực tế đây là công ty mang tính thực nghiệm của Đông Phương Gia, người phụ trách công ty này là một chị họ của Đông Phương Uyển tên là Tố Tô Lan, bởi vì khi còn nhỏ quan hệ của hai người rất tốt nên khi cô đưa ra yêu cầu thành lập một công ty Internet thì Đông Phương Uyển cũng nói thêm không ít lời tốt.
Đối với tài lực và thế lực của Đông Phương gia thì một công ty Internet không tính là gì cả, thế nhưng đối với lớp trẻ trong gia tộc thì tầm quan trọng của sự nghiệp đầu tiên không phải là nhỏ, Đông Phương Uyển cũng không hi vọng chị họ của mình lại từ đây mà tạo thành sự nghiệp cho minh.
Mặt khác, mỗi khi đến ngày nghỉ thì Đông Phương Uyển thường thích đi đến những công ty trên danh nghĩa của gia tộc để tích lũy thêm kinh nghiệm, ngày mà cô bước ra ngoài giảng đường đại học, nếu cô đã đứng vững thì càng tăng thêm uy vọng cua mình trong gia tộc.
Từ góc độ này mà nói thì cô không hi vọng công ty này phát triển tốt, tốt nhất là gặp thật nhiều tình huống vào, nếu được vậy thì cô sẽ có thêm càng nhiều kinh nghiệm, sau này khi gập phải thì cũng đỡ phải luông cuống tay chân.
Dường như ý xấu trong đầu cô được thần linh chấp thuận hay sao mà khi cô đến thì công ty của chị họ cô thì nó quả thực đang gặp phải vấn đề phiền toái.
Đây là một cuộc vơ vét tài sản.
Trên phương diện máy tính, Đông Phương Uyển tuy không dốt đặc như là Nhã Hàm nhưng cũng không tính là giỏi, nghe được sự giải thích của chị họ thì cô mới biết được đại khái là ở Giang Hải có một tên hacker rất mạnh gọi là "Siêu Nhân Giảm Béo", trình độ hack của hắn vô cùng cao, thứ hắn thường làm là đi vơ vét tài sản của những công ty Internet, bất luận công ty Internet nào mới khai trương đều phải nộp phí bảo hộ cho hắn, có người nói có vài công ty Internet trong thành phố vì không chịu nộp phí bảo hộ cho hắn mà gặp chuyện xui xẻo, đợi đến khi bọn họ nộp đủ tiền thì mới hết. Lúc này, thư đòi tiền bảo vệ đã được gửi tới hòm thư của công ty.
Khi gặp phải việc cướp bóc thì Đông Phương Uyển theo thói quen định dùng sức mạnh để chống lại thế nhưng cô chợt phát hiện cô không thể làm gì hắn, mặt khác, tên "Siêu Nhân Giảm Béo" này cũng xem như là dễ nói chuyện, nếu như không trả tiền thì hắn tấn công còn nếu trả đầy đủ thì hắn chẳng làm gì công ty của bạn, hơn nữa mức giá của hắn từ trước tới giờ vẫn không thay đổi.
Do không nộp tiền bảo hộ cho hắn nên buổi sáng ngày chủ nhật, công ty Internet Địch Tạp chỉ có thể kiên trì dưới sự tấn công của hắn trong một giờ sau đó liền bị phá vỡ, bây giờ đã là buổi trưa mà hệ thống vẫn chưa khôi phục lại được.
"Chị họ, nếu như vậy mà vẫn không được thì chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Ăn xong bữa trưa rồi trở lại nhìn chị họ của mình đang bận rộn làm việc, Đông Phương Uyển đưa ra nghi vấn, đáp án cho câu hỏi của cô vô cùng đơn giản:
"Trả thù lao tìm chuyên gia Internet tới, bất cứ nghề nghiệp gì đều có quy tắc ngầm của nó, giống như quy tắc ngầm của tên "Siêu Nhân Giảm Béo" này vậy, đây là cách duy nhất, không còn cách nào khác."
"Ách."
Nếu như người phụ trách là mình thì hình như là mình cũng chỉ nghĩ ra duy nhất cách này, nhưng mà, nếu tên "Siêu Nhân Giảm Béo" kia lợi hại như vậy thì mình thích tìm ra hắn rồi tạo áp lực trên nhiều mặt với hắn để cho hắn làm việc cho mình hơn. Đứng trong phòng làm việc một chút sau đó cô đi tới vén rèm cửa nhìn ra ngoài, ngay lúc đó bỗng nhiên cô thất thần.
Cố Gia Minh! Tên này sao lại có mặt ở đây!
Hoa hồng, hắn thích người gọi là Lý An Đồng hay sao? Hai người chênh lệch rất nhiều tuổi đó... Ách, không phải, hắn mặc y phục của cửa hàng bán hoa, nhìn giống như là hắn đi làm công trong ngày nghỉ hơn.
Nghĩ tới đây, cô không khỏi nhíu mày, ngày nghỉ mà cũng phải đến đây làm công, cuộc sống của hắn đang khó khăn như vậy ư? Người Hoàng gia quả thật là hơi quá đáng, cho dù thế nào thì cũng là người một nhà, nếu như là ở Đông Phương gia...Trong lòng cô đột nhiên sinh ra sự tức giận, nếu như Hoàng gia đối tốt với hắn một chút thì có lẽ hắn sẽ không quái gở như bây giờ, mình cũng không cần phải điều chỉnh tâm lý của hắn cho đúng lại. Cuộc sống khó khăn của hắn là điểm quan trọng, mặt khác... Hình như là hắn rất thích vi tính thì phải?
Thoáng cái tìm được hai trọng điểm nên trong lòng Đông Phương Uyển rất cao hứng, cô nhìn về phía Gia Minh thêm một lần nữa rồi rời đi, do mọi người trong công ty đang rất bận rộn nên không ai chú ý tới cô, nếu có người để ý thì sẽ phát hện ra cô hiện nay đang rất vui vẻ và đắc ý.
Nhưng mà, nữa giờ sau có một việc xảy ra. Lí An Đồng nói gì với hắn sau đó cô đứng lên, Cố Gia Minh thì ngồi xuống -- chuyện gì đã xảy ra?
Một lát sau, Tố Tô Lan hưng phấn mà nói: "Thật tốt quá, cuối cùng thì chúng ta cũng tìm được, quá tuyệt vời! Tiểu Uyển, chúng ta đã tìm được điểm mấu chốt, chỉ cần thêm nữa giờ..."
Khi thấy khuôn mặt của chị họ đầy kích động Đông Phương Uyển hơi há to miệng sau đó cô lại vén rèm che ra nhìn về chỗ khi nãy, quả nhiên, Cố Gia Minh đã thay thế vị trí của Lí An Đồng.
Không lâu sau, bên trong một căn phòng ở thành phố Giang Hải, ba người đang ngồi ăn vặt đột nhiên cảnh giác, một tên trong số đó nhìn lên những số liệu trên màn hình máy vi tính rồi nói:
"A, những thứ mà chúng ta lưu lại đã bị bọn họ tiêu diệt, hiện tại bọn họ đã khôi phục lại quyền điều khiển máy tính, ha ha, cái công ty Địch Tạp này cũng không phải hoàn toàn là một gà mờ, lão đại, chúng ta tiếp tục tấn công họ hay là quên đi?"
"Không, tiếp tục chơi đùa với bọn họ, đùa đến khi nào bọn họ cam tâm tình nguyện trả tiền mới thôi."
Cầm một bao khoai tây chỉên, một tên mập mạp nhìn vào máy vi tính rồi nói:
"Chúng ta chỉ vì tiền mà thôi, nếu như làm quá mức thì sẽ tự phá hỏng biển hiệu của mình..."
Bốn giờ chỉều, thang máy dừng lại ở lầu bảy, Gia Minh đi vào, Đông Phương Uyển từ phía sau cười cười vỗ vai hắn.
"Này, Cố Gia Minh, chờ một chút..."
Bởi vì sắc mặt của Gia Minh bây giờ rất là khó nhìn nên trong lòng cô rất vui vẻ, cô nói:
"Cậu giả vờ không nhận ra tớ ư?"
"Tớ còn tường rằng cậu không vui khi gặp tớ chứ."
Khí thế của Gia Minh lúc này dường như có chút yếu đi, điểm này càng làm cho Đông Phương Uyển đắc ý.
"Hừ, tớ không có hẹp hòi như vậy đâu. Dù sao cũng chỉ là thất bại một lần, sao cậu lại uể oải như vậy? Cậu không thấy những người đó cũng khen cậu lợi hại hay sao? Tuy rằng cuối cùng vẫn là thua, nhưng thua quang vinh đó, thành phố Giang Hải nhiều công ty Internet như thế nhưng khi đối mặt với "Siêu Nhân Giảm Béo" thì chỉ có các cậu dám phản công trở lại, lẽ nào vậy mà vẫn chưa chịu? Chị họ của tớ còn muốn mời cậu làm việc nữa đó."
"Thua chính là thua, có cái gì quang vinh."
Gia Minh liếc nhìn cô một cái rồi nói.
Thấy người này có khuôn mặt khó chịu, Đông Phương Uyển chỉ còn cách phất tay, nói:
"Hừ, tớ có lòng tốt an ủi cậu, nếu cậu không nghe thì thôi, hừ... Nhưng mà, bây giờ cậu đã ý thức được tầm quan trọng của tính tập thể rồi phải không? Từ đầu tới đuôi, cậu cũng không chịu phối hợp với mọi người."
Nhớ lại bầu không khí trong phòng họp, Đông Phương Uyển không khỏi có chút cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Nắm được sơ hở của đối phương, mọi người dưới sự dẫn dắt của Gia Minh triển khai tấn công, tuy rằng cô không hiểu những số liệu trên màn hình máy vi tính nhưng chỉ cần từ ánh mắt của mọi người thì cô cũng cảm giác được sự khẩn trương, thế cục trên Internet vẫn giằng co, trong phòng thì liên tục vang lên những tiếng la hét.
Tuy rằng cô cũng từng tham gia những trận đấu trên thương trường giữa những công ty lớn, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mãnh liệt nhất, nguyên nhân có lẽ là do cố Gia Minh ở cũng lứa tuổi với mình.
Cô cũng có mong ước trong tương lai mình sẽ dẫn dắt một nhóm người dưới một bầu không khí cùng khẩn trương như thế mà đánh bại một kẻ địch mạnh, sau đó hưởng thụ cảm giác thắng lợi.
Đương nhiên, lần này vẫn là do không đấu lại kỹ thuật hacker của tên kia nên thất bại. Dựa theo lời của chị họ thì tên đứng bán hoa này không có kỹ thuật đứng đầu có lẽ là do việc hắn chỉ tự mình học, nếu hắn được trải qua đào tạo bài bản thì trận đấu này sẽ khác.
Song đạt được một thành tích như thế này, ít nhiều cũng là do phương pháp tấn công của hắn, người như thế này không phải là những chương trình học trong trường có thể tạo ra được, từ những kết luận này cho thấy hắn là một thiên tài hoặc là một quỷ tài vì trên phương diện tích cách hắn có chút cực đoan. Đối với sự phân tích này của chị họ, Đông Phương Uyển vô cùng bội phục. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Lúc lần thứ hai bị đánh bại, Tố Tô Lan trả cho "Siêu Nhân Giảm Béo" một khoản tiền, sau đó cố ý mời Gia Minh gia nhập Địch Tạp, ai ngờ tên này dưới sự ca ngợi của mọi người không nói một câu nào mà rời khỏi, khi thấy vậy, Đông Phương Uyển nói với chị họ là mình có quen biết với tên này sau đó liền đuổi theo, cô định tới an ủi hắn vài câu, trong mơ hồ cô cũng không muốn hắn vì vậy mà uể oải.
Nghe cô nói xong, Gia Minh liếc mắt nhìn một cái, sau đó nói:
"Tớ đang suy nghĩ về tính tập thể trong lời nói của cậu..."
"Lắp bắp..."
Vốn đang tính toán làm sao để cho hắn hiểu tầm quan trọng của tập thể nhưng không ngờ vì thua một trận chỉến mà có thể làm cho hắn nhận thức được điều này, cô mừng rỡ nói:
"Cậu rốt cục cũng nhận thức được điều này, một người cho dù có giỏi thế nào đi nữa thì cùng không thể làm được mọi việc, cho nên tập thể..."
"Ân, thất bại vừa rồi là do bọn họ phối họp quá kém, quả nhiên tập thể chỉ là vướng bận mà thôi... Một mình tớ làm còn tốt hơn..."
"..."
Không ngờ người này suy nghĩ nửa ngày lại ngộ ra việc này... Miệng Đông Phương Uyển có chút co quắp, nửa ngày vẫn không nói ra lời.
Khi thấy cửa thang máy đã mở, Gia Minh cũng đã đi ra xa nên cô vội vàng chạy tới:
"Cố Gia Minh, cậu hơi quá đáng rồi đó, tại sao cậu có thể nói về những người đã phối hợp với cậu như vậy, cậu quên vừa rồi bọn họ còn khích lệ cậu hay sao!"
"Lẽ nào khen ngợi người khác là có thể che giấu sự vô dụng của mình hay sao?"
"Lúc thất bại thì kiếm cớ đem trách nhiệm đổ cho người khác, cậu là một nam nhân kém cỏi nhất trên đời!"
"Vừa rồi khuyên cậu không nên kiếm cớ chính là tớ, bây giờ lại nói như vậy, cậu là người phụ nữ kém cỏi nhất trên thế giới..."
"Hừ, cậu cho rằng một mình cậu có thể làm tất cả ư? Nói cho cậu biết tôi tùy tiện tìm một người cũng có thể dễ dàng đánh bại cậu, bóng rổ cũng được, máy vi tính cũng được."
"Tớ không rãnh cùng một cô bé buồn chán chơi đùa."
"Cậu là đồ nhát gan, nhu nhược, tự ti!"
"Cậu rất phiền..."
Một người lạnh nhạt, người kia thì tức giận, hai người vừa đi vừa nói cho tới cổng chính, bởi vì nơi này là khu mới khai phát của thành phố Giang Hải nên buổi chiều không có ai.
Khi đi đến bãi đỗ xe, Gia Minh liếc mắt nhìn xung quanh, xung quanh không chỉ có những bảo tiêu của Đông Phương Uyển, mà ngay cả những người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh mấy ngày nay vẫn luôn theo dõi mình, người đứng đầu trong hành động này hình như là cô bé Phương Quốc Lâm, hi vọng là một chút thay đổi trong tính cách và năng lực của mình không làm cho cô bé chú ý... Về phần Đông Phương Uyển thì không cần thiết...
Một bên đi theo Đông Phương Uyển, một bên Gia Minh theo thói quen suy nghĩ lung tung, khi vào tới bãi đỗ xe thì có một chiếc xe chạy tới rồi dừng lại, mấy tên lưu manh từ trên xe bước xuống đi ở giữa bọn chúng là một thiếu nữ mặc đồng phục của Thánh Tâm học viện.
Thiếu nữ buộc hai bím tóc dài, trên mặt mang một chiếc kính cận hình tròn xấu xí, trên mặt cô còn có một vết tay còn đỏ, dáng vẻ nhìn rất thê thảm, khi vừa thấy Gia Minh cô liền nức nở khóc:
"Anh họ Gia Minh."
Cô bé này là bà con của Gia Minh - Hứa Nghị Đình, hơn nữa cô bây giờ còn là một thành viên trong CLB của hắn, Gia Minh thở dài một hơi, trước khi tham gia cứu giúp thế giới thì đầu tiên phải cứu lấy mình.
Chưa đợi Gia Minh trả lời, ở một bên Đông Phương Uyển đầy vẻ chính nghĩa nói:
"Các người muốn làm gì! ?"
Khi Đông Phương Uyển nói thì bốn gã bảo tiêu vốn đang giả dạng người đi đường xông tới.