"Gia Minh tuy rằng có luyện qua một chút công phu, thế nhưng vào cái nơi đó, chắc chắn hắn sẽ bị người ta bắt nạt, bên trong dó có thể giết người,... tôi..."
Nói một hồi, đại khái xác định là nói những chuyện này với Linh Tĩnh sẽ không tốt, hắn muốn an ủi, nhưng chung quy vẫn không tìm được lời nói, đành vỗ vỗ vai Linh Tĩnh:
"Ai, vậy... bên phía Giang Hải thì..."
Dường như nghĩ tới cái gì đó hắn nói:
"Ở Ô Hà Lĩnh phải không?"
Tĩnh gật đầu, thấy sắc mặt A Thủy có chút quái dị, sau một hồi lâu mới hỏi:
"Làm sao vậy?"
"Tôi... Tôi đang suy nghĩ..."
A Thủy cau mày, có chút khó khăn:
"Ai, lão đại của chúng tôi... hắn trước đây là người chịu tội thay cho đại ca phải vào tù, mới ra ngoài không lâu, cũng là ở Ô Hà Lĩnh. Năm 2002 hắn mới ra tù, nếu như khoảng thời gian đó Gia Minh có ở bên trong, có một số chuyện hắn chắc sẽ biết. chỉ là... em cũng biết đó, nơi đó là nơi tương đối kiêng kị với lão đại của chúng tôi, hắn không muốn ai nói tới chuyện này, nếu nói tới sẽ giở mặt..."
Cau mày từ chối một lát, lại thấy ánh mắt của Linh Tĩnh đang nhìn mình, hắn vung tay lên:
"Thôi, quan hệ giữa tôi với Gia Minh không tệ, bất cứ giá nào..."
Lão đại của A Thủy tên là Thành Vĩnh Phúc, mọi người gọi hắn là Phúc ca, ba người lái xe đi tới một quán mạt trượt thì mặt trời đã hạ xuống mép chân trời tây.
A Thủy dẫn Linh Tĩnh và Julian đi vào trong, thỉnh thoảng chào hỏi mấy người xung quanh.
Sau khi họ thấy dung mạo của Linh Tĩnh, có không ít người ở xung quanh trêu chọc một phen.
"Thủy ca, mỹ nữ này ở đâu ra vậy?"
"Sao lừa được thế?"
"Định làm cô giáo à?"
"Biến, biến, biến, bạn của tao, nghiêm túc một chút, nếu còn nói lung tung cẩn thận tao cắt mày!"
Xem ra địa vị của hắn tương đối tốt, là người hơi có nhân duyên. Không khí trong quán mạt trượt hơi khó chịu, khi đi tới một phòng tương đối sang trọng, không khí bên trong còn mù mịt khói thuốc hơn.
Cái phòng này chỉ có hai bàn mạt trượt, có một trung niên hơi phúc hậu ngồi ở bên trong, áo mở rộng ngực và bụng.
Lúc này hắn đang híp mắt đánh bài, nhưng cũng không chuyên chú cho lắm.
A Thủy đi tới bên cạnh hắn gọi một tiếng "Phúc ca", hắn mới hơi liếc mắt:
"A Thủy sao, đã tới rồi à? Đợi lát nữa cùng nhau ăn cơm."
"Hôm nay vận may không tệ chứ?"
"Tạm được."
Đáp một câu, hắn lại vùi đầu vào trận chiến tứ phương, cho tới khi qua một ván, hắn mới nhìn Linh Tĩnh và Julian, ngẩng đầu hỏi A Thủy:
"Thế nào? Bạn của mày?"
"A, đúng vậy."
A Thủy có chút do dự, nói:
"Phúc ca, kỳ thực... Hôm nay em có chuyện quan trọng muốn nói với anh một chút..."
"A. Có việc gì cứ nói... A ù rồi!"
Sau một phen hỗn loạn, hắn mới quay đầu lại cười:
"Nói đi, chuyện gì?"
"Chủ yếu là... Khoảng năm 2000 ở Ô Hà Lĩnh, anh có gặp..."
A Thủy đang nói thì có một người ở bên kia đánh bài, Phúc ca phân tâm nhìn sang, lại quay đầu nhíu mày, cắt ngang lời hắn nói:
"Lúc tao đang đánh bài sao lại nói chuyện này?"
Hắn nói vậy làm ba người cùng bàn đều nhìn sang.
Ở bên cạnh xem ra có một người địa vị tương tương với A Thủy, có thể cao hơn một chút xíu mở miệng:
"A Thủy, mày không phải là không biết Phúc ca không thích cái gì..."
"Không phải là không thích..."
Phúc ca liếc mắt nhìn sang nói:
"Tao chính là... Ô Hà Lĩnh... mày rủa tao gặp vận rủi à?"
A Thủy cười cười, trong lúc nhất thời chẳng biết nói gì, Phúc ca nhìn ba người một chút, hắn ở trong tù hơn 10 năm, hình như đây là một chuyện vô cùng kiêng kị đối với hắn:
"Đi ra ngoài đi, chuyện này coi như tao chưa nghe tới."
Đúng vào lúc này, Linh Tĩnh tiến lên một bước:
"Tôi... muốn hỏi ông một người."
Phúc ca kia không vui nhìn nàng, nhưng mà Linh Tĩnh lúc này cũng không coi chuyện này ra gì, nàng mở găng tay cầm một thứ. Mấy tên tiểu đệ ở bàn bên cạnh cũng rời chỗ ngồi đi sang bên này.
Linh Tĩnh mở găng tay, từ bên trong lấy ra một bức ảnh, đưa cho Phúc ca:
"Chỉ là muốn hỏi ông một chút, ông có gặp người này không, hắn tên là, hắn tên..."
"Bảo cô đi ra ngoài cô có nghe thấy không."
Cũng đồng thời, người bên cạnh Phúc ca đã đứng lên.
A Thủy tiến lên một bước cản lại:
"Văn ca, hỏi một chút mà thôi, không cần kích động như vậy chứ?"
A Thủy cùng Văn ca này hiển nhiên là có chút không tốt, bốn người ở bàn bên kia đều là thủ hạ của Văn ca, họ không dám hướng về phía A Thủy nói gì, nhưng thấy đại ca mình khó chịu bèn nhìn Linh Tĩnh và Julian quát:
"Đi ra ngoài đi."
"Lão đại không thích..."
"Bảo các ngươi đi ra ngoài các ngươi không nghe thấy sao..."
Trong những tiếng quát này, một cái bạt tai đột nhiên vang lên, tên quát lớn nhất đã ăn một cái tát, hắn lảo đảo lùi lại hai ba bước.
Phúc ca đứng lên, tâm tình của hắn lúc này dường như có chút không tốt, đã không còn cái tư thế duy ngã độc tôn, đảo mắt nhìn mấy tên tiểu đệ, nói:
"Chúng mày câm miệng lại cho tao!"
Sau đó hít sâu một hơi, cầm bức ảnh nhìn về phía Linh Tĩnh, nói:
"Hắn... có quan hệ gì với cô?"
Linh Tĩnh đứng im ở đó, ánh mắt mênh mang, nói:
"... Hắn là người đàn ông của tôi."