Hắn xem qua những tư liệu chiến đấu của Nguyên Lại Triêu Sang, Đại Nội Trưởng Đốc, thậm chí Chư Thần Vô Niệm, Lập Minh Đạo Húc.. , nhưng mà chưa có người nào có thể khiến hắn có cảm giác vô lực như thế này. Điều này có thể nói rõ, đối phương có thực lực cao hơn so với hắn một cấp... nhưng làm sao có thể.
Người như vậy, hắn từng nghe các lão nhân trong Cao Thiên Nguyên nói qua. Natalie Annis của U Ám Thiên Cầm sau khi thức tỉnh toàn bộ dị năng, mới có thể áp chế hoàn mỹ người bình thường. Thế nhưng đối với người thường, thân thể làm sao có thể rèn luyện tới mức này...
Huống chi, hắn chỉ mới mười bảy tuổi...
Những ý niệm này ở trong đầu quanh quẩn, bỗng dưng, hắn đưa tay bụm miệng, một vòi máu tươi từ kẽ tay chảy ra, dựa vào tường một lúc lâu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở một hơi, thu dị năng trở về, huyết mạch trên trán dần dần lặn đi.
"Hô…"
Lấy khăn lau máu trên miệng, lui về phía sau mấy bước, ở bên cạnh trên bàn trà rút khăn tay lau tay, Thiên Vũ Chính Tắc khôi phục bình tĩnh đến toilet, bật đèn.
Súc miệng, rửa mặt, dị năng từ trong tay phóng ra, đông lạnh chậu nước, hắn vục đầu xuống dưới, ngâm khuôn mặt mình trong đó, khoảng 10 phút sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương.
"Được rồi... đánh giá khác biệt như vậy cũng không khách quan... Có lẽ ta đã nghĩ quá khoa trương, nhưng trên cơ bản mà nói... Thiên Vũ Chính Tắc, ngươi phải cảm thấy mình may mắn không có địch nhân như vậy…"
Ở bên cạnh cái gương lẩm bẩm một hồi, hắn lau khô nước ở trên đầu, đi trở về phòng trong phòng ngủ, ở trên giường nằm xuống, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
Không bao lâu sau, hắn mở miệng nói:
"Alo, cho gặp Long Đường Duy."
Yên tĩnh khoảng hơn 10 giây, đầu bên kia truyền đến thanh âm của một thiếu nữ Nhật Bản hơi thiếu sức sống:
"Alo? Tôi là Duy, xin hỏi anh là.."
"Duy, anh bị đả kích…"
"A! Thiên Vũ quân anh bây giờ vẫn ở Trung Quốc phải không? Anh thế nào? Tìm được Hoa Tulip chưa?"
"À, vị Nhất dạ cửu thứ lang tiên sinh kia đã tìm được rồi, anh còn kém hắn nhiều lắm, cho nên hiện tại anh cảm thấy rất uể oải..."
"Được rồi? Sao, làm sao vậy?"
"Bởi vì hắn thật có thể một đêm chín lần a. Duy, chúng ta vẫn chưa từng làm nhiều như vậy đúng hay không?"
Điện thoại bên kia trầm mặc, cũng không biết là có tâm tình như thế nào.
"Anh cảm thấy hiện giờ rất tự ti. Duy, anh rất muốn làm... Chứng minh anh còn là có hi vọng, vẫn có thể vượt lên trước hắn, chuyện này..."
"Anh, anh chớ nói nhảm."
Ước chừng do xấu hổ, thanh âm bên kia giảm thấp rất nhiều. Qua được trong chốc lát, đợi cho Thiên Vũ Chính Tắc bên này chuẩn xác biểu hiện sự tự ti, nữ nhân mới nhẹ giọng nói:
"Chuyện này, hơn nữa... Hiện tại là buổi tối, anh chẳng nhẽ muốn em lập tức tới Trung Quốc à, em không mang theo hộ chiếu…"
"Ách... Máy bay... Vậy quá chậm. Duy, như vậy đi, em cứ tự làm đi, sau đó thì nói cho anh nghe, sau đó anh cũng nói cho em nghe…"
"Thật là biến thái... Thiên Vũ Chính Tắc là đại biến thái!"
Điện thoại bên kia nổi giận rống lên một câu.
Đại khái là đã sớm dự liệu được điểm này, nam tử trên giường cười bỏ điện thoại sang một bên, sau một lát, nữ nhân bên kia vẫn không nở cúp điện thoại nói:
"Hơn nữa, đây là phòng khách của Hợp Tô biệt thự, tuy rằng đã khuya lắm rồi, nhưng các nàng vẫn chưa ngủ, nếu như ở chỗ này làm chuyện này... em sẽ bị coi là dâm nữ, sẽ bị đuổi ra ngoài, chắc chắn.."
"A."
Thiên Vũ Chính Tắc trầm mặc một hồi, sau đó nói:
"Duy, em biết không? Anh đã nghiên cứu qua một số tư liệu Trung Quốc, có lẽ một người Trung Quốc chính tông, cũng không biết về phương diện đó bằng anh..."
"Biết rồi, tại sao lại nói cái này."
"Cho nên anh biết, chỉ có nữ hài tử Nhật Bản chúng ta, mới có thể theo nói với anh chuyện nghiêm chỉnh này, nếu như ở Trung Quốc, tuyệt đối không có khả năng... Ha hả ha hả... Duy, anh quá cảm động, em làm cho ta cảm nhận được, thân là một người Nhật Bản là hạnh phúc cỡ nào, anh yêu Nhật Bản, rất yêu... Duy, ước định của chúng ta, đợi khi em hoàn thành kỳ thực tập, gọi điên thoại cho nhau làm chuyện đó có được không?"
Trầm mặc đáng sợ, Thiên Vũ Chính Tắc ở trên giường cười liên tục, đặt loa ra rất xa. Trong chốc lát, nữ tử cuồng nộ thét lên những tiếng chói tai truyền ra. Nguồn truyện:
"Thiên Vũ Chính Tắc! Anh đi chết đi..!!"
Sau đi đùa giỡn bạn gái mình, tâm tình được thả lỏng. Đêm hôm đó, hắn ngủ thực thư thái.
Theo như kế hoạch, Kelly Denime 4h sáng hôm sau sẽ đến Giang Hải, nhưng mà, tầm hơn 3h sáng, chuông điện thoại đã vang lên ở trong phòng của Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa.
Khi Gia Minh mở mắt bò dậy, Linh Tĩnh cũng đã xoa mắt từ trên giường bò xuống:
"Ưm... Tớ đi nghe cho.."
Đưa tay huých một cái vào ngực Gia Minh, ý bảo hắn ngủ tiếp, bởi vì Sa Sa đang say ngủ, giống như một con bạch tuộc ôm lấy hắn, hắn muốn đứng lên thì cực kỳ khó khăn.
Mặc một cái quần soọc trắng, phủ thêm một cái áo choàng, xoa mắt đi vào phòng khách:
"Alo... A, mẹ, có chuyện gì sao?"
"Gia Minh? Hắn vẫn còn đang ngủ…"
Nghe thấy tên mình, Gia Minh từ trên giường bò dậy, thiếu nữ khoát tay ý bảo hắn tiếp tục ngủ, sau đó, ngữ khí không tự chủ được khẩn trương lên:
"Cái gì? Tam gia gia (ông chú thứ 3 - Việt nam mình không gọi như vậy, thường gọi tên, nên mình để thấy này cho đúng phong tục Trung Quốc) xuất huyết não? Con lập tức đánh thức hắn... A? Vậy... Được rồi, chúng con ngày mai xin nghỉ học qua đó. Dạ... Được.."
Nàng nhẹ nhàng đặt điện thoại, chạy chầm chậm quay về giường. Gia Minh xốc chăn ra, đắp cho nàng:
"Làm sao vậy? Tam gia gia xuất huyết não?"
Tam gia gia trong miệng bọn họ, chính là một trong những lão nhân trực hệ đời thứ hai của Hoàng gia còn sống. Linh Tĩnh dựa vào Gia Minh, nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Mẹ nói tam gia gia nghe tin của Nhị bá (bác hai), muốn tới tòa án, nhưng gấp đến độ xuất huyết não, đưa đến bệnh viện... thì đã không cứu được rồi.."
Hoàng gia người nhà đông đảo, nhà Linh Tĩnh tuy có quan hệ, nhưng lại không thân thích, chỉ gặp qua Tam gia gia này vài lần, nhưng mà nàng đối với trưởng bối từ trước tới nay luôn tôn kính, lúc này trong lòng khổ sở, một lúc lâu không nói gì.
Gia Minh ôm nàng thở dài:
"Mẹ cậu nói như thế nào?"
"Chúng ta ngày mai xin nghỉ trở về nhà, phải chuẩn bị bắt đầu làm tang sự. Mẹ nói, cậu là trực hệ, sợ rằng phải nghỉ vài ngày, tốt nhất là nghỉ một tuần, tớ thì không cần như vậy, nhưng cũng sẽ theo cậu.."
Hắn xem qua những tư liệu chiến đấu của Nguyên Lại Triêu Sang, Đại Nội Trưởng Đốc, thậm chí Chư Thần Vô Niệm, Lập Minh Đạo Húc.. , nhưng mà chưa có người nào có thể khiến hắn có cảm giác vô lực như thế này. Điều này có thể nói rõ, đối phương có thực lực cao hơn so với hắn một cấp... nhưng làm sao có thể.
Người như vậy, hắn từng nghe các lão nhân trong Cao Thiên Nguyên nói qua. Natalie Annis của U Ám Thiên Cầm sau khi thức tỉnh toàn bộ dị năng, mới có thể áp chế hoàn mỹ người bình thường. Thế nhưng đối với người thường, thân thể làm sao có thể rèn luyện tới mức này...
Huống chi, hắn chỉ mới mười bảy tuổi...
Những ý niệm này ở trong đầu quanh quẩn, bỗng dưng, hắn đưa tay bụm miệng, một vòi máu tươi từ kẽ tay chảy ra, dựa vào tường một lúc lâu, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở một hơi, thu dị năng trở về, huyết mạch trên trán dần dần lặn đi.
"Hô…"
Lấy khăn lau máu trên miệng, lui về phía sau mấy bước, ở bên cạnh trên bàn trà rút khăn tay lau tay, Thiên Vũ Chính Tắc khôi phục bình tĩnh đến toilet, bật đèn.
Súc miệng, rửa mặt, dị năng từ trong tay phóng ra, đông lạnh chậu nước, hắn vục đầu xuống dưới, ngâm khuôn mặt mình trong đó, khoảng 10 phút sau, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn mình trong gương.
"Được rồi... đánh giá khác biệt như vậy cũng không khách quan... Có lẽ ta đã nghĩ quá khoa trương, nhưng trên cơ bản mà nói... Thiên Vũ Chính Tắc, ngươi phải cảm thấy mình may mắn không có địch nhân như vậy…"
Ở bên cạnh cái gương lẩm bẩm một hồi, hắn lau khô nước ở trên đầu, đi trở về phòng trong phòng ngủ, ở trên giường nằm xuống, sau đó bắt đầu gọi điện thoại.
Không bao lâu sau, hắn mở miệng nói:
"Alo, cho gặp Long Đường Duy."
Yên tĩnh khoảng hơn 10 giây, đầu bên kia truyền đến thanh âm của một thiếu nữ Nhật Bản hơi thiếu sức sống:
"Alo? Tôi là Duy, xin hỏi anh là.."
"Duy, anh bị đả kích…"
"A! Thiên Vũ quân anh bây giờ vẫn ở Trung Quốc phải không? Anh thế nào? Tìm được Hoa Tulip chưa?"
"À, vị Nhất dạ cửu thứ lang tiên sinh kia đã tìm được rồi, anh còn kém hắn nhiều lắm, cho nên hiện tại anh cảm thấy rất uể oải..."
"Được rồi? Sao, làm sao vậy?"
"Bởi vì hắn thật có thể một đêm chín lần a. Duy, chúng ta vẫn chưa từng làm nhiều như vậy đúng hay không?"
Điện thoại bên kia trầm mặc, cũng không biết là có tâm tình như thế nào.
"Anh cảm thấy hiện giờ rất tự ti. Duy, anh rất muốn làm... Chứng minh anh còn là có hi vọng, vẫn có thể vượt lên trước hắn, chuyện này..."
"Anh, anh chớ nói nhảm."
Ước chừng do xấu hổ, thanh âm bên kia giảm thấp rất nhiều. Qua được trong chốc lát, đợi cho Thiên Vũ Chính Tắc bên này chuẩn xác biểu hiện sự tự ti, nữ nhân mới nhẹ giọng nói:
"Chuyện này, hơn nữa... Hiện tại là buổi tối, anh chẳng nhẽ muốn em lập tức tới Trung Quốc à, em không mang theo hộ chiếu…"
"Ách... Máy bay... Vậy quá chậm. Duy, như vậy đi, em cứ tự làm đi, sau đó thì nói cho anh nghe, sau đó anh cũng nói cho em nghe…"
"Thật là biến thái... Thiên Vũ Chính Tắc là đại biến thái!"
Điện thoại bên kia nổi giận rống lên một câu.
Đại khái là đã sớm dự liệu được điểm này, nam tử trên giường cười bỏ điện thoại sang một bên, sau một lát, nữ nhân bên kia vẫn không nở cúp điện thoại nói:
"Hơn nữa, đây là phòng khách của Hợp Tô biệt thự, tuy rằng đã khuya lắm rồi, nhưng các nàng vẫn chưa ngủ, nếu như ở chỗ này làm chuyện này... em sẽ bị coi là dâm nữ, sẽ bị đuổi ra ngoài, chắc chắn.."
"A."
Thiên Vũ Chính Tắc trầm mặc một hồi, sau đó nói:
"Duy, em biết không? Anh đã nghiên cứu qua một số tư liệu Trung Quốc, có lẽ một người Trung Quốc chính tông, cũng không biết về phương diện đó bằng anh..."
"Biết rồi, tại sao lại nói cái này."
"Cho nên anh biết, chỉ có nữ hài tử Nhật Bản chúng ta, mới có thể theo nói với anh chuyện nghiêm chỉnh này, nếu như ở Trung Quốc, tuyệt đối không có khả năng... Ha hả ha hả... Duy, anh quá cảm động, em làm cho ta cảm nhận được, thân là một người Nhật Bản là hạnh phúc cỡ nào, anh yêu Nhật Bản, rất yêu... Duy, ước định của chúng ta, đợi khi em hoàn thành kỳ thực tập, gọi điên thoại cho nhau làm chuyện đó có được không?"
Trầm mặc đáng sợ, Thiên Vũ Chính Tắc ở trên giường cười liên tục, đặt loa ra rất xa. Trong chốc lát, nữ tử cuồng nộ thét lên những tiếng chói tai truyền ra. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
"Thiên Vũ Chính Tắc! Anh đi chết đi..!!"
Sau đi đùa giỡn bạn gái mình, tâm tình được thả lỏng. Đêm hôm đó, hắn ngủ thực thư thái.
Theo như kế hoạch, Kelly Denime 4h sáng hôm sau sẽ đến Giang Hải, nhưng mà, tầm hơn 3h sáng, chuông điện thoại đã vang lên ở trong phòng của Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa.
Khi Gia Minh mở mắt bò dậy, Linh Tĩnh cũng đã xoa mắt từ trên giường bò xuống:
"Ưm... Tớ đi nghe cho.."
Đưa tay huých một cái vào ngực Gia Minh, ý bảo hắn ngủ tiếp, bởi vì Sa Sa đang say ngủ, giống như một con bạch tuộc ôm lấy hắn, hắn muốn đứng lên thì cực kỳ khó khăn.
Mặc một cái quần soọc trắng, phủ thêm một cái áo choàng, xoa mắt đi vào phòng khách:
"Alo... A, mẹ, có chuyện gì sao?"
"Gia Minh? Hắn vẫn còn đang ngủ…"
Nghe thấy tên mình, Gia Minh từ trên giường bò dậy, thiếu nữ khoát tay ý bảo hắn tiếp tục ngủ, sau đó, ngữ khí không tự chủ được khẩn trương lên:
"Cái gì? Tam gia gia (ông chú thứ 3 - Việt nam mình không gọi như vậy, thường gọi tên, nên mình để thấy này cho đúng phong tục Trung Quốc) xuất huyết não? Con lập tức đánh thức hắn... A? Vậy... Được rồi, chúng con ngày mai xin nghỉ học qua đó. Dạ... Được.."
Nàng nhẹ nhàng đặt điện thoại, chạy chầm chậm quay về giường. Gia Minh xốc chăn ra, đắp cho nàng:
"Làm sao vậy? Tam gia gia xuất huyết não?"
Tam gia gia trong miệng bọn họ, chính là một trong những lão nhân trực hệ đời thứ hai của Hoàng gia còn sống. Linh Tĩnh dựa vào Gia Minh, nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Mẹ nói tam gia gia nghe tin của Nhị bá (bác hai), muốn tới tòa án, nhưng gấp đến độ xuất huyết não, đưa đến bệnh viện... thì đã không cứu được rồi.."
Hoàng gia người nhà đông đảo, nhà Linh Tĩnh tuy có quan hệ, nhưng lại không thân thích, chỉ gặp qua Tam gia gia này vài lần, nhưng mà nàng đối với trưởng bối từ trước tới nay luôn tôn kính, lúc này trong lòng khổ sở, một lúc lâu không nói gì.
Gia Minh ôm nàng thở dài:
"Mẹ cậu nói như thế nào?"
"Chúng ta ngày mai xin nghỉ trở về nhà, phải chuẩn bị bắt đầu làm tang sự. Mẹ nói, cậu là trực hệ, sợ rằng phải nghỉ vài ngày, tốt nhất là nghỉ một tuần, tớ thì không cần như vậy, nhưng cũng sẽ theo cậu.."