Kelly bộc phát cảm xúc thực sự hơi kinh người, khi nàng nói ra những lời này kèm theo nước mắt, tình cảnh trong cả phòng thi có thể nói là đồ sộ. Mặc dù học sinh ở Thánh Tâm trưởng thành, yêu sớm hơn những người cùng tuổi rất nhiều nhưng cũng chưa từng thấy một cô gái có thân phận, có địa vị chạy tới trường học nói ra những lời như vậy, trong chớp mắt, mọi người đồng loạt nhìn sang.
Trong hơn mười phút vừa rồi, từ thái độ của Nhã Hàm và tám tên vệ sĩ đi theo phía sau Kelly kia cũng đủ để nhận ra cô gái này có lai lịch không tầm thường, mà những người biết rõ lai lịch của thiếu nữ này như Đông Phương Uyển thì lại càng trợn mắt há hốc mồm, không hiểu tại sao Gia Minh lại có bản lĩnh lớn như vậy. Nhìn thái độ tựa như oán phụ của Kelly Denime, dường như Gia Minh trêu đùa nàng rồi sau đó lại vứt bỏ vậy. Tám tên vệ sĩ vẫn không nhúc nhích, mặc dù Nhã Hàm không biết phải làm sao, nhưng thấy nàng trở nên kích động liền vội vàng đi tới:
"Kelly tiểu thư..."
"Như vậy là không còn gì để nói nữa? Đó cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi."
Gia Minh nhún vai, nhỏ giọng nói. Nhưng bất kể thế nào, hắn không tin phán đoán của Kelly chỉ đơn thuần dựa vào trực giác. Trên thực tế, trong quá trình suy đoán vẫn có nhiều vấn đề không được nói ra, nhưng có thể tưởng tượng ra. Kelly đã tiếp cận hắn thì những vấn đề này nhất định đã có được lời giải đáp, hắn nhíu mày, suy nghĩ xem nên đối phó với tình huống trước mắt thế nào. Mà Kelly thì nhẹ nhàng tránh khỏi cánh tay Nhã Hàm, cúi người xuống, trên khuôn mặt đầy nước mắt là nụ cười đắc ý:
"Nhưng tôi có cơ hội chứng thực..."
Nàng khôi phục vẻ mặt buồn bã, đứng lên, lui về phía sau hai bước, đưa tay lên lau lau nước mắt. Nhã Hàm đang muốn đỡ nàng nhưng nàng đã phất tay:
"Cảm ơn, tôi không sao..."
Nàng quay người lại nói với tám tên vệ sĩ.
"Các anh giúp tôi giết hắn đi!"
Nàng vừa dứt lời thì một người ở bên cạnh đột nhiên đứng lên, là Huân từ đầu đến giờ vẫn lạnh lùng, im lặng. Nhã Hàm cũng tỏ ra nghiêm túc hơn:
"Kelly tiểu thư! Ở đây là Trung Quốc!"
"Tôi biết." Hơi sụt sịt, Kelly giương cằm lên.
"Vì vậy cô nên gọi cảnh sát nhanh đi!"
Lúc này tiếng hò hét hỗn loạn đã vang lên khắp phòng. Giám thị coi thi không biết nên làm thế nào, những học sinh có tinh thần trượng nghĩa như Đông Phương Uyển thì không biết có nên đến nói vài câu hay không, càng nhiều học sinh lại kích động kéo bàn ghế lui lại phía sau, chuẩn bị một khoảng trống cho trận đánh nhau sắp diễn ra. Tám tên vệ sĩ này vừa nghe mệnh lệnh của Kelly liền bước lên phía trước mấy bước, tạo thành nửa vòng tròn vây Gia Minh lại. Cánh tay Huân rung lên, một thanh dao nhỏ trượt ra, quay đầu lại nhìn lại thấy Gia Minh ra dấu tỏ ý "không sao cả, cô không cần xen vào".
"Kelly tiểu thư, rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Mắt thấy mấy người đàn ông đã chặn ở phía trước, Nhã Hàm thực sự vẫn không dám tin rằng đối phương sẽ điên cuồng như vậy. Nàng biết bản lĩnh của Gia Minh, nhưng cũng biết Gia Minh luôn muốn giữ bí mật về điều đó, nếu như có thể đè chuyện này xuống thì mới là tốt nhất.
Ở phía trước, Kelly lau nước mắt, giương cằm lên, nói:
"Hắn phụ bạc tôi, vì vậy tôi muốn giết hắn, cô không cần quan tâm."
Nhã Hàm còn muốn nói chuyện tiếp thì Huân đã đi đến bên cạnh, cầm tay lôi nàng ra ngoài. Mặc dù thiếu nữ Nhật Bản không dự định sẽ ra tay nhưng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Kelly. Nhã Hàm quay đầu lại nhìn, đến khi bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Gia Minh mới cắn môi, đi qua giữa đám vệ sĩ kia:
"Tiểu thư Kelly, tôi hi vọng cô có thể giữ chừng mực, chuyện này chúng tôi sẽ không bỏ qua..."
Nàng đi quan bên người Kelly, đứng trên ban công lấy điện thoại ra gọi, ánh mắt vẫn chăm chú quan sát tình huống của Gia Minh ở bên trong. Bất kể Kelly có thân phận lớn đến mức nào, nhưng gây ra chuyện như vậy ngay trước mặt nàng, nàng thực sự rất tức giận.
Phòng thi dần yên tĩnh trở lại, tỉnh tảo lại sau cơn hưng phấn, đám học sinh này hiểu nếu để người ngoại quốc đánh bạn học ngay trước mặt mình cũng không phải chuyện vinh quang gì, nhưng nhìn dáng vẻ chuyên nghiệp của mấy tên vệ sĩ kia, đoán chừng cho dù cả lớp xông lên thì cũng không làm gì được bọn họ cả. Huống chi thường ngày Gia Minh cũng không giao thiệp với mọi người, thứ hai là Kelly nói Gia Minh "phụ bạc nàng", mọi người cũng không biết phải làm gì cả, chỉ có Đông Phương Uyển lấy điện thoại ra gọi người giúp, quá nửa là gọi cho cha hoặc anh trai mình. Gia Minh bất đắc dĩ đứng bên cửa sổ nhìn đám vệ sĩ chắn trước mặt mình.
Tám người đi theo Kelly này, có người từng là quyền vương, có người là quyền thủ chợ đen, có lính đánh thuê thuộc U Ám Thiên Cầm, thậm chí còn có cả dị năng giả. Lúc này nhận được lệnh ra tay với một thiếu niên vóc người nhỏ bé, đồng thời với việc phục tùng mệnh lệnh, trong mắt đám người này rõ ràng đều có vẻ nghi ngờ. Chỉ là nếu Kelly muốn phải đánh chết, vậy thì phải hoàn toàn không nương tay mới được, cũng là tên quyền vương hạng nặng lúc trước Đông Phương Uyển đã nhắc tới tiến lên, trầm giọng nói:
"Areuady?"
Ở phía sau, Kelly kích động giải thích:
"Hắn hỏi đã chuẩn bị xong chưa nha!"
Gia Minh không khỏi cười bất đắc dĩ, nếu đến bây giờ còn không hiểu được ý định của Kelly, vậy thì thực sự quá trì độn rồi. Cô gái điên cuồng này căn bản là không hề cố kỵ bất kỳ điều gì, chỉ muốn làm việc mình thích. Hiện giờ nàng muốn tám người này ra tay với mình không chút nương tay, nếu mình đối phó được thì chẳng khác gì tự chứng minh thân phận, nếu mình không phải Giản Tố Ngôn chân chính thì e rằng sẽ bị đánh chết cũng chưa biết chừng.
Hai người trao đổi qua internet đã hai năm, bằng tài liệu Gia Minh nắm giữ được, muốn tìm ra chủ đề hứng thú của đối phương không phải việc khó, nói là hai người không gì không thể nói cũng không quá đáng. Chỉ là dựa theo thẩm mỹ quan của Kelly, về chuyện hắn phải là một "mỹ nữ", nàng khá cố chấp, không chịu chấp nhận lời giải đáp khác. Bởi vì ban đầu xuất hiện, Gia Minh khiến nàng cảm thấy vô cùng thần bí, vì vậy giao tiếp qua hai năm, có lẽ cô gái này vẫn xem việc tìm ra hắn là một trò chơi rất thú vị. Nếu đã chơi đến bước này rồi, không tránh khỏi một vài chuyện sẽ phải thẳng thắn với nhau, nhưng cho dù thua thì cũng không thể vì bị nàng dọa một lần liền không đánh đã khai, quan hệ ở cấp độ này, nhất định phải có. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Nở nụ cười bất đắc dĩ mà vô hại, hắn ném áo ngoài thẳng tới tên quyền vương kia, sau đó quát lớn, vang vọng cả phòng học.
"Đón Đại Suất Bi Thủ của ta!"
Buổi chiều nắng nóng, hắn ngồi bên cửa sổ, cởi áo ngoài ra vắt lên ghế dựa. Lần này chỉ là thuận tay vung ta, chiếc áo tung bay như lá cờ, vừa vặn che chắn tầm mắt quyền vương kia lại.