"Đào Đào, ông thương lượng với cháu một chuyện nha, sau này gọi ông là ông nội, không gọi là ông ngoại nữa, nếu vậy thì ngày nào ông cũng mang cháu đi chơi."
"Vì sao?"
"Bởi vì... gọi ông ngoại với ông nội cũng không có gì khác nhau cả, gọi ông nội nghe hay hơn."
"Thế nhưng mẹ con nói ông ngoại chỉ là ông ngoại, không phải ông nội."
Tiểu Đào Đào nắm tay ông ngoại, suy nghĩ một hồi, nói:
"Mẹ nói, ông nội là... bố của bố..."
"Nhưng mà mẹ con giấu bố con đi rồi, hiện giờ không biết hắn ở đâu."
"Bố con đi xa nhà."
"Bỏ Đào Đào đi xa nhà, hắn là bại hoại, chúng ta không cần hắn nữa, Tiểu Đào Đào không cần một người bố như vậy đúng không?"
"Không phải, mẹ nói bố con có việc cần làm, mẹ còn nói bố con là người rất tốt, Đào Đào nhất định sẽ thích bố."
Cuộc nói chuyện này không phải là lần đầu tiên, Trương Kính An cho rằng nếu Nhã Hàm không chịu nói bố của Đào Đào cho Đào Đào nghe, vậy thì sau này để Đào Đào gọi mình là ông nội.
Từ một góc độ nào đó, ôm trùm kinh doanh này cảm thấy rằng, gọi ông nội thân hơn ông ngoại một chút, nguyên nhân có thể là người càng già thì tính càng trẻ con.
Mỗi lần nghe bố mình hao hết tâm trí khuyên bảo con gái mình, Nhã Hàm luôn nhịn không được muốn cười.
Rất may là mình dạy con tốt, con gái thông minh sớm, ở một số vấn đề nó đã biết lý luận, hiện giờ nó vẫn chưa tới ba tuổi, đã có thể miễn cưỡng đếm từ 1 tới 150, còn thường xuyên mang bố mình ra khoe khoang, không biết tính cách này giống mình hay giống hắn.
Nhìn theo bọn họ đi xa, Nhã Hàm bắt chuyện với mẹ hai của mình, sau đó hai người đích thân làm bữa sáng cho ông ngoại và Đào Đào.
Khi làm xong những điều này, sắc trời đã sáng rõ, nàng trở về phòng rửa mặt một nữa, thay quần áo để ra ngoài, cũng trang điểm hơi nhàn nhạt.
Khoảng chừng 7h30 phút, mắt thấy ông cháu đã trở về, Trương Kính An ôm cháu gái, Đào Đào lúc này đang mút một cái kẹo, Nhã Hàm nhìn lại, vừa bực mình lại vừa buồn cười nhíu mày.
"Bố, con đã dặn là sáng sớm không được cho Đào Đào ăn ngọt, sau này Đào Đào chột răng thì làm sao."
Trương Kính An còn chưa kịp nói, Đào Đào đã lắc đầu giải thích:
"Không phải ông ngoại mua cho cond đâu, là dì mua cho con."
"Dì?"
"Lúc ở công việc gặp một học sinh của con."
Trương Kính An nói.
"Học sinh?"
"Dì rất tốt, lại còn rất đẹp."
Nhã Hàm nhéo nhéo khuôn mặt của con gái:
"Cho con ăn kẹo là tốt hả."
"Đào Đào tương lai nhất định có thể xinh đẹp và hấp dẫn hơn cô ấy nhiều."
Trương Kính An cười đùa với cháu gái, thuận miệng nhìn Nhã Hàm nói:
"Là Diệp Linh Tĩnh, mấy năm trước bố cũng gặp một lần, quan hệ của con với cô ấy cũng không tệ. Lúc đó nó gọi con là chị Nhã Hàm, nên bố cũng tương đối có ấn tượng."
"Linh Tĩnh..."
Trong nháy mắt, Nhã Hàm thay đổi sắc mặt, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, một lúc sau mới kịp phản ứng:
"Vậy... Vậy... cô ấy đâu rồi... Bố không mời cô ấy vào đây ngồi ư..."
"Có, nhưng mà nó có việc, nói là chỉ tiện đường đi ngang quan, khi nhận ra bố mới tới chào hỏi. Đào Đào rất thích nó."
"Cô ấy hiện giờ..."
"Nói xong là đi liền, hiện giờ ở đâu làm sao bố biết được... Con làm sao vậy..."
Hắn còn chưa nói hết lời, Nhã Hàm đã vọt tới cạnh cửa, ào ào đi giày, sau đó không cầm túi đã xông ra ngoài.
Trương Kính An và Đào Đào đều sửng sốt một lúc, đã nhiều năm rồi, Nhã Hàm chưa thất thố như vậy...
Lao thẳng ra ngoài đường, chạy thẳng tới công viên, bình thường nàng ra ngoài đều mang giày cao gót, lúc này mới thấy là mình chạy không được tiện cho lắm.
Tuy rằng trong ngày thường cũng có rèn luyện thân thể, nhưng chỉ sau chốc lát, nàng đã thở hổn hển.
Công viên của khu phố này không tính là lớn, người tập thể dục buổi sáng, người tản bộ chỉ nhìn một lượt là hết.
Nàng vừa đi, vừa tìm kiếm hình bóng của Linh Tĩnh, trên đường có không ít người chào nàng, nhưng nàng cũng chỉ thuận miệng chào lại một câu.
Sau khi chạy qua ba cửa hàng, nàng hỏi thăm người khác về hình dáng của Linh Tĩnh.
Cũng may Linh Tĩnh rất xinh đẹp, những người xung quanh có chú ý, cho nên mới hỏi được phương hướng của nàng.
Giày cao gót không tiện, nàng cởi luôn ra cầm trên tay, đi tất chạy như bay, đã nhiều năm rồi nàng không làm chuyện này.
Tuy rằng Linh Tĩnh đã trở về, nàng cũng không liên lạc ngay lập tức, nhưng bây giờ nghĩ lại, mới thấy càng nên liên lạc sớm bao nhiêu càng tốt bây nhiêu, nếu chậm, sự tình sẽ không tốt với nàng... Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Lao khỏi khu biệt thự là tới một con đường, đây là khu vực phố xá sầm uất, dòng người đi lại rất nhiều.
Có rất nhiều người ngoái đầu nhìn cô gái dung mạo xuất chúng, tay cầm một đôi dép cao gót, chạy thở hổn hển.
Lúc này nàng chẳng quan tâm tới người khác nghĩ gì, lúc qua một ngã tư đường, thấy hi vọng tìm được Linh Tĩnh chỉ là xa vời, nên chỉ ôm hi vọng cuối cùng.
Nàng mang theo giày cao gót, đi nhanh về phía trước, cuối cùng ở đầu một con đường, nàng nhận ra một bóng người quen thuộc trong đám người.
"Linh Tĩnh!"
Nàng gọi một tiếng, nhanh chóng đuổi theo, nàng lao qua đường, đột nhiên nghe kít một tiếng, một chiếc xe ô tô đang lao tới.
Thân hình nàng hơi nghiêng, ngã lăn trên đất.
Chiếc xe con ngừng lại ngay sát người nàng, may mà không đụng vào, nhưng mà những người khác bị dọa táng đởm.
Chuyện xảy ra làm mọi người trên đường đều tập trung lại, mấy người đàn ông đại khái còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, đều tới đây hỏi nàng thế nào.
Nàng lắc đầu, chuẩn bị nhặt giầy lên, mới hiện trong đám người, có một thân ảnh đang đi tới, người đó cũng nhận ra nàng.
"Chị, chị Nhã Hàm... Chị không sao chứ..."
"Linh Tĩnh..."
Nàng nhìn thiếu nữ trước mặt, thấy nàng vừa hoảng hốt vừa tiều tụy, ánh mắt sưng đỏ giống như là mới khóc.
Nhã Hàm đứng lên, nở một nụ cười:
"Chị không sao... Cuối cùng cũng tìm được em..."
"Chị Nhã Hàm..."
"Không phải là... Ngay cả chị em cũng không muốn gặp đấy chứ..."