Trời đã xế chiều, khi cảnh sát còn chưa kịp tới cái sân vận động kia thì đột nhiên nó bốc cháy, ngọn lửa cháy suốt trong một giờ mới được dập tắt, trong đống phế tích người ta mang ra hơn 40 thi thể bị thiêu cháy.
Trước khi những người này bị lửa đốt cháy, máu tươi đã chảy ra tận bên ngoài cửa sân vận động, vết thương trí mạng của bọn họ đều là trúng đạn, hung thủ chỉ có một người.
Bởi vì hệ thống cameras ở sân vận động đã bị phá hỏng ngay từ đầu, muốn xác định hung thủ chỉ còn cách vẽ phác họa theo lời kể của những người chứng kiến, mà khẩu cung của mỗi người đều khác nhau, cho nên thân phận tên hung thủ vẫn là một điều bí ẩn.
"Không biết là ai đâu, hơn hai mươi tuổi... nói đùa à, chúng tôi làm sao có thể quen biết loại người cùng hung cực ác như vậy, tôi và bạn gái của tôi đều là người có thân phận, nếu mà đồng chí cảnh sát nói lung tung tôi sẽ kiện đồng chí tội vu khống..."
"Không nhận ra, nghe giọng nói thì chắc là người Tokyo, sao tôi biết được người đó mang quốc tịch Trung Quốc hay Nhật Bản, lúc đó mọi người ở trong sân đều nghe rõ, khẩu âm Tokyo chính tông, không ở Tokyo vài chục năm thì không thể có khẩu âm này được... Tôi dám khẳng định..."
"Không sai, khẩu âm Tokyo chính tông, tuyệt đối, Hoang Quyển, ta tới để giết ngươi."
"Hoang Quyển ngươi đã bước quá một bước rồi. Đồng chí nghe đi, khẩu âm chính tông đó..."
"Trên cơ bản có thể tưởng tượng, cây to đón gió, Hoang Quyển danh tiếng vang dội như thế, người ngoài nói hắn dùng đao còn nhanh hơn dùng súng, đây có lẽ không phải là báo thù trả thù gì đâu, người trẻ tuổi bây giờ rất có cá tính..."
Mặc kệ là hậu quả ra sao, do người của Bùi La Gia đã chết gần hết, trước khi người của chính phủ xuống, toàn bộ cục cảnh sát Tokyo rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Đương nhiên, sau khi lấy khẩu cung đám người Thiên Vũ Chính Tắc, Trần Cô Hạ xong, họ buộc phải thả đi, không ai dám làm khó mấy người này.
Đám người Trần Cô Hạ mang theo sự kinh ngạc quay về khách sạn, Thiên Vũ và mấy người bạn mình trở lại Cao Thiên Nguyên, sau khi Trần Cô Hạ trở về, Thiên Vũ và Duy tới Nguyệt Trì gia.
Trời đã chạng vạng tối, trong Nguyệt Trì gia đều đang bàn luận xôn xao, sau khi Nguyệt Trì Chính Không kể lại, một đám người trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, chứng kiến sắc mặt mấy lão nhân này biến đổi, cảnh tượng trông rất đặc sắc.
Kể cả khi Thiên Vũ công bố thân phận của Gia Minh, thì cũng chưa ai nghĩ tới, giáo viên võ thuật của Huân lại là một nhân vật khó lường tới mức này.
Có thể giết chết Hoang Quyển Chân Thế dưới sự giám sát của 8 gã sát thủ Bùi La Gia, nếu như hắn bất mãn với Nguyệt Trì gia thì phỏng chừng đã giết họ cả chục lần rồi...
Nhưng mà, từ sau cuộc giết chóc ở sân vận động, Gia Minh không trở về Nguyệt Trì gia, cũng không liên hệ với Huân và Thiên Vũ Chính Tắc, lúc này hắn đã biến mất.
"Chúng ta tới thăm Huân đi."
Thấy mấy lão nhân sắc mặt cứ biến đi rồi lại đổi lại, Duy đề nghị.
Tuy mới biết Huân, nhưng mà Duy cũng biết tính tình của cô bé này luôn lạnh lùng nhưng cũng ngây thơ trong sáng. Do nàng có hôn ước với Thiên Vũ, nên thái độ của Duy và Huân không tính là thân thiện.
"Nhìn em như thế làm gì! Nếu như em căn cứ vào biểu hiện hôm nay của Cố Gia Minh thì anh không có cơ hội đâu, anh đâu có đẹp trai..."
"Không phải chứ, tuy rằng anh với Huân không có gì, nhưng em cũng đừng đả kích anh như vậy có được hay không, anh đánh không lại hắn, nhưng trên phương diện đẹp trai chắc không có vấn đề gì, tên đó vứt trong đám người là lẫn, hắn đâu có tính là đẹp trai."
"Vậy anh có dám đứng trước mặt một đám sát thủ, nói với Hoang Quyển Chân Thế là ta muốn giết ngươi không, có lẽ bị giết ngay từ lúc mới nói?"
"Chắc gì đã chết... huống chi con gái đâu có thích những người khô khan như vậy,... với lại hắn đánh đẹp thì đẹp đấy, đẹp như trong phim, nhưng mà quá nhanh không đã nghiền, cái gì mà nhất dạ cửu thứ lang, hóa ra là xạ thủ, hai giây đã xong đời rồi..."
Vừa đi vừa cãi nhau, một lúc sau hai người đã tới tiểu viện của Huân, lúc này đã là chiều muộn, con đường loang lổ những vệt sáng, khi đến cửa, hai người từ rất xa đã nhìn thấy Huân đang dọn dẹp ở trong phòng của Gia Minh.
Dưới ánh đèn, thiếu nữ chăm chú dọn dẹp, lau từng vật phẩm trong phòng, coi đó như trân bảo. Thấy vậy, họ đứng từ nha nhìn không đi vào bên trong.
"Chuyện này... Cố Gia Minh, chắc là hắn chưa về..."
Duy nhìn nhìn vào bên trong, khuôn mặt như mướp đắng:
"Trông Huân hình như là sắp khóc, không lẽ hắn chạy tới giết Ngự Thủ Thương..."
"Ách, ai mà biết được..."
Thiên Vũ không biết trả lời như thế nào, kéo tay bạn gái:
"Chúng ta đi thôi, nàng không cần người khác an ủi đâu..."
Không riêng gì Nguyệt Trì gia, sau khi sự kiện sân vận động kết thúc, tin tức như một cơn gió lan tỏa đi khắp nơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhận được tin của Trần Cô Hạ, đúng lúc Phương Chi Thiên đang ở Giang Hải, sau khi đọc tin tức này lần thứ 3, hắn suy nghĩ một phút, sau đó tuyên bố tin tức này ra ngoài, gọi một số người tới thương nghị một phen.
Do nghỉ hè nên Đông Phương Lộ cũng ở đây, sau khi xem qua tin tức, mỗi người có một biểu tình khác nhau, nhưng có một điểm chung lớn nhất là kinh ngạc, mặc dù Đông Phương Lộ đã biết thân phận thực sự của Giản Tố Ngôn, nhưng cũng bị hành động điên cuồng này làm cho hoảng sợ.
"Cần phải đánh giá lại thực lực của Cố Gia Minh..."
Phương Chi Thiên gật đầu, người khác lên tiếng:
"Không phải là đánh giá lại, một thiếu niên 18 tuổi làm sao có thực lực như thế này? Trước đây chúng ta đánh giá năng lực của Giản Tố Ngôn cũng chỉ ở mức này mà thôi, Hoang Quyển có cùng đẳng cấp với Nguyên Lại Triêu Sang đó..."
"Vậy Giản Tố Ngôn lợi hại tới trình độ nào, chẳng nhẽ cô ta không phải nhân loại?"
"Trước kia chúng ta đã bỏ qua một suy luận... Nếu như Giản Tố Ngôn là do Gia Minh đóng giả, vậy thì năng lực của Gia Minh..."
"Vậy thì người đánh ngất xỉu bá tước là ai?"
Mắt thấy mấy người này cãi nhau, Đông Phương Lộ chen miệng vào nói:
"Tôi thấy, chúng ta nên nhìn nhận Gia Minh và Giản Tố Ngôn như nhau, bây giờ chúng ta không cần ngồi đây hỏi tại sao Cố Gia Minh lại lợi hại như vậy, mà là... Hắn rốt cuộc muốn làm gì, căn cứ vào tình hình hiện tại, việc giết Hoang Quyển Chân Thế chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả..."
"Giản Tố Ngôn có một sự thù hận cực sâu, những chuyện xảy ra ở New York, ở Pháp đã làm cho nàng thù hận Bùi La Gia, mà mặc kệ nó, dù sao chuyện càng lớn thì càng tốt. Trước kia Bùi La Gia luôn tìm tới Gia Minh gây phiền phức, bây giờ hắn đã tốt nghiệp cấp 3, cũng nên làm... một kỷ niệm chứ?"
"Chuyện New York, Paris không phải là chuyện lớn, nhưng mà sau chuyện này, họ không làm chuyện gì khác, vấn đề bây giờ là tại sao hắn lại giết Hoang Quyển Chân Thế..."
"Bởi vì Giản Tố Ngôn là người lớn? Cố Gia Minh vẫn còn trẻ con? Cho nên hành động hơi loạn?"
Những câu hỏi cứ liên tiếp mọc ra mà không ai giải đáp được, không lâu sau lúc, Đông Phương Lộ gọi điện thoại tới Quế Lâm, muốn hỏi xem gần đây Gia Minh có hành động gì kỳ quái không ... Hắn nhận được một câu trả lời vô cùng chắc chắn:
"Cố Gia Minh? Hắn gần đây có kỳ quái không ư, em nghĩ là không có, tính cách của hắn vẫn tương đối là đáng ghét, lại thích tự kỷ, em và Linh Tĩnh thuyết phục hắn tới Quế Lâm chơi mà không được, tức chết em mà... Nhưng mà cũng tốt, ít ra Linh Tĩnh cũng bị em thuyết phục, để cho hắn ở nhà một mình, ha ha..."
Nghe xong em gái trả lời, Đông Phương Lộ nhíu mày một lát:
"Linh Tĩnh một mình theo em đi Quế Lâm? Em nói Cố Gia Minh không nghe máy?"
"Cái gì mà một mình, chúng em ở đây có rất nhiều người… Anh, có chuyện gì vậy? Cố Gia Minh lại gây ra chuyện gì phải không?"
"Ách... Không, chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Tới Quế Lâm chơi vui không?"
"Cũng không tệ lắm, mọi người tương đối hài lòng... Linh Tĩnh đã trở về, em giúp anh hỏi một chút nhé. Chuyện cổ quái... anh đừng cúp máy nha..."
Bịt điện thoại, một lát sau Đông Phương Uyển nói:
"Alo, anh à, Linh Tĩnh nói Gia Minh không có chuyện gì cổ quái, nhưng mà nàng cũng hỏi, Gia Minh có phải là gây ra chuyện gì hay không, ha hả..."
"Không. Các em ở bên đó chơi vui vẻ, anh chỉ thuận miệng hỏi như vậy mà thôi, nhớ là phải có quà cho anh đó nha."
Lấy được câu trả lời như vậy, đám người ngồi trong phòng chẳng nghĩ ra manh mối gì cả.
Nếu như không phải Đông Phương Uyển nói là anh trai mình gọi điện tới hỏi thăm Gia Minh gần đây có gì kỳ quái không, thì rất có thể Linh Tĩnh đã ủy khuất mà đem chuyện chia tay nói ra, đương nhiên, trước mặt người khác, Gia Minh là bạn trai của Sa Sa, Linh Tĩnh đột nhiên nói như vậy thì cũng có kỳ quái, nhưng mà bây giờ bị người khác hỏi tới Gia Minh, tâm sự dâng trào, nàng thực sự muốn khóc.
Nghị luận, phân tích, suy lý không có kết quả, một mình Gia Minh ở Tokyo hành sự, trong khi một đống người đang lo lắng, chuyện này có thể sẽ tạo nên mâu thuẫn gay gắt giữa các tổ chức.
Đồng thời, giết người không kiêng nể ở địa bàn của người khác, không bao lâu nữa, Gia Minh sẽ bị truy đuổi và truy sát một cách điên cuồng, có về được tới Trung Quốc hay không còn là điều rất khó.
"Lập tức phái thêm nhiều người âm thầm bảo hộ thân nhân của Cố Gia Minh, chủ yếu là đảm bảo an toàn cho Liễu Hoài Sa, Diệp Linh Tĩnh, vợ chồng Diệp Hàm, vợ chồng Trương Kính An, tăng cường kiểm soát hải quan, tránh chuyện Bùi La Gia điên cuồng trả thù. Chuyện Hoang Quyển Chân Thế đối với Gia Minh không có nhiều ý nghĩa, thế nhưng đối với chúng ta lại là một chuyện vô cùng tốt. Mặt khác, lệnh cho người của chúng ta ở Nhật không tiếc giá nào cố gắng liên hệ với Cố Gia Minh, phối hợp với hắn nếu hắn muốn, bây giờ không phải là lúc nghĩ xem tại sao hắn lợi hại , theo như ta đoán… chuyện hắn muốn làm không nhỏ đâu."
Sau khi nhận được tin tức không lâu, Phương Chi Thiên lập tức quyết định, nhưng mà chuyện này tồn tại không lâu, bởi tối ngày 28 tháng 8, thiếu niên kia lại gây ra một đại sự chấn động, đảo lộn toàn bộ thế lực hắc ám...
Trời đã xế chiều, khi cảnh sát còn chưa kịp tới cái sân vận động kia thì đột nhiên nó bốc cháy, ngọn lửa cháy suốt trong một giờ mới được dập tắt, trong đống phế tích người ta mang ra hơn 40 thi thể bị thiêu cháy.
Trước khi những người này bị lửa đốt cháy, máu tươi đã chảy ra tận bên ngoài cửa sân vận động, vết thương trí mạng của bọn họ đều là trúng đạn, hung thủ chỉ có một người.
Bởi vì hệ thống cameras ở sân vận động đã bị phá hỏng ngay từ đầu, muốn xác định hung thủ chỉ còn cách vẽ phác họa theo lời kể của những người chứng kiến, mà khẩu cung của mỗi người đều khác nhau, cho nên thân phận tên hung thủ vẫn là một điều bí ẩn.
"Không biết là ai đâu, hơn hai mươi tuổi... nói đùa à, chúng tôi làm sao có thể quen biết loại người cùng hung cực ác như vậy, tôi và bạn gái của tôi đều là người có thân phận, nếu mà đồng chí cảnh sát nói lung tung tôi sẽ kiện đồng chí tội vu khống..."
"Không nhận ra, nghe giọng nói thì chắc là người Tokyo, sao tôi biết được người đó mang quốc tịch Trung Quốc hay Nhật Bản, lúc đó mọi người ở trong sân đều nghe rõ, khẩu âm Tokyo chính tông, không ở Tokyo vài chục năm thì không thể có khẩu âm này được... Tôi dám khẳng định..."
"Không sai, khẩu âm Tokyo chính tông, tuyệt đối, Hoang Quyển, ta tới để giết ngươi."
"Hoang Quyển ngươi đã bước quá một bước rồi. Đồng chí nghe đi, khẩu âm chính tông đó..."
"Trên cơ bản có thể tưởng tượng, cây to đón gió, Hoang Quyển danh tiếng vang dội như thế, người ngoài nói hắn dùng đao còn nhanh hơn dùng súng, đây có lẽ không phải là báo thù trả thù gì đâu, người trẻ tuổi bây giờ rất có cá tính..."
Mặc kệ là hậu quả ra sao, do người của Bùi La Gia đã chết gần hết, trước khi người của chính phủ xuống, toàn bộ cục cảnh sát Tokyo rơi vào tình trạng hỗn loạn.
Đương nhiên, sau khi lấy khẩu cung đám người Thiên Vũ Chính Tắc, Trần Cô Hạ xong, họ buộc phải thả đi, không ai dám làm khó mấy người này.
Đám người Trần Cô Hạ mang theo sự kinh ngạc quay về khách sạn, Thiên Vũ và mấy người bạn mình trở lại Cao Thiên Nguyên, sau khi Trần Cô Hạ trở về, Thiên Vũ và Duy tới Nguyệt Trì gia.
Trời đã chạng vạng tối, trong Nguyệt Trì gia đều đang bàn luận xôn xao, sau khi Nguyệt Trì Chính Không kể lại, một đám người trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc, chứng kiến sắc mặt mấy lão nhân này biến đổi, cảnh tượng trông rất đặc sắc.
Kể cả khi Thiên Vũ công bố thân phận của Gia Minh, thì cũng chưa ai nghĩ tới, giáo viên võ thuật của Huân lại là một nhân vật khó lường tới mức này.
Có thể giết chết Hoang Quyển Chân Thế dưới sự giám sát của 8 gã sát thủ Bùi La Gia, nếu như hắn bất mãn với Nguyệt Trì gia thì phỏng chừng đã giết họ cả chục lần rồi...
Nhưng mà, từ sau cuộc giết chóc ở sân vận động, Gia Minh không trở về Nguyệt Trì gia, cũng không liên hệ với Huân và Thiên Vũ Chính Tắc, lúc này hắn đã biến mất.
"Chúng ta tới thăm Huân đi."
Thấy mấy lão nhân sắc mặt cứ biến đi rồi lại đổi lại, Duy đề nghị.
Tuy mới biết Huân, nhưng mà Duy cũng biết tính tình của cô bé này luôn lạnh lùng nhưng cũng ngây thơ trong sáng. Do nàng có hôn ước với Thiên Vũ, nên thái độ của Duy và Huân không tính là thân thiện.
"Nhìn em như thế làm gì! Nếu như em căn cứ vào biểu hiện hôm nay của Cố Gia Minh thì anh không có cơ hội đâu, anh đâu có đẹp trai..."
"Không phải chứ, tuy rằng anh với Huân không có gì, nhưng em cũng đừng đả kích anh như vậy có được hay không, anh đánh không lại hắn, nhưng trên phương diện đẹp trai chắc không có vấn đề gì, tên đó vứt trong đám người là lẫn, hắn đâu có tính là đẹp trai."
"Vậy anh có dám đứng trước mặt một đám sát thủ, nói với Hoang Quyển Chân Thế là ta muốn giết ngươi không, có lẽ bị giết ngay từ lúc mới nói?"
"Chắc gì đã chết... huống chi con gái đâu có thích những người khô khan như vậy,... với lại hắn đánh đẹp thì đẹp đấy, đẹp như trong phim, nhưng mà quá nhanh không đã nghiền, cái gì mà nhất dạ cửu thứ lang, hóa ra là xạ thủ, hai giây đã xong đời rồi..."
Vừa đi vừa cãi nhau, một lúc sau hai người đã tới tiểu viện của Huân, lúc này đã là chiều muộn, con đường loang lổ những vệt sáng, khi đến cửa, hai người từ rất xa đã nhìn thấy Huân đang dọn dẹp ở trong phòng của Gia Minh.
Dưới ánh đèn, thiếu nữ chăm chú dọn dẹp, lau từng vật phẩm trong phòng, coi đó như trân bảo. Thấy vậy, họ đứng từ nha nhìn không đi vào bên trong.
"Chuyện này... Cố Gia Minh, chắc là hắn chưa về..."
Duy nhìn nhìn vào bên trong, khuôn mặt như mướp đắng:
"Trông Huân hình như là sắp khóc, không lẽ hắn chạy tới giết Ngự Thủ Thương..."
"Ách, ai mà biết được..."
Thiên Vũ không biết trả lời như thế nào, kéo tay bạn gái:
"Chúng ta đi thôi, nàng không cần người khác an ủi đâu..."
Không riêng gì Nguyệt Trì gia, sau khi sự kiện sân vận động kết thúc, tin tức như một cơn gió lan tỏa đi khắp nơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Nhận được tin của Trần Cô Hạ, đúng lúc Phương Chi Thiên đang ở Giang Hải, sau khi đọc tin tức này lần thứ 3, hắn suy nghĩ một phút, sau đó tuyên bố tin tức này ra ngoài, gọi một số người tới thương nghị một phen.
Do nghỉ hè nên Đông Phương Lộ cũng ở đây, sau khi xem qua tin tức, mỗi người có một biểu tình khác nhau, nhưng có một điểm chung lớn nhất là kinh ngạc, mặc dù Đông Phương Lộ đã biết thân phận thực sự của Giản Tố Ngôn, nhưng cũng bị hành động điên cuồng này làm cho hoảng sợ.
"Cần phải đánh giá lại thực lực của Cố Gia Minh..."
Phương Chi Thiên gật đầu, người khác lên tiếng:
"Không phải là đánh giá lại, một thiếu niên 18 tuổi làm sao có thực lực như thế này? Trước đây chúng ta đánh giá năng lực của Giản Tố Ngôn cũng chỉ ở mức này mà thôi, Hoang Quyển có cùng đẳng cấp với Nguyên Lại Triêu Sang đó..."
"Vậy Giản Tố Ngôn lợi hại tới trình độ nào, chẳng nhẽ cô ta không phải nhân loại?"
"Trước kia chúng ta đã bỏ qua một suy luận... Nếu như Giản Tố Ngôn là do Gia Minh đóng giả, vậy thì năng lực của Gia Minh..."
"Vậy thì người đánh ngất xỉu bá tước là ai?"
Mắt thấy mấy người này cãi nhau, Đông Phương Lộ chen miệng vào nói:
"Tôi thấy, chúng ta nên nhìn nhận Gia Minh và Giản Tố Ngôn như nhau, bây giờ chúng ta không cần ngồi đây hỏi tại sao Cố Gia Minh lại lợi hại như vậy, mà là... Hắn rốt cuộc muốn làm gì, căn cứ vào tình hình hiện tại, việc giết Hoang Quyển Chân Thế chẳng có ý nghĩa gì với hắn cả..."
"Giản Tố Ngôn có một sự thù hận cực sâu, những chuyện xảy ra ở New York, ở Pháp đã làm cho nàng thù hận Bùi La Gia, mà mặc kệ nó, dù sao chuyện càng lớn thì càng tốt. Trước kia Bùi La Gia luôn tìm tới Gia Minh gây phiền phức, bây giờ hắn đã tốt nghiệp cấp 3, cũng nên làm... một kỷ niệm chứ?"
"Chuyện New York, Paris không phải là chuyện lớn, nhưng mà sau chuyện này, họ không làm chuyện gì khác, vấn đề bây giờ là tại sao hắn lại giết Hoang Quyển Chân Thế..."
"Bởi vì Giản Tố Ngôn là người lớn? Cố Gia Minh vẫn còn trẻ con? Cho nên hành động hơi loạn?"
Những câu hỏi cứ liên tiếp mọc ra mà không ai giải đáp được, không lâu sau lúc, Đông Phương Lộ gọi điện thoại tới Quế Lâm, muốn hỏi xem gần đây Gia Minh có hành động gì kỳ quái không ... Hắn nhận được một câu trả lời vô cùng chắc chắn:
"Cố Gia Minh? Hắn gần đây có kỳ quái không ư, em nghĩ là không có, tính cách của hắn vẫn tương đối là đáng ghét, lại thích tự kỷ, em và Linh Tĩnh thuyết phục hắn tới Quế Lâm chơi mà không được, tức chết em mà... Nhưng mà cũng tốt, ít ra Linh Tĩnh cũng bị em thuyết phục, để cho hắn ở nhà một mình, ha ha..."
Nghe xong em gái trả lời, Đông Phương Lộ nhíu mày một lát:
"Linh Tĩnh một mình theo em đi Quế Lâm? Em nói Cố Gia Minh không nghe máy?"
"Cái gì mà một mình, chúng em ở đây có rất nhiều người… Anh, có chuyện gì vậy? Cố Gia Minh lại gây ra chuyện gì phải không?"
"Ách... Không, chỉ là thuận miệng hỏi một chút. Tới Quế Lâm chơi vui không?"
"Cũng không tệ lắm, mọi người tương đối hài lòng... Linh Tĩnh đã trở về, em giúp anh hỏi một chút nhé. Chuyện cổ quái... anh đừng cúp máy nha..."
Bịt điện thoại, một lát sau Đông Phương Uyển nói:
"Alo, anh à, Linh Tĩnh nói Gia Minh không có chuyện gì cổ quái, nhưng mà nàng cũng hỏi, Gia Minh có phải là gây ra chuyện gì hay không, ha hả..."
"Không. Các em ở bên đó chơi vui vẻ, anh chỉ thuận miệng hỏi như vậy mà thôi, nhớ là phải có quà cho anh đó nha."
Lấy được câu trả lời như vậy, đám người ngồi trong phòng chẳng nghĩ ra manh mối gì cả.
Nếu như không phải Đông Phương Uyển nói là anh trai mình gọi điện tới hỏi thăm Gia Minh gần đây có gì kỳ quái không, thì rất có thể Linh Tĩnh đã ủy khuất mà đem chuyện chia tay nói ra, đương nhiên, trước mặt người khác, Gia Minh là bạn trai của Sa Sa, Linh Tĩnh đột nhiên nói như vậy thì cũng có kỳ quái, nhưng mà bây giờ bị người khác hỏi tới Gia Minh, tâm sự dâng trào, nàng thực sự muốn khóc.
Nghị luận, phân tích, suy lý không có kết quả, một mình Gia Minh ở Tokyo hành sự, trong khi một đống người đang lo lắng, chuyện này có thể sẽ tạo nên mâu thuẫn gay gắt giữa các tổ chức.
Đồng thời, giết người không kiêng nể ở địa bàn của người khác, không bao lâu nữa, Gia Minh sẽ bị truy đuổi và truy sát một cách điên cuồng, có về được tới Trung Quốc hay không còn là điều rất khó.
"Lập tức phái thêm nhiều người âm thầm bảo hộ thân nhân của Cố Gia Minh, chủ yếu là đảm bảo an toàn cho Liễu Hoài Sa, Diệp Linh Tĩnh, vợ chồng Diệp Hàm, vợ chồng Trương Kính An, tăng cường kiểm soát hải quan, tránh chuyện Bùi La Gia điên cuồng trả thù. Chuyện Hoang Quyển Chân Thế đối với Gia Minh không có nhiều ý nghĩa, thế nhưng đối với chúng ta lại là một chuyện vô cùng tốt. Mặt khác, lệnh cho người của chúng ta ở Nhật không tiếc giá nào cố gắng liên hệ với Cố Gia Minh, phối hợp với hắn nếu hắn muốn, bây giờ không phải là lúc nghĩ xem tại sao hắn lợi hại , theo như ta đoán… chuyện hắn muốn làm không nhỏ đâu."
Sau khi nhận được tin tức không lâu, Phương Chi Thiên lập tức quyết định, nhưng mà chuyện này tồn tại không lâu, bởi tối ngày 28 tháng 8, thiếu niên kia lại gây ra một đại sự chấn động, đảo lộn toàn bộ thế lực hắc ám...