Dù sao cũng là chuyện cũ năm xưa, lúc này nghĩ tới đúng là thú vị, sau một lúc, Linh Tĩnh cười đem nguyên nhân của chuyện đó nói ra, nhớ tới cái năm mà màng trinh là gì cũng không biết, ba người đều có chút hoài niệm ở trên đường cười rộ lên.
Trong lúc đang cười cười nói nói, có một tiếng động rất lớn từ phía trước truyền lại, sau đó có người thét chói tai, con đường lao tới chỗ hỗn loạn bên kia, dường như có người bị tai nạn.
Ba người đi tới phía bên kia, trong đám người phía trước có người hô lớn: "Mau báo cảnh sát" "Gọi 120", dường như lúc này có người đang bị thương rên rỉ, trên đường loang lổ vết máu.
Đang định đến gần, bỗng nhiên có một thanh âm của con gái truyền tới:
"Mọi người tránh ra một chút! Tôi là bác sĩ! Mọi người tránh ra một chút..."
Linh Tĩnh chấn động, vô ý thức kéo tay hai người:
"Là mẹ tớ, sao mẹ lại ở đây..."
Người kia quả nhiên là Đoàn Tĩnh Nhàn, cho dù đã không gặp mặt nhau 4 năm rồi, nhưng Linh Tĩnh và Sa Sa vẫn nhận ra, ba người đi vào một góc đường nhìn sang, chỉ thấy trên đường có một người đàn ông đang co quắp, chắc là đã gãy xương đùi, máu không ngừng chảy ra.
Đoàn Tĩnh Nhàn quỳ ở bên cạnh người này khẩn cấp cứu trị, một mặt kiểm tra thương thế, một mặt nhỏ giọng hỏi người bị thương một vài vấn đề.
Trên đường mặc dù có gió mát, nhưng bây giờ đang là mùa hạ, lúc này nắng nóng còn chưa rút đi, thương thế người nọ hiển nhiên là nghiêm trọng, Đoàn Tĩnh Nhàn chuyên chú, chỉ trong khoảng nửa khắc trên mặt đã mồ hôi như mưa, sau đó nhìn xung quanh hô lên:
"Dây lưng, ai cho tôi mượn một cái dây lưng."
Người bị thương bắp đùi chảy máu, nàng muốn tạm thời cầm máu nhưng không tìm được vật dụng.
Vừa mới nói xong, một bóng người đã đi tới cởi áo sơ mi xuống, Đoàn Tĩnh Nhàn đưa tay muốn nhận thì thấy người nọ ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu nhanh nhẹn cầm máu cho người kia.
Đưa mắt nhìn người nọ, Đoàn Tĩnh Nhàn sững sờ tại chổ, vài giây sau đó nàng hít sâu một hơi, cúi đầu bắt đầu tiếp tục cấp cứu…
Dưới tình huống này gặp lại vợ chồng bác Diệp, cho dù Gia Minh hay Linh Tĩnh, Sa Sa mà nói, đều là chuyện không nghĩ tới, nhưng mà nếu đã phát sinh thì không thể không gặp, nếu ba người chuồn đi lại càng không được tự nhiên.
Đêm đã về khuya, tiếng xe cứu thương vang lên trong đêm, đèn đường chiếu qua ngoài cửa sổ đổ xuống những góc khuất của con đường, y tá và bác sĩ thuần thục mang những dụng cụ khiêng người bị thương lên xe, Đoàn Tĩnh Nhàn mặc thường phục cũng vội vàng giúp đỡ.
Trong thùng xe, Gia Minh và Linh Tĩnh, Sa Sa chia ra ngồi hai bên, thỉnh thoảng họ dùng ánh mắt để giao lưu, sắc mặt biến hóa quỷ dị.
Hai tên cô gái ngồi chung với nhau, nắm lấy tay nhau, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói, Linh Tĩnh dùng ánh mắt len lén quan sát mẹ mình ngồi phía trước, Sa Sa xấu hổ cúi đầu.
"Làm sao bây giờ..."
"Chết chắc rồi..."
Linh Tĩnh nhe răng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trước khi xe cứu thương tới thì chuyện có vẻ khẩn cấp, nhưng bây giờ hai bác sĩ, một y tá nhanh chóng thu dọn chiến trường, tuy rằng không cùng một bệnh viện với họ, nhưng Đoàn Tĩnh Nhàn và mấy người này hiển nhiên có quen biết, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Rất may là có chủ nhiệm Đoàn ở đây giúp đỡ, bằng không sợ là đã không cứu được... Bị thương nặng quá, tài xế gây chuyện đâu..."
"Tài xế đã bỏ chạy rồi, nhưng mà nhìn thấy biển số xe, để khi nào cảnh sát tới rồi nói với họ..."
Đoàn Tĩnh Nhàn nhíu nhíu mày, nói:
"Chắc là vừa say rượu vừa lái xe."
"Loại chuyện này chúng ta ít quản thì tốt hơn."
"Ngay lúc đó có nhiều người chứng kiến mà, sợ gì."
"A, ba người bọn họ..."
Người bác sĩ kia cười cười, nhìn ra phía sau, Đoàn Tĩnh Nhàn lúc này đang ngồi ở bên cạnh Gia Minh, nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó thở dài:
"Con của tôi."
Bác sĩ kia ngẩn người:
"Tất cả?"
"Không khác nhiều lắm."
Nàng đưa tay đưa về phía đỉnh đầu Gia Minh, vuốt ve những sợi tóc bị gió đêm thổi tung lên, rồi đảo qua nhìn hai cô gái:
"Chúng toàn làm tôi lo lắng..."
"Trước kia đâu có nghe nói chủ nhiệm Đoàn có ba người con, nhưng có nghe nói cô có một người con gái tới Viên du học..."
"À, chuyện này."
Đoàn Tĩnh Nhàn dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Linh Tĩnh, sau đó giới thiệu với hai bên:
"Bác sĩ Tần, Linh Tĩnh, Hoài Sa, Gia Minh, ba người các con lại đây chào cô Tần đi."
"Cháu chào cô Tần."
Ba người hiện giờ cũng mới chỉ hai mươi ba tuổi, tuy rằng cũng đã bước vào xã hội, nhưng mà nhìn từ bên ngoài giới tuyến giữa thanh thiếu niên không phân rõ lắm, lúc này ba người chào đối phương trông rất ngoan ngoãn.
Sau khi đôi bên làm quen, Linh Tĩnh nhìn thấy mẹ mình sắc mặt bất thiện, nhút nhát nói:
"Mẹ..."
Nói còn chưa dứt lời, Đoàn Tĩnh Nhàn đã liếc mắt: "Trở về rồi nói!" Linh Tĩnh liền không dám ... lên tiếng nữa.
Hiện giờ có người ngoài ở đây đương nhiên không phải là thời gian nói chuyện.
Đoàn Tĩnh Nhàn đem tay của Gia Minh đặt ở trong tay của mình, đánh giá hắn từng chút một, sau đó hỏi:
"Đầu còn đau không?"
Gia Minh liền gật đầu nói:
"Đã khỏi rồi."
Sau đó Đoàn Tĩnh Nhàn lại nhìn về Sa Sa, nói:
"Sa Sa gầy quá..."
Sa Sa chỉ im lặng cười.
Đại khái bác sĩ Tần kia cũng là người trực đêm, nên đành nói chuyện với Đoàn Tĩnh Nhàn vài câu, hỏi tới chuyện Linh Tĩnh ở Viên.
Khi xe cứu thương tới, cô ta vẫn nhìn thấy Gia Minh cứu người với thủ pháp thuần thục, không hổ là con của chủ nhiệm Đoàn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Đoàn Tĩnh Nhàn liền cười gật đầu, nụ cười này có chút phức tạp, Gia Minh cũng chỉ có thể nở nụ cười vô hại mà đối phó.
Đại khái chừng mười phút đồng hồ sau, xe cứu thương đã tới bệnh viện, cái bệnh viện vốn yên tĩnh thì bây giờ nhốn nháo cả lên, do đây không phải là bệnh viện của Đoàn Tĩnh Nhàn cho nên việc giải phẫu tiếp theo nàng không phải tham gia.
Tuy vậy cũng phải vào trong nói chuyện với mấy bác sĩ ở đây, ba người Gia Minh ngồi ở ghế chờ ngoài hành lang, nhỏ giọng nói chuyện mấy câu.
"Chết rồi..."
"Lúc về gặp bác Diệp làm sao bây giờ?"
"Không nói gì cả, cúi đầu là xong..."
"Lúc nãy bác gái đâu có mắng chúng mình, có lẽ nhìn thấy chúng mình còn cao hứng?"
"Lúc nãy nhìn tớ giống như là muốn đánh tớ tại trận, mấy hôm đầu tớ ở Viên về đâu có như vậy... tất cả lửa giận của mẹ tớ đều trút lên người tớ rồi... Gia Minh, đều tại cậu..."
"Phỏng chừng sẽ bị đuổi ra ngoài..."
"Lại còn nói mát..."
Linh Tĩnh dùng sức cấu cánh tay của Gia Minh, Gia Minh nhìn bên cạnh một chút, chỉ thấy phía bên kia hành lang các bác sĩ đã ngừng thảo luận, một số người đi vào trong phòng giải phẫu, Đoàn Tĩnh Nhàn thì tới đây. Linh Tĩnh co đầu.
Đúng vào lúc này có mấy người chạy tới đây, đầu tiên là hỏi tình hình, sau đó thấy Đoàn Tĩnh Nhàn và ba người Gia Minh mặc quần áo bình thường ngồi ở chỗ này, một người trong đó liền tới đây hỏi, xem có phải chính là họ gây chuyện hay không.
Dù sao cũng là chuyện cũ năm xưa, lúc này nghĩ tới đúng là thú vị, sau một lúc, Linh Tĩnh cười đem nguyên nhân của chuyện đó nói ra, nhớ tới cái năm mà màng trinh là gì cũng không biết, ba người đều có chút hoài niệm ở trên đường cười rộ lên.
Trong lúc đang cười cười nói nói, có một tiếng động rất lớn từ phía trước truyền lại, sau đó có người thét chói tai, con đường lao tới chỗ hỗn loạn bên kia, dường như có người bị tai nạn.
Ba người đi tới phía bên kia, trong đám người phía trước có người hô lớn: "Mau báo cảnh sát" "Gọi 120", dường như lúc này có người đang bị thương rên rỉ, trên đường loang lổ vết máu.
Đang định đến gần, bỗng nhiên có một thanh âm của con gái truyền tới:
"Mọi người tránh ra một chút! Tôi là bác sĩ! Mọi người tránh ra một chút..."
Linh Tĩnh chấn động, vô ý thức kéo tay hai người:
"Là mẹ tớ, sao mẹ lại ở đây..."
Người kia quả nhiên là Đoàn Tĩnh Nhàn, cho dù đã không gặp mặt nhau 4 năm rồi, nhưng Linh Tĩnh và Sa Sa vẫn nhận ra, ba người đi vào một góc đường nhìn sang, chỉ thấy trên đường có một người đàn ông đang co quắp, chắc là đã gãy xương đùi, máu không ngừng chảy ra.
Đoàn Tĩnh Nhàn quỳ ở bên cạnh người này khẩn cấp cứu trị, một mặt kiểm tra thương thế, một mặt nhỏ giọng hỏi người bị thương một vài vấn đề.
Trên đường mặc dù có gió mát, nhưng bây giờ đang là mùa hạ, lúc này nắng nóng còn chưa rút đi, thương thế người nọ hiển nhiên là nghiêm trọng, Đoàn Tĩnh Nhàn chuyên chú, chỉ trong khoảng nửa khắc trên mặt đã mồ hôi như mưa, sau đó nhìn xung quanh hô lên:
"Dây lưng, ai cho tôi mượn một cái dây lưng."
Người bị thương bắp đùi chảy máu, nàng muốn tạm thời cầm máu nhưng không tìm được vật dụng.
Vừa mới nói xong, một bóng người đã đi tới cởi áo sơ mi xuống, Đoàn Tĩnh Nhàn đưa tay muốn nhận thì thấy người nọ ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu nhanh nhẹn cầm máu cho người kia.
Đưa mắt nhìn người nọ, Đoàn Tĩnh Nhàn sững sờ tại chổ, vài giây sau đó nàng hít sâu một hơi, cúi đầu bắt đầu tiếp tục cấp cứu…
Dưới tình huống này gặp lại vợ chồng bác Diệp, cho dù Gia Minh hay Linh Tĩnh, Sa Sa mà nói, đều là chuyện không nghĩ tới, nhưng mà nếu đã phát sinh thì không thể không gặp, nếu ba người chuồn đi lại càng không được tự nhiên.
Đêm đã về khuya, tiếng xe cứu thương vang lên trong đêm, đèn đường chiếu qua ngoài cửa sổ đổ xuống những góc khuất của con đường, y tá và bác sĩ thuần thục mang những dụng cụ khiêng người bị thương lên xe, Đoàn Tĩnh Nhàn mặc thường phục cũng vội vàng giúp đỡ.
Trong thùng xe, Gia Minh và Linh Tĩnh, Sa Sa chia ra ngồi hai bên, thỉnh thoảng họ dùng ánh mắt để giao lưu, sắc mặt biến hóa quỷ dị.Hai tên cô gái ngồi chung với nhau, nắm lấy tay nhau, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói, Linh Tĩnh dùng ánh mắt len lén quan sát mẹ mình ngồi phía trước, Sa Sa xấu hổ cúi đầu.
"Làm sao bây giờ..."
"Chết chắc rồi..."
Linh Tĩnh nhe răng, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trước khi xe cứu thương tới thì chuyện có vẻ khẩn cấp, nhưng bây giờ hai bác sĩ, một y tá nhanh chóng thu dọn chiến trường, tuy rằng không cùng một bệnh viện với họ, nhưng Đoàn Tĩnh Nhàn và mấy người này hiển nhiên có quen biết, thỉnh thoảng nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
"Rất may là có chủ nhiệm Đoàn ở đây giúp đỡ, bằng không sợ là đã không cứu được... Bị thương nặng quá, tài xế gây chuyện đâu..."
"Tài xế đã bỏ chạy rồi, nhưng mà nhìn thấy biển số xe, để khi nào cảnh sát tới rồi nói với họ..."
Đoàn Tĩnh Nhàn nhíu nhíu mày, nói:
"Chắc là vừa say rượu vừa lái xe."
"Loại chuyện này chúng ta ít quản thì tốt hơn."
"Ngay lúc đó có nhiều người chứng kiến mà, sợ gì."
"A, ba người bọn họ..."
Người bác sĩ kia cười cười, nhìn ra phía sau, Đoàn Tĩnh Nhàn lúc này đang ngồi ở bên cạnh Gia Minh, nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó thở dài:
"Con của tôi."
Bác sĩ kia ngẩn người:
"Tất cả?"
"Không khác nhiều lắm."
Nàng đưa tay đưa về phía đỉnh đầu Gia Minh, vuốt ve những sợi tóc bị gió đêm thổi tung lên, rồi đảo qua nhìn hai cô gái:
"Chúng toàn làm tôi lo lắng..."
"Trước kia đâu có nghe nói chủ nhiệm Đoàn có ba người con, nhưng có nghe nói cô có một người con gái tới Viên du học..."
"À, chuyện này."
Đoàn Tĩnh Nhàn dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía Linh Tĩnh, sau đó giới thiệu với hai bên:
"Bác sĩ Tần, Linh Tĩnh, Hoài Sa, Gia Minh, ba người các con lại đây chào cô Tần đi."
"Cháu chào cô Tần."
Ba người hiện giờ cũng mới chỉ hai mươi ba tuổi, tuy rằng cũng đã bước vào xã hội, nhưng mà nhìn từ bên ngoài giới tuyến giữa thanh thiếu niên không phân rõ lắm, lúc này ba người chào đối phương trông rất ngoan ngoãn.
Sau khi đôi bên làm quen, Linh Tĩnh nhìn thấy mẹ mình sắc mặt bất thiện, nhút nhát nói:
"Mẹ..."
Nói còn chưa dứt lời, Đoàn Tĩnh Nhàn đã liếc mắt: "Trở về rồi nói!" Linh Tĩnh liền không dám ... lên tiếng nữa.
Hiện giờ có người ngoài ở đây đương nhiên không phải là thời gian nói chuyện.
Đoàn Tĩnh Nhàn đem tay của Gia Minh đặt ở trong tay của mình, đánh giá hắn từng chút một, sau đó hỏi:
"Đầu còn đau không?"
Gia Minh liền gật đầu nói:
"Đã khỏi rồi."
Sau đó Đoàn Tĩnh Nhàn lại nhìn về Sa Sa, nói:
"Sa Sa gầy quá..."
Sa Sa chỉ im lặng cười.
Đại khái bác sĩ Tần kia cũng là người trực đêm, nên đành nói chuyện với Đoàn Tĩnh Nhàn vài câu, hỏi tới chuyện Linh Tĩnh ở Viên.
Khi xe cứu thương tới, cô ta vẫn nhìn thấy Gia Minh cứu người với thủ pháp thuần thục, không hổ là con của chủ nhiệm Đoàn. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Đoàn Tĩnh Nhàn liền cười gật đầu, nụ cười này có chút phức tạp, Gia Minh cũng chỉ có thể nở nụ cười vô hại mà đối phó.
Đại khái chừng mười phút đồng hồ sau, xe cứu thương đã tới bệnh viện, cái bệnh viện vốn yên tĩnh thì bây giờ nhốn nháo cả lên, do đây không phải là bệnh viện của Đoàn Tĩnh Nhàn cho nên việc giải phẫu tiếp theo nàng không phải tham gia.
Tuy vậy cũng phải vào trong nói chuyện với mấy bác sĩ ở đây, ba người Gia Minh ngồi ở ghế chờ ngoài hành lang, nhỏ giọng nói chuyện mấy câu.
"Chết rồi..."
"Lúc về gặp bác Diệp làm sao bây giờ?"
"Không nói gì cả, cúi đầu là xong..."
"Lúc nãy bác gái đâu có mắng chúng mình, có lẽ nhìn thấy chúng mình còn cao hứng?"
"Lúc nãy nhìn tớ giống như là muốn đánh tớ tại trận, mấy hôm đầu tớ ở Viên về đâu có như vậy... tất cả lửa giận của mẹ tớ đều trút lên người tớ rồi... Gia Minh, đều tại cậu..."
"Phỏng chừng sẽ bị đuổi ra ngoài..."
"Lại còn nói mát..."
Linh Tĩnh dùng sức cấu cánh tay của Gia Minh, Gia Minh nhìn bên cạnh một chút, chỉ thấy phía bên kia hành lang các bác sĩ đã ngừng thảo luận, một số người đi vào trong phòng giải phẫu, Đoàn Tĩnh Nhàn thì tới đây. Linh Tĩnh co đầu.
Đúng vào lúc này có mấy người chạy tới đây, đầu tiên là hỏi tình hình, sau đó thấy Đoàn Tĩnh Nhàn và ba người Gia Minh mặc quần áo bình thường ngồi ở chỗ này, một người trong đó liền tới đây hỏi, xem có phải chính là họ gây chuyện hay không.