Trong quán bar vui vẻ cuồng loạn, ánh sáng biến ảo, có một cô gái tóc đuôi ngựa chu miệng uống rượu, trong tiếng người ầm ĩ, nàng có vẻ im lặng và lạnh lùng.
"Này, mỹ nữ, đi một mình sao."
Cầm một bình rượu, một gã nam nhân mặc áo sơ mi đen cười ngồi xuống đối diện:
"Lần đầu tiên thấy cô ở đây."
Nữ nhân liếc hắn một cái, uống một hớp nhỏ rượu, ánh mắt nhìn về phía sàn nhảy, người lại nở nụ cười:
"Lần đầu tiên thấy cô ở đây, lại uống rượu như thế này, có lẽ độ rượu không cao, cho thử một ngụm xem thế nào."
Nói xong hắn vươn tay muốn cầm bình rượu bên cạnh đối phương, nhưng mới đưa được một nửa đường đã bị người khác nắm lấy cổ tay.
Một nam nhân mang theo khí chất tang thương, nhưng lại có khuôn mặt trẻ con nói:
"Xin lỗi, nơi này có người."
Người kia nhìn cô gái không thèm để ý tới hắn chút nào ở trước mặt, lại ngẩng đầu lên nhìn nam nhân nắm cổ tay của mình, sắc mặt trở nên độc ác, đưa tay rút ra:
"Mày ở đâu? Tao chưa thấy mày bao giờ."
"Đúng là không thấy thật."
"..."
Một lát sau, người nọ đứng lên, mắng một câu rời đi, sau khi hắn rời khỏi, Tiểu Mạnh ngồi xuống vị trí đó, cười cười.
"Hắn nói đúng, độ rượu này không cao, có thể thử một ngụm."
"Tửu lượng của tôi không tốt, không muốn uống say."
"Đúng vậy, đã lâu rồi cô không uống..."
Tiểu Mạnh nhìn chung quanh, nói:
"Thế nào, có người mất cảm giác hay không?"
Đối diện, Sa Sa nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt có vài phần châm chọc:
"Kỳ thực gần đây tôi ít tới những chỗ như vậy, anh cũng biết mà."
Cảm nhận được tâm tình của đối phương, Tiểu Mạnh gật đầu, không nói gì nữa.
Một lát sau, Sa Sa mở miệng:
"Năm đó... A. Nếu như không xảy ra chuyện như vậy, anh biết hắn thường dẫn tôi tới chỗ nào không?"
Tiểu Mạnh liếc nhìn nàng một cái:
"Trước kia cô thực sự muốn tiếp nhận bang phái?"
"Đại khái là vậy..."
"Khi đó cô muốn đi học đại học, Gia Minh..."
Nhắc tới cái tên này, sắc mặt Sa Sa lập tức thay đổi, Tiểu Mạnh hít một hơi. Bốn năm qua hai người cũng không nói chuyện với nhau nhiều, chủ yếu là do cô gái quá biệt lập.
Hiện giờ đã trở về được mấy hôm, hai hôm trước còn bị chấn động bởi trận đấu, lúc này đã hoàn toàn bình phục, nếu như nàng không muốn nói, hắn cũng chẳng làm thế nào được cả.
"Gia Minh không muốn cô tiếp nhận bang phái, lúc đó khi hai chúng tôi nói chuyện phiếm, hắn nói là cô muốn đùa, hắn sẽ giúp cô đùa cho thật vui. Lúc đó hắn cũng có suy nghĩ tới chuyện bảo tôi tiếp nhận. Bạn đang đọc truyện tại - www.TruyệnFULL.vn
Thành thật mà nói khi đó tôi không có cái ý nghĩ này... nhưng mà tôi nghe lời hắn.
Từ khi lão đại qua đời, hắn đã muốn bỏ Sa Trúc bang rồi, khi đó hán hỏi tôi là muốn làm chuyện gì, lập công ty cũng được. Hắn bảo cứ ở trong bang phái đánh đấm mãi cũng không ra sao.
Lúc đó tôi còn nghĩ, không biết hắn có coi mình là bằng hữu thực sự hay không nữa.
Sa Sa uống chỗ rượu còn lại trong chén, nói:
"Hắn bàn giao hậu sự sao."
"Lúc đó tôi chưa nhận ra."
"Tôi quay về đây chuyến này."
Nàng rót rượu cho mình, ngẩng đầu:
"Cũng không biết quay về làm gì, đi nhìn bia mộ của hắn ư? Bia mộ có thực sự là của hắn? Hắn chết ư? Không ai biết. Hiện giờ tôi muốn gặp ai, Linh Tĩnh tôi cũng không dám gặp... Khoảng thời gian cuối cùng, hắn nói với tôi, muốn làm gì thì cứ làm đi, làm không được thì về bên hắn khóc lóc đập phá... Cũng giống như ngày hôm qua vậy."
Bốn năm, Tiểu Mạnh đã hiểu vị trí của Gia Minh trong lòng đối phương, hắn không nói gì, chỉ rót rượu, Sa Sa cầm lên, lại lắc đầu, đem chén rượu đặt xuống.
"Không uống. Tôi nhớ kỹ... ngày tốt nghiệp cấp 2, chúng tôi uống rượu, hôm sau thì đã thấy ngủ chung với hắn rồi. Khi đó tửu lượng của hắn cũng không tốt, cha tôi lại hạ thuốc trong bình rượu..."
Tiểu Mạnh nở nụ cười:
"Hóa ra các người... Tôi còn nhớ rõ, lão đại khi đó nói với chúng tôi, cô cũng sắp tốt nghiệp, có thể vào trong học viện Thánh Tâm, ở đó có người quen là cô giáo Nhã Hàm... Đêm hôm đó chúng tôi cũng ngủ lại trong biệt thự, liên hoan uống rượu... bình rượu vang đỏ?"
Hắn suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên ảm đạm:
"Bỏ thuốc, tôi còn nhớ... Lúc đó lão đại chuẩn bị không tốt, buổi tối gặp một cô gái trong hành lang, bảo tôi mang rượu vào phòng trợ hứng..."
"Kỳ thực ngay lúc đó mấy phụ nhân tới biệt thự của cha cô không phải là hàng có số má gì, cũng không quá xinh đẹp, nhưng khi lên giường với ai cũng như nhau cả thôi. Tôi phải tìm một lúc mới được một bình rượu, sai tiểu đệ mang vào... Ngày hôm sau chúng tôi thu dọn trong biệt thự, cha cô cũng biết cuối tuần các người tới, cho nên bảo chúng tôi dọn dẹp thật sạch sẽ... Bỏ thuốc, đại khái là như vậy..."
Sa Sa nhắm mắt lại, thân thể run nhè nhẹ, giống như là muốn nuốt thứ gì đó xuống, một lát sau mới mở mắt ra:
"Đúng vậy, cha tôi... luôn nói là tôi không an tĩnh học việc nhà, nói Gia Minh có thể yêu tôi đó là phúc khí của tôi, được rồi, tôi thừa nhận là mình có phúc... A, tôi cũng không phải là không muốn trở nên ôn nhua, học làm việc nhà, học nấu cơm. Nửa năm cuối, khi tôi ở Sa Trúc bang, Gia Minh tới thăm tôi, tôi cũng đi chợ muốn nấu cơm cho hắn ăn, hai người cùng nhau làm việc, khoảng thời gian đó ngẫm lại thực là... Tôi đố kỵ Linh Tĩnh, có cảm giác mình kém hơn cô ấy, cho nên mới bốc đồng chạy ra ngoài, sợ hắn không thích tôi nữa, cho nên phải nghĩ cách chiếm hữu hắn một chút... Hắn cũng đã nói là vĩnh viễn chờ tôi trở về khóc, tôi hiện giờ không biết... nên làm cái gì, tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này..."
Tiếng động trong quán bar quá lớn, Sa Sa lại nói nhỏ, ngay cả Tiểu Mạnh cũng không biết là nàng nói cái gì, nhưng hắn hiểu, bản thân nàng nói không phải để cho người khác nghe.
Trong quán bar vui vẻ cuồng loạn, ánh sáng biến ảo, có một cô gái tóc đuôi ngựa chu miệng uống rượu, trong tiếng người ầm ĩ, nàng có vẻ im lặng và lạnh lùng.
"Này, mỹ nữ, đi một mình sao."
Cầm một bình rượu, một gã nam nhân mặc áo sơ mi đen cười ngồi xuống đối diện:
"Lần đầu tiên thấy cô ở đây."
Nữ nhân liếc hắn một cái, uống một hớp nhỏ rượu, ánh mắt nhìn về phía sàn nhảy, người lại nở nụ cười:
"Lần đầu tiên thấy cô ở đây, lại uống rượu như thế này, có lẽ độ rượu không cao, cho thử một ngụm xem thế nào."
Nói xong hắn vươn tay muốn cầm bình rượu bên cạnh đối phương, nhưng mới đưa được một nửa đường đã bị người khác nắm lấy cổ tay.
Một nam nhân mang theo khí chất tang thương, nhưng lại có khuôn mặt trẻ con nói:
"Xin lỗi, nơi này có người."
Người kia nhìn cô gái không thèm để ý tới hắn chút nào ở trước mặt, lại ngẩng đầu lên nhìn nam nhân nắm cổ tay của mình, sắc mặt trở nên độc ác, đưa tay rút ra:
"Mày ở đâu? Tao chưa thấy mày bao giờ."
"Đúng là không thấy thật."
"..."Một lát sau, người nọ đứng lên, mắng một câu rời đi, sau khi hắn rời khỏi, Tiểu Mạnh ngồi xuống vị trí đó, cười cười.
"Hắn nói đúng, độ rượu này không cao, có thể thử một ngụm."
"Tửu lượng của tôi không tốt, không muốn uống say."
"Đúng vậy, đã lâu rồi cô không uống..."
Tiểu Mạnh nhìn chung quanh, nói:
"Thế nào, có người mất cảm giác hay không?"
Đối diện, Sa Sa nghiêng đầu, nở nụ cười nhạt có vài phần châm chọc:
"Kỳ thực gần đây tôi ít tới những chỗ như vậy, anh cũng biết mà."
Cảm nhận được tâm tình của đối phương, Tiểu Mạnh gật đầu, không nói gì nữa.
Một lát sau, Sa Sa mở miệng:
"Năm đó... A. Nếu như không xảy ra chuyện như vậy, anh biết hắn thường dẫn tôi tới chỗ nào không?"
Tiểu Mạnh liếc nhìn nàng một cái:
"Trước kia cô thực sự muốn tiếp nhận bang phái?"
"Đại khái là vậy..."
"Khi đó cô muốn đi học đại học, Gia Minh..."
Nhắc tới cái tên này, sắc mặt Sa Sa lập tức thay đổi, Tiểu Mạnh hít một hơi. Bốn năm qua hai người cũng không nói chuyện với nhau nhiều, chủ yếu là do cô gái quá biệt lập.
Hiện giờ đã trở về được mấy hôm, hai hôm trước còn bị chấn động bởi trận đấu, lúc này đã hoàn toàn bình phục, nếu như nàng không muốn nói, hắn cũng chẳng làm thế nào được cả.
"Gia Minh không muốn cô tiếp nhận bang phái, lúc đó khi hai chúng tôi nói chuyện phiếm, hắn nói là cô muốn đùa, hắn sẽ giúp cô đùa cho thật vui. Lúc đó hắn cũng có suy nghĩ tới chuyện bảo tôi tiếp nhận. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Thành thật mà nói khi đó tôi không có cái ý nghĩ này... nhưng mà tôi nghe lời hắn.
Từ khi lão đại qua đời, hắn đã muốn bỏ Sa Trúc bang rồi, khi đó hán hỏi tôi là muốn làm chuyện gì, lập công ty cũng được. Hắn bảo cứ ở trong bang phái đánh đấm mãi cũng không ra sao.
Lúc đó tôi còn nghĩ, không biết hắn có coi mình là bằng hữu thực sự hay không nữa.
Sa Sa uống chỗ rượu còn lại trong chén, nói:
"Hắn bàn giao hậu sự sao."
"Lúc đó tôi chưa nhận ra."
"Tôi quay về đây chuyến này."
Nàng rót rượu cho mình, ngẩng đầu:
"Cũng không biết quay về làm gì, đi nhìn bia mộ của hắn ư? Bia mộ có thực sự là của hắn? Hắn chết ư? Không ai biết. Hiện giờ tôi muốn gặp ai, Linh Tĩnh tôi cũng không dám gặp... Khoảng thời gian cuối cùng, hắn nói với tôi, muốn làm gì thì cứ làm đi, làm không được thì về bên hắn khóc lóc đập phá... Cũng giống như ngày hôm qua vậy."
Bốn năm, Tiểu Mạnh đã hiểu vị trí của Gia Minh trong lòng đối phương, hắn không nói gì, chỉ rót rượu, Sa Sa cầm lên, lại lắc đầu, đem chén rượu đặt xuống.
"Không uống. Tôi nhớ kỹ... ngày tốt nghiệp cấp 2, chúng tôi uống rượu, hôm sau thì đã thấy ngủ chung với hắn rồi. Khi đó tửu lượng của hắn cũng không tốt, cha tôi lại hạ thuốc trong bình rượu..."
Tiểu Mạnh nở nụ cười:
"Hóa ra các người... Tôi còn nhớ rõ, lão đại khi đó nói với chúng tôi, cô cũng sắp tốt nghiệp, có thể vào trong học viện Thánh Tâm, ở đó có người quen là cô giáo Nhã Hàm... Đêm hôm đó chúng tôi cũng ngủ lại trong biệt thự, liên hoan uống rượu... bình rượu vang đỏ?"
Hắn suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên ảm đạm:
"Bỏ thuốc, tôi còn nhớ... Lúc đó lão đại chuẩn bị không tốt, buổi tối gặp một cô gái trong hành lang, bảo tôi mang rượu vào phòng trợ hứng..."
"Kỳ thực ngay lúc đó mấy phụ nhân tới biệt thự của cha cô không phải là hàng có số má gì, cũng không quá xinh đẹp, nhưng khi lên giường với ai cũng như nhau cả thôi. Tôi phải tìm một lúc mới được một bình rượu, sai tiểu đệ mang vào... Ngày hôm sau chúng tôi thu dọn trong biệt thự, cha cô cũng biết cuối tuần các người tới, cho nên bảo chúng tôi dọn dẹp thật sạch sẽ... Bỏ thuốc, đại khái là như vậy..."
Sa Sa nhắm mắt lại, thân thể run nhè nhẹ, giống như là muốn nuốt thứ gì đó xuống, một lát sau mới mở mắt ra:
"Đúng vậy, cha tôi... luôn nói là tôi không an tĩnh học việc nhà, nói Gia Minh có thể yêu tôi đó là phúc khí của tôi, được rồi, tôi thừa nhận là mình có phúc... A, tôi cũng không phải là không muốn trở nên ôn nhua, học làm việc nhà, học nấu cơm. Nửa năm cuối, khi tôi ở Sa Trúc bang, Gia Minh tới thăm tôi, tôi cũng đi chợ muốn nấu cơm cho hắn ăn, hai người cùng nhau làm việc, khoảng thời gian đó ngẫm lại thực là... Tôi đố kỵ Linh Tĩnh, có cảm giác mình kém hơn cô ấy, cho nên mới bốc đồng chạy ra ngoài, sợ hắn không thích tôi nữa, cho nên phải nghĩ cách chiếm hữu hắn một chút... Hắn cũng đã nói là vĩnh viễn chờ tôi trở về khóc, tôi hiện giờ không biết... nên làm cái gì, tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này..."
Tiếng động trong quán bar quá lớn, Sa Sa lại nói nhỏ, ngay cả Tiểu Mạnh cũng không biết là nàng nói cái gì, nhưng hắn hiểu, bản thân nàng nói không phải để cho người khác nghe.