Trong bóng tối, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng cười khẽ thoải mái của Nhã Hàm:
"Như vậy là đủ rồi. Gia Minh... Nếu như em giải thích nhiều, chị sẽ rất tức giận."
"Ách?"
"Đây mới là em mà chị biết, không quản việc gì cả, vẫn chỉ luôn nghĩ chuyện mình muốn, thậm chí em có thể chạy tới nước Mỹ giết nhiều người như vậy, nhưng mà em cũng chẳng giải thích cho bản thân mình... Chị ghét nhất những người hay giải thích cho mình, bởi vì chuyện này, đó là do chị đã sai, bởi vì..."
"Á, vậy chẳng phải chị đang tâng bốc em sao?"
Trong bóng tối, tiếng cười của Nhã Hàm thoáng dừng lại, sau một lát, thanh âm của nàng trở nên trầm thấp, nhẹ nhàng:
"Bởi vì... Gia Minh, chị đố kỵ, chị đố kỵ với Linh Tĩnh cùng Sa Sa, tuy rằng các nàng cũng là bạn thân của chị, nhưng chị đố kỵ vô cùng, đôi khi nhớ tới, đố kỵ tới mức cơm cũng ăn không vô, hít thở cũng không được, chỉ biết khóc... Trong nửa năm qua, chị cố tình gây sự, nhưng mà em vẫn không nhân nhượng với chị..."
Nàng hít một hơi, thanh âm bắt đầu trở nên to hơn:
"Mấy ngày nay chị nghĩ tới những chuyện đã làm, đột nhiên nghĩ, nữ nhân thật là không thể sủng ái, giống như trước đây, em luôn nói chị là tiểu hài tử, luôn luôn khi dễ chị, ở chỗ nào cũng không buông tha cho chị, kết quả khiến cho chị không dám nói, cho dù nó chỉ là một câu, chỉ có thể để cho em khi dễ..."
"Em đâu có đâu?"
Gia Minh kháng nghị nói.
"Có, là ai mỗi lần chạy đến phòng làm việc đều đè chị trên mặt đất? Là ai chiếm lấy sô pha của chị? Là ai mắng chị ngu ngốc? Giáng sinh năm ngoái, khi nói chuyện với em, em còn cầm gối đánh chị một trận, chiếm tiện nghi đá lên cái mông của chị, còn buộc chị gọi em là Gia Minh ca ca..."
"Này, em vẫn còn nhớ, lần đó là do chị đánh em, nên em mới hoàn thủ, hơn nữa ca ca chính là do chị gọi."
"Không phải em đánh chị, thì sao chị gọi."
Nhã Hàm thở phì phì ngừng lại một chút, sau đó ổn định tâm tình, nói:
"Dù sao em cũng rất xấu, có một khoảng thời gian chị rất sợ em, đôi lúc em lại nói chị tốt, khiến cho chị cảm thấy mình đang làm đúng, nếu như ngay lúc đó em mắng chị, bảo chị dừng lại, hoặc là hù dọa chị, chị cũng không gây chuyện trong nửa năm vừa rồi... nói tới, vẫn là chị sai..."
Gia Minh bĩu môi, gật đầu nói:
"Cứ nhìn thấy chị là em lại muốn đánh, cái này đúng là sở trường..."
"Em dám! Sau đó em đối với chị rất tốt, đã khiến cho chị tha thứ cho em, muốn được... Ừ..."
Nàng suy nghĩ một chút, nói:
"Muốn được giống như Linh Tĩnh và Sa Sa."
"Vậy chúng ta bây giờ tính là cái gì?"
"Giáo viên và học sinh."
"Không phải bằng hữu tốt nhất ư?"
"Em muốn làm bằng hữu của chị làm cái gì?"
Không biết từ lúc nào, đầu của Nhã Hàm đã nhẹ nhàng nhích lại gần, ngả lên trên vai của Gia Minh, có chút mập mờ, một lát sau, nàng cười cười:
"Ài, thật buồn ngủ, em đừng quấy rầy chị, chị muốn ngủ... Mượn vai dùng một chút không sao chứ?"
"Xin cứ tự nhiên."
Gia Minh nhìn không gian tối om ngoài cửa xe, chẳng thấy xe cộ nào đi lại trên con đường này cả:
"Nhưng mà buổi tối sẽ rất lạnh, chị định ngủ lại ở trong xe?"
Không trả lời câu hỏi này của hắn. Nhã Hàm nằm nghiêng ra, sao cho mình được thoải mái, qua một lát, trong xe vang lên một tiếng nói mơ hồ, thống khổ.
"Chị thất tình... Gia Minh..."
Không có hệ thống sưởi hơi, không có ánh sáng, ngoài cửa sổ hoa tuyết bay như mưa, hắn lẳng lặng ngồi ở đó không tiếng động gõ xuống cái nệm bên người, thân hình mềm mại của Nhã Hàm nhẹ nhàng nhích lại gần. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Bàn tay đang gõ của hắn ngừng lại, Nhã Hàm tóm lấy tay phải của hắn, biến nó thành một cái gối, thân hình vô ý thức tựa hẳn sang bên này.
Đối với Gia Minh mà nói, thời tiết thế này không là cái gì, nhưng đối với Nhã Hàm thì khác, bệnh nặng mới khỏi, sau đó lại trốn chạy trong tuyết, hai chân đã sớm bị lạnh, tuy rằng sau khi lên xe có ấm hơn một chút. Nhưng mà theo thời gian, nhiệt độ bên trong xe vẫn không ngừng giảm xuống, nàng đang ngủ say cảm thấy lạnh, đương nhiên là chui sang phía Gia Minh.
Đối với quan hệ thân thiết của hai người mà nói, việc tiếp xúc này kỳ thực tính không là cái gì, lúc cãi nhau ầm ĩ, kiểu gì chẳng đụng chạm tới nhau. Quan trọng là do tuổi tác hai người có sự chênh lệch, đây đó có chút ngượng nghịu, nhưng nếu chuyện đã vạch trần, thì lúc này Gia Minh hơi cảm thấy có chút khó khăn. Đương nhiên, đây chỉ là một khó khăn nho nhỏ.
Một ánh đèn của chiếc xe tải từ phía sau chiếu tới, lướt qua chiếc xe, người trong buồng lái hiển nhiên là có liếc mắt nhìn sang bên này, nhưng mà không có ý dừng xe, ánh sáng dần dần biến mất vô tung vô ảnh.
"Ưm..."
Khi chiếc xe trở nên tối om, Nhã Hàm nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, lập tức, thân hình do lạnh cuộn lại, đôi chân thon thả đã cuộn lên ghế ngồi, hai chân đi tất cọ cọ vài cái, bởi vì cảm thấy lạnh nên mới tìm chỗ nào ấm để rúc, sau khi cọ vài lần mà không cảm thấy được chỗ nào thoải mái, nàng chỉ còn cách gác chân lên nhau.
Mắt thấy nàng co ro nhiều lần. Gia Minh bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhẹ nhàng tránh khỏi tay của Nhã Hàm, sau đó cởi áo khoác, đắp lên đôi chân nhỏ của nàng. Khi hai chân nàng đã ấm, nhưng lại cảm thấy gối đầu của mình biến mất Nhã Hàm mơ mơ màng màng ôm tới, trong miệng nói mở.
"Ưm... Lạnh... Gia Minh đừng nhúc nhích..."
"Khoác vào rồi sẽ không lạnh..."
Thấp giọng nói, hắn kéo áo đắp lên hai ống tay của nàng, sau đó buộc lại, xác định nàng không làm rơi được nữa, hắn mới thôi. Nhã Hàm vẫn nói mê:
"Lạnh... Gia Minh..."
"Đừng... Cởi sạch... y phục... Chị lạnh..."
Đang buộc áo khoác cho nàng, Gia Minh cảm thấy hơi sững sờ, lập tức dở khóc dở cười vỗ vỗ lên lưng của nàng.
Trong bóng tối. Nhã Hàm dường như mơ mơ màng màng mở mắt, thấy không gian tối om, lại thấy có một bàn tay đang vuốt ve lưng của mình, nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng: "Ai. Ngủ đi, ngủ đi., nàng ôm lấy vật thể ấm áp đó, lần thứ hai chìm vào giấc mộng.
"Ngủ đi..."
Qua một lúc lâu, thanh âm của Gia Minh mới ngừng lại, tay phải đặt ở phía sau lưng của Nhã Hàm, dường như ôm trọn lấy cả thân hình đối phương, trong chốc lát, hắn cười cười, nhắm mắt ngủ thật say.
Lúc tỉnh lại, sắc trời hơi sáng lên, hoa tuyết vẫn đang tiếp tục bay, một chiếc xe hơi gào thét lao qua làm cho hắn mở mắt, buổi tối hôm qua không ai dám dừng xe ở đây, bởi vì cái bộ dáng của chiếc xe lúc này quá dọa người.
Nhẹ nhàng lấy hai tay của Nhã Hàm ra, chỉ đặt thân hình của nàng nằm hẳn xuống ghế.
Trong bóng tối, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng cười khẽ thoải mái của Nhã Hàm:
"Như vậy là đủ rồi. Gia Minh... Nếu như em giải thích nhiều, chị sẽ rất tức giận."
"Ách?"
"Đây mới là em mà chị biết, không quản việc gì cả, vẫn chỉ luôn nghĩ chuyện mình muốn, thậm chí em có thể chạy tới nước Mỹ giết nhiều người như vậy, nhưng mà em cũng chẳng giải thích cho bản thân mình... Chị ghét nhất những người hay giải thích cho mình, bởi vì chuyện này, đó là do chị đã sai, bởi vì..."
"Á, vậy chẳng phải chị đang tâng bốc em sao?"
Trong bóng tối, tiếng cười của Nhã Hàm thoáng dừng lại, sau một lát, thanh âm của nàng trở nên trầm thấp, nhẹ nhàng:
"Bởi vì... Gia Minh, chị đố kỵ, chị đố kỵ với Linh Tĩnh cùng Sa Sa, tuy rằng các nàng cũng là bạn thân của chị, nhưng chị đố kỵ vô cùng, đôi khi nhớ tới, đố kỵ tới mức cơm cũng ăn không vô, hít thở cũng không được, chỉ biết khóc... Trong nửa năm qua, chị cố tình gây sự, nhưng mà em vẫn không nhân nhượng với chị..."
Nàng hít một hơi, thanh âm bắt đầu trở nên to hơn:
"Mấy ngày nay chị nghĩ tới những chuyện đã làm, đột nhiên nghĩ, nữ nhân thật là không thể sủng ái, giống như trước đây, em luôn nói chị là tiểu hài tử, luôn luôn khi dễ chị, ở chỗ nào cũng không buông tha cho chị, kết quả khiến cho chị không dám nói, cho dù nó chỉ là một câu, chỉ có thể để cho em khi dễ..."
"Em đâu có đâu?"
Gia Minh kháng nghị nói.
"Có, là ai mỗi lần chạy đến phòng làm việc đều đè chị trên mặt đất? Là ai chiếm lấy sô pha của chị? Là ai mắng chị ngu ngốc? Giáng sinh năm ngoái, khi nói chuyện với em, em còn cầm gối đánh chị một trận, chiếm tiện nghi đá lên cái mông của chị, còn buộc chị gọi em là Gia Minh ca ca..."
"Này, em vẫn còn nhớ, lần đó là do chị đánh em, nên em mới hoàn thủ, hơn nữa ca ca chính là do chị gọi.""Không phải em đánh chị, thì sao chị gọi."
Nhã Hàm thở phì phì ngừng lại một chút, sau đó ổn định tâm tình, nói:
"Dù sao em cũng rất xấu, có một khoảng thời gian chị rất sợ em, đôi lúc em lại nói chị tốt, khiến cho chị cảm thấy mình đang làm đúng, nếu như ngay lúc đó em mắng chị, bảo chị dừng lại, hoặc là hù dọa chị, chị cũng không gây chuyện trong nửa năm vừa rồi... nói tới, vẫn là chị sai..."
Gia Minh bĩu môi, gật đầu nói:
"Cứ nhìn thấy chị là em lại muốn đánh, cái này đúng là sở trường..."
"Em dám! Sau đó em đối với chị rất tốt, đã khiến cho chị tha thứ cho em, muốn được... Ừ..."
Nàng suy nghĩ một chút, nói:
"Muốn được giống như Linh Tĩnh và Sa Sa."
"Vậy chúng ta bây giờ tính là cái gì?"
"Giáo viên và học sinh."
"Không phải bằng hữu tốt nhất ư?"
"Em muốn làm bằng hữu của chị làm cái gì?"
Không biết từ lúc nào, đầu của Nhã Hàm đã nhẹ nhàng nhích lại gần, ngả lên trên vai của Gia Minh, có chút mập mờ, một lát sau, nàng cười cười:
"Ài, thật buồn ngủ, em đừng quấy rầy chị, chị muốn ngủ... Mượn vai dùng một chút không sao chứ?"
"Xin cứ tự nhiên."
Gia Minh nhìn không gian tối om ngoài cửa xe, chẳng thấy xe cộ nào đi lại trên con đường này cả:
"Nhưng mà buổi tối sẽ rất lạnh, chị định ngủ lại ở trong xe?"
Không trả lời câu hỏi này của hắn. Nhã Hàm nằm nghiêng ra, sao cho mình được thoải mái, qua một lát, trong xe vang lên một tiếng nói mơ hồ, thống khổ.
"Chị thất tình... Gia Minh..."
Không có hệ thống sưởi hơi, không có ánh sáng, ngoài cửa sổ hoa tuyết bay như mưa, hắn lẳng lặng ngồi ở đó không tiếng động gõ xuống cái nệm bên người, thân hình mềm mại của Nhã Hàm nhẹ nhàng nhích lại gần. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Bàn tay đang gõ của hắn ngừng lại, Nhã Hàm tóm lấy tay phải của hắn, biến nó thành một cái gối, thân hình vô ý thức tựa hẳn sang bên này.
Đối với Gia Minh mà nói, thời tiết thế này không là cái gì, nhưng đối với Nhã Hàm thì khác, bệnh nặng mới khỏi, sau đó lại trốn chạy trong tuyết, hai chân đã sớm bị lạnh, tuy rằng sau khi lên xe có ấm hơn một chút. Nhưng mà theo thời gian, nhiệt độ bên trong xe vẫn không ngừng giảm xuống, nàng đang ngủ say cảm thấy lạnh, đương nhiên là chui sang phía Gia Minh.
Đối với quan hệ thân thiết của hai người mà nói, việc tiếp xúc này kỳ thực tính không là cái gì, lúc cãi nhau ầm ĩ, kiểu gì chẳng đụng chạm tới nhau. Quan trọng là do tuổi tác hai người có sự chênh lệch, đây đó có chút ngượng nghịu, nhưng nếu chuyện đã vạch trần, thì lúc này Gia Minh hơi cảm thấy có chút khó khăn. Đương nhiên, đây chỉ là một khó khăn nho nhỏ.
Một ánh đèn của chiếc xe tải từ phía sau chiếu tới, lướt qua chiếc xe, người trong buồng lái hiển nhiên là có liếc mắt nhìn sang bên này, nhưng mà không có ý dừng xe, ánh sáng dần dần biến mất vô tung vô ảnh.
"Ưm..."
Khi chiếc xe trở nên tối om, Nhã Hàm nhẹ nhàng rên rỉ một tiếng, lập tức, thân hình do lạnh cuộn lại, đôi chân thon thả đã cuộn lên ghế ngồi, hai chân đi tất cọ cọ vài cái, bởi vì cảm thấy lạnh nên mới tìm chỗ nào ấm để rúc, sau khi cọ vài lần mà không cảm thấy được chỗ nào thoải mái, nàng chỉ còn cách gác chân lên nhau.
Mắt thấy nàng co ro nhiều lần. Gia Minh bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhẹ nhàng tránh khỏi tay của Nhã Hàm, sau đó cởi áo khoác, đắp lên đôi chân nhỏ của nàng. Khi hai chân nàng đã ấm, nhưng lại cảm thấy gối đầu của mình biến mất Nhã Hàm mơ mơ màng màng ôm tới, trong miệng nói mở.
"Ưm... Lạnh... Gia Minh đừng nhúc nhích..."
"Khoác vào rồi sẽ không lạnh..."
Thấp giọng nói, hắn kéo áo đắp lên hai ống tay của nàng, sau đó buộc lại, xác định nàng không làm rơi được nữa, hắn mới thôi. Nhã Hàm vẫn nói mê:
"Lạnh... Gia Minh..."
"Đừng... Cởi sạch... y phục... Chị lạnh..."
Đang buộc áo khoác cho nàng, Gia Minh cảm thấy hơi sững sờ, lập tức dở khóc dở cười vỗ vỗ lên lưng của nàng.
Trong bóng tối. Nhã Hàm dường như mơ mơ màng màng mở mắt, thấy không gian tối om, lại thấy có một bàn tay đang vuốt ve lưng của mình, nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng: "Ai. Ngủ đi, ngủ đi., nàng ôm lấy vật thể ấm áp đó, lần thứ hai chìm vào giấc mộng.
"Ngủ đi..."
Qua một lúc lâu, thanh âm của Gia Minh mới ngừng lại, tay phải đặt ở phía sau lưng của Nhã Hàm, dường như ôm trọn lấy cả thân hình đối phương, trong chốc lát, hắn cười cười, nhắm mắt ngủ thật say.
Lúc tỉnh lại, sắc trời hơi sáng lên, hoa tuyết vẫn đang tiếp tục bay, một chiếc xe hơi gào thét lao qua làm cho hắn mở mắt, buổi tối hôm qua không ai dám dừng xe ở đây, bởi vì cái bộ dáng của chiếc xe lúc này quá dọa người.
Nhẹ nhàng lấy hai tay của Nhã Hàm ra, chỉ đặt thân hình của nàng nằm hẳn xuống ghế.