Trời dần tối, từng đống lửa vẫn cháy bùng bùng, mùi thơm của thức ăn thoang thoảng. Cùng với tiếng nhạc, ánh đèn cũng đã sáng lên trên sân khấu đơn giản được dựng lúc chiều, một số ca sĩ không nổi tiếng lắm lên biểu diễn, cũng có rất nhiều người đến cắm trại lần này lên biểu diễn ngẫu hứng. Trên khoảng đất trống phía dưới sân khấu được đặt rất nhiều bàn dài, thỉnh thoảng lại có người bưng thức ăn do chính mình làm đến, hô to gọi nhỏ báo tên nhóm của mình. Sau khi mấy người giám khảo ăn thử xong, những món ăn có mùi vị không tệ lắm này liền bị hi hả tranh mua sạch.
Cuộc thi nấu ăn không nghiêm khắc lắm, phần thưởng cũng không có bao nhiêu lực hấp dẫn với những người ở đây, cùng lắm cũng chỉ là vui vẻ mà thôi. Đặc công của Viêm Hoàng Giác Tỉnh trộn lẫn giữa đám người, trên thực tế đã lặng lẽ tiến hành nghiệm độc trước rồi. Tất nhiên, những người bình thường sẽ không cảm thụ được loại không khí nghiêm cẩn này.
Tại khu trại của đám người Gia Minh ở bên này, cơm đã nấu xong. Dưới sự nỗ lực của Gia Minh, Linh Tĩnh, Nhã Hàm, nhiều món ăn đã được làm xong. Sa Sa và Đông Phương Uyển hăng hái bưng hai khay thức ăn đến tham gia thi. Thiên Vũ Chính Tắc tự nhóm một đống lửa nhỏ ở bên cạnh, một mình vui vẻ tự đắc làm món gà nước Đông Kinh(Tokyo), nghe nói là bí truyền. Mấy tiếng xèo xèo do giọt mỡ nhỏ xuống vang lên, mùi thơm mê người tỏa ra, hai cô gái rõ ràng là có hảo cảm với hắn ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt khâm phục nói chuyện với hắn.
Ngọn lửa bốc lên trên chảo dầu, Gia Minh đầu đội mũ đầu bếp đang thuần thục đảo chiếc xẻng nấu ăn, làm phụ bếp cho hắn là Huân với vẻ mặt luôn lạnh nhạt. Đông Phương Uyển ngồi bên bàn nhỏ gắp thức ăn, vẻ mặt khó chịu:
"Lạp xưởng này không cắt ra, ăn thế nào đây!"
"Gắp cả miếng lên cắn!"
"Cố Gia Minh, không cho cậu nói!"
"Này này này, cậu đừng có đến đây..."
Gia Minh gõ gõ xẻng nấu ăn.
"Chỉ bằng đôi đũa đó, lúc nào cũng có thể đè chết cậu!"
"Hừ."
Đông Phương Uyển cầm chiếc dao thái trên bàn lên, đưa vào thùng nước rửa rồi cắt lạp xưởng thành từng lát, bỏ vào bát của mình, vừa cắt vừa cằn nhằn:
"Ăn uống thế này không hợp vệ sinh gì cả."
Nhưng có thể nhận ra, lúc này nàng đang rất hưng phấn, quay đầu lại hỏi Đông Phương Nhược:
"Nhược Nhược, em muốn ăn gì? Chị thấy món đậu hũ của hắn không ngon chút nào. Ừ, trứng chiên khá thơm nhưng lại hơi là lạ..."
Bên này nấu cơm, xào rau. Đối với đám người Gia Minh, làm những món này đã là thói quen, nhưng đám người Giang Vu Vi ở bên kia cũng rối loạn lộn xộn, chỉ có một nồi cơm cũng mất rất nhiều thời gian, nấu ra thì nửa sống nửa chín. Lúc này Linh Tĩnh đã bị Giang Vu Vi nhờ sang giúp đỡ. Không lâu sau, Nhã Hàm và Sa Sa cũng chạy qua hỗ trợ. Mấy nam nhân vội vàng rửa rau xách nước, mà trừ Giang Vu Vi ra, mấy cô gái còn lại đều nhàn rỗi, trơ mắt nhìn mấy người Linh Tĩnh bận rộn giúp đỡ, còn bọn họ thì ngồi nói chuyện phiếm.
Đông Phương Uyển đẩy xe lăn Đông Phương Nhược qua. Một lúc sau, Đông Phương Lộ trên đầu có băng trắng cũng chạy tới. Nhìn thức ăn để đầy bàn, lại ngửi thấy mùi thơm từ con gà nướng của Thiên Vũ Chính Tắc tỏa ra, hắn liếm môi:
"Oa, tôi ở đây ăn nhờ được chứ. Bên chỗ chúng tôi đều là tiểu thư, thiếu gia, mọi người đều tìm chỗ ăn nhờ, chỉ còn lại mấy nữ sinh ở bên đó thể hiện sự hiền thục của mình, mấy món làm ra cùng chẳng biết nên gọi là gì..."
"Không được!"
Người đầu tiên phản đối là Đông Phương Uyển.
"Đi đâu thì đi đi, chỗ chúng em không chào đón người ngoài."
"Đều là anh em với nhau, cần gì phải tự giết lẫn nhau chứ, huống chi vừa rồi anh còn bị em đánh một gậy, em gái, không thể không có chút đồng tình như vậy chứ."
"Người em muốn đánh là Cố Gia Minh, anh xông lên làm gì? Đông Phương Lộ, đáng đời anh!"
"Làm ơn, có thể đừng dùng ngón tay chỉ vào mặt mình không, mình rất nhạy cảm..."
Gia Minh liếc sang.
"Em và Gia Minh không vừa mắt với nhau đã không phải ngày một ngày hai, cần gì phải..."
"Lần này không giống!"
Hai bên cãi nhau ồn ào, cuối cùng Đông Phương Lộ thành công ở lại đây. Mặc dù tính cách Đông Phương Uyển trước nay luôn mạnh mẽ nhưng cũng không phải một cô gái không có chừng mực, một gậy kia không nặng tay lắm, cũng vì vậy mà Đông Phương Lộ tuy bị đánh nhưng cũng không bị thương nặng.
Một lúc sau, có vẻ Đông Phương Uyển phát hiện chuyện gì đó, cười bước về phía Gia Minh:
"Này, có người tán tinh Linh Tĩnh nha."
Theo phía nàng chỉ, Linh Tĩnh vẫn đang hỗ trợ ở bên kia, còn có cả Sa Sa và Nhã Hàm, mấy nam nhân có ân cần cũng dễ hiểu. Chẳng qua, có một tên từ đầu đến cuối vẫn đi theo Linh Tĩnh, hình như là Đàm Quân Vinh mà lúc trước Giang Vu Vi đã nhắc tới, nói là tài sản trong nhà có hơn tỷ, có quan hệ khá gần gũi với công ty của Giang gia ở Mỹ, hai nhà là thế giao gì đó. Gia Minh nhìn sang:
"Mỹ nữ sẽ luôn có người thích. Tiểu Uyển bạn học, rốt cuộc bạn muốn nói gì?"
"Hừ, mình chỉ cảm thấy, bất kể nói thế nào thì anh mình cũng tốt hơn hẳn. Diệp Linh Tĩnh không phải bạn gái cậu, đến giờ mình vẫn không thể hiểu nổi... Ba người các cậu sống cùng một nhà. Liễu Hoài Sa là bạn gái của cậu, nhưng tại sao mỗi lần có người theo đuổi Linh Tĩnh thì cậu lại ra mặt vậy?"
"Chúng mình là bạn thanh mai trúc mã, chuyện giúp cậu làm bia đỡ đạn mình cũng đã làm, giúp Linh Tĩnh không phải càng hợp lý hơn sao?"
Gia Minh sửa sạch nồi, đặt lên bếp lửa.
"Làm bia đỡ đạn là đúng rồi, dù sao thì cậu cũng là kẻ hâm hấp, lợn chết không sợ nước sôi."
Đông Phương Uyển lại hỏi:
"Nhưng mà rốt cuộc Diệp Linh Tĩnh thích người thế nào vậy? Mình biết cậu ấy rất có chủ kiến, nhưng nếu với ai cũng đều không có hứng thú thì hơi kì lạ, đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao anh mình lại bị thất bại."
"Thực ra đó là vì... Linh Tĩnh và Sa Sa đều là bạn gái mình, Giản Tố Ngôn mà cậu vẫn sùng bái cũng là cô dâu từ nhỏ của mình."
"Cậu chết đi!"
Đông Phương Uyển nhìn chằm chằm vào hắn, Đông Phương Lộ ở bên cạnh cũng đi tới hỏi:
"Nói xấu gì anh vậy?"
"Anh đi chỗ khác đi."
Đông Phương Uyển cười đẩy anh trai mình đi.
"Đang giúp anh tương thân đó, đừng xen vào."
"Anh thấy là bọn em tương thân đó, hôm nay hai người là lạ. Này, Gia Minh, cãi nhau ầm ĩ thì không sao, cậu đừng có đùa giỡn tình cảm của Tiểu Uyển..."
"Đông Phương Lộ, còn nói nữa em trở mặt với anh đó! Anh không thấy Linh Tĩnh đang bị người ta dây dưa ở bên kia sao? Mọi người đều là bạn bè, vậy mà không biết giúp đỡ."
"Linh Tĩnh bạn học có thể xử lý được, hơn nữa anh đang bị băng bó."
Trong lúc hai anh em họ tự đánh lẫn nhau, bên chỗ Linh Tĩnh cũng loạn cả lên. Người đầu tiên làm ầm ĩ là Sa Sa đang hỗ trợ Linh Tĩnh, mà đối tượng là ba cô gái vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt trong nhóm bên kia.
Từ nhỏ tính tình Sa Sa đã khá nóng nảy, động một tí là muốn cầm gậy bóng chày đánh người, nhung từ khi ở cùng với Gia Minh và Linh Tĩnh thì đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, đương nhiên tính tình vẫn rất xuề xòa, ầm ĩ vài câu liền kéo cả Linh Tĩnh và Nhã Hàm trở về, vẻ mặt khó chịu. Hỏi qua mới biết, chuyện này cũng không có gì cả, gia cảnh mấy nữ sinh, bên kia cũng không tệ lắm, trước giờ chưa từng phải làm việc nhà, khi tham gia loại đã ngoại tự lực cánh sinh thế này thì lại càng lúng túng hơn. Đến khi Giang Vu Vi kéo Linh Tĩnh qua hỗ trợ, mấy tên nam sinh trong nhóm, thậm chí có cả bạn trai bọn họ cũng xúm lại lấy lòng, mà bề ngoài, khí chất lại không bằng người ta, vì vậy bọn họ cảm thấy khó chịu.
Không giúp được gì, ba cô gái ngồi tụm lại nói chuyện. Mà tính tình Sa Sa đơn thuần, khi thiếu gia vị liền thuận miệng hỏi bọn họ có hay không, bảo bọn họ ném tới. Lần đầu không thấy trả lời, nàng hỏi thêm một lần nữa, bên kia mỉa mai lại một câu. Cho nên hai bên cãi nhau vì lí do đó.
"Cái thứ gì chứ, chúng mình qua đó giúp bọn họ, không biết nấu cơm thì thôi, không chịu động tay làm gì cả, còn ngồi đó châm chọc tới lui. Chúng ta cần gì phải giúp bọn họ chứ..."
Sa Sa tức giận nói, Nhã Hàm đứng bên cạnh Gia Minh cũng nhíu mày nói nhỏ:
"Thái độ của ba nữ sinh kia rất quá đáng. Chẳng qua... Có lẽ là khó chịu do Linh Tĩnh chiếm mất cơ hội thể hiện của bọn họ, mà thực ra chị thấy Giang Vu Vi kia cũng không tốt lắm..."
"Thôi bỏ đi."
Linh Tĩnh an ủi Sa Sa.
"Đừng giận nữa, lẽ ra từ đầu mình không nên qua đó, nấu cơm dã ngoại thế này chỉ là muốn mọi người vui vẻ mà thôi, tự mình làm mới thú vị..."
"Liên quan gì đến Linh Tĩnh cậu, là Giang Vu Vi kia nhờ cậu sang giúp đỡ. Giúp vì tình cảm, cậu không thấy bọn họ nói gì sao... Nói nhà cậu chỉ có võ quán nhỏ, hừ hừ, trong nhà có tiền là rất giỏi sao? Mình gọi một cú điện thoại là nhà bọn họ không còn đường làm ăn nữa..."
Thượng tầng Giang Hải nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mặc dù đám bạn của Giang Vu Vi cũng có chút bối cảnh nhưng một nửa là kinh doanh ở nước ngoài, còn lại căn bản là kém xa những tập đoàn lớn của Trương Gia, Đông Phương gia. Hơn nữa Sa Sa có bối cảnh xã hội đen, Nhã Hàm lại rất ít tham gia xã giao nhàm chán, hơn mười người này cũng chỉ biết bối cảnh gia tộc của Đông Phương Uyển, sau khi hỏi Giang Vu Vi, biết nhà Linh Tĩnh chỉ có một võ quán nhỏ nên cũng hoàn toàn không để các nàng trong mắt. Sa Sa khó chịu, mà ba cô gái bên kia cũng bị bạn trai mình ngăn lại, nhưng vẫn tiếp tục nói mát.
"Có ai nhờ cô qua đây hỗ trợ đâu..."
"Nấu cơm rất giỏi sao? Nấu cả đời đi..."
"Không biết lễ độ..."
"Anh đừng cản tôi... Chia tay... Tôi nhớ kỹ cô ta rồi, xem ai sợ ai..."
Vừa rồi đúng là Sa Sa nổi nóng trước tiên, mấy cô gái này nắm chặt lấy điểm này, mở miệng là lễ độ, lễ phép, mặc dù cách xa hơn mười mét nhưng bên này vẫn loáng thoáng nghe được. Không đợi đến khi Sa Sa nổi nóng muốn đánh người, Đông Phương Uyển đã đi thẳng sang.
"Chơi? Chơi cái gì? Chỉ cần các cô gánh chịu được hậu quả, tôi chơi cùng các cô."
Trong nháy mắt, đám người bên kia yên tĩnh lại, ba cô gái hầu như vô ý thức ngậm miệng lại, vẻ mặt bất an nhìn sang…
Trời dần tối, từng đống lửa vẫn cháy bùng bùng, mùi thơm của thức ăn thoang thoảng. Cùng với tiếng nhạc, ánh đèn cũng đã sáng lên trên sân khấu đơn giản được dựng lúc chiều, một số ca sĩ không nổi tiếng lắm lên biểu diễn, cũng có rất nhiều người đến cắm trại lần này lên biểu diễn ngẫu hứng. Trên khoảng đất trống phía dưới sân khấu được đặt rất nhiều bàn dài, thỉnh thoảng lại có người bưng thức ăn do chính mình làm đến, hô to gọi nhỏ báo tên nhóm của mình. Sau khi mấy người giám khảo ăn thử xong, những món ăn có mùi vị không tệ lắm này liền bị hi hả tranh mua sạch.
Cuộc thi nấu ăn không nghiêm khắc lắm, phần thưởng cũng không có bao nhiêu lực hấp dẫn với những người ở đây, cùng lắm cũng chỉ là vui vẻ mà thôi. Đặc công của Viêm Hoàng Giác Tỉnh trộn lẫn giữa đám người, trên thực tế đã lặng lẽ tiến hành nghiệm độc trước rồi. Tất nhiên, những người bình thường sẽ không cảm thụ được loại không khí nghiêm cẩn này.
Tại khu trại của đám người Gia Minh ở bên này, cơm đã nấu xong. Dưới sự nỗ lực của Gia Minh, Linh Tĩnh, Nhã Hàm, nhiều món ăn đã được làm xong. Sa Sa và Đông Phương Uyển hăng hái bưng hai khay thức ăn đến tham gia thi. Thiên Vũ Chính Tắc tự nhóm một đống lửa nhỏ ở bên cạnh, một mình vui vẻ tự đắc làm món gà nước Đông Kinh(Tokyo), nghe nói là bí truyền. Mấy tiếng xèo xèo do giọt mỡ nhỏ xuống vang lên, mùi thơm mê người tỏa ra, hai cô gái rõ ràng là có hảo cảm với hắn ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt khâm phục nói chuyện với hắn. Nguồn:
Ngọn lửa bốc lên trên chảo dầu, Gia Minh đầu đội mũ đầu bếp đang thuần thục đảo chiếc xẻng nấu ăn, làm phụ bếp cho hắn là Huân với vẻ mặt luôn lạnh nhạt. Đông Phương Uyển ngồi bên bàn nhỏ gắp thức ăn, vẻ mặt khó chịu:
"Lạp xưởng này không cắt ra, ăn thế nào đây!"
"Gắp cả miếng lên cắn!"
"Cố Gia Minh, không cho cậu nói!"
"Này này này, cậu đừng có đến đây..."
Gia Minh gõ gõ xẻng nấu ăn.
"Chỉ bằng đôi đũa đó, lúc nào cũng có thể đè chết cậu!"
"Hừ."
Đông Phương Uyển cầm chiếc dao thái trên bàn lên, đưa vào thùng nước rửa rồi cắt lạp xưởng thành từng lát, bỏ vào bát của mình, vừa cắt vừa cằn nhằn:
"Ăn uống thế này không hợp vệ sinh gì cả."
Nhưng có thể nhận ra, lúc này nàng đang rất hưng phấn, quay đầu lại hỏi Đông Phương Nhược:
"Nhược Nhược, em muốn ăn gì? Chị thấy món đậu hũ của hắn không ngon chút nào. Ừ, trứng chiên khá thơm nhưng lại hơi là lạ..."
Bên này nấu cơm, xào rau. Đối với đám người Gia Minh, làm những món này đã là thói quen, nhưng đám người Giang Vu Vi ở bên kia cũng rối loạn lộn xộn, chỉ có một nồi cơm cũng mất rất nhiều thời gian, nấu ra thì nửa sống nửa chín. Lúc này Linh Tĩnh đã bị Giang Vu Vi nhờ sang giúp đỡ. Không lâu sau, Nhã Hàm và Sa Sa cũng chạy qua hỗ trợ. Mấy nam nhân vội vàng rửa rau xách nước, mà trừ Giang Vu Vi ra, mấy cô gái còn lại đều nhàn rỗi, trơ mắt nhìn mấy người Linh Tĩnh bận rộn giúp đỡ, còn bọn họ thì ngồi nói chuyện phiếm.
Đông Phương Uyển đẩy xe lăn Đông Phương Nhược qua. Một lúc sau, Đông Phương Lộ trên đầu có băng trắng cũng chạy tới. Nhìn thức ăn để đầy bàn, lại ngửi thấy mùi thơm từ con gà nướng của Thiên Vũ Chính Tắc tỏa ra, hắn liếm môi:"Oa, tôi ở đây ăn nhờ được chứ. Bên chỗ chúng tôi đều là tiểu thư, thiếu gia, mọi người đều tìm chỗ ăn nhờ, chỉ còn lại mấy nữ sinh ở bên đó thể hiện sự hiền thục của mình, mấy món làm ra cùng chẳng biết nên gọi là gì..."
"Không được!"
Người đầu tiên phản đối là Đông Phương Uyển.
"Đi đâu thì đi đi, chỗ chúng em không chào đón người ngoài."
"Đều là anh em với nhau, cần gì phải tự giết lẫn nhau chứ, huống chi vừa rồi anh còn bị em đánh một gậy, em gái, không thể không có chút đồng tình như vậy chứ."
"Người em muốn đánh là Cố Gia Minh, anh xông lên làm gì? Đông Phương Lộ, đáng đời anh!"
"Làm ơn, có thể đừng dùng ngón tay chỉ vào mặt mình không, mình rất nhạy cảm..."
Gia Minh liếc sang.
"Em và Gia Minh không vừa mắt với nhau đã không phải ngày một ngày hai, cần gì phải..."
"Lần này không giống!"
Hai bên cãi nhau ồn ào, cuối cùng Đông Phương Lộ thành công ở lại đây. Mặc dù tính cách Đông Phương Uyển trước nay luôn mạnh mẽ nhưng cũng không phải một cô gái không có chừng mực, một gậy kia không nặng tay lắm, cũng vì vậy mà Đông Phương Lộ tuy bị đánh nhưng cũng không bị thương nặng.
Một lúc sau, có vẻ Đông Phương Uyển phát hiện chuyện gì đó, cười bước về phía Gia Minh:
"Này, có người tán tinh Linh Tĩnh nha."
Theo phía nàng chỉ, Linh Tĩnh vẫn đang hỗ trợ ở bên kia, còn có cả Sa Sa và Nhã Hàm, mấy nam nhân có ân cần cũng dễ hiểu. Chẳng qua, có một tên từ đầu đến cuối vẫn đi theo Linh Tĩnh, hình như là Đàm Quân Vinh mà lúc trước Giang Vu Vi đã nhắc tới, nói là tài sản trong nhà có hơn tỷ, có quan hệ khá gần gũi với công ty của Giang gia ở Mỹ, hai nhà là thế giao gì đó. Gia Minh nhìn sang:
"Mỹ nữ sẽ luôn có người thích. Tiểu Uyển bạn học, rốt cuộc bạn muốn nói gì?"
"Hừ, mình chỉ cảm thấy, bất kể nói thế nào thì anh mình cũng tốt hơn hẳn. Diệp Linh Tĩnh không phải bạn gái cậu, đến giờ mình vẫn không thể hiểu nổi... Ba người các cậu sống cùng một nhà. Liễu Hoài Sa là bạn gái của cậu, nhưng tại sao mỗi lần có người theo đuổi Linh Tĩnh thì cậu lại ra mặt vậy?"
"Chúng mình là bạn thanh mai trúc mã, chuyện giúp cậu làm bia đỡ đạn mình cũng đã làm, giúp Linh Tĩnh không phải càng hợp lý hơn sao?"
Gia Minh sửa sạch nồi, đặt lên bếp lửa.
"Làm bia đỡ đạn là đúng rồi, dù sao thì cậu cũng là kẻ hâm hấp, lợn chết không sợ nước sôi."
Đông Phương Uyển lại hỏi:
"Nhưng mà rốt cuộc Diệp Linh Tĩnh thích người thế nào vậy? Mình biết cậu ấy rất có chủ kiến, nhưng nếu với ai cũng đều không có hứng thú thì hơi kì lạ, đến giờ mình vẫn không hiểu tại sao anh mình lại bị thất bại."
"Thực ra đó là vì... Linh Tĩnh và Sa Sa đều là bạn gái mình, Giản Tố Ngôn mà cậu vẫn sùng bái cũng là cô dâu từ nhỏ của mình."
"Cậu chết đi!"
Đông Phương Uyển nhìn chằm chằm vào hắn, Đông Phương Lộ ở bên cạnh cũng đi tới hỏi:
"Nói xấu gì anh vậy?"
"Anh đi chỗ khác đi."
Đông Phương Uyển cười đẩy anh trai mình đi.
"Đang giúp anh tương thân đó, đừng xen vào."
"Anh thấy là bọn em tương thân đó, hôm nay hai người là lạ. Này, Gia Minh, cãi nhau ầm ĩ thì không sao, cậu đừng có đùa giỡn tình cảm của Tiểu Uyển..."
"Đông Phương Lộ, còn nói nữa em trở mặt với anh đó! Anh không thấy Linh Tĩnh đang bị người ta dây dưa ở bên kia sao? Mọi người đều là bạn bè, vậy mà không biết giúp đỡ."
"Linh Tĩnh bạn học có thể xử lý được, hơn nữa anh đang bị băng bó."
Trong lúc hai anh em họ tự đánh lẫn nhau, bên chỗ Linh Tĩnh cũng loạn cả lên. Người đầu tiên làm ầm ĩ là Sa Sa đang hỗ trợ Linh Tĩnh, mà đối tượng là ba cô gái vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt trong nhóm bên kia.
Từ nhỏ tính tình Sa Sa đã khá nóng nảy, động một tí là muốn cầm gậy bóng chày đánh người, nhung từ khi ở cùng với Gia Minh và Linh Tĩnh thì đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, đương nhiên tính tình vẫn rất xuề xòa, ầm ĩ vài câu liền kéo cả Linh Tĩnh và Nhã Hàm trở về, vẻ mặt khó chịu. Hỏi qua mới biết, chuyện này cũng không có gì cả, gia cảnh mấy nữ sinh, bên kia cũng không tệ lắm, trước giờ chưa từng phải làm việc nhà, khi tham gia loại đã ngoại tự lực cánh sinh thế này thì lại càng lúng túng hơn. Đến khi Giang Vu Vi kéo Linh Tĩnh qua hỗ trợ, mấy tên nam sinh trong nhóm, thậm chí có cả bạn trai bọn họ cũng xúm lại lấy lòng, mà bề ngoài, khí chất lại không bằng người ta, vì vậy bọn họ cảm thấy khó chịu.
Không giúp được gì, ba cô gái ngồi tụm lại nói chuyện. Mà tính tình Sa Sa đơn thuần, khi thiếu gia vị liền thuận miệng hỏi bọn họ có hay không, bảo bọn họ ném tới. Lần đầu không thấy trả lời, nàng hỏi thêm một lần nữa, bên kia mỉa mai lại một câu. Cho nên hai bên cãi nhau vì lí do đó.
"Cái thứ gì chứ, chúng mình qua đó giúp bọn họ, không biết nấu cơm thì thôi, không chịu động tay làm gì cả, còn ngồi đó châm chọc tới lui. Chúng ta cần gì phải giúp bọn họ chứ..."
Sa Sa tức giận nói, Nhã Hàm đứng bên cạnh Gia Minh cũng nhíu mày nói nhỏ:
"Thái độ của ba nữ sinh kia rất quá đáng. Chẳng qua... Có lẽ là khó chịu do Linh Tĩnh chiếm mất cơ hội thể hiện của bọn họ, mà thực ra chị thấy Giang Vu Vi kia cũng không tốt lắm..."
"Thôi bỏ đi."
Linh Tĩnh an ủi Sa Sa.
"Đừng giận nữa, lẽ ra từ đầu mình không nên qua đó, nấu cơm dã ngoại thế này chỉ là muốn mọi người vui vẻ mà thôi, tự mình làm mới thú vị..."
"Liên quan gì đến Linh Tĩnh cậu, là Giang Vu Vi kia nhờ cậu sang giúp đỡ. Giúp vì tình cảm, cậu không thấy bọn họ nói gì sao... Nói nhà cậu chỉ có võ quán nhỏ, hừ hừ, trong nhà có tiền là rất giỏi sao? Mình gọi một cú điện thoại là nhà bọn họ không còn đường làm ăn nữa..."
Thượng tầng Giang Hải nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mặc dù đám bạn của Giang Vu Vi cũng có chút bối cảnh nhưng một nửa là kinh doanh ở nước ngoài, còn lại căn bản là kém xa những tập đoàn lớn của Trương Gia, Đông Phương gia. Hơn nữa Sa Sa có bối cảnh xã hội đen, Nhã Hàm lại rất ít tham gia xã giao nhàm chán, hơn mười người này cũng chỉ biết bối cảnh gia tộc của Đông Phương Uyển, sau khi hỏi Giang Vu Vi, biết nhà Linh Tĩnh chỉ có một võ quán nhỏ nên cũng hoàn toàn không để các nàng trong mắt. Sa Sa khó chịu, mà ba cô gái bên kia cũng bị bạn trai mình ngăn lại, nhưng vẫn tiếp tục nói mát.
"Có ai nhờ cô qua đây hỗ trợ đâu..."
"Nấu cơm rất giỏi sao? Nấu cả đời đi..."
"Không biết lễ độ..."
"Anh đừng cản tôi... Chia tay... Tôi nhớ kỹ cô ta rồi, xem ai sợ ai..."
Vừa rồi đúng là Sa Sa nổi nóng trước tiên, mấy cô gái này nắm chặt lấy điểm này, mở miệng là lễ độ, lễ phép, mặc dù cách xa hơn mười mét nhưng bên này vẫn loáng thoáng nghe được. Không đợi đến khi Sa Sa nổi nóng muốn đánh người, Đông Phương Uyển đã đi thẳng sang.
"Chơi? Chơi cái gì? Chỉ cần các cô gánh chịu được hậu quả, tôi chơi cùng các cô."
Trong nháy mắt, đám người bên kia yên tĩnh lại, ba cô gái hầu như vô ý thức ngậm miệng lại, vẻ mặt bất an nhìn sang…