Cái chuyện khách sạn phát nổ không được tuyên truyền rộng rãi, Phương Vũ Tư thông qua các mối quan hệ cũng tìm được Gia Minh, đến chiều, khi Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng còn đang nghiên cứu vụ án, chưa sắp xếp được địa chỉ dừng chân mới thì Phương Vũ Tư đã đột nhiên mò tới, khiến cho một đám người hoảng sợ.
Với thân phận của bọn họ thì tuyệt không có cơ hội tiếp xúc với minh tinh, Tiểu Bàn thông qua quan hệ với chú của mình cũng thỉnh thoảng gặp một số ngôi sao, nhưng mà muốn tiếp xúc với đại minh tinh như Phương Vũ Tư thì đúng là vô cùng hiếm.
Trong lúc nhất thời mọi người rối như gà bay chó sủa, chỉ có tổ trưởng Mộc Tra nghiêm túc là có khuôn mặt khó chịu, Mục Thanh Thanh thầm oán không những mang theo bệnh nhân tới Hồng Kông chữa bệnh, bây giờ còn kéo thêm một đại minh tinh tới đây cản trở công việc.
Tuy vậy, thầm oán thì thầm oán, hắn cũng không biểu hiện ra mặt.
"Nếu như tạm thời vẫn chưa sắp xếp được chỗ ở, tôi cũng có một biệt thự, các người tạm thời dọn tới đó ở, chỉ là điều kiện không tính là quá tốt, nhưng... vẫn tạm chấp nhận được..."
Hết buổi chiều, Phương Vũ Tư đưa ra đề nghị, nhìn nàng nói đơn giản, nhưng ai cũng hiểu, biệt thự của đại minh tinh chính là nơi tuyệt đối xa xỉ.
Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng từ chối vài câu, nhưng thái độ của Phương Vũ Tư đối với Gia Minh là vô cùng kiên quyết, Mục Thanh Thanh cũng muốn hỏi thăm tình hình của Gia Minh từ miệng của nàng, cho nên đành phải đồng ý.
Đồng thời, hình như Phương Vũ Tư cũng có kiến nghị gì đó với vụ án vừa rồi.
"Tôi... có quan hệ với một số người bạn, bọn họ cũng có một chút quan hệ, tôi đã gọi điện thoại bảo họ điều tra một chút, nếu như là người xã hội đen bên Hồng Kông làm thì có thể cam đoan là điều tra ra..."
Nói xong câu này nàng tương đối ấp úng, Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng cũng đại khái hiểu, giới biểu diễn văn nghệ ở bên Hồng Kông này thực ra đều có quan hệ không rõ ràng với cả hai giới hắc bạch.
Đại đa số là do mấy lão đại hắc bang điều khiển, lấy địa vị của Phương Vũ Tư hiện giờ, đương nhiên là có thể tiếp xúc với đám người này.
Tuy rằng hiện giờ tin tức của cảnh sát cũng linh thông không kém hắc bang, nhưng mà có thêm mặt này điều tra vẫn tốt hơn là không.
Bởi vì vụ nổ tối qua, cho nên tổ trọng án không còn lý do gì gạt họ ra ngoài nữa, nhưng trên thực tế, cả một buổi chiều thu thập các đầu mối cũng chẳng mang lạ bao nhiêu hiệu quả.
Bởi vì ... sự kiện này đúng là có chút kỳ quái nghi hoặc, tuy rằng trước đây cũng có bọn liều mạng tới ném lựu đạn vào cảnh sát, nhưng ở Hồng Kông, bọn hắc bang bản địa không dám ném lựu đạn vào cảnh sát đại lục.
Cho dù như thế nào, cái quả lựu đạn vừa rồi đúng là một cái bạt tai đối với lực lượng cảnh sát.
Tình thế lập tức thăng cấp, và còn có khả năng lan rộng hơn nữa, nếu không tóm được gì thì tuyệt đối không ngừng tay.
Loại chuyện này không có lợi cho đám hắc bang địa phương, mà đầu mồi điều tra của cảnh sát hiện giờ toàn nằm trong phạm vi hắc bang, vậy thì người ném lựu đạn là ai đây?
Mang theo nghi vấn như vậy, tối hôm đó, mấy người tiến vào trong biệt thự ở Thái Bình Sơn của Phương Vũ Tư. Bề ngoài nhìn nó có chút xấu thô, nhưng các đồ dùng bên trong thực sự là xa hoa.
Trong biệt thự ngoại trừ Phương Vũ Tư, còn có người đại diện của nàng, tài xế, đầu bếp, vệ sĩ… năm sáu người.
Mặc dù người ngoài thường nghĩ nàng là một minh tinh ca sĩ có tiền, nhưng mà người biết thực hư không nhiều lắm.
Gần nữa đêm, Phương Vũ Tư thôi tiếp khách, tiễn mấy người ra cửa, Đinh Hùng đi ra ngoài đi dạo, Mục Thanh Thanh và Gia Minh thì ở trong phòng khách xem ti vi, nhìn Gia Minh đang cúi đầu, Mục Thanh Thanh có vô số nghi vấn.
Khoảng chừng đến mười giờ tối, Gia Minh nhìn nàng một lúc, cau mày.
Mục Thanh Thanh nhìn thấy ánh mắt suy tư của hắn thì sửng sốt một lát, sau đó chần chờ hỏi:
"Lại khôi phục bình thường? Có gì thì nói đi."
Vấn đề này không được giải đáp, Mục Thanh Thanh thoải mái, dù sao đôi khi hắn giống như là có điều gì suy nghĩ cũng là bình thường.
Qua chốc lát, nàng nhìn đồng hồ, chuẩn bị tắt TV đi ngủ, mới đứng lên, thì lại nghe hắn nói:
"Đại khái là... chín năm trước đây..."
"Chín năm trước đây làm sao?"
Dường như là suy nghĩ có chút hỗn loạn, Gia Minh lắc đầu:
"Mùa hè... đến mùa thu. Ở bên trong bệnh viện... Năm 1995... không đúng... Ở Bùi La Gia. Tôi và... các cô ấy... 5173 là tôi giết... Không phải... tôi nhận ra cô..."
Việc hắn khôi phục bình thường chỉ giúp hắn nói ra được một vài câu, nghe giống y như người bình thường, mà có ai đó nghi vấn thì cũng chỉ hơi cảm thấy tính cách hắn có chút quái gở mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sau khi nói xong câu "Tôi nhận ra cô" thì hắn cau mày không nói thêm gì nữa.
Mục Thanh Thanh cố gắng chắp nối các dữ kiện, nhưng không tìm ra manh mối gì, nhưng cái tôi 5173 là tôi giết làm cho nàng hoảng sợ.
"Chúng ta... Đương nhiên quen biết. Nhưng mà... 5173? Trước đây cậu... chẳng nhẽ là đặc công. Ha hả..."
Nghe những câu này nàng lại mẫn cảm theo thói quen nghề nghiệp.
Mục Thanh Thanh hỏi vậy nhưng cũng không nhận được trả lời, nàng xoay người ngồi xuống.
"Chín năm trước đây sao, đúng vậy, chí ít cậu cũng còn biết thời gian. 9 năm trước đây chính xác là năm 1995. Năm ấy... tôi vừa mới làm cảnh sát không lâu, tuổi còn trẻ, cái gì cũng bất chấp, cái gì cũng không hiểu, cả ngày ở cục cảnh sát làm loạn..."
Nàng vỗ vỗ vai Gia Minh, nhớ lại những chuyện của 9 năm trước, nhưng mà đại đa số nàng đã quên rồi.
Những ký ức lâu ngày cuộn thành một đống, cùng với 10 năm trước, 8 năm trước trộn vào nhau, chẳng còn phân biệt được gì nữa:
"Khi đó... Tôi nhớ là em gái tôi thường trộm trang phục cảnh sát của tôi mặc, vì chuyện này mà tôi thường mắng nó... tôi có một người em gái mà cậu cũng biết đó, chính là người trong tấm hình trong ví của tôi... Cũng không biết trước đây cậu có nhìn thấy hay chưa, à, tôi sẽ cho cậu nhìn một lần..."
Nàng lấy cái ví đưa tấm ảnh cho gm xem:
"Nó lúc nhỏ tính tình giống như con trai, hơn nữa lại trọng nghĩa có thừa, khi đó lúc nào cũng muốn làm cảnh sát... Nhưng mà hiện giờ đã 10 năm qua đi..." Nàng khoa tay múa chân một chút, sau đó cười nói: "Nếu cậu quyết tâm, sẽ có một ngày hiểu rõ hết mọi chuyện. Yên tâm, hôm nay đã có tiến bộ rất lớn, nhưng mà khi hiểu rõ đừng có quên tôi là được rồi."
Nói thì nói vậy nhưng mà tới nửa đêm nàng cũng không ngủ được.
Thứ nhất là do phòng mới, mà nghĩ tới chuyện Gia Minh 9 năm trước, rồi có cả chuyện giết người. Lúc đó nàng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nằm trên giường, nàng lại nghĩ tới chuyện lúc trước Gia Minh cầm một cái xẻng đánh ngất người khác.
Lại còn chuyện Ngân Hổ kia nữa, trước đây hắn không phải là đặc công sát thủ gì đó chứ.
Ánh trăng từ bệ cửa sổ chiếu vào, nàng nằm ở trên giường trằn trọc, đại khái là tới nửa đêm, nàng nghe thấy thanh âm mở cửa.
Là Phương Vũ Tư về nhà.
Lại qua hơn 1 tiếng đồng hồ, nàng vẫn không ngủ được, cho nên đi ra ngoài ban công, từ nơi này nhìn xuống phía dưới, cảnh đêm của cảng Victoria thật mê người.
Lúc này Phương Vũ Tư vẫn ngồi cạnh bể bơi ở sân thượng, hai chân cho vào trong nước, trong tay cầm một chén rượu vang đỏ, hai tai nghe nhạc, rung đùi đắc ý.
Chẳng biết có phải dự cảm hay không, nàng quay đầu mỉm cười, giơ giơ chén rượu:
"Không ngủ được ư? Xuống đây ngồi đi."
Hai phút sau, Mục Thanh Thanh đi tới dưới lầu:
"Lần đầu tiên tới Hồng Kông, mấy ngày hôm nay vẫn có chút không quen."
"Đôi lúc tôi vẫn thấy không quen, cô cũng biết, chúng tôi một năm bốn màu chạy tới chạy lui, không có chỗ ở cố định, ở đâu cũng có cảm giác không phải nhà của mình."
Phương Vũ Tư nâng chén cười:
"Uống rượu không?"
"Không."
"Buổi tối uống một chén rượu vang đỏ sẽ có tác dụng giúp cho giấc ngủ, tôi đi lấy cho cô một chén."
Cái chuyện khách sạn phát nổ không được tuyên truyền rộng rãi, Phương Vũ Tư thông qua các mối quan hệ cũng tìm được Gia Minh, đến chiều, khi Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng còn đang nghiên cứu vụ án, chưa sắp xếp được địa chỉ dừng chân mới thì Phương Vũ Tư đã đột nhiên mò tới, khiến cho một đám người hoảng sợ.
Với thân phận của bọn họ thì tuyệt không có cơ hội tiếp xúc với minh tinh, Tiểu Bàn thông qua quan hệ với chú của mình cũng thỉnh thoảng gặp một số ngôi sao, nhưng mà muốn tiếp xúc với đại minh tinh như Phương Vũ Tư thì đúng là vô cùng hiếm.
Trong lúc nhất thời mọi người rối như gà bay chó sủa, chỉ có tổ trưởng Mộc Tra nghiêm túc là có khuôn mặt khó chịu, Mục Thanh Thanh thầm oán không những mang theo bệnh nhân tới Hồng Kông chữa bệnh, bây giờ còn kéo thêm một đại minh tinh tới đây cản trở công việc.
Tuy vậy, thầm oán thì thầm oán, hắn cũng không biểu hiện ra mặt.
"Nếu như tạm thời vẫn chưa sắp xếp được chỗ ở, tôi cũng có một biệt thự, các người tạm thời dọn tới đó ở, chỉ là điều kiện không tính là quá tốt, nhưng... vẫn tạm chấp nhận được..."
Hết buổi chiều, Phương Vũ Tư đưa ra đề nghị, nhìn nàng nói đơn giản, nhưng ai cũng hiểu, biệt thự của đại minh tinh chính là nơi tuyệt đối xa xỉ.
Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng từ chối vài câu, nhưng thái độ của Phương Vũ Tư đối với Gia Minh là vô cùng kiên quyết, Mục Thanh Thanh cũng muốn hỏi thăm tình hình của Gia Minh từ miệng của nàng, cho nên đành phải đồng ý.
Đồng thời, hình như Phương Vũ Tư cũng có kiến nghị gì đó với vụ án vừa rồi.
"Tôi... có quan hệ với một số người bạn, bọn họ cũng có một chút quan hệ, tôi đã gọi điện thoại bảo họ điều tra một chút, nếu như là người xã hội đen bên Hồng Kông làm thì có thể cam đoan là điều tra ra..."
Nói xong câu này nàng tương đối ấp úng, Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng cũng đại khái hiểu, giới biểu diễn văn nghệ ở bên Hồng Kông này thực ra đều có quan hệ không rõ ràng với cả hai giới hắc bạch.
Đại đa số là do mấy lão đại hắc bang điều khiển, lấy địa vị của Phương Vũ Tư hiện giờ, đương nhiên là có thể tiếp xúc với đám người này.
Tuy rằng hiện giờ tin tức của cảnh sát cũng linh thông không kém hắc bang, nhưng mà có thêm mặt này điều tra vẫn tốt hơn là không.
Bởi vì vụ nổ tối qua, cho nên tổ trọng án không còn lý do gì gạt họ ra ngoài nữa, nhưng trên thực tế, cả một buổi chiều thu thập các đầu mối cũng chẳng mang lạ bao nhiêu hiệu quả.
Bởi vì ... sự kiện này đúng là có chút kỳ quái nghi hoặc, tuy rằng trước đây cũng có bọn liều mạng tới ném lựu đạn vào cảnh sát, nhưng ở Hồng Kông, bọn hắc bang bản địa không dám ném lựu đạn vào cảnh sát đại lục.
Cho dù như thế nào, cái quả lựu đạn vừa rồi đúng là một cái bạt tai đối với lực lượng cảnh sát.Tình thế lập tức thăng cấp, và còn có khả năng lan rộng hơn nữa, nếu không tóm được gì thì tuyệt đối không ngừng tay.
Loại chuyện này không có lợi cho đám hắc bang địa phương, mà đầu mồi điều tra của cảnh sát hiện giờ toàn nằm trong phạm vi hắc bang, vậy thì người ném lựu đạn là ai đây?
Mang theo nghi vấn như vậy, tối hôm đó, mấy người tiến vào trong biệt thự ở Thái Bình Sơn của Phương Vũ Tư. Bề ngoài nhìn nó có chút xấu thô, nhưng các đồ dùng bên trong thực sự là xa hoa.
Trong biệt thự ngoại trừ Phương Vũ Tư, còn có người đại diện của nàng, tài xế, đầu bếp, vệ sĩ… năm sáu người.
Mặc dù người ngoài thường nghĩ nàng là một minh tinh ca sĩ có tiền, nhưng mà người biết thực hư không nhiều lắm.
Gần nữa đêm, Phương Vũ Tư thôi tiếp khách, tiễn mấy người ra cửa, Đinh Hùng đi ra ngoài đi dạo, Mục Thanh Thanh và Gia Minh thì ở trong phòng khách xem ti vi, nhìn Gia Minh đang cúi đầu, Mục Thanh Thanh có vô số nghi vấn.
Khoảng chừng đến mười giờ tối, Gia Minh nhìn nàng một lúc, cau mày.
Mục Thanh Thanh nhìn thấy ánh mắt suy tư của hắn thì sửng sốt một lát, sau đó chần chờ hỏi:
"Lại khôi phục bình thường? Có gì thì nói đi."
Vấn đề này không được giải đáp, Mục Thanh Thanh thoải mái, dù sao đôi khi hắn giống như là có điều gì suy nghĩ cũng là bình thường.
Qua chốc lát, nàng nhìn đồng hồ, chuẩn bị tắt TV đi ngủ, mới đứng lên, thì lại nghe hắn nói:
"Đại khái là... chín năm trước đây..."
"Chín năm trước đây làm sao?"
Dường như là suy nghĩ có chút hỗn loạn, Gia Minh lắc đầu:
"Mùa hè... đến mùa thu. Ở bên trong bệnh viện... Năm 1995... không đúng... Ở Bùi La Gia. Tôi và... các cô ấy... 5173 là tôi giết... Không phải... tôi nhận ra cô..."
Việc hắn khôi phục bình thường chỉ giúp hắn nói ra được một vài câu, nghe giống y như người bình thường, mà có ai đó nghi vấn thì cũng chỉ hơi cảm thấy tính cách hắn có chút quái gở mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Sau khi nói xong câu "Tôi nhận ra cô" thì hắn cau mày không nói thêm gì nữa.
Mục Thanh Thanh cố gắng chắp nối các dữ kiện, nhưng không tìm ra manh mối gì, nhưng cái tôi 5173 là tôi giết làm cho nàng hoảng sợ.
"Chúng ta... Đương nhiên quen biết. Nhưng mà... 5173? Trước đây cậu... chẳng nhẽ là đặc công. Ha hả..."
Nghe những câu này nàng lại mẫn cảm theo thói quen nghề nghiệp.
Mục Thanh Thanh hỏi vậy nhưng cũng không nhận được trả lời, nàng xoay người ngồi xuống.
"Chín năm trước đây sao, đúng vậy, chí ít cậu cũng còn biết thời gian. 9 năm trước đây chính xác là năm 1995. Năm ấy... tôi vừa mới làm cảnh sát không lâu, tuổi còn trẻ, cái gì cũng bất chấp, cái gì cũng không hiểu, cả ngày ở cục cảnh sát làm loạn..."
Nàng vỗ vỗ vai Gia Minh, nhớ lại những chuyện của 9 năm trước, nhưng mà đại đa số nàng đã quên rồi.
Những ký ức lâu ngày cuộn thành một đống, cùng với 10 năm trước, 8 năm trước trộn vào nhau, chẳng còn phân biệt được gì nữa:
"Khi đó... Tôi nhớ là em gái tôi thường trộm trang phục cảnh sát của tôi mặc, vì chuyện này mà tôi thường mắng nó... tôi có một người em gái mà cậu cũng biết đó, chính là người trong tấm hình trong ví của tôi... Cũng không biết trước đây cậu có nhìn thấy hay chưa, à, tôi sẽ cho cậu nhìn một lần..."
Nàng lấy cái ví đưa tấm ảnh cho gm xem:
"Nó lúc nhỏ tính tình giống như con trai, hơn nữa lại trọng nghĩa có thừa, khi đó lúc nào cũng muốn làm cảnh sát... Nhưng mà hiện giờ đã 10 năm qua đi..." Nàng khoa tay múa chân một chút, sau đó cười nói: "Nếu cậu quyết tâm, sẽ có một ngày hiểu rõ hết mọi chuyện. Yên tâm, hôm nay đã có tiến bộ rất lớn, nhưng mà khi hiểu rõ đừng có quên tôi là được rồi."
Nói thì nói vậy nhưng mà tới nửa đêm nàng cũng không ngủ được.
Thứ nhất là do phòng mới, mà nghĩ tới chuyện Gia Minh 9 năm trước, rồi có cả chuyện giết người. Lúc đó nàng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ nằm trên giường, nàng lại nghĩ tới chuyện lúc trước Gia Minh cầm một cái xẻng đánh ngất người khác.
Lại còn chuyện Ngân Hổ kia nữa, trước đây hắn không phải là đặc công sát thủ gì đó chứ.
Ánh trăng từ bệ cửa sổ chiếu vào, nàng nằm ở trên giường trằn trọc, đại khái là tới nửa đêm, nàng nghe thấy thanh âm mở cửa.
Là Phương Vũ Tư về nhà.
Lại qua hơn 1 tiếng đồng hồ, nàng vẫn không ngủ được, cho nên đi ra ngoài ban công, từ nơi này nhìn xuống phía dưới, cảnh đêm của cảng Victoria thật mê người.
Lúc này Phương Vũ Tư vẫn ngồi cạnh bể bơi ở sân thượng, hai chân cho vào trong nước, trong tay cầm một chén rượu vang đỏ, hai tai nghe nhạc, rung đùi đắc ý.
Chẳng biết có phải dự cảm hay không, nàng quay đầu mỉm cười, giơ giơ chén rượu:
"Không ngủ được ư? Xuống đây ngồi đi."
Hai phút sau, Mục Thanh Thanh đi tới dưới lầu:
"Lần đầu tiên tới Hồng Kông, mấy ngày hôm nay vẫn có chút không quen."
"Đôi lúc tôi vẫn thấy không quen, cô cũng biết, chúng tôi một năm bốn màu chạy tới chạy lui, không có chỗ ở cố định, ở đâu cũng có cảm giác không phải nhà của mình."
Phương Vũ Tư nâng chén cười:
"Uống rượu không?"
"Không."
"Buổi tối uống một chén rượu vang đỏ sẽ có tác dụng giúp cho giấc ngủ, tôi đi lấy cho cô một chén."