Về việc Phương Vũ Tư đột nhiên rời đi, trong lòng Mục Thanh Thanh cũng cảm thấy hơi có chút kỳ quái, ngày hôm trước còn quyết định là ở lại với Gia Minh, không theo người đại diện rời đi, ai ngờ vừa quay đầu đã bỏ rơi Gia Minh rồi.
Hơn nữa bên Mộc Tra cũng có chút cổ quái, chuyện Phương Vũ Tư và Gia Minh cũng có điểm nghi vấn, trên lý thuyết mà nói, người chết thì cảnh sát phải lao vào điều tra, dù cho đó có là một nhóm người nhập cảnh trái phép, bọn lính đánh thuê cùng hung cực ác đi nữa, cũng phải điều tra cho rõ chân tướng sự việc.
Nếu như Gia Minh không phối hợp điều tra, thì chuyện này đương nhiên phải rời nên người của Gia Minh.
Nào ngờ họ chỉ lấy lời khai một cách đơn giản, cho dù như thế nào thì chuyện cũng có sự không bình thường.
Đương nhiên, nếu như cần có sự giải thích khiên cưỡng thì đương nhiên là có.
Phương Vũ Tư dù sao cũng là một cô gái bình thường, người có địa vị lá gan thường nhỏ, lúc trước có thể khí phách ở lại, sau đó trải qua chuyện bắt cóc kinh tâm động phách, cho dù có chỗ dựa lớn tới mấy cũng phải sợ.
Dưới tình huống này, nàng ta không có cách nào chiếu cố cho Gia Minh được nữa, chỉ còn cách rời đi một mình.
Đây là lý do có thể giải thích cho chuyện này.
Về phương diện khác, Phương Vũ Tư cũng có bối cảnh riêng, nàng tìm người đến giúp mình, cho nên cảnh sát bên này muốn điều tra chắc chắn sẽ gặp khó khăn. Hồng Kông có đủ loại hắc bang, nếu hiện giờ đã động tới Mân Côn, thì cũng có thể chọc tới người khác.
Lùi một bước, Phương Vũ Tư sẽ không có chuyện gì, nếu như còn ở lại Hồng Kông, một khi xảy ra chuyện, với danh tiếng và địa vị của nàng ta hiện nay, bên cảnh sát không thể nào chịu nổi.
Sau đó, Mộc Tra quyết định truy xét lai lịch nhóm bắt cóc, còn về chuyện Phương Vũ Tư chỉ giải quyết một cách qua loa mà thôi.
Cho dù như thế nào, Phương Vũ Tư đã rất tốt đối với Gia Minh rồi, sau khi nàng tới Giang Hải, nàng còn cho Gia Minh ở lại biệt thự, đồng thời ngàn vạn lần dặn dò Mục Thanh Thanh là phải mang Gia Minh đến Giang Hải, khi nàng biểu diễn thì tới tham gia... mà Mục Thanh Thanh lúc này thì đang lo lắng cho sự an toàn của Gia Minh.
Lấy hiện nay tình thế mà nói, Mân Côn chắc đã điên vì cái chết của con trai, hắn không những chỉ truy tìm nơi trốn của Cường ngốc, mà ngay cả bên Đại Phi, Phương Vũ Tư, Gia Minh cũng không chịu buông tha.
Trước đây hắn cũng có chút thế lực, hiện giờ hắn bỏ trốn bên cảnh sát không cách nào tìm được. Ở phía trên không có chuẩn bị sẵn sàng chuyện dẹp Hòa Nghĩa Thắng, cho nên còn phải kéo dài thêm một thời gian nữa.
Mục Thanh Thanh ở đây không quen ai, nhưng mà, Mộc Tra cũng rất là chiếu cố, nàng còn chưa đi tìm hắn, hắn đã cho người mang một cái chìa khóa và địa chỉ tới.
"Bên Tiêm Sa có một căn nhà, thiết bị không tốt như căn biệt thự của Phương tiểu thư, nhưng mà có người bảo vệ, hiện giờ Mân Côn đang động thủ, cô tốt nhất mang hắn tới đó ở mấy hôm.
Mọi người đều là người mình, tôi cũng không khách sáo gì cả, đội trưởng Mục không hiểu hết tình hình của Mân Côn.
Gia Minh đã bị uy hiếp, có người bảo vệ là thích hợp nhất, tôi không sắp xếp cho cô qua đó, đương nhiên vì chuyện của Vi Chí Cường cho nên chúng tôi cần cô hợp tác."
Chuyện này Mộc Tra làm rất tốt, thực ra khi Mục Thanh Thanh mang theo Gia Minh tới Hồng Kông, có không ít người đã suy đoán, Gia Minh là bạn trai của nàng. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Mộc Tra vốn cũng không muốn người ngoài can thiệp vào vụ án của hắn, nhưng do chuyện lựu đạn mới để cho Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng gia nhập.
Trên thực tế hai người này cũng có một chút nghiên cứu về tên Cường ngốc kia, việc liên quan tới bang phái xã hội đen Hòa Nghĩa Thắng họ không giúp được nhiều.
Hôm nay hắn cho Mục Thanh Thanh một cái thể diện, lại uyển chuyển hợp tình hợp lý, có lẽ đây là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai bên.
Đương nhiên, Mộc Tra cũng không cần nhiều tâm tư như vậy, bởi Mục Thanh Thanh thường hay bực bội về những chuyện quá mức nghiêm túc của hắn cho nên hắn mới đồng ý.
Kể từ sau khi Phương Vũ Tư tới Giang Hải, Mục Thanh Thanh lập tức dẫn Gia Minh tới căn nhà kia, ở đây được mấy hôm thì vụ án bắt đầu phức tạp, thái độ và bố cục của bên Mộc Tra bắt đầu mơ hồ không rõ.
Vốn nàng muốn Gia Minh tới đây khám bệnh, nhưng từ khi gặp Phương Vũ Tư, bệnh tình của Gia Minh đã tốt hẳn lên.
Cho tới bây giờ, Gia Minh cũng đã bị kéo vào vụ bắt cóc báo thù., nàng lại biến thành một bảo mẫu ngồi không ăn bám, điều duy nhất có thể an ủi là, cơm do Gia Minh nấu mùi vị không tệ.
"... Ai, chuyện của tôi dù sao cũng đang loạn, mang cậu tới Hồng Kông đúng là một sai lầm, nhưng mà... tình hình của cậu bây giờ rất tốt, rốt cục là cậu đang ở trạng thái nào vậy, nói cho tôi biết đi, để tôi còn chuẩn bị tâm lý..."
Đây là một căn nhà trọ ở khu Tiêm Sa, thiết bị lắp đặt tương đối đơn giản, ánh đèn hơi sáng, hai người ngồi quanh bàn ăn cơm. Mục Thanh Thanh thuận miệng nói nói mấy câu, có chút bực tức… hai người đã sống chung được nửa năm rồi, thỉnh thoảng cũng có một số tình huống không ổn.
Xưa nay nàng không phải là người thích oán giận, nhưng mà đoạn thời gian ở bên kia Gia Minh cơ bản là im lặng, cho nên nàng mới bực tức, trông hắn giống như là một người thụ động. Lúc này Gia Minh cũng ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút.
"Trạng thái... cũng không tệ lắm."
"Được rồi? Trước đây cậu đang nghĩ gì vậy..."
Gia Minh lắc đầu. Mục Thanh Thanh có chút buồn bực.
"Thời gian trước đây vì sao cậu lại trầm mặc ít nói?"
"Vì chưa nhớ ra được?"
"Có một số việc không biết."
"Ác."
Cái tấm phim chụp não bộ quỷ dị của Gia Minh khiến cho nàng rất bất đắc dĩ, nhưng giờ chuyện ở Hồng Kông đang rối tinh rối mù, nàng cũng chỉ thừa nhận mình bất lực.
Nếu như có biện pháp làm xong, trở về Giang Hải thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, tất cả sẽ đâu vào đấy, chuyện này nàng tương đối tự tin.
Nàng đã làm cảnh sát nhiều năm ... nên ghét nhất là chuyện không có đầu mối, bế tắc.
Cứ như vậy, mang tâm tình có chút hối hận, nên tối hôm đó ngủ được không được ngon, tầm khoảng 11h, nàng thức dậy, phủ thêm áo khoác ra khỏi phòng.
Gia Minh đang ngồi một chỗ tối đen như mực, im ắng, nhìn lên tường, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ thành phố lúc này đang nhuốm màu hồng tía, chính là lúc náo nhiệt nhất.
Có thể tìm một người để kết hôn rồi.
Một ý nghĩ vô lực xuất hiện trong đầu nàng, đây là lần đầu tiên nàng chính thức nghĩ tới chuyện này, nàng nhìn sang căn phòng của Gia Minh, sau khi hắn tỉnh táo lại, có lẽ cũng không ngốc nghếch như bây giờ đâu, nghĩ như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy có chút mất mác.
Về việc Phương Vũ Tư đột nhiên rời đi, trong lòng Mục Thanh Thanh cũng cảm thấy hơi có chút kỳ quái, ngày hôm trước còn quyết định là ở lại với Gia Minh, không theo người đại diện rời đi, ai ngờ vừa quay đầu đã bỏ rơi Gia Minh rồi.
Hơn nữa bên Mộc Tra cũng có chút cổ quái, chuyện Phương Vũ Tư và Gia Minh cũng có điểm nghi vấn, trên lý thuyết mà nói, người chết thì cảnh sát phải lao vào điều tra, dù cho đó có là một nhóm người nhập cảnh trái phép, bọn lính đánh thuê cùng hung cực ác đi nữa, cũng phải điều tra cho rõ chân tướng sự việc.
Nếu như Gia Minh không phối hợp điều tra, thì chuyện này đương nhiên phải rời nên người của Gia Minh.
Nào ngờ họ chỉ lấy lời khai một cách đơn giản, cho dù như thế nào thì chuyện cũng có sự không bình thường.
Đương nhiên, nếu như cần có sự giải thích khiên cưỡng thì đương nhiên là có.
Phương Vũ Tư dù sao cũng là một cô gái bình thường, người có địa vị lá gan thường nhỏ, lúc trước có thể khí phách ở lại, sau đó trải qua chuyện bắt cóc kinh tâm động phách, cho dù có chỗ dựa lớn tới mấy cũng phải sợ.
Dưới tình huống này, nàng ta không có cách nào chiếu cố cho Gia Minh được nữa, chỉ còn cách rời đi một mình.
Đây là lý do có thể giải thích cho chuyện này.
Về phương diện khác, Phương Vũ Tư cũng có bối cảnh riêng, nàng tìm người đến giúp mình, cho nên cảnh sát bên này muốn điều tra chắc chắn sẽ gặp khó khăn. Hồng Kông có đủ loại hắc bang, nếu hiện giờ đã động tới Mân Côn, thì cũng có thể chọc tới người khác.
Lùi một bước, Phương Vũ Tư sẽ không có chuyện gì, nếu như còn ở lại Hồng Kông, một khi xảy ra chuyện, với danh tiếng và địa vị của nàng ta hiện nay, bên cảnh sát không thể nào chịu nổi.
Sau đó, Mộc Tra quyết định truy xét lai lịch nhóm bắt cóc, còn về chuyện Phương Vũ Tư chỉ giải quyết một cách qua loa mà thôi.Cho dù như thế nào, Phương Vũ Tư đã rất tốt đối với Gia Minh rồi, sau khi nàng tới Giang Hải, nàng còn cho Gia Minh ở lại biệt thự, đồng thời ngàn vạn lần dặn dò Mục Thanh Thanh là phải mang Gia Minh đến Giang Hải, khi nàng biểu diễn thì tới tham gia... mà Mục Thanh Thanh lúc này thì đang lo lắng cho sự an toàn của Gia Minh.
Lấy hiện nay tình thế mà nói, Mân Côn chắc đã điên vì cái chết của con trai, hắn không những chỉ truy tìm nơi trốn của Cường ngốc, mà ngay cả bên Đại Phi, Phương Vũ Tư, Gia Minh cũng không chịu buông tha.
Trước đây hắn cũng có chút thế lực, hiện giờ hắn bỏ trốn bên cảnh sát không cách nào tìm được. Ở phía trên không có chuẩn bị sẵn sàng chuyện dẹp Hòa Nghĩa Thắng, cho nên còn phải kéo dài thêm một thời gian nữa.
Mục Thanh Thanh ở đây không quen ai, nhưng mà, Mộc Tra cũng rất là chiếu cố, nàng còn chưa đi tìm hắn, hắn đã cho người mang một cái chìa khóa và địa chỉ tới.
"Bên Tiêm Sa có một căn nhà, thiết bị không tốt như căn biệt thự của Phương tiểu thư, nhưng mà có người bảo vệ, hiện giờ Mân Côn đang động thủ, cô tốt nhất mang hắn tới đó ở mấy hôm.
Mọi người đều là người mình, tôi cũng không khách sáo gì cả, đội trưởng Mục không hiểu hết tình hình của Mân Côn.
Gia Minh đã bị uy hiếp, có người bảo vệ là thích hợp nhất, tôi không sắp xếp cho cô qua đó, đương nhiên vì chuyện của Vi Chí Cường cho nên chúng tôi cần cô hợp tác."
Chuyện này Mộc Tra làm rất tốt, thực ra khi Mục Thanh Thanh mang theo Gia Minh tới Hồng Kông, có không ít người đã suy đoán, Gia Minh là bạn trai của nàng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Mộc Tra vốn cũng không muốn người ngoài can thiệp vào vụ án của hắn, nhưng do chuyện lựu đạn mới để cho Mục Thanh Thanh và Đinh Hùng gia nhập.
Trên thực tế hai người này cũng có một chút nghiên cứu về tên Cường ngốc kia, việc liên quan tới bang phái xã hội đen Hòa Nghĩa Thắng họ không giúp được nhiều.
Hôm nay hắn cho Mục Thanh Thanh một cái thể diện, lại uyển chuyển hợp tình hợp lý, có lẽ đây là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai bên.
Đương nhiên, Mộc Tra cũng không cần nhiều tâm tư như vậy, bởi Mục Thanh Thanh thường hay bực bội về những chuyện quá mức nghiêm túc của hắn cho nên hắn mới đồng ý.
Kể từ sau khi Phương Vũ Tư tới Giang Hải, Mục Thanh Thanh lập tức dẫn Gia Minh tới căn nhà kia, ở đây được mấy hôm thì vụ án bắt đầu phức tạp, thái độ và bố cục của bên Mộc Tra bắt đầu mơ hồ không rõ.
Vốn nàng muốn Gia Minh tới đây khám bệnh, nhưng từ khi gặp Phương Vũ Tư, bệnh tình của Gia Minh đã tốt hẳn lên.
Cho tới bây giờ, Gia Minh cũng đã bị kéo vào vụ bắt cóc báo thù., nàng lại biến thành một bảo mẫu ngồi không ăn bám, điều duy nhất có thể an ủi là, cơm do Gia Minh nấu mùi vị không tệ.
"... Ai, chuyện của tôi dù sao cũng đang loạn, mang cậu tới Hồng Kông đúng là một sai lầm, nhưng mà... tình hình của cậu bây giờ rất tốt, rốt cục là cậu đang ở trạng thái nào vậy, nói cho tôi biết đi, để tôi còn chuẩn bị tâm lý..."
Đây là một căn nhà trọ ở khu Tiêm Sa, thiết bị lắp đặt tương đối đơn giản, ánh đèn hơi sáng, hai người ngồi quanh bàn ăn cơm. Mục Thanh Thanh thuận miệng nói nói mấy câu, có chút bực tức… hai người đã sống chung được nửa năm rồi, thỉnh thoảng cũng có một số tình huống không ổn.
Xưa nay nàng không phải là người thích oán giận, nhưng mà đoạn thời gian ở bên kia Gia Minh cơ bản là im lặng, cho nên nàng mới bực tức, trông hắn giống như là một người thụ động. Lúc này Gia Minh cũng ngẩng đầu lên, suy nghĩ một chút.
"Trạng thái... cũng không tệ lắm."
"Được rồi? Trước đây cậu đang nghĩ gì vậy..."
Gia Minh lắc đầu. Mục Thanh Thanh có chút buồn bực.
"Thời gian trước đây vì sao cậu lại trầm mặc ít nói?"
"Vì chưa nhớ ra được?"
"Có một số việc không biết."
"Ác."
Cái tấm phim chụp não bộ quỷ dị của Gia Minh khiến cho nàng rất bất đắc dĩ, nhưng giờ chuyện ở Hồng Kông đang rối tinh rối mù, nàng cũng chỉ thừa nhận mình bất lực.
Nếu như có biện pháp làm xong, trở về Giang Hải thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp, tất cả sẽ đâu vào đấy, chuyện này nàng tương đối tự tin.
Nàng đã làm cảnh sát nhiều năm ... nên ghét nhất là chuyện không có đầu mối, bế tắc.
Cứ như vậy, mang tâm tình có chút hối hận, nên tối hôm đó ngủ được không được ngon, tầm khoảng 11h, nàng thức dậy, phủ thêm áo khoác ra khỏi phòng.
Gia Minh đang ngồi một chỗ tối đen như mực, im ắng, nhìn lên tường, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ thành phố lúc này đang nhuốm màu hồng tía, chính là lúc náo nhiệt nhất.
Có thể tìm một người để kết hôn rồi.
Một ý nghĩ vô lực xuất hiện trong đầu nàng, đây là lần đầu tiên nàng chính thức nghĩ tới chuyện này, nàng nhìn sang căn phòng của Gia Minh, sau khi hắn tỉnh táo lại, có lẽ cũng không ngốc nghếch như bây giờ đâu, nghĩ như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy có chút mất mác.