Nhã Hàm gạt đổ ly nước rồi thất vọng rời đi, đến khi Gia Minh dừng động tác lại thì những người khác cũng bắt đầu nhận ra.
Lúc này mọi người đều đã hiểu trong ly nước kia nhất định đã bị bỏ thuốc. Dĩ nhiên, Nhã Hàm không thể thực sự đem ly nước kia đi xét nghiệm, mà giữ lại cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, song nếu đã bị Nhã Hàm gạt đổ, điều này có đại biểu cho nàng không muốn truy cứu nhiều, muốn chuyện này cứ dừng lại như vậy hay không? Điều này vô cùng quan trọng đối với Mã Thác và Dịch Hoa Anh.
Trên bàn chỉ còn lại bốn trái bóng khác màu, mặc dù đã xác định Mã Thác thua không phải nghi ngờ nhưng trận đấu vẫn chưa tính đã kết thúc. Gia Minh ôm cơ nhìn những mảnh vụn kia một lát rồi mới quay lại lãnh đạm nhìn Mã Thác:
"Tôi cảm thấy không cần lãng phí thêm thời gian nữa, anh nghĩ sao?"
Luật snooker là nếu phạm quy thì sẽ bị trừ điểm, điểm bị trừ đó sẽ được cộng cho đối phương, nếu từ giờ Gia Minh liên tục phạm quy vậy thì hắn vẫn có thể bị thua, đương nhiên đây chỉ là một khả năng rất nhỏ. Chuyện đến nước này rồi, ăn quỵt không có ý nghĩa gì cả, nhìn vào ánh mắt Gia Minh, Mã Thác hơi do dự gật đầu. Từ đầu đến giờ, thiếu niên nhỏ hơn hắn đến hơn mười tuổi này thực sự mang đến cảm giác áp bách quá lớn cho hắn.
"Như vậy... Anh thiếu tôi một trăm vạn... Tôi sẽ nhớ kỹ."
Lạnh nhạt nói xong những lời này, Gia Minh bỗng vung cơ billard lên đập mạnh xuống bàn, cây cơ lập tức gãy thành bốn năm đoạn bóng trên bàn bắn lên, một trái trong số đó trực tiếp bay ra ngoài, đập thẳng vào mặt Mã Thác.
Bóng rơi xuống mặt đất, tiếng va chạm trong trẻo với sàn nhà vang lên. Mọi người xung quanh giật nảy mình vì hành động đột ngột này.
Chẳng qua mặc dù hành động này khá thất lễ nhưng Mã Thác cũng không dám nói gì, người bên ngoài dĩ nhiên cũng sẽ không nhúng tay vào. Thiếu niên này là em trai Nhã Hàm, hắn phát hiện chị mình bị bỏ thuốc, cho dù có làm ra chuyện gì thì cũng không quá đáng. Mã Thác kia đúng là gieo gió thì gặt bão. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mà quan trọng hơn là, trong một loạt các sự việc phát sinh cho đến lúc này, thiếu niên này từ đầu đã dùng phương pháp sắc bén đánh cho người khác hoàn toàn không thở nổi, hắn có khí thế vượt xa hoàn toàn những người cùng lứa tuổi. Một số gia tộc lớn muốn con em mình có sự giáo dục hoàn mỹ nhất, tỷ như Đông Phương Lộ, mặc dù mới mười bảy tuổi nhưng trên người hắn đã có khí thế của một lãnh tụ, tài năng và bản lĩnh thậm chí không hề kém hơn những người trưởng thành xuất sắc. Trong mắt mọi người, Gia Minh có khí thế như vậy thì nhất định cũng là thành viên có địa vị quan trọng trong số các con em của Trương gia, nịnh bợ lôi kéo còn chưa kịp, nào ai dám vì một tên Mã Thác đáng đời mà đắc tội với hắn.
Nhìn qua Mã Thác và Dịch Hoa Anh, Gia Minh xoay người rời đi theo hướng Nhã Hàm vừa bỏ đi.
Đổng hồ đã điểm mười một giờ, đêm dần về khuya, tiếng âm nhạc hoà lẫn vào tiếng sóng biển, gió biển cùng trở nên hơi lạnh. Đám người ở bữa tiệc không hề phân tán ra như lúc ban đầu nữa, quanh đống lửa trên bờ biển, trong phòng khiêu vũ, phòng giải trí đều có từng nhóm tụ tập lại với nhau, các cặp tình nhân thì tìm một nơi yên lặng hoặc chào hỏi những người trong bữa tiệc rồi lái xe ra ngoài thuê phòng. Dọc theo hành lang Nhã Hàm đã đi qua, người ở bên này ít đi rất nhiều, đi qua phòng vệ sinh Gia Minh không dừng lại, bởi vì hắn biết sợ rằng Nhã Hàm sẽ không chạy đến nhà vệ sinh để khóc.
Không thấy bóng dáng Nhã Hàm ở phía trước, Gia Minh quay lại rồi đi lên lầu hai, ở cuối hành lang nhỏ trên lầu hai có một sân thượng hình bán nguyệt quay ra phía biển, cửa sổ mở ra, gió biển thổi vào. Nhã Hàm lặng lẽ đứng đó nhìn ánh sáng thỉnh thoảng loé lên trên mặt biển tối đen. Một nhóm người quây quần bên đống lửa ở cách đó không xa, thật xa theo đường bờ biển là thành phố đã về đêm rực rỡ huy hoàng, bến cảng tấp nập bận rộn, vô số con tàu sáng rực neo đậu tại đó, xa xa trên mặt biển cũng loáng thoáng vài con tàu, ánh sáng từ đó phản xạ lên mặt biển lạnh lẽo mà cô đơn giống như một ngọn nến chập chờn.
"Có người bạn như vậy thực khiến người ta đau lòng."
Gia Minh dừng lại bên cạnh nàng.
"Nhưng đó không phải lỗi của chị."
Nhã Hàm ngẩng đầu lên không nói gì, trên mặt nàng đã không còn nước mắt nhưng vẫn dễ dàng nhận ra nàng vừa mới khóc.
"Trong nước có thuốc mê... Thực ra chủ yếu là do Dịch Hoa Anh đã kích động. Em nghe nói bọn họ có mâu thuẫn với Hứa Mặc, ban đầu Mã Thác tiếp cận chị cũng vì lí do này, về phần Dịch Hoa Anh, hôm nay hắn cố ý kích động Mã Thác làm chuyện đó. Chuyện sau đó... Chị muốn tự giải quyết hay để em làm? Nói cho cha chị hoặc mẹ hai, bọn họ có thể chính diện chèn ép những người này, còn nếu em làm, chị muốn bọn họ thế nào đều được cả. Yên tâm, sẽ không có phiền toái gì."
"Hay là... Bỏ đi."
Dường như Nhã Hàm căn bản không để ý đến thái độ của Gia Minh đối với Mã Thác và Dịch Hoa Anh, nàng hốt hoảng cúi đầu.
"Để chị nói cho mẹ hai là được rồi, bà ấy sẽ không cho bọn họ được sống yên ổn, à..."
Nói tới đây, nàng chợt cười lên.
"Em biết không? Phụ nữ là loại động vật rất thù dai, chuyện gì cũng đều tính toán chi li."
"Đây không phải chuyện nhỏ."
"Đúng vậy, không phải chuyện nhỏ."
Nhã Hàm ngắt lời hắn.
"Nếu... Hôm nay em không tới thì sợ rằng sáng mai chị đã nằm trên giường với Mã Thác và Dịch Hoa Anh rồi, sau đó... ô, sau đó hẳn là bọn họ sẽ cho rằng chị sẽ vì chuyện đó mà gả cho bọn hắn sao? Sẽ không..."
Gió biển thổi làm mái tóc nàng tung bay, Nhã Hàm đưa tay lên vuốt:
"Chị sẽ khiến bọn họ phải chết, sau đó chị cũng..."
Thấy tâm tình nàng có vẻ không ổn định, Gia Minh vội vàng mở miệng:
"Này."
"Ừ, không nói chuyện đó, chuyện nhỏ mà chị nói là chuyện về em, Linh Tĩnh và Sa Sa..."
Mỗi lần nói đến đây, Gia Minh đều không biết nói gì, lúc này hắn thực sự khó có thể hiểu nổi tại sang nàng lại chuyển sang đề tài này.
"Thực ra những ngày qua chị đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy mình xen vào chuyện của người khác quá nhiều. Linh Tĩnh và Sa Sa, hai đứa nó nguyện ý ở cùng với em cũng không liên quan gì đến chị, rốt cuộc chị cũng chỉ tức giận vì những luân lý, đạo đức kia. Dù sao đó cũng là chuyện của bọn em, các em yêu nhau là tốt rồi, các em cũng không làm bất kỳ ai bị tổn thương, chị... Ừ... Chị..."
Nhã Hàm buồn bã lắc đầu, lúc này nàng thực sự hối hận chính bản thân mình, xúc động chỉ trong nháy mắt, do dự cũng chỉ trong nháy mắt. Khóc rồi rời khỏi đám người, nàng dự định nhân cơ hội này để hoà giải với Gia Minh, hoặc là dứt khoát khuất phục hắn, khuất phục chính bản thân mình, nói với hắn chị thích em, chị yêu em, chị nổi điên, chị ghen tị, chị muốn ở cùng một chỗ với em, về phần lựa chọn nàng hay Linh Tĩnh và Sa Sa là vấn đề của Gia Minh - đương nhiên nàng không thể chấp nhận được chuyện chia sẻ Gia Minh với Linh Tĩnh và Sa Sa. Lui một bước mà nói, là người đến sau, nàng có tư cách gì để chiếm lấy Gia Minh. Linh Tĩnh và Sa Sa sẽ nhìn nàng như thế nào? Nàng cũng có lòng tự ái, đương nhiên không thể tỏ tình được, nàng nghĩ ít nhất cùng nên hoà giải, song lời vừa ra khỏi miệng thì đã biến thành oán giận và tự trách...
Tiếp theo nên nói thế nào đây.
Chúng ta giảng hoà nhé... Anh Gia Minh...
A...
"Chỉ là chị không thể làm gì khác, không thể không nghĩ đến chuyện này, không thể không nghĩ rằng... Không nghĩ rằng em đa tình. Chị biết em không sai, là chị sai lầm rồi, xin lỗi... Thật dối trá, Trương Nhã Hàm... Dù sao mày cũng không có bất cứ hi vọng nào..."
Cắn môi dưới, nàng lắc đầu rồi xoay người rời đi. Gia Minh đứng nguyên tại chỗ, thở dài hơi buồn bã. Vài mét ở ngoài, bóng lưng Nhã Hàm hơi run rẩy. Gia Minh quay đầu lại nhìn hình như có một người giúp việc vóc người cao to đang từ đầu hành lang bên kia đi tới bên này.
Như vậy, chuyện về Mã Thác và Dịch Hoa Anh, rốt cuộc mình có làm hay không đây, quay đầu nhìn đống lửa trên bờ cát cách đó không xa, Gia Minh tự hỏi. So với vấn đề tình cảm phức tạp vừa trừu tượng lại gần gũi với bản thân, hắn càng thích thực tế đơn giản mà trực tiếp, trong tình huống bây giờ, giết hai người kia có vẻ là cách phát tiết không tệ... Không đúng!
Đột ngột quay đầu lại, hắn bước về phía Nhã Hàm hai bước, vô số hình ánh như tia chớp xẹt qua trong đầu, trực giác của hắn cảm thấy không đúng, nhưng trong chốc lát lại không biết có phải mình bị ảnh hưởng do cuộc nói chuyện với Nhã Hàm vừa rồi hay không. Cùng lúc đó, Nhã Hàm đã đến gần người cao lớn kia, bởi vì người kia bị Nhã Hàm che khuất nên Gia Minh không thể thấy được hắn, nhưng rất rõ ràng, thân thể Nhã Hàm hơi cứng ngắc lại.
Đèn điện ở hành lang này không sáng lắm, nếu không phải Gia Minh chú ý thì sợ rằng sẽ không nhận ra được sự khác thường của hai người ở đằng kia. Song vào thời khắc này Gia Minh đã thấy rõ, người nọ đưa tay bịt kín miệng Nhã Hàm, trong nháy mắt khi hắn lao lên, người nọ lôi Nhã Hàm vào một gian phòng ở bên cạnh.
Nhã Hàm gạt đổ ly nước rồi thất vọng rời đi, đến khi Gia Minh dừng động tác lại thì những người khác cũng bắt đầu nhận ra.
Lúc này mọi người đều đã hiểu trong ly nước kia nhất định đã bị bỏ thuốc. Dĩ nhiên, Nhã Hàm không thể thực sự đem ly nước kia đi xét nghiệm, mà giữ lại cũng không có bao nhiêu ý nghĩa, song nếu đã bị Nhã Hàm gạt đổ, điều này có đại biểu cho nàng không muốn truy cứu nhiều, muốn chuyện này cứ dừng lại như vậy hay không? Điều này vô cùng quan trọng đối với Mã Thác và Dịch Hoa Anh.
Trên bàn chỉ còn lại bốn trái bóng khác màu, mặc dù đã xác định Mã Thác thua không phải nghi ngờ nhưng trận đấu vẫn chưa tính đã kết thúc. Gia Minh ôm cơ nhìn những mảnh vụn kia một lát rồi mới quay lại lãnh đạm nhìn Mã Thác:
"Tôi cảm thấy không cần lãng phí thêm thời gian nữa, anh nghĩ sao?"
Luật snooker là nếu phạm quy thì sẽ bị trừ điểm, điểm bị trừ đó sẽ được cộng cho đối phương, nếu từ giờ Gia Minh liên tục phạm quy vậy thì hắn vẫn có thể bị thua, đương nhiên đây chỉ là một khả năng rất nhỏ. Chuyện đến nước này rồi, ăn quỵt không có ý nghĩa gì cả, nhìn vào ánh mắt Gia Minh, Mã Thác hơi do dự gật đầu. Từ đầu đến giờ, thiếu niên nhỏ hơn hắn đến hơn mười tuổi này thực sự mang đến cảm giác áp bách quá lớn cho hắn.
"Như vậy... Anh thiếu tôi một trăm vạn... Tôi sẽ nhớ kỹ."
Lạnh nhạt nói xong những lời này, Gia Minh bỗng vung cơ billard lên đập mạnh xuống bàn, cây cơ lập tức gãy thành bốn năm đoạn bóng trên bàn bắn lên, một trái trong số đó trực tiếp bay ra ngoài, đập thẳng vào mặt Mã Thác.
Bóng rơi xuống mặt đất, tiếng va chạm trong trẻo với sàn nhà vang lên. Mọi người xung quanh giật nảy mình vì hành động đột ngột này.
Chẳng qua mặc dù hành động này khá thất lễ nhưng Mã Thác cũng không dám nói gì, người bên ngoài dĩ nhiên cũng sẽ không nhúng tay vào. Thiếu niên này là em trai Nhã Hàm, hắn phát hiện chị mình bị bỏ thuốc, cho dù có làm ra chuyện gì thì cũng không quá đáng. Mã Thác kia đúng là gieo gió thì gặt bão. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Mà quan trọng hơn là, trong một loạt các sự việc phát sinh cho đến lúc này, thiếu niên này từ đầu đã dùng phương pháp sắc bén đánh cho người khác hoàn toàn không thở nổi, hắn có khí thế vượt xa hoàn toàn những người cùng lứa tuổi. Một số gia tộc lớn muốn con em mình có sự giáo dục hoàn mỹ nhất, tỷ như Đông Phương Lộ, mặc dù mới mười bảy tuổi nhưng trên người hắn đã có khí thế của một lãnh tụ, tài năng và bản lĩnh thậm chí không hề kém hơn những người trưởng thành xuất sắc. Trong mắt mọi người, Gia Minh có khí thế như vậy thì nhất định cũng là thành viên có địa vị quan trọng trong số các con em của Trương gia, nịnh bợ lôi kéo còn chưa kịp, nào ai dám vì một tên Mã Thác đáng đời mà đắc tội với hắn.
Nhìn qua Mã Thác và Dịch Hoa Anh, Gia Minh xoay người rời đi theo hướng Nhã Hàm vừa bỏ đi.Đổng hồ đã điểm mười một giờ, đêm dần về khuya, tiếng âm nhạc hoà lẫn vào tiếng sóng biển, gió biển cùng trở nên hơi lạnh. Đám người ở bữa tiệc không hề phân tán ra như lúc ban đầu nữa, quanh đống lửa trên bờ biển, trong phòng khiêu vũ, phòng giải trí đều có từng nhóm tụ tập lại với nhau, các cặp tình nhân thì tìm một nơi yên lặng hoặc chào hỏi những người trong bữa tiệc rồi lái xe ra ngoài thuê phòng. Dọc theo hành lang Nhã Hàm đã đi qua, người ở bên này ít đi rất nhiều, đi qua phòng vệ sinh Gia Minh không dừng lại, bởi vì hắn biết sợ rằng Nhã Hàm sẽ không chạy đến nhà vệ sinh để khóc.
Không thấy bóng dáng Nhã Hàm ở phía trước, Gia Minh quay lại rồi đi lên lầu hai, ở cuối hành lang nhỏ trên lầu hai có một sân thượng hình bán nguyệt quay ra phía biển, cửa sổ mở ra, gió biển thổi vào. Nhã Hàm lặng lẽ đứng đó nhìn ánh sáng thỉnh thoảng loé lên trên mặt biển tối đen. Một nhóm người quây quần bên đống lửa ở cách đó không xa, thật xa theo đường bờ biển là thành phố đã về đêm rực rỡ huy hoàng, bến cảng tấp nập bận rộn, vô số con tàu sáng rực neo đậu tại đó, xa xa trên mặt biển cũng loáng thoáng vài con tàu, ánh sáng từ đó phản xạ lên mặt biển lạnh lẽo mà cô đơn giống như một ngọn nến chập chờn.
"Có người bạn như vậy thực khiến người ta đau lòng."
Gia Minh dừng lại bên cạnh nàng.
"Nhưng đó không phải lỗi của chị."
Nhã Hàm ngẩng đầu lên không nói gì, trên mặt nàng đã không còn nước mắt nhưng vẫn dễ dàng nhận ra nàng vừa mới khóc.
"Trong nước có thuốc mê... Thực ra chủ yếu là do Dịch Hoa Anh đã kích động. Em nghe nói bọn họ có mâu thuẫn với Hứa Mặc, ban đầu Mã Thác tiếp cận chị cũng vì lí do này, về phần Dịch Hoa Anh, hôm nay hắn cố ý kích động Mã Thác làm chuyện đó. Chuyện sau đó... Chị muốn tự giải quyết hay để em làm? Nói cho cha chị hoặc mẹ hai, bọn họ có thể chính diện chèn ép những người này, còn nếu em làm, chị muốn bọn họ thế nào đều được cả. Yên tâm, sẽ không có phiền toái gì."
"Hay là... Bỏ đi."
Dường như Nhã Hàm căn bản không để ý đến thái độ của Gia Minh đối với Mã Thác và Dịch Hoa Anh, nàng hốt hoảng cúi đầu.
"Để chị nói cho mẹ hai là được rồi, bà ấy sẽ không cho bọn họ được sống yên ổn, à..."
Nói tới đây, nàng chợt cười lên.
"Em biết không? Phụ nữ là loại động vật rất thù dai, chuyện gì cũng đều tính toán chi li."
"Đây không phải chuyện nhỏ."
"Đúng vậy, không phải chuyện nhỏ."
Nhã Hàm ngắt lời hắn.
"Nếu... Hôm nay em không tới thì sợ rằng sáng mai chị đã nằm trên giường với Mã Thác và Dịch Hoa Anh rồi, sau đó... ô, sau đó hẳn là bọn họ sẽ cho rằng chị sẽ vì chuyện đó mà gả cho bọn hắn sao? Sẽ không..."
Gió biển thổi làm mái tóc nàng tung bay, Nhã Hàm đưa tay lên vuốt:
"Chị sẽ khiến bọn họ phải chết, sau đó chị cũng..."
Thấy tâm tình nàng có vẻ không ổn định, Gia Minh vội vàng mở miệng:
"Này."
"Ừ, không nói chuyện đó, chuyện nhỏ mà chị nói là chuyện về em, Linh Tĩnh và Sa Sa..."
Mỗi lần nói đến đây, Gia Minh đều không biết nói gì, lúc này hắn thực sự khó có thể hiểu nổi tại sang nàng lại chuyển sang đề tài này.
"Thực ra những ngày qua chị đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy mình xen vào chuyện của người khác quá nhiều. Linh Tĩnh và Sa Sa, hai đứa nó nguyện ý ở cùng với em cũng không liên quan gì đến chị, rốt cuộc chị cũng chỉ tức giận vì những luân lý, đạo đức kia. Dù sao đó cũng là chuyện của bọn em, các em yêu nhau là tốt rồi, các em cũng không làm bất kỳ ai bị tổn thương, chị... Ừ... Chị..."
Nhã Hàm buồn bã lắc đầu, lúc này nàng thực sự hối hận chính bản thân mình, xúc động chỉ trong nháy mắt, do dự cũng chỉ trong nháy mắt. Khóc rồi rời khỏi đám người, nàng dự định nhân cơ hội này để hoà giải với Gia Minh, hoặc là dứt khoát khuất phục hắn, khuất phục chính bản thân mình, nói với hắn chị thích em, chị yêu em, chị nổi điên, chị ghen tị, chị muốn ở cùng một chỗ với em, về phần lựa chọn nàng hay Linh Tĩnh và Sa Sa là vấn đề của Gia Minh - đương nhiên nàng không thể chấp nhận được chuyện chia sẻ Gia Minh với Linh Tĩnh và Sa Sa. Lui một bước mà nói, là người đến sau, nàng có tư cách gì để chiếm lấy Gia Minh. Linh Tĩnh và Sa Sa sẽ nhìn nàng như thế nào? Nàng cũng có lòng tự ái, đương nhiên không thể tỏ tình được, nàng nghĩ ít nhất cùng nên hoà giải, song lời vừa ra khỏi miệng thì đã biến thành oán giận và tự trách...
Tiếp theo nên nói thế nào đây.
Chúng ta giảng hoà nhé... Anh Gia Minh...
A...
"Chỉ là chị không thể làm gì khác, không thể không nghĩ đến chuyện này, không thể không nghĩ rằng... Không nghĩ rằng em đa tình. Chị biết em không sai, là chị sai lầm rồi, xin lỗi... Thật dối trá, Trương Nhã Hàm... Dù sao mày cũng không có bất cứ hi vọng nào..."
Cắn môi dưới, nàng lắc đầu rồi xoay người rời đi. Gia Minh đứng nguyên tại chỗ, thở dài hơi buồn bã. Vài mét ở ngoài, bóng lưng Nhã Hàm hơi run rẩy. Gia Minh quay đầu lại nhìn hình như có một người giúp việc vóc người cao to đang từ đầu hành lang bên kia đi tới bên này.
Như vậy, chuyện về Mã Thác và Dịch Hoa Anh, rốt cuộc mình có làm hay không đây, quay đầu nhìn đống lửa trên bờ cát cách đó không xa, Gia Minh tự hỏi. So với vấn đề tình cảm phức tạp vừa trừu tượng lại gần gũi với bản thân, hắn càng thích thực tế đơn giản mà trực tiếp, trong tình huống bây giờ, giết hai người kia có vẻ là cách phát tiết không tệ... Không đúng!
Đột ngột quay đầu lại, hắn bước về phía Nhã Hàm hai bước, vô số hình ánh như tia chớp xẹt qua trong đầu, trực giác của hắn cảm thấy không đúng, nhưng trong chốc lát lại không biết có phải mình bị ảnh hưởng do cuộc nói chuyện với Nhã Hàm vừa rồi hay không. Cùng lúc đó, Nhã Hàm đã đến gần người cao lớn kia, bởi vì người kia bị Nhã Hàm che khuất nên Gia Minh không thể thấy được hắn, nhưng rất rõ ràng, thân thể Nhã Hàm hơi cứng ngắc lại.
Đèn điện ở hành lang này không sáng lắm, nếu không phải Gia Minh chú ý thì sợ rằng sẽ không nhận ra được sự khác thường của hai người ở đằng kia. Song vào thời khắc này Gia Minh đã thấy rõ, người nọ đưa tay bịt kín miệng Nhã Hàm, trong nháy mắt khi hắn lao lên, người nọ lôi Nhã Hàm vào một gian phòng ở bên cạnh.