Ba giờ chiều nắng trời vẫn trong veo, trong xe có điều hòa, ghế ngồi đã được ngả xuống, Đông Phương Uyển giơ chân trái của mình lên để cho Gia Minh cởi đôi tất lụa, bên cạnh có một hộp thuốc cứu thương.
"Thật sự không hiểu nổi cậu nữa, sao lại sợ đi bệnh viện tới vậy..."
"Không phải là sợ hay không mà là không muốn đi, tớ không thích bầu không khí ở bệnh viện."
Đông Phương Uyển nhe hàm răng trắng noãn, nhìn chằm chằm vào chân mình:
"Cậu có phải bác sĩ ngoại khoa không vậy, đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi đừng có làm cho nó hỏng đấy..."
Gia Minh liếc mắt nhìn nàng, thấy cô nàng đang nơm nớp lo sợ cũng có chút bất đắc dĩ:
"Không đau tới mức như vậy chứ?"
"Cậu đụng tới là đau, trước tiên cho tớ chuẩn bị chút ít đã..."
"Coi như tớ ăn cậu không bằng..."
Lải nhải cởi bỏ tất, bàn chân trắng noãn của Đông Phương Uyển bị Gia Minh nắm ở trong tay, sau khi kiểm tra xong, Gia Minh lắc đầu:
"Vấn đề không lớn, khớp xương không bị thương, chỉ cần chườm lạnh một chút là được, tớ cho cậu một ít thuốc, chỉ cần băng lại là không có chuyện gì."
Đối với ngoại thương hắn hiểu rõ hơn các bác sĩ trong bệnh viện gấp mấy lần, loại vết thương nhỏ này đương nhiên là đơn giản, lúc cần lấy túi lạnh mua sẫn chườm cho nàng, trong xe trở nên yên tĩnh.
Đông Phương Uyển hạ thấp ghế nằm ở vị trí phó lái, tất chân trái đã cởi ra tới đầu gối, chân nhỏ cân xứng thon dài bị Gia Minh nắm ở trong tay, chườm lạnh được một lúc nàng đã thấy đau đớn giảm đi.
Bầu không khí chỉ là một lý do cho việc không tới bệnh viện, vết thương nhỏ trong xe lại có cả một cái hộp cứu thương. Vấn đề là ở trong tiềm thúc của nàng, Gia Minh trị thương cho nàng còn đại biểu cho một ý nghĩa là mối quan hệ đã được kéo gần.
Đương nhiên nàng cũng không nghĩ quá phức tạp, nàng tự coi mình là con gái hiện đại, hai bên đã là bạn bè với nhau, việc tiếp xúc một chút thế này thì không coi vào đâu cả —— vốn là nghĩ như vậy, nhưng thấy trong xe yên tĩnh, nàng lại cảm thấy nó có chút mập mờ.
Trong lòng đã có ý nghĩ như vậy nên trái tim nàng đập thình thịch, chỗ bị Gia Minh cầm có chút nóng nóng, lại có chút tê tê, dường như cũng có chút thoải mái, bàn chân hơi giật giật, lưng nàng hơi cứng lại.
Cùng lúc đó, nàng cũng chú ý thấy Gia Minh hơi nhíu nhíu mày, chác là cũng thấy động tác của nàng.
"Tớ chợt nhớ tới một việc..."
Tốc độ Gia Minh chườm lạnh chậm lại một chút.
"Sao?"
Đông Phương Uyển mở to hai mắt nhìn.
"Cậu không bị bệnh phù chân đó chứ?"
"Đi tìm chết đi."
Trong lòng Đông Phương Uyển vốn là có chút khẩn trương, vô ý thức tung chân sau đó kêu ——
"A..."
"Động tác này có thể làm tổn thương tới xương đấy."
Gia Minh nhìn nàng, vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu.
Đông Phương Uyển đau đến liều mạng nháy mắt, một lúc lâu sau mới dừng lại được:
"Cậu không nói thật đấy chứ?"
Trong giọng nói của nàng đã mềm đi không ít.
Trong lúc chườm lạnh tiếp theo nàng không dám làm loạn nữa, cứ yên lặng cảm nhận chút cảm giác mập mờ, tới lúc bôi thuốc, Gia Minh dùng băng vải quấn xung quanh.
Đông Phương Uyển lẳng lặng nằm im, thấy Gia Minh băng vải mới hỏi:
"Gia Minh, cậu thấy tớ thế nào?"
Gia Minh quấn băng vải, không ngẩng đầu lên nói:
"Cậu thầm mếm tớ à?"
Phương uyển mở to hai mắt, mặt đỏ bừng bừng:
"Cái gì!"
"Không có gì cả."
Vẫn giữ thái độ bình thường, Gia Minh cúi đầu quấn băng, nói một cái bình thản:
"Tớ bỗng nhiên nhớ lại là nhiều năm trước có một cô gái hỏi tớ như vậy, không lâu sau đó thì cô gái đó theo tớ lên giường."
"Là ai vậy?"
Gia Minh ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn nàng:
"Tại sao phải nói cho cậu biết."
"Hiếu kỳ không được hay sao, nhưng mà không phải Linh Tĩnh thì chính là Sa Sa."
Gia Minh ha ha một nhún vai, một lát sau mới nói:
"Tớ thấy cậu cũng không tệ lắm, ưu điểm là nhiệt tình, nhiều tiền, lại xinh đẹp, tính cách thẳng thắn, nhưng đôi lúc hơi lỗ mãng, tính cách như cậu bây giờ rất hiếm, tuy rằng hơi to mồm nhưng đối với bạn bè lại rất tốt..."
Phương uyển bật cười, nói:
"Tớ to mồm nhưng mà có lấn át được cậu không, cậu còn to mồm hơn so với tớ."
"Nam nhân đang nói chuyện thì nữ nhân không nên chen ngang... Tớ nói tới chỗ nào rồi?"
Đông Phương Uyển tức giận trừng mắt nhìn hắn:
"Nói tới chỗ to mồm."
"Tuy to mồm nhưng đối với bạn bè lại rất tốt, nhiều ưu điểm như vậy nhưng lại không bù được khuyết điểm trí mạng của cậu... Mỹ nữ, cậu quá nguyên tắc, cho dù công hay tư đều đặt mình ở thế mạnh, sau này mà có bạn trai thì vô cùng phiền toái, tính độc chiếm của cậu mạnh như vậy,phỏng chừng sau này lại làm... Được rồi, tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Tại sao phải nói cho cậu biết."
Đã quấn băng xong, Đông Phương Uyển mặt không thay đổi ăn miếng trả miếng, sau đó thu hồi chân trái lại, đi tất lụa, cả buổi chiều sau đó không nhắc tới chuyện này nữa.
Câu chuyện chiều hôm đó còn rất dài, Đông Phương Uyển khó có thể tận dụng được khoảng thời gian rảnh như thế này nên nhất quyết không chịu về, hai người đi mua giày, Đông Phương Uyển vốn bảo Gia Minh tham khảo một chút, nhưng mà Gia Minh cứ đứng ở bên cạnh không chịu cho ý kiến:
"Quan niệm thẩm mỹ của tớ rất linh tinh..."
Cho nên Đông Phương Uyển không chọn lựa gì nữa, tiện tay cầm lấy một đôi đi thử, sau đó hai người ra xe mở cửa cho thoáng gió.
Tới tối, Gia Minh lấy được giấy tờ, vốn định đưa Đông Phương Uyển trở về nhà, nhưng Đông Phương Uyển lại lựa chọn đến công ty, Gia Minh không thể làm gì khác hơn là đưa nàng tới đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
"Không cần lo lắng cho tớ, Nghị Đình biết chiếu cố tớ, huống chi... chân của tớ đang bị thương."
Quay lại nhìn Gia Minh nói như thế, tối hôm đó tầm 9h tối nàng một mình trở lại biệt thự của Đông Phương gia, lúc khập khiễng đi vào phòng khách thấy Đông Phương Lộ đang xem TV.
"Làm sao vậy?"
Công việc làm ăn của Đông Phương Lộ vốn ở phía nam, bây giờ trở về nhà đã lâu cũng đã đự định tới đó tiếp tục chủ trì công việc, nhưng mà gần đây Giang Hải có nhiều chuyện, trong bội bộ Viêm Hoàng Giác Tỉnh có biến động lớn, hơn nữa Gia Minh đã trở về, lại còn muốn đi Nhật Bản nên chắc chắn còn biến cố xảy ra.
Bởi vậy, hắn dựa theo kế hoạch của Phương Chi Thiên tạm thời ở lại Giang Hải, bây giờ thấy em gái mình bị thương lại còn có hơi rượu nên hỏi.
"Không có gì."
Đông Phương Uyển đứng đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh mình một lúc nói:
"Đau chân."
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ở trên đường gặp một tên muốn cướp túi, em bị đẩy một cái, lúc đó đang đi giày cao gót cho nên bị thương, nhưng mà đã băng bó kỹ, vấn đề không lớn."
Nàng khập khiễng đi tới salon ngồi xuống.
Ánh mắt Đông Phương Lộ hơi chuyển:
"Gia Minh?"
"Đúng vậy."
Nàng gật đầu, lại liếc mắt nhìn anh trai mình sau đó rời đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì:
"Tên kia đi làm giấy tờ giả, chẳng biết nghĩ gì lại làm bằng tiến sĩ đại học Cambridge... Không biết là có ai tin hắn không đây, nhưng mà băng bó là do hắn làm cho em, anh biết em không thích đi bệnh viện mà."
"Gặp trên đường à?"
"Em đi tìm hắn."
Trầm mặc một lát, nàng lại đưa mắt nhìn về phía anh mình, lúc này Đông Phương Uyển đã nhận tình hình không ổn, hỏi:
"Sao vậy?"
"Đông Phương Lộ, em hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thẳng thắn."
Đông Phương Uyển vươn tay chỉ vào Đông Phương Lộ, ánh mắt lạnh lùng:
"Anh trước đây nói gì với hắn? Có phải là không cho hắn tiếp cận em không."
Ba giờ chiều nắng trời vẫn trong veo, trong xe có điều hòa, ghế ngồi đã được ngả xuống, Đông Phương Uyển giơ chân trái của mình lên để cho Gia Minh cởi đôi tất lụa, bên cạnh có một hộp thuốc cứu thương.
"Thật sự không hiểu nổi cậu nữa, sao lại sợ đi bệnh viện tới vậy..."
"Không phải là sợ hay không mà là không muốn đi, tớ không thích bầu không khí ở bệnh viện."
Đông Phương Uyển nhe hàm răng trắng noãn, nhìn chằm chằm vào chân mình:
"Cậu có phải bác sĩ ngoại khoa không vậy, đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi đừng có làm cho nó hỏng đấy..."
Gia Minh liếc mắt nhìn nàng, thấy cô nàng đang nơm nớp lo sợ cũng có chút bất đắc dĩ:
"Không đau tới mức như vậy chứ?"
"Cậu đụng tới là đau, trước tiên cho tớ chuẩn bị chút ít đã..."
"Coi như tớ ăn cậu không bằng..."
Lải nhải cởi bỏ tất, bàn chân trắng noãn của Đông Phương Uyển bị Gia Minh nắm ở trong tay, sau khi kiểm tra xong, Gia Minh lắc đầu:
"Vấn đề không lớn, khớp xương không bị thương, chỉ cần chườm lạnh một chút là được, tớ cho cậu một ít thuốc, chỉ cần băng lại là không có chuyện gì."
Đối với ngoại thương hắn hiểu rõ hơn các bác sĩ trong bệnh viện gấp mấy lần, loại vết thương nhỏ này đương nhiên là đơn giản, lúc cần lấy túi lạnh mua sẫn chườm cho nàng, trong xe trở nên yên tĩnh.
Đông Phương Uyển hạ thấp ghế nằm ở vị trí phó lái, tất chân trái đã cởi ra tới đầu gối, chân nhỏ cân xứng thon dài bị Gia Minh nắm ở trong tay, chườm lạnh được một lúc nàng đã thấy đau đớn giảm đi.
Bầu không khí chỉ là một lý do cho việc không tới bệnh viện, vết thương nhỏ trong xe lại có cả một cái hộp cứu thương. Vấn đề là ở trong tiềm thúc của nàng, Gia Minh trị thương cho nàng còn đại biểu cho một ý nghĩa là mối quan hệ đã được kéo gần.
Đương nhiên nàng cũng không nghĩ quá phức tạp, nàng tự coi mình là con gái hiện đại, hai bên đã là bạn bè với nhau, việc tiếp xúc một chút thế này thì không coi vào đâu cả —— vốn là nghĩ như vậy, nhưng thấy trong xe yên tĩnh, nàng lại cảm thấy nó có chút mập mờ.
Trong lòng đã có ý nghĩ như vậy nên trái tim nàng đập thình thịch, chỗ bị Gia Minh cầm có chút nóng nóng, lại có chút tê tê, dường như cũng có chút thoải mái, bàn chân hơi giật giật, lưng nàng hơi cứng lại.
Cùng lúc đó, nàng cũng chú ý thấy Gia Minh hơi nhíu nhíu mày, chác là cũng thấy động tác của nàng.
"Tớ chợt nhớ tới một việc..."
Tốc độ Gia Minh chườm lạnh chậm lại một chút.
"Sao?"
Đông Phương Uyển mở to hai mắt nhìn.
"Cậu không bị bệnh phù chân đó chứ?"
"Đi tìm chết đi."
Trong lòng Đông Phương Uyển vốn là có chút khẩn trương, vô ý thức tung chân sau đó kêu ——
"A..."
"Động tác này có thể làm tổn thương tới xương đấy."
Gia Minh nhìn nàng, vừa bực mình vừa buồn cười lắc đầu.
Đông Phương Uyển đau đến liều mạng nháy mắt, một lúc lâu sau mới dừng lại được:
"Cậu không nói thật đấy chứ?"
Trong giọng nói của nàng đã mềm đi không ít.
Trong lúc chườm lạnh tiếp theo nàng không dám làm loạn nữa, cứ yên lặng cảm nhận chút cảm giác mập mờ, tới lúc bôi thuốc, Gia Minh dùng băng vải quấn xung quanh.
Đông Phương Uyển lẳng lặng nằm im, thấy Gia Minh băng vải mới hỏi:
"Gia Minh, cậu thấy tớ thế nào?"
Gia Minh quấn băng vải, không ngẩng đầu lên nói:
"Cậu thầm mếm tớ à?"
Phương uyển mở to hai mắt, mặt đỏ bừng bừng:
"Cái gì!"
"Không có gì cả."
Vẫn giữ thái độ bình thường, Gia Minh cúi đầu quấn băng, nói một cái bình thản:
"Tớ bỗng nhiên nhớ lại là nhiều năm trước có một cô gái hỏi tớ như vậy, không lâu sau đó thì cô gái đó theo tớ lên giường."
"Là ai vậy?"
Gia Minh ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn nàng:
"Tại sao phải nói cho cậu biết."
"Hiếu kỳ không được hay sao, nhưng mà không phải Linh Tĩnh thì chính là Sa Sa."
Gia Minh ha ha một nhún vai, một lát sau mới nói:
"Tớ thấy cậu cũng không tệ lắm, ưu điểm là nhiệt tình, nhiều tiền, lại xinh đẹp, tính cách thẳng thắn, nhưng đôi lúc hơi lỗ mãng, tính cách như cậu bây giờ rất hiếm, tuy rằng hơi to mồm nhưng đối với bạn bè lại rất tốt..."
Phương uyển bật cười, nói:
"Tớ to mồm nhưng mà có lấn át được cậu không, cậu còn to mồm hơn so với tớ."
"Nam nhân đang nói chuyện thì nữ nhân không nên chen ngang... Tớ nói tới chỗ nào rồi?"
Đông Phương Uyển tức giận trừng mắt nhìn hắn:
"Nói tới chỗ to mồm."
"Tuy to mồm nhưng đối với bạn bè lại rất tốt, nhiều ưu điểm như vậy nhưng lại không bù được khuyết điểm trí mạng của cậu... Mỹ nữ, cậu quá nguyên tắc, cho dù công hay tư đều đặt mình ở thế mạnh, sau này mà có bạn trai thì vô cùng phiền toái, tính độc chiếm của cậu mạnh như vậy,phỏng chừng sau này lại làm... Được rồi, tại sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Tại sao phải nói cho cậu biết."
Đã quấn băng xong, Đông Phương Uyển mặt không thay đổi ăn miếng trả miếng, sau đó thu hồi chân trái lại, đi tất lụa, cả buổi chiều sau đó không nhắc tới chuyện này nữa.
Câu chuyện chiều hôm đó còn rất dài, Đông Phương Uyển khó có thể tận dụng được khoảng thời gian rảnh như thế này nên nhất quyết không chịu về, hai người đi mua giày, Đông Phương Uyển vốn bảo Gia Minh tham khảo một chút, nhưng mà Gia Minh cứ đứng ở bên cạnh không chịu cho ý kiến:
"Quan niệm thẩm mỹ của tớ rất linh tinh..."
Cho nên Đông Phương Uyển không chọn lựa gì nữa, tiện tay cầm lấy một đôi đi thử, sau đó hai người ra xe mở cửa cho thoáng gió.
Tới tối, Gia Minh lấy được giấy tờ, vốn định đưa Đông Phương Uyển trở về nhà, nhưng Đông Phương Uyển lại lựa chọn đến công ty, Gia Minh không thể làm gì khác hơn là đưa nàng tới đó. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Không cần lo lắng cho tớ, Nghị Đình biết chiếu cố tớ, huống chi... chân của tớ đang bị thương."
Quay lại nhìn Gia Minh nói như thế, tối hôm đó tầm 9h tối nàng một mình trở lại biệt thự của Đông Phương gia, lúc khập khiễng đi vào phòng khách thấy Đông Phương Lộ đang xem TV.
"Làm sao vậy?"
Công việc làm ăn của Đông Phương Lộ vốn ở phía nam, bây giờ trở về nhà đã lâu cũng đã đự định tới đó tiếp tục chủ trì công việc, nhưng mà gần đây Giang Hải có nhiều chuyện, trong bội bộ Viêm Hoàng Giác Tỉnh có biến động lớn, hơn nữa Gia Minh đã trở về, lại còn muốn đi Nhật Bản nên chắc chắn còn biến cố xảy ra.
Bởi vậy, hắn dựa theo kế hoạch của Phương Chi Thiên tạm thời ở lại Giang Hải, bây giờ thấy em gái mình bị thương lại còn có hơi rượu nên hỏi.
"Không có gì."
Đông Phương Uyển đứng đó dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh mình một lúc nói:
"Đau chân."
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ở trên đường gặp một tên muốn cướp túi, em bị đẩy một cái, lúc đó đang đi giày cao gót cho nên bị thương, nhưng mà đã băng bó kỹ, vấn đề không lớn."
Nàng khập khiễng đi tới salon ngồi xuống.
Ánh mắt Đông Phương Lộ hơi chuyển:
"Gia Minh?"
"Đúng vậy."
Nàng gật đầu, lại liếc mắt nhìn anh trai mình sau đó rời đi, cũng không biết đang suy nghĩ gì:
"Tên kia đi làm giấy tờ giả, chẳng biết nghĩ gì lại làm bằng tiến sĩ đại học Cambridge... Không biết là có ai tin hắn không đây, nhưng mà băng bó là do hắn làm cho em, anh biết em không thích đi bệnh viện mà."
"Gặp trên đường à?"
"Em đi tìm hắn."
Trầm mặc một lát, nàng lại đưa mắt nhìn về phía anh mình, lúc này Đông Phương Uyển đã nhận tình hình không ổn, hỏi:
"Sao vậy?"
"Đông Phương Lộ, em hỏi anh một chuyện, anh phải trả lời thẳng thắn."
Đông Phương Uyển vươn tay chỉ vào Đông Phương Lộ, ánh mắt lạnh lùng:
"Anh trước đây nói gì với hắn? Có phải là không cho hắn tiếp cận em không."