Lúc chạy tới khu nhà kia, thấy bốn người Cường ngốc từ trên lầu chạy xuống, vội vội vàng vàng lên xe.
Mục Thanh Thanh nhìn tình hình xung quanh một chút, nhặt một hòn đá ở dưới đất, chạy tới khoảng hơn 10 mét thì thấy tiếng động cơ ô tô vang lên.
Nàng đứng trong bóng tối của con đường, sau một lát, chiếc xe gào thét lao ra, lúc đang định ngoặt tay tái thì Mục Thanh Thanh cầm hòn đá ném tới, đập thẳng vào cửa kính phía trước.
Dưới tác dụng của lực, cửa kính phía trước vỡ tan.
Chiếc xe con phanh lại, quay đầu, đâm thẳng vào hai gốc cây bên đường, cửa thủy tinh nát bấy.
Cắn răng định lao ra, nhưng mà chưa kịp định hình thì đạn từ trong xe đã rít lên, Mục Thanh Thanh trốn sau một thân cây, hít sâu một hơi, nói:
"Vi Chí Cường, ngươi trốn không thoát đâu!"
"Con mẹ mày!"
Trả lời nàng chỉ là một tiếng chửi.
Đạn cứ rít lên liên tiếp, Mục Thanh Thanh cuộn mình lăn vài vòng dưới đất, ôm đầu trốn sau một cây đại thụ, tiếng đạn phốc phốc phốc phốc xẹt qua bên người.
Mắt thấy chiếc xe con quay đầu lao lên đường định đi, trên tay của nàng không súng, lúc nãy không bị thương cũng là may mắn, cho nên nàng không còn cách nào cản lại cả.
Trên đường đèn sáng, ở trong rừng cây coi như an toàn, mắt thấy chiếc xe con lao đi, nàng tiến lên vài bước, nhìn thấy chiếc xe con đang định rẽ sang một con đường khác.
Nhưng mới tới ngã ba, có một chiếc xe màu đen ... từ bên cạnh vọt ra, chắn ngay trên đường, Mục Thanh Thanh thở dài một hơi.
"Cuối cùng thì cũng gặp..."
Trong lòng nghĩ như vậy, chiếc xe con kia mở cửa, có mấy người trên xe bước xuống, trong tay mang súng tự động, áp sát đám người Cường ngốc, sau đó tiếng súng vang khắp bầu trời đêm.
Trong màn đêm tiếng súng từ rất xa truyền đến, đám người Mộc Tra chia làm mấy đường, đang lao từ hướng nhà xưởng kia tới đây, vì vậy mà gặp Mục Thanh Thanh.
Lúc này mùa hè, mọi người ăn mặc tương đối phong thanh, Mục Thanh Thanh bề ngoài chật vật cũng chẳng giáu được, trên người dính đầy bùn đất, cũng may là chỉ bị xước da, chứ không bị thương nặng gì. Sau khi gặp 5,6 người Mộc Tra, thấy Đinh Hùng cũng tới đây, mấy người khác tản ra xung quanh đề phòng. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Mộc Tra nhíu mày khi nghe tiếng súng từ rất xa vọng tới:
" Đám người Vi Chí Cường này quá kiêu ngạo... Đội trưởng Mục, bọn họ có bao nhiêu người?"
"Không chỉ có Vi Chí Cường."
Mục Thanh Thanh cố gắng điều chỉnh hô hấp:
"Lúc nãy còn có ... một nhóm người khác tới đây, hiện giờ bọn họ đang đuổi giết Vi Chí Cường, đều dùng vũ khí hạng nặng..."
Nói đến đây, nàng ngẩn người, nhìn Mộc Tra và Đinh Hùng nói:
"Là Mân Côn..."
"Điên rồi..."
Mộc Tra cười lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy bộ đàm:
"Mọi người chú ý, đám người Mân Côn cũng tới, hỏa lực rất mạnh..."
Hắn còn chưa nói xong, đã có người hô lên:
"A Văn trúng đạn rồi, có tập kích, bọn họ tiến tới chỗ chúng tôi..."
Cùng lúc đó, ở một khu vực khác, Mân Côn và Tô Lạp Phổ xuống xe.
"Tìm được Cường ngốc rồi... đúng là trùng hợp..."
Hai người nhìn nhau nói:
"Vậy thì giải quyết cả thể..."
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Tô Lạp Phổ cầm điếu thuốc trong tay ném xuống, sau đó dùng giày da dẫm nát.
Sự tình bây giờ phát triển rất nhanh, nhanh tới mức không kịp ngẫm nghĩ, trong mấy phút ngắn ngủi, họ mới phát hiện không chì mình đuổi giết Vi Chí Cường, mà còn có cả Tổ trọng án.
Tuy rằng đám Mộc Tra được huấn luyện đầy đủ, có mấy người còn ở trong đội Phi Hổ điều tới, thế nhưng hỏa lực của họ mạnh hơn, cho nên bị đánh cho tan tác.
Lúc này theo Mân Côn và Tô Lạp Phổ tới đây, ngoại trừ những phần tử tinh nhuệ đi theo Mân Côn, còn có ... nhóm lính đánh thuê đã được khảo nghiệm qua sinh tử. Dưới sự phối hợp của họ, cho dù có phải chống lại đội Phi Hổ, họ cũng làm được.
Qua mấy phút, mấy tổ trọng án tập hợi lại ở chỗ nhà xưởng bỏ hoang, trên người họ toàn là bụi đất, có người còn có máu, ba người đã chết, bốn người bị thương.
" ... Mân Côn đã điên rồi..."
"Tiếp viện sao còn chưa tới..."
"Đã gọi họ rồi..."
Để tránh làm bia ngắm cho đám ở bên ngoài, bọn họ không dám bật đèn, trong bóng tối có người rên rỉ, có người đụng phải thứ gì đó, hung hăng mắng một tiếng, đột nhiên tiếng súng vang lên, cửa cổ vỡ tan.
Sau đó, hai bên điên cuồng nổ súng, tia đạn bắn khắp nơi trong phòng, một cái thùng thủy tinh bị bắn vỡ, bên trong có một thứ nước chảy ra, một gã cảnh sát bị trượt chân ngã đập đầu ề phía sau. Ùng ùng, bên ngoài nhà xưởng vẫn vang lên tiếng súng.
"Phải tìm cách xông ra..."
Mục Thanh Thanh tựa ở bên tường nói, đột nhiên, có một tiếng động lớn ... từ phía khác vang lên.
"Không được nhúc nhích ---- "
"Không được nhúc nhích!"
"Buông súng buông súng buông súng..."
Cái nhà xưởng này có vài gian phòng, Mộc Tra đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy ở bên ngoài có mấy người cầm súng đang giằng co.
Bên trong có cả đám người Vi Chí Cường, hắn và đồng bọn đang cầm súng nhắm thẳng vào đầu một cảnh sát, đám người Mộc Tra dùng súng nhắm vào bọn họ.
Dưới tình hình này, không ai dám bóp có, hai bên giằng co một lúc, một gã đồng bọn phía sau Vi Chí Cường dùng súng nhắm ngay vào gáy hắn.
"Buông súng."
Người kia hô hấp dồn dập, nói:
"Cường ca, anh và Thắng ca bỏ súng xuống đi."
Biến hóa này giống y như trong phim, Mục Thanh Thanh hướng ra ngoài cửa sổ nổ hai phát súng, đưa mắt nhìn sang bên kia, chỉ nghe Vi Chí Cường nói:
"Tiểu Bạch, tao coi mày là anh em, mày lại bán đứng tao..."
"Ai bị bán đứng trong phim cũng nói như vậy."
Tiểu Bạch thở ra một hơi:
"Xin lỗi, Cường ca, tôi là cảnh sát, anh buông súng đi."
Bên ngoài lại có tiếng súng vang lên, tia lửa bắn tứ tung, Vi Chí Cường buông súng nở nụ cười:
"Bắt tao thì thế nào, Mân Côn điên rồi, chúng ta chẳng ai chạy thoát cả."
Đây là sự thực, không ai lên tiếng trả lời, lúc trước theo hắn tới đây có 4 người, một người đã chết.
Mộc Tra còng tay Cường ngốc và A Thắng, nhìn Tiểu Bạch nói:
"Hoan nghênh về đơn vị"
Mục Thanh Thanh quan sát ánh lửa bên ngoài, trong lòng trở nên nghi hoặc. Mộc Tra an bài nằm vùng, vậy rõ ràng hắn biết tung tích của Cường ngốc, tại sao lại không nói. Hắn rốt cục muốn làm gì.
Hiện giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này, trong lòng nàng ấn định mấy điểm nghi vấn, mắt thấy Mộc Tra quay người lại, mới đi được một bước, thì một viên đạn lạc bắn thẳng vào trong xưởng, đập trúng một cái máy, bắn thẳng vào hạ bộ hắn. Hắn che người, từ từ ngã xuống.
Lúc chạy tới khu nhà kia, thấy bốn người Cường ngốc từ trên lầu chạy xuống, vội vội vàng vàng lên xe.
Mục Thanh Thanh nhìn tình hình xung quanh một chút, nhặt một hòn đá ở dưới đất, chạy tới khoảng hơn 10 mét thì thấy tiếng động cơ ô tô vang lên.
Nàng đứng trong bóng tối của con đường, sau một lát, chiếc xe gào thét lao ra, lúc đang định ngoặt tay tái thì Mục Thanh Thanh cầm hòn đá ném tới, đập thẳng vào cửa kính phía trước.
Dưới tác dụng của lực, cửa kính phía trước vỡ tan.
Chiếc xe con phanh lại, quay đầu, đâm thẳng vào hai gốc cây bên đường, cửa thủy tinh nát bấy.
Cắn răng định lao ra, nhưng mà chưa kịp định hình thì đạn từ trong xe đã rít lên, Mục Thanh Thanh trốn sau một thân cây, hít sâu một hơi, nói:
"Vi Chí Cường, ngươi trốn không thoát đâu!"
"Con mẹ mày!"
Trả lời nàng chỉ là một tiếng chửi.
Đạn cứ rít lên liên tiếp, Mục Thanh Thanh cuộn mình lăn vài vòng dưới đất, ôm đầu trốn sau một cây đại thụ, tiếng đạn phốc phốc phốc phốc xẹt qua bên người.
Mắt thấy chiếc xe con quay đầu lao lên đường định đi, trên tay của nàng không súng, lúc nãy không bị thương cũng là may mắn, cho nên nàng không còn cách nào cản lại cả.
Trên đường đèn sáng, ở trong rừng cây coi như an toàn, mắt thấy chiếc xe con lao đi, nàng tiến lên vài bước, nhìn thấy chiếc xe con đang định rẽ sang một con đường khác.
Nhưng mới tới ngã ba, có một chiếc xe màu đen ... từ bên cạnh vọt ra, chắn ngay trên đường, Mục Thanh Thanh thở dài một hơi.
"Cuối cùng thì cũng gặp..."
Trong lòng nghĩ như vậy, chiếc xe con kia mở cửa, có mấy người trên xe bước xuống, trong tay mang súng tự động, áp sát đám người Cường ngốc, sau đó tiếng súng vang khắp bầu trời đêm.
Trong màn đêm tiếng súng từ rất xa truyền đến, đám người Mộc Tra chia làm mấy đường, đang lao từ hướng nhà xưởng kia tới đây, vì vậy mà gặp Mục Thanh Thanh.
Lúc này mùa hè, mọi người ăn mặc tương đối phong thanh, Mục Thanh Thanh bề ngoài chật vật cũng chẳng giáu được, trên người dính đầy bùn đất, cũng may là chỉ bị xước da, chứ không bị thương nặng gì. Sau khi gặp 5,6 người Mộc Tra, thấy Đinh Hùng cũng tới đây, mấy người khác tản ra xung quanh đề phòng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vnMộc Tra nhíu mày khi nghe tiếng súng từ rất xa vọng tới:
" Đám người Vi Chí Cường này quá kiêu ngạo... Đội trưởng Mục, bọn họ có bao nhiêu người?"
"Không chỉ có Vi Chí Cường."
Mục Thanh Thanh cố gắng điều chỉnh hô hấp:
"Lúc nãy còn có ... một nhóm người khác tới đây, hiện giờ bọn họ đang đuổi giết Vi Chí Cường, đều dùng vũ khí hạng nặng..."
Nói đến đây, nàng ngẩn người, nhìn Mộc Tra và Đinh Hùng nói:
"Là Mân Côn..."
"Điên rồi..."
Mộc Tra cười lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy bộ đàm:
"Mọi người chú ý, đám người Mân Côn cũng tới, hỏa lực rất mạnh..."
Hắn còn chưa nói xong, đã có người hô lên:
"A Văn trúng đạn rồi, có tập kích, bọn họ tiến tới chỗ chúng tôi..."
Cùng lúc đó, ở một khu vực khác, Mân Côn và Tô Lạp Phổ xuống xe.
"Tìm được Cường ngốc rồi... đúng là trùng hợp..."
Hai người nhìn nhau nói:
"Vậy thì giải quyết cả thể..."
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Tô Lạp Phổ cầm điếu thuốc trong tay ném xuống, sau đó dùng giày da dẫm nát.
Sự tình bây giờ phát triển rất nhanh, nhanh tới mức không kịp ngẫm nghĩ, trong mấy phút ngắn ngủi, họ mới phát hiện không chì mình đuổi giết Vi Chí Cường, mà còn có cả Tổ trọng án.
Tuy rằng đám Mộc Tra được huấn luyện đầy đủ, có mấy người còn ở trong đội Phi Hổ điều tới, thế nhưng hỏa lực của họ mạnh hơn, cho nên bị đánh cho tan tác.
Lúc này theo Mân Côn và Tô Lạp Phổ tới đây, ngoại trừ những phần tử tinh nhuệ đi theo Mân Côn, còn có ... nhóm lính đánh thuê đã được khảo nghiệm qua sinh tử. Dưới sự phối hợp của họ, cho dù có phải chống lại đội Phi Hổ, họ cũng làm được.
Qua mấy phút, mấy tổ trọng án tập hợi lại ở chỗ nhà xưởng bỏ hoang, trên người họ toàn là bụi đất, có người còn có máu, ba người đã chết, bốn người bị thương.
" ... Mân Côn đã điên rồi..."
"Tiếp viện sao còn chưa tới..."
"Đã gọi họ rồi..."
Để tránh làm bia ngắm cho đám ở bên ngoài, bọn họ không dám bật đèn, trong bóng tối có người rên rỉ, có người đụng phải thứ gì đó, hung hăng mắng một tiếng, đột nhiên tiếng súng vang lên, cửa cổ vỡ tan.
Sau đó, hai bên điên cuồng nổ súng, tia đạn bắn khắp nơi trong phòng, một cái thùng thủy tinh bị bắn vỡ, bên trong có một thứ nước chảy ra, một gã cảnh sát bị trượt chân ngã đập đầu ề phía sau. Ùng ùng, bên ngoài nhà xưởng vẫn vang lên tiếng súng.
"Phải tìm cách xông ra..."
Mục Thanh Thanh tựa ở bên tường nói, đột nhiên, có một tiếng động lớn ... từ phía khác vang lên.
"Không được nhúc nhích ---- "
"Không được nhúc nhích!"
"Buông súng buông súng buông súng..."
Cái nhà xưởng này có vài gian phòng, Mộc Tra đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy ở bên ngoài có mấy người cầm súng đang giằng co.
Bên trong có cả đám người Vi Chí Cường, hắn và đồng bọn đang cầm súng nhắm thẳng vào đầu một cảnh sát, đám người Mộc Tra dùng súng nhắm vào bọn họ.
Dưới tình hình này, không ai dám bóp có, hai bên giằng co một lúc, một gã đồng bọn phía sau Vi Chí Cường dùng súng nhắm ngay vào gáy hắn.
"Buông súng."
Người kia hô hấp dồn dập, nói:
"Cường ca, anh và Thắng ca bỏ súng xuống đi."
Biến hóa này giống y như trong phim, Mục Thanh Thanh hướng ra ngoài cửa sổ nổ hai phát súng, đưa mắt nhìn sang bên kia, chỉ nghe Vi Chí Cường nói:
"Tiểu Bạch, tao coi mày là anh em, mày lại bán đứng tao..."
"Ai bị bán đứng trong phim cũng nói như vậy."
Tiểu Bạch thở ra một hơi:
"Xin lỗi, Cường ca, tôi là cảnh sát, anh buông súng đi."
Bên ngoài lại có tiếng súng vang lên, tia lửa bắn tứ tung, Vi Chí Cường buông súng nở nụ cười:
"Bắt tao thì thế nào, Mân Côn điên rồi, chúng ta chẳng ai chạy thoát cả."
Đây là sự thực, không ai lên tiếng trả lời, lúc trước theo hắn tới đây có 4 người, một người đã chết.
Mộc Tra còng tay Cường ngốc và A Thắng, nhìn Tiểu Bạch nói:
"Hoan nghênh về đơn vị"
Mục Thanh Thanh quan sát ánh lửa bên ngoài, trong lòng trở nên nghi hoặc. Mộc Tra an bài nằm vùng, vậy rõ ràng hắn biết tung tích của Cường ngốc, tại sao lại không nói. Hắn rốt cục muốn làm gì.
Hiện giờ không phải là lúc hỏi vấn đề này, trong lòng nàng ấn định mấy điểm nghi vấn, mắt thấy Mộc Tra quay người lại, mới đi được một bước, thì một viên đạn lạc bắn thẳng vào trong xưởng, đập trúng một cái máy, bắn thẳng vào hạ bộ hắn. Hắn che người, từ từ ngã xuống.