Bĩu môi nói một câu, hai người đi về phía trước. Trước cửa nhà xưởng đã có mấy người nam nữ đang đứng nói chuyện, xem ra là thanh niên trong thị trấn - đương nhiên, thực ra chỗ đó cũng không tính là cửa. Toàn bộ một mặt của nhà xưởng đều mở rộng, bên trong là không gian hình chữ nhật, bên dưới trống trải, hành lang đi lên tầng thứ hai vẫn còn nguyên vẹn, nhìn giống như một sân bóng rổ trong nhà, nóc nhà lợp ngói bị thủng mấy chỗ nhưng đều là mấy lỗ nhỏ không đáng nói. Bên trong trừ hơn mười người nam nữ ra còn có một chiếc máy nghe nhạc cũ kĩ, đầu máy, TV, bàn, mấy bồn rửa và một số đồ vật linh tinh khác, bên cạnh treo hai bao cát, có hai người đang hăng hái tập luyện, một cô gái buộc dây băng màu vàng trên đầu, người còn lại là thanh niên da đen Moer đã khiêu chiến Mike ngày hôm qua. Vóc người hắn cường tráng, cao hơn Mike chừng nửa cái đầu, lúc này đang đánh cho bao cát rung động thình thịch.
Trong đó cũng có hai người trung nhiên khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân thể rất cường tráng, hẳn là quân nhân giải ngũ. Một trong hai người đang đứng bên bao cát nhìn Moer tập luyện.
Âm nhạc ầm ĩ, thoạt nhìn đây là một cuộc tụ hội của thanh niên trong thị trấn, hơn nữa cũng hoàn toàn chào đón người bên ngoài, bởi vì khi Gia Minh và Nhã Hàm đi tới rồi gật đầu với người bên cạnh, bọn họ cũng thiện ý gật đầu chào lại, hoàn toàn không có ý định ngăn cản. Hai người nhìn những thứ được bày biện trong nhà xưởng, sau đó đem ghế đến bên bồn lửa sưởi ấm tay. Chẳng qua đối với người ngoại quốc, hai người luôn thu hút sự chú ý của người khác, một lát sau, thanh niên da đen Moer thôi không luyện quyền nữa, mỉm cười đi tới.
"Chào những người bạn."
Hắn cười vươn tay về phía hai người, hai người cũng đứng lên bắt tay. Thái độ của người này hữu hảo, cũng không giống giả vờ.
"Đừng để ý, tôi và Mike có một số mâu thuẫn, chẳng qua cũng không có gì cả, ở nơi này của chúng tôi, có mâu thuẫn, đấu tay đôi một trận đã thành lệ cũ, đánh xong liền không để mọi chuyện trong lòng nữa. Hai vị cảm thấy ở đây thế nào?"
"Ừm, rất tốt..."
Hai bên nói chuyện với nhau vài câu thì cô gái buộc khăn trên đầu kia cũng đi tới, sau đó lại có thêm hai người nữa đi tới. Gia Minh cũng hiểu, những người này quá nửa là đến vì Nhã Hàm, đương nhiên, trong lòng mỗi người đều yêu cái đẹp, chuyện này cũng không có gì to tát. Cô gái buộc khăn trên đầu là bạn gái của Moer, tên là Shirley, có vẻ cũng có ý định muốn so sánh với Nhã Hàm, các cô gái khi đối mặt với nhau đều như vậy cả, cũng không phải chuyện lớn gì. Vóc người cô gái này rất săn chắc, nếu như đánh nhau thì sợ rằng Sa Sa, Linh Tĩnh, Nhã Hàm đều không phải đối thủ của nàng.
Đầu năm nay, một người Mỹ nếu không phải thực sự muốn tìm hiểu về Trung Quốc thì đều có chút hiểu lầm tương đối về quốc gia phương đông này, chẳng qua, trước mặt mỹ nữ thì đương nhiên không thể hỏi những vấn đề thấp kém như "Xin hỏi, ở đất nước các bạn sau khi đi vệ sinh xong đều dùng dây thừng để 'vệ sinh' ư?", mà trong mắt những người Mỹ này, kỹ xảo truyền kỳ nhất của Trung Quốc không chút nghi ngờ chính là công phu. Một lát sau, đề tài liên được chuyển đến phương diện này, có người trêu ghẹo hỏi Nhã Hàm có biết công phu hay không. Nhã Hàm mở trừng mắt, chỉ Gia Minh.
"Tôi không biết, nhưng em trai tôi có học."
Gia Minh trừng mắt nhìn Nhã Hàm đang mím môi cười, mà lúc này đám người Moer cũng đã ồn ào đề nghị Gia Minh biểu diễn. Gia Minh nói là chỉ học võ công cho vui, hiện giờ cũng đã quên gần hết, làm sao so sánh được với bọn họ. Nhưng đám người này đều khá tò mò với công phu Trung Quốc, cô gái tên Shirley kia nói chỉ là biểu diễn một chút thôi thấy Gia Minh vẫn còn là thiếu niên, nàng liền hứng thú tỏ ý muốn đối luyện với hắn.
"Yên tâm, đừng xấu hổ, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương, biểu diễn một lần thôi..."
Mấy người ồn ào yêu cầu, Gia Minh bất đắc dĩ đứng dậy, muốn âm thầm bấm Nhã Hàm một cái nhưng nàng đã sớm trốn sang bên cạnh. Thấy có chuyện thú vị, hơn mười người ở gần đó cũng đứng lên tụ tập sang bên này. Đương nhiên bọn họ sẽ không cho rằng Gia Minh biết công phu Trung Quốc cao thâm gì, phần lớn mọi người chỉ muốn tham gia náo nhiệt, dường như cả hai người quân nhân giải ngũ cũng khá có hứng thú với "công phu Trung Quốc".
"Ách, được rồi, nếu nhất định phải biểu diễn."
Gia Minh nhìn những người xung quanh.
"Tôi sẽ biểu diễn một tuyệt kỹ cho mọi người xem, chị xác định thật sự muốn thử sao?"
Bị Gia Minh nhìn chằm chằm vào. Shirley loáng thoáng cảm thấy hơi chột dạ, sau đó mới gật đầu cười:
"Đúng vậy."
"Tốt, chuẩn bị bắt đầu, mời... Ừ, chờ chút đã..."
Gia Minh vừa nói vừa đứng tấn giữa đám người, ước chừng vài giây sau hắn mới hít sâu một cách khoa trương, nắm thật chặt nắm tay trái lại rồi duỗi ra thong thả mà trang trọng, sau đó nghiêm túc nhìn cô gái đứng trước mặt:
"Chị chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ, xong rồi."
Bởi vì vẻ mặt Gia Minh thực sự quá nghiêm trang, Shirley không nhịn được đề cao giọng, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
"OK, vậy thì... Nắm lấy tay tôi."
Gia Minh nắm chặt tay trái rồi gật đầu nói.
"Hả?"
"Nắm lấy tay tôi."
"Ừ."
Cô gái gật đầu rồi vươn một tay ra nắm tay Gia Minh:
"Là chỗ này hả?"
"Tùy chị, chỉ cần xác định mình đã nắm được. Chị xác định là mình đã nắm được rồi chứ?"
"Xác định."
"Thực sự xác định?"
"Thực sự."
"Tôi cảm thấy chị nên dùng hai tay thì tốt hơn, không sao, dùng hai tay cũng không sao, quan trọng là chị nắm chặt."
Bởi vì Gia Minh nói chuyện quá nghiêm trang, bầu không khí cũng trở nên khẩn trương hơn. Liên tục xác nhận mấy lần, nhìn như sân khấu biểu diễn ảo thuật, mọi người đều nín thở chờ xem tuyệt kỹ khiến tay mình thoát khỏi khống chế của Gia Minh.
"Tốt lắm, chị xác định mình đã nắm chắc, chuẩn bị, một, hai, ba, coi chừng!"
Trong nháy mắt đó, Shirley nắm chặt tay trái của Gia Minh, Gia Minh vung tay phải lên tát vào trán nàng, bởi vì mùa đông, âm thanh vang lên đặc biệt trong trẻo. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Đám người bị hành động này làm ngây ngẩn, Shirley vẫn nắm chặt cánh tay trái không hề có cử động gì khác của Gia Minh, thật lâu sau mới ngây ngẩn ngẩng đầu lên. Gia Minh đưa tay phải lên gãi đầu, mở trừng đôi mắt vô tội nhìn nàng...
Bĩu môi nói một câu, hai người đi về phía trước. Trước cửa nhà xưởng đã có mấy người nam nữ đang đứng nói chuyện, xem ra là thanh niên trong thị trấn - đương nhiên, thực ra chỗ đó cũng không tính là cửa. Toàn bộ một mặt của nhà xưởng đều mở rộng, bên trong là không gian hình chữ nhật, bên dưới trống trải, hành lang đi lên tầng thứ hai vẫn còn nguyên vẹn, nhìn giống như một sân bóng rổ trong nhà, nóc nhà lợp ngói bị thủng mấy chỗ nhưng đều là mấy lỗ nhỏ không đáng nói. Bên trong trừ hơn mười người nam nữ ra còn có một chiếc máy nghe nhạc cũ kĩ, đầu máy, TV, bàn, mấy bồn rửa và một số đồ vật linh tinh khác, bên cạnh treo hai bao cát, có hai người đang hăng hái tập luyện, một cô gái buộc dây băng màu vàng trên đầu, người còn lại là thanh niên da đen Moer đã khiêu chiến Mike ngày hôm qua. Vóc người hắn cường tráng, cao hơn Mike chừng nửa cái đầu, lúc này đang đánh cho bao cát rung động thình thịch.
Trong đó cũng có hai người trung nhiên khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân thể rất cường tráng, hẳn là quân nhân giải ngũ. Một trong hai người đang đứng bên bao cát nhìn Moer tập luyện.
Âm nhạc ầm ĩ, thoạt nhìn đây là một cuộc tụ hội của thanh niên trong thị trấn, hơn nữa cũng hoàn toàn chào đón người bên ngoài, bởi vì khi Gia Minh và Nhã Hàm đi tới rồi gật đầu với người bên cạnh, bọn họ cũng thiện ý gật đầu chào lại, hoàn toàn không có ý định ngăn cản. Hai người nhìn những thứ được bày biện trong nhà xưởng, sau đó đem ghế đến bên bồn lửa sưởi ấm tay. Chẳng qua đối với người ngoại quốc, hai người luôn thu hút sự chú ý của người khác, một lát sau, thanh niên da đen Moer thôi không luyện quyền nữa, mỉm cười đi tới.
"Chào những người bạn."
Hắn cười vươn tay về phía hai người, hai người cũng đứng lên bắt tay. Thái độ của người này hữu hảo, cũng không giống giả vờ.
"Đừng để ý, tôi và Mike có một số mâu thuẫn, chẳng qua cũng không có gì cả, ở nơi này của chúng tôi, có mâu thuẫn, đấu tay đôi một trận đã thành lệ cũ, đánh xong liền không để mọi chuyện trong lòng nữa. Hai vị cảm thấy ở đây thế nào?"
"Ừm, rất tốt..."
Hai bên nói chuyện với nhau vài câu thì cô gái buộc khăn trên đầu kia cũng đi tới, sau đó lại có thêm hai người nữa đi tới. Gia Minh cũng hiểu, những người này quá nửa là đến vì Nhã Hàm, đương nhiên, trong lòng mỗi người đều yêu cái đẹp, chuyện này cũng không có gì to tát. Cô gái buộc khăn trên đầu là bạn gái của Moer, tên là Shirley, có vẻ cũng có ý định muốn so sánh với Nhã Hàm, các cô gái khi đối mặt với nhau đều như vậy cả, cũng không phải chuyện lớn gì. Vóc người cô gái này rất săn chắc, nếu như đánh nhau thì sợ rằng Sa Sa, Linh Tĩnh, Nhã Hàm đều không phải đối thủ của nàng.
Đầu năm nay, một người Mỹ nếu không phải thực sự muốn tìm hiểu về Trung Quốc thì đều có chút hiểu lầm tương đối về quốc gia phương đông này, chẳng qua, trước mặt mỹ nữ thì đương nhiên không thể hỏi những vấn đề thấp kém như "Xin hỏi, ở đất nước các bạn sau khi đi vệ sinh xong đều dùng dây thừng để 'vệ sinh' ư?", mà trong mắt những người Mỹ này, kỹ xảo truyền kỳ nhất của Trung Quốc không chút nghi ngờ chính là công phu. Một lát sau, đề tài liên được chuyển đến phương diện này, có người trêu ghẹo hỏi Nhã Hàm có biết công phu hay không. Nhã Hàm mở trừng mắt, chỉ Gia Minh.
"Tôi không biết, nhưng em trai tôi có học."Gia Minh trừng mắt nhìn Nhã Hàm đang mím môi cười, mà lúc này đám người Moer cũng đã ồn ào đề nghị Gia Minh biểu diễn. Gia Minh nói là chỉ học võ công cho vui, hiện giờ cũng đã quên gần hết, làm sao so sánh được với bọn họ. Nhưng đám người này đều khá tò mò với công phu Trung Quốc, cô gái tên Shirley kia nói chỉ là biểu diễn một chút thôi thấy Gia Minh vẫn còn là thiếu niên, nàng liền hứng thú tỏ ý muốn đối luyện với hắn.
"Yên tâm, đừng xấu hổ, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương, biểu diễn một lần thôi..."
Mấy người ồn ào yêu cầu, Gia Minh bất đắc dĩ đứng dậy, muốn âm thầm bấm Nhã Hàm một cái nhưng nàng đã sớm trốn sang bên cạnh. Thấy có chuyện thú vị, hơn mười người ở gần đó cũng đứng lên tụ tập sang bên này. Đương nhiên bọn họ sẽ không cho rằng Gia Minh biết công phu Trung Quốc cao thâm gì, phần lớn mọi người chỉ muốn tham gia náo nhiệt, dường như cả hai người quân nhân giải ngũ cũng khá có hứng thú với "công phu Trung Quốc".
"Ách, được rồi, nếu nhất định phải biểu diễn."
Gia Minh nhìn những người xung quanh.
"Tôi sẽ biểu diễn một tuyệt kỹ cho mọi người xem, chị xác định thật sự muốn thử sao?"
Bị Gia Minh nhìn chằm chằm vào. Shirley loáng thoáng cảm thấy hơi chột dạ, sau đó mới gật đầu cười:
"Đúng vậy."
"Tốt, chuẩn bị bắt đầu, mời... Ừ, chờ chút đã..."
Gia Minh vừa nói vừa đứng tấn giữa đám người, ước chừng vài giây sau hắn mới hít sâu một cách khoa trương, nắm thật chặt nắm tay trái lại rồi duỗi ra thong thả mà trang trọng, sau đó nghiêm túc nhìn cô gái đứng trước mặt:
"Chị chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ, xong rồi."
Bởi vì vẻ mặt Gia Minh thực sự quá nghiêm trang, Shirley không nhịn được đề cao giọng, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
"OK, vậy thì... Nắm lấy tay tôi."
Gia Minh nắm chặt tay trái rồi gật đầu nói.
"Hả?"
"Nắm lấy tay tôi."
"Ừ."
Cô gái gật đầu rồi vươn một tay ra nắm tay Gia Minh:
"Là chỗ này hả?"
"Tùy chị, chỉ cần xác định mình đã nắm được. Chị xác định là mình đã nắm được rồi chứ?"
"Xác định."
"Thực sự xác định?"
"Thực sự."
"Tôi cảm thấy chị nên dùng hai tay thì tốt hơn, không sao, dùng hai tay cũng không sao, quan trọng là chị nắm chặt."
Bởi vì Gia Minh nói chuyện quá nghiêm trang, bầu không khí cũng trở nên khẩn trương hơn. Liên tục xác nhận mấy lần, nhìn như sân khấu biểu diễn ảo thuật, mọi người đều nín thở chờ xem tuyệt kỹ khiến tay mình thoát khỏi khống chế của Gia Minh.
"Tốt lắm, chị xác định mình đã nắm chắc, chuẩn bị, một, hai, ba, coi chừng!"
Trong nháy mắt đó, Shirley nắm chặt tay trái của Gia Minh, Gia Minh vung tay phải lên tát vào trán nàng, bởi vì mùa đông, âm thanh vang lên đặc biệt trong trẻo. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Đám người bị hành động này làm ngây ngẩn, Shirley vẫn nắm chặt cánh tay trái không hề có cử động gì khác của Gia Minh, thật lâu sau mới ngây ngẩn ngẩng đầu lên. Gia Minh đưa tay phải lên gãi đầu, mở trừng đôi mắt vô tội nhìn nàng...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bĩu môi nói một câu, hai người đi về phía trước. Trước cửa nhà xưởng đã có mấy người nam nữ đang đứng nói chuyện, xem ra là thanh niên trong thị trấn - đương nhiên, thực ra chỗ đó cũng không tính là cửa. Toàn bộ một mặt của nhà xưởng đều mở rộng, bên trong là không gian hình chữ nhật, bên dưới trống trải, hành lang đi lên tầng thứ hai vẫn còn nguyên vẹn, nhìn giống như một sân bóng rổ trong nhà, nóc nhà lợp ngói bị thủng mấy chỗ nhưng đều là mấy lỗ nhỏ không đáng nói. Bên trong trừ hơn mười người nam nữ ra còn có một chiếc máy nghe nhạc cũ kĩ, đầu máy, TV, bàn, mấy bồn rửa và một số đồ vật linh tinh khác, bên cạnh treo hai bao cát, có hai người đang hăng hái tập luyện, một cô gái buộc dây băng màu vàng trên đầu, người còn lại là thanh niên da đen Moer đã khiêu chiến Mike ngày hôm qua. Vóc người hắn cường tráng, cao hơn Mike chừng nửa cái đầu, lúc này đang đánh cho bao cát rung động thình thịch.
Trong đó cũng có hai người trung nhiên khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân thể rất cường tráng, hẳn là quân nhân giải ngũ. Một trong hai người đang đứng bên bao cát nhìn Moer tập luyện.
Âm nhạc ầm ĩ, thoạt nhìn đây là một cuộc tụ hội của thanh niên trong thị trấn, hơn nữa cũng hoàn toàn chào đón người bên ngoài, bởi vì khi Gia Minh và Nhã Hàm đi tới rồi gật đầu với người bên cạnh, bọn họ cũng thiện ý gật đầu chào lại, hoàn toàn không có ý định ngăn cản. Hai người nhìn những thứ được bày biện trong nhà xưởng, sau đó đem ghế đến bên bồn lửa sưởi ấm tay. Chẳng qua đối với người ngoại quốc, hai người luôn thu hút sự chú ý của người khác, một lát sau, thanh niên da đen Moer thôi không luyện quyền nữa, mỉm cười đi tới.
"Chào những người bạn."
Hắn cười vươn tay về phía hai người, hai người cũng đứng lên bắt tay. Thái độ của người này hữu hảo, cũng không giống giả vờ.
"Đừng để ý, tôi và Mike có một số mâu thuẫn, chẳng qua cũng không có gì cả, ở nơi này của chúng tôi, có mâu thuẫn, đấu tay đôi một trận đã thành lệ cũ, đánh xong liền không để mọi chuyện trong lòng nữa. Hai vị cảm thấy ở đây thế nào?"
"Ừm, rất tốt..."
Hai bên nói chuyện với nhau vài câu thì cô gái buộc khăn trên đầu kia cũng đi tới, sau đó lại có thêm hai người nữa đi tới. Gia Minh cũng hiểu, những người này quá nửa là đến vì Nhã Hàm, đương nhiên, trong lòng mỗi người đều yêu cái đẹp, chuyện này cũng không có gì to tát. Cô gái buộc khăn trên đầu là bạn gái của Moer, tên là Shirley, có vẻ cũng có ý định muốn so sánh với Nhã Hàm, các cô gái khi đối mặt với nhau đều như vậy cả, cũng không phải chuyện lớn gì. Vóc người cô gái này rất săn chắc, nếu như đánh nhau thì sợ rằng Sa Sa, Linh Tĩnh, Nhã Hàm đều không phải đối thủ của nàng.
Đầu năm nay, một người Mỹ nếu không phải thực sự muốn tìm hiểu về Trung Quốc thì đều có chút hiểu lầm tương đối về quốc gia phương đông này, chẳng qua, trước mặt mỹ nữ thì đương nhiên không thể hỏi những vấn đề thấp kém như "Xin hỏi, ở đất nước các bạn sau khi đi vệ sinh xong đều dùng dây thừng để 'vệ sinh' ư?", mà trong mắt những người Mỹ này, kỹ xảo truyền kỳ nhất của Trung Quốc không chút nghi ngờ chính là công phu. Một lát sau, đề tài liên được chuyển đến phương diện này, có người trêu ghẹo hỏi Nhã Hàm có biết công phu hay không. Nhã Hàm mở trừng mắt, chỉ Gia Minh.
"Tôi không biết, nhưng em trai tôi có học."
Gia Minh trừng mắt nhìn Nhã Hàm đang mím môi cười, mà lúc này đám người Moer cũng đã ồn ào đề nghị Gia Minh biểu diễn. Gia Minh nói là chỉ học võ công cho vui, hiện giờ cũng đã quên gần hết, làm sao so sánh được với bọn họ. Nhưng đám người này đều khá tò mò với công phu Trung Quốc, cô gái tên Shirley kia nói chỉ là biểu diễn một chút thôi thấy Gia Minh vẫn còn là thiếu niên, nàng liền hứng thú tỏ ý muốn đối luyện với hắn.
"Yên tâm, đừng xấu hổ, chúng tôi sẽ không làm cậu bị thương, biểu diễn một lần thôi..."
Mấy người ồn ào yêu cầu, Gia Minh bất đắc dĩ đứng dậy, muốn âm thầm bấm Nhã Hàm một cái nhưng nàng đã sớm trốn sang bên cạnh. Thấy có chuyện thú vị, hơn mười người ở gần đó cũng đứng lên tụ tập sang bên này. Đương nhiên bọn họ sẽ không cho rằng Gia Minh biết công phu Trung Quốc cao thâm gì, phần lớn mọi người chỉ muốn tham gia náo nhiệt, dường như cả hai người quân nhân giải ngũ cũng khá có hứng thú với "công phu Trung Quốc".
"Ách, được rồi, nếu nhất định phải biểu diễn."
Gia Minh nhìn những người xung quanh.
"Tôi sẽ biểu diễn một tuyệt kỹ cho mọi người xem, chị xác định thật sự muốn thử sao?"
Bị Gia Minh nhìn chằm chằm vào. Shirley loáng thoáng cảm thấy hơi chột dạ, sau đó mới gật đầu cười:
"Đúng vậy."
"Tốt, chuẩn bị bắt đầu, mời... Ừ, chờ chút đã..."
Gia Minh vừa nói vừa đứng tấn giữa đám người, ước chừng vài giây sau hắn mới hít sâu một cách khoa trương, nắm thật chặt nắm tay trái lại rồi duỗi ra thong thả mà trang trọng, sau đó nghiêm túc nhìn cô gái đứng trước mặt:
"Chị chuẩn bị xong chưa?"
"Ừ, xong rồi."
Bởi vì vẻ mặt Gia Minh thực sự quá nghiêm trang, Shirley không nhịn được đề cao giọng, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.
"OK, vậy thì... Nắm lấy tay tôi."
Gia Minh nắm chặt tay trái rồi gật đầu nói.
"Hả?"
"Nắm lấy tay tôi."
"Ừ."
Cô gái gật đầu rồi vươn một tay ra nắm tay Gia Minh:
"Là chỗ này hả?"
"Tùy chị, chỉ cần xác định mình đã nắm được. Chị xác định là mình đã nắm được rồi chứ?"
"Xác định."
"Thực sự xác định?"
"Thực sự."
"Tôi cảm thấy chị nên dùng hai tay thì tốt hơn, không sao, dùng hai tay cũng không sao, quan trọng là chị nắm chặt."
Bởi vì Gia Minh nói chuyện quá nghiêm trang, bầu không khí cũng trở nên khẩn trương hơn. Liên tục xác nhận mấy lần, nhìn như sân khấu biểu diễn ảo thuật, mọi người đều nín thở chờ xem tuyệt kỹ khiến tay mình thoát khỏi khống chế của Gia Minh.
"Tốt lắm, chị xác định mình đã nắm chắc, chuẩn bị, một, hai, ba, coi chừng!"
Trong nháy mắt đó, Shirley nắm chặt tay trái của Gia Minh, Gia Minh vung tay phải lên tát vào trán nàng, bởi vì mùa đông, âm thanh vang lên đặc biệt trong trẻo. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Đám người bị hành động này làm ngây ngẩn, Shirley vẫn nắm chặt cánh tay trái không hề có cử động gì khác của Gia Minh, thật lâu sau mới ngây ngẩn ngẩng đầu lên. Gia Minh đưa tay phải lên gãi đầu, mở trừng đôi mắt vô tội nhìn nàng...