Tang lễ thường thì phải tổ chức trong bảy ngày, mọi người lần lượt đến tế bái, ban ngày còn bày tiệc chiêu đãi người đến tế lễ. Nếu là bình thường, đối với những người có quan hệ không thân thiết với người chết lắm, có lẽ đây còn là một cơ hội để tụ họp lại với nhau khó được, đương nhiên, lần này lại khác.
Mặc dù hai tháng trước Hoàng Bỉnh Tường bị cách ly thẩm tra, tin tức từ bất kỳ phương diện nào đều cho thấy hắn không còn bất kỳ cơ hội lật ngược tình thế nào nhưng dù sao trong lòng những người khác vẫn tồn tại chút hi vọng, bôn ba tìm kiếm quan hệ khắp nơi, nhưng lúc này thẩm tra đột nhiên kết thúc, đã bắt đầu chuẩn bị tố tụng, toàn bộ sự việc chẳng khác nào chứng cứ vô cùng xác thực, ván đã đóng thuyền. Trong tình hình như vậy, ở thời điểm mà Hoàng gia suy sụp đột nhiên lại xuất hiện một tang sự như vậy, có lẽ khả năng rất nhỏ là lão nhân bi thương, nguyên nhân càng lớn hơn vẫn là những chuyện xảy ra hơn hai tháng qua cùng với rất nhiều phiền não và cảm xúc rối loạn.
Mọi người bôn ba khắp nơi, cuối cùng lại không biết phải làm gì. Không khí đè nén, trẻ con cố giữ yên lặng, tế lễ một cách máy móc trong linh đường, cả tòa biệt thự Hoàng gia, cùng với nhạc khúc của tang lễ kia, dường như bị nhuộm đẫm trong bầu không khí sa sút mà uể oải. Thỉnh thoảng có người đi qua đường, có chỉ trỏ, có vui mừng, có hiểu lầm. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Trước đây mỗi khi Hoàng gia có tang sự đều gióng trống khua chiêng, người đi đường nếu nhìn vào thì đại khái đều nói những lời hâm mộ như "hơn ngàn vòng hoa đó", "Bí thư thị ủy cũng tới", "đó là chủ tịch của một tập đoàn, công ty đó", dường như đó không phải tang sự mà chỉ là việc vui để khoe khoang.
Lần này Hoàng Bỉnh Tường rớt đài, không chỉ ảnh hưởng đến Hoàng gia mà còn làm chấn động các giới tại Giang Hải. Mặc dù giới quan chức cấp tỉnh tuyệt không tiết lộ quá nhiều về tình tiết vụ án với bên ngoài trước khi kết thúc xét xử nhưng cũng có không ít người biết, có lẽ mục tiêu khi mọi người nói chuyện đều đã biến thành "một nhà tham quan", "chết chưa hết tội". Nếu là những người sống quanh đây, đã chứng kiến Hoàng gia từng bước phát triển, có lẽ khi nói chuyện cũng không khỏi thổn thức.
Nếu như là trước đây, tang lễ như vậy thường có rất nhiều quan chức lui tới, dòng xe nối đuôi nhau ở con đường bên ngoài. Đó là một bầu không khí rất có khí thế, từng người nối tiếp nhau vào tế bái, đưa lễ, sau đó lại thuận tiện nói chuyện làm ăn với những người quen, chờ dự tiệc, trẻ con chạy khấp nơi vui đùa, chỉ khi nào đùa giỡn quá trớn thì người lớn mới mắng chúng một hai câu, dù sao cũng là tang lễ, không thể vui đùa quá mức được. Tương đối mà nói, bầu không khí như bây giờ mới thực sự phù hợp với một tang lễ.
Cây đổ bầy khỉ tan, nhưng con lạc đà gầy đến sắp chết là Hoàng gia này vẫn lớn hơn ngựa, vẫn có rất nhiều người lui tới, chỉ là nhóm lãnh đạo ở chính giới đương nhiên sẽ không giao thiệp với Hoàng gia, một vũng nước đục này nữa. Rất nhiều ông chủ, phú thương trọng tình nghĩa vẫn đến tế bái, sau đó phần lớn đều lấy lí do có việc bận để rời đi sớm, về phần những người ở lại ăn cơm thì cũng không hề nói đến chuyện làm ăn. Khi còn tại vị, Hoàng Bỉnh Tường quan tâm đến dòng họ quá mức, dính líu đến vụ việc lần này, vô số công ty nhỏ lần lượt phá sản. Chỉ cần là những người tụm năm tụm ba ở trong sân nói chuyện trong biệt thự, trên mặt đều mang theo vẻ u sầu, có người không vui thậm chí còn ầm ĩ với người khác một trận.
Trong tình hình như vậy, chịu tai bay vạ gió phần lớn là những đứa trẻ. Trẻ em không đoán được tâm tình qua nét mặt, chơi đùa ở trong, ngoài phòng, chưa biết chừng đến lúc nào đó sẽ bị mắng một trận. Qua một hai ngày, những đứa trẻ cho dù có tinh nghịch hơn đi nữa thì phần lớn đều đã nơm nớp lo sợ. Cuối xuân đầu hạ, sau buổi trưa bầu trời âm u, ngay cả khuôn mặt những đứa trẻ ngây thơ cũng tỏ ra nặng nề, tiếng nhạc tang, thanh âm có người đến tế lễ thỉnh thoảng lại vang lên trên loa một cách đơn điệu.
Phía sau biệt thự, ở gần bãi cỏ, bên hành lang bên cạnh hồ nước, Nhã Hàm đang đứng nói chuyện với một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi. Mái tóc nàng vén cao, đeo đôi kính mắt rộng gọng đen, áo sơ mi trắng, áo khoác đen, váy trắng thuần khiết, dáng người cao gầy kết hợp với giày cao gót làm lộ ra vẻ thành thục mà khiêm tốn của một cô gái tài trí. Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"... Chuyện về Hoàng gia, thật khiến người ta phải than thở... Khi vừa cải cách mơ cửa. Hoàng gia bọn họ được coi như phát triển nhanh nhất. Khi đó Hoàng Vụ Bình còn làm ở cục Chính trị trung ương, khu biệt thự Hoàng gia này chính là biểu tượng cho một thế hệ giàu lên sớm nhất tại Giang Hải, là do công ty nhà ta thiết kế, anh trai ta tự mình giám sát xây dựng. Sau đó Hoàng Vụ Bình lui về, Hoàng gia Tiểu Nhị... À, khi đó gia chủ Hoàng gia là thế hệ mấy người Hoàng Vụ Bình, chúng ta đã quen gọi hắn như vậy rồi... Con đường làm quan của hắn cũng coi như thuận buôm xuôi gió, nhưng khi Hoàng Vụ Bình còn tại vị cũng đắc tội một số người. Sau khi hắn qua đời tám, chín năm. Hoàng Bỉnh Tường khi bắt đầu thăng chức cũng không thuận lợi lắm. Hắn cũng rất lợi hại, gắng sức chèo chống mười năm qua, còn thăng chức đến Bí thư tỉnh ủy, thực ra cũng vì muốn người trong nhà có thể sống tốt hơn. Có điều nghĩ lại cũng thấy hắn ôm đồm quá nhiều việc của người trong nhà, ngay cả thời gian khủng hoảng tài chính hắn cùng cáng đáng được cho toàn bộ người trong nhà. Nếu như cho hắn thêm mấy năm thì chưa biết chừng hệ thống kinh tế của Hoàng gia sẽ thực sự vững chắc, đáng tiếc, những người này được đằng chân lân đằng đầu, chuyện xảy ra ngay vào thời điểm nhạy cảm như vậy..."
Vừa nói, người đàn ông vừa lắc đầu. Nhã Hàm mỉm cười, nàng cũng không quá thân với Hoàng gia, hai nhà cũng không có quan hệ làm ăn trực tiếp, đương nhiên cũng không tiện phát biểu ý kiến về Hoàng gia, chỉ nói:
"Vậy bác Cảnh cảm thấy sau chuyện lần này, tương lai Hoàng gia sẽ thế nào?"
Người đàn ông mỉm cười nhìn nàng:
"Trương gia nhà cháu chỉ làm về công nghiệp nặng, không có điểm chung nào với việc kinh doanh của Hoàng gia, tại sao cũng để ý đến những điều này?"
"Chỉ tùy ý hỏi mà thôi, bác Cảnh cũng biết cháu không quan tâm đến công việc trong gia tộc mà. Cháu biết ánh mắt bác Cảnh luôn chính xác, chỉ quan tâm một chút mà thôi."
"Hoàng gia à..."
Người đàn ông họ Cảnh nói.
"Trước kia khi dựa vào quan hệ với Hoàng Bỉnh Tường, những người này phát triển quá rộng rãi, phương diện gì cũng đều nhúng tay vào, nhưng nền móng không vững chắc. Sau chuyện lần này, lợi nhuận ở những thị trường mà bọn họ không quản được, người khác sẽ không buông tha, mọi người lao vào chia cắt, có thể giữ lại được một phần năm thì đã tốt lắm rồi. Còn nội bộ tập đoàn Hoàng thị, nói tóm lại vẫn còn có chút trụ cột. Chúng ta đã tính toán, toàn bộ tài sản của Hoàng gia, bao gồm cả mạng lưới quan hệ, tổng cộng khoảng chừng trên dưới một trăm ba mươi tỷ, sau khi đối phó xong với nhưng vấn đề đầu tiên, có thể lưu lại hai mươi đến ba mươi tỷ thì đã may mắn rồi."
Nhã Hàm khẽ cau mày:
"Lỗ vốn lớn..."
"Đó vẫn chỉ là suy đoán lạc quan thôi. Nếu Hoàng gia thực sự giữ được hai đến ba mươi tỷ này thì vẫn là một tập đoàn lớn trong nước, nhưng để làm được điều này cũng cần cao tầng của Hoàng gia đưa ra được những quyết sách sáng suốt, phải biết lựa chọn mới được. Lúc này bọn họ phải có quyết tâm chịu buông bỏ, chỉ nên quan tâm đến phương diện chế biến thực phẩm đã có nền móng vững chắc rồi, có lẽ còn có thể dựa vào những tích lũy từ trước để tìm được lối thoát, nhưng nếu bọn họ không nỡ buông tha cho bất cứ thứ gì, vậy thì trong hai năm tiếp theo, bọn họ có bị trực tiếp thâu tóm cũng không phải chuyện không thể xảy ra."
Tang lễ thường thì phải tổ chức trong bảy ngày, mọi người lần lượt đến tế bái, ban ngày còn bày tiệc chiêu đãi người đến tế lễ. Nếu là bình thường, đối với những người có quan hệ không thân thiết với người chết lắm, có lẽ đây còn là một cơ hội để tụ họp lại với nhau khó được, đương nhiên, lần này lại khác.
Mặc dù hai tháng trước Hoàng Bỉnh Tường bị cách ly thẩm tra, tin tức từ bất kỳ phương diện nào đều cho thấy hắn không còn bất kỳ cơ hội lật ngược tình thế nào nhưng dù sao trong lòng những người khác vẫn tồn tại chút hi vọng, bôn ba tìm kiếm quan hệ khắp nơi, nhưng lúc này thẩm tra đột nhiên kết thúc, đã bắt đầu chuẩn bị tố tụng, toàn bộ sự việc chẳng khác nào chứng cứ vô cùng xác thực, ván đã đóng thuyền. Trong tình hình như vậy, ở thời điểm mà Hoàng gia suy sụp đột nhiên lại xuất hiện một tang sự như vậy, có lẽ khả năng rất nhỏ là lão nhân bi thương, nguyên nhân càng lớn hơn vẫn là những chuyện xảy ra hơn hai tháng qua cùng với rất nhiều phiền não và cảm xúc rối loạn.
Mọi người bôn ba khắp nơi, cuối cùng lại không biết phải làm gì. Không khí đè nén, trẻ con cố giữ yên lặng, tế lễ một cách máy móc trong linh đường, cả tòa biệt thự Hoàng gia, cùng với nhạc khúc của tang lễ kia, dường như bị nhuộm đẫm trong bầu không khí sa sút mà uể oải. Thỉnh thoảng có người đi qua đường, có chỉ trỏ, có vui mừng, có hiểu lầm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Trước đây mỗi khi Hoàng gia có tang sự đều gióng trống khua chiêng, người đi đường nếu nhìn vào thì đại khái đều nói những lời hâm mộ như "hơn ngàn vòng hoa đó", "Bí thư thị ủy cũng tới", "đó là chủ tịch của một tập đoàn, công ty đó", dường như đó không phải tang sự mà chỉ là việc vui để khoe khoang.
Lần này Hoàng Bỉnh Tường rớt đài, không chỉ ảnh hưởng đến Hoàng gia mà còn làm chấn động các giới tại Giang Hải. Mặc dù giới quan chức cấp tỉnh tuyệt không tiết lộ quá nhiều về tình tiết vụ án với bên ngoài trước khi kết thúc xét xử nhưng cũng có không ít người biết, có lẽ mục tiêu khi mọi người nói chuyện đều đã biến thành "một nhà tham quan", "chết chưa hết tội". Nếu là những người sống quanh đây, đã chứng kiến Hoàng gia từng bước phát triển, có lẽ khi nói chuyện cũng không khỏi thổn thức.
Nếu như là trước đây, tang lễ như vậy thường có rất nhiều quan chức lui tới, dòng xe nối đuôi nhau ở con đường bên ngoài. Đó là một bầu không khí rất có khí thế, từng người nối tiếp nhau vào tế bái, đưa lễ, sau đó lại thuận tiện nói chuyện làm ăn với những người quen, chờ dự tiệc, trẻ con chạy khấp nơi vui đùa, chỉ khi nào đùa giỡn quá trớn thì người lớn mới mắng chúng một hai câu, dù sao cũng là tang lễ, không thể vui đùa quá mức được. Tương đối mà nói, bầu không khí như bây giờ mới thực sự phù hợp với một tang lễ.
Cây đổ bầy khỉ tan, nhưng con lạc đà gầy đến sắp chết là Hoàng gia này vẫn lớn hơn ngựa, vẫn có rất nhiều người lui tới, chỉ là nhóm lãnh đạo ở chính giới đương nhiên sẽ không giao thiệp với Hoàng gia, một vũng nước đục này nữa. Rất nhiều ông chủ, phú thương trọng tình nghĩa vẫn đến tế bái, sau đó phần lớn đều lấy lí do có việc bận để rời đi sớm, về phần những người ở lại ăn cơm thì cũng không hề nói đến chuyện làm ăn. Khi còn tại vị, Hoàng Bỉnh Tường quan tâm đến dòng họ quá mức, dính líu đến vụ việc lần này, vô số công ty nhỏ lần lượt phá sản. Chỉ cần là những người tụm năm tụm ba ở trong sân nói chuyện trong biệt thự, trên mặt đều mang theo vẻ u sầu, có người không vui thậm chí còn ầm ĩ với người khác một trận.
Trong tình hình như vậy, chịu tai bay vạ gió phần lớn là những đứa trẻ. Trẻ em không đoán được tâm tình qua nét mặt, chơi đùa ở trong, ngoài phòng, chưa biết chừng đến lúc nào đó sẽ bị mắng một trận. Qua một hai ngày, những đứa trẻ cho dù có tinh nghịch hơn đi nữa thì phần lớn đều đã nơm nớp lo sợ. Cuối xuân đầu hạ, sau buổi trưa bầu trời âm u, ngay cả khuôn mặt những đứa trẻ ngây thơ cũng tỏ ra nặng nề, tiếng nhạc tang, thanh âm có người đến tế lễ thỉnh thoảng lại vang lên trên loa một cách đơn điệu.
Phía sau biệt thự, ở gần bãi cỏ, bên hành lang bên cạnh hồ nước, Nhã Hàm đang đứng nói chuyện với một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi. Mái tóc nàng vén cao, đeo đôi kính mắt rộng gọng đen, áo sơ mi trắng, áo khoác đen, váy trắng thuần khiết, dáng người cao gầy kết hợp với giày cao gót làm lộ ra vẻ thành thục mà khiêm tốn của một cô gái tài trí. Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"... Chuyện về Hoàng gia, thật khiến người ta phải than thở... Khi vừa cải cách mơ cửa. Hoàng gia bọn họ được coi như phát triển nhanh nhất. Khi đó Hoàng Vụ Bình còn làm ở cục Chính trị trung ương, khu biệt thự Hoàng gia này chính là biểu tượng cho một thế hệ giàu lên sớm nhất tại Giang Hải, là do công ty nhà ta thiết kế, anh trai ta tự mình giám sát xây dựng. Sau đó Hoàng Vụ Bình lui về, Hoàng gia Tiểu Nhị... À, khi đó gia chủ Hoàng gia là thế hệ mấy người Hoàng Vụ Bình, chúng ta đã quen gọi hắn như vậy rồi... Con đường làm quan của hắn cũng coi như thuận buôm xuôi gió, nhưng khi Hoàng Vụ Bình còn tại vị cũng đắc tội một số người. Sau khi hắn qua đời tám, chín năm. Hoàng Bỉnh Tường khi bắt đầu thăng chức cũng không thuận lợi lắm. Hắn cũng rất lợi hại, gắng sức chèo chống mười năm qua, còn thăng chức đến Bí thư tỉnh ủy, thực ra cũng vì muốn người trong nhà có thể sống tốt hơn. Có điều nghĩ lại cũng thấy hắn ôm đồm quá nhiều việc của người trong nhà, ngay cả thời gian khủng hoảng tài chính hắn cùng cáng đáng được cho toàn bộ người trong nhà. Nếu như cho hắn thêm mấy năm thì chưa biết chừng hệ thống kinh tế của Hoàng gia sẽ thực sự vững chắc, đáng tiếc, những người này được đằng chân lân đằng đầu, chuyện xảy ra ngay vào thời điểm nhạy cảm như vậy..."
Vừa nói, người đàn ông vừa lắc đầu. Nhã Hàm mỉm cười, nàng cũng không quá thân với Hoàng gia, hai nhà cũng không có quan hệ làm ăn trực tiếp, đương nhiên cũng không tiện phát biểu ý kiến về Hoàng gia, chỉ nói:
"Vậy bác Cảnh cảm thấy sau chuyện lần này, tương lai Hoàng gia sẽ thế nào?"
Người đàn ông mỉm cười nhìn nàng:
"Trương gia nhà cháu chỉ làm về công nghiệp nặng, không có điểm chung nào với việc kinh doanh của Hoàng gia, tại sao cũng để ý đến những điều này?"
"Chỉ tùy ý hỏi mà thôi, bác Cảnh cũng biết cháu không quan tâm đến công việc trong gia tộc mà. Cháu biết ánh mắt bác Cảnh luôn chính xác, chỉ quan tâm một chút mà thôi."
"Hoàng gia à..."
Người đàn ông họ Cảnh nói.
"Trước kia khi dựa vào quan hệ với Hoàng Bỉnh Tường, những người này phát triển quá rộng rãi, phương diện gì cũng đều nhúng tay vào, nhưng nền móng không vững chắc. Sau chuyện lần này, lợi nhuận ở những thị trường mà bọn họ không quản được, người khác sẽ không buông tha, mọi người lao vào chia cắt, có thể giữ lại được một phần năm thì đã tốt lắm rồi. Còn nội bộ tập đoàn Hoàng thị, nói tóm lại vẫn còn có chút trụ cột. Chúng ta đã tính toán, toàn bộ tài sản của Hoàng gia, bao gồm cả mạng lưới quan hệ, tổng cộng khoảng chừng trên dưới một trăm ba mươi tỷ, sau khi đối phó xong với nhưng vấn đề đầu tiên, có thể lưu lại hai mươi đến ba mươi tỷ thì đã may mắn rồi."
Nhã Hàm khẽ cau mày:
"Lỗ vốn lớn..."
"Đó vẫn chỉ là suy đoán lạc quan thôi. Nếu Hoàng gia thực sự giữ được hai đến ba mươi tỷ này thì vẫn là một tập đoàn lớn trong nước, nhưng để làm được điều này cũng cần cao tầng của Hoàng gia đưa ra được những quyết sách sáng suốt, phải biết lựa chọn mới được. Lúc này bọn họ phải có quyết tâm chịu buông bỏ, chỉ nên quan tâm đến phương diện chế biến thực phẩm đã có nền móng vững chắc rồi, có lẽ còn có thể dựa vào những tích lũy từ trước để tìm được lối thoát, nhưng nếu bọn họ không nỡ buông tha cho bất cứ thứ gì, vậy thì trong hai năm tiếp theo, bọn họ có bị trực tiếp thâu tóm cũng không phải chuyện không thể xảy ra."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tang lễ thường thì phải tổ chức trong bảy ngày, mọi người lần lượt đến tế bái, ban ngày còn bày tiệc chiêu đãi người đến tế lễ. Nếu là bình thường, đối với những người có quan hệ không thân thiết với người chết lắm, có lẽ đây còn là một cơ hội để tụ họp lại với nhau khó được, đương nhiên, lần này lại khác.
Mặc dù hai tháng trước Hoàng Bỉnh Tường bị cách ly thẩm tra, tin tức từ bất kỳ phương diện nào đều cho thấy hắn không còn bất kỳ cơ hội lật ngược tình thế nào nhưng dù sao trong lòng những người khác vẫn tồn tại chút hi vọng, bôn ba tìm kiếm quan hệ khắp nơi, nhưng lúc này thẩm tra đột nhiên kết thúc, đã bắt đầu chuẩn bị tố tụng, toàn bộ sự việc chẳng khác nào chứng cứ vô cùng xác thực, ván đã đóng thuyền. Trong tình hình như vậy, ở thời điểm mà Hoàng gia suy sụp đột nhiên lại xuất hiện một tang sự như vậy, có lẽ khả năng rất nhỏ là lão nhân bi thương, nguyên nhân càng lớn hơn vẫn là những chuyện xảy ra hơn hai tháng qua cùng với rất nhiều phiền não và cảm xúc rối loạn.
Mọi người bôn ba khắp nơi, cuối cùng lại không biết phải làm gì. Không khí đè nén, trẻ con cố giữ yên lặng, tế lễ một cách máy móc trong linh đường, cả tòa biệt thự Hoàng gia, cùng với nhạc khúc của tang lễ kia, dường như bị nhuộm đẫm trong bầu không khí sa sút mà uể oải. Thỉnh thoảng có người đi qua đường, có chỉ trỏ, có vui mừng, có hiểu lầm. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Trước đây mỗi khi Hoàng gia có tang sự đều gióng trống khua chiêng, người đi đường nếu nhìn vào thì đại khái đều nói những lời hâm mộ như "hơn ngàn vòng hoa đó", "Bí thư thị ủy cũng tới", "đó là chủ tịch của một tập đoàn, công ty đó", dường như đó không phải tang sự mà chỉ là việc vui để khoe khoang.
Lần này Hoàng Bỉnh Tường rớt đài, không chỉ ảnh hưởng đến Hoàng gia mà còn làm chấn động các giới tại Giang Hải. Mặc dù giới quan chức cấp tỉnh tuyệt không tiết lộ quá nhiều về tình tiết vụ án với bên ngoài trước khi kết thúc xét xử nhưng cũng có không ít người biết, có lẽ mục tiêu khi mọi người nói chuyện đều đã biến thành "một nhà tham quan", "chết chưa hết tội". Nếu là những người sống quanh đây, đã chứng kiến Hoàng gia từng bước phát triển, có lẽ khi nói chuyện cũng không khỏi thổn thức.
Nếu như là trước đây, tang lễ như vậy thường có rất nhiều quan chức lui tới, dòng xe nối đuôi nhau ở con đường bên ngoài. Đó là một bầu không khí rất có khí thế, từng người nối tiếp nhau vào tế bái, đưa lễ, sau đó lại thuận tiện nói chuyện làm ăn với những người quen, chờ dự tiệc, trẻ con chạy khấp nơi vui đùa, chỉ khi nào đùa giỡn quá trớn thì người lớn mới mắng chúng một hai câu, dù sao cũng là tang lễ, không thể vui đùa quá mức được. Tương đối mà nói, bầu không khí như bây giờ mới thực sự phù hợp với một tang lễ.
Cây đổ bầy khỉ tan, nhưng con lạc đà gầy đến sắp chết là Hoàng gia này vẫn lớn hơn ngựa, vẫn có rất nhiều người lui tới, chỉ là nhóm lãnh đạo ở chính giới đương nhiên sẽ không giao thiệp với Hoàng gia, một vũng nước đục này nữa. Rất nhiều ông chủ, phú thương trọng tình nghĩa vẫn đến tế bái, sau đó phần lớn đều lấy lí do có việc bận để rời đi sớm, về phần những người ở lại ăn cơm thì cũng không hề nói đến chuyện làm ăn. Khi còn tại vị, Hoàng Bỉnh Tường quan tâm đến dòng họ quá mức, dính líu đến vụ việc lần này, vô số công ty nhỏ lần lượt phá sản. Chỉ cần là những người tụm năm tụm ba ở trong sân nói chuyện trong biệt thự, trên mặt đều mang theo vẻ u sầu, có người không vui thậm chí còn ầm ĩ với người khác một trận.
Trong tình hình như vậy, chịu tai bay vạ gió phần lớn là những đứa trẻ. Trẻ em không đoán được tâm tình qua nét mặt, chơi đùa ở trong, ngoài phòng, chưa biết chừng đến lúc nào đó sẽ bị mắng một trận. Qua một hai ngày, những đứa trẻ cho dù có tinh nghịch hơn đi nữa thì phần lớn đều đã nơm nớp lo sợ. Cuối xuân đầu hạ, sau buổi trưa bầu trời âm u, ngay cả khuôn mặt những đứa trẻ ngây thơ cũng tỏ ra nặng nề, tiếng nhạc tang, thanh âm có người đến tế lễ thỉnh thoảng lại vang lên trên loa một cách đơn điệu.
Phía sau biệt thự, ở gần bãi cỏ, bên hành lang bên cạnh hồ nước, Nhã Hàm đang đứng nói chuyện với một người đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi. Mái tóc nàng vén cao, đeo đôi kính mắt rộng gọng đen, áo sơ mi trắng, áo khoác đen, váy trắng thuần khiết, dáng người cao gầy kết hợp với giày cao gót làm lộ ra vẻ thành thục mà khiêm tốn của một cô gái tài trí. Hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau.
"... Chuyện về Hoàng gia, thật khiến người ta phải than thở... Khi vừa cải cách mơ cửa. Hoàng gia bọn họ được coi như phát triển nhanh nhất. Khi đó Hoàng Vụ Bình còn làm ở cục Chính trị trung ương, khu biệt thự Hoàng gia này chính là biểu tượng cho một thế hệ giàu lên sớm nhất tại Giang Hải, là do công ty nhà ta thiết kế, anh trai ta tự mình giám sát xây dựng. Sau đó Hoàng Vụ Bình lui về, Hoàng gia Tiểu Nhị... À, khi đó gia chủ Hoàng gia là thế hệ mấy người Hoàng Vụ Bình, chúng ta đã quen gọi hắn như vậy rồi... Con đường làm quan của hắn cũng coi như thuận buôm xuôi gió, nhưng khi Hoàng Vụ Bình còn tại vị cũng đắc tội một số người. Sau khi hắn qua đời tám, chín năm. Hoàng Bỉnh Tường khi bắt đầu thăng chức cũng không thuận lợi lắm. Hắn cũng rất lợi hại, gắng sức chèo chống mười năm qua, còn thăng chức đến Bí thư tỉnh ủy, thực ra cũng vì muốn người trong nhà có thể sống tốt hơn. Có điều nghĩ lại cũng thấy hắn ôm đồm quá nhiều việc của người trong nhà, ngay cả thời gian khủng hoảng tài chính hắn cùng cáng đáng được cho toàn bộ người trong nhà. Nếu như cho hắn thêm mấy năm thì chưa biết chừng hệ thống kinh tế của Hoàng gia sẽ thực sự vững chắc, đáng tiếc, những người này được đằng chân lân đằng đầu, chuyện xảy ra ngay vào thời điểm nhạy cảm như vậy..."
Vừa nói, người đàn ông vừa lắc đầu. Nhã Hàm mỉm cười, nàng cũng không quá thân với Hoàng gia, hai nhà cũng không có quan hệ làm ăn trực tiếp, đương nhiên cũng không tiện phát biểu ý kiến về Hoàng gia, chỉ nói:
"Vậy bác Cảnh cảm thấy sau chuyện lần này, tương lai Hoàng gia sẽ thế nào?"
Người đàn ông mỉm cười nhìn nàng:
"Trương gia nhà cháu chỉ làm về công nghiệp nặng, không có điểm chung nào với việc kinh doanh của Hoàng gia, tại sao cũng để ý đến những điều này?"
"Chỉ tùy ý hỏi mà thôi, bác Cảnh cũng biết cháu không quan tâm đến công việc trong gia tộc mà. Cháu biết ánh mắt bác Cảnh luôn chính xác, chỉ quan tâm một chút mà thôi."
"Hoàng gia à..."
Người đàn ông họ Cảnh nói.
"Trước kia khi dựa vào quan hệ với Hoàng Bỉnh Tường, những người này phát triển quá rộng rãi, phương diện gì cũng đều nhúng tay vào, nhưng nền móng không vững chắc. Sau chuyện lần này, lợi nhuận ở những thị trường mà bọn họ không quản được, người khác sẽ không buông tha, mọi người lao vào chia cắt, có thể giữ lại được một phần năm thì đã tốt lắm rồi. Còn nội bộ tập đoàn Hoàng thị, nói tóm lại vẫn còn có chút trụ cột. Chúng ta đã tính toán, toàn bộ tài sản của Hoàng gia, bao gồm cả mạng lưới quan hệ, tổng cộng khoảng chừng trên dưới một trăm ba mươi tỷ, sau khi đối phó xong với nhưng vấn đề đầu tiên, có thể lưu lại hai mươi đến ba mươi tỷ thì đã may mắn rồi."
Nhã Hàm khẽ cau mày:
"Lỗ vốn lớn..."
"Đó vẫn chỉ là suy đoán lạc quan thôi. Nếu Hoàng gia thực sự giữ được hai đến ba mươi tỷ này thì vẫn là một tập đoàn lớn trong nước, nhưng để làm được điều này cũng cần cao tầng của Hoàng gia đưa ra được những quyết sách sáng suốt, phải biết lựa chọn mới được. Lúc này bọn họ phải có quyết tâm chịu buông bỏ, chỉ nên quan tâm đến phương diện chế biến thực phẩm đã có nền móng vững chắc rồi, có lẽ còn có thể dựa vào những tích lũy từ trước để tìm được lối thoát, nhưng nếu bọn họ không nỡ buông tha cho bất cứ thứ gì, vậy thì trong hai năm tiếp theo, bọn họ có bị trực tiếp thâu tóm cũng không phải chuyện không thể xảy ra."