Hai giờ chiều, khi tiến vào trong Diệp thị Võ quán, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, Julian thu hồi cái ô, đi tới chỗ Diệp Hàm.
Tối qua nói chuyện với nhau, cũng nghe ngóng tình hình, biết là Linh Tĩnh có chuyện thương tâm, nàng thích một bé trai, hiện giờ đã chết, chuyện này đúng là làm cho người khác khó nghĩ nhất.
Bởi vì ngươi có thể hoành đao đoạt ái của bất kỳ ai, nhưng ngươi không thể đánh bại một người đã chết.
Biết là sáng sớm hôm nay họ sẽ tới thăm mộ, cho nên hắn chọn buổi chiều mới tới, cửa phòng Linh Tĩnh đang đóng, Đoàn Tĩnh Nhàn hôm nay không đi làm, vẻ mặt lo lắng, đại khái là cũng khóc.
Hắn đại khái cũng biết, bé trai đã mất này là một người vô cùng thân thiết với gia đình này, có thể xem như một người con trong gia đình.
Linh Tĩnh đến thăm mộ một lúc rồi về, buổi trưa không ăn cơm, Đoàn Tĩnh Nhàn nói mấy lần nhưng vẫn không chịu.
"Để tôi qua đó xem thế nào."
Mấy năm nay hắn học được một chút tiếng Trung, giao lưu không có vấn đề gì, nào ngờ lúc này Linh Tĩnh lại đi ra ngoài.
Nàng mặc áo sơ mi trắng, tóc xõa, đi giầy thể thao. Ánh mắt của cô gái này xưng đỏ, cho dù có trang điểm cũng không che giấu được.
Nàng lạnh lùng nhìn mấy người trong phòng, sau đó mới bắt chuyện:
"Cha, mẹ... thầy Julian..."
Rất khó tưởng tượng được tâm tình của nàng lúc này như thế nào, Julian cũng biết nhiều về tình hình lúc thăm mộ sáng nay, nhưng nói chung, vấn đề này đối với nàng hình như không lớn, thanh âm chỉ không rõ như hôm trước.
Điều này làm cho vợ chồng bác Diệp càng thêm bất an, Đoàn Tĩnh Nhàn nói một câu:
"Linh Tĩnh, Gia Minh hắn..."
"Con không sao."
Nàng thở phào nhẹ nhõm, cả người run rẩy một hồi, cho tới hắn nàng cắn chặt răng, nói:
"Con không tin, con muốn tới trại giam hỏi thăm tình hình..."
"Nhưng mà bây giờ... cách bên kia rất xa..."
Đoàn Tĩnh Nhàn đang định nói thêm, thế nhưng Linh Tĩnh đã cầm cái ô trong phòng định đi.
Diệp Hàm khoát tay áo, ý bảo để cho nàng ra ngoài giải sầu cũng tốt. Julian nhìn mọi người, mở miệng nói:
"Tôi đưa em ra ngoài, tôi đi xe tới đây, bên ngoài trời còn đang mưa đấy."
"Không cần, thầy Julian..."
"Không sao đâu, chiều nay tôi không có việc, huống chi tình hình của em... có người đi theo mới tốt, mọi người cũng yên tâm."
Hắn nói như vậy, cha mẹ nàng cũng phụ họa thêm hai câu.
Sau đó mấy người đi ra khỏi cửa, Linh Tĩnh vào trong chiếc xe của Julian:
"Đi đến bên kia?"
Linh Tĩnh chỉ tay.
Bầu trời bên ngoài vẫn u ám, mưa mặc dù nhỏ, nhưng người đi trên đường cũng không có là bao, Julian nói:
"Công ty bên này vốn đã sắp xếp cho em một số công việc, mặc dù phải một thời gian nữa mới bắt đầu, thế nhưng tôi biết tâm tình của em gần đây không tốt, cho nên thay em trả lời, khi nào tâm tình em tốt đi làm cũng được. Tôi không rõ chuyện của em lắm, thế nhưng... Em nên quên hắn đi, bởi vì còn có rất nhiều người đang quan tâm tới em, được, tôi biết tôi an ủi như vậy rất khó nghe..."
Chiếc xe con đi trên con đường quen thuộc:
"Tôi biết hắn có thể rất xuất sắc, xuất sắc đến mức làm cho em xuất ngoại 4 năm vẫn nhớ hắn, yêu thương hắn mà bài xích mọi người, thành thật mà nói, tôi cũng đã từng trải qua những chuyện như vậy, nhưng cuối cùng... Thời gian nói cho tôi biết, hiện thực rất tàn khốc, bởi vì xét đến cùng, chúng ta chỉ là một cá thể đơn độc trong thế giới này, chúng ta chỉ là chính mình, có một ký ức độc lập, không phụ thuộc vào người khác, em cũng có một ký ức của riêng mình."
Hắn thở dài:
"Có thể chúng ta vĩnh viễn không thể nào hòa nhập cả vào một người, chỉ có thể tiếp cận và cảm thấy phù hợp với người đó mà thôi..."
Dưới làn mưa tí tách, Linh Tĩnh tựa bên cửa sổ, không nói gì, chiếc xe con đi qua hai cái quảng trường, Linh Tĩnh gõ cửa sổ:
"Cảm ơn thầy đã tiễn em tới đây, thầy không cần theo em, em không sao..."
"Này, em định làm gì..."
Linh Tĩnh xoay người đi về phía trước, Julian lái xe chậm rãi theo sau, thì cổ ra ngoài nói:
"Vào trong đi, em muốn đi đâu, tôi đưa em tới đó, không sao đâu, chẳng phải nói địa điểm rất xa hay sao?"
Nàng đi vào trong bãi xe bus, yên lặng thu hồi cái ô, ngồi ở trên băng ghế đợi. Julian ngừng xe, mở ô, đi tới bên cạnh nàng, nhìn bốn phía, hiểu ra nơi này là nơi nào, vuốt tay:
"Tôi không rõ..."
Bầu trời u ám, Linh Tĩnh ngồi ở đó, ngửa đầu nhìn biển hiệu của cửa hàng đối diện. Julian không được trả lời, cũng chỉ đành thu cái ô ngồi xuống cạnh nàng.
Qua một lúc, Linh Tĩnh mới nhẹ giọng nói.
"Không phải..."
"Không phải cái gì..."
"Mỗi người... đều có một ký ức của riêng mình, nhưng thầy lại không có..."
Thiếu nữ nhẹ giọng mở miệng, giống y như là đang nói mê:
"Chúng em... đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, từ khi em bắt đầu nhớ mọi chuyện thì đã ở cùng với nhau... Có thể em có cảm giác với mỗi người, nhưng đối với thầy lại không có, cho tới bây giờ cũng không có... Hắn bị người ta bắt nạt, em bảo vệ hắn, em bắt hắn gọi em là chị. Sáng sớm chúng em cùng nhau ra ngoài chạy bộ, khi trở về cùng nhau mua bánh bao ăn, lúc đầu em với hắn mỗi người một nửa, sau khi lớn lên thì mỗi người một cái. Chúng em cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đến trường, em muốn hắn mãi theo em, ở bên cạnh cuộc sống của em..."
"Chúng em tổng cộng có ba người, em và một cô gái khác, và hắn, nói chung là ở chung với nhau, khi em vui em cũng ở cùng với bọn họ, khi không hài lòng em cũng ở với bọn họ. Chủ nhật chúng em cùng nhau đi chơi, cùng nhau ngủ, khi đó cái gì cũng không hiểu, thật vui vẻ... Sau đó có một ngày, có một chuyện xảy ra, ba người đều là trẻ con, chẳng hiểu thứ gì, đem rượu ra uống, sáng hôm sau thấy trên mình chẳng mặc cái gì cả. Trong lòng hoảng hốt, nhưng dù sao cũng vẫn là ba người với nhau, sau đó chúng em chính thức ở chung, đã nhiều năm qua rồi, qua rồi, qua rồi..."
"Thật hạnh phúc..."
Nàng há to miệng, thanh âm đột nhiên trở nên nghẹn ngào, rất khó khăn mới hít được một hơi, có lẽ là bởi vì ... do hai ngày nay nàng khóc quá nhiều, nên nước mắt không thể nào rơi được nữa.
"Đương nhiên cũng có người khác, cũng có những ký ức khác, ví dụ như em đi chơi cùng với những người bạn học, thế nhưng... nó có ý nghĩa gì sao? Nó chỉ có ý nghĩa kia ba người chúng em ở chung với nhau, đó mới là hoàn chỉnh. Chúng em giống như những đứa trẻ lớn lên trên hoang đảo, cái gì cũng không hiểu, chỉ ở chung với nhau, cho nên... chỉ khi nào chúng em ở chung với nhau mới là hoàn chỉnh, bình thường, mỗi người đều có ký ức riêng của mình... thầy có ký ức riêng của mình không? Chân của thầy, tay của thầy... Nếu như bỗng nhiên có một ngày chúng nó rụng mất, thầy còn cảm thấy thế giới này được không? Tay và chân cũng có thể tồn tại độc lập khi rời khỏi thân thể sao?"
"Em đi Viên học đàn dương cầm... nhưng không phải là quyết định của em, bởi vì em tin, nếu hắn muốn em làm chuyện này, em sẽ làm theo hắn... cho dù em có không vui cũng không sao. Em nghĩ sau khi em học thành tài trở về, cho dù thế nào, em cũng mắng hắn một trận, em có thể tha thứ cho hắn, chia tay em ư, cũng được, lừa dối em ư, cũng được, bốn năm có là cái chi. Đây không phải là ký ức của một người, em đợi suốt 4 năm, nhưng em đã trở về, vậy mà hắn lại nói hắn đã chết... Em không tin, nếu em tin thì còn ý nghĩa gì nữa… Bởi vì chúng em là một người..."
"Em biết tính cách của hắn... hắn rất cứng đầu, không muốn làm phiền ai cả, chuyện gì cũng làm giúp người khác… Chuyện hắn không giải quyết được, cho nên hắn không muốn em nhìn thấy... Em không biết mấy năm nay hắn trải qua chuyện gì, nhưng hắn sẽ trở về, chỉ cần trở về… chỉ cần trở về..."
Đứng dưới bến xe bus, giọng nói của nàng vô cùng ôn nhu, không khóc, lại hơi khàn khàn, Julian nhìn gò má của nàng, im lặng nghe tất cả, đột nhiên cảm giác được, cô gái trước mắt thứ gì cũng hấp dẫn mình. Nói xong, Linh Tĩnh đứng dên, cầm cái ô, thi lễ với hắn một cái thật sâu.
"Xin lỗi... thầy, em biết mấy năm nay thầy giúp em rất nhiều, cũng biết... một số chuyện của hắn, em đã từng nghĩ, em muốn làm cho hắn thương tâm một chút. Khi em trở về, bên cạnh em có một thầy giáo xuất sắc như thầy, hắn sẽ tức giận, sau khi hắn tức giận em sẽ thẳng thắn nói với hắn... thật là ấu trĩ. Thầy thực ra nhầm rồi, hắn không xuất sắc, hắn có thể chưa bao giờ tự hào về cái xuất sắc của mình, không đẹp trai, tính khí lại kỳ lạ, nhưng cho dù như thế nào, em cũng đã ở chung với hắn, căn bản không tách ra được, ưu điểm và khuyết điểm của hắn em đều không thèm để ý... Thầy, thầy là người tốt, cảm ơn thầy, em không muốn nói thêm gì nữa, thật xin lỗi..."
Hơi nở nụ cười, Linh Tĩnh lên xe bus.
Julian đúng đó ngơ ngác sửng sốt một hồi, sau đó thì lái xe đi theo...
Hai giờ chiều, khi tiến vào trong Diệp thị Võ quán, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, Julian thu hồi cái ô, đi tới chỗ Diệp Hàm.
Tối qua nói chuyện với nhau, cũng nghe ngóng tình hình, biết là Linh Tĩnh có chuyện thương tâm, nàng thích một bé trai, hiện giờ đã chết, chuyện này đúng là làm cho người khác khó nghĩ nhất.
Bởi vì ngươi có thể hoành đao đoạt ái của bất kỳ ai, nhưng ngươi không thể đánh bại một người đã chết.
Biết là sáng sớm hôm nay họ sẽ tới thăm mộ, cho nên hắn chọn buổi chiều mới tới, cửa phòng Linh Tĩnh đang đóng, Đoàn Tĩnh Nhàn hôm nay không đi làm, vẻ mặt lo lắng, đại khái là cũng khóc.
Hắn đại khái cũng biết, bé trai đã mất này là một người vô cùng thân thiết với gia đình này, có thể xem như một người con trong gia đình.
Linh Tĩnh đến thăm mộ một lúc rồi về, buổi trưa không ăn cơm, Đoàn Tĩnh Nhàn nói mấy lần nhưng vẫn không chịu.
"Để tôi qua đó xem thế nào."
Mấy năm nay hắn học được một chút tiếng Trung, giao lưu không có vấn đề gì, nào ngờ lúc này Linh Tĩnh lại đi ra ngoài.
Nàng mặc áo sơ mi trắng, tóc xõa, đi giầy thể thao. Ánh mắt của cô gái này xưng đỏ, cho dù có trang điểm cũng không che giấu được.
Nàng lạnh lùng nhìn mấy người trong phòng, sau đó mới bắt chuyện:
"Cha, mẹ... thầy Julian..."
Rất khó tưởng tượng được tâm tình của nàng lúc này như thế nào, Julian cũng biết nhiều về tình hình lúc thăm mộ sáng nay, nhưng nói chung, vấn đề này đối với nàng hình như không lớn, thanh âm chỉ không rõ như hôm trước. Nguồn:
Điều này làm cho vợ chồng bác Diệp càng thêm bất an, Đoàn Tĩnh Nhàn nói một câu:
"Linh Tĩnh, Gia Minh hắn..."
"Con không sao."
Nàng thở phào nhẹ nhõm, cả người run rẩy một hồi, cho tới hắn nàng cắn chặt răng, nói:
"Con không tin, con muốn tới trại giam hỏi thăm tình hình..."
"Nhưng mà bây giờ... cách bên kia rất xa..."
Đoàn Tĩnh Nhàn đang định nói thêm, thế nhưng Linh Tĩnh đã cầm cái ô trong phòng định đi.
Diệp Hàm khoát tay áo, ý bảo để cho nàng ra ngoài giải sầu cũng tốt. Julian nhìn mọi người, mở miệng nói:
"Tôi đưa em ra ngoài, tôi đi xe tới đây, bên ngoài trời còn đang mưa đấy."
"Không cần, thầy Julian..."
"Không sao đâu, chiều nay tôi không có việc, huống chi tình hình của em... có người đi theo mới tốt, mọi người cũng yên tâm."
Hắn nói như vậy, cha mẹ nàng cũng phụ họa thêm hai câu.
Sau đó mấy người đi ra khỏi cửa, Linh Tĩnh vào trong chiếc xe của Julian:
"Đi đến bên kia?"
Linh Tĩnh chỉ tay.
Bầu trời bên ngoài vẫn u ám, mưa mặc dù nhỏ, nhưng người đi trên đường cũng không có là bao, Julian nói:
"Công ty bên này vốn đã sắp xếp cho em một số công việc, mặc dù phải một thời gian nữa mới bắt đầu, thế nhưng tôi biết tâm tình của em gần đây không tốt, cho nên thay em trả lời, khi nào tâm tình em tốt đi làm cũng được. Tôi không rõ chuyện của em lắm, thế nhưng... Em nên quên hắn đi, bởi vì còn có rất nhiều người đang quan tâm tới em, được, tôi biết tôi an ủi như vậy rất khó nghe..."
Chiếc xe con đi trên con đường quen thuộc:
"Tôi biết hắn có thể rất xuất sắc, xuất sắc đến mức làm cho em xuất ngoại 4 năm vẫn nhớ hắn, yêu thương hắn mà bài xích mọi người, thành thật mà nói, tôi cũng đã từng trải qua những chuyện như vậy, nhưng cuối cùng... Thời gian nói cho tôi biết, hiện thực rất tàn khốc, bởi vì xét đến cùng, chúng ta chỉ là một cá thể đơn độc trong thế giới này, chúng ta chỉ là chính mình, có một ký ức độc lập, không phụ thuộc vào người khác, em cũng có một ký ức của riêng mình."
Hắn thở dài:
"Có thể chúng ta vĩnh viễn không thể nào hòa nhập cả vào một người, chỉ có thể tiếp cận và cảm thấy phù hợp với người đó mà thôi..."
Dưới làn mưa tí tách, Linh Tĩnh tựa bên cửa sổ, không nói gì, chiếc xe con đi qua hai cái quảng trường, Linh Tĩnh gõ cửa sổ:
"Cảm ơn thầy đã tiễn em tới đây, thầy không cần theo em, em không sao..."
"Này, em định làm gì..."
Linh Tĩnh xoay người đi về phía trước, Julian lái xe chậm rãi theo sau, thì cổ ra ngoài nói:
"Vào trong đi, em muốn đi đâu, tôi đưa em tới đó, không sao đâu, chẳng phải nói địa điểm rất xa hay sao?"
Nàng đi vào trong bãi xe bus, yên lặng thu hồi cái ô, ngồi ở trên băng ghế đợi. Julian ngừng xe, mở ô, đi tới bên cạnh nàng, nhìn bốn phía, hiểu ra nơi này là nơi nào, vuốt tay:
"Tôi không rõ..."
Bầu trời u ám, Linh Tĩnh ngồi ở đó, ngửa đầu nhìn biển hiệu của cửa hàng đối diện. Julian không được trả lời, cũng chỉ đành thu cái ô ngồi xuống cạnh nàng.
Qua một lúc, Linh Tĩnh mới nhẹ giọng nói.
"Không phải..."
"Không phải cái gì..."
"Mỗi người... đều có một ký ức của riêng mình, nhưng thầy lại không có..."
Thiếu nữ nhẹ giọng mở miệng, giống y như là đang nói mê:
"Chúng em... đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, từ khi em bắt đầu nhớ mọi chuyện thì đã ở cùng với nhau... Có thể em có cảm giác với mỗi người, nhưng đối với thầy lại không có, cho tới bây giờ cũng không có... Hắn bị người ta bắt nạt, em bảo vệ hắn, em bắt hắn gọi em là chị. Sáng sớm chúng em cùng nhau ra ngoài chạy bộ, khi trở về cùng nhau mua bánh bao ăn, lúc đầu em với hắn mỗi người một nửa, sau khi lớn lên thì mỗi người một cái. Chúng em cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đến trường, em muốn hắn mãi theo em, ở bên cạnh cuộc sống của em..."
"Chúng em tổng cộng có ba người, em và một cô gái khác, và hắn, nói chung là ở chung với nhau, khi em vui em cũng ở cùng với bọn họ, khi không hài lòng em cũng ở với bọn họ. Chủ nhật chúng em cùng nhau đi chơi, cùng nhau ngủ, khi đó cái gì cũng không hiểu, thật vui vẻ... Sau đó có một ngày, có một chuyện xảy ra, ba người đều là trẻ con, chẳng hiểu thứ gì, đem rượu ra uống, sáng hôm sau thấy trên mình chẳng mặc cái gì cả. Trong lòng hoảng hốt, nhưng dù sao cũng vẫn là ba người với nhau, sau đó chúng em chính thức ở chung, đã nhiều năm qua rồi, qua rồi, qua rồi..."
"Thật hạnh phúc..."
Nàng há to miệng, thanh âm đột nhiên trở nên nghẹn ngào, rất khó khăn mới hít được một hơi, có lẽ là bởi vì ... do hai ngày nay nàng khóc quá nhiều, nên nước mắt không thể nào rơi được nữa.
"Đương nhiên cũng có người khác, cũng có những ký ức khác, ví dụ như em đi chơi cùng với những người bạn học, thế nhưng... nó có ý nghĩa gì sao? Nó chỉ có ý nghĩa kia ba người chúng em ở chung với nhau, đó mới là hoàn chỉnh. Chúng em giống như những đứa trẻ lớn lên trên hoang đảo, cái gì cũng không hiểu, chỉ ở chung với nhau, cho nên... chỉ khi nào chúng em ở chung với nhau mới là hoàn chỉnh, bình thường, mỗi người đều có ký ức riêng của mình... thầy có ký ức riêng của mình không? Chân của thầy, tay của thầy... Nếu như bỗng nhiên có một ngày chúng nó rụng mất, thầy còn cảm thấy thế giới này được không? Tay và chân cũng có thể tồn tại độc lập khi rời khỏi thân thể sao?"
"Em đi Viên học đàn dương cầm... nhưng không phải là quyết định của em, bởi vì em tin, nếu hắn muốn em làm chuyện này, em sẽ làm theo hắn... cho dù em có không vui cũng không sao. Em nghĩ sau khi em học thành tài trở về, cho dù thế nào, em cũng mắng hắn một trận, em có thể tha thứ cho hắn, chia tay em ư, cũng được, lừa dối em ư, cũng được, bốn năm có là cái chi. Đây không phải là ký ức của một người, em đợi suốt 4 năm, nhưng em đã trở về, vậy mà hắn lại nói hắn đã chết... Em không tin, nếu em tin thì còn ý nghĩa gì nữa… Bởi vì chúng em là một người..."
"Em biết tính cách của hắn... hắn rất cứng đầu, không muốn làm phiền ai cả, chuyện gì cũng làm giúp người khác… Chuyện hắn không giải quyết được, cho nên hắn không muốn em nhìn thấy... Em không biết mấy năm nay hắn trải qua chuyện gì, nhưng hắn sẽ trở về, chỉ cần trở về… chỉ cần trở về..."
Đứng dưới bến xe bus, giọng nói của nàng vô cùng ôn nhu, không khóc, lại hơi khàn khàn, Julian nhìn gò má của nàng, im lặng nghe tất cả, đột nhiên cảm giác được, cô gái trước mắt thứ gì cũng hấp dẫn mình. Nói xong, Linh Tĩnh đứng dên, cầm cái ô, thi lễ với hắn một cái thật sâu.
"Xin lỗi... thầy, em biết mấy năm nay thầy giúp em rất nhiều, cũng biết... một số chuyện của hắn, em đã từng nghĩ, em muốn làm cho hắn thương tâm một chút. Khi em trở về, bên cạnh em có một thầy giáo xuất sắc như thầy, hắn sẽ tức giận, sau khi hắn tức giận em sẽ thẳng thắn nói với hắn... thật là ấu trĩ. Thầy thực ra nhầm rồi, hắn không xuất sắc, hắn có thể chưa bao giờ tự hào về cái xuất sắc của mình, không đẹp trai, tính khí lại kỳ lạ, nhưng cho dù như thế nào, em cũng đã ở chung với hắn, căn bản không tách ra được, ưu điểm và khuyết điểm của hắn em đều không thèm để ý... Thầy, thầy là người tốt, cảm ơn thầy, em không muốn nói thêm gì nữa, thật xin lỗi..."
Hơi nở nụ cười, Linh Tĩnh lên xe bus.
Julian đúng đó ngơ ngác sửng sốt một hồi, sau đó thì lái xe đi theo...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai giờ chiều, khi tiến vào trong Diệp thị Võ quán, mưa đã nhỏ đi rất nhiều, Julian thu hồi cái ô, đi tới chỗ Diệp Hàm.
Tối qua nói chuyện với nhau, cũng nghe ngóng tình hình, biết là Linh Tĩnh có chuyện thương tâm, nàng thích một bé trai, hiện giờ đã chết, chuyện này đúng là làm cho người khác khó nghĩ nhất.
Bởi vì ngươi có thể hoành đao đoạt ái của bất kỳ ai, nhưng ngươi không thể đánh bại một người đã chết.
Biết là sáng sớm hôm nay họ sẽ tới thăm mộ, cho nên hắn chọn buổi chiều mới tới, cửa phòng Linh Tĩnh đang đóng, Đoàn Tĩnh Nhàn hôm nay không đi làm, vẻ mặt lo lắng, đại khái là cũng khóc.
Hắn đại khái cũng biết, bé trai đã mất này là một người vô cùng thân thiết với gia đình này, có thể xem như một người con trong gia đình.
Linh Tĩnh đến thăm mộ một lúc rồi về, buổi trưa không ăn cơm, Đoàn Tĩnh Nhàn nói mấy lần nhưng vẫn không chịu.
"Để tôi qua đó xem thế nào."
Mấy năm nay hắn học được một chút tiếng Trung, giao lưu không có vấn đề gì, nào ngờ lúc này Linh Tĩnh lại đi ra ngoài.
Nàng mặc áo sơ mi trắng, tóc xõa, đi giầy thể thao. Ánh mắt của cô gái này xưng đỏ, cho dù có trang điểm cũng không che giấu được.
Nàng lạnh lùng nhìn mấy người trong phòng, sau đó mới bắt chuyện:
"Cha, mẹ... thầy Julian..."
Rất khó tưởng tượng được tâm tình của nàng lúc này như thế nào, Julian cũng biết nhiều về tình hình lúc thăm mộ sáng nay, nhưng nói chung, vấn đề này đối với nàng hình như không lớn, thanh âm chỉ không rõ như hôm trước.
Điều này làm cho vợ chồng bác Diệp càng thêm bất an, Đoàn Tĩnh Nhàn nói một câu:
"Linh Tĩnh, Gia Minh hắn..."
"Con không sao."
Nàng thở phào nhẹ nhõm, cả người run rẩy một hồi, cho tới hắn nàng cắn chặt răng, nói:
"Con không tin, con muốn tới trại giam hỏi thăm tình hình..."
"Nhưng mà bây giờ... cách bên kia rất xa..."
Đoàn Tĩnh Nhàn đang định nói thêm, thế nhưng Linh Tĩnh đã cầm cái ô trong phòng định đi.
Diệp Hàm khoát tay áo, ý bảo để cho nàng ra ngoài giải sầu cũng tốt. Julian nhìn mọi người, mở miệng nói:
"Tôi đưa em ra ngoài, tôi đi xe tới đây, bên ngoài trời còn đang mưa đấy."
"Không cần, thầy Julian..."
"Không sao đâu, chiều nay tôi không có việc, huống chi tình hình của em... có người đi theo mới tốt, mọi người cũng yên tâm."
Hắn nói như vậy, cha mẹ nàng cũng phụ họa thêm hai câu.
Sau đó mấy người đi ra khỏi cửa, Linh Tĩnh vào trong chiếc xe của Julian:
"Đi đến bên kia?"
Linh Tĩnh chỉ tay.
Bầu trời bên ngoài vẫn u ám, mưa mặc dù nhỏ, nhưng người đi trên đường cũng không có là bao, Julian nói:
"Công ty bên này vốn đã sắp xếp cho em một số công việc, mặc dù phải một thời gian nữa mới bắt đầu, thế nhưng tôi biết tâm tình của em gần đây không tốt, cho nên thay em trả lời, khi nào tâm tình em tốt đi làm cũng được. Tôi không rõ chuyện của em lắm, thế nhưng... Em nên quên hắn đi, bởi vì còn có rất nhiều người đang quan tâm tới em, được, tôi biết tôi an ủi như vậy rất khó nghe..."
Chiếc xe con đi trên con đường quen thuộc:
"Tôi biết hắn có thể rất xuất sắc, xuất sắc đến mức làm cho em xuất ngoại 4 năm vẫn nhớ hắn, yêu thương hắn mà bài xích mọi người, thành thật mà nói, tôi cũng đã từng trải qua những chuyện như vậy, nhưng cuối cùng... Thời gian nói cho tôi biết, hiện thực rất tàn khốc, bởi vì xét đến cùng, chúng ta chỉ là một cá thể đơn độc trong thế giới này, chúng ta chỉ là chính mình, có một ký ức độc lập, không phụ thuộc vào người khác, em cũng có một ký ức của riêng mình."
Hắn thở dài:
"Có thể chúng ta vĩnh viễn không thể nào hòa nhập cả vào một người, chỉ có thể tiếp cận và cảm thấy phù hợp với người đó mà thôi..."
Dưới làn mưa tí tách, Linh Tĩnh tựa bên cửa sổ, không nói gì, chiếc xe con đi qua hai cái quảng trường, Linh Tĩnh gõ cửa sổ:
"Cảm ơn thầy đã tiễn em tới đây, thầy không cần theo em, em không sao..."
"Này, em định làm gì..."
Linh Tĩnh xoay người đi về phía trước, Julian lái xe chậm rãi theo sau, thì cổ ra ngoài nói:
"Vào trong đi, em muốn đi đâu, tôi đưa em tới đó, không sao đâu, chẳng phải nói địa điểm rất xa hay sao?"
Nàng đi vào trong bãi xe bus, yên lặng thu hồi cái ô, ngồi ở trên băng ghế đợi. Julian ngừng xe, mở ô, đi tới bên cạnh nàng, nhìn bốn phía, hiểu ra nơi này là nơi nào, vuốt tay:
"Tôi không rõ..."
Bầu trời u ám, Linh Tĩnh ngồi ở đó, ngửa đầu nhìn biển hiệu của cửa hàng đối diện. Julian không được trả lời, cũng chỉ đành thu cái ô ngồi xuống cạnh nàng.
Qua một lúc, Linh Tĩnh mới nhẹ giọng nói.
"Không phải..."
"Không phải cái gì..."
"Mỗi người... đều có một ký ức của riêng mình, nhưng thầy lại không có..."
Thiếu nữ nhẹ giọng mở miệng, giống y như là đang nói mê:
"Chúng em... đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, từ khi em bắt đầu nhớ mọi chuyện thì đã ở cùng với nhau... Có thể em có cảm giác với mỗi người, nhưng đối với thầy lại không có, cho tới bây giờ cũng không có... Hắn bị người ta bắt nạt, em bảo vệ hắn, em bắt hắn gọi em là chị. Sáng sớm chúng em cùng nhau ra ngoài chạy bộ, khi trở về cùng nhau mua bánh bao ăn, lúc đầu em với hắn mỗi người một nửa, sau khi lớn lên thì mỗi người một cái. Chúng em cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đến trường, em muốn hắn mãi theo em, ở bên cạnh cuộc sống của em..."
"Chúng em tổng cộng có ba người, em và một cô gái khác, và hắn, nói chung là ở chung với nhau, khi em vui em cũng ở cùng với bọn họ, khi không hài lòng em cũng ở với bọn họ. Chủ nhật chúng em cùng nhau đi chơi, cùng nhau ngủ, khi đó cái gì cũng không hiểu, thật vui vẻ... Sau đó có một ngày, có một chuyện xảy ra, ba người đều là trẻ con, chẳng hiểu thứ gì, đem rượu ra uống, sáng hôm sau thấy trên mình chẳng mặc cái gì cả. Trong lòng hoảng hốt, nhưng dù sao cũng vẫn là ba người với nhau, sau đó chúng em chính thức ở chung, đã nhiều năm qua rồi, qua rồi, qua rồi..."
"Thật hạnh phúc..."
Nàng há to miệng, thanh âm đột nhiên trở nên nghẹn ngào, rất khó khăn mới hít được một hơi, có lẽ là bởi vì ... do hai ngày nay nàng khóc quá nhiều, nên nước mắt không thể nào rơi được nữa.
"Đương nhiên cũng có người khác, cũng có những ký ức khác, ví dụ như em đi chơi cùng với những người bạn học, thế nhưng... nó có ý nghĩa gì sao? Nó chỉ có ý nghĩa kia ba người chúng em ở chung với nhau, đó mới là hoàn chỉnh. Chúng em giống như những đứa trẻ lớn lên trên hoang đảo, cái gì cũng không hiểu, chỉ ở chung với nhau, cho nên... chỉ khi nào chúng em ở chung với nhau mới là hoàn chỉnh, bình thường, mỗi người đều có ký ức riêng của mình... thầy có ký ức riêng của mình không? Chân của thầy, tay của thầy... Nếu như bỗng nhiên có một ngày chúng nó rụng mất, thầy còn cảm thấy thế giới này được không? Tay và chân cũng có thể tồn tại độc lập khi rời khỏi thân thể sao?"
"Em đi Viên học đàn dương cầm... nhưng không phải là quyết định của em, bởi vì em tin, nếu hắn muốn em làm chuyện này, em sẽ làm theo hắn... cho dù em có không vui cũng không sao. Em nghĩ sau khi em học thành tài trở về, cho dù thế nào, em cũng mắng hắn một trận, em có thể tha thứ cho hắn, chia tay em ư, cũng được, lừa dối em ư, cũng được, bốn năm có là cái chi. Đây không phải là ký ức của một người, em đợi suốt 4 năm, nhưng em đã trở về, vậy mà hắn lại nói hắn đã chết... Em không tin, nếu em tin thì còn ý nghĩa gì nữa… Bởi vì chúng em là một người..."
"Em biết tính cách của hắn... hắn rất cứng đầu, không muốn làm phiền ai cả, chuyện gì cũng làm giúp người khác… Chuyện hắn không giải quyết được, cho nên hắn không muốn em nhìn thấy... Em không biết mấy năm nay hắn trải qua chuyện gì, nhưng hắn sẽ trở về, chỉ cần trở về… chỉ cần trở về..."
Đứng dưới bến xe bus, giọng nói của nàng vô cùng ôn nhu, không khóc, lại hơi khàn khàn, Julian nhìn gò má của nàng, im lặng nghe tất cả, đột nhiên cảm giác được, cô gái trước mắt thứ gì cũng hấp dẫn mình. Nói xong, Linh Tĩnh đứng dên, cầm cái ô, thi lễ với hắn một cái thật sâu.
"Xin lỗi... thầy, em biết mấy năm nay thầy giúp em rất nhiều, cũng biết... một số chuyện của hắn, em đã từng nghĩ, em muốn làm cho hắn thương tâm một chút. Khi em trở về, bên cạnh em có một thầy giáo xuất sắc như thầy, hắn sẽ tức giận, sau khi hắn tức giận em sẽ thẳng thắn nói với hắn... thật là ấu trĩ. Thầy thực ra nhầm rồi, hắn không xuất sắc, hắn có thể chưa bao giờ tự hào về cái xuất sắc của mình, không đẹp trai, tính khí lại kỳ lạ, nhưng cho dù như thế nào, em cũng đã ở chung với hắn, căn bản không tách ra được, ưu điểm và khuyết điểm của hắn em đều không thèm để ý... Thầy, thầy là người tốt, cảm ơn thầy, em không muốn nói thêm gì nữa, thật xin lỗi..."
Hơi nở nụ cười, Linh Tĩnh lên xe bus.
Julian đúng đó ngơ ngác sửng sốt một hồi, sau đó thì lái xe đi theo...