Trời vẫn còn mưa xuân tí tách, bởi tai nạn xe cộ ảnh hưởng, nên mọi người đã vây quanh lại, có người bật ô, có người không có, người chua ngoa mắng chửi chính là một phụ nữ hơi mập, mặc trang phục quý báu, đeo vàng bạc đầy mình. Cách đó không xa, có một chiếc xe đắt tiền, có rèm che chầm chậm đi tới, hiển nhiên người này chính là chủ nhân của con chó đang run rẩy kia.
Con đường này không tính là phồn hoa, nhưng ở bên cạnh lại có một khách sạn lớn của hãng Samsung, người phụ nữ sang trọng này xuất hiện từ trong khách sạn đi ra, nhìn không thấy tiểu cẩu bảo bối của mình, cho nên mới đi tìm, không ngờ nó lại bị tai nạn xe cộ, ở phía sau lưng nàng, còn có một thanh niên hơn 20 tuổi và một tài xế thân hình cường tráng, chắc là kiêm cả chức nghiệp vệ sĩ.
Đưa tay che mưa, nhìn Hi Nhạc Đế (tên của con chó) nằm im không nhúc nhích, Nhã Hàm bị dọa sắc mặt tái mét, thở dài, quay đầu nhìn về phía chiếc xe của mình.
Lúc mua, chiếc xe này vẫn được coi là một chiếc xe tốt, sau đó nó bị thu hồi vào trong kho của Trương gia. Nhã Hàm lấy nó ra dùng, bảo dưỡng hầu như toàn bộ, cũng đã hỏng hóc vài lần, hiện giờ xem ra đã tới lúc đổi xe rồi.
Trong khi đó, Gia Minh đứng bên cạnh lại cười cười.
Lúc này, người phụ nữ kia đã tiến lên ôm lấy Hi Nhạc Đế, gọi là "Tiểu Hoan", "Tiểu Hoan", nhưng hình như con tiểu cẩu này đã sợ tới mức choáng váng, cứ nằm trong lòng người phụ nữ mà run rẩy, chẳng có phản ứng gì cả. Thấy vậy, nữ nhân này lập tức vòng qua đuôi xe, lao tới nhìn Nhã Hàm nói:
"Có phải do ngươi làm không, mau cho ta xem bằng lái xe, nếu như tiểu Hoan nhà ta hôm nay có chuyện gì, vậy thì các ngươi không dễ sống đâu!"
Luật lệ giao thông ở Trung Quốc tương đối kỳ quặc, nếu như xảy ra chuyện, thì thường là xe cơ giới phải chịu trách nhiệm, nhưng mà không nói tới chuyện lần này không nhìn thấy tiểu cẩu, không đụng trúng, mà cho dù có đụng thì lấy bối cảnh của Nhã Hàm, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là giải quyết xong.
Thấy nữ nhân này hùng hùng hổ hổ, người thanh niên đứng sau vội vàng níu lại, nói:
"Mẹ, bỏ đi..."
Sa Sa ở bên cạnh thấy vậy thì lắc lắc mái tóc đuôi ngựa, lập tức xông tới, đẩy nữ nhân dã man không nói lý bật ngược về phía sau mấy bước.
"Nữ nhân này đúng là không biết tốt xấu, rõ ràng là mình không quản tốt con chó của mình, vậy mà lại đi tìm người khác tính sổ, bà tưởng bà là ai..."
Sa Sa tính cách điêu ngoa từ nhỏ, tuy rằng những năm gần đây ở trước mặt Gia Minh thì nhu thuận, nhưng mà không có nghĩa là đối với người ngoài cũng như vậy. Lúc nãy nàng còn bị dọa sợ, bây giờ đã mang thái độ lưu manh ra dùng, đẩy người không chút khách khí, đồng thời giơ tay lên làm bộ muốn đánh, nữ nhân kia bị dọa lùi lại hai bước, không dám nói lời nào, cùng lúc đó, nam nhân ở phía sau đã xông lên tóm lấy cổ tay của Sa Sa.
"Ngươi muốn làm gì!?"
Nam nhân này hiển nhiên là có quan hệ với hai mẹ con này. Sa Sa giơ tay lên vốn không định đánh, chỉ muốn hù dọa nữ nhân kia một chút, nhưng bây giờ bị nam tử tóm lấy, lớn tiếng chất vấn, giãy dụa lại không thoát, nàng đã có chút bốc hỏa.
Nam tử này thân hình cao lớn, nhưng khí chất cũng hào hoa phong nhã, Sa Sa lập tức lạnh lùng nói:
"Buông ra."
Dù sao bây giờ nàng cũng đã trưởng thành, xuất thủ có chừng mực, nhưng mà khi nào nàng đã sẵng giọng, thì cũng đại biểu cho chuyện vị thiếu nữ này đã nhẫn nhịn tới cực hạn.
"Tiểu cô nương, chuyện vừa rồi cô nên xin lỗi... á..."
"Lỗi bà ngoại ngươi!"
Nam tử lời còn chưa nói hết, Sa Sa mắng một câu thật to, lật ngược cổ tay, hất bàn tay đối phương ra, nam tử kia phản ứng cũng tương đối nhanh, khẽ chau mày rút tay lại, mắt thấy Sa Sa không chút do dự đạp tới, hắn vội vã lui ra phía sau hai bước.
Người tài xế vóc người cường tráng thấy vậy chạy lại, thì ngón út đột nhiên bị người khác tóm được, hóa ra là Gia Minh đứng bên cạnh Sa Sa đã xuất thủ.
Đây cũng là một chiêu số mà Gia Minh thường dùng, chỉ cần đơn giản dùng lực một chút, là có thể phế bỏ sức chiến đấu của người bình thường. Trong lúc nhất thời, Gia Minh chu miệng bất đắc dĩ nhìn đối phương, tài xế kia nhăn mặt vì đau đớn.
Mắt thấy Gia Minh xuất thủ, Sa Sa lại càng đắc ý không muốn buông tha cho người khác, định xông lên liều chết với mụ béo, thì đã bị Nhã Hàm kéo lại.
"Coi như xong, bỏ đi."
"Gia Minh..."
Biết Sa Sa cực kỳ nghe lời Gia Minh, nên Nhã Hàm vừa kéo Sa Sa vừa gọi Gia Minh. Lúc này đám người vây xem nghị luận càng lớn. Linh Tĩnh cầm một chiếc ô tới, che cho Sa Sa và Nhã Hàm khỏi mưa xuân.
"Bỏ đi, hôm nay sinh nhật mẹ hai, người đang chờ chúng ta đấy, nếu như để mẹ hai biết chúng ta gây tai nạn, thì chắc chắn người lại nghĩ là có điềm không tốt..."
Đứng ở phía sau Sa Sa, Nhã Hàm nhẹ giọng nói, mà hôm nay cũng là một ngày trọng đại của mẹ hai, Gia Minh buông ngón tay của tài xế cao hơn mình một cái đầu ra, giơ tay lui một bước, quay đầu lại cười:
"Bỏ đi, chiếc xe này cũng phải bỏ rồi."
Nhã Hàm gật đầu cười nói:
"Đúng vậy."
Sa Sa bỏ tư thế phòng thủ, vỗ vỗ những hạt nước mưa trên quần áo, nói:
"Nếu như mụ ta không nói khó nghe, thì tớ cũng mặc kệ..."
Lại nói tiếp, Nhã Hàm tính cách cương nghị, tương đối hiền hòa, cho dù đụng phải thứ gì đi chăng nữa, nàng cũng sợ tái mặt, nhưng mà thấy họ không có chuyện gì, lại mừng rỡ thở dài một hơi, hơn nữa hôm nay là sinh nhật mẹ hai, trước kia mẹ hai là minh tinh, nhưng mà khi lấy cha Nhã Hàm thì luôn sắm vai bảo mẫu và tỷ tỷ, cho nên hôm nay càng ít phiền phức thì càng tốt.
"Chúng ta hôm nay còn có việc, các người cũng có việc gấp, mà chuyện này cũng là chuyện ngoài ý muốn, tổn hại của cái cột điện và xe do tôi phụ trách, những chuyện khác dừng ở đây được không? Thật cao hứng khi không có ai bị thương."
Từ nhỏ, Nhã Hàm đã được tiếp thu nền giáo dục quý tộc, tiếp xúc toàn với người trong giới thượng lưu, sinh hoạt lại trong học viện Thánh Tâm, cho nên lời nói của nàng mang theo sự uy nghiêm.
Nam tử phía trước vốn muốn gật đầu, thì người phụ nữ mập mạp trốn phía sau nghĩ tới cái gì đó, lập tức kêu lên:
"Cái gì mà dừng ở đây, cái con vô giáo dục đẩy ta thì tính sao đây. Văn Thanh, gọi điện thoại cho chú Lý ở đội cảnh sát giao thông..."
Nàng thốt ra lời này, không riêng gì Sa Sa, mà Nhã Hàm cũng nhíu mày, có chút tức giận, nàng chỉ không muốn làm ầm ĩ trong ngày hôm nay mà thôi, chứ không hề sợ phiền phức.
Cũng may tên nam tử tên là Văn Thanh vội vã ngăn lại:
"Mẹ, bỏ đi, đừng nói nữa, chuyện này là do Tiểu Hoan, không ai bị thương đã là tốt lắm rồi..."
"Thế nhưng nó đẩy ta! Nó lại dám đẩy ta!"
Người đi đường cứ ngoái đầu lại nhìn, người phụ nữ kia lại cứ nhẩy lên chỉ vào Sa Sa, khó chịu không muốn bỏ qua.
Nhã Hàm cũng lười quản, rút găng tay, móc điện thoại:
"Vậy được rồi, chúng ta gọi cảnh sát giao thông tới đây, mọi người kéo về Cục giải quyết với nhau là được."
Trong những năm này, điện thoại đi động là một thứ hiếm, tuy rằng thành phố Giang Hải giàu có, nhưng mà cũng phải tốn một khoản tiền tương đối khá mới mua được. Hình dáng của chiếc điện thoại động cũng chẳng khác gì so với cục gạch, nó chỉ mang tính tượng trưng cho thân phận mà thôi. Nguồn truyện:
Nhã Hàm còn chưa kịp bấm số, thì Sa Sa đã đưa tay đoạt mất, khó chịu nói:
"Không cần, cảnh sát và cảnh sát giao thông là người quen của họ, em gọi điện thoại cho chú Dương mang theo 200 người tới đây..."
Nàng lẩm bẩm nói chuyện bấm số điện thoại, Linh Tĩnh cười giữ nàng lại:
"Thôi mà, gặp cảnh sát giao thông cũng được."
Nhã Hàm cũng gật đầu:
"Đúng vậy, loại chuyện thế này không cần làm phiền bọn họ. Gia Minh, em nói đi."
Gia Minh phất phất tay:
"Em chẳng có ý kiến gì cả, tùy mấy người đùa thế nào cũng được."
"Sao việc này lại gọi là đùa..."
Nhã Hàm tức giận liếc mắt nhìn hắn.
"Không phải đùa, không phải đùa, ha hả..."
Không biết bởi vì nguyên nhân gì, Gia Minh nhịn không được bật cười lên, sau đó chỉ tay vào hai mẹ con kia nói:
"Gọi người ư? Chúng ta không gọi ai cả đâu, chúng ta chỉ là những học sinh cấp 3 vô pháp vô thiên mà thôi..."
"Mẹ, bỏ đi được không?"
"Cái gì mà bỏ đi, trong số bạn làm ăn của ta có A Hổ, đây là địa bàn của hắn. Văn Thanh, làm người không thể quá thẳng thắn, đối với thiếu nữ bất lương này không cần khách khí, con không giáo huấn các nàng một chút, nói không chừng tương lai các nàng còn hít thuốc phiện ấy chứ, ta đây chỉ thay mặt trưởng bối của họ giáo huấn một chút mà thôi!"
Rất rõ ràng, thanh niên hào hoa phong nhã kia không lay chuyển được mẫu thân ngang ngược của mình, một lát sau, người phụ nữ mập mạp đã bấm số của "Lão Hổ":
"Alo. Lão Hổ, là dì Nhược Lâm đây, ta đang ở bên ngoài khách sạn Trường Hồng, gặp phải mấy tên thiếu nữ trung học bất lương, thiếu chút nữa đâm chết Tiểu Hoan của ta, bây giờ lại còn chuẩn bị gọi người tới... Đúng, cháu gọi cho dì 50 người tới đây..."