Sau khi Liễu Chính chết, cảnh sát chỉ ghé qua một lần, lấy đi một cuốn băng ghi hình, hỏi mấy câu. Có lẽ là có người ở bên trên lên tiếng, mặc dù cũng cần phải làm cho có lệ nhưng bọn họ cũng không đến quấy rầy những người khác, mà tình tiết của vụ án có thể nói là rất dễ hiều, cũng không cần thiết phải điều tra và hỏi nhiều.
Tang lễ được tổ chức tại căn biệt thự lớn nhất của Liễu gia. Tiếng kèn xô na réo rắt mà thê lương loáng thoáng từ bên ngoài vọng vào, Gia Minh đang ngồi trong một căn phòng nhỏ tối tăm xem cuộn băng ghi hình, hắn xem đã không phải lần đầu tiên.
Băng ghi hình ghi lại tình cảnh trong phòng làm việc của Liễu Chính, có hai người, một người là Liễu Chính, một người là Liễu Sĩ Kiệt, kẻ được ông ta coi như em ruột của mình. Bởi vì một số nguyên nhân, lúc này Liễu Chính đang rất tức giận, Liễu Sĩ Kiệt không ngừng giải thích. Mở lớn âm thanh lên có thể nghe thấy hai người đang nói về chuyện ma túy.
Liễu Sĩ Kiệt lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm, đến năm nay mới trở về nước, từ trình độ nào đó mà nói, hắn cũng là một người khá có năng lực. Mặc dù nhưng năm qua lăn lộn ở nước ngoài không có thành tựu gì nhiều nhưng cũng được tiếp xúc với chuyện trên khắp mọi mặt. Lần này trở lại Giang Hải, được Liễu Chính trọng dụng, hắn cũng muốn tạo dựng một phen sự nghiệp. Mấy tháng trước, hắn tìm được một con đường cung cấp ma túy từ nước ngoài, mang về một lượng lớn ma túy chất lượng cao - chẳng hạn như K2 - thông qua Sa Trúc bang và một vị lão đại có quan hệ tốt nhất với hắn để tiêu thụ ra bên ngoài. Sau khi Liễu Chính biêt đã nói chuyện với hắn một lần, song sau đó hắn vẫn không cam lòng, tiếp tục âm thầm mua bán, vì vậy mới có cuộc cãi vã lần này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Cũng phải nói, lão đại thực sự quá tốt với hắn. Lần trước hắn đưa K2 về, nếu là người khác thì chắc chắn đã bị xử phạt theo bang quy rồi, ít nhất là chặt tay chặt chân, nhưng lần đó căn bản là mắng cũng không mắng, lão đại chỉ phân tích tình huống trong nước với hắn, mà hắn lại còn tỏ ra xem thường..."
"Hắn luôn nói lăn lộn xã hội đen thì phải ngoan độc, có cơ hội thì phải biết năm lấy, giống như chỉ cần làm là có thể được vậy. Trên dưới đều có quan hệ, chính phủ cũng không đáng lo cho lắm..."
"Hắn vẫn cho rằng Sa Trúc bang có thể phát triển đến quy mô như vậy thì lão đại hẳn là phải có quan hệ thân thiết, cũng rất bí mật với bên trên, mà thực ra thì mấy năm nay chính phủ cũng đặc biệt nâng đỡ bang phái chúng ta, có vẻ cũng đúng là như vậy. Cho nên hắn nghĩ rằng, chỉ cần có quan hệ này thì dù có bán K2 ra với quy mô lớn cũng không sao cả, hơn nữa lợi nhuận thứ kia mang lại cũng rất lớn, bởi vì căn bản không ai dám bán cả..."
Tiểu Mạnh ở bên cạnh nói.
Căn cứ vào một số người quen biết với Liễu Sĩ Kiệt, có vẻ cũng chứng minh được vấn đề này. Thực ra thì Gia Minh tất nhiên cũng biết, đúng là có bên trên chiếu cố, nhưng loại chiếu cố này không phải xuất phát từ Liễu Chính. Ngay cả bản thân Liễu Chính cũng không hiểu được chuyện này, nhưng trong mắt Liễu Sĩ Kiệt, điều này lại trở thành Liễu Chính không chịu làm chứ không phải là không thể làm được. Hắn thất thế ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tính tình đã trở nên cực đoan. Liễu Chính khiển trách quá nhẹ nhàng, lần này, hắn lại âm thầm vận chuyển. Sau khi phát hiện ra, Liễu Chính vốn đã có ý định thoái ẩn rồi nên liền nổi giận.
Nếu chuyện này thực sự bị phát hiện ra, khiến cho bên trên tức giận, vậy thì gần như sẽ hại chết cả Sa Trúc bang. Trên màn hình, vẻ mặt Liễu Chính nghiêm nghị, Liễu Sĩ Kiệt thì không cho rằng mình sai lầm, giải thích nhưng lại đối chọi gay gắt. Sau đó, Liễu Chính lấy một khẩu súng từ ngăn kéo ra, ý nói nếu ngươi muốn hại chết cả bang thì hiện giờ ra liền tự mình giết chết ngươi. Có lẽ ông ta chỉ muốn đe dọa, nhưng Liễu Sĩ Kiệt đã lăn lộn trong môi trường bạo lực một thời gian quá dài, lập tức rút súng ra, siết cò như phản xạ có điều kiện.
Chỉ cần là một người bình thường là có thể hiểu được Liễu Chính không phải thực sự muốn giết người, thật sự khó có thể tưởng tượng một người có vẻ điên khùng như vậy rốt cuộc là nhìn nhận vấn đề thế nào, có lẽ cũng vì những năm qua hắn luôn phải chạy trốn khắp nơi ở nước ngoài. Sau một phát súng, Liễu Chính bưng kín ngực một cách không thể tin nổi, chậm rãi ngồi trở lại ghế. Mà Liễu Sĩ Kiệt thì hoàn toàn trởn nên bối rối, luống cuống, có vẻ không biết tiếp theo phải làm gì. Trong nước quản lý súng ống rất nghiêm khắc, song hắn đã dưỡng thành thói quen, không mang theo súng thì sẽ không cảm thấy an toàn. Vì không muốn nếu nổ súng ở bên ngoài sẽ khiến quá nhiều người chú ý, khẩu súng của hắn còn được lắp thêm ống giảm thanh. Phát súng vừa rồi không làm kinh động quá nhiều người, nhưng cũng có thể hiểu được, từ nay về sau, hắn đã không cách nào sống ở trong nước nữa.
Trên màn hình không rõ ràng lắm, Liễu Chính ôm ngực ngồi đó. Giờ phút cuối cùng của cuộc đời, vị lão đại xã hội đen này có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẻ ngạc nhiên sau đó dần biến thành lạnh nhạt, khóe miệng khẽ nở nụ cười châm chọc. Trước họng súng của kẻ có vẻ bắt đầu điên cuồng kia, ông tay chậm rãi vươn tay ra, mở ngăn kéo trước mặt. Liễu Sĩ Kiệt không ngừng uy hiếp ông ta không được lộn xộn, nhưng có lẽ bị vẻ mặt lúc này của Liễu Chính hù dọa, từ đầu đến cuối hắn cũng không dám nổ súng thêm nữa.
Lấy một tờ chi phiếu từ ngăn kéo ra, Liễu Chính để lên bản, đẩy về phía hắn, lạnh nhạt nói một câu:
"Đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp nữa."
Sau đó, ông ta liền mặc kệ hắn, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại. Cho dù có tắt hoàn toàn âm thanh thì Gia Minh cũng có thể biết được ông ta nói gì trong điện thoại:
"A lô, tôi tìm Liễu Hoài Sa..."
Sau đó ông ta liền nở nụ cười. Có lẽ hiểu được ý nghĩa của một phát súng kia, thời khắc đó, nụ cười của ông ta hoàn toàn không có ý nghĩa gì khác, không có vẻ gì của một vị lão đại xã hội đen hay là lưu manh, dũng cảm gì cả, không có áp lực hay đề phòng vẫn chôn sâu dưới đáy mắt, mà chỉ là nụ cười của một người cha...
Hơn mười phút sau, khi đám người Gia Minh chạy tới, ông ta vẫn duy trì tư thế gọi điện thoại đó, tắt thở trong căn phòng lạnh lẽo này. Ánh nắng ngoài cửa sổ nhợt nhạt mà chói mắt...
"... Sa Sa có cháu là chú yên tâm rồi. Cháu luôn biết chừng mực, biết tiến biết lui. Chú biết thực ra Sa Sa không thích chú làm việc này, làm cha, chú thua thiệt nó nhiều lắm... Trong đời một người có rất nhiều chuyện không thể lựa chọn. May là có cháu và con bé Linh Tĩnh làm cho nó vui vẻ nhiều năm như vậy. Nó luôn không hiểu chuyện, cháu chiều chuộng nó một chút. Sau chuyện này, đừng để nó quá đau lòng, chỉ cần nhớ có một người cha là chú là được rồi..."
"... Lăn lộn nhiều năm như vậy, thực ra chú đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Nếu không xảy ra chuyện lần này, nửa năm sau chú sẽ từ từ buông bỏ công việc của Sa Trúc bang, rửa tay không làm nữa. Nhưng mà... Khụ khụ, ài... Người làm gì, ông trời đều có mắt. Nhiều năm như vậy, đã làm rất nhiều chuyện hại người. Ông trời để cho chú có kết quả như vậy cũng coi như được chết già rồi... Về y tá Hồ thì không cần phải cố ý thông báo, coi như chuyện này... chưa từng xảy ra đi..."
"Thực ra ngẫm lại thì chú cũng không thích cô ấy lắm. Chỉ vì chú thấy cô ấy rất giống mẹ Sa Sa. Mẹ Sa Sa... Khụ, mẹ Sa Sa không phải chết do tai nạn, thực ra là do kẻ thù làm, chú không dám nói với nó, chú sợ nó hận chú..."
Sau khi Liễu Chính chết, cảnh sát chỉ ghé qua một lần, lấy đi một cuốn băng ghi hình, hỏi mấy câu. Có lẽ là có người ở bên trên lên tiếng, mặc dù cũng cần phải làm cho có lệ nhưng bọn họ cũng không đến quấy rầy những người khác, mà tình tiết của vụ án có thể nói là rất dễ hiều, cũng không cần thiết phải điều tra và hỏi nhiều.
Tang lễ được tổ chức tại căn biệt thự lớn nhất của Liễu gia. Tiếng kèn xô na réo rắt mà thê lương loáng thoáng từ bên ngoài vọng vào, Gia Minh đang ngồi trong một căn phòng nhỏ tối tăm xem cuộn băng ghi hình, hắn xem đã không phải lần đầu tiên.
Băng ghi hình ghi lại tình cảnh trong phòng làm việc của Liễu Chính, có hai người, một người là Liễu Chính, một người là Liễu Sĩ Kiệt, kẻ được ông ta coi như em ruột của mình. Bởi vì một số nguyên nhân, lúc này Liễu Chính đang rất tức giận, Liễu Sĩ Kiệt không ngừng giải thích. Mở lớn âm thanh lên có thể nghe thấy hai người đang nói về chuyện ma túy.
Liễu Sĩ Kiệt lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm, đến năm nay mới trở về nước, từ trình độ nào đó mà nói, hắn cũng là một người khá có năng lực. Mặc dù nhưng năm qua lăn lộn ở nước ngoài không có thành tựu gì nhiều nhưng cũng được tiếp xúc với chuyện trên khắp mọi mặt. Lần này trở lại Giang Hải, được Liễu Chính trọng dụng, hắn cũng muốn tạo dựng một phen sự nghiệp. Mấy tháng trước, hắn tìm được một con đường cung cấp ma túy từ nước ngoài, mang về một lượng lớn ma túy chất lượng cao - chẳng hạn như K2 - thông qua Sa Trúc bang và một vị lão đại có quan hệ tốt nhất với hắn để tiêu thụ ra bên ngoài. Sau khi Liễu Chính biêt đã nói chuyện với hắn một lần, song sau đó hắn vẫn không cam lòng, tiếp tục âm thầm mua bán, vì vậy mới có cuộc cãi vã lần này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Cũng phải nói, lão đại thực sự quá tốt với hắn. Lần trước hắn đưa K2 về, nếu là người khác thì chắc chắn đã bị xử phạt theo bang quy rồi, ít nhất là chặt tay chặt chân, nhưng lần đó căn bản là mắng cũng không mắng, lão đại chỉ phân tích tình huống trong nước với hắn, mà hắn lại còn tỏ ra xem thường..."
"Hắn luôn nói lăn lộn xã hội đen thì phải ngoan độc, có cơ hội thì phải biết năm lấy, giống như chỉ cần làm là có thể được vậy. Trên dưới đều có quan hệ, chính phủ cũng không đáng lo cho lắm..."
"Hắn vẫn cho rằng Sa Trúc bang có thể phát triển đến quy mô như vậy thì lão đại hẳn là phải có quan hệ thân thiết, cũng rất bí mật với bên trên, mà thực ra thì mấy năm nay chính phủ cũng đặc biệt nâng đỡ bang phái chúng ta, có vẻ cũng đúng là như vậy. Cho nên hắn nghĩ rằng, chỉ cần có quan hệ này thì dù có bán K2 ra với quy mô lớn cũng không sao cả, hơn nữa lợi nhuận thứ kia mang lại cũng rất lớn, bởi vì căn bản không ai dám bán cả..."
Tiểu Mạnh ở bên cạnh nói.
Căn cứ vào một số người quen biết với Liễu Sĩ Kiệt, có vẻ cũng chứng minh được vấn đề này. Thực ra thì Gia Minh tất nhiên cũng biết, đúng là có bên trên chiếu cố, nhưng loại chiếu cố này không phải xuất phát từ Liễu Chính. Ngay cả bản thân Liễu Chính cũng không hiểu được chuyện này, nhưng trong mắt Liễu Sĩ Kiệt, điều này lại trở thành Liễu Chính không chịu làm chứ không phải là không thể làm được. Hắn thất thế ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tính tình đã trở nên cực đoan. Liễu Chính khiển trách quá nhẹ nhàng, lần này, hắn lại âm thầm vận chuyển. Sau khi phát hiện ra, Liễu Chính vốn đã có ý định thoái ẩn rồi nên liền nổi giận.
Nếu chuyện này thực sự bị phát hiện ra, khiến cho bên trên tức giận, vậy thì gần như sẽ hại chết cả Sa Trúc bang. Trên màn hình, vẻ mặt Liễu Chính nghiêm nghị, Liễu Sĩ Kiệt thì không cho rằng mình sai lầm, giải thích nhưng lại đối chọi gay gắt. Sau đó, Liễu Chính lấy một khẩu súng từ ngăn kéo ra, ý nói nếu ngươi muốn hại chết cả bang thì hiện giờ ra liền tự mình giết chết ngươi. Có lẽ ông ta chỉ muốn đe dọa, nhưng Liễu Sĩ Kiệt đã lăn lộn trong môi trường bạo lực một thời gian quá dài, lập tức rút súng ra, siết cò như phản xạ có điều kiện.
Chỉ cần là một người bình thường là có thể hiểu được Liễu Chính không phải thực sự muốn giết người, thật sự khó có thể tưởng tượng một người có vẻ điên khùng như vậy rốt cuộc là nhìn nhận vấn đề thế nào, có lẽ cũng vì những năm qua hắn luôn phải chạy trốn khắp nơi ở nước ngoài. Sau một phát súng, Liễu Chính bưng kín ngực một cách không thể tin nổi, chậm rãi ngồi trở lại ghế. Mà Liễu Sĩ Kiệt thì hoàn toàn trởn nên bối rối, luống cuống, có vẻ không biết tiếp theo phải làm gì. Trong nước quản lý súng ống rất nghiêm khắc, song hắn đã dưỡng thành thói quen, không mang theo súng thì sẽ không cảm thấy an toàn. Vì không muốn nếu nổ súng ở bên ngoài sẽ khiến quá nhiều người chú ý, khẩu súng của hắn còn được lắp thêm ống giảm thanh. Phát súng vừa rồi không làm kinh động quá nhiều người, nhưng cũng có thể hiểu được, từ nay về sau, hắn đã không cách nào sống ở trong nước nữa.
Trên màn hình không rõ ràng lắm, Liễu Chính ôm ngực ngồi đó. Giờ phút cuối cùng của cuộc đời, vị lão đại xã hội đen này có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẻ ngạc nhiên sau đó dần biến thành lạnh nhạt, khóe miệng khẽ nở nụ cười châm chọc. Trước họng súng của kẻ có vẻ bắt đầu điên cuồng kia, ông tay chậm rãi vươn tay ra, mở ngăn kéo trước mặt. Liễu Sĩ Kiệt không ngừng uy hiếp ông ta không được lộn xộn, nhưng có lẽ bị vẻ mặt lúc này của Liễu Chính hù dọa, từ đầu đến cuối hắn cũng không dám nổ súng thêm nữa.
Lấy một tờ chi phiếu từ ngăn kéo ra, Liễu Chính để lên bản, đẩy về phía hắn, lạnh nhạt nói một câu:
"Đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp nữa."
Sau đó, ông ta liền mặc kệ hắn, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại. Cho dù có tắt hoàn toàn âm thanh thì Gia Minh cũng có thể biết được ông ta nói gì trong điện thoại:
"A lô, tôi tìm Liễu Hoài Sa..."
Sau đó ông ta liền nở nụ cười. Có lẽ hiểu được ý nghĩa của một phát súng kia, thời khắc đó, nụ cười của ông ta hoàn toàn không có ý nghĩa gì khác, không có vẻ gì của một vị lão đại xã hội đen hay là lưu manh, dũng cảm gì cả, không có áp lực hay đề phòng vẫn chôn sâu dưới đáy mắt, mà chỉ là nụ cười của một người cha...
Hơn mười phút sau, khi đám người Gia Minh chạy tới, ông ta vẫn duy trì tư thế gọi điện thoại đó, tắt thở trong căn phòng lạnh lẽo này. Ánh nắng ngoài cửa sổ nhợt nhạt mà chói mắt...
"... Sa Sa có cháu là chú yên tâm rồi. Cháu luôn biết chừng mực, biết tiến biết lui. Chú biết thực ra Sa Sa không thích chú làm việc này, làm cha, chú thua thiệt nó nhiều lắm... Trong đời một người có rất nhiều chuyện không thể lựa chọn. May là có cháu và con bé Linh Tĩnh làm cho nó vui vẻ nhiều năm như vậy. Nó luôn không hiểu chuyện, cháu chiều chuộng nó một chút. Sau chuyện này, đừng để nó quá đau lòng, chỉ cần nhớ có một người cha là chú là được rồi..."
"... Lăn lộn nhiều năm như vậy, thực ra chú đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Nếu không xảy ra chuyện lần này, nửa năm sau chú sẽ từ từ buông bỏ công việc của Sa Trúc bang, rửa tay không làm nữa. Nhưng mà... Khụ khụ, ài... Người làm gì, ông trời đều có mắt. Nhiều năm như vậy, đã làm rất nhiều chuyện hại người. Ông trời để cho chú có kết quả như vậy cũng coi như được chết già rồi... Về y tá Hồ thì không cần phải cố ý thông báo, coi như chuyện này... chưa từng xảy ra đi..."
"Thực ra ngẫm lại thì chú cũng không thích cô ấy lắm. Chỉ vì chú thấy cô ấy rất giống mẹ Sa Sa. Mẹ Sa Sa... Khụ, mẹ Sa Sa không phải chết do tai nạn, thực ra là do kẻ thù làm, chú không dám nói với nó, chú sợ nó hận chú..."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau khi Liễu Chính chết, cảnh sát chỉ ghé qua một lần, lấy đi một cuốn băng ghi hình, hỏi mấy câu. Có lẽ là có người ở bên trên lên tiếng, mặc dù cũng cần phải làm cho có lệ nhưng bọn họ cũng không đến quấy rầy những người khác, mà tình tiết của vụ án có thể nói là rất dễ hiều, cũng không cần thiết phải điều tra và hỏi nhiều.
Tang lễ được tổ chức tại căn biệt thự lớn nhất của Liễu gia. Tiếng kèn xô na réo rắt mà thê lương loáng thoáng từ bên ngoài vọng vào, Gia Minh đang ngồi trong một căn phòng nhỏ tối tăm xem cuộn băng ghi hình, hắn xem đã không phải lần đầu tiên.
Băng ghi hình ghi lại tình cảnh trong phòng làm việc của Liễu Chính, có hai người, một người là Liễu Chính, một người là Liễu Sĩ Kiệt, kẻ được ông ta coi như em ruột của mình. Bởi vì một số nguyên nhân, lúc này Liễu Chính đang rất tức giận, Liễu Sĩ Kiệt không ngừng giải thích. Mở lớn âm thanh lên có thể nghe thấy hai người đang nói về chuyện ma túy.
Liễu Sĩ Kiệt lăn lộn ở nước ngoài nhiều năm, đến năm nay mới trở về nước, từ trình độ nào đó mà nói, hắn cũng là một người khá có năng lực. Mặc dù nhưng năm qua lăn lộn ở nước ngoài không có thành tựu gì nhiều nhưng cũng được tiếp xúc với chuyện trên khắp mọi mặt. Lần này trở lại Giang Hải, được Liễu Chính trọng dụng, hắn cũng muốn tạo dựng một phen sự nghiệp. Mấy tháng trước, hắn tìm được một con đường cung cấp ma túy từ nước ngoài, mang về một lượng lớn ma túy chất lượng cao - chẳng hạn như K2 - thông qua Sa Trúc bang và một vị lão đại có quan hệ tốt nhất với hắn để tiêu thụ ra bên ngoài. Sau khi Liễu Chính biêt đã nói chuyện với hắn một lần, song sau đó hắn vẫn không cam lòng, tiếp tục âm thầm mua bán, vì vậy mới có cuộc cãi vã lần này. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Cũng phải nói, lão đại thực sự quá tốt với hắn. Lần trước hắn đưa K2 về, nếu là người khác thì chắc chắn đã bị xử phạt theo bang quy rồi, ít nhất là chặt tay chặt chân, nhưng lần đó căn bản là mắng cũng không mắng, lão đại chỉ phân tích tình huống trong nước với hắn, mà hắn lại còn tỏ ra xem thường..."
"Hắn luôn nói lăn lộn xã hội đen thì phải ngoan độc, có cơ hội thì phải biết năm lấy, giống như chỉ cần làm là có thể được vậy. Trên dưới đều có quan hệ, chính phủ cũng không đáng lo cho lắm..."
"Hắn vẫn cho rằng Sa Trúc bang có thể phát triển đến quy mô như vậy thì lão đại hẳn là phải có quan hệ thân thiết, cũng rất bí mật với bên trên, mà thực ra thì mấy năm nay chính phủ cũng đặc biệt nâng đỡ bang phái chúng ta, có vẻ cũng đúng là như vậy. Cho nên hắn nghĩ rằng, chỉ cần có quan hệ này thì dù có bán K2 ra với quy mô lớn cũng không sao cả, hơn nữa lợi nhuận thứ kia mang lại cũng rất lớn, bởi vì căn bản không ai dám bán cả..."
Tiểu Mạnh ở bên cạnh nói.
Căn cứ vào một số người quen biết với Liễu Sĩ Kiệt, có vẻ cũng chứng minh được vấn đề này. Thực ra thì Gia Minh tất nhiên cũng biết, đúng là có bên trên chiếu cố, nhưng loại chiếu cố này không phải xuất phát từ Liễu Chính. Ngay cả bản thân Liễu Chính cũng không hiểu được chuyện này, nhưng trong mắt Liễu Sĩ Kiệt, điều này lại trở thành Liễu Chính không chịu làm chứ không phải là không thể làm được. Hắn thất thế ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tính tình đã trở nên cực đoan. Liễu Chính khiển trách quá nhẹ nhàng, lần này, hắn lại âm thầm vận chuyển. Sau khi phát hiện ra, Liễu Chính vốn đã có ý định thoái ẩn rồi nên liền nổi giận.
Nếu chuyện này thực sự bị phát hiện ra, khiến cho bên trên tức giận, vậy thì gần như sẽ hại chết cả Sa Trúc bang. Trên màn hình, vẻ mặt Liễu Chính nghiêm nghị, Liễu Sĩ Kiệt thì không cho rằng mình sai lầm, giải thích nhưng lại đối chọi gay gắt. Sau đó, Liễu Chính lấy một khẩu súng từ ngăn kéo ra, ý nói nếu ngươi muốn hại chết cả bang thì hiện giờ ra liền tự mình giết chết ngươi. Có lẽ ông ta chỉ muốn đe dọa, nhưng Liễu Sĩ Kiệt đã lăn lộn trong môi trường bạo lực một thời gian quá dài, lập tức rút súng ra, siết cò như phản xạ có điều kiện.
Chỉ cần là một người bình thường là có thể hiểu được Liễu Chính không phải thực sự muốn giết người, thật sự khó có thể tưởng tượng một người có vẻ điên khùng như vậy rốt cuộc là nhìn nhận vấn đề thế nào, có lẽ cũng vì những năm qua hắn luôn phải chạy trốn khắp nơi ở nước ngoài. Sau một phát súng, Liễu Chính bưng kín ngực một cách không thể tin nổi, chậm rãi ngồi trở lại ghế. Mà Liễu Sĩ Kiệt thì hoàn toàn trởn nên bối rối, luống cuống, có vẻ không biết tiếp theo phải làm gì. Trong nước quản lý súng ống rất nghiêm khắc, song hắn đã dưỡng thành thói quen, không mang theo súng thì sẽ không cảm thấy an toàn. Vì không muốn nếu nổ súng ở bên ngoài sẽ khiến quá nhiều người chú ý, khẩu súng của hắn còn được lắp thêm ống giảm thanh. Phát súng vừa rồi không làm kinh động quá nhiều người, nhưng cũng có thể hiểu được, từ nay về sau, hắn đã không cách nào sống ở trong nước nữa.
Trên màn hình không rõ ràng lắm, Liễu Chính ôm ngực ngồi đó. Giờ phút cuối cùng của cuộc đời, vị lão đại xã hội đen này có vẻ ngạc nhiên, nhưng vẻ ngạc nhiên sau đó dần biến thành lạnh nhạt, khóe miệng khẽ nở nụ cười châm chọc. Trước họng súng của kẻ có vẻ bắt đầu điên cuồng kia, ông tay chậm rãi vươn tay ra, mở ngăn kéo trước mặt. Liễu Sĩ Kiệt không ngừng uy hiếp ông ta không được lộn xộn, nhưng có lẽ bị vẻ mặt lúc này của Liễu Chính hù dọa, từ đầu đến cuối hắn cũng không dám nổ súng thêm nữa.
Lấy một tờ chi phiếu từ ngăn kéo ra, Liễu Chính để lên bản, đẩy về phía hắn, lạnh nhạt nói một câu:
"Đi nhanh đi, nếu không sẽ không kịp nữa."
Sau đó, ông ta liền mặc kệ hắn, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại. Cho dù có tắt hoàn toàn âm thanh thì Gia Minh cũng có thể biết được ông ta nói gì trong điện thoại:
"A lô, tôi tìm Liễu Hoài Sa..."
Sau đó ông ta liền nở nụ cười. Có lẽ hiểu được ý nghĩa của một phát súng kia, thời khắc đó, nụ cười của ông ta hoàn toàn không có ý nghĩa gì khác, không có vẻ gì của một vị lão đại xã hội đen hay là lưu manh, dũng cảm gì cả, không có áp lực hay đề phòng vẫn chôn sâu dưới đáy mắt, mà chỉ là nụ cười của một người cha...
Hơn mười phút sau, khi đám người Gia Minh chạy tới, ông ta vẫn duy trì tư thế gọi điện thoại đó, tắt thở trong căn phòng lạnh lẽo này. Ánh nắng ngoài cửa sổ nhợt nhạt mà chói mắt...
"... Sa Sa có cháu là chú yên tâm rồi. Cháu luôn biết chừng mực, biết tiến biết lui. Chú biết thực ra Sa Sa không thích chú làm việc này, làm cha, chú thua thiệt nó nhiều lắm... Trong đời một người có rất nhiều chuyện không thể lựa chọn. May là có cháu và con bé Linh Tĩnh làm cho nó vui vẻ nhiều năm như vậy. Nó luôn không hiểu chuyện, cháu chiều chuộng nó một chút. Sau chuyện này, đừng để nó quá đau lòng, chỉ cần nhớ có một người cha là chú là được rồi..."
"... Lăn lộn nhiều năm như vậy, thực ra chú đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi. Nếu không xảy ra chuyện lần này, nửa năm sau chú sẽ từ từ buông bỏ công việc của Sa Trúc bang, rửa tay không làm nữa. Nhưng mà... Khụ khụ, ài... Người làm gì, ông trời đều có mắt. Nhiều năm như vậy, đã làm rất nhiều chuyện hại người. Ông trời để cho chú có kết quả như vậy cũng coi như được chết già rồi... Về y tá Hồ thì không cần phải cố ý thông báo, coi như chuyện này... chưa từng xảy ra đi..."
"Thực ra ngẫm lại thì chú cũng không thích cô ấy lắm. Chỉ vì chú thấy cô ấy rất giống mẹ Sa Sa. Mẹ Sa Sa... Khụ, mẹ Sa Sa không phải chết do tai nạn, thực ra là do kẻ thù làm, chú không dám nói với nó, chú sợ nó hận chú..."