Sau khi dùng ngôn ngữ xã hội đen nói chuyện nhằm đối phó với thiếu nữ bất lương Sa Sa, người phụ nữ kia dương dương đắc ý, nhìn cảnh tượng này, Gia Minh cảm thấy có chút thú vị, ba cô gái bên mình thì vẫn chưa thảo luận xong xem là nên gọi điện thoại cho ai, đột nhiên điện thoại vang lên. Nhã Hàm vội vã tiếp nhận:
"Alo? Mẹ hai... Dạ, chúng con đang chuẩn bị tới, đi mua đồ mẹ à. Chúng con là ai ư... Đó là bạn của con, đương nhiên là có nam có nữ... Uy, không phải là mẹ sắp xếp cho con gặp mặt ai đó chứ..."
"Gặp mặt? Ta thấy các người hôm nay không đi được rồi."
Cách đó không xa, người phụ nữ kia nói một câu.
"... Chửi nhau? không phải, đó chỉ là tạp âm trên đường thôi, chúng con lập tức qua đó liền... Thật sự là không có chuyện gì, có người ở trên đường cãi nhau, mẹ cũng biết mà, đấy chỉ là chửi đổng thôi, chúng con cũng cảm thấy thú vị nên mới nán lại.."
Người đứng xem ven đường biết là sắp có đánh nhau, cho nên họ lẩn gần hết, thoáng một cái mà con đường đã trở nên thưa thớt, có 2 gã bảo vệ từ trong khách sạn chạy ra, muốn xem tình hình thế nào, nhưng lại bị người phụ nữ đuổi chạy, chắc là người này cũng có ảnh hưởng không nhỏ trong khách sạn.
Mưa không tính là lớn, nhưng cũng làm con đường ẩm ướt, muốn tránh mưa có thể bật ô, nhưng không muốn cũng chẳng sao, nam tử hào hoa phong nhã kia không cản được mẹ của mình, mà dường như cũng có chút oán giận hành vi của Sa Sa trong lúc nhất thời cũng không nói nữa, sau khi suy nghĩ một lúc thì vẫn cảm thấy không ổn, cho nên phất tay với mấy người Nhã Hàm:
"Các người đi trước đi..."
Hành động này cũng có thể coi là hảo tâm. Nhã Hàm cũng bận chuyện mẹ hai, thấy hắn phất tay như vậy thì cũng chuyển mình, nhưng người phụ nữ lại kêu lên:
"Đi? Có loại người nào cứ như vậy mà đi không!"
Đám người Gia Minh tự nhiên là không đi, hắn dựa vào đuôi xe ô tô, cười cười, Nhã Hàm đứng ở bên cạnh gọi điện thoại, Linh Tĩnh thì cầm cái ô cố gắng che mưa cho cả ba người, cái trán thanh tú của nàng vì giận mà tái đi.
Sa Sa chạy tới bên cạnh Gia Minh, nói:
"Tớ muốn gọi điện thoại cho chú Dương, nhung mấy hôm trước chú ấy bảo có việc phải đi, hình như là đi đàm phám thì phải. Tớ gọi cho bác An, bảo bác ấy dẫn người tới đây, nhưng mà đây không phải địa bàn của bác ấy, phỏng chừng sẽ tới chậm một chút..."
Nàng liếc mắt nhìn Gia Minh:
"Tớ cũng không muốn gọi người tới đánh nhau, bác An dường như có quan hệ không tệ với bên chính quyền..."
Sa Sa dù sao cũng chẳng không còn là trẻ con, bình thường nàng đi theo cha mình cũng học được khá nhiều chuyện. Với tính huống này, bề ngoài thì gọi là tai nạn giao thông nhưng mà nó cũng chẳng đáng, nơi này cũng không phải là nơi phồn hoa gì, nếu gọi người tới thì nhanh nhất vẫn là cảnh sát chứ không phải xã hội đen. Huống chi, có Gia Minh ở đây, nàng chẳng sợ cái gì cả.
Sau khoảng 2 phút, Nhã Hàm cúp điện thoại, một đám người từ bên ngoài đi tới, dẫn đầu là một nam tử cường tráng, có thể nói là vạm vỡ, lưng hùm vai gấu.
Nữ nhân kia phất tay:
"Đây, bên này!"
Sau đó quay đầu:
"Thế nào, bạn học của các người còn chưa tới sao?"
Chỉ một chốc, đội ngũ 3, 40 người đã vây kín chỗ này, dẫn đầu là một nam tử lưng hùm vai gấu chào hỏi người phụ nữ kia, đồng thời giới thiệu một nam tử có địa vị còn cao hơn hắn một bậc ở bên cạnh.
Nam tử này vóc người không cao, thoạt nhìn trông cũng bảnh trai, mặc quần jean, áo da khoác đen hở cổ, in hình một con "tuất", bên ngoài trông văn nhã, nhưng khí tức lại lạnh lùng uy nghiêm. Thấy rõ một nam ba nữ bị vây ở giữa, hắn cười khẩy, bĩu môi, rồi quan sát mấy người.
"Dì Nhược Lâm, đây là Mạnh ca, thành thật mà nói, ở thành phố Giang Hải, có thể không có Lão Hổ, nhưng không thể không có Mạnh ca... Mạnh ca, trước kia em có nói với anh, dượng em ở Sơn Đông mở công ty, đây chính là dì em, đây là con trai của dì, Văn Thanh. Nguyễn Văn Thanh, tốt nghiệp thạc sĩ nghiên cứu sinh ở trường Bắc Đại, bây giờ là luật sư nổi danh, em muốn cho hắn tới làm cho công ty của chúng ta. Văn Thanh, đây là Mạnh ca."
Dường như nam tử cơ bắp biệt hiệu Lão Hổ có quan hệ không tệ với Mạnh ca, thấy hắn nói nhiều như vậy, Tiểu Mạnh cũng không ngăn cản, người phụ nữ bên cạnh thì nở nụ cười vươn tay:
"Ha hả, xin chào Mạnh ca. Văn Thanh, tới đây chào Mạnh ca đi..."
"Mạnh ca."
Văn Thanh gật đầu cười, hướng Tiểu Mạnh đưa tay ra, có chút cung kính, tươi cười mà vẫn khéo léo.
Nhưng mà, Mạnh ca này chỉ nhìn lướt qua hai mẹ con, đút tay trong túi không có hành động gì, điều này làm cho mẹ con hai đều có chút xấu hổ. Lão Hổ cũng mở trừng hai mắt, nụ cười cứng lại, không rõ Tiểu Mạnh ca vì sao lại không nể tình nhưthế.
Ở trong Sa Trúc bang, Tiểu Mạnh vốn là một người bình thường, bình thường trông hắn lạnh lùng nghiêm nghị, có thời gian lại vô cùng ấm áp, nhưng khi chém người tuyệt đối giống như người điên. Cũng chính vì sự điên cuồng này, mà hắn mới trở thành đường chủ trẻ tuổi nhất trong bang.
Tuy rằng ngày thường quan hệ cũng không tệ lắm, nhưng dù sao so với Tiểu Mạnh thì Lão Hổ kia chỉ là hạng thấp hơn, cho nên lúc này cũng không dám hỏi nhiều, chỉ cho rằng đối phương tâm tình không tốt. Hắn nháy mắt bảo hai mẹ con kia rụt tay về, còn hắn thay đổi sắc mặt, đi tới chỗ một nam ba nữ.
Cảnh sát có thể sắp tới, làm chuyện gì cũng phải nhanh chóng.
"Chính là các ngươi, lái xe thiếu chút nữa đâm chết người còn kiêu ngạo muốn đánh người ư, các ngươi học ở trường nào?"
Cười nhạt hỏi một câu, sau đó hắn rống lên:
"Các ngươi muốn làm gì! Lớn lên xinh đẹp như vậy mà lại là "tiểu thái muội"! Không muốn chết..."
Âm tiết cuối cùng hắn kéo dài, trở nên rất quái lạ, bởi vì ngay khi hắn rống lên, ánh mắt của Tiểu Mạnh đang nhìn tới nhìn lui bỗng trở nên lạnh lẽo. Nguyễn Văn Thanh ở bên cạnh cũng có chút võ công cơ sở, đột nhiên hoảng sợ. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Hắn trước đây có tập luyện Không Thủ đạo, Teakwondo các loại công phu phòng thân, lúc này cũng có chút tu vi, nhưng vô luận như thế nào, bản thân hắn không thể có sát khí được, vậy mà lúc này, ánh mắt của nam tử trước mắt khiến tim hắn phát lạnh, còn không có kịp phản ứng, Hổ ca kia đã bị tiểu Mạnh xông lên đá một cước vào lưng, thân hình bay lên không trung, một ánh đao xuất hiện dưới làn mưa nhanh như chớp.
"Bịch..."
"Oa ác..."
Không biết là ai tán đương hay giật mình kêu một tiếng, Sa Sa cùng Linh Tĩnh, Gia Minh cùng Nhã Hàm nhảy sang hai bên, biến cố xảy ra chỉ trong vòng nửa khắc, đám tiểu đệ xung quanh không ai kịp phản ứng. Lão Hổ lúc này đã bị Tiểu Mạnh đè lên xe ô tô, thanh khảm đao cắm thẳng ngay sát bên cạnh.
Một giây, hai giây, ba giây... trong lòng đám thủ hạ kia đã xuất hiện bốn chữ "Thanh lý môn hộ", địa vị của Tiểu Mạnh ở Sa Trúc bang so với Lão Hổ cao hơn một cấp, nhưng cũng không phải người quản lý trực tiếp, lúc nãy mọi người còn cười cười nói nói với nhau, bây giờ đã rút đao nói chuyện.
Ý nghĩ đầu tiên của mọi người chính là Lão Hổ phản bội Sa Trúc bang, cho nên mới bị đối đãi như vậy.
Nhưng mà cho dù là thanh lý môn hộ, cũng không nên tiến hành ở ngoài dường như thế này. Trong lúc nhất thời đám bang chúng không biết nên làm cái gì bây giờ, hai mẹ con kia lại càng choáng váng, hoàn toàn không rõ tình huống bây giờ.
Thanh âm đầu tiên vang lên, là thuộc về phe bên Gia Minh: "Oa, có cần kịch liệt như vậy không..."
Nghe thì giống nhu đang than thở, nhưng lại có chút buồn cười.
"Mạnh... Mạnh ca..."
Hô hấp trở nên gấp gáp bên cạnh lưỡi đao lạnh băng, Lão Hổ cảm giác mình không còn khống chế được ngữ điệu của mình:
"Sao vậy, em... em đâu có làm chuyện gì có lỗi với công ty... anh... anh..." Hắn nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi lạnh, trượt dài trên má.
"Tao không phải lão đại của mày, cũng không dự định làm gì cả..."
Chậm rãi rút khảm đao ra, ánh mắt Tiểu Mạnh lạnh lùng nhìn hắn, cho tới khi đút đao vào sau lưng, dùng áo da phủ lên, mới nói tiếp:
"Sau khi lão Dương trở về, ngươi tìm hắn chịu bang quy."
Thanh âm này trở nên rất lạnh lùng, hai mẹ con kia cảm thấy lạnh tới tận xương tủy...
"Ngươi muốn... làm gì..."
Lý trí đã phát hiện chuyện có chút không thích hợp, Nguyễn Văn Thanh chắn trước người mẹ mình. Lão Hổ cũng đã đứng lên, hít thở sâu hai lần, nỗ lực bình tĩnh lại, hắn biết, ánh mắt của Tiểu Mạnh khiến cho hắn có một cảm giác không tốt.
"Mạnh.. Mạnh ca... Có chuyện gì từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì... Em làm sai..."
Ngữ âm của hắn run rẩy, hắn cùng với Tiểu Mạnh tiếp xúc nói nhiều hay không, nói ít cũng không ít, tình hình này trong bang hay gọi là "làm việc", chỉ khi đó Tiểu Mạnh mới có ánh mắt như vậy. Trước kia, khi Sa Trúc Bang còn đang phát triển, đôi lúc phải tranh giành địa bàn với người khác tới mức sống mái, Tiểu Mạnh thường có thái độ này.
Hắn biết vậy, cho nên hắn không dám làm gì, trong lòng hắn cũng mong muốn cảnh sát nhanh tới một chút. Đang nghĩ như vậy, thì có một thân ảnh từ bên này nhảy tới, đá cho Tiểu Mạnh một cước.
Sa Sa rất hài lòng, cho nên nở nụ cười nhảy tới, nhẹ nhàng đá một cước vào trên đùi Tiểu Mạnh:
"Rất lãnh khốc, Tiểu Mạnh ca. Lần sau ta bảo cha ta mời cơm."
"Giải tán đi."
Gia Minh cũng cười dựng hai ngón tay, sau đó hướng về hai mẹ con sắc mặt đang tái nhợt giơ tay chào, nói:
"Bạn học tiểu học."